Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 296: Trần Văn Vũ xuất hiện
Tuy nhiên, cấp dưới của Sở Phàm còn chưa kịp chuyển khoản thì có tiếng xe ô tô ở ngoài cổng.
Sở Phàm sựng lại, không biết giờ đến nước này rồi còn có ai đến tìm nhà họ Trần nữa, bây giờ nhà họ Trần coi như đã tận số, chỉ còn lại cảnh tiêu điều, xơ xác.
Bình thường sẽ đều là người nhà họ Trần tới với ý định là túm được cái gì đáng tiền để mang đi bán.
Nhưng nếu như tới cướp đồ thì cũng không cần vội như thế chứ?
Sở Phàm và Trần Văn Kiệt đều hướng mắt ra ngoài thì thấy một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồng phục quân đội đi từ ngoài vào.
“Sao trông người này quen thế nhỉ?”
Sở Phàm nhìn người kia, trong đầu vô thức nổi lên suy nghĩ này.
Trần Văn Kiệt ngẩn người một lúc thì bỗng như bừng tỉnh gọi to: “Em trai!!”
Đúng thế, người xuất hiện ở cổng nhà họ Trần lúc này chính là Trần Văn Vũ – cậu hai đã mất liên lạc với nhà họ Trần nhiều năm nay!
Ba năm trước, Trần Văn Vũ vì không màng tới cơ nghiệp nhà họ Trần nên đã lựa chọn đi bộ đội, lúc đó Sở Phàm vừa mới tới nhà họ Trần ở rể, hai người mới chỉ nói chuyện vài lần, vì thế cũng không thân thiết gì.
Hơn nữa sau khi Trần Văn Vũ vào quân đội, năm đầu còn thường xuyên gửi thư về, sau đó thì không thấy tin tức gì nữa.
Nghe nói là do thành tích xuất sắc nên đã lọt vàođội chiến đấu đặc biệt gì đó, trong đó vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép các thành viên lén liên lạc với thế giới bên ngoài.
Vậy nên hai năm trôi qua, ngoài những thành viên chủ chốt của nhà họ Trần và bố mẹ Trần Văn Vũ thi thoảng nhận được tin tức của hắnthì những người khác trong nhà họ Trần đều quên mất là có một người như thế tồn tại.
Sở Phàm cũng không có ấn tượng gì lắm với hắn, không ngờ hắn lại xuất hiện vào lúc này!
“Anh cả!”
Trần Văn Vũ không nhìn Sở Phàm và đi thẳng về phía Trần Văn Kiệt.
Hai anh em lâu ngày không gặp, lúc này vô cùng xúc động mà ôm chặt lấy nhau.
Sở Phàm đứng bên cạnh, ánh mắt mang hàm ý sâu xa nhìn bọn họ.
Từ khi nhà họ Trần lụi bại đến giờ cũng được một thời gian rồi, vì sao Trần Văn Vũ không về sớm hơn mà lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc này? Sao có thể trùng hợp như thế được?!
Sở Phàm vẫn đang mải miết theo dòng suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng nói độc ác của Trần Văn Kiệt vang lên.
“Em trai, chính là thằng khốn này đã hại nhà chúng ta thành ra thế này. Lần này em về đúng lúc lắm, tuyệt đối đừng tha cho nó!”
Nghe xong Trần Văn Vũ lạnh lùng nhìn thẳng về phía Sở Phàm.
Hắn quan sát Sở Phàm một lượt, sau đó hỏi với giọng hơi ngạc nhiên: “Mày là Sở Phàm?”
“Đúng vậy, tôi là Sở Phàm”.
Sở Phàm gật đầu, bình thản đáp.
“Hừ, năm đó tao đã bảo ngay cho mày vào ở rể chắc chắn sẽ có chuyện, nhìn thôi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chỉ tiếc khi ấy bà nội không nghe lời tao, bây giờ thì thấy tao nói đúng rồi chứ?”
Trần Văn Vũ nhướn mày, lạnh lùng nói.
Trần Văn Kiệt nghe xong cảm thấy hơi ngượng.
