Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 412: Lại là thư
“Lại là thư?”
Sở Phàm hơi nhíu mày, không hiểu vì sao thời đại này rồi mà vẫn có người thích gửi tin kiểu này, dùng wechat không nhanh hơn à?
Nhưng khi nhìn thấy tên người gửi, mặt Sở Phàm hơi biến sắc.
“Thư của ai đó?”
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết quan sát nét mặt Sở Phàm, thấy có gì đó sai sai nên hỏi.
“Thư của Trần Văn Vũ”.
Sở Phàm quay sang nói luôn với Trần Mộng Dao chứ không hề giấu giếm.
Tên này lần trước cũng viết thư cho anh, lần này cũng là viết thư, không nghĩ ra trò gì mới hơn được à?
“Hắn nói gì?”
Trần Mộng Dao cũng không ngạc nhiên lắm, với IQ của cô, thực ra ngay từ khi nhận được thư cô cũng đoán ra người gửi là ai.
Chắc chắn thư này là do Trần Văn Vũ gửi cho Sở Phàm nên cô cũng chẳng quan tâm nội dung thư là gì.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Trong tay hắn có manh mối liên quan tới thân thế của em”.
Thì ra lần trước anh định bỏ tiền ra mua lại chiếc áo bông lụa vàng và ngọc bội liên quan tới thân thế Trần Mộng Dao từ tay Trần Văn Kiệt, kết quả Trần Văn Vũ bỗng nhiên xuất hiện phá bĩnh.
Sau đó Sở Phàm cũng không vội, bởi anh biết rõ Trần Văn Vũ đã to mồm nói là muốn đòi lại công bằng cho nhà họ Trần thì đương nhiên sẽ bắt đầu từ chiếc áo bông lụa vàng và miếng ngọc bội kia.
Cho dù thế nào, cuối cùng anh cũng sẽ lấy được hai món đồ này, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi, và vì đang bận giải quyết một vài chuyện khác nên mới tạm bỏ chuyện này lại, dù sao thân thế của Trần Mộng Dao cũng là một bí ẩn suốt gần hai mươi năm nay, anh tin dù muộn một chút Trần Mộng Dao cũng sẽ đợi được.
“Thân thế của em?!”
Đây là lần đầu tiên Trần Mộng Dao nghe được chuyện thân thế của mình từ chính miệng Sở Phàm.
Trước kia, tuy rằng cô biết Trần Văn Vũ trở về, nhưng Sở Phàm không hề nhắc tới chuyện thân thế, chỉ nói là Trần Văn Vũ sẽ báo thù cho nhà họ Trần, bảo cô và Kiều Tuyết ngày thường ra ngoài nhớ cẩn thận hơn.
Vốn Sở Phàm cũng định là khi nào điều tra rõ được manh mối cụ thể thì mới nói cho Trần Mộng Dao biết chuyện này.
Nhưng khoảng thời gian này anh cứ suy nghĩ mãi nếu mà cứ giấu chuyện liên quan tới thân thế của cô thì có phải là bất công với cô không?
Vì thế hôm nay khi lại nhận được thư của Trần Văn Vũ, anh quyết định nói luôn chuyện này.
“Anh Sở Phàm, thì ra khoảng thời gian này anh vẫn luôn lặng lẽ giúp em điều tra thân thế”, Trần Mộng Dao hoàn hồn lại, nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt vô cùng cảm kích, không kìm nổi nước mắt nói.
Sở Phàm nhẹ lau khoé mắt cô, cười nói: “Đây là điều anh nên làm mà, nhưng mà hơi ngại, vì đến giờ vẫn chưa có manh mối giá trị gì, chỉ có hai món đồ mà Trần Văn Vũ đang giữ”.
