Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3621-3626
Nhìn thấy Ngọc Diện Tu La cười lớn như vậy, Thất công chúa cùng người tùy tùng đứng dưới mặt đất
không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, tò mò không biết gã bị làm sao.
“Được rồi, mặc dù ta vẫn luôn coi thường người,
mặc dù khi biết người là người thế giới màu xanh ta lại càng coi thường người hơn, nhưng Ngọc Diện Tu La ta bắt buộc phải thừa nhận một điều, đó là trận chiến ngày hôm nay, ta thua tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, gã nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết cuối cùng ập đến, đồng thời nói: “Câu hỏi cuối cùng, xin
người hãy trả lời ta."
Advertisement
"Câu hỏi này rất đơn giản, người có biết tên của chiếc rìu này không?"
“Rìu Bàn Cổ!"
"Cái gì?"
Rìu Bàn Cổ?!
Khi nghe thấy câu trả lời này, Ngọc Diện Tu La cực kỳ kinh ngạc, hai mắt vốn đang nhắm lại cũng lập tức mở to, sau đó gã đột nhiên cười khổ một tiếng: “Nếu người đã không nguyện ý nói cho ta câu trả lời, vậy thì hãy động thủ đi.”
“Nó quả thực được gọi là rìu Bàn Cổ, ta sẽ không lừa một kẻ sắp chết." Hàn Tam Thiên nói.
Ngọc Diện Tu La mãnh liệt quay đầu, trừng lớn mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên; “Rìu Bàn Cổ là vua của
hàng vạn vũ khí, trước không nói nó đã sớm thất lạc nhiều năm, không ai có thể tra ra được vị trí của nó, chỉ riêng nói đến thân phận của nó, với vị trí của nó, năng lực của người đương nhiên sẽ không giống
tầm thường, làm sao có khả năng......"
“Ha, thứ ta nói thẳng, cái rìu này của người cho dù là nhìn bên ngoài hay là nội tức bên trong, dùng hai chữ rác rưởi để hình dung cũng không có bất cứ ý tử hạ thấp nào cả."
Hàn Tam Thiên cười cười: "Ta đã nói với người rồi, người tin hay không thì chỉ có thể tùy ngươi.”
"Nó thật sự là rìu Bàn Cổ sao?" Ngọc Diện Tu La
hỏi.
“Không thể thật hơn.”
Cẩn thận nghĩ kỹ lại thì hình như Hàn Tam Thiên quả thực vẫn chưa từng lừa gạt gã bao giờ, chiếc rìu này tuy rằng trông có vẻ xấu xí, nhưng có một điều
không thể phủ nhận là khi nãy nó quả thực đã đánh
nát cây thước ngọt của gã.
Mà sự thật này cũng càng khiến cho gã bắt đầu chấp nhận rìu Bàn Cổ trong lời nói của Hàn Tam
Thiên.
Nếu là những vật khác thì Ngọc Diện Tu La thực sự không thể lý giải nổi tại sao cây thước ngọt của
mình lại bị gãy, nhưng nếu quả thực là rìu Bàn Cổ thì tất cả mọi chuyện liền bình thường trở lại.
Lại liên hệ với bóng rìu mà Hàn Tam Thiên đã chém ra khi phá vỡ vòng vây, mặc dù uy lực của nó không giống với rìu Bàn Cổ trong tưởng tượng của gã, nhưng công bằng mà nói thì vẫn có chút bóng dáng của rìu Bàn Cổ.
"Tốt tốt tốt, nếu nó là rìu Bàn Cổ vậy thì ta chết cũng coi như là chết rõ ràng, thước ngọc của ta bại dưới tay người cũng coi như một vinh dự. Còn ngươi, tuổi còn trẻ mà rất đáng gờm, hiện tại ta đã hiểu tại sao công tử nhà ta lại bị người đùa giỡn như vậy, cũng càng hiểu rõ tại sao người có thể đột phá vòng vây đội quân của Bùi Sĩ Nguyên."
"Tất cả mọi thứ đều không có cái gì gọi là trùng
hợp, hết thảy cũng không chỉ là các loại mượn cớ, đứng trước trí tuệ siêu quân cùng năng lực siêu phàm, ngươi chính là vương giả tuyệt đối."
"Thất công chúa nhà ta là một người tốt." Ngọc Diên Tu La nói dứt lời liền nâng một trong những
mảnh vỡ của thước ngọc lên rồi nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Có lẽ ta không nên hỏi người nhiều câu
như vậy, biết quá nhiều lại càng không có được kết cục tốt đẹp."
"Nhưng ta biết rõ mình nên làm gì." Nói xong, thước ngọc của gã trực tiếp hạ xuống.
Phập một tiếng, mảnh thước ngọc vỡ nát cắm sâu vào lồng ngực của gã, cả người Ngọc Diện Tu La giống như một chiếc diều đứt dây, thẳng tắp từ trên không rơi xuống, không chút lưu tình đập thẳng xuống đất.
Tiếng cơ thể rơi xuống chính là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời Ngọc Diện Tu La, sau đó gã đã không còn hơi thở.
"A!"
Mắt thấy Ngọc Diện Tu La ngã xuống, đám quái vật vốn đã bị đánh cho có chút choáng váng lập tức luống cuống tay chân, tên nào tên nấy đều hoảng loạn chạy trốn. Những tên ở vòng vây bên ngoài cơ bản đều nháy mắt ném vũ khí mà chạy, mà những tên ở gần thì có một số cũng đang chạy ra ngoài, một số không chạy kịp thị trực tiếp quỳ xuống giữa không trung.
Advertisement
IL
“Gia, gia, chúng tiểu nhân sai rồi, chúng tiểu nhân sai rồi."
F
"Đúng vậy, chúng tiểu nhân đều là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi, chúng tiểu nhân chẳng qua cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho bọn ta."
“Đúng vậy, gia, ngài đại nhân đại lượng, hãy coi chúng tiểu nhân như một cái rắm cứ phóng đi là xong, ngài vui vẻ thoải mái rồi thì bọn ta...... bọn ta cũng có thể giữ lại cái mạng chó này."
Những tên còn lại cũng bắt đầu nịnh hót lấy lòng, dáng vẻ kia nào còn có vẻ một đám ác nhân như khi trước mà càng giống một đám ăn xin đáng thương cùng cực.
“Không đánh nữa sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.
Một đám người nghe thấy lời này liền không ngừng phát run, có hai đại cao thủ dẫn bọn họ đánh mà vẫn bị đánh cho thảm hại, càng không nói đến hai vị đại cao thủ lúc này đã một người chết một người
bị thương, chỉ thừa lại “đảm thương binh già nua
yếu ớt" bọn họ.
Lấy cái gì mà đánh cơ chứ? Lấy mạng sao?
Đối với bọn họ mà nói, nối giáo cho giặc thì có thể,
nhưng nếu đơn độc huyết chiến thì không thể nào.
