Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371: Tiệm quần áo tư nhân
“Tiết mục gì cơ?”
Cả nhóm người cùng hỏi.
Thẩm Lăng Khê hơi nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: “Giờ không nói cho mọi người được, tôi phải giữ bí mật hoàn toàn, như vậy mới gây bất ngờ được!”
“Nhưng như vậy thì sao chúng ta luyện tập được?”, Lí Dục gãi đầu, ngơ ngác hỏi.
“Mọi người không cần tập luyện gì hết”.
Thẩm Lăng Khê nói: “Một tiết mục tốt không phải cứ nhiều người là được, tôi đã nghĩ xong sẽ để ai biểu diễn rồi. Anh cả Lí Dục, Hiểu Kim nữa, hai người làm khán giả dưới đài đi, chuyện này cứ giao cho chúng tôi!”
Nghe vậy, Lí Dục cùng Triệu Hiểu Kim thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không hề có khả năng diễn xuất, lo sợ sẽ phá hỏng vào thời khắc quan trọng, liên lụy đến tập thể.
Khi nghe Thẩm Lăng Khê đảm bảo thì bọn họ yên tâm rất nhiều.
Còn Lâm Khải thìtuyệt vọng mà chỉ vào bản thân nói: “Lăng Khê, vậy còn tôi, tôi phải lên sân khấu hả?”
Thẩm Lăng Khê cười thần bí nói: “Anh có chuyện cần làm đó, nhưng không phải lên sân khấu đâu, yên tâm đi”.
“Vậy còn được”.
Lâm Khải vỗ ngực thở phào.
Lúc này, Sở Phàm chau mày, cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, cô gái này định cho anh một mình biểu diễn ư, vậy thì anh buồnchết mất.
Vừa mới nghĩ vậy xong thì Thẩm Lăng Khê cũng đứng dậy nói: “Sở Phàm, tôi đưa anh đi chọn đồ, lần này anh là nhân vật chính, phải ăn mặc đẹp mới được”.
Nói rồi, Thẩm Lăng Khê đeo khẩu trang và kính đen lên, mặc kệ Sở Phàm giãy dụa, kéo anh đi ra ngoài, để lại đám Lí Dục ngơ ngác ở đó.
“Nói vậy, tôi cũng có phần, thế tôi có phải trang điểm ăn mặc gì không nhỉ”, lúc này, Lâm Khải tự chỉ vào mình rồi hỏi.
Nhưng cũng chẳng ai quan tâm cậu ấy.
Mặt khác, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê xuống hầm để xe, chuẩn bị rời đi. Sở Phàm khởi động xe, hỏi: “Chúng ta đi đâu đấy,trung tâm thành phố hay trung tâm thương mại?”
“Anh bị ngốc hay gì?”
Thẩm Lăng Khê khó chịu lườm Sở Phàm: “Đi đến mấy nơi đó để người ta nhận ra à? Lúc ấy mấy cái tít báo sẽ toàn là Thẩm Lăng Khê đưa đàn ông đi mua quần áo, vậy là anh bao nuôi tôi hay tôi bao nuôi anh đây?”
“Vậy chúng ta đi đâu giờ?”, Sở Phàm ngơ ngác, dựa vào ghế, bộ dạng “tất cả nhờ vào cô đấy”.
“Yên tâm đi, lúc biểu diễn ở đây, quản lý Lục đã liên lạc với một tiệm trang phục tư nhân cho tôi, bà chủ của tiệm này là một nhà thiết kế rất giỏi, cô ấy dường như chỉ thiết kế trang phục cho các ngôi sao chúng tôi thôi ấy. Tôi đưa anh qua đó, chắc chắn sẽ chọn được bộ phù hợp”.
Thẩm Lăng Khê vừa nói vừa cầm điện thoại tìm vị trí, rồi đưa cho Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn qua, thấy địa chỉ này hơi quen mắt. Đây là văn phòng trên tầng thượng của tòa nhà nào đó trong trung tâm thành phố, xem ra người ta nói “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” cũng đúng.