“Anh Sở Phàm, thực ra cũng gần hai mươi năm rồi, em cũng không còn cố chấp với chuyện rốt cuộc bố mẹ em là ai nữa, vì thế nếu Trần Văn Vũ lấy hai món đồ đó làm mồi nhử lừa anh vào chốn nguy hiểm thì anh đừng đi!”, dường như nghĩ tới điều gì đó, Trần Mộng Dao vội nói.
Cô sợ nội dung của bức thư này là Trần Văn Vũ lợi dụng hai món đồ này để gài bẫy dụ Sở Phàm.
Lỡ như Sở Phàm vì chuyện này mà bị thương thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, vì với chuyện thân thế chẳng mấy quan trọng thì cô càng quan tâm sự an toàn của Sở Phàm hơn.
“Ngốc quá, anh cũng đâu có vô dụng, sao có thể dễ dàng mắc bẫy của Trần Văn Vũ được?”
Sở Phàm búng mũi Trần Mộng Dao một cái rồi cười nói: “Trong thư hắn nói muốn hẹn anh ra một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô để chính thức đọ sức một lần, nếu anh thắng thì hai món đồ đó sẽ là của anh, nếu anh thua thì anh phải giúp hắn gây dựng lại nhà họ Trần”.
“Thật sự chỉ đơn giản vậy sao?”
Trần Mộng Dao không tin lắm, đừng chỉ thấy vẻ ngoài Trần Văn Vũ không quan tâm tới dòng họ lắm, chỉ là hắn giả vờ mà thôi.
Bất kể ai nếu từ bé đã sống trong môi trường này thì đều sẽ bị hủy hoại, trong lòng đều là oán hận, chẳng qua là Trần Văn Vũ giỏi che giấu không để người khác phát hiện ra, lần này hắn hẹn Sở Phàm ra tranh tài một phen, dù thắng hay thua e là sẽ không đơn giản như thế.
Đương nhiên Sở Phàm cũng biết điều này, hơn nữa anh cũng khá kiêng dè người phụ nữ bên cạnh Trần Văn Vũ lần trước, nếu không phải lúc quan trọng có Hạ Trúc xuất hiện thì e là anh đã lành ít dữ nhiều, lần này Trần Văn Vũ dám nghênh ngang khiêu chiến, chắc hẳn hắn đã có chỗ dựa, chỉ là không biết chỗ dựa của hắn có phải là người phụ nữ bí ẩn nhưng thực lực vô cùng đáng gờm kia không!
Nhưng nếu vì kiêng dè mà lùi bước thì lại không phải là tính cách của Sở Phàm.
Anh cười với Trần Mộng Dao, an ủi nói: “Yên tâm đi Dao Dao, em biết là nếu anh không nắm chắc phần thắng thì nhất định anh sẽ chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi mới tới đó, lần này anh chắc chắn có thể giúp em điều tra ra manh mối về thân phận của em”.
Nói rồi anh quay người đi ra ngoài.
Sở Phàm vừa mới đến công ty đã nhìn thấy Giang Mậu dẫn theo Hàn Nham đứng ở cửa công ty đợi anh.
“Sao hai người lại tới đây sớm vậy?”, Sở Phàm đi về phía trước và nói.
Chắc hẳn là có chuyện gì đó gấp nếu không hai người hoàn toàn có thể gọi điện thoại báo cáo với anh, không cần đích thân tới đây.
“Cậu Sở, là thế này, lần trước cậu bảo tôi bao vây và tiêu diệt sát thủ Điển Ngục, không cẩn thận để vài tên chạy thoát rồi!”, Giang Mậu nói với vẻ hơi lo lắng, giọng mang đầy sự tự trách.
Khó khăn lắm Sở Phàm với đề ra một kế hoạch hoàn hảo để những vệ sĩ tinh nhuệ nhà họ Sở tới bao vây và tiêu diệt đám sát thủ Điển Ngục do Caesar dẫn đầu, dụ bọn chúng vào cái bẫy mà Phàm Giới đã gài sẵn, cuối cùng bọn Giang Mậu sẽ giải quyết nốt phần sau là xong.