“Gia, ngài thật là thích nói đùa, chúng tiểu nhân...... chúng tiểu nhân là một đám rác rưởi, sao đủ cho
ngài đánh được?"
“Đúng vậy, gia, chúng tiểu nhân chỉ là một cái rắm, ngoại trừ làm ô nhiễm không khí thì cái gì cũng không làm nổi, càng không dám làm kẻ địch của
ngài."
“Nói vậy là các ngươi không đánh nữa đúng không?" Hàn Tam Thiên nói.
Một đám người ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ bọn họ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ muốn giữ mạng mà thôi.
“Được, không đánh cũng không sao, nhưng mà...."
Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì câu nói của Hàn Tam Thiên lại khiến cho trái tim bọn họ thắt lại.....
Trong số đó có một vài người tố chất thậm chí còn
tương đối kém, nghe Hàn Tam Thiên nói vậy mồ hôi lạnh liền đổ đầy trán, lúc nói chuyện còn thở hổn hẳn không ngừng, có thể thực sự khiến người ta sợ chết khiếp, ít nhất, chính là tình cảnh như bây giờ.
“Nhưng các ngươi đều là binh lính của Quỷ Tôn,
mặc dù Ngọc Diện Tu La đã chết nhưng Quỷ Tôn vẫn còn chưa chết, muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng không phải là không thể, nhưng đối với hành vi không tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp như thế này, chẳng phải là ta đang có chút ép buộc các người hay sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe thấy lời này, một đám thuộc hạ liền lắc đầu
như trống bỏi.
“Quên đi, hà tất gì phải khiến cho các ngươi trở thành loại người bất trung bất nghĩa như vậy đâu." Nói xong, Hàn Tam Thiên liền gia chiếc rìu khổng lồ
trên tay lên.
“Không, không không, gia, gia chưa từng ép chúng tiểu nhân trở thành loại người bất trung bất nghĩa, mà là......" Trong số đám người kia có một tên có chút thông minh liền lập tức phản ứng lại, nói đến đây liên ngừng một chút, sau đó hơi hơi sợ hãi đưa mắt nhìn những người xung quanh, cắn răng nói: “Mà là lão đại Quỷ Tôn của chúng tiểu nhân, căn
bản đã chết rồi."
“Nếu như hắn đã chết thì mệnh lệnh của hắn đương nhiên có thể không tuân theo. Điều này...... điều
này sao có thể tính là ngài ép chúng ta bất trung
Advertisement
bất nghĩa cơ chứ?" Người này nói xong liền vội vàng nhìn Hàn Tam Thiên, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Hàn Tam Thiên mỉm cười tán thưởng, giả bộ bày ra dáng vẻ nghi ngờ: “Ô? Vậy sao? Quỷ Tôn đã chết
rồi?"
Nói dứt lời, Hàn Tam Thiên liền quay đầu nhìn về
phía Quỷ Tôn bên kia.
Quỷ Tôn ở đằng kia mặc dù tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nhưng hắn lại ở quá xa, từ đầu đến cuối cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, lúc này nhìn thấy Hàn Tam Thiên cùng đám anh em của mình đều đang nhìn về phía mình, trong lòng hắn không khỏi tràn ngập hoang mang.
Bọn họ muốn làm gì?
Mà ở giữa không trung, gần như ngay khi Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn về phía Quỷ Tôn, tiểu tử thông minh kia liền lập tức đưa mắt ra hiệu cho những người anh em đang quỳ bên cạnh, một giây sau, cả đám đột nhiên đứng dậy, sau đó trực tiếp lướt qua người Hàn Tam Thiên hung mãnh bay về
phía Quỷ Tôn.
Nhìn thấy những người anh em của mình bay tới, Quỷ Tôn vui mừng khôn xiết, nhưng khi thấy bọn họ đều tập trung vây quanh hổ, niềm vui trên khuôn mặt hắn lập tức chuyển thành vẽ ngưng trọng và
cảnh giác.
Bởi vì rõ ràng là ánh mắt của đảm thuộc hạ lúc này
bắt đầu trở nên cực kỳ không đúng, thậm chí có không ít người trong mắt còn lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi Ngọc Diện Tu La chết mà đám thuộc hạ này lại không hề bị thương chút nào, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về bên cạnh hắn.
Bọn họ không phải là muốn trở về bên cạnh hắn, bọn họ muốn giết hắn.
“Phản rồi, phản rồi, các người muốn tạo phản đúng phải không?" Quỷ Tôn tức giận quát to.
"Tôn chủ, huynh đệ chúng ta cũng đã đi theo người
nhiều năm, không nói công lao nhưng ít nhất cũng
có khổ lao, huynh đệ chúng ta cũng không muốn
giết người, mà chẳng qua chỉ là vì mạng sống mà thôi."
“Thân là lão đại của bọn ta, thực ra người so với chúng ta lại càng hiểu rõ hơn, để tiếp tục sống sót, nhất định phải không chứa thủ đoạn, vậy nên, thực
xin lỗi."
"Nếu như không giết người, bọn ta sẽ khiến cho hắn vì thả cho loại người bất trung bất nghĩa như chúng ta một con đường sống mà cả đời đeo trên lưng tội danh ép buộc rồi bị người đời mắng chửi. Vậy nên chỉ cần người chết, như thế thì sẽ không có những chướng ngại này nữa.”
“Đợi người chết rồi, huynh đệ chúng ta vẫn sẽ niệm tình cũ, lúc đó sẽ thay người tìm một nơi chôn cất
thật là tốt, cho nên người cứ yên tâm mà lên đường đi."
Một đám tiểu đệ bình thường vẫn luôn ăn nói khép
nép lúc này lại giống như ác quỷ đang thì thào bên
tai.
Sau khi dứt lời, dưới sự dẫn đầu của tên tiểu tử thông minh kia, đám người từ từ nâng vũ khí của mình lên, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập sát khí.
Quỷ Tôn cực kỳ hoảng sợ, đồng thời cũng cực kỳ tuyệt vọng, nhưng lại càng phẫn nộ hơn.
Hắn hiểu rồi, hắn đã hoàn toàn hiểu được khi nãy Hàn Tam Thiên rốt cuộc đã nói gì với bọn họ, cũng hoàn toàn hiểu được tại sao bọn họ lại đột nhiên
nhìn chằm chằm về phía mình.
“Ngươi là cái đồ khốn kiếp, người thật sự là đủ ngoan độc, giết người mà thậm chí dao còn không thấy máu." Nhìn Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, Quỷ Tôn quả thực tức giận đến tột cùng.
Chỉ là một câu nói, thậm chí còn không dùng bất cứ đòn tâm lý nào đã trực tiếp khiến cho thuộc hạ của
Advertisement
mình hoàn toàn tạo phản, điều mà ngay cả một người như Quỷ Tôn cũng không thể không phục.
