Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Chương 157: Vậy thì tôi ăn một chút vậy!
"Lâm Hàn, cái tên vô dụng này, giám đốc Vương đích thân đến thăm mà cậu không rót được một tách trà mời giám đốc Vương à? Một chút phép tắc cũng không biết sao?!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới là để tìm con gái Dương Lệ của tôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ là tới để tìm cậu sao!"
"Anh Dương, tôi không khát, không cần uống trà đâu!"
Vương Vi Dân không ngừng xua tay.
"Giám đốc Vương, nếu chưa ăn gì thì ăn chút trước đã. Vừa hay tôi có mang chút đồ ăn về", Lâm Hàn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đợi chú ăn no rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau".
"Lâm Hàn, cậu có ý gì?"
Sắc mặt của Dương Cảnh Đào hoàn toàn lạnh đi: "Giám đốc Vương đến tận đây mà cậu để cho ông ấy ăn những đồ thừa này à? Những thứ đồ này, ngay cả dân thường cũng không ăn, cậu bảo giám đốc Vương ăn thì ông ấy chịu ăn chắc?"
Ông ta lại nhìn Vương Vi Dân cười nói:
"Giám đốc Vương, thằng rể vô dụng này của tôi nó không biết phép tắc, anh đừng giận. Anh chưa ăn thì giờ tôi gọi người giúp việc làm đồ ăn cho anh!"
"Không cần đâu, không cần đâu, ăn đồ ăn còn thừa lại cũng không sao mà!"
Vương Vi Dân ngồi xuống, cười nói:
"Làm công chức ấy mà, trong sạch và tiết kiệm là tác phong của tôi. Chúng ta phải biết là có rất nhiều trẻ em ở những vùng núi nghèo thậm chí thức ăn thừa cũng không có để mà ăn!"
Vừa nói, Vương Vi Dân liền mở hộp đồ ăn ra, ngay giây tiếp theo, ông ta sững người lại:
"Cậu…cậu Lâm, đây là đồ ăn thừa mà ông Dương nói hay sao? "
Dương Vi Dân giọng run run.
"Hừ, cái này không phải đồ ăn thừa thì là gì?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Anh nhìn xem, đen thui một cục, nhìn như súp mè đen vậy, cái thứ gì vậy không biết? Còn những cái từng miếng từng miếng đó, giống y như ếch, ghê vậy ai mà dám ăn? Còn cái từng cục từng cục đó là bánh bao à?"
"Những thứ đồ này mà còn đem về nhà được, cái thằng Lâm Hàn vô dụng này thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Nhà chúng ta sống ở biệt thự Vân Mộng mà lại ăn những thứ đồ này, nếu người ngoài nghe được chắc người ta cười chết mất!"
"Anh Dương, anh sai quá sai rồi!", Vương Vi Dân thở dài một tiếng.
"Sai quá sai?", Dương Cảnh Đào sửng người.
"Đây nào phải đồ ăn thừa, rõ ràng là sơn hào hải vị, nem công chả Phượng mà! Hơn nữa chỉ từng này, chắc cũng 2-300 ngàn tệ rồi!" Vương Vi Dân ngậm ngùi, hai mắt sáng bừng lên.
"2-300 ngàn tệ!"
Dương Cảnh Đào trợn trừng hai mắt, không thể tin được: "Giám đốc Vương, anh không đùa với tôi đấy chứ, những món đồ thừa này đáng giá 2-300 ngàn tệ?"
"Đương nhiên".
Vương Vi Dân gật đầu: "Cái mà giống súp mè đen ấy, không phải súp mè đen mà là trứng cá tầm cực kì quý hiếm, cái này 500g đã 4-50 ngàn tệ rồi!"
"Còn nữa, cái đó không phải ếch đâu mà là Hasma vô cùng quý hiếm. Món này thời xưa là cống phẩm cung đình, chỉ có vua mới được ăn thôi! 500g đã 4-500 ngàn tệ, ở đây chắc cũng 2-3kg rồi!"
"Còn cái mà từng cục từng cục ấy không phải bánh bao đâu, đấy là nấm truffle trắng! Món này thì tuyệt đối là hàng xa xỉ, giá bán cũng đã 1-2 triệu tệ mỗi 500g".
