Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444: Đây không phải là lỗi của em
Anh ta vội vàng xông vào trong nhìn, sau đó giật mình, rồi lại chạy ra, lắp bắp nhìn Sở Phàm: “Sở Phàm, bên… bên trong…”
“Đúng vậy, là em làm đó”.
Sở Phàm bình tĩnh thừa nhận.
Không chờ anh Lực nói, Sở Phàm đã nói tiếp: “Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu có ai đến hỏi thì anh cứ nói là do Sở Phàm làm, bảo bọn họ tới tìm em là được. Ngoài ra, em cũng sẽ cho người đến đây thường xuyên, có bọn họ ở đây thì sẽ không kẻ nào dám tới làm loạn đâu!”
Nói xong, Sở Phàm vỗ vai anh ta rồi nắm tay Trần Mộng Dao rời đi.
Anh Lực vẫn đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Phàm, cảm giác không thể tin nổi. Sở Phàm trong ấn tượng của anh ta rõ ràng là người rất hướng nội mà lại còn vô cùng hiền lành.
Tại sao chỉ vừa mới tốt nghiệp xong mà cậu ấy đã thành ra thế này rồi?
Sở Phàm không biết anh Lực nghĩ gì, anh lái xe đưa Trần Mộng Dao về nhà.
Trần Mộng Dao vẫn chưa hồi phục sau một loạt chuyện xảy ra như vậy, cô vẫn luôn im lặng, cho đến khi sắp về đến nhà, Trần Mộng Dao mới nức nở nói: “Anh Sở Phàm, hình như em lại tạo thêm rắc rối cho anh rồi!”
“Ngốc, em nói cái này làm gì?”
Sở Phàm thấy cô gái mắt hồng hồng, còn hơi ngấn lệ, bèn đau lòng nói.
“Em không biết võ công như chị Tuyết, có thể giúp đỡ anh vào lúc quan trọng, em cảm thấy sự tồn tại của em chỉ như một gánh nặng!”
Trần Mộng Dao cắn răng, giọng nói vô cùng tự trách: “Giống như lần này, nếu em không đi tham gia vào mấy câu lạc bộ đó thì sẽ không gặp những người đó, sẽ càng không phải gặp nhiều phiền phức như vậy, em thật sự ghét bản thân mình quá, em…”
Cô còn chưa nói xong thì Sở Phàm đã đột ngột dừng xe lại, sau đó chồm qua chặn lấy miệng của cô, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Nụ hôn tới bất chợt làm Trần Mộng Dao kinh ngạc đến ngẩn người, nhưng cảm nhận được hơi thở của Sở Phàm làm sự tự trách mà hổ thẹn trong cô cũng dần đần biến mất, cô khẽ nhắm mắt, chậm rãi đáp lại Sở Phàm.
Không biết được bao lâu, hai người mới tách nhau ra.
Mặt Trần Mộng Dao đỏ hồng lên, cánh môi hơi sưng, không ngừng thở hổn hển.
Cô mơ màng nhìn Sở Phàm, rồi lại xấu hổ né tránh, nhất thời không biết nói sao.
“Dao Dao, em đừng bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ liên lụy đến anh. Anh là bạn trai em, bảo vệ em là việc chính đáng. Nếu có một ngày em mạnh mẽ và không cần anh bảo vệ nữa, thì anh mới buồn, sẽ cho rằng anh không xứng với em, em biết không?”
“Sao có thể chứ, anh Sở Phàm vừa đẹp trai vừa có tiền, người thích anh nhiều vô số kể, mà em chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ, sao lại có chuyện anh không xứng với em được?”, Trần Mộng Dao cúi đầu, nói với vẻ mất mát.
Sở Phàm vội vàng đáp: “Không đâu, tâm hồn em đẹp hơn bất kỳ món trang sức nào, giống như ban đầu anh đến nhà em làm rể, bọn họ đều khinh thường anh, làm khó anh, bắt nạt anh, chỉ có em là luôn lén lút quan tâm anh, giúp đỡ anh”,
“Mà lần này em bị lừa, nhưng ý định ban đầu là em muốn làm việc tốt giúp người đúng không? Chỉ là em không may mắn, gặp phải người xấu mà thôi, đây không phải là lỗi của em”.
Nghe vậy, tâm trạng Trần Mộng Dao mới ổn hơn một chút.
Cô cảm động, ôm chặt lấy Sở Phàm, biết được mình không nhìn lầm người, Sở Phàm vẫn là Sở Phàm như trước, cho dù anh có trở nên quả quyết sát phạt thì tấm lòng đối với cô vẫn không bao giờ thay đổi.
