Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 364: Ghê gớm quá vậy
“Sở Phàm, anh!”
Phương Chiến Thiên trợn tròn mắt, nhìn Sở Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Cậu ấy không thể hiểu được rốt cuộc Sở Phàm lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng mình có thể đỡ được ba chiêu của ông già, vốn cậu ấy muốn khuyên Sở Phàm đừng nên kích động, nhưng bỗng nhiên Sở Phàm lại quay đầu lại nháy mắt với cậu ấy.
Thấy sự bình tĩnh và tự tin trong ánh mắt Sở Phàm, Phương Chiến Thiên chỉ có thể nén lại nỗi lo lâu thấp thỏm.
“Nếu đã sẵn sàng rồi thì tôi ra tay đây!”
Trong mắt ông già hiện ra nét vui vẻ, nghĩ bụng, không động vào Phương Chiến Thiên được thì xử lý Sở Phàm cũng chỉ là việc đơn giản.
Sở Phàm cũng không dám lơ là, vận nội lực lên mức cao nhất, chờ đợi đòn đánh của ông già kia.
Ông già kia liếc Sở Phàm một cái, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, ông ta dồn nội lực ra đầu ngón tay, chớp mắt đã đến trước mặt Sở Phàm, ngón tay găm thẳng vào trước tim Sở Phàm.
“Phụt!”
Sở Phàm ngửa cổ, nôn ra một ngụm máu tươi, cả người như con diều đứt dây rồi văng ra xa, đập vào một cái cây gần đó, lực tấn công vô cùng khủng khiếp, ngay cả thân cây cũng không đỡ nổi mà gãy làm đôi.
“Sở Phàm!”
Phương Chiến Thiên gào tao, vội vàng chạy tới xem Sở Phàm thế nào.
Ông già kia thấy vậy liền nhíu mày ngờ vực, vừa nãy ông ta chỉ dùng một phần nội lực mà đã đã có sức công phá lớn thế này, không những khiến Sở Phàm bay ra xa mà còn làm gẫy cả thân cây kia luôn.
Chẳng lẽ dạo này thực lực của ông ta lại tăng lên sao?
“Khụ khụ, tôi không sao!”, Sở Phàm bò ra ngoài từ trong bụi rầm, mặt trắng bệch nói.
“Hai chiêu tiếp theo thì để em”, Phương Chiến Thiên nhìn vẻ yếu ớt của Sở Phàm, trong lòng vô cùng xúc động.
Ai ngờ Sở Phàm xua tay, nói: “Đỡ tôi dậy, tôi vẫn có thể chịu được một đòn nữa!”
Nói rồi anh lảo đảo đứng dậy, đi tới trước ông già kia.
“Hừ, không ngờ cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, đã như vậy mà vẫn còn chưa chết!”, ông ta nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệnh, cắt không còn giọt máu của Sở Phàm, lạnh lùng nói.
“Ông nghĩ gì vậy?”
Sở Phàm mím môi nói: “Dù cho mộ ông xanh cỏ tôi cũng chưa chết đâu, tôi chết rồi thì ai đốt tiền vàng cho ông, có thời gian ở đó ba hoa thì chi bằng ra tay đi, lề mề như đàn bà vậy”.
“Thằng ranh, đi chết đi”.
Ông già rít lên một tiếng sau đó tung ra một cú đấm!
Cú đấm này ông ta sử dụng nội lực hơn gấp đôi cú đấm lần trước, ông ta định dùng một chiêu để giết Sở Phàm ngay lập tức.
Đương nhiên Sở Phàm không thể nào đỡ nội lực tấn công mạnh như vậy, người anh lại một lần nữa bay ra xa, đập vào hai cái cây to bằng người, thân cây cũng gẫy làm đôi, miệng Sở Phàm lại phụt ra một ngụm máy tươi.
“Sở Phàm!”
Phương Chiến Thiên gào to, vội vàng chạy tới xem Sở Phàm thế nào.
Ông già kia tiếp tục nhíu mày, trộm nghĩ thực lực của mình thực sự đã mạnh lên rất nhiều, tuy cú đánh này ông ta đã dùng hết vài phần công lực nhưng có thể khiến một người học võ bay ra xa, sau đó làm gẫy hai cái cây.
