Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
CHƯƠNG 40: DẤU GIÀY TRÊN MẶT!
CHƯƠNG 40: DẤU GIÀY TRÊN MẶT!
Trong đoạn video giám sát, mấy gã lực lưỡng đồng loạt ra tay với Trần Xuân Độ, thế tấn công dữ dội như mãnh hổ đã bị Trần Xuân Độ hóa giải một cách dễ dàng, thậm từ biểu hiện của Trần Xuân Độ có thể thấy được anh không hề tốn sức chút nào. Vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh nhưng chính anh đã đánh mấy gã lực lưỡng kia đo ván.
Diệp Thái Linh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tốc độ phát video đã được chỉnh chậm lại, từng cử động của Trần Xuân Độ đều bị Diệp Thái Linh quan sát kỹ càng, từng động tác đều được phân tích. Diệp Thái Linh nhíu mày, cô hoàn toàn không nhìn ra chiêu thức, quyền cước của Trần Xuân Độ, chẳng khác nào những cuộc ẩu đả ngoài đường nhưng lại có thể dễ dàng đánh cho mấy tên đó bò lê bò lết.
"Đội trưởng Diệp tìm tôi có chuyện gì?" Cửa văn phòng có tiếng gõ, một cảnh sát trung niên từ bên ngoài bước vào.
"Nhìn xem, đoạn video về chiêu thức của người đàn ông này, anh đã xem qua chưa?" Diệp Thái Linh tua đoạn phim lại, đây là chỉ đạo võ thuật của cục cảnh sát thành phố T, từng đạt giải ba toàn quốc, lập được vô số công trạng. Viên cảnh sát trung niên nhìn lướt qua video giám sát với vẻ mặt mơ hồ: "Đội trưởng Diệp, người này rất điêu luyện và rất nhanh, nhưng chiêu thức của anh ta không nhất quán nên không có cách nào để biết được thân phận của anh ta.”
Không nhất quán, nhưng kỹ năng lại khiến cho vị chỉ đạo võ thuật này đánh giá cao như vậy... Diệp Thái Linh càng tò mò hơn về thân phận của Trần Xuân Độ... Rốt cuộc anh ta có thân phận như thế nào mà có thể khiến Yến Kinh ra mặt bảo lãnh?! Ánh mắt Diệp Thái Linh kiên định, cho dù Trần Xuân Độ đang bị che lấp sau một màn sương bị ẩn đi nữa thì cô cũng muốn, vạch trần chân tướng của anh!
"Tôi biết rồi, cám ơn." Sau khi chỉ đạo võ thuật rời đi, Diệp Thái Linh đứng dậy, mang đôi giày da vào rồi đi gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng.
Cục trưởng đang bắt chéo chân, thoải mái nếm thử trà mới của Vũ Di Sơn, cuộc sống thoải mái nên ông ta cũng dễ chịu hơn. Thấy Diệp Thái Linh đi vào, cục trưởng mới buông chân xuống, thần sắc trở nên nghiêm túc.
"Cục trưởng, tôi muốn tới phòng lưu trữ điều tra một chút về thân phận của Trần Xuân Độ." Diệp Thái Linh nói.
Sắc mặt cục trưởng cứng đơ, ông ta lập tức buông ấm trà bằng đất sét tím xuống, chậm rãi nói: "Diệp Thái Linh, việc này... Trước tạm thời gạt sang một bên đi, hiện tại tôi còn có một chuyện muốn cô đi làm.”
"Vì sao? Chúng ta không hiểu rõ về tên Trần Xuân Độ này nên phải điều tra kỹ càng, hôm nay anh ta lại gây chuyện ở một cửa hàng lẩu." Diệp Thái Linh khoang tay trước ngực, hai mắt sáng quắc nhìn về phía cục trưởng.
Cục trưởng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Diệp Thái Linh một lát, nói: “Diệp Thái Linh, nghe lời tôi đi, sau này đừng quản chuyện của anh ta nữa… Cứ mặc kệ anh ta, anh ta, ngay cả tôi cũng không cách nào moi được thông tin, cô hiểu không?