"Đắt vậy sao!"
Dương Cảnh Đào há hốc mồm kinh ngạc, ông ta không dám tin, những thứ đồ thừa này lại có thể đắt như vậy sao?
"Anh Vương, anh không nhìn nhầm đấy chứ!", Dương Cảnh Đào đáp: "Đây chỉ là mấy thứ đồ ăn thừa bình thường thôi mà".
"Nhìn nhầm, sao tôi có thể nhìn nhầm được! ", Vương Vi Dân lắc đầu: "Những sơn hào hải vị này mặc dù tôi chưa từng ăn, nhưng mà chút hiểu biết này thì tôi vẫn có".
Nói xong, ông ta chà chà hai tay lại với nhau, nhìn Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, tôi thật sự có thể ăn những món này sao?"
Bàn đồ ăn này, chắc cũng cả 2-300 ngàn tệ đấy!
Có điều trong lòng ông ta, lại một lần nữa thấy được sự giàu có của Lâm Hàn.
Chút đồ ăn thừa này đã 2-300 ngàn tệ, vậy bữa ăn mà Lâm Hàn ăn ít nhất cũng phải 1 triệu tệ!
"Đúng là người có tiền có khác!", Vương Vi Dân cảm thán.
"Đương nhiên là được rồi", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.
"Được, vậy tôi không khách sáo nữa! "
Vương Vi Dân cầm thìa lên, múc một muỗng trứng cá tầm lên cho vào miệng, nhâm nhi từng chút một, mặt đầy vẻ thõa mãn và say sưa:
"Ngon, ngon quá! Tôi chưa từng được ăn đồ ngon như vậy bao giờ!"
Dương Cảnh Đào đứng một bên thấy vậy nhịn không nổi nuốt nước miếng.
"Anh Dương, anh cũng đến ăn chút đi, không thể để mình tôi ăn như vậy được.
Vương Di Dân nói: "Trứng cá tầm này chứa nhiều protein lắm, lại có tác dụng dưỡng sinh tịnh tâm, cực kỳ thích hợp những người có tuổi như anh ăn!"
"Cả món Hasma này nữa, nó có thể giúp tư âm bổ phổi, mát gan bổ thận, hạ mỡ máu…Rất nhiều công dụng cũng rất thích hợp với anh.
"Còn món nấm truffle trắng này thì giúp bổ sung axit amin, chống lão hóa, tăng cường sức đề kháng, anh mà không ăn thì lãng phí lắm! "
"Vậy à!"
"Nghe đến đây, Dương Cảnh Đào vui vẻ ngồi xuống: "Vậy thì tôi ăn một chút vậy!"
Dương Cảnh Đào chẳng thèm quan tâm mấy thứ này có công hiệu gì.
Ông ta chỉ biết rằng, đồ ăn trên bàn này giá tới 2-300 ngàn tệ, cực kỳ đắt, cả đời này ông ta cũng chưa từng được ăn những món ngon như vậy.
Ăn hết những món này, sau này cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng một lần, chắc chắn sẽ rất mát mặt.
Còn về những lời ông ta nói lúc nãy, rằng sẽ không bao giờ động đến những thứ này, sớm đã bị ông ta cho bay lên chín tầng mây rồi.
Chưa đến 15 phút, cả bàn đồ ăn đã được Dương Cảnh Đào và Vương Vi Dân ăn sạch.
"Ngon, trứng cá tầm này quả thật là ngon! "
Dương Cảnh Đào cười nói: "Ăn xong tôi thấy cả người sung sức hơn rất nhiều! Không hổ danh là đồ bổ quý hiếm! "
Vương Vi Dân miễn cưỡng bỏ đũa xuống, còn có chút chưa đã cơn thèm, rồi nhìn sang Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, đây chắc chắn là những món ăn ngon nhất và đắt nhất mà tôi từng được ăn trong đời. Cảm ơn cậu đã thết đãi!"
"Chuyện nhỏ thôi mà", Lâm Hàn nhẹ đáp.