Ba năm trước, có rất nhiều người trong dòng họ phản đối việc cho Sở Phàm vào ở rể, dù sao nhà họ Trần cũng không phải dòng họ to lớn gì, trong khu Tịnh Yên cũng chỉ thuộc top thứ hai, tính trong thành phố Vân Hải thì lại càng không là cái khỉ gì.
Một dòng như thế lại còn cho ở rể, đúng là làm trò cười.
Lúc đó bà Trần vì muốn lấy lòngQuỷ Cốc nên cũng ậm ừ đồng ý cho Sở Phàm vào ở rể.
Hơn nữa sau khi Sở Phàm tới, nhà họ Trần lại móc nối được quan hệ với tập đoàn Minh Châu, điều này khiến bà ta tưởng rằng Sở Phàm mang lại may mắn, vì thế mới không màng việc Trần Mộng Vũ phản đối mà bắt cô ta đính hôn với Sở Phàm.
Mà trong việc này thì Trần Văn Kiệt cũng ton hót bên cạnh bà Trần không ít.
Bởi vì lúc đó một dự án mà anh ta đầu tư vốn chẳng bị ai dòm ngó.
Kết quả một người phụ trách của tập đoàn Minh Châu lại rót vốt cho anh ta, điều này khiến anh ta vô cùng vui sướng và cũng nghĩ rằng Sở Phàm mang may mắn tới.
Vì thế ban đầu thái độ của nhà họ Trần đối với Sở Phàm cũng coi như tốt.
Nhưng lâu dần, không chỉ mất liên lạc với Quỷ Cốc mà lợi nhuận bọn họ có được từ tập đoàn Minh Châu cũng không thể khiến bọn họ trở thành dòng họ hàng đầu được.
Thái độ của bọn họ đối với Sở Phàm dần thay đổi.
Ngắt mạch suy nghĩ, Trần Văn Kiệt nói: “Em trai, thằng khốn này khác xưa rồi, chẳng biết nó học võ ở đâu với lại tự nhiên biến thành cậu chủ cao ốc Thiên Môn, có tiền lắm đấy!”
Nghe vậy ánh mắt Trần Văn Vũ chợt lóe sáng.
Anh ta cười nham hiểm: “Có tiền? Tiền lấy từ nhà họ Trần chúng ta chứ gì!”
“Láo toét!”
Sở Phàm chưa kịp lên tiếng thì thuộc hạ đứng bên cạnh anh đã lạnh lùng nói: “Nhà họ Sở là dòng họ cao quý cỡ nào, cậu chủ muốn tiêu tiền còn cần phải lấy từ nhà các người à? Toàn bộ gia sản nhà họ Trần các người gộp lại cũng chẳng đủ cho cậu chủ tiêu vặt một ngày!”
Anh ta không hề nói quá, lúc đó Sở Phàm mua căn biệt thự ở trung tâm hết hai trăm triệu tệ, gia sản nhà họ Trần gộp hết lại cũng chỉ có mười triệu tệ, làm sao so được với Sở Phàm?
Tuy rằng Trần Văn Vũ không biết Sở Phàm có bao nhiêu tiền, nhưng Sở Phàm trở thành chủ của cao ốc Thiên Môn thì đương nhiên tiền tiêu không bao giờ thiếu.
Mà hắn lại nói Sở Phàm lấy tiền của nhà họ Trần, vốn là không có căn cứ, chẳng qua là muốn tìm một lý do làm xấu mặt Sở Phàm thôi.
Đúng như dự đoán, Trần Văn Vũ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “To mồm quá, tuy rằng gia sản nhà họ Trần chúng tôi không so được với tiền tiêu vặt một ngày của thằng khốn này, nhưng hắn là cái thá gì? Chẳng lẽ là thần tài tái thế à?”
“Ăn trộm tiền của nhà tôi mà còn không chịu nhận, thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong Trần Văn Vũ lao ngay vào Sở Phàm, tốc độ di chuyển rất nhanh, mang theo cả một luồng gió rét lạnh.
Người luyện võ!
