• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng rể vô song Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 165

Chương 165: Thứ thuộc về nhà họ Hàn

"Mọi người không biết Californium cũng là chuyện bình thường, chung quy thì loại kim loại này cũng được tổng hợp nhân tạo, hơn nữa điều kiện để cấu thành cực kỳ khó khăn".


Lý Cường nói tiếp: "Vả lại, loại chất này không chỉ có thể dùng để trị ung thư, nó còn có thể ứng dụng vào nhiều ngành công nghiệp khác như: Than đá, vũ khí, năng lượng,... Giá của một gam khoảng 200 triệu tệ, mà dù cho có tiền thì cũng khó mua được nó!"


"Nói tóm lại, loại kim loại này vô cùng quý giá và đắt đỏ, lại còn có nhiều công dụng. Nếu tôi có được viên này thì đã có ngay 1 tỷ đồng. Nhưng nếu áp dụng nó vào ngành y học, để chữa bệnh ung thư thì có thể mang lại hơn chục tỷ đồng, thậm chí là hàng trăm tỷ đồng!"


Sau khi nói xong, Lý Cường lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt sâu xa, nhưng lúc này, ánh mắt đó lại trở nên ngưỡng mộ hơn bao giờ hết.


Ông ta không tài nào tưởng tượng nổi, Lâm Hàn lấy đâu ra món đồ quý báu đến như vậy, đây là thứ dù có tiền cũng chưa chắc gì mua được đấy!


Mà Lâm Hàn lại còn có thể hào phóng, đem nó tặng cho người ta làm quà sinh nhật, vậy bối cảnh và thân phận của Lâm Hàn thật sự khinh khủng đến cỡ nào chứ?


Sau khi nghe Lý Cường giải thích xong, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.


Qua một hồi lâu, những âm thanh kinh ngạc, không ngừng thốt lên.



Shhh!


Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào viên kim loại đang nằm trong hộp kia.


"Đây...đây thật sự là Californium sao?"


"Chỉ có một viên nhỏ như vậy mà đáng giá 1 tỷ tệ?"


"Thật không đấy?"


"Sao có thể giả được, bộ không nghe thấy viện trưởng Lý nói gì hả!"


"Viện trưởng Lý là tiến sĩ ngành y đấy, sao có thể nhìn nhầm được?"


Mọi người không ngớt lời bàn luận.


Sắc mặt của đám người Trịnh Minh Sơn, Hàn Tiếu, ông Ngô và Lý Vĩnh Phú đều cực kỳ khó coi.


Bọn họ dời ánh mắt lên người Lâm Hàn với biểu cảm phức tạp.


"Rốt cuộc lai lịch của thằng nhãi này là gì, tặng quà thôi đã tặng hẳn 1 tỷ?"


"Tất cả quà tặng của mọi người ở đây cộng lại còn chưa bằng con số lẻ nữa!"


Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Hinh Nhi há hốc thành chữ "O", trợn mắt nói:


"Một tỷ á!"


Có chết cô ta cũng không dám tin Lâm Hàn lại tặng cho cô ta một món quà quý giá như vậy.


Cô ta chuyển cho Lâm Hàn 50 ngàn tệ, so với 1 tỷ trước mặt này, khác nào hạt cát trong sa mạc.


Lúc này, Hàn Tiếu bỗng lên tiếng:


"Viện trưởng Lý, ông chắc chắn đây là Californium chứ?"


"Đương nhiên là chắc chắn!", Lý Cường đáp.


Hàn Tiếu gật đầu, dĩ nhiên ông ta cũng từng nghe nói đến Californium, chẳng qua là ông ta chưa tận mắt nhìn thấy nên mới không nhận ra, mà cũng chẳng thể nào ngờ, một tên dân đen như Lâm Hàn lại mang tặng một món quà quan trọng như vậy.


Nhưng Hàn Tiếu ông rất rõ, loại kim loại này quý giá đến mức nào, trong ngành công nghiệp quân sự cũng có rất nhiều công dụng!


Chất này có thể được sử dụng làm nguồn mồi neutron cho các lò phản ứng hạt nhân trong nhà máy điện hạt nhân!


Nếu bán nó, ông ta sẽ thu về một món hời cực kỳ to lớn.


"Một viên lớn như này ước chừng cũng được 4-5 gam, nhưng nó có thể giúp mình làm ra hàng chục, hàng trăm tỷ tệ!"


Hàn Tiếu nhìn viên kim loại nằm bên trong hộp với ánh mắt thèm thuồng.


Bỗng dưng, ông ta quay sang cười rồi nói với Lâm Hàn:


"Cậu Lâm ra tay thật hào phóng quá! Tặng cho con gái một món quà quý giá như vậy, tôi thay mặt con gái cảm ơn cậu Lâm nhiều".


"Món quà này là tặng cho Hinh Nhi, chứ đâu có tặng cho ông", Lâm Hàn thản nhiên nói, anh đương nhiên cũng nhìn thấu ý nghĩ của Hàn Tiếu.


Biểu cảm Hàn Tiếu nhất thời gượng gạo, ông ta liền bẻ lái qua chuyện khác, nói với mọi người:


"Hoan nghênh mọi người đến dự tiệc sinh nhật của con gái tôi, chúng ta cùng xuống lầu nhập tiệc thôi!"


Mọi người cùng nhau đi xuống phòng khách.


"Lâm Hàn, anh chờ đã", Hàn Hinh Nhi gọi Lâm Hàn lại.



Lâm Hàn đứng lại trong phòng.


"Hừ, một tỷ ư, thằng vô dụng nhà mày lấy đâu ra chứ?", Lý Vĩnh Phú lườm Lâm Hàn rồi quay ngoắt đi, đáy mắt tràn đầy sự khinh rẻ.