"Lâm Hàn, cậu nói những đồ ăn này là cậu và bạn cậu ăn thừa đem về à", Dương Cảnh Đào lau miệng, mặt nhìn Lâm Hàn đầy ngờ vực:
"Ha ha, tôi thấy là cậu nói dối thôi! Mấy đứa bạn khố rách áo ôm ấy của cậu, sao có thể ăn nỗi đồ ngon như thế này? Mấy món này có phải là cậu lén vào nhà hàng trộm về không?"
Lâm Hàn cười không nói lời nào, anh biết dù có giải thích cũng vô ích.
Ông già chắc chắn sẽ không tin rằng anh có thể mua nổi đồ ăn ngon như vậy.
"Cậu Lâm, chúng ta bàn chuyện chính đi!", Vương Vi Dân nghiêm túc.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng và bước lên lầu, Vương Vi Dân bước theo sau.
"Hừ, cố tình ra vẻ gì chứ!"
Nhìn Lâm Hàn đi lên lầu, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới đây để tìm Tiểu Lệ, chứ không phải tìm cái tên vô dụng nhà cậu đâu".
Sau đó, ánh mắt ông ta lại quay trở lại bàn, trong hộp vẫn còn một ít trứng cá tầm sót lại, thấy xung quanh không còn ai, Dương Cảnh Đào cầm thìa lên bắt đầu vét.
...
Trên sân thượng biệt thự, Lâm Hàn đứng ở lan can, chắp hai tay sau lưng nhìn quang cảnh về đêm của thành phố Đông Hải.
Gió lạnh phả vào mặt, rất dễ chịu và thoải mái.
"Cậu Lâm".
Vương Vi Dân đứng đằng sau nói với giọng kính cẩn, ông ta đã thay đổi giọng điệu.
"Lần này đến gặp cậu. Trước tiên là để cảm ơn cậu vì những đóng góp nổi bật trong việc xây dựng các cơ sở y tế ở thành phố Đông Hải. Bây giờ khắp thành phố Đông Hải đã có 236 phòng khám cộng đồng bắt đầu khởi công. Tất cả đều là công lao của cậu!"
"Lâm Hàn, cái tên vô dụng này, giám đốc Vương đích thân đến thăm mà cậu không rót được một tách trà mời giám đốc Vương à? Một chút phép tắc cũng không biết sao?!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới là để tìm con gái Dương Lệ của tôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ là tới để tìm cậu sao!"
"Anh Dương, tôi không khát, không cần uống trà đâu!"
Vương Vi Dân không ngừng xua tay.
"Giám đốc Vương, nếu chưa ăn gì thì ăn chút trước đã. Vừa hay tôi có mang chút đồ ăn về", Lâm Hàn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đợi chú ăn no rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau".
"Lâm Hàn, cậu có ý gì?"
Sắc mặt của Dương Cảnh Đào hoàn toàn lạnh đi: "Giám đốc Vương đến tận đây mà cậu để cho ông ấy ăn những đồ thừa này à? Những thứ đồ này, ngay cả dân thường cũng không ăn, cậu bảo giám đốc Vương ăn thì ông ấy chịu ăn chắc?"
Ông ta lại nhìn Vương Vi Dân cười nói:
"Giám đốc Vương, thằng rể vô dụng này của tôi nó không biết phép tắc, anh đừng giận. Anh chưa ăn thì giờ tôi gọi người giúp việc làm đồ ăn cho anh!"
"Không cần đâu, không cần đâu, ăn đồ ăn còn thừa lại cũng không sao mà!"
Vương Vi Dân ngồi xuống, cười nói:
"Làm công chức ấy mà, trong sạch và tiết kiệm là tác phong của tôi. Chúng ta phải biết là có rất nhiều trẻ em ở những vùng núi nghèo thậm chí thức ăn thừa cũng không có để mà ăn!"
Vừa nói, Vương Vi Dân liền mở hộp đồ ăn ra, ngay giây tiếp theo, ông ta sững người lại:
"Cậu…cậu Lâm, đây là đồ ăn thừa mà ông Dương nói hay sao? "
Dương Vi Dân giọng run run.