Sở Phàm xác nhận ngay thân phận của Trần Văn Vũ, không ngờ anh ta đi lính ba năm lại trả thành một người luyện võ, hơn nữa trông có vẻ không yếu chút nào, rõ ràng không phải là lối đánh của người mới tập.
Sở Phàm chưa kịp ra tay thì cấp dưới bên cạnh anh đã xông lên phía trước, giao chiến với Trần Văn Vũ.
Cấp dưới của Sở Phàm cũng thuộc loại tinh anh, bình thường lấy thân phận trợ lý bên cạnh Sở Phàm để bảo vệ sự an toàn của anh, năng lực không hề kém cỏi, khi đánh với Trần Văn Vũ cũng không hề yếu thế.
Nhưng những thứ Trần Văn Vũ học là những cách đánh bạo lực trong quân đội, càng đánh càng hăng, vô cùng quyết liệt, trang phục quân đội càng khiến anh ta khí thế ngùn ngụt.
Cuối cùng vệ sĩ của Sở Phàm bất cẩn một chiêu đã bị Trần Văn Vũ đánh thật mạnh vào ngực, bay người ra xa.
Sở Phàm di chuyển tới đằng sau người vệ sĩ kia, vỗ nhẹ vào lưng vào anh ta rồi gạt bỏ hết lực của cú đánh.
“Cảm ơn cậu chủ”.
Vệ sĩ yếu ớt đáp, chắp tay nói với Sở Phàm.
Sở Phàm xua tay ý bảo không có gì, sau đó thì nhìn Trần Văn Vũ, đợi anh ta ra tay, nhưng Trần Văn Vũ lại không thừa thắng xông lên.
Chỉ thấy anh ta nhếch mép, ánh mắt thăm dò Sở Phàm, nói: “Cậu hai nhà họ Sở, tao nhớ mặt mày rồi, vừa nãy tao hơi xem nhẹ mày, lần sau chắc chắn sẽ không, tao rất mong chờ gặp lại mày đấy”.
Nói xong, hắn liếc nhìn Trần Văn Kiệt đang đứng sững sờ bên cạnh, ý bảo đi theo hắn.
Sở Phàm sựng lại, không biết giờ đến nước này rồi còn có ai đến tìm nhà họ Trần nữa, bây giờ nhà họ Trần coi như đã tận số, chỉ còn lại cảnh tiêu điều, xơ xác.
Bình thường sẽ đều là người nhà họ Trần tới với ý định là túm được cái gì đáng tiền để mang đi bán.
Nhưng nếu như tới cướp đồ thì cũng không cần vội như thế chứ?
Sở Phàm và Trần Văn Kiệt đều hướng mắt ra ngoài thì thấy một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồng phục quân đội đi từ ngoài vào.
“Sao trông người này quen thế nhỉ?”
Sở Phàm nhìn người kia, trong đầu vô thức nổi lên suy nghĩ này.
Trần Văn Kiệt ngẩn người một lúc thì bỗng như bừng tỉnh gọi to: “Em trai!!”
Đúng thế, người xuất hiện ở cổng nhà họ Trần lúc này chính là Trần Văn Vũ – cậu hai đã mất liên lạc với nhà họ Trần nhiều năm nay!
Ba năm trước, Trần Văn Vũ vì không màng tới cơ nghiệp nhà họ Trần nên đã lựa chọn đi bộ đội, lúc đó Sở Phàm vừa mới tới nhà họ Trần ở rể, hai người mới chỉ nói chuyện vài lần, vì thế cũng không thân thiết gì.
Hơn nữa sau khi Trần Văn Vũ vào quân đội, năm đầu còn thường xuyên gửi thư về, sau đó thì không thấy tin tức gì nữa.
Nghe nói là do thành tích xuất sắc nên đã lọt vàođội chiến đấu đặc biệt gì đó, trong đó vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép các thành viên lén liên lạc với thế giới bên ngoài.
Vậy nên hai năm trôi qua, ngoài những thành viên chủ chốt của nhà họ Trần và bố mẹ Trần Văn Vũ thi thoảng nhận được tin tức của hắnthì những người khác trong nhà họ Trần đều quên mất là có một người như thế tồn tại.