Sao cục trưởng lại có thể để cho Diệp Thái Linh đi coi hồ sơ của Trần Xuân Độ chứ, ông ta thừa biết với tính cách của Diệp Thái Linh, sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên ông ta mới chân thành yêu cầu Diệp Thái Linh từ bỏ điều tra! Ánh mắt của Diệp Thái Linh đối diện với ánh mắt của cục trưởng một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi, rời khỏi văn phòng. Trần Xuân Độ đi ra đồn công Khi Trần Xuân Độ Thần bước ra khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz đậu bên đường đã lâu, một bóng dáng xinh đẹp rất quen thuộc đang ngồi trong xe, anh nhìn kỹ lại thì đúng là Tô Hiểu Vân.
Trần Xuân Độ đi đến bên cạnh xe, thấy Tô Hiểu Vân, thần sắc kinh ngạc: “Cô cũng có xe?" Trần Xuân Độ chưa từng thấy Tô Hiểu Vân tự mình lái xe, bình thường đều là ngồi ké chiếc Maybach của Lê Kim Huyên hoặc tự mình đi xe đạp, Trần Xuân Độ còn tưởng rằng Tô Hiểu Vân không mua xe, nhưng không ngờ bây giờ lại bị bẽ mặt. Tô Hiểu Vân trừng mắt liếc Trần Xuân Độ: "Vì sao tôi không thể có xe?"
Trần Xuân Độ cười thản nhiên: "Tôi tưởng cô không thích xe." Tô Hiểu Vân trừng to đối mắt quyến rũ: "Lên xe nói sau."
Chờ Trần Xuân Độ lên xe, Tô Hiểu Vân mới nói: “Tôi thực sự không thích tự mình lái xe, vì vậy khi trở về nước C, có xe của Kim Huyên rồi thì việc gì phải tự mình mua xe.”
“Vậy chiếc xe này ở đâu ra?” Trần Xuân Độ thắc mắc.
"Sau khi ra khỏi nhà hàng lẩu, tôi thấy không có xe không ổn cho nên mới đi mua một chiếc.” Tô Hiểu Vân thản nhiên vỗ tay lái, cười dịu dàng nhưng cũng rất khí phách.
Lời nói của Tô Hiểu Vân rõ ràng có ý khoe khoang… Cảm thấy không có xe thì không được nên… Liền đi mua một chiếc Mercedes-Benz… Đổi lại là người bình thường mà nghe thấy Tô Hiểu Vân khoác lác như vậy có lẽ đã ngất rồi.
Tuy nhiên, Trần Xuân Độ lại tỏ vẻ thờ ơ, không có vẻ gì là ngạc nhiên trước lời nói của Tô Hiểu Vân, anh gật gật đầu rồi ngồi vào bên trong xe. Tô Hiểu Vân vốn là xuất thân nhà giàu có, hơn nữa trong giới kinh doanh ở nước ngoài cô ấy cũng là một người rất cao giá, mua một chiếc Mercedes-Benz với cô mà nói là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng điều khiếnTrần Xuân Độ bình tĩnh hơn chính là, một chiếc Mercedes-Benz đối với Trần Xuân Độ chẳng đáng là gì.
Mỗi một phiên bản giới hạn toàn cầu của Mercedes-Benz, Trần Xuân Độ đều có hết... Và chúng đều đang đậu trong một gara bên dưới căn biệt thự ở Bỉ. So với những chiếc Mercedes-Benz phiên bản giới hạn hiếm và có giá trên trời kia, chiếc Mercedes-Benz bình thường mà Tô Hiểu Vân mua đương nhiên kém hơn hẳn.
Trở lại tòa nhà Lê thị, Trần Xuân Độ cùng Tô Hiểu Vân xuống xe, vừa bước vào tháng máy lên tầng trên cùng thì chợt nghe thấy tiếng tranh cãi vô cùng ồn ào.
Trần Xuân Độ lấy làm khó hiểu, đi ra ngoài thang máy, liền thấy một cô gái trẻ ở quầy lễ tân, nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay áo người đàn ông mặc vest không buông, chết sống không buông tay. Nhiều nhân viên và đồng nghiệp đều đang xem, bàn tán, và chỉ trỏ cô gái trẻ. "Có chuyện gì vậy?" Trần Xuân Độ đẩy đám đông ra, bước đến chỗ cô gái trẻ và hỏi.
"Rõ ràng anh đã nói trong lòng chỉ có em, em còn mang thai đứa con của anh nữa, giờ anh lại nói con gái anh năm nay đã được năm sáu tuổi rồi, anh bảo em phải làm sao bây giờ!” Cô gái trẻ rơm rớm nước mắt chất vấn.