“Chỉ là, lũ ngu xuẩn các ngươi, các người thực sự nghĩ rằng mình đã thắng chắc rồi sao?" Quỷ Tôn nói xong liền tức giận trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm về phía đám thuộc hạ xung quanh, khóe miệng bắt đầu lộ ra một tia chế nhạo.
Nghe nói như thế, một đám thủ hạ đều sững sờ, mặc dù bọn hắn không biết quý tôn còn có bản lĩnh gì, nhưng là Ma Vân Quỷ thành vẫn luôn là địa bàn của hắn, nếu như hắn có lưu lại tay chân gì dường
như cũng không hiếm lạ.
"Hồng Loan!"
Lớn tiếng hô to, khí thế của quý tôn cực sung túc.
Đám người quay mắt nhìn lại, cũng thấy lúc này Hồng Loan đang dẫn theo một đội ngũ ước chừng hơn hai mươi người, chậm rãi từ một bên trong phế tích đi tới.
"Tử thị chi vệ?"
Khi thấy Hồng Loan đi ở phía sau đội ngũ hơn hai
mươi người kia, một đám thủ hạ có chút hoảng hốt.
Thân là người của Ma Vân Quỷ thành, bọn hắn lại như thế nào không biết đội quân này có thể xưng là
đội ám sát vương bài của quỷ tôn.
Chỉ là, đội ám sát này phần lớn thời gian đều là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, bọn hắn không hiểu nhiều, chỉ biết đội ngũ này đặc biệt chỉ nghe mệnh lệnh của quỷ tôn, mà một khi xuất kích tuyệt đối không đi tay không mà về.
"Các người thật sự cho rằng, ta có thể ngồi vững vàng nhiều năm ở giang sơn Ma Vân Quỷ thành nơi này mà lại không có một chút chuẩn bị nào sao?" Quý tôn lạnh giọng cười nói.
Bất kỳ địa phương nào, có vương liền có thuộc hạ, có thuộc hạ liền có giai cấp, mà có giai cấp đương nhiên có tạo phản, quỷ tồn sao có thể không am hiểu sâu đạo lý này?
Phân đội nhỏ này chính là đỉnh cấp sát thủ, chính là vương bài chân chính trong tay giúp hắn giữ vững chắc giang sơn.
Rất nhanh, Hồng Loan cũng mang theo tiểu phân đội đi đến bên cạnh, lạnh nhạt nhìn qua quỷ tôn.
"Bắt đám phản đồ này lại cho ta." Quỷ tôn nổi giận gầm lên một tiếng.
Chỉ là theo thường ngày một lệnh rơi xuống thì tất
cả mọi người sẽ đồng loạt hành động, hôm nay, quỷ
tốn một tiếng gầm lên, đám người kia lại như là
không có nghe thấy, chỉ là đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình nhìn qua quỷ tôn.
"Làm sao vậy? Các người điếc sao? Ta bảo các
người bắt lại bọn phản đồ này." Quỷ tổn tức giận quát, nhưng trong lòng ẩn ẩn đã bắt đầu có chút bất an.
"Bọn hắn không phải điếc." Hồng Loan lạnh nhạt mở miệng, trong mắt vô cùng lạnh nhạt, nói: "Chỉ là đầu óc của bọn hắn không hỏng."
"Hồng Loan, ngay cả người cũng phản bội ta?" Quỷ tôn không hiểu chất vấn.
Hồng Loan chính là thân tín hiếm có của hắn, cho
dù nàng chỉ là nữ nhân, nhưng đối với quý tôn mà
nói, lại là cánh tay trái của hắn.
"Lời này của quỷ tôn chỉ sợ có chút có sai lầm bất công rồi. Hồng Loan từ đầu tới đuôi chỉ là công cụ trong tay người, lúc rảnh rỗi là đồ chơi thỏa mãn ngươi, lúc cần phải là đạo nhọn giết người cho ngươi, thậm chí trong ít thời khắc còn là mỹ thực người cùng để chia sẻ, chỉ là bởi vì thời điểm khác biệt cách dùng khác biệt mà thôi."
"Đã như vậy, một cái công cụ thì làm gì có tồn tại cái gọi là phản bội hay không phản bội chứ? Đối với công cụ mà nói, ai càng có bản lĩnh cầm được nó thì đương nhiên cũng liền có tư cách sử dụng hơn, không phải sao?" Hồng Loan lạnh nhạt mà nói.
Chim khôn chọn cành mà đậu, người bình thường còn như vậy, huống chi bọn hắn là những người gian nan cầu sinh chứ?
"Tốt, tốt, các ngươi rất tốt, các người thật sự rất tốt." Quỷ tôn vô cùng tức giận, khí tức cả người bốc
lên ba trượng.
Hắn hiểu được, không chỉ có là đám tiểu đệ này, liên ngay tinh nhuệ và thân tín của mình là Hồng Loan cũng trực tiếp phản bội hắn, đứng ở bên người
Hàn Tam Thiên.
Advertisement
Vừa rồi tiểu đệ mắt thấy như thế, nỗi lòng lo lắng một lần nữa để xuống, nhìn qua quy tôn, cười lạnh nói: "Quỷ tôn, người còn lời nói gì thì tốt nhất giữ lại đến khi xuống dưới gặp Diêm Vương thì nói đi,
chúng ta phải tiến người lên đường rồi."
Dứt lời, tên ngốc này một lần nữa giờ đao lên, liền muốn động thủ.
"Ngươi dám!" Quỷ tổn tức giận quát.
Người kia cũng không có sợ hãi như lúc trước, chỉ là cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi còn có di ngôn gi?"
"Di ngôn? Ta khinh, ta ghi nhớ người tên vương bát đản này, lát nữa, ta sẽ bắt người là tên đầu tiên khai đao, người tên hỗn đản." Dứt lời, quỷ tôn nhìn lướt qua tất cả mọi người vây quanh ở đây, lạnh lùng mà nói: "Các ngươi có phải đều xem là tiểu tử họ Hàn kia đã thắng rồi hay không?"
"Chẳng lẽ quỷ tôn người vẫn còn phân đội thứ hai
sao?" Hồng Loan lạnh giọng khinh thường đáp.
"Phân đội thứ hai?" Quỷ tôn cười lạnh, một giây sau, hắn đột nhiên cười ha ha: "Lão tử vốn có, đầu
chỉ là một tiểu phân đội?"
"Sau lưng lão tử là thế lực các ngươi không thể trêu vào, lão tử chính là phò mã gia." Quỷ tôn thả tiếng rống giận.
Một đám người lập tức sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Thất công chúa bên kia...
Đúng vậy, Thất công chúa bên kia khoác lụa hồng hoàng kim, cho dù là không biết cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ nhìn trang phục của đội ngũ kia liền đã biết được các nàng đến đây để làm gì.
I
.