Sở Phàm cũng không có ấn tượng gì lắm với hắn, không ngờ hắn lại xuất hiện vào lúc này!
“Anh cả!”
Trần Văn Vũ không nhìn Sở Phàm và đi thẳng về phía Trần Văn Kiệt.
Hai anh em lâu ngày không gặp, lúc này vô cùng xúc động mà ôm chặt lấy nhau.
Sở Phàm đứng bên cạnh, ánh mắt mang hàm ý sâu xa nhìn bọn họ.
Từ khi nhà họ Trần lụi bại đến giờ cũng được một thời gian rồi, vì sao Trần Văn Vũ không về sớm hơn mà lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc này? Sao có thể trùng hợp như thế được?!
Sở Phàm vẫn đang mải miết theo dòng suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng nói độc ác của Trần Văn Kiệt vang lên.
“Em trai, chính là thằng khốn này đã hại nhà chúng ta thành ra thế này. Lần này em về đúng lúc lắm, tuyệt đối đừng tha cho nó!”
Nghe xong Trần Văn Vũ lạnh lùng nhìn thẳng về phía Sở Phàm.
Hắn quan sát Sở Phàm một lượt, sau đó hỏi với giọng hơi ngạc nhiên: “Mày là Sở Phàm?”
“Đúng vậy, tôi là Sở Phàm”.
Sở Phàm gật đầu, bình thản đáp.
“Hừ, năm đó tao đã bảo ngay cho mày vào ở rể chắc chắn sẽ có chuyện, nhìn thôi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chỉ tiếc khi ấy bà nội không nghe lời tao, bây giờ thì thấy tao nói đúng rồi chứ?”
Trần Văn Vũ nhướn mày, lạnh lùng nói.
Trần Văn Kiệt nghe xong cảm thấy hơi ngượng.
Ba năm trước, có rất nhiều người trong dòng họ phản đối việc cho Sở Phàm vào ở rể, dù sao nhà họ Trần cũng không phải dòng họ to lớn gì, trong khu Tịnh Yên cũng chỉ thuộc top thứ hai, tính trong thành phố Vân Hải thì lại càng không là cái khỉ gì.
Một dòng như thế lại còn cho ở rể, đúng là làm trò cười.
Lúc đó bà Trần vì muốn lấy lòngQuỷ Cốc nên cũng ậm ừ đồng ý cho Sở Phàm vào ở rể.
Hơn nữa sau khi Sở Phàm tới, nhà họ Trần lại móc nối được quan hệ với tập đoàn Minh Châu, điều này khiến bà ta tưởng rằng Sở Phàm mang lại may mắn, vì thế mới không màng việc Trần Mộng Vũ phản đối mà bắt cô ta đính hôn với Sở Phàm.
Mà trong việc này thì Trần Văn Kiệt cũng ton hót bên cạnh bà Trần không ít.
Bởi vì lúc đó một dự án mà anh ta đầu tư vốn chẳng bị ai dòm ngó.
Kết quả một người phụ trách của tập đoàn Minh Châu lại rót vốt cho anh ta, điều này khiến anh ta vô cùng vui sướng và cũng nghĩ rằng Sở Phàm mang may mắn tới.
Vì thế ban đầu thái độ của nhà họ Trần đối với Sở Phàm cũng coi như tốt.
Nhưng lâu dần, không chỉ mất liên lạc với Quỷ Cốc mà lợi nhuận bọn họ có được từ tập đoàn Minh Châu cũng không thể khiến bọn họ trở thành dòng họ hàng đầu được.
Thái độ của bọn họ đối với Sở Phàm dần thay đổi.
Ngắt mạch suy nghĩ, Trần Văn Kiệt nói: “Em trai, thằng khốn này khác xưa rồi, chẳng biết nó học võ ở đâu với lại tự nhiên biến thành cậu chủ cao ốc Thiên Môn, có tiền lắm đấy!”
Nghe vậy ánh mắt Trần Văn Vũ chợt lóe sáng.