Sẽ không có kẻ săn tin nào tin rằng ở một nơi lộ liễu như vậy lại có một tiệm trang phục tư nhân cho người nổi tiếng ẩn náu ở đây.
Sau nửa tiếng lái xe, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê đã đến nơi.
Cô đã liên lạc trước với bà chủ tiệm rồi, nên đã có người đứng chờ ở dưới. Khi nhìn thấy eo của đối phương có một máy bộ đàm, trên tai đeo mic cùng đôi mắt linh hoạt nhìn khắp nơi, tai nghe ngóng tứ phía, bộ dáng vô cùng bí hiểm.
Sở Phàm không khỏi nghĩ đến ngành nào đó, cũng tiếp khách theo kiểu này…
“Cô Thẩm, không ngờ cô lại về nước vào lúc này. Bà chủ của chúng tôi đang chờ cô ở trên rồi, cô mau đi lên đi”, người dẫn đường cho Thẩm Lăng Khê và Sở Phàm đưa hai người đến thang máy rồi quẹt thẻ và nói.
Thẩm Lăng Khê hơi mỉm cười, lịch sự cảm ơn đối phương rồi đưa Sở Phàm vào trong.
Mặc dù người dẫn đường rất tò mò về thân phận của Sở Phàm, nhưng anh ta cũng hiểu rõ, làm cái nghề này thì phải biết giữ mồm giữ miệng, một lần lỡ mồm mà để lộ ra sự riêng tư của ngôi sao lớn thì anh ta sẽ bị thế lực đứng sau những người đó dập chết ngay.
Anh vẫn nhớ người đồng nghiệp cũ của mình chính vì không giữ được mồm miệng, không chỉ lén chụp ảnh một ngôi sao lớn cùng tình nhân của người đó lại, mà còn tiết lộ ra bên ngoài nữa.
Mặc dù sau này cũng xảy ra chấn động lớn, nhưng ekip của ngôi sao đó đã kịp thời đưa ra thông cáo báo chí, nói đây chỉ là để tuyên truyền cho phim mới, cộng thêm có rất nhiều người trong cuộc đứng ra giải thích và nhóm fan não tàn cũng đứng ra bênh vực, nên mọi chuyện mới nhanh chóng lắng xuống.
Nhưng cái người đồng nghiệp này cũng biến mất khỏi cõi đời này luôn, không ai biết anh ta đã mất tích như thế nào, thậm chí còn không được nhắc đến cái tên đó.
Giống như là anh ta chưa từng tồn tại vậy.
Nghĩ đến chuyện này, người dẫn đường toàn thân run rẩy, không nhịn được mà rùng mình mấy cái, rồi vội vàng ép bản thân quên hết cảnh tượng trước mặt đi.
Thẩm Lăng Khê gì chứ, Thẩm Lăng Khê đến đây bao giờ? Cô ấy ở nước ngoài cơ mà, sao có thể về đây được!
Một góc khác, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê đã lên đến tầng cao nhất, lúc thang máy mở ra, một mùi hương nồng nặc xộc vào người ngày.
“Lăng Khê, chị nhớ em quá đi!”
Cùng với mùi hương là một âm thanh mềm mại truyền đến, Sở Phàm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một người phụ nữ nở nang ôm chặt vào lòng.
“Lăng Khê, mới có chút không gặp mà em đã cao lên rồi, da dẻ kém sắc quá, thô ráp thế này. Ở nước ngoài làm việc vất vả lắm hả, không có thời gian quan tâm bản thân nữa này”, người phụ nữ đầy dặn còn chưa nhận ra mình đã ôm nhầm người, luôn miệng nói.
Sở Phàm nhìn Thẩm Lăng Khê đang mắt chữ O mồm chữ A bên cạnh, hai người không biết phải nói sao cho phải.