Cộng thêm Ngọc Diện Tu La vẫn luôn ra mặt vì quỷ tôn, chỉ cần không phải kẻ ngu, liền đều có thể hiểu rõ các tình huống bên trong.
Nghĩ đến đây, một đám người tạo phản lập tức hai mặt nhìn nhau.
Vì tự vệ, bọn hắn đương nhiên không ngại giết quỷ
tôn lấy lòng Hàn Tam Thiên, dù sao lúc này Hàn Tam Thiên chính là ưu thế tuyệt đối của nơi này.
Nhưng vậy cũng chỉ là hiện tại tối thiểu được nhìn
thấy mà thôi.
Nếu như cộng vào cả người mà Thất công chúa mang đến, như vậy tình thế hoàn toàn không đồng
nhất.
Đúng vậy, cho dù Thất công chúa lúc này mang theo đội ngũ chỉ có khoảng trăm người, trong đó một nửa càng là lễ quan và tôi tớ, nhưng còn thừa một nửa kia chính là hơn năm mươi tên tinh anh, xem xét hiển nhiên liền không phải phàm nhân.
Ngẫm lại cũng phải, đường đường là Thất công
chúa của Bùi gia, lại dám mang theo ít người tại như vậy lại dám ngang nhiên hùng hồn xuất hành vào ma tộc chi địa, nếu bọn hắn không có có chút tài năng, làm sao có khả năng chứ?
Mà lại, kinh khủng nhất vẫn là tình huống trong
tương lai.
Bùi gia là ai?
Đây chính là kẻ hào hùng chiếm cứ một vùng, nếu như trêu chọc đến bọn hắn, ngoại trừ không muốn
lại ma tộc lăn lộn nữa, bằng không mà nói, so với muốn chết là không có gì khác nhau.
Bởi vậy, ngay bây giờ thì có thể là Hàn Tam Thiên
mạnh hơn, nhưng càng về sau thì lại như cũ là thế
lực của Thất công chúa mạnh hơn.
Khi quý tôn nói câu câu nói này ra, một đám người nhất thời choáng váng ngay tại chỗ, thái độ lúc trước cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa,
sắc mặt từng người cũng mang theo từng tia từng tia sợ hãi.
"Ha ha, ha ha ha, đến đi, các ngươi không phải muốn muốn giết ta sao, cứ việc đến đây." Quỷ tôn mắt thấy như thế, lúc này cất tiếng cười to, tràn ngập ngông cuồng.
"Con mẹ nó, từng tên phản đồ các ngươi, còn thất thần làm cái gì? Còn không đến dìu ta?"
Lời này vừa nói ra, mấy tên thủ hạ liếc mắt nhìn
Hồng Loan, một bộ bộ dáng muốn động lại không dám động.
Advertisement
Bọn hắn như thế, trong lòng Hồng Loan càng loạn thành một bầy, lúc này hơi có chút cảm giác đâm
lao phải theo lao, thật vất vả lấy hết dũng khí, mượn gió bẻ măng một lần, nhưng không ngờ vừa động, gió nhưng lại ngừng.
Không giết quý tôn, Hàn Tam Thiên nơi đó qua không được, nhưng nếu là giết, sau đó Bùi gia nơi
đó tục truy sát lại nên làm thế nào cho phải?
Ngay khi nàng do dự, lúc này, Thất công chúa bên
kia chậm rãi động.
Sau khi được vài người tôi tớ nâng cùng những binh
sĩ tinh nhuệ kia hộ tống, nàng hướng về phía bên
này đi tới.
Hồng Loan tranh thủ thời gian mà quỳ một gối, thủ hạ nhìn thấy nàng như thế, cũng nhao nhao quỳ rạp
xuống đất, thái độ thành kính: "Bái kiến Thất công
chúa."
Thất công chúa lạnh nhạt gật đầu, sau đó mấy bước đi đến bên cạnh hố đất, có chút cúi đầu xuống, nhìn lướt qua quy tôn trong hố: "Ngươi còn tốt chứ?"
Nghe tới Thất công chúa nói lời quan tâm, cho dù quỷ tôn có chút khó chịu, nhưng vẫn gạt ra một dáng vẻ tươi cười: "Thất công chúa, ta không sao, chết không được, tạ Thất công chúa quan tâm."
Mà lúc này Hồng Loan cũng không nói thêm nữa, mang theo mấy tên thủ hạ tự mình nhảy xuống trong hố, chậm rãi nâng đỡ quý tôn lên, mà lúc này
quỷ tôn cũng cuối cùng phun ra một tiếng xúi quẩy,
trên mặt tràn đầy cười lạnh nhàn nhạt.
Để lũ khốn kiếp các người phản bội lão tử, các người vẫn thật sự cho rằng lão tử không có bản lãnh hay sao?
"Các người đều mẹ nó thất thần làm cái gì? Còn
không mu tranh thủ thời gian chỉnh hợp đội ngũ cho ta, giết cái tiểu tử thúi kia?" Quỷ tôn được nâng đỡ lên xong thì chính là quát lạnh một tiếng.
Một đám người nghe lệnh, vô thức gật đầu, nhưng cũng không dám tùy tiện xuất kích, dù sao thì vẻ
hùng dũng của Hàn Tam Thiên vẫn còn.
Nhất là điểm quan trọng nhất chính là lúc này thái độ của Thất công chúa.
"Làm cái gì? Các ngươi con mẹ nó làm cái gì? Không nghe được ta nói chuyện đúng hay không?" Quý tôn nóng lòng tìm về khí thế của mình, tức giận
quát.
Nhưng tất cả mọi người vẫn đứng im không động, chỉ là càng khẩn trương nhìn về phía Thất công
chúa.
Thất công chúa cười một tiếng: "Các ngươi vì sao chậm chạp không động thủ?"
Hồng Loan có chút cúi thấp đầu: "Bẩm báo công chúa, chúng ta... Chúng ta không phải là đối thủ của hắn."
Hiển nhiên, Hồng Loan rất rõ ràng, chỉ cần không
phải đầu óc có bệnh, cũng quả quyết sẽ không vào lúc tình huống hai đại cao thủ đều đã hao tổn mà gây sự với Hàn Tam Thiên.
Trừ phi là có Thất công chúa và hắn giúp một tay chi viện, đám người này trái lại có thể lại đi đánh cược một lần, bằng không mà nói, đã không cần suy nghĩ quá nhiều.
"Nói như vậy, các người nhận thua rồi?" Thất công chúa nói.
"Vâng." Hồng Loan cúi đầu.
"Con mẹ nó, phế vật, lên cho ta, lên cho ta." Quỷ tôn tức giận quát: "Có bản tôn và Thất công chúa ở đây, các người đang sợ cọng lông gì, giết hắn cho
ta."
"Chờ một chút." Nhưng vào lúc này, Thất công chúa mở miệng: "Việc này không liên quan gì đến bản cung, tuyệt đối không được lôi bản cung vào."