Người đàn ông mặc vest khịt mũi lạnh lùng và nói một cách trịch thượng: “Đều là gặp dịp thì chơi, và tôi còn trả cho cô 150.000.000 rồi còn gì, như vậy còn chưa thỏa mãn sao, đồ đê tiện!"
Cô gái trẻ có vẻ như mới học cấp ba, có khuôn mặt thanh tú, dễ mến, dáng người mảnh khảnh. Nhưng lúc này, cô đang nhìn người đàn ông mặc vest, lòng như tro tàn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đau khổ vô cùng.
“Buông ra!" Giọng nói của người đàn ông mặc vest càng lúc càng gắt gỏng: "Nếu không buông ra tôi sẽ gọi bảo vệ, đồ không biết xấu hổ!”
"Không! Anh hãy về cùng em đi, đã hai tuần rồi anh không nghe điện thoại của em, ngay cả mặt cũng không gặp... Nếu em làm sai điều gì thì em có thể sửa mà, em xin anh đừng bỏ rơi em, được không? " Cô gái trẻ không ngừng lắc đầu, người đàn ông mặc vest lộ ra ánh mắt mất kiên nhẫn, dùng sức đẩy cô gái trẻ ra rồi vỗ về bộ đồ nhăn nhúm: “Còn không nghe tôi nói gì sao, cô thật sự cho rằng tôi cần cô sao, tránh ra! Sau này đừng để tôi thấy cô nữa!”
Cô gái trẻ chỉ muốn giữ tay người đàn ông mặc đồ vest lại nhưng không ngờ người đàn ông ấy lại đá vào bụng cô gái trẻ khiến mặt cô tái mét vì đau đớn. "Bảo cô phá thì cô không chịu, không phải là muốn lợi dụng nó để khống chế tôi sao, tôi nói cho cô biết, đừng có mơ!" Người đàn ông mặc vest khịt mũi, Trần Xuân Độ dần dần hiểu được một chút từ những gì người xung quanh đang xì xầm.
Người đàn ông trong bộ đồ vest là giám đốc Trương của tập đoàn Lê thị, nghe nói ông ta có quan hệ với Lê Kim Huyên của tập đoàn này nên mới hoành hành ngang ngược ở đây, Không những đã có vợ con mà còn say đắm hoa cỏ bên ngoài, thường xuyên dụ dỗ mấy cô gái trẻ, làm cho họ có bầu rồi ruồng bỏ trách nhiệm. Tình huống giống như hôm nay đã không ít lần được “trình diễn” ở tập đoàn Lê thị rồi.
Điều thú vị hơn nữa là ông Trương này còn từng theo đuổi nữ thần tổng giám đốc kia một thời gian, trong khoảng thời gian đó, ông ta đã điên cuồng theo đuôi Lê Kim Huyên, về sau lại bị Lê Kim Huyên thẳng tay tát mấy cái ngay tại chỗ mới tém tém lại bớt.
"Bảo vệ đâu, tống cô ta ra ngoài cho tôi!" Giám đốc Trươngcau mày quát lên.
“Ông thử đuổi đi.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, Trần Xuân Độ xuất hiện sau lưng cô gái trẻ và đỡ cô gái trẻ dậy. Còn Tô Hiểu Vân thì lườm tổng giám đốc Trương, sắc mặt lạng lùng.
"Cậu là cái thá gì, cút cho tôi!” Giám đốc Trương lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, cười khẩy nói.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn cô gái đang đau khổ đứng đó. Trần Xuân Độ thở dài, đưa tay điểm vài chỗ trên người cô gái, đột nhiên khiến cho sự đau đớn của cô ấy tiêu tan hơn phân nửa rồi ngẩng đầu lên nhìn ông Trương, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh, tia sát khí chợt dâng lên! Ông Trương này, rõ ràng là đã chạm vào giới hạn của Trần Xuân Độ!"
Cô ấy đã mang thai được ba tháng, cú đá của anh đúng chuẩn lắm.” Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng, ngữ khí vô cùng trào phúng.
Giám đốc Trương nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, sau khi đánh giá kỹ càng liền cười khẩy một tiếng: "Hóa ra là anh, sao? Anh làm con chó của tổng giám đốc Lê nhàn rỗi quá nên lại bắt đầu xen vào chuyện của tôi?"