“Chị Đinh, em ở bên này cơ…”
Lúc này, Thẩm Lăng Khê mới lí nhí nói.
Người phụ nữ đầy đặn ngẩn ra, rồi đột nhiên ngẩng đầu, cùng Sở Phàm bốn mắt nhìn nhau.
“Á!!”
Cô ta hét lên một tiếng, đẩy Sở Phàm ra, hai tay che ngực mình, căng thẳng nói: “Cậu là ai, sao cậu lại ở đây?!”
Thẩm Lăng Khê vội vàng tiếng lên giải thích: “Chị Đinh, chị đừng căng thẳng, em đưa anh ấy tới đó, lần này em muốn nhờ chị thiết kế trang phục cho anh ấy đấy!”
Nghe vậy, người phụ nữ nở nang được gọi là chị Đinh kia không những không thả lỏng mà còn trở nên lo lắng hơn.
Cô ta vội vàng kéo Thẩm Lăng Khê sang bên cạnh mình rồi nói nhỏ: “Lăng Khê, em nói cho chị biết, em với tên này là sao, có phải bạn trai em không? Trời ơi, sao em không bao giờ cho chị yên tâm hết vậy! Giờ sự nghiệp của em đang ở thời kỳ phát triển, yêu đương lúc này là ảnh hưởng lắm đấy, em không thể nhẫn nại được sao?”,
“Trên đời này thiếu gì đàn ông? Em yêu sớm như vậy, em có biết cậu ta là người thế nào không? Nhỡ cậu ta không đáng giá để em trao nửa đời còn lại cho thì sao?”
…
Không thể không nói, chị Đinh này cũng khá thú vị đấy. Gương mặt lo lắng kia không giống như làm bộ, chị ta thật sự nghĩ cho Thẩm Lăng Khê, nhưng sao lại cứ nghĩ anh là đồ xấu xa vậy hả?
Sở Phàm đứng một bên mà cạn lời.
Cả nhóm người cùng hỏi.
Thẩm Lăng Khê hơi nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: “Giờ không nói cho mọi người được, tôi phải giữ bí mật hoàn toàn, như vậy mới gây bất ngờ được!”
“Nhưng như vậy thì sao chúng ta luyện tập được?”, Lí Dục gãi đầu, ngơ ngác hỏi.
“Mọi người không cần tập luyện gì hết”.
Thẩm Lăng Khê nói: “Một tiết mục tốt không phải cứ nhiều người là được, tôi đã nghĩ xong sẽ để ai biểu diễn rồi. Anh cả Lí Dục, Hiểu Kim nữa, hai người làm khán giả dưới đài đi, chuyện này cứ giao cho chúng tôi!”
Nghe vậy, Lí Dục cùng Triệu Hiểu Kim thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không hề có khả năng diễn xuất, lo sợ sẽ phá hỏng vào thời khắc quan trọng, liên lụy đến tập thể.
Khi nghe Thẩm Lăng Khê đảm bảo thì bọn họ yên tâm rất nhiều.
Còn Lâm Khải thìtuyệt vọng mà chỉ vào bản thân nói: “Lăng Khê, vậy còn tôi, tôi phải lên sân khấu hả?”
Thẩm Lăng Khê cười thần bí nói: “Anh có chuyện cần làm đó, nhưng không phải lên sân khấu đâu, yên tâm đi”.
“Vậy còn được”.
Lâm Khải vỗ ngực thở phào.
Lúc này, Sở Phàm chau mày, cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, cô gái này định cho anh một mình biểu diễn ư, vậy thì anh buồnchết mất.
Vừa mới nghĩ vậy xong thì Thẩm Lăng Khê cũng đứng dậy nói: “Sở Phàm, tôi đưa anh đi chọn đồ, lần này anh là nhân vật chính, phải ăn mặc đẹp mới được”.