Nhưng không thể ngờ được, một vài thành phần của Phàm Giới thấy bọn chúng là sát thủ quốc tế mà lại bị lùng bắt như chuột cống nên đã lơ là mất cảnh giác.
Đúng là vì lơ là nên đã để mấy tên sát thủ nòng cốt như Caesar, Gerlos và Kine tìm được cơ hội phá vòng vây và tẩu thoát.
Điều này khiến Giang Mậu vô cùng sợ hãi, dù gì mấy tên sát thủ này cũng đã khiến Sở Phàm phải đau đầu suốt một thời gian, trước khi bọn chúng còn coi thường Sở Phàm nên mới bất cẩn lọt vào cái bẫy mà anh sắp xếp.
Bây giờ bọn chúng chạy rồi chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc này nữa, khi một tên sát thủ nghiêm túc thì đã đáng sợ lắm rồi, đừng nói là cả ba tên cùng nhau chạy thoát, hậu quả thật sự không dám nghĩ!
Đôi mày của Sở Phàm nhíu chặt lại, anh không ngờ tới mọi việc lại tiến triển như vậy!
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể nào đi trách phạt mấy thành viên của Phàm Giới sơ ý kia, dù sao ngay cả anh cũng đã sơ ý rồi, nếu không rõ ràng anh nên ở đó và tận mắt chứng kiến mấy tên sát thủ kia bị giải quyết, nhưng thực tế anh đã đi trước, người thủ lĩnh như anh còn không làm tròn trách nhiệm thì làm sao có thể bắt thuộc hạ làm việc hết mình được.
Hít sâu một hơi, Sở Phàm nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói cũng không còn thay đổi được, mau chóng điều động mạng lưới tình báo của Phàm giới, điều tra tung tích của ba tên sát thủ kia, ngoài ra Hàn Nham đi theo tôi, tối nay chúng ta sẽ cùng tới một nơi!”
Sở Phàm hơi nhíu mày, không hiểu vì sao thời đại này rồi mà vẫn có người thích gửi tin kiểu này, dùng wechat không nhanh hơn à?
Nhưng khi nhìn thấy tên người gửi, mặt Sở Phàm hơi biến sắc.
“Thư của ai đó?”
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết quan sát nét mặt Sở Phàm, thấy có gì đó sai sai nên hỏi.
“Thư của Trần Văn Vũ”.
Sở Phàm quay sang nói luôn với Trần Mộng Dao chứ không hề giấu giếm.
Tên này lần trước cũng viết thư cho anh, lần này cũng là viết thư, không nghĩ ra trò gì mới hơn được à?
“Hắn nói gì?”
Trần Mộng Dao cũng không ngạc nhiên lắm, với IQ của cô, thực ra ngay từ khi nhận được thư cô cũng đoán ra người gửi là ai.
Chắc chắn thư này là do Trần Văn Vũ gửi cho Sở Phàm nên cô cũng chẳng quan tâm nội dung thư là gì.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Trong tay hắn có manh mối liên quan tới thân thế của em”.
Thì ra lần trước anh định bỏ tiền ra mua lại chiếc áo bông lụa vàng và ngọc bội liên quan tới thân thế Trần Mộng Dao từ tay Trần Văn Kiệt, kết quả Trần Văn Vũ bỗng nhiên xuất hiện phá bĩnh.
Sau đó Sở Phàm cũng không vội, bởi anh biết rõ Trần Văn Vũ đã to mồm nói là muốn đòi lại công bằng cho nhà họ Trần thì đương nhiên sẽ bắt đầu từ chiếc áo bông lụa vàng và miếng ngọc bội kia.