Về đến nhà, Kiều Tuyết đã nấu sẵn mỳ nóng để ăn khuya. Cảm nhận được hơi ấm của gia đình và mùi thơm của mỳ, Trần Mộng Dao đã bỏ hắn đi ý nghĩ tự ti kia, nụ cười sáng lạng lại hiện lên trên môi cô.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Phàm đã nhận được cuộc gọi của Hứa Vạn Sơn.
“Đội trưởng Hứa, mới sáng sớm ngày ra mà đã làm phiền người khác là không hay đâu nhé!”
Sở Phàm nhận điện thoại, lười biếng nói.
“Sở Phàm, xảy ra chuyện rồi, tôi cần cậu giúp đỡ”, nhưng ở đầu dây bên kia, Hứa Vạn Sơn nói với giọng vô cùng căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy?”
Sở Phàm cũng chau mày, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa.
“Cậu còn nhớ hai đặc viên kia không?”
“Hoàng Phụng và Vương Quyền?”, Sở Phàm hỏi.
“Ừ, bọn họ mất tích rồi”.
Hứa Vạn Sơn hít sâu một hơi rồi bất lực nói: “Lần trước bọn họ chưa lập được công nên vẫn luôn khó chịu, tôi lần theo những manh mối mà cậu đưa cho để điều tra Lý Ý Đức thì đúng là có ra một số thứ”,
“Nhưng mà Lý Ý Đức quá giảo hoạt, từ sau khi A Long chết, ông ta luôn ở lì trong nhà, trừ khi có việc gì khẩn cấp, thì ông ta hầu như sẽ không ra khỏi nhà, khiến cho tôi không thể không trì hoãn việc đến nhà ông ta tìm chứng cứ”,
“Trong quá trình này, đặc viên Hoàng hình như vẫn luôn bị ai đó thúc giục, như là gọi về hay làm gì đó, nên vẫn luôn lo lắng, muốn phá án thật nhanh để chứng minh bản thân, nên tối qua cô ấy đã lẻn vào nhà Lý Ý Đức để tìm chứng cứ, kết quả đến giờ vẫn chưa quay về”.
“Có cả chuyện này nữa sao?!”
Sở Phàm chau mày, cảm giác có điểm kỳ quái.
Nữ đặc viên tên Hoàng Phụng đó mặc dù dễ kích động, tính cách lại bạo lực, nhưng vẫn có thực lực. Lý Ý Đức không có A Long ở bên cạnh sao có thể bắt giữ Hoàng Phụng lại được?
Hay là trong biệt thự của Lý Ý Đức thật sự có gì đó, và Hoàng Phụng đã gặp phải phiền phức nào khác?
“Vậy các anh có kế hoạch gì?”, Sở Phàm hỏi.
“Bên trên hạ mệnh lệnh, bắt buộc phải đưa Hoàng Phụng an toàn trở về, nếu cô ấy gặp một chút xíu vấn đề nào thì cũng phải lùng sục toàn bộ thành phố Vân Hải lên. Đặc viên Vương Quyền kia đã sợ đến mức mất khống chế, một mình đi tìm Hoàng Phụng, kết quả thì không cần nói nữa rồi, anh ta cũng mất tích luôn”.
“Lãnh đạo của thành phố Vân Hải không chờ được nên đã phái một tiểu đội tiên phong đi cứu người rồi, nhưng toàn bộ đã mất tích, giống như bốc hơi luôn vậy”.
“Thế à…”
Sở Phàm nheo mắt, cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Anh đã từng đến trang viên của Lý Ý Đức một lần rồi, cảm giác nơi đó không có gì đặc biệt cả.
Tại sao lần này lại giống như cái động không đáy, ai đi vào cũng sẽ đều bị cắn nuốt?
“Vậy anh gọi tôi là để…”
Mặc dù đã hiểu mục đích của Hứa Vạn Sơn, nhưng Sở Phàm vẫn không kìm được mà hỏi.
Hứa Vạn Sơn lúng túng cười, đáp: “Người anh em, cậu cũng biết khả năng của tôi rồi đấy, chút võ công mèo cào này của tôi mà đi tìm thì chắc cũng mất tích theo thôi, bên cạnh tôi cũng không có ai quá giỏi giang, nên giờ chỉ đành cầu cứu cậu”,
“Dĩ nhiên cậu chỉ cần giúp tôi điều tra một chút thôi, chứ không cần mạo hiểm gì cả, một khi phát hiện có điểm gì không đúng thì có thể lui lại ngay”,
“Giúp đỡ thì giúp đỡ, sự an toàn của cậu vẫn phải đặt lên hàng đầu!”