Nói rồi, Thẩm Lăng Khê đeo khẩu trang và kính đen lên, mặc kệ Sở Phàm giãy dụa, kéo anh đi ra ngoài, để lại đám Lí Dục ngơ ngác ở đó.
“Nói vậy, tôi cũng có phần, thế tôi có phải trang điểm ăn mặc gì không nhỉ”, lúc này, Lâm Khải tự chỉ vào mình rồi hỏi.
Nhưng cũng chẳng ai quan tâm cậu ấy.
Mặt khác, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê xuống hầm để xe, chuẩn bị rời đi. Sở Phàm khởi động xe, hỏi: “Chúng ta đi đâu đấy,trung tâm thành phố hay trung tâm thương mại?”
“Anh bị ngốc hay gì?”
Thẩm Lăng Khê khó chịu lườm Sở Phàm: “Đi đến mấy nơi đó để người ta nhận ra à? Lúc ấy mấy cái tít báo sẽ toàn là Thẩm Lăng Khê đưa đàn ông đi mua quần áo, vậy là anh bao nuôi tôi hay tôi bao nuôi anh đây?”
“Vậy chúng ta đi đâu giờ?”, Sở Phàm ngơ ngác, dựa vào ghế, bộ dạng “tất cả nhờ vào cô đấy”.
“Yên tâm đi, lúc biểu diễn ở đây, quản lý Lục đã liên lạc với một tiệm trang phục tư nhân cho tôi, bà chủ của tiệm này là một nhà thiết kế rất giỏi, cô ấy dường như chỉ thiết kế trang phục cho các ngôi sao chúng tôi thôi ấy. Tôi đưa anh qua đó, chắc chắn sẽ chọn được bộ phù hợp”.
Thẩm Lăng Khê vừa nói vừa cầm điện thoại tìm vị trí, rồi đưa cho Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn qua, thấy địa chỉ này hơi quen mắt. Đây là văn phòng trên tầng thượng của tòa nhà nào đó trong trung tâm thành phố, xem ra người ta nói “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” cũng đúng.
Sẽ không có kẻ săn tin nào tin rằng ở một nơi lộ liễu như vậy lại có một tiệm trang phục tư nhân cho người nổi tiếng ẩn náu ở đây.
Sau nửa tiếng lái xe, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê đã đến nơi.
Cô đã liên lạc trước với bà chủ tiệm rồi, nên đã có người đứng chờ ở dưới. Khi nhìn thấy eo của đối phương có một máy bộ đàm, trên tai đeo mic cùng đôi mắt linh hoạt nhìn khắp nơi, tai nghe ngóng tứ phía, bộ dáng vô cùng bí hiểm.
Sở Phàm không khỏi nghĩ đến ngành nào đó, cũng tiếp khách theo kiểu này…
“Cô Thẩm, không ngờ cô lại về nước vào lúc này. Bà chủ của chúng tôi đang chờ cô ở trên rồi, cô mau đi lên đi”, người dẫn đường cho Thẩm Lăng Khê và Sở Phàm đưa hai người đến thang máy rồi quẹt thẻ và nói.
Thẩm Lăng Khê hơi mỉm cười, lịch sự cảm ơn đối phương rồi đưa Sở Phàm vào trong.
Mặc dù người dẫn đường rất tò mò về thân phận của Sở Phàm, nhưng anh ta cũng hiểu rõ, làm cái nghề này thì phải biết giữ mồm giữ miệng, một lần lỡ mồm mà để lộ ra sự riêng tư của ngôi sao lớn thì anh ta sẽ bị thế lực đứng sau những người đó dập chết ngay.
Anh vẫn nhớ người đồng nghiệp cũ của mình chính vì không giữ được mồm miệng, không chỉ lén chụp ảnh một ngôi sao lớn cùng tình nhân của người đó lại, mà còn tiết lộ ra bên ngoài nữa.