Nghe xong lời này, đám người Hồng Loan nhất thời giật mình, mà quý tôn càng kinh ngạc không thôi...
không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, tò mò không biết gã bị làm sao.
“Được rồi, mặc dù ta vẫn luôn coi thường người,
mặc dù khi biết người là người thế giới màu xanh ta lại càng coi thường người hơn, nhưng Ngọc Diện Tu La ta bắt buộc phải thừa nhận một điều, đó là trận chiến ngày hôm nay, ta thua tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, gã nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết cuối cùng ập đến, đồng thời nói: “Câu hỏi cuối cùng, xin
người hãy trả lời ta."
Advertisement
"Câu hỏi này rất đơn giản, người có biết tên của chiếc rìu này không?"
“Rìu Bàn Cổ!"
"Cái gì?"
Rìu Bàn Cổ?!
Khi nghe thấy câu trả lời này, Ngọc Diện Tu La cực kỳ kinh ngạc, hai mắt vốn đang nhắm lại cũng lập tức mở to, sau đó gã đột nhiên cười khổ một tiếng: “Nếu người đã không nguyện ý nói cho ta câu trả lời, vậy thì hãy động thủ đi.”
“Nó quả thực được gọi là rìu Bàn Cổ, ta sẽ không lừa một kẻ sắp chết." Hàn Tam Thiên nói.
Ngọc Diện Tu La mãnh liệt quay đầu, trừng lớn mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên; “Rìu Bàn Cổ là vua của
hàng vạn vũ khí, trước không nói nó đã sớm thất lạc nhiều năm, không ai có thể tra ra được vị trí của nó, chỉ riêng nói đến thân phận của nó, với vị trí của nó, năng lực của người đương nhiên sẽ không giống
tầm thường, làm sao có khả năng......"
“Ha, thứ ta nói thẳng, cái rìu này của người cho dù là nhìn bên ngoài hay là nội tức bên trong, dùng hai chữ rác rưởi để hình dung cũng không có bất cứ ý tử hạ thấp nào cả."
Hàn Tam Thiên cười cười: "Ta đã nói với người rồi, người tin hay không thì chỉ có thể tùy ngươi.”
"Nó thật sự là rìu Bàn Cổ sao?" Ngọc Diện Tu La
hỏi.
“Không thể thật hơn.”
Cẩn thận nghĩ kỹ lại thì hình như Hàn Tam Thiên quả thực vẫn chưa từng lừa gạt gã bao giờ, chiếc rìu này tuy rằng trông có vẻ xấu xí, nhưng có một điều
không thể phủ nhận là khi nãy nó quả thực đã đánh
nát cây thước ngọt của gã.
Mà sự thật này cũng càng khiến cho gã bắt đầu chấp nhận rìu Bàn Cổ trong lời nói của Hàn Tam
Thiên.
Nếu là những vật khác thì Ngọc Diện Tu La thực sự không thể lý giải nổi tại sao cây thước ngọt của
mình lại bị gãy, nhưng nếu quả thực là rìu Bàn Cổ thì tất cả mọi chuyện liền bình thường trở lại.
Lại liên hệ với bóng rìu mà Hàn Tam Thiên đã chém ra khi phá vỡ vòng vây, mặc dù uy lực của nó không giống với rìu Bàn Cổ trong tưởng tượng của gã, nhưng công bằng mà nói thì vẫn có chút bóng dáng của rìu Bàn Cổ.
"Tốt tốt tốt, nếu nó là rìu Bàn Cổ vậy thì ta chết cũng coi như là chết rõ ràng, thước ngọc của ta bại dưới tay người cũng coi như một vinh dự. Còn ngươi, tuổi còn trẻ mà rất đáng gờm, hiện tại ta đã hiểu tại sao công tử nhà ta lại bị người đùa giỡn như vậy, cũng càng hiểu rõ tại sao người có thể đột phá vòng vây đội quân của Bùi Sĩ Nguyên."
"Tất cả mọi thứ đều không có cái gì gọi là trùng
hợp, hết thảy cũng không chỉ là các loại mượn cớ, đứng trước trí tuệ siêu quân cùng năng lực siêu phàm, ngươi chính là vương giả tuyệt đối."
"Thất công chúa nhà ta là một người tốt." Ngọc Diên Tu La nói dứt lời liền nâng một trong những
mảnh vỡ của thước ngọc lên rồi nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Có lẽ ta không nên hỏi người nhiều câu
như vậy, biết quá nhiều lại càng không có được kết cục tốt đẹp."
"Nhưng ta biết rõ mình nên làm gì." Nói xong, thước ngọc của gã trực tiếp hạ xuống.
Phập một tiếng, mảnh thước ngọc vỡ nát cắm sâu vào lồng ngực của gã, cả người Ngọc Diện Tu La giống như một chiếc diều đứt dây, thẳng tắp từ trên không rơi xuống, không chút lưu tình đập thẳng xuống đất.
Tiếng cơ thể rơi xuống chính là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời Ngọc Diện Tu La, sau đó gã đã không còn hơi thở.
"A!"
Mắt thấy Ngọc Diện Tu La ngã xuống, đám quái vật vốn đã bị đánh cho có chút choáng váng lập tức luống cuống tay chân, tên nào tên nấy đều hoảng loạn chạy trốn. Những tên ở vòng vây bên ngoài cơ bản đều nháy mắt ném vũ khí mà chạy, mà những tên ở gần thì có một số cũng đang chạy ra ngoài, một số không chạy kịp thị trực tiếp quỳ xuống giữa không trung.
Advertisement
IL
“Gia, gia, chúng tiểu nhân sai rồi, chúng tiểu nhân sai rồi."
F
"Đúng vậy, chúng tiểu nhân đều là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi, chúng tiểu nhân chẳng qua cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho bọn ta."
“Đúng vậy, gia, ngài đại nhân đại lượng, hãy coi chúng tiểu nhân như một cái rắm cứ phóng đi là xong, ngài vui vẻ thoải mái rồi thì bọn ta...... bọn ta cũng có thể giữ lại cái mạng chó này."
Những tên còn lại cũng bắt đầu nịnh hót lấy lòng, dáng vẻ kia nào còn có vẻ một đám ác nhân như khi trước mà càng giống một đám ăn xin đáng thương cùng cực.
“Không đánh nữa sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.
Một đám người nghe thấy lời này liền không ngừng phát run, có hai đại cao thủ dẫn bọn họ đánh mà vẫn bị đánh cho thảm hại, càng không nói đến hai vị đại cao thủ lúc này đã một người chết một người
bị thương, chỉ thừa lại “đảm thương binh già nua
yếu ớt" bọn họ.
Lấy cái gì mà đánh cơ chứ? Lấy mạng sao?
Đối với bọn họ mà nói, nối giáo cho giặc thì có thể,
nhưng nếu đơn độc huyết chiến thì không thể nào.