Nếu như là hồi xưa thì chắc chắn ông ta không thể làm được, nhưng bây giờ lại có thể thực hiện dễ dàng như thế, xem ra lần này cái chết của Phùng Thiên Lâm khiến cho ông ta phẫn nộ nên đã đột phá thành công.
Mà bên kia, Phương Chiến Thiên đang chuẩn bị nói chiêu thứ ba để cậu ấy đỡ.
Ai ngờ Sở Phàm lại run rẩy, xiêu vẹo đứng lên, nói: “Không sao, mau đỡ tôi dậy, tôi vẫn còn đỡ được một cú nữa”.
“Ơ, không phải là anh đã đứng dậy rồi đó ư?”, Phương Chiến Thiên ngơ ngác hỏi.
Sở Phàm sửng sốt, vội vàng ngồi bệt xuống đất, sau đó đưa tay về phía Phương Chiến Thiên ý bảo cậu ấy ra đỡ mình.
Trong lòng Phương Chiến Thiên vô cùng ngờ vực, quan sát kỹ Sở Phàm mới thấy, tuy rằng sắc mặt anh trắng bệch, hơi thở yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tỉnh táo, chẳng hề có vẻ gì là bị trọng thương.
Sao lại có thể như vậy được?
Hai cú đánh của ông già kia không hề nương tay, Phương Chiến Thiên đứng cách rất xa cũng cảm nhận được nguồn lực mạnh mẽ, sao Sở Phàm có thể không bị gì được?
Nhưng thấy Sở Phàm vẫn giả vờ tỏ vẻ chật vật, cậu ấy cũng nén lại sự ngờ vực, tiếp tục đỡ anh dậy.
Sau đó thì thấy Sở Phàm tập tà tập tễnh đi đến trước mặt ông già kia: “Tiếp đi, mau xuất chiêu thứ ba đi!”
Lần này ông ta cũng ngơ ngác.
Ông ta nhìn gương mặt đẫm máu, đôi mắt sắp không mở nổi đến nơi, không thể tin được nói: “Sao cậu vẫn có thể đứng lên được?”
“Ông chưa ăn cơm à?”
Sở Phàm nghĩ một lát rồi hỏi ông ta một câu khá hợp lý.
Nghe vậy ông già kia tức đến mức tí thì nhảy xổ lên, ông ta sải chân, ngay lập tức dưới chân ông ta xuất hiện một cái hố, một nguồn nội lực đang dịch chuyển quanh người ông ta.
“Chết đi!”
Ông già gào lên một tiếng rồi xuất chiêu với toàn bộ nội lực mà ông ta có!
“Bụp” một tiếng!
Sở Phàm lại một lần nữa bay ra xa, lần này tốc độ còn nhanh hơn lần trước, giống như một viên đạn đập bụp vào một tảng đá to đùng ở xa.
Bụp!
Tảng đá kia vỡ tan thành trăm mảnh vụn như bột, bị gió rừng thổi bay tứ tung.
Sở Phàm thì ngã thụp trong đám đá vụn đổ nát đó, không ngừng nôn ra máu.
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng ông già kia cũng hài lòng gật đầu, khóe miệng mỉm cười, lần này chắc chắn Sở Phàm không thể nào thoát chết được!
Nhưng ngay sau đó, mặt ông ta lộ rõ vẻ hãi hùng như vừa gặp ma, chỉ thấy Sở Phàm nằm trên đất một lúc rồi lại xiêu vẹo đứng lên.
Lần này, thậm chí không cần Phương Chiến Thiên đỡ dậy!
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ông già kia sững sờ, ông ta đâu có ngu, cú đánh thứ nhất và cú thứ hai Sở Phàm còn có thể gắng gượng được nhưng đã bị trọng thương rồi, điều này vô cùng hợp logic.
Nhưng cú đánh thứ ba ông ta đã dùng hết lực bình sinh của mình, đáng lý ra Sở Phàm không thể đứng dậy được mới phải, chẳng lẽ người ông ta đang nhìn thấy là hồn của Sở Phàm sao?