Cho dù thế nào, cuối cùng anh cũng sẽ lấy được hai món đồ này, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi, và vì đang bận giải quyết một vài chuyện khác nên mới tạm bỏ chuyện này lại, dù sao thân thế của Trần Mộng Dao cũng là một bí ẩn suốt gần hai mươi năm nay, anh tin dù muộn một chút Trần Mộng Dao cũng sẽ đợi được.
“Thân thế của em?!”
Đây là lần đầu tiên Trần Mộng Dao nghe được chuyện thân thế của mình từ chính miệng Sở Phàm.
Trước kia, tuy rằng cô biết Trần Văn Vũ trở về, nhưng Sở Phàm không hề nhắc tới chuyện thân thế, chỉ nói là Trần Văn Vũ sẽ báo thù cho nhà họ Trần, bảo cô và Kiều Tuyết ngày thường ra ngoài nhớ cẩn thận hơn.
Vốn Sở Phàm cũng định là khi nào điều tra rõ được manh mối cụ thể thì mới nói cho Trần Mộng Dao biết chuyện này.
Nhưng khoảng thời gian này anh cứ suy nghĩ mãi nếu mà cứ giấu chuyện liên quan tới thân thế của cô thì có phải là bất công với cô không?
Vì thế hôm nay khi lại nhận được thư của Trần Văn Vũ, anh quyết định nói luôn chuyện này.
“Anh Sở Phàm, thì ra khoảng thời gian này anh vẫn luôn lặng lẽ giúp em điều tra thân thế”, Trần Mộng Dao hoàn hồn lại, nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt vô cùng cảm kích, không kìm nổi nước mắt nói.
Sở Phàm nhẹ lau khoé mắt cô, cười nói: “Đây là điều anh nên làm mà, nhưng mà hơi ngại, vì đến giờ vẫn chưa có manh mối giá trị gì, chỉ có hai món đồ mà Trần Văn Vũ đang giữ”.
“Anh Sở Phàm, thực ra cũng gần hai mươi năm rồi, em cũng không còn cố chấp với chuyện rốt cuộc bố mẹ em là ai nữa, vì thế nếu Trần Văn Vũ lấy hai món đồ đó làm mồi nhử lừa anh vào chốn nguy hiểm thì anh đừng đi!”, dường như nghĩ tới điều gì đó, Trần Mộng Dao vội nói.
Cô sợ nội dung của bức thư này là Trần Văn Vũ lợi dụng hai món đồ này để gài bẫy dụ Sở Phàm.
Lỡ như Sở Phàm vì chuyện này mà bị thương thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, vì với chuyện thân thế chẳng mấy quan trọng thì cô càng quan tâm sự an toàn của Sở Phàm hơn.
“Ngốc quá, anh cũng đâu có vô dụng, sao có thể dễ dàng mắc bẫy của Trần Văn Vũ được?”
Sở Phàm búng mũi Trần Mộng Dao một cái rồi cười nói: “Trong thư hắn nói muốn hẹn anh ra một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô để chính thức đọ sức một lần, nếu anh thắng thì hai món đồ đó sẽ là của anh, nếu anh thua thì anh phải giúp hắn gây dựng lại nhà họ Trần”.
“Thật sự chỉ đơn giản vậy sao?”
Trần Mộng Dao không tin lắm, đừng chỉ thấy vẻ ngoài Trần Văn Vũ không quan tâm tới dòng họ lắm, chỉ là hắn giả vờ mà thôi.
Bất kể ai nếu từ bé đã sống trong môi trường này thì đều sẽ bị hủy hoại, trong lòng đều là oán hận, chẳng qua là Trần Văn Vũ giỏi che giấu không để người khác phát hiện ra, lần này hắn hẹn Sở Phàm ra tranh tài một phen, dù thắng hay thua e là sẽ không đơn giản như thế.