“Gia, ngài thật là thích nói đùa, chúng tiểu nhân...... chúng tiểu nhân là một đám rác rưởi, sao đủ cho
ngài đánh được?"
“Đúng vậy, gia, chúng tiểu nhân chỉ là một cái rắm, ngoại trừ làm ô nhiễm không khí thì cái gì cũng không làm nổi, càng không dám làm kẻ địch của
ngài."
“Nói vậy là các ngươi không đánh nữa đúng không?" Hàn Tam Thiên nói.
Một đám người ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ bọn họ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ muốn giữ mạng mà thôi.
“Được, không đánh cũng không sao, nhưng mà...."
Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì câu nói của Hàn Tam Thiên lại khiến cho trái tim bọn họ thắt lại.....
Trong số đó có một vài người tố chất thậm chí còn
tương đối kém, nghe Hàn Tam Thiên nói vậy mồ hôi lạnh liền đổ đầy trán, lúc nói chuyện còn thở hổn hẳn không ngừng, có thể thực sự khiến người ta sợ chết khiếp, ít nhất, chính là tình cảnh như bây giờ.
“Nhưng các ngươi đều là binh lính của Quỷ Tôn,
mặc dù Ngọc Diện Tu La đã chết nhưng Quỷ Tôn vẫn còn chưa chết, muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng không phải là không thể, nhưng đối với hành vi không tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp như thế này, chẳng phải là ta đang có chút ép buộc các người hay sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe thấy lời này, một đám thuộc hạ liền lắc đầu
như trống bỏi.
“Quên đi, hà tất gì phải khiến cho các ngươi trở thành loại người bất trung bất nghĩa như vậy đâu." Nói xong, Hàn Tam Thiên liền gia chiếc rìu khổng lồ
trên tay lên.
“Không, không không, gia, gia chưa từng ép chúng tiểu nhân trở thành loại người bất trung bất nghĩa, mà là......" Trong số đám người kia có một tên có chút thông minh liền lập tức phản ứng lại, nói đến đây liên ngừng một chút, sau đó hơi hơi sợ hãi đưa mắt nhìn những người xung quanh, cắn răng nói: “Mà là lão đại Quỷ Tôn của chúng tiểu nhân, căn
bản đã chết rồi."
“Nếu như hắn đã chết thì mệnh lệnh của hắn đương nhiên có thể không tuân theo. Điều này...... điều
này sao có thể tính là ngài ép chúng ta bất trung
Advertisement
bất nghĩa cơ chứ?" Người này nói xong liền vội vàng nhìn Hàn Tam Thiên, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Hàn Tam Thiên mỉm cười tán thưởng, giả bộ bày ra dáng vẻ nghi ngờ: “Ô? Vậy sao? Quỷ Tôn đã chết
rồi?"
Nói dứt lời, Hàn Tam Thiên liền quay đầu nhìn về
phía Quỷ Tôn bên kia.
Quỷ Tôn ở đằng kia mặc dù tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nhưng hắn lại ở quá xa, từ đầu đến cuối cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, lúc này nhìn thấy Hàn Tam Thiên cùng đám anh em của mình đều đang nhìn về phía mình, trong lòng hắn không khỏi tràn ngập hoang mang.
Bọn họ muốn làm gì?
Mà ở giữa không trung, gần như ngay khi Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn về phía Quỷ Tôn, tiểu tử thông minh kia liền lập tức đưa mắt ra hiệu cho những người anh em đang quỳ bên cạnh, một giây sau, cả đám đột nhiên đứng dậy, sau đó trực tiếp lướt qua người Hàn Tam Thiên hung mãnh bay về
phía Quỷ Tôn.
Nhìn thấy những người anh em của mình bay tới, Quỷ Tôn vui mừng khôn xiết, nhưng khi thấy bọn họ đều tập trung vây quanh hổ, niềm vui trên khuôn mặt hắn lập tức chuyển thành vẽ ngưng trọng và
cảnh giác.
Bởi vì rõ ràng là ánh mắt của đảm thuộc hạ lúc này
bắt đầu trở nên cực kỳ không đúng, thậm chí có không ít người trong mắt còn lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi Ngọc Diện Tu La chết mà đám thuộc hạ này lại không hề bị thương chút nào, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về bên cạnh hắn.
Bọn họ không phải là muốn trở về bên cạnh hắn, bọn họ muốn giết hắn.
“Phản rồi, phản rồi, các người muốn tạo phản đúng phải không?" Quỷ Tôn tức giận quát to.
"Tôn chủ, huynh đệ chúng ta cũng đã đi theo người
nhiều năm, không nói công lao nhưng ít nhất cũng
có khổ lao, huynh đệ chúng ta cũng không muốn
giết người, mà chẳng qua chỉ là vì mạng sống mà thôi."
“Thân là lão đại của bọn ta, thực ra người so với chúng ta lại càng hiểu rõ hơn, để tiếp tục sống sót, nhất định phải không chứa thủ đoạn, vậy nên, thực
xin lỗi."
"Nếu như không giết người, bọn ta sẽ khiến cho hắn vì thả cho loại người bất trung bất nghĩa như chúng ta một con đường sống mà cả đời đeo trên lưng tội danh ép buộc rồi bị người đời mắng chửi. Vậy nên chỉ cần người chết, như thế thì sẽ không có những chướng ngại này nữa.”
“Đợi người chết rồi, huynh đệ chúng ta vẫn sẽ niệm tình cũ, lúc đó sẽ thay người tìm một nơi chôn cất
thật là tốt, cho nên người cứ yên tâm mà lên đường đi."
Một đám tiểu đệ bình thường vẫn luôn ăn nói khép
nép lúc này lại giống như ác quỷ đang thì thào bên
tai.
Sau khi dứt lời, dưới sự dẫn đầu của tên tiểu tử thông minh kia, đám người từ từ nâng vũ khí của mình lên, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập sát khí.
Quỷ Tôn cực kỳ hoảng sợ, đồng thời cũng cực kỳ tuyệt vọng, nhưng lại càng phẫn nộ hơn.
Hắn hiểu rồi, hắn đã hoàn toàn hiểu được khi nãy Hàn Tam Thiên rốt cuộc đã nói gì với bọn họ, cũng hoàn toàn hiểu được tại sao bọn họ lại đột nhiên
nhìn chằm chằm về phía mình.
“Ngươi là cái đồ khốn kiếp, người thật sự là đủ ngoan độc, giết người mà thậm chí dao còn không thấy máu." Nhìn Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, Quỷ Tôn quả thực tức giận đến tột cùng.
Chỉ là một câu nói, thậm chí còn không dùng bất cứ đòn tâm lý nào đã trực tiếp khiến cho thuộc hạ của
Advertisement
mình hoàn toàn tạo phản, điều mà ngay cả một người như Quỷ Tôn cũng không thể không phục.