Anh ta cười nham hiểm: “Có tiền? Tiền lấy từ nhà họ Trần chúng ta chứ gì!”
“Láo toét!”
Sở Phàm chưa kịp lên tiếng thì thuộc hạ đứng bên cạnh anh đã lạnh lùng nói: “Nhà họ Sở là dòng họ cao quý cỡ nào, cậu chủ muốn tiêu tiền còn cần phải lấy từ nhà các người à? Toàn bộ gia sản nhà họ Trần các người gộp lại cũng chẳng đủ cho cậu chủ tiêu vặt một ngày!”
Anh ta không hề nói quá, lúc đó Sở Phàm mua căn biệt thự ở trung tâm hết hai trăm triệu tệ, gia sản nhà họ Trần gộp hết lại cũng chỉ có mười triệu tệ, làm sao so được với Sở Phàm?
Tuy rằng Trần Văn Vũ không biết Sở Phàm có bao nhiêu tiền, nhưng Sở Phàm trở thành chủ của cao ốc Thiên Môn thì đương nhiên tiền tiêu không bao giờ thiếu.
Mà hắn lại nói Sở Phàm lấy tiền của nhà họ Trần, vốn là không có căn cứ, chẳng qua là muốn tìm một lý do làm xấu mặt Sở Phàm thôi.
Đúng như dự đoán, Trần Văn Vũ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “To mồm quá, tuy rằng gia sản nhà họ Trần chúng tôi không so được với tiền tiêu vặt một ngày của thằng khốn này, nhưng hắn là cái thá gì? Chẳng lẽ là thần tài tái thế à?”
“Ăn trộm tiền của nhà tôi mà còn không chịu nhận, thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong Trần Văn Vũ lao ngay vào Sở Phàm, tốc độ di chuyển rất nhanh, mang theo cả một luồng gió rét lạnh.
Người luyện võ!
Sở Phàm xác nhận ngay thân phận của Trần Văn Vũ, không ngờ anh ta đi lính ba năm lại trả thành một người luyện võ, hơn nữa trông có vẻ không yếu chút nào, rõ ràng không phải là lối đánh của người mới tập.
Sở Phàm chưa kịp ra tay thì cấp dưới bên cạnh anh đã xông lên phía trước, giao chiến với Trần Văn Vũ.
Cấp dưới của Sở Phàm cũng thuộc loại tinh anh, bình thường lấy thân phận trợ lý bên cạnh Sở Phàm để bảo vệ sự an toàn của anh, năng lực không hề kém cỏi, khi đánh với Trần Văn Vũ cũng không hề yếu thế.
Nhưng những thứ Trần Văn Vũ học là những cách đánh bạo lực trong quân đội, càng đánh càng hăng, vô cùng quyết liệt, trang phục quân đội càng khiến anh ta khí thế ngùn ngụt.
Cuối cùng vệ sĩ của Sở Phàm bất cẩn một chiêu đã bị Trần Văn Vũ đánh thật mạnh vào ngực, bay người ra xa.
Sở Phàm di chuyển tới đằng sau người vệ sĩ kia, vỗ nhẹ vào lưng vào anh ta rồi gạt bỏ hết lực của cú đánh.
“Cảm ơn cậu chủ”.
Vệ sĩ yếu ớt đáp, chắp tay nói với Sở Phàm.
Sở Phàm xua tay ý bảo không có gì, sau đó thì nhìn Trần Văn Vũ, đợi anh ta ra tay, nhưng Trần Văn Vũ lại không thừa thắng xông lên.
Chỉ thấy anh ta nhếch mép, ánh mắt thăm dò Sở Phàm, nói: “Cậu hai nhà họ Sở, tao nhớ mặt mày rồi, vừa nãy tao hơi xem nhẹ mày, lần sau chắc chắn sẽ không, tao rất mong chờ gặp lại mày đấy”.
Nói xong, hắn liếc nhìn Trần Văn Kiệt đang đứng sững sờ bên cạnh, ý bảo đi theo hắn.
Bình luận facebook