“Tên họ Trương này nếu không xin lỗi thì tôi sẽ không để ông đi.” Tô Hiểu Vân lạnh giọng quát, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ bị lạnh lẽo bao phủ, hiển nhiên Tô Hiểu Vân cũng đang tức giận.
"Hai người mà cũng xứng đứng trước mặt tôi nói chuyện sao?" Giám đốc Trương cười khẩy, giọng điệu cực kỳ cuồng ngạo!
"Tôi chưa từng gặp cô ở tập đoàn Lê thị, cô là ai?" Giám đốc Trương liếc xéo Tô Hiểu Vân khinh thường chế nhạo, một người là con rể nhà họ Lê, một người là người phụ nữ lạ mặt thì có tư cách gì uy hiếp ông ta?
"Tôi là bạn thân của Lê Kim Huyên và là tổng giám đốc của công ty vàng bạc đá quý Kim Bích." Tô Hiểu Vân nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt đẹp có một tia lạnh lùng. Cô chưa từng thấy một tên khốn nạn vô liêm sỉ như vậy, quả thực không có nhân tính! Với phụ nữ có thai ba tháng mà ra tay tàn độc như vậy Như vậy. Cú đá đó sợ là đã khiến bào thai bị sẩy rồi!
Tô Hiểu Vân trước nay rất lành tính nhưng gặp phải loại tình huống này, cũng không cách nào chịu nổi.
"Tôi ở cạnh tổng giám đốc Lê đã lâu sao chưa từng gặp cô?” Giám đốc Trương sửa sang lại bộ vest, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, quát to một tiếng: “Người đâu, đá bọn này ra ngoài cho tôi! Chó mèo ở đâu mà cũng dám vào tập đoàn Lê thị chứ… Về sau còn đến gần tập đoàn Lê thị cứ trực tiếp bắt lại!” Trương tổng vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên lao vút trong gió! Vả thẳng mặt giám đốc Trương và trên mặt ông ta lập tức xuất hiện dấu một chiếc giày!
-----
Huhuhuhu. Nhớ click qc để ủng hộ editor sớm ra chương mới nhé.
CHƯƠNG 40: DẤU GIÀY TRÊN MẶT!
Trong đoạn video giám sát, mấy gã lực lưỡng đồng loạt ra tay với Trần Xuân Độ, thế tấn công dữ dội như mãnh hổ đã bị Trần Xuân Độ hóa giải một cách dễ dàng, thậm từ biểu hiện của Trần Xuân Độ có thể thấy được anh không hề tốn sức chút nào. Vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh nhưng chính anh đã đánh mấy gã lực lưỡng kia đo ván.
Diệp Thái Linh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tốc độ phát video đã được chỉnh chậm lại, từng cử động của Trần Xuân Độ đều bị Diệp Thái Linh quan sát kỹ càng, từng động tác đều được phân tích. Diệp Thái Linh nhíu mày, cô hoàn toàn không nhìn ra chiêu thức, quyền cước của Trần Xuân Độ, chẳng khác nào những cuộc ẩu đả ngoài đường nhưng lại có thể dễ dàng đánh cho mấy tên đó bò lê bò lết.
"Đội trưởng Diệp tìm tôi có chuyện gì?" Cửa văn phòng có tiếng gõ, một cảnh sát trung niên từ bên ngoài bước vào.
"Nhìn xem, đoạn video về chiêu thức của người đàn ông này, anh đã xem qua chưa?" Diệp Thái Linh tua đoạn phim lại, đây là chỉ đạo võ thuật của cục cảnh sát thành phố T, từng đạt giải ba toàn quốc, lập được vô số công trạng. Viên cảnh sát trung niên nhìn lướt qua video giám sát với vẻ mặt mơ hồ: "Đội trưởng Diệp, người này rất điêu luyện và rất nhanh, nhưng chiêu thức của anh ta không nhất quán nên không có cách nào để biết được thân phận của anh ta.”
Không nhất quán, nhưng kỹ năng lại khiến cho vị chỉ đạo võ thuật này đánh giá cao như vậy... Diệp Thái Linh càng tò mò hơn về thân phận của Trần Xuân Độ... Rốt cuộc anh ta có thân phận như thế nào mà có thể khiến Yến Kinh ra mặt bảo lãnh?! Ánh mắt Diệp Thái Linh kiên định, cho dù Trần Xuân Độ đang bị che lấp sau một màn sương bị ẩn đi nữa thì cô cũng muốn, vạch trần chân tướng của anh!