“Chỉ là, lũ ngu xuẩn các ngươi, các người thực sự nghĩ rằng mình đã thắng chắc rồi sao?" Quỷ Tôn nói xong liền tức giận trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm về phía đám thuộc hạ xung quanh, khóe miệng bắt đầu lộ ra một tia chế nhạo.
Nghe nói như thế, một đám thủ hạ đều sững sờ, mặc dù bọn hắn không biết quý tôn còn có bản lĩnh gì, nhưng là Ma Vân Quỷ thành vẫn luôn là địa bàn của hắn, nếu như hắn có lưu lại tay chân gì dường
như cũng không hiếm lạ.
"Hồng Loan!"
Lớn tiếng hô to, khí thế của quý tôn cực sung túc.
Đám người quay mắt nhìn lại, cũng thấy lúc này Hồng Loan đang dẫn theo một đội ngũ ước chừng hơn hai mươi người, chậm rãi từ một bên trong phế tích đi tới.
"Tử thị chi vệ?"
Khi thấy Hồng Loan đi ở phía sau đội ngũ hơn hai
mươi người kia, một đám thủ hạ có chút hoảng hốt.
Thân là người của Ma Vân Quỷ thành, bọn hắn lại như thế nào không biết đội quân này có thể xưng là
đội ám sát vương bài của quỷ tôn.
Chỉ là, đội ám sát này phần lớn thời gian đều là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, bọn hắn không hiểu nhiều, chỉ biết đội ngũ này đặc biệt chỉ nghe mệnh lệnh của quỷ tôn, mà một khi xuất kích tuyệt đối không đi tay không mà về.
"Các người thật sự cho rằng, ta có thể ngồi vững vàng nhiều năm ở giang sơn Ma Vân Quỷ thành nơi này mà lại không có một chút chuẩn bị nào sao?" Quý tôn lạnh giọng cười nói.
Bất kỳ địa phương nào, có vương liền có thuộc hạ, có thuộc hạ liền có giai cấp, mà có giai cấp đương nhiên có tạo phản, quỷ tồn sao có thể không am hiểu sâu đạo lý này?
Phân đội nhỏ này chính là đỉnh cấp sát thủ, chính là vương bài chân chính trong tay giúp hắn giữ vững chắc giang sơn.
Rất nhanh, Hồng Loan cũng mang theo tiểu phân đội đi đến bên cạnh, lạnh nhạt nhìn qua quỷ tôn.
"Bắt đám phản đồ này lại cho ta." Quỷ tôn nổi giận gầm lên một tiếng.
Chỉ là theo thường ngày một lệnh rơi xuống thì tất
cả mọi người sẽ đồng loạt hành động, hôm nay, quỷ
tốn một tiếng gầm lên, đám người kia lại như là
không có nghe thấy, chỉ là đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình nhìn qua quỷ tôn.
"Làm sao vậy? Các người điếc sao? Ta bảo các
người bắt lại bọn phản đồ này." Quỷ tổn tức giận quát, nhưng trong lòng ẩn ẩn đã bắt đầu có chút bất an.
"Bọn hắn không phải điếc." Hồng Loan lạnh nhạt mở miệng, trong mắt vô cùng lạnh nhạt, nói: "Chỉ là đầu óc của bọn hắn không hỏng."
"Hồng Loan, ngay cả người cũng phản bội ta?" Quỷ tôn không hiểu chất vấn.
Hồng Loan chính là thân tín hiếm có của hắn, cho
dù nàng chỉ là nữ nhân, nhưng đối với quý tôn mà
nói, lại là cánh tay trái của hắn.
"Lời này của quỷ tôn chỉ sợ có chút có sai lầm bất công rồi. Hồng Loan từ đầu tới đuôi chỉ là công cụ trong tay người, lúc rảnh rỗi là đồ chơi thỏa mãn ngươi, lúc cần phải là đạo nhọn giết người cho ngươi, thậm chí trong ít thời khắc còn là mỹ thực người cùng để chia sẻ, chỉ là bởi vì thời điểm khác biệt cách dùng khác biệt mà thôi."
"Đã như vậy, một cái công cụ thì làm gì có tồn tại cái gọi là phản bội hay không phản bội chứ? Đối với công cụ mà nói, ai càng có bản lĩnh cầm được nó thì đương nhiên cũng liền có tư cách sử dụng hơn, không phải sao?" Hồng Loan lạnh nhạt mà nói.
Chim khôn chọn cành mà đậu, người bình thường còn như vậy, huống chi bọn hắn là những người gian nan cầu sinh chứ?
"Tốt, tốt, các ngươi rất tốt, các người thật sự rất tốt." Quỷ tôn vô cùng tức giận, khí tức cả người bốc
lên ba trượng.
Hắn hiểu được, không chỉ có là đám tiểu đệ này, liên ngay tinh nhuệ và thân tín của mình là Hồng Loan cũng trực tiếp phản bội hắn, đứng ở bên người
Hàn Tam Thiên.
Advertisement
Vừa rồi tiểu đệ mắt thấy như thế, nỗi lòng lo lắng một lần nữa để xuống, nhìn qua quy tôn, cười lạnh nói: "Quỷ tôn, người còn lời nói gì thì tốt nhất giữ lại đến khi xuống dưới gặp Diêm Vương thì nói đi,
chúng ta phải tiến người lên đường rồi."
Dứt lời, tên ngốc này một lần nữa giờ đao lên, liền muốn động thủ.
"Ngươi dám!" Quỷ tổn tức giận quát.
Người kia cũng không có sợ hãi như lúc trước, chỉ là cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi còn có di ngôn gi?"
"Di ngôn? Ta khinh, ta ghi nhớ người tên vương bát đản này, lát nữa, ta sẽ bắt người là tên đầu tiên khai đao, người tên hỗn đản." Dứt lời, quỷ tôn nhìn lướt qua tất cả mọi người vây quanh ở đây, lạnh lùng mà nói: "Các ngươi có phải đều xem là tiểu tử họ Hàn kia đã thắng rồi hay không?"
"Chẳng lẽ quỷ tôn người vẫn còn phân đội thứ hai
sao?" Hồng Loan lạnh giọng khinh thường đáp.
"Phân đội thứ hai?" Quỷ tôn cười lạnh, một giây sau, hắn đột nhiên cười ha ha: "Lão tử vốn có, đầu
chỉ là một tiểu phân đội?"
"Sau lưng lão tử là thế lực các ngươi không thể trêu vào, lão tử chính là phò mã gia." Quỷ tôn thả tiếng rống giận.
Một đám người lập tức sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Thất công chúa bên kia...
Đúng vậy, Thất công chúa bên kia khoác lụa hồng hoàng kim, cho dù là không biết cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ nhìn trang phục của đội ngũ kia liền đã biết được các nàng đến đây để làm gì.
I
.
Cộng thêm Ngọc Diện Tu La vẫn luôn ra mặt vì quỷ tôn, chỉ cần không phải kẻ ngu, liền đều có thể hiểu rõ các tình huống bên trong.