"Nếu mày lấy ra được, tên Lý Vĩnh Phú tao sẽ viết ngược! Hừ, chắc là do cô Hàn đưa cho mày 1 tỷ, để mày đi mua món quà này chứ gì!"


"Lại thêm, thằng nhãi vô dụng mày đã kết hôn với Dương Lệ mà còn chạy ra ngoài trăng hoa, nếu để Dương Lệ biết được chuyện này, tao xem mày giải quyết thế nào đây!"


Sau khi nói xong, Lý Vĩnh Phú lấy điện thoại ra quay vào trong phòng chụp mấy tấm hình rồi mới đi xuống lầu.


Bên trong phòng.


"Lâm Hàn, món quà này quá quý giá tôi không thể nào nhận được", Hàn Hinh Nhi đưa lại cái hộp nhỏ đến trước mặt Lâm Hàn.


"Cái này tặng cô mà, cô có chắc là không cần nó không?", Lâm Hàn hỏi.


"Không cần!"


Hàn Hinh Nhi lắc đầu: "Món quà này quá quý giá, làm sao tôi có thể nhận được. Hơn nữa, mục đích tôi muốn anh tặng quà cho tôi là vì đám người theo đuổi tôi thôi. Hiện giờ đã đạt được mục đích rồi, anh lấy lại quà đi!"


Lâm Hàn gật đầu cũng không nói thêm câu nào, cất Californium đi.


Mối quan hệ của anh và Hàn Hinh Nhi cũng chỉ là "thuê mượn", tội gì phải đi lấy lòng cô ta mà tặng một món quà quý giá như vậy.


Hai tiếng sau, tiệc sinh nhật kết thúc.


Hàn Hinh Nhi tiễn Lâm Hàn ra khỏi trang viên Hoàng Gia, sau đó mới trở vào trong nhà.


Mà lúc này, Hàn Tiếu đứng khoanh tay chờ từ lúc nào.


"Lâm Hàn đi rồi?", Hàn Tiếu mở miệng.


"Đi rồi", Hàn Hinh Nhi gật đầu đáp.


"Hinh Nhi, viên Californium nọ trị giá cả tỷ tệ, có phải con cho tiền tên Lâm Hàn kia, để cậu ta mua tặng cho con không?", Hàn Tiếu dò hỏi.


"Bố à, tuy rằng con là con gái cưng của nhà giàu bậc nhất đó, nhưng bố bảo con lấy ra 1 tỷ con cũng không biết đào đâu ra! Sao con có thể đưa tiền cho Lâm Hàn được chứ!", Hàn Hinh Nhi cạn lời.


Hàn Tiếu suy đi nghĩ lại cũng thấy đúng, ông ta cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch ghê, trong thẻ con gái ông ta có bao nhiêu tiền thì sao mà ông ta không biết được?


Nhưng tên Lâm Hàn dân đen kia có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, chuyện này cũng làm ông ta không tài nào tin nổi!


Hơn nữa, Californium dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.


"Vậy Californium đâu? Món đồ quan trọng như vậy con đưa bố giữ hộ cho".


Hàn Tiếu lại nói: "Nếu dùng nó một cách hiệu quả, nó có thể giúp thực lực nhà họ Hàn chúng ta tăng gấp mấy lần, từ một gia tộc nhỏ ở Đông Hải nhảy vọt lên thành một thế gia ngồi tít trên cao!"


"Con trả Californium lại cho Lâm Hàn rồi", Hàn Hinh Nhi nói.


"Cái gì? Trả lại cho tên dân đen kia rồi?!"


Hàn Tiếu liền biến sắc, đáy mắt phảng phất ngọn lửa giận: "Californium kia tuy là vô cùng quý giá, nhưng tên dân đen kia đã tặng cho con rồi! Nếu đã là quà của con, tại sao lại trả lại cho cậu ta chứ?"


"Bố, bố nói chuyện tôn trọng người khác một chút được không, anh ấy tên Lâm Hàn, không phải là dân đen".


Hàn Hinh Nhi nhướng mày lạnh nhạt mở miệng: "Vả lại, nếu như là vật quý trị giá cả tỷ, bố bảo con làm sao mà nhận được? Hơn nữa vốn con cũng không định nhận quà của anh ấy, chẳng qua con nhờ anh ấy giúp con nở mày nở mặt thôi!"







"Từ lúc Lâm Hàn mang món quà này ra, tiệc sinh nhật hôm nay liền yên tĩnh hơn nhiều, không còn bị mấy gã theo đuôi phiền phức kia quấy rầy nữa! Mục đích của con là như vậy đó!"


"Hừ, ra vẻ sao? Vậy nếu đã tặng quà rồi thì làm gì lại có chuyện lấy lại chứ?"


Hàn Tiếu hừ lạnh: "Nếu để người khác biết được chuyện này, mặt mũi nhà họ Hàn tôi giấu ở đâu đây hả? Lâm Hàn kia đi từ lúc nào?"


"Vừa đi thôi, được tầm 10 phút".


Hàn Hinh Nhi đáp, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt cô ta liền thay đổi:


"Bố, bố tính làm gì?"


"Làm gì hả? Đương nhiên là đi lấy lại thứ thuộc về nhà họ Hàn rồi!", ánh mắt Hàn Tiếu cương quyết: "Với bố mà nói, quà đã tặng làm gì có chuyện lấy về chứ!"


"Bố, bố làm thế có khác nào quá trơ trẽn không?"


Sắc mặt Hàn Hinh Nhi hoàn toàn khó coi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom