Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 649
CHƯƠNG 649
Mà Trần Xuân Độ lại như không quan tâm đến tiếng cười của đám côn đồ, anh đút tay vào túi quần, nhìn đám người trước mặt với vẻ đầy ẩn ý: “Cho chúng mày một cơ hội lựa chọn, biết điều thì ngoan ngoãn lui ra, không biết điều thì… đừng trách tao không khách sáo.”
Đám côn đồ cười trào phúng, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường như đang nhìn kẻ sắp chết: “Thằng nhãi, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng à?”
“Chỉ dựa vào một mình mày mà cũng muốn không khách sáo? Tao muốn xem xem mày không khách sáo thế nào!” Đám côn đồ cười càn rỡ, vẻ mặt dữ tợn.
Trần Xuân Độ lắc đầu, anh lấy hộp thuốc ra châm một điếu.
“Đôi khi, nhiều người chưa chắc đã có ích.” Trần Xuân Độ phun ra một làn khói, từ tốn cất lời.
“Vậy sao? Có ích hay không còn phải hỏi dao trong tay chúng tao.” Đám côn đồ vỗ vào gậy sắt và dao phay trong tay, lạnh lùng quát.
“Đôi lúc, cầm vũ khí cũng chưa chắc có tác dụng.” Trần Xuân Độ lại bình tĩnh đáp lại.
“Mẹ nó, ngông cuồng này!” Đột nhiên một thanh sắt lạnh lẽo phang tới, đập về phía đầu Trần Xuân Độ.
“Bộp!” Cây gậy sắt to dày đập mạnh lên trên đầu Trần Xuân Độ, phát ra một tiếng va đập giữa xương thịt và gậy sắt!
“Mẹ kiếp, ai bảo mày kiêu căng!” Một tên côn đồ hung ác mở miệng quát!
Vù!
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, thời gian dường như cũng dừng lại!
Nhưng một giây sau đó, mặt những người này lập tức biến sắc!
“Này, sao lại đánh lén vậy?” Trần Xuân Độ chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh giống như cây gậy sắt này không khiến anh có phản ứng gì vậy.
Tên côn đồ đánh lén kia cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào đầu của Trần Xuân Độ! Gã nhìn thấy rõ gậy sắt của mình đã đánh lên trên đầu Trần Xuân Độ!
Nhưng… Nhưng Trần Xuân Độ lại giống như không sao cả, làm gã không dám tin!
Dường như… một gậy hung ác của gã không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Trần Xuân Độ!
Một đám côn đồ đờ mặt ra, tất cả đều vô cùng chấn động và kinh ngạc! Không ngờ một gậy mạnh như vậy… lại không làm cho Trần Xuân Độ bị chút tổn thương nào!
“Mẹ kiếp!” Tên côn đồ đánh lén không tin, chợt giơ gậy sắt lên và lại đánh mạnh xuống!
“Keng…!” Trong nháy mắt khi gậy sắt đánh xuống, Trần Xuân Độ thậm chí còn châm điếu thuốc lá, bình tĩnh hút!
Mọi người câm như hến, chấn động nhìn tên côn đồ kia cầm gậy sắt đánh xuống!
Gậy sắt lại giống như đánh vào trên binh khí, thậm chí còn phát ra tiếng keng keng vang vọng. Mà Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh phun ra một vòng khói thuốc…
Mặt những tên côn đồ cuối cùng đã biến sắc! Chúng bối rối và cảm thấy khó tin! Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Đầu của người này làm bằng sắt sao?
Tại sao lại chẳng có tác dụng gì?
“Mẹ nó, tao không tin!” Tên côn đồ đánh lén kia tức giận, điên cuồng vung gậy sắt đập mạnh xuống đầu Trần Xuân Độ! “Mẹ kiếp! Tao đánh chết mày! Chết cho tao!”
“Ầm ầm ầm…” Gậy sắt to dày lần lượt đánh lên trên đầu Trần Xuân Độ nhưng anh không hề có phản ứng gì! Anh vẫn đứng ở đó, mặc cho gã đập xuống…
Vẻ mặt tên côn đồ này đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng chấn động và khiếp sợ! “Không thể như vậy được!”
Trên mặt tất cả đám côn đồ ở đó đầy chấn động!
Lê Kim Huyên ở trong văn phòng nhìn video giám sát trên màn hình laptop, thấy cảnh tượng như vậy cũng hoàn toàn ngây người… vẻ mặt gần như ngỡ ngàng!
Cây gậy sắt trong tay tên côn đồ kia đánh xuống vô số lần, thậm chí trên người gã cũng đổ mồ hôi mới thở ra một hơi, nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Mà Trần Xuân Độ lại phun ra một vòng khói thuốc, nhìn tên côn đồ với vẻ hứng thú, nói: “Đánh xong chưa?”
“Đánh xong rồi, vậy tới lượt tôi chứ?” Trần Xuân Độ nói.
“Mẹ kiếp mày! Chết cho tao!” Vẻ mặt tên côn đồ dữ tợn, gậy sắt lại đập tới!
Nhưng tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn gã! Một chân của anh chợt đá ra!
Mà Trần Xuân Độ lại như không quan tâm đến tiếng cười của đám côn đồ, anh đút tay vào túi quần, nhìn đám người trước mặt với vẻ đầy ẩn ý: “Cho chúng mày một cơ hội lựa chọn, biết điều thì ngoan ngoãn lui ra, không biết điều thì… đừng trách tao không khách sáo.”
Đám côn đồ cười trào phúng, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường như đang nhìn kẻ sắp chết: “Thằng nhãi, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng à?”
“Chỉ dựa vào một mình mày mà cũng muốn không khách sáo? Tao muốn xem xem mày không khách sáo thế nào!” Đám côn đồ cười càn rỡ, vẻ mặt dữ tợn.
Trần Xuân Độ lắc đầu, anh lấy hộp thuốc ra châm một điếu.
“Đôi khi, nhiều người chưa chắc đã có ích.” Trần Xuân Độ phun ra một làn khói, từ tốn cất lời.
“Vậy sao? Có ích hay không còn phải hỏi dao trong tay chúng tao.” Đám côn đồ vỗ vào gậy sắt và dao phay trong tay, lạnh lùng quát.
“Đôi lúc, cầm vũ khí cũng chưa chắc có tác dụng.” Trần Xuân Độ lại bình tĩnh đáp lại.
“Mẹ nó, ngông cuồng này!” Đột nhiên một thanh sắt lạnh lẽo phang tới, đập về phía đầu Trần Xuân Độ.
“Bộp!” Cây gậy sắt to dày đập mạnh lên trên đầu Trần Xuân Độ, phát ra một tiếng va đập giữa xương thịt và gậy sắt!
“Mẹ kiếp, ai bảo mày kiêu căng!” Một tên côn đồ hung ác mở miệng quát!
Vù!
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, thời gian dường như cũng dừng lại!
Nhưng một giây sau đó, mặt những người này lập tức biến sắc!
“Này, sao lại đánh lén vậy?” Trần Xuân Độ chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh giống như cây gậy sắt này không khiến anh có phản ứng gì vậy.
Tên côn đồ đánh lén kia cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào đầu của Trần Xuân Độ! Gã nhìn thấy rõ gậy sắt của mình đã đánh lên trên đầu Trần Xuân Độ!
Nhưng… Nhưng Trần Xuân Độ lại giống như không sao cả, làm gã không dám tin!
Dường như… một gậy hung ác của gã không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Trần Xuân Độ!
Một đám côn đồ đờ mặt ra, tất cả đều vô cùng chấn động và kinh ngạc! Không ngờ một gậy mạnh như vậy… lại không làm cho Trần Xuân Độ bị chút tổn thương nào!
“Mẹ kiếp!” Tên côn đồ đánh lén không tin, chợt giơ gậy sắt lên và lại đánh mạnh xuống!
“Keng…!” Trong nháy mắt khi gậy sắt đánh xuống, Trần Xuân Độ thậm chí còn châm điếu thuốc lá, bình tĩnh hút!
Mọi người câm như hến, chấn động nhìn tên côn đồ kia cầm gậy sắt đánh xuống!
Gậy sắt lại giống như đánh vào trên binh khí, thậm chí còn phát ra tiếng keng keng vang vọng. Mà Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh phun ra một vòng khói thuốc…
Mặt những tên côn đồ cuối cùng đã biến sắc! Chúng bối rối và cảm thấy khó tin! Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Đầu của người này làm bằng sắt sao?
Tại sao lại chẳng có tác dụng gì?
“Mẹ nó, tao không tin!” Tên côn đồ đánh lén kia tức giận, điên cuồng vung gậy sắt đập mạnh xuống đầu Trần Xuân Độ! “Mẹ kiếp! Tao đánh chết mày! Chết cho tao!”
“Ầm ầm ầm…” Gậy sắt to dày lần lượt đánh lên trên đầu Trần Xuân Độ nhưng anh không hề có phản ứng gì! Anh vẫn đứng ở đó, mặc cho gã đập xuống…
Vẻ mặt tên côn đồ này đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng chấn động và khiếp sợ! “Không thể như vậy được!”
Trên mặt tất cả đám côn đồ ở đó đầy chấn động!
Lê Kim Huyên ở trong văn phòng nhìn video giám sát trên màn hình laptop, thấy cảnh tượng như vậy cũng hoàn toàn ngây người… vẻ mặt gần như ngỡ ngàng!
Cây gậy sắt trong tay tên côn đồ kia đánh xuống vô số lần, thậm chí trên người gã cũng đổ mồ hôi mới thở ra một hơi, nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Mà Trần Xuân Độ lại phun ra một vòng khói thuốc, nhìn tên côn đồ với vẻ hứng thú, nói: “Đánh xong chưa?”
“Đánh xong rồi, vậy tới lượt tôi chứ?” Trần Xuân Độ nói.
“Mẹ kiếp mày! Chết cho tao!” Vẻ mặt tên côn đồ dữ tợn, gậy sắt lại đập tới!
Nhưng tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn gã! Một chân của anh chợt đá ra!