"Hừ, cái này không phải đồ ăn thừa thì là gì?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Anh nhìn xem, đen thui một cục, nhìn như súp mè đen vậy, cái thứ gì vậy không biết? Còn những cái từng miếng từng miếng đó, giống y như ếch, ghê vậy ai mà dám ăn? Còn cái từng cục từng cục đó là bánh bao à?"
"Những thứ đồ này mà còn đem về nhà được, cái thằng Lâm Hàn vô dụng này thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Nhà chúng ta sống ở biệt thự Vân Mộng mà lại ăn những thứ đồ này, nếu người ngoài nghe được chắc người ta cười chết mất!"
"Anh Dương, anh sai quá sai rồi!", Vương Vi Dân thở dài một tiếng.
"Sai quá sai?", Dương Cảnh Đào sửng người.
"Đây nào phải đồ ăn thừa, rõ ràng là sơn hào hải vị, nem công chả Phượng mà! Hơn nữa chỉ từng này, chắc cũng 2-300 ngàn tệ rồi!" Vương Vi Dân ngậm ngùi, hai mắt sáng bừng lên.
"2-300 ngàn tệ!"
Dương Cảnh Đào trợn trừng hai mắt, không thể tin được: "Giám đốc Vương, anh không đùa với tôi đấy chứ, những món đồ thừa này đáng giá 2-300 ngàn tệ?"
"Đương nhiên".
Vương Vi Dân gật đầu: "Cái mà giống súp mè đen ấy, không phải súp mè đen mà là trứng cá tầm cực kì quý hiếm, cái này 500g đã 4-50 ngàn tệ rồi!"
"Còn nữa, cái đó không phải ếch đâu mà là Hasma vô cùng quý hiếm. Món này thời xưa là cống phẩm cung đình, chỉ có vua mới được ăn thôi! 500g đã 4-500 ngàn tệ, ở đây chắc cũng 2-3kg rồi!"
"Còn cái mà từng cục từng cục ấy không phải bánh bao đâu, đấy là nấm truffle trắng! Món này thì tuyệt đối là hàng xa xỉ, giá bán cũng đã 1-2 triệu tệ mỗi 500g".
"Đắt vậy sao!"
Dương Cảnh Đào há hốc mồm kinh ngạc, ông ta không dám tin, những thứ đồ thừa này lại có thể đắt như vậy sao?
"Anh Vương, anh không nhìn nhầm đấy chứ!", Dương Cảnh Đào đáp: "Đây chỉ là mấy thứ đồ ăn thừa bình thường thôi mà".
"Nhìn nhầm, sao tôi có thể nhìn nhầm được! ", Vương Vi Dân lắc đầu: "Những sơn hào hải vị này mặc dù tôi chưa từng ăn, nhưng mà chút hiểu biết này thì tôi vẫn có".
Nói xong, ông ta chà chà hai tay lại với nhau, nhìn Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, tôi thật sự có thể ăn những món này sao?"
Bàn đồ ăn này, chắc cũng cả 2-300 ngàn tệ đấy!
Có điều trong lòng ông ta, lại một lần nữa thấy được sự giàu có của Lâm Hàn.
Chút đồ ăn thừa này đã 2-300 ngàn tệ, vậy bữa ăn mà Lâm Hàn ăn ít nhất cũng phải 1 triệu tệ!
"Đúng là người có tiền có khác!", Vương Vi Dân cảm thán.
"Đương nhiên là được rồi", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.
"Được, vậy tôi không khách sáo nữa! "
Vương Vi Dân cầm thìa lên, múc một muỗng trứng cá tầm lên cho vào miệng, nhâm nhi từng chút một, mặt đầy vẻ thõa mãn và say sưa:
"Ngon, ngon quá! Tôi chưa từng được ăn đồ ngon như vậy bao giờ!"
Dương Cảnh Đào đứng một bên thấy vậy nhịn không nổi nuốt nước miếng.
"Anh Dương, anh cũng đến ăn chút đi, không thể để mình tôi ăn như vậy được.
Vương Di Dân nói: "Trứng cá tầm này chứa nhiều protein lắm, lại có tác dụng dưỡng sinh tịnh tâm, cực kỳ thích hợp những người có tuổi như anh ăn!"