Nghĩ đến đây, một đám người tạo phản lập tức hai mặt nhìn nhau.
Vì tự vệ, bọn hắn đương nhiên không ngại giết quỷ
tôn lấy lòng Hàn Tam Thiên, dù sao lúc này Hàn Tam Thiên chính là ưu thế tuyệt đối của nơi này.
Nhưng vậy cũng chỉ là hiện tại tối thiểu được nhìn
thấy mà thôi.
Nếu như cộng vào cả người mà Thất công chúa mang đến, như vậy tình thế hoàn toàn không đồng
nhất.
Đúng vậy, cho dù Thất công chúa lúc này mang theo đội ngũ chỉ có khoảng trăm người, trong đó một nửa càng là lễ quan và tôi tớ, nhưng còn thừa một nửa kia chính là hơn năm mươi tên tinh anh, xem xét hiển nhiên liền không phải phàm nhân.
Ngẫm lại cũng phải, đường đường là Thất công
chúa của Bùi gia, lại dám mang theo ít người tại như vậy lại dám ngang nhiên hùng hồn xuất hành vào ma tộc chi địa, nếu bọn hắn không có có chút tài năng, làm sao có khả năng chứ?
Mà lại, kinh khủng nhất vẫn là tình huống trong
tương lai.
Bùi gia là ai?
Đây chính là kẻ hào hùng chiếm cứ một vùng, nếu như trêu chọc đến bọn hắn, ngoại trừ không muốn
lại ma tộc lăn lộn nữa, bằng không mà nói, so với muốn chết là không có gì khác nhau.
Bởi vậy, ngay bây giờ thì có thể là Hàn Tam Thiên
mạnh hơn, nhưng càng về sau thì lại như cũ là thế
lực của Thất công chúa mạnh hơn.
Khi quý tôn nói câu câu nói này ra, một đám người nhất thời choáng váng ngay tại chỗ, thái độ lúc trước cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa,
sắc mặt từng người cũng mang theo từng tia từng tia sợ hãi.
"Ha ha, ha ha ha, đến đi, các ngươi không phải muốn muốn giết ta sao, cứ việc đến đây." Quỷ tôn mắt thấy như thế, lúc này cất tiếng cười to, tràn ngập ngông cuồng.
"Con mẹ nó, từng tên phản đồ các ngươi, còn thất thần làm cái gì? Còn không đến dìu ta?"
Lời này vừa nói ra, mấy tên thủ hạ liếc mắt nhìn
Hồng Loan, một bộ bộ dáng muốn động lại không dám động.
Advertisement
Bọn hắn như thế, trong lòng Hồng Loan càng loạn thành một bầy, lúc này hơi có chút cảm giác đâm
lao phải theo lao, thật vất vả lấy hết dũng khí, mượn gió bẻ măng một lần, nhưng không ngờ vừa động, gió nhưng lại ngừng.
Không giết quý tôn, Hàn Tam Thiên nơi đó qua không được, nhưng nếu là giết, sau đó Bùi gia nơi
đó tục truy sát lại nên làm thế nào cho phải?
Ngay khi nàng do dự, lúc này, Thất công chúa bên
kia chậm rãi động.
Sau khi được vài người tôi tớ nâng cùng những binh
sĩ tinh nhuệ kia hộ tống, nàng hướng về phía bên
này đi tới.
Hồng Loan tranh thủ thời gian mà quỳ một gối, thủ hạ nhìn thấy nàng như thế, cũng nhao nhao quỳ rạp
xuống đất, thái độ thành kính: "Bái kiến Thất công
chúa."
Thất công chúa lạnh nhạt gật đầu, sau đó mấy bước đi đến bên cạnh hố đất, có chút cúi đầu xuống, nhìn lướt qua quy tôn trong hố: "Ngươi còn tốt chứ?"
Nghe tới Thất công chúa nói lời quan tâm, cho dù quỷ tôn có chút khó chịu, nhưng vẫn gạt ra một dáng vẻ tươi cười: "Thất công chúa, ta không sao, chết không được, tạ Thất công chúa quan tâm."
Mà lúc này Hồng Loan cũng không nói thêm nữa, mang theo mấy tên thủ hạ tự mình nhảy xuống trong hố, chậm rãi nâng đỡ quý tôn lên, mà lúc này
quỷ tôn cũng cuối cùng phun ra một tiếng xúi quẩy,
trên mặt tràn đầy cười lạnh nhàn nhạt.
Để lũ khốn kiếp các người phản bội lão tử, các người vẫn thật sự cho rằng lão tử không có bản lãnh hay sao?
"Các người đều mẹ nó thất thần làm cái gì? Còn
không mu tranh thủ thời gian chỉnh hợp đội ngũ cho ta, giết cái tiểu tử thúi kia?" Quỷ tôn được nâng đỡ lên xong thì chính là quát lạnh một tiếng.
Một đám người nghe lệnh, vô thức gật đầu, nhưng cũng không dám tùy tiện xuất kích, dù sao thì vẻ
hùng dũng của Hàn Tam Thiên vẫn còn.
Nhất là điểm quan trọng nhất chính là lúc này thái độ của Thất công chúa.
"Làm cái gì? Các ngươi con mẹ nó làm cái gì? Không nghe được ta nói chuyện đúng hay không?" Quý tôn nóng lòng tìm về khí thế của mình, tức giận
quát.
Nhưng tất cả mọi người vẫn đứng im không động, chỉ là càng khẩn trương nhìn về phía Thất công
chúa.
Thất công chúa cười một tiếng: "Các ngươi vì sao chậm chạp không động thủ?"
Hồng Loan có chút cúi thấp đầu: "Bẩm báo công chúa, chúng ta... Chúng ta không phải là đối thủ của hắn."
Hiển nhiên, Hồng Loan rất rõ ràng, chỉ cần không
phải đầu óc có bệnh, cũng quả quyết sẽ không vào lúc tình huống hai đại cao thủ đều đã hao tổn mà gây sự với Hàn Tam Thiên.
Trừ phi là có Thất công chúa và hắn giúp một tay chi viện, đám người này trái lại có thể lại đi đánh cược một lần, bằng không mà nói, đã không cần suy nghĩ quá nhiều.
"Nói như vậy, các người nhận thua rồi?" Thất công chúa nói.
"Vâng." Hồng Loan cúi đầu.
"Con mẹ nó, phế vật, lên cho ta, lên cho ta." Quỷ tôn tức giận quát: "Có bản tôn và Thất công chúa ở đây, các người đang sợ cọng lông gì, giết hắn cho
ta."
"Chờ một chút." Nhưng vào lúc này, Thất công chúa mở miệng: "Việc này không liên quan gì đến bản cung, tuyệt đối không được lôi bản cung vào."
Nghe xong lời này, đám người Hồng Loan nhất thời giật mình, mà quý tôn càng kinh ngạc không thôi...
Bình luận facebook