Đương nhiên Sở Phàm cũng biết điều này, hơn nữa anh cũng khá kiêng dè người phụ nữ bên cạnh Trần Văn Vũ lần trước, nếu không phải lúc quan trọng có Hạ Trúc xuất hiện thì e là anh đã lành ít dữ nhiều, lần này Trần Văn Vũ dám nghênh ngang khiêu chiến, chắc hẳn hắn đã có chỗ dựa, chỉ là không biết chỗ dựa của hắn có phải là người phụ nữ bí ẩn nhưng thực lực vô cùng đáng gờm kia không!
Nhưng nếu vì kiêng dè mà lùi bước thì lại không phải là tính cách của Sở Phàm.
Anh cười với Trần Mộng Dao, an ủi nói: “Yên tâm đi Dao Dao, em biết là nếu anh không nắm chắc phần thắng thì nhất định anh sẽ chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi mới tới đó, lần này anh chắc chắn có thể giúp em điều tra ra manh mối về thân phận của em”.
Nói rồi anh quay người đi ra ngoài.
Sở Phàm vừa mới đến công ty đã nhìn thấy Giang Mậu dẫn theo Hàn Nham đứng ở cửa công ty đợi anh.
“Sao hai người lại tới đây sớm vậy?”, Sở Phàm đi về phía trước và nói.
Chắc hẳn là có chuyện gì đó gấp nếu không hai người hoàn toàn có thể gọi điện thoại báo cáo với anh, không cần đích thân tới đây.
“Cậu Sở, là thế này, lần trước cậu bảo tôi bao vây và tiêu diệt sát thủ Điển Ngục, không cẩn thận để vài tên chạy thoát rồi!”, Giang Mậu nói với vẻ hơi lo lắng, giọng mang đầy sự tự trách.
Khó khăn lắm Sở Phàm với đề ra một kế hoạch hoàn hảo để những vệ sĩ tinh nhuệ nhà họ Sở tới bao vây và tiêu diệt đám sát thủ Điển Ngục do Caesar dẫn đầu, dụ bọn chúng vào cái bẫy mà Phàm Giới đã gài sẵn, cuối cùng bọn Giang Mậu sẽ giải quyết nốt phần sau là xong.
Nhưng không thể ngờ được, một vài thành phần của Phàm Giới thấy bọn chúng là sát thủ quốc tế mà lại bị lùng bắt như chuột cống nên đã lơ là mất cảnh giác.
Đúng là vì lơ là nên đã để mấy tên sát thủ nòng cốt như Caesar, Gerlos và Kine tìm được cơ hội phá vòng vây và tẩu thoát.
Điều này khiến Giang Mậu vô cùng sợ hãi, dù gì mấy tên sát thủ này cũng đã khiến Sở Phàm phải đau đầu suốt một thời gian, trước khi bọn chúng còn coi thường Sở Phàm nên mới bất cẩn lọt vào cái bẫy mà anh sắp xếp.
Bây giờ bọn chúng chạy rồi chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc này nữa, khi một tên sát thủ nghiêm túc thì đã đáng sợ lắm rồi, đừng nói là cả ba tên cùng nhau chạy thoát, hậu quả thật sự không dám nghĩ!
Đôi mày của Sở Phàm nhíu chặt lại, anh không ngờ tới mọi việc lại tiến triển như vậy!
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể nào đi trách phạt mấy thành viên của Phàm Giới sơ ý kia, dù sao ngay cả anh cũng đã sơ ý rồi, nếu không rõ ràng anh nên ở đó và tận mắt chứng kiến mấy tên sát thủ kia bị giải quyết, nhưng thực tế anh đã đi trước, người thủ lĩnh như anh còn không làm tròn trách nhiệm thì làm sao có thể bắt thuộc hạ làm việc hết mình được.
Hít sâu một hơi, Sở Phàm nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói cũng không còn thay đổi được, mau chóng điều động mạng lưới tình báo của Phàm giới, điều tra tung tích của ba tên sát thủ kia, ngoài ra Hàn Nham đi theo tôi, tối nay chúng ta sẽ cùng tới một nơi!”
Bình luận facebook