"Tôi biết rồi, cám ơn." Sau khi chỉ đạo võ thuật rời đi, Diệp Thái Linh đứng dậy, mang đôi giày da vào rồi đi gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng.
Cục trưởng đang bắt chéo chân, thoải mái nếm thử trà mới của Vũ Di Sơn, cuộc sống thoải mái nên ông ta cũng dễ chịu hơn. Thấy Diệp Thái Linh đi vào, cục trưởng mới buông chân xuống, thần sắc trở nên nghiêm túc.
"Cục trưởng, tôi muốn tới phòng lưu trữ điều tra một chút về thân phận của Trần Xuân Độ." Diệp Thái Linh nói.
Sắc mặt cục trưởng cứng đơ, ông ta lập tức buông ấm trà bằng đất sét tím xuống, chậm rãi nói: "Diệp Thái Linh, việc này... Trước tạm thời gạt sang một bên đi, hiện tại tôi còn có một chuyện muốn cô đi làm.”
"Vì sao? Chúng ta không hiểu rõ về tên Trần Xuân Độ này nên phải điều tra kỹ càng, hôm nay anh ta lại gây chuyện ở một cửa hàng lẩu." Diệp Thái Linh khoang tay trước ngực, hai mắt sáng quắc nhìn về phía cục trưởng.
Cục trưởng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Diệp Thái Linh một lát, nói: “Diệp Thái Linh, nghe lời tôi đi, sau này đừng quản chuyện của anh ta nữa… Cứ mặc kệ anh ta, anh ta, ngay cả tôi cũng không cách nào moi được thông tin, cô hiểu không?
Sao cục trưởng lại có thể để cho Diệp Thái Linh đi coi hồ sơ của Trần Xuân Độ chứ, ông ta thừa biết với tính cách của Diệp Thái Linh, sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên ông ta mới chân thành yêu cầu Diệp Thái Linh từ bỏ điều tra! Ánh mắt của Diệp Thái Linh đối diện với ánh mắt của cục trưởng một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi, rời khỏi văn phòng. Trần Xuân Độ đi ra đồn công Khi Trần Xuân Độ Thần bước ra khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz đậu bên đường đã lâu, một bóng dáng xinh đẹp rất quen thuộc đang ngồi trong xe, anh nhìn kỹ lại thì đúng là Tô Hiểu Vân.
Trần Xuân Độ đi đến bên cạnh xe, thấy Tô Hiểu Vân, thần sắc kinh ngạc: “Cô cũng có xe?" Trần Xuân Độ chưa từng thấy Tô Hiểu Vân tự mình lái xe, bình thường đều là ngồi ké chiếc Maybach của Lê Kim Huyên hoặc tự mình đi xe đạp, Trần Xuân Độ còn tưởng rằng Tô Hiểu Vân không mua xe, nhưng không ngờ bây giờ lại bị bẽ mặt. Tô Hiểu Vân trừng mắt liếc Trần Xuân Độ: "Vì sao tôi không thể có xe?"
Trần Xuân Độ cười thản nhiên: "Tôi tưởng cô không thích xe." Tô Hiểu Vân trừng to đối mắt quyến rũ: "Lên xe nói sau."
Chờ Trần Xuân Độ lên xe, Tô Hiểu Vân mới nói: “Tôi thực sự không thích tự mình lái xe, vì vậy khi trở về nước C, có xe của Kim Huyên rồi thì việc gì phải tự mình mua xe.”
“Vậy chiếc xe này ở đâu ra?” Trần Xuân Độ thắc mắc.
"Sau khi ra khỏi nhà hàng lẩu, tôi thấy không có xe không ổn cho nên mới đi mua một chiếc.” Tô Hiểu Vân thản nhiên vỗ tay lái, cười dịu dàng nhưng cũng rất khí phách.
Lời nói của Tô Hiểu Vân rõ ràng có ý khoe khoang… Cảm thấy không có xe thì không được nên… Liền đi mua một chiếc Mercedes-Benz… Đổi lại là người bình thường mà nghe thấy Tô Hiểu Vân khoác lác như vậy có lẽ đã ngất rồi.