“Đúng vậy, là em làm đó”.
Sở Phàm bình tĩnh thừa nhận.
Không chờ anh Lực nói, Sở Phàm đã nói tiếp: “Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu có ai đến hỏi thì anh cứ nói là do Sở Phàm làm, bảo bọn họ tới tìm em là được. Ngoài ra, em cũng sẽ cho người đến đây thường xuyên, có bọn họ ở đây thì sẽ không kẻ nào dám tới làm loạn đâu!”
Nói xong, Sở Phàm vỗ vai anh ta rồi nắm tay Trần Mộng Dao rời đi.
Anh Lực vẫn đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Phàm, cảm giác không thể tin nổi. Sở Phàm trong ấn tượng của anh ta rõ ràng là người rất hướng nội mà lại còn vô cùng hiền lành.
Tại sao chỉ vừa mới tốt nghiệp xong mà cậu ấy đã thành ra thế này rồi?
Sở Phàm không biết anh Lực nghĩ gì, anh lái xe đưa Trần Mộng Dao về nhà.
Trần Mộng Dao vẫn chưa hồi phục sau một loạt chuyện xảy ra như vậy, cô vẫn luôn im lặng, cho đến khi sắp về đến nhà, Trần Mộng Dao mới nức nở nói: “Anh Sở Phàm, hình như em lại tạo thêm rắc rối cho anh rồi!”
“Ngốc, em nói cái này làm gì?”
Sở Phàm thấy cô gái mắt hồng hồng, còn hơi ngấn lệ, bèn đau lòng nói.
“Em không biết võ công như chị Tuyết, có thể giúp đỡ anh vào lúc quan trọng, em cảm thấy sự tồn tại của em chỉ như một gánh nặng!”
Trần Mộng Dao cắn răng, giọng nói vô cùng tự trách: “Giống như lần này, nếu em không đi tham gia vào mấy câu lạc bộ đó thì sẽ không gặp những người đó, sẽ càng không phải gặp nhiều phiền phức như vậy, em thật sự ghét bản thân mình quá, em…”
Cô còn chưa nói xong thì Sở Phàm đã đột ngột dừng xe lại, sau đó chồm qua chặn lấy miệng của cô, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Nụ hôn tới bất chợt làm Trần Mộng Dao kinh ngạc đến ngẩn người, nhưng cảm nhận được hơi thở của Sở Phàm làm sự tự trách mà hổ thẹn trong cô cũng dần đần biến mất, cô khẽ nhắm mắt, chậm rãi đáp lại Sở Phàm.
Không biết được bao lâu, hai người mới tách nhau ra.
Mặt Trần Mộng Dao đỏ hồng lên, cánh môi hơi sưng, không ngừng thở hổn hển.
Cô mơ màng nhìn Sở Phàm, rồi lại xấu hổ né tránh, nhất thời không biết nói sao.
“Dao Dao, em đừng bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ liên lụy đến anh. Anh là bạn trai em, bảo vệ em là việc chính đáng. Nếu có một ngày em mạnh mẽ và không cần anh bảo vệ nữa, thì anh mới buồn, sẽ cho rằng anh không xứng với em, em biết không?”
“Sao có thể chứ, anh Sở Phàm vừa đẹp trai vừa có tiền, người thích anh nhiều vô số kể, mà em chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ, sao lại có chuyện anh không xứng với em được?”, Trần Mộng Dao cúi đầu, nói với vẻ mất mát.
Sở Phàm vội vàng đáp: “Không đâu, tâm hồn em đẹp hơn bất kỳ món trang sức nào, giống như ban đầu anh đến nhà em làm rể, bọn họ đều khinh thường anh, làm khó anh, bắt nạt anh, chỉ có em là luôn lén lút quan tâm anh, giúp đỡ anh”,
“Mà lần này em bị lừa, nhưng ý định ban đầu là em muốn làm việc tốt giúp người đúng không? Chỉ là em không may mắn, gặp phải người xấu mà thôi, đây không phải là lỗi của em”.
Nghe vậy, tâm trạng Trần Mộng Dao mới ổn hơn một chút.
Cô cảm động, ôm chặt lấy Sở Phàm, biết được mình không nhìn lầm người, Sở Phàm vẫn là Sở Phàm như trước, cho dù anh có trở nên quả quyết sát phạt thì tấm lòng đối với cô vẫn không bao giờ thay đổi.
