Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3616
*Chương có nội dung hình ảnh
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
Gã quay đầu nhìn lại đám đông phía sau, mặc dù thảm đến nỗi không nỡ nhìn nhưng may mà quân
số vẫn còn không ít.
“Con mẹ nó, còn sống thì kêu lên một tiếng cho ta." Ngọc Diện Tu La rống lên một câu.
Trong nháy mắt, những người còn sống trong đội ngũ vạn người liền cuống quít đứng lên từ trong đống đổ nát.
"Tên tiểu tử này khinh người quá đáng, càn rỡ như vậy, nếu không giết hắn thì chúng ta khó có thể giải được mối hận trong lòng, các ngươi thấy có đúng không?"
Một đám quái vật đồng loạt quay sang liếc nhau một cái, nếu nói sợ hãi hay không thì đương nhiên là có, nhưng nếu nói có phẫn nộ hay không thì tuyệt
đối là có rất nhiều. Lúc này có kẻ cầm đầu nguyện ý
vietwriter.vn
dẫn dắt bọn họ cùng nhau rửa hận, bọn họ đương
nhiên là vui mừng không thôi.
"Đúng vậy.”
"Tốt lắm, các huynh đệ Ma Vân Quỷ Thành, hãy nghe theo lời phân phó của ta”
“Rõ!"
"Tên tiểu tử này nếu đã có tà công có thể ngăn lại được ma pháp của chúng ta, vậy thì tất cả mọi người phải đồng loạt lao lên với ta, trực tiếp dùng ma khí lấp đầy cơ thể hắn, đánh cho tên khốn khiếp này một trận."
Người có Trương Lương kế thì ta cũng có thang mây
của mình, nếu đã không biết tại sao ma pháp lại bị Hàn Tam Thiên lợi dụng thì Ngọc Diện Tu La đương nhiên cần phải kịp thời điều chỉnh chiến lược của
mình, tấn công tên tiểu tử này bằng vũ lực thuần túy mang theo chân năng, không cho hắn có cơ hội như vừa rồi một lần nữa.
Quả là một cao thủ thần kinh bách chiến, nhanh chóng điều chỉnh mọi thứ phù hợp với tình hình.
“Hãy mau nghe theo lời của Ngọc Diện Tu La huynh đi, huynh ấy nói không sai, khi ở thế giới dưới lòng đất, ta từng có một tên thuộc hạ tuy rằng đã bị ta giết chết, nhưng lúc đầu hắn cũng dựa vào loại phương pháp này cùng tên cẩu tặc họ Hàn kia liều mạng mấy chiêu" Quỷ Tôn lúc này đang nằm dưới hố sâu cũng nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo, tuy
rằng thân thể không cử động được nhưng giọng nói
lại lớn đến kinh người.
Đã có người dẫn đầu cùng với phân phó của lão đại, đám quái vật sau khi điều chỉnh lại một lúc liền một lần nữa ổn định trận tuyến, đồng thanh phẫn nộ gào
lên: “Rõ!"
"Xông lên." Ngọc Diện Tu La hét lớn một tiếng, thước ngọc trong tay vung lên hóa thành một trường thương.
Trông gã lúc này giống hệt như một vị tướng quân cầm theo trường thương anh dũng đi đầu, oai phong lẫm liệt, trực tiếp xông thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau, bên trong đám phế tích từ vụ nổ, đám quái vật cũng đồng loạt xông qua làn khói dày đặc,
vững vàng theo sau.
“Ngọc Diện Tu La không hổ là Ngọc Diện Tu La.” Người đàn ông bên cạnh Thất công chúa sau khi khôi phục lại từ trong khiếp sợ liền bắt đầu lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng vì Ngọc Diện Tu La một lần nữa khởi xướng xông lên mà lộ ra một nụ cười.
“Mặc dù tên tiểu tử họ Hàn kia quả thực nằm ngoài dự đoán của chúng ta, có thể dùng phương thức kỳ
lạ như vậy để hóa giải một kích chí mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với Ngọc Diện Tu La, một trong những vị ái tướng mà gia chủ thích nhất."
“Kịp thời điều chỉnh chiến lược đồng thời ổn định
quân tâm, không hổ là phong độ của một vị tướng
quân."
“Chỉ đáng tiếc cho tên tiểu tử kia, hắn vẫn còn quá trẻ, quá cuồng vọng" Người kia nói tới đây liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Nếu như hắn điệu thấp
một chút, thông minh hơn một chút, vậy thì khi nãy liền cược một chiêu thôi là tốt rồi. Khi đó cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là kẻ thắng cuộc, có thể giữ được mạng mình, lại vừa có được sự tán thưởng của Thất công chúa ngài, quả thực là nhân sinh viên
mãn."
Nói đến đây, trong giọng nói của người này liền có chút tiếc hận.
1
Người đàn ông từ sự khinh thường và chế giễu ban đầu cho tới cảm giác lúc này là ít nhiều có chút tiếc hận cho Hàn Tam Thiên, thậm chí còn không tự ý thức được rằng cảm xúc và quan điểm của mình đã dần dần thay đổi.
Thất công chúa gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến một lần nữa được khởi xướng bên kia quả thực tràn đầy tiếc hận.
"Thất công chúa không cần buồn, sự thực chứng
minh ánh mắt của ngài quả nhiên là có một không hai, vậy mà lại có thể tuệ nhân thấu anh hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tên tiểu tử này rất có tiềm năng. Thuộc hạ tin rằng cho dù việc không thành, nhưng nếu như gia chủ biết được chuyện này thì nhất định sẽ nhìn ngài với con mắt khác." Người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ giọng an ủi.
vietwriter.vn
Bình luận facebook