Tuy nhiên, Trần Xuân Độ lại tỏ vẻ thờ ơ, không có vẻ gì là ngạc nhiên trước lời nói của Tô Hiểu Vân, anh gật gật đầu rồi ngồi vào bên trong xe. Tô Hiểu Vân vốn là xuất thân nhà giàu có, hơn nữa trong giới kinh doanh ở nước ngoài cô ấy cũng là một người rất cao giá, mua một chiếc Mercedes-Benz với cô mà nói là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng điều khiếnTrần Xuân Độ bình tĩnh hơn chính là, một chiếc Mercedes-Benz đối với Trần Xuân Độ chẳng đáng là gì.
Mỗi một phiên bản giới hạn toàn cầu của Mercedes-Benz, Trần Xuân Độ đều có hết... Và chúng đều đang đậu trong một gara bên dưới căn biệt thự ở Bỉ. So với những chiếc Mercedes-Benz phiên bản giới hạn hiếm và có giá trên trời kia, chiếc Mercedes-Benz bình thường mà Tô Hiểu Vân mua đương nhiên kém hơn hẳn.
Trở lại tòa nhà Lê thị, Trần Xuân Độ cùng Tô Hiểu Vân xuống xe, vừa bước vào tháng máy lên tầng trên cùng thì chợt nghe thấy tiếng tranh cãi vô cùng ồn ào.
Trần Xuân Độ lấy làm khó hiểu, đi ra ngoài thang máy, liền thấy một cô gái trẻ ở quầy lễ tân, nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay áo người đàn ông mặc vest không buông, chết sống không buông tay. Nhiều nhân viên và đồng nghiệp đều đang xem, bàn tán, và chỉ trỏ cô gái trẻ. "Có chuyện gì vậy?" Trần Xuân Độ đẩy đám đông ra, bước đến chỗ cô gái trẻ và hỏi.
"Rõ ràng anh đã nói trong lòng chỉ có em, em còn mang thai đứa con của anh nữa, giờ anh lại nói con gái anh năm nay đã được năm sáu tuổi rồi, anh bảo em phải làm sao bây giờ!” Cô gái trẻ rơm rớm nước mắt chất vấn.
Người đàn ông mặc vest khịt mũi lạnh lùng và nói một cách trịch thượng: “Đều là gặp dịp thì chơi, và tôi còn trả cho cô 150.000.000 rồi còn gì, như vậy còn chưa thỏa mãn sao, đồ đê tiện!"
Cô gái trẻ có vẻ như mới học cấp ba, có khuôn mặt thanh tú, dễ mến, dáng người mảnh khảnh. Nhưng lúc này, cô đang nhìn người đàn ông mặc vest, lòng như tro tàn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đau khổ vô cùng.
“Buông ra!" Giọng nói của người đàn ông mặc vest càng lúc càng gắt gỏng: "Nếu không buông ra tôi sẽ gọi bảo vệ, đồ không biết xấu hổ!”
"Không! Anh hãy về cùng em đi, đã hai tuần rồi anh không nghe điện thoại của em, ngay cả mặt cũng không gặp... Nếu em làm sai điều gì thì em có thể sửa mà, em xin anh đừng bỏ rơi em, được không? " Cô gái trẻ không ngừng lắc đầu, người đàn ông mặc vest lộ ra ánh mắt mất kiên nhẫn, dùng sức đẩy cô gái trẻ ra rồi vỗ về bộ đồ nhăn nhúm: “Còn không nghe tôi nói gì sao, cô thật sự cho rằng tôi cần cô sao, tránh ra! Sau này đừng để tôi thấy cô nữa!”
Cô gái trẻ chỉ muốn giữ tay người đàn ông mặc đồ vest lại nhưng không ngờ người đàn ông ấy lại đá vào bụng cô gái trẻ khiến mặt cô tái mét vì đau đớn. "Bảo cô phá thì cô không chịu, không phải là muốn lợi dụng nó để khống chế tôi sao, tôi nói cho cô biết, đừng có mơ!" Người đàn ông mặc vest khịt mũi, Trần Xuân Độ dần dần hiểu được một chút từ những gì người xung quanh đang xì xầm.