"Cả món Hasma này nữa, nó có thể giúp tư âm bổ phổi, mát gan bổ thận, hạ mỡ máu…Rất nhiều công dụng cũng rất thích hợp với anh.
"Còn món nấm truffle trắng này thì giúp bổ sung axit amin, chống lão hóa, tăng cường sức đề kháng, anh mà không ăn thì lãng phí lắm! "
"Vậy à!"
"Nghe đến đây, Dương Cảnh Đào vui vẻ ngồi xuống: "Vậy thì tôi ăn một chút vậy!"
Dương Cảnh Đào chẳng thèm quan tâm mấy thứ này có công hiệu gì.
Ông ta chỉ biết rằng, đồ ăn trên bàn này giá tới 2-300 ngàn tệ, cực kỳ đắt, cả đời này ông ta cũng chưa từng được ăn những món ngon như vậy.
Ăn hết những món này, sau này cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng một lần, chắc chắn sẽ rất mát mặt.
Còn về những lời ông ta nói lúc nãy, rằng sẽ không bao giờ động đến những thứ này, sớm đã bị ông ta cho bay lên chín tầng mây rồi.
Chưa đến 15 phút, cả bàn đồ ăn đã được Dương Cảnh Đào và Vương Vi Dân ăn sạch.
"Ngon, trứng cá tầm này quả thật là ngon! "
Dương Cảnh Đào cười nói: "Ăn xong tôi thấy cả người sung sức hơn rất nhiều! Không hổ danh là đồ bổ quý hiếm! "
Vương Vi Dân miễn cưỡng bỏ đũa xuống, còn có chút chưa đã cơn thèm, rồi nhìn sang Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, đây chắc chắn là những món ăn ngon nhất và đắt nhất mà tôi từng được ăn trong đời. Cảm ơn cậu đã thết đãi!"
"Chuyện nhỏ thôi mà", Lâm Hàn nhẹ đáp.
"Lâm Hàn, cậu nói những đồ ăn này là cậu và bạn cậu ăn thừa đem về à", Dương Cảnh Đào lau miệng, mặt nhìn Lâm Hàn đầy ngờ vực:
"Ha ha, tôi thấy là cậu nói dối thôi! Mấy đứa bạn khố rách áo ôm ấy của cậu, sao có thể ăn nỗi đồ ngon như thế này? Mấy món này có phải là cậu lén vào nhà hàng trộm về không?"
Lâm Hàn cười không nói lời nào, anh biết dù có giải thích cũng vô ích.
Ông già chắc chắn sẽ không tin rằng anh có thể mua nổi đồ ăn ngon như vậy.
"Cậu Lâm, chúng ta bàn chuyện chính đi!", Vương Vi Dân nghiêm túc.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng và bước lên lầu, Vương Vi Dân bước theo sau.
"Hừ, cố tình ra vẻ gì chứ!"
Nhìn Lâm Hàn đi lên lầu, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới đây để tìm Tiểu Lệ, chứ không phải tìm cái tên vô dụng nhà cậu đâu".
Sau đó, ánh mắt ông ta lại quay trở lại bàn, trong hộp vẫn còn một ít trứng cá tầm sót lại, thấy xung quanh không còn ai, Dương Cảnh Đào cầm thìa lên bắt đầu vét.
...
Trên sân thượng biệt thự, Lâm Hàn đứng ở lan can, chắp hai tay sau lưng nhìn quang cảnh về đêm của thành phố Đông Hải.
Gió lạnh phả vào mặt, rất dễ chịu và thoải mái.
"Cậu Lâm".
Vương Vi Dân đứng đằng sau nói với giọng kính cẩn, ông ta đã thay đổi giọng điệu.
"Lần này đến gặp cậu. Trước tiên là để cảm ơn cậu vì những đóng góp nổi bật trong việc xây dựng các cơ sở y tế ở thành phố Đông Hải. Bây giờ khắp thành phố Đông Hải đã có 236 phòng khám cộng đồng bắt đầu khởi công. Tất cả đều là công lao của cậu!"
Bình luận facebook