“Khụ khụ!”
Sở Phàm ho lụ khụ mấy tiếng, sau đó liếc ông già kia và cười lạnh lùng: “Ông già, ba chiêu đã hết, bây giờ bọn tôi đi được chưa?
Nghe xong, Sở Phàm thì quay sang nháy mắt liên tục với Phương Chiến Thiên vẫn còn đang đờ đẫn đứng bên cạnh, Phương Chiến Thiên hoàn hồn lại thì nhanh chóng đi tới, đang chuẩn bị cùng Sở Phàm đi khỏi đây.
Ông già kia thì á khẩu đứng chôn chân tại chỗ, lắc đầu nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, thằng ranh này gian lận, chắc chắn nó đã dùng mưu hèn kế bẩn!!”
Nói rồi ông ta gào to về phía bóng lưng của Phương Chiến Thiên và Sở Phàm: “Thằng khốn, cậu dám lừa tôi, ba chiêu vừa nãy không tính!!”
“Đi chết đi!”
Ông ta gào lên một tiếng rồi biến mất, một cái bóng lướt qua, ông ta đã đứng ngay sau lưng Sở Phàm, định tung một chiêu thật mạnh vào phần lưng bên ngực trái của anh!
Phương Chiến Thiên thấy vậy liền trợn tròn mắt, đúng lúc cậu ấy chuẩn bị đẩy Sở Phàm ra thì anh đã hành động!
Chỉ thấy Sở Phàm đột ngột quay người lại, gương mặt nghiêm nghị, rồi bỗng nhiên tung một cú đánh thật mạnh!
Bụp!!
Tiếng kêu khiến người ta đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy hai bàn tay của Sở Phàm và ông già kia chập lại với nhau, cánh tay hai người đều run lên mãnh liệt nhưng không ai có dấu hiệu bước lùi lại.
Ông già ông ngờ rằng Sở Phàm quay người đột ngột như vậy mà vẫn có thể đỡ được đòn đánh dồn hết sự phẫn nộ của ông ta, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thằng ranh này sao lại ghê gớm quá vậy?
Phương Chiến Thiên trợn tròn mắt, nhìn Sở Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Cậu ấy không thể hiểu được rốt cuộc Sở Phàm lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng mình có thể đỡ được ba chiêu của ông già, vốn cậu ấy muốn khuyên Sở Phàm đừng nên kích động, nhưng bỗng nhiên Sở Phàm lại quay đầu lại nháy mắt với cậu ấy.
Thấy sự bình tĩnh và tự tin trong ánh mắt Sở Phàm, Phương Chiến Thiên chỉ có thể nén lại nỗi lo lâu thấp thỏm.
“Nếu đã sẵn sàng rồi thì tôi ra tay đây!”
Trong mắt ông già hiện ra nét vui vẻ, nghĩ bụng, không động vào Phương Chiến Thiên được thì xử lý Sở Phàm cũng chỉ là việc đơn giản.
Sở Phàm cũng không dám lơ là, vận nội lực lên mức cao nhất, chờ đợi đòn đánh của ông già kia.
Ông già kia liếc Sở Phàm một cái, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, ông ta dồn nội lực ra đầu ngón tay, chớp mắt đã đến trước mặt Sở Phàm, ngón tay găm thẳng vào trước tim Sở Phàm.
“Phụt!”
Sở Phàm ngửa cổ, nôn ra một ngụm máu tươi, cả người như con diều đứt dây rồi văng ra xa, đập vào một cái cây gần đó, lực tấn công vô cùng khủng khiếp, ngay cả thân cây cũng không đỡ nổi mà gãy làm đôi.
“Sở Phàm!”
Phương Chiến Thiên gào tao, vội vàng chạy tới xem Sở Phàm thế nào.
Ông già kia thấy vậy liền nhíu mày ngờ vực, vừa nãy ông ta chỉ dùng một phần nội lực mà đã đã có sức công phá lớn thế này, không những khiến Sở Phàm bay ra xa mà còn làm gẫy cả thân cây kia luôn.
Chẳng lẽ dạo này thực lực của ông ta lại tăng lên sao?