Người đàn ông trong bộ đồ vest là giám đốc Trương của tập đoàn Lê thị, nghe nói ông ta có quan hệ với Lê Kim Huyên của tập đoàn này nên mới hoành hành ngang ngược ở đây, Không những đã có vợ con mà còn say đắm hoa cỏ bên ngoài, thường xuyên dụ dỗ mấy cô gái trẻ, làm cho họ có bầu rồi ruồng bỏ trách nhiệm. Tình huống giống như hôm nay đã không ít lần được “trình diễn” ở tập đoàn Lê thị rồi.
Điều thú vị hơn nữa là ông Trương này còn từng theo đuổi nữ thần tổng giám đốc kia một thời gian, trong khoảng thời gian đó, ông ta đã điên cuồng theo đuôi Lê Kim Huyên, về sau lại bị Lê Kim Huyên thẳng tay tát mấy cái ngay tại chỗ mới tém tém lại bớt.
"Bảo vệ đâu, tống cô ta ra ngoài cho tôi!" Giám đốc Trươngcau mày quát lên.
“Ông thử đuổi đi.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, Trần Xuân Độ xuất hiện sau lưng cô gái trẻ và đỡ cô gái trẻ dậy. Còn Tô Hiểu Vân thì lườm tổng giám đốc Trương, sắc mặt lạng lùng.
"Cậu là cái thá gì, cút cho tôi!” Giám đốc Trương lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, cười khẩy nói.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn cô gái đang đau khổ đứng đó. Trần Xuân Độ thở dài, đưa tay điểm vài chỗ trên người cô gái, đột nhiên khiến cho sự đau đớn của cô ấy tiêu tan hơn phân nửa rồi ngẩng đầu lên nhìn ông Trương, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh, tia sát khí chợt dâng lên! Ông Trương này, rõ ràng là đã chạm vào giới hạn của Trần Xuân Độ!"
Cô ấy đã mang thai được ba tháng, cú đá của anh đúng chuẩn lắm.” Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng, ngữ khí vô cùng trào phúng.
Giám đốc Trương nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, sau khi đánh giá kỹ càng liền cười khẩy một tiếng: "Hóa ra là anh, sao? Anh làm con chó của tổng giám đốc Lê nhàn rỗi quá nên lại bắt đầu xen vào chuyện của tôi?"
“Tên họ Trương này nếu không xin lỗi thì tôi sẽ không để ông đi.” Tô Hiểu Vân lạnh giọng quát, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ bị lạnh lẽo bao phủ, hiển nhiên Tô Hiểu Vân cũng đang tức giận.
"Hai người mà cũng xứng đứng trước mặt tôi nói chuyện sao?" Giám đốc Trương cười khẩy, giọng điệu cực kỳ cuồng ngạo!
"Tôi chưa từng gặp cô ở tập đoàn Lê thị, cô là ai?" Giám đốc Trương liếc xéo Tô Hiểu Vân khinh thường chế nhạo, một người là con rể nhà họ Lê, một người là người phụ nữ lạ mặt thì có tư cách gì uy hiếp ông ta?
"Tôi là bạn thân của Lê Kim Huyên và là tổng giám đốc của công ty vàng bạc đá quý Kim Bích." Tô Hiểu Vân nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt đẹp có một tia lạnh lùng. Cô chưa từng thấy một tên khốn nạn vô liêm sỉ như vậy, quả thực không có nhân tính! Với phụ nữ có thai ba tháng mà ra tay tàn độc như vậy Như vậy. Cú đá đó sợ là đã khiến bào thai bị sẩy rồi!
Tô Hiểu Vân trước nay rất lành tính nhưng gặp phải loại tình huống này, cũng không cách nào chịu nổi.
"Tôi ở cạnh tổng giám đốc Lê đã lâu sao chưa từng gặp cô?” Giám đốc Trương sửa sang lại bộ vest, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, quát to một tiếng: “Người đâu, đá bọn này ra ngoài cho tôi! Chó mèo ở đâu mà cũng dám vào tập đoàn Lê thị chứ… Về sau còn đến gần tập đoàn Lê thị cứ trực tiếp bắt lại!” Trương tổng vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên lao vút trong gió! Vả thẳng mặt giám đốc Trương và trên mặt ông ta lập tức xuất hiện dấu một chiếc giày!
-----
Huhuhuhu. Nhớ click qc để ủng hộ editor sớm ra chương mới nhé.