Mặc dù sau này cũng xảy ra chấn động lớn, nhưng ekip của ngôi sao đó đã kịp thời đưa ra thông cáo báo chí, nói đây chỉ là để tuyên truyền cho phim mới, cộng thêm có rất nhiều người trong cuộc đứng ra giải thích và nhóm fan não tàn cũng đứng ra bênh vực, nên mọi chuyện mới nhanh chóng lắng xuống.
Nhưng cái người đồng nghiệp này cũng biến mất khỏi cõi đời này luôn, không ai biết anh ta đã mất tích như thế nào, thậm chí còn không được nhắc đến cái tên đó.
Giống như là anh ta chưa từng tồn tại vậy.
Nghĩ đến chuyện này, người dẫn đường toàn thân run rẩy, không nhịn được mà rùng mình mấy cái, rồi vội vàng ép bản thân quên hết cảnh tượng trước mặt đi.
Thẩm Lăng Khê gì chứ, Thẩm Lăng Khê đến đây bao giờ? Cô ấy ở nước ngoài cơ mà, sao có thể về đây được!
Một góc khác, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê đã lên đến tầng cao nhất, lúc thang máy mở ra, một mùi hương nồng nặc xộc vào người ngày.
“Lăng Khê, chị nhớ em quá đi!”
Cùng với mùi hương là một âm thanh mềm mại truyền đến, Sở Phàm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một người phụ nữ nở nang ôm chặt vào lòng.
“Lăng Khê, mới có chút không gặp mà em đã cao lên rồi, da dẻ kém sắc quá, thô ráp thế này. Ở nước ngoài làm việc vất vả lắm hả, không có thời gian quan tâm bản thân nữa này”, người phụ nữ đầy dặn còn chưa nhận ra mình đã ôm nhầm người, luôn miệng nói.
Sở Phàm nhìn Thẩm Lăng Khê đang mắt chữ O mồm chữ A bên cạnh, hai người không biết phải nói sao cho phải.
“Chị Đinh, em ở bên này cơ…”
Lúc này, Thẩm Lăng Khê mới lí nhí nói.
Người phụ nữ đầy đặn ngẩn ra, rồi đột nhiên ngẩng đầu, cùng Sở Phàm bốn mắt nhìn nhau.
“Á!!”
Cô ta hét lên một tiếng, đẩy Sở Phàm ra, hai tay che ngực mình, căng thẳng nói: “Cậu là ai, sao cậu lại ở đây?!”
Thẩm Lăng Khê vội vàng tiếng lên giải thích: “Chị Đinh, chị đừng căng thẳng, em đưa anh ấy tới đó, lần này em muốn nhờ chị thiết kế trang phục cho anh ấy đấy!”
Nghe vậy, người phụ nữ nở nang được gọi là chị Đinh kia không những không thả lỏng mà còn trở nên lo lắng hơn.
Cô ta vội vàng kéo Thẩm Lăng Khê sang bên cạnh mình rồi nói nhỏ: “Lăng Khê, em nói cho chị biết, em với tên này là sao, có phải bạn trai em không? Trời ơi, sao em không bao giờ cho chị yên tâm hết vậy! Giờ sự nghiệp của em đang ở thời kỳ phát triển, yêu đương lúc này là ảnh hưởng lắm đấy, em không thể nhẫn nại được sao?”,
“Trên đời này thiếu gì đàn ông? Em yêu sớm như vậy, em có biết cậu ta là người thế nào không? Nhỡ cậu ta không đáng giá để em trao nửa đời còn lại cho thì sao?”
…
Không thể không nói, chị Đinh này cũng khá thú vị đấy. Gương mặt lo lắng kia không giống như làm bộ, chị ta thật sự nghĩ cho Thẩm Lăng Khê, nhưng sao lại cứ nghĩ anh là đồ xấu xa vậy hả?
Sở Phàm đứng một bên mà cạn lời.
Bình luận facebook