“Khụ khụ, tôi không sao!”, Sở Phàm bò ra ngoài từ trong bụi rầm, mặt trắng bệch nói.
“Hai chiêu tiếp theo thì để em”, Phương Chiến Thiên nhìn vẻ yếu ớt của Sở Phàm, trong lòng vô cùng xúc động.
Ai ngờ Sở Phàm xua tay, nói: “Đỡ tôi dậy, tôi vẫn có thể chịu được một đòn nữa!”
Nói rồi anh lảo đảo đứng dậy, đi tới trước ông già kia.
“Hừ, không ngờ cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, đã như vậy mà vẫn còn chưa chết!”, ông ta nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệnh, cắt không còn giọt máu của Sở Phàm, lạnh lùng nói.
“Ông nghĩ gì vậy?”
Sở Phàm mím môi nói: “Dù cho mộ ông xanh cỏ tôi cũng chưa chết đâu, tôi chết rồi thì ai đốt tiền vàng cho ông, có thời gian ở đó ba hoa thì chi bằng ra tay đi, lề mề như đàn bà vậy”.
“Thằng ranh, đi chết đi”.
Ông già rít lên một tiếng sau đó tung ra một cú đấm!
Cú đấm này ông ta sử dụng nội lực hơn gấp đôi cú đấm lần trước, ông ta định dùng một chiêu để giết Sở Phàm ngay lập tức.
Đương nhiên Sở Phàm không thể nào đỡ nội lực tấn công mạnh như vậy, người anh lại một lần nữa bay ra xa, đập vào hai cái cây to bằng người, thân cây cũng gẫy làm đôi, miệng Sở Phàm lại phụt ra một ngụm máy tươi.
“Sở Phàm!”
Phương Chiến Thiên gào to, vội vàng chạy tới xem Sở Phàm thế nào.
Ông già kia tiếp tục nhíu mày, trộm nghĩ thực lực của mình thực sự đã mạnh lên rất nhiều, tuy cú đánh này ông ta đã dùng hết vài phần công lực nhưng có thể khiến một người học võ bay ra xa, sau đó làm gẫy hai cái cây.
Nếu như là hồi xưa thì chắc chắn ông ta không thể làm được, nhưng bây giờ lại có thể thực hiện dễ dàng như thế, xem ra lần này cái chết của Phùng Thiên Lâm khiến cho ông ta phẫn nộ nên đã đột phá thành công.
Mà bên kia, Phương Chiến Thiên đang chuẩn bị nói chiêu thứ ba để cậu ấy đỡ.
Ai ngờ Sở Phàm lại run rẩy, xiêu vẹo đứng lên, nói: “Không sao, mau đỡ tôi dậy, tôi vẫn còn đỡ được một cú nữa”.
“Ơ, không phải là anh đã đứng dậy rồi đó ư?”, Phương Chiến Thiên ngơ ngác hỏi.
Sở Phàm sửng sốt, vội vàng ngồi bệt xuống đất, sau đó đưa tay về phía Phương Chiến Thiên ý bảo cậu ấy ra đỡ mình.
Trong lòng Phương Chiến Thiên vô cùng ngờ vực, quan sát kỹ Sở Phàm mới thấy, tuy rằng sắc mặt anh trắng bệch, hơi thở yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tỉnh táo, chẳng hề có vẻ gì là bị trọng thương.
Sao lại có thể như vậy được?
Hai cú đánh của ông già kia không hề nương tay, Phương Chiến Thiên đứng cách rất xa cũng cảm nhận được nguồn lực mạnh mẽ, sao Sở Phàm có thể không bị gì được?
Nhưng thấy Sở Phàm vẫn giả vờ tỏ vẻ chật vật, cậu ấy cũng nén lại sự ngờ vực, tiếp tục đỡ anh dậy.
Sau đó thì thấy Sở Phàm tập tà tập tễnh đi đến trước mặt ông già kia: “Tiếp đi, mau xuất chiêu thứ ba đi!”
Lần này ông ta cũng ngơ ngác.
Ông ta nhìn gương mặt đẫm máu, đôi mắt sắp không mở nổi đến nơi, không thể tin được nói: “Sao cậu vẫn có thể đứng lên được?”