Về đến nhà, Kiều Tuyết đã nấu sẵn mỳ nóng để ăn khuya. Cảm nhận được hơi ấm của gia đình và mùi thơm của mỳ, Trần Mộng Dao đã bỏ hắn đi ý nghĩ tự ti kia, nụ cười sáng lạng lại hiện lên trên môi cô.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Phàm đã nhận được cuộc gọi của Hứa Vạn Sơn.
“Đội trưởng Hứa, mới sáng sớm ngày ra mà đã làm phiền người khác là không hay đâu nhé!”
Sở Phàm nhận điện thoại, lười biếng nói.
“Sở Phàm, xảy ra chuyện rồi, tôi cần cậu giúp đỡ”, nhưng ở đầu dây bên kia, Hứa Vạn Sơn nói với giọng vô cùng căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy?”
Sở Phàm cũng chau mày, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa.
“Cậu còn nhớ hai đặc viên kia không?”
“Hoàng Phụng và Vương Quyền?”, Sở Phàm hỏi.
“Ừ, bọn họ mất tích rồi”.
Hứa Vạn Sơn hít sâu một hơi rồi bất lực nói: “Lần trước bọn họ chưa lập được công nên vẫn luôn khó chịu, tôi lần theo những manh mối mà cậu đưa cho để điều tra Lý Ý Đức thì đúng là có ra một số thứ”,
“Nhưng mà Lý Ý Đức quá giảo hoạt, từ sau khi A Long chết, ông ta luôn ở lì trong nhà, trừ khi có việc gì khẩn cấp, thì ông ta hầu như sẽ không ra khỏi nhà, khiến cho tôi không thể không trì hoãn việc đến nhà ông ta tìm chứng cứ”,
“Trong quá trình này, đặc viên Hoàng hình như vẫn luôn bị ai đó thúc giục, như là gọi về hay làm gì đó, nên vẫn luôn lo lắng, muốn phá án thật nhanh để chứng minh bản thân, nên tối qua cô ấy đã lẻn vào nhà Lý Ý Đức để tìm chứng cứ, kết quả đến giờ vẫn chưa quay về”.
“Có cả chuyện này nữa sao?!”
Sở Phàm chau mày, cảm giác có điểm kỳ quái.
Nữ đặc viên tên Hoàng Phụng đó mặc dù dễ kích động, tính cách lại bạo lực, nhưng vẫn có thực lực. Lý Ý Đức không có A Long ở bên cạnh sao có thể bắt giữ Hoàng Phụng lại được?
Hay là trong biệt thự của Lý Ý Đức thật sự có gì đó, và Hoàng Phụng đã gặp phải phiền phức nào khác?
“Vậy các anh có kế hoạch gì?”, Sở Phàm hỏi.
“Bên trên hạ mệnh lệnh, bắt buộc phải đưa Hoàng Phụng an toàn trở về, nếu cô ấy gặp một chút xíu vấn đề nào thì cũng phải lùng sục toàn bộ thành phố Vân Hải lên. Đặc viên Vương Quyền kia đã sợ đến mức mất khống chế, một mình đi tìm Hoàng Phụng, kết quả thì không cần nói nữa rồi, anh ta cũng mất tích luôn”.
“Lãnh đạo của thành phố Vân Hải không chờ được nên đã phái một tiểu đội tiên phong đi cứu người rồi, nhưng toàn bộ đã mất tích, giống như bốc hơi luôn vậy”.
“Thế à…”
Sở Phàm nheo mắt, cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Anh đã từng đến trang viên của Lý Ý Đức một lần rồi, cảm giác nơi đó không có gì đặc biệt cả.
Tại sao lần này lại giống như cái động không đáy, ai đi vào cũng sẽ đều bị cắn nuốt?
“Vậy anh gọi tôi là để…”
Mặc dù đã hiểu mục đích của Hứa Vạn Sơn, nhưng Sở Phàm vẫn không kìm được mà hỏi.
Hứa Vạn Sơn lúng túng cười, đáp: “Người anh em, cậu cũng biết khả năng của tôi rồi đấy, chút võ công mèo cào này của tôi mà đi tìm thì chắc cũng mất tích theo thôi, bên cạnh tôi cũng không có ai quá giỏi giang, nên giờ chỉ đành cầu cứu cậu”,
“Dĩ nhiên cậu chỉ cần giúp tôi điều tra một chút thôi, chứ không cần mạo hiểm gì cả, một khi phát hiện có điểm gì không đúng thì có thể lui lại ngay”,
“Giúp đỡ thì giúp đỡ, sự an toàn của cậu vẫn phải đặt lên hàng đầu!”
Bình luận facebook