“Ông chưa ăn cơm à?”
Sở Phàm nghĩ một lát rồi hỏi ông ta một câu khá hợp lý.
Nghe vậy ông già kia tức đến mức tí thì nhảy xổ lên, ông ta sải chân, ngay lập tức dưới chân ông ta xuất hiện một cái hố, một nguồn nội lực đang dịch chuyển quanh người ông ta.
“Chết đi!”
Ông già gào lên một tiếng rồi xuất chiêu với toàn bộ nội lực mà ông ta có!
“Bụp” một tiếng!
Sở Phàm lại một lần nữa bay ra xa, lần này tốc độ còn nhanh hơn lần trước, giống như một viên đạn đập bụp vào một tảng đá to đùng ở xa.
Bụp!
Tảng đá kia vỡ tan thành trăm mảnh vụn như bột, bị gió rừng thổi bay tứ tung.
Sở Phàm thì ngã thụp trong đám đá vụn đổ nát đó, không ngừng nôn ra máu.
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng ông già kia cũng hài lòng gật đầu, khóe miệng mỉm cười, lần này chắc chắn Sở Phàm không thể nào thoát chết được!
Nhưng ngay sau đó, mặt ông ta lộ rõ vẻ hãi hùng như vừa gặp ma, chỉ thấy Sở Phàm nằm trên đất một lúc rồi lại xiêu vẹo đứng lên.
Lần này, thậm chí không cần Phương Chiến Thiên đỡ dậy!
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ông già kia sững sờ, ông ta đâu có ngu, cú đánh thứ nhất và cú thứ hai Sở Phàm còn có thể gắng gượng được nhưng đã bị trọng thương rồi, điều này vô cùng hợp logic.
Nhưng cú đánh thứ ba ông ta đã dùng hết lực bình sinh của mình, đáng lý ra Sở Phàm không thể đứng dậy được mới phải, chẳng lẽ người ông ta đang nhìn thấy là hồn của Sở Phàm sao?
“Khụ khụ!”
Sở Phàm ho lụ khụ mấy tiếng, sau đó liếc ông già kia và cười lạnh lùng: “Ông già, ba chiêu đã hết, bây giờ bọn tôi đi được chưa?
Nghe xong, Sở Phàm thì quay sang nháy mắt liên tục với Phương Chiến Thiên vẫn còn đang đờ đẫn đứng bên cạnh, Phương Chiến Thiên hoàn hồn lại thì nhanh chóng đi tới, đang chuẩn bị cùng Sở Phàm đi khỏi đây.
Ông già kia thì á khẩu đứng chôn chân tại chỗ, lắc đầu nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, thằng ranh này gian lận, chắc chắn nó đã dùng mưu hèn kế bẩn!!”
Nói rồi ông ta gào to về phía bóng lưng của Phương Chiến Thiên và Sở Phàm: “Thằng khốn, cậu dám lừa tôi, ba chiêu vừa nãy không tính!!”
“Đi chết đi!”
Ông ta gào lên một tiếng rồi biến mất, một cái bóng lướt qua, ông ta đã đứng ngay sau lưng Sở Phàm, định tung một chiêu thật mạnh vào phần lưng bên ngực trái của anh!
Phương Chiến Thiên thấy vậy liền trợn tròn mắt, đúng lúc cậu ấy chuẩn bị đẩy Sở Phàm ra thì anh đã hành động!
Chỉ thấy Sở Phàm đột ngột quay người lại, gương mặt nghiêm nghị, rồi bỗng nhiên tung một cú đánh thật mạnh!
Bụp!!
Tiếng kêu khiến người ta đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy hai bàn tay của Sở Phàm và ông già kia chập lại với nhau, cánh tay hai người đều run lên mãnh liệt nhưng không ai có dấu hiệu bước lùi lại.
Ông già ông ngờ rằng Sở Phàm quay người đột ngột như vậy mà vẫn có thể đỡ được đòn đánh dồn hết sự phẫn nộ của ông ta, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thằng ranh này sao lại ghê gớm quá vậy?
Bình luận facebook