Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Chương 58: Phùng Thạch
"Tôi không có hứng thú với chuyện ấy", giọng nói của Lâm Hàn rất thờ ơ.
"Không có hứng thú? Xế hộp mà anh còn không có hứng thú, anh có phải là đàn ông không vậy?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, anh ta cất cao giọng: "Lamborghini đó! Anh vẫn không có hứng thú hả? Xe này đắt hơn con Mercedes của anh không biết bao nhiêu lần đâu!"
"Vĩnh Phú, anh đừng nói thế".
Chu Nhã Thiến nói: "Chiếc Lamborghini đó của anh hơn bốn triệu, mấy đời Lâm Hàn cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Anh bảo anh ta lái xe của anh, nếu anh ta bị nghiện, nhưng sau này chỉ có thể lái Mercedes thì khó chịu biết chừng nào đây!"
"Cũng đúng".
Lý Vĩnh Phú gật đầu "Thôi bỏ đi, không đưa anh đi thử nữa. Đoán chừng cả đời này anh cũng không được trải nghiệm cái cảm giác được mọi người chú ý rồi chụp ảnh đâu, hơn nữa chưa biết chừng anh còn không biết lái xe thể thao ấy chứ!"
Anh ta lại nói: "Nhã Thiến, nhiều người chụp chúng ta như thế, kiểu gì họ cũng đăng lên mạng, không cẩn thận lại hot như anh trai chạy Rolls-Royce đó".
"Anh dẹp đi!"
Chu Nhã Thiến trợn trắng mắt: "Chúng ta có thể sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được sao? Người ta không những giàu mà còn có tài năng, biết chơi đàn ghi ta! Lượng fan của anh ấy lên đến mấy triệu người rồi!"
"Ngoài tiền ra thì Lý Vĩnh Phú anh còn có gì nữa? Làm sao mà anh sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được!"
"Ha ha, Nhã Thiến, anh thích em khen anh lắm!", Lý Vĩnh Phú cười ha ha: "Ngoài tiền ra thì đúng là anh chẳng có ưu điểm gì cả".
Brừm brừm...
Anh ta vừa dứt lời, tiếng động cơ vọng tới.
Mọi người lập tức xôn xao hết cả lên.
"Á đù, Rolls-Royce!"
Có người hô thật to.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy tới, thân xe cứng cáp, cực kỳ hào nhoáng.
"Chắc không phải là anh trai chạy Rolls-Royce đấy chứ!"
Có người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, biển số xe của anh trai chạy Rolls-Royce là 99999, biển số xe này bình thường lắm!"
"Vậy cũng đỉnh lắm rồi, dù sao cũng là Rolls-Royce cơ mà!"
"Chiếc này còn xịn hơn hai chiếc Lamborghini vừa rồi nữa!"
Mọi người đua nhau chụp ảnh.
"Sao ông ta lại tới đây?"
Nhìn thấy biển số xe, Lý Vĩnh Phú nhíu mày lại, cảm thấy mọi sự nổi bật đều bị cướp sạch rồi.
"Vĩnh Phú, anh biết người trong chiếc xe đó à?", trên mặt Chu Nhã Thiến chỉ toàn nét tò mò.
"Biết, ông ta là Phùng Thạch, là người nức tiếng trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, cùng một cấp bậc với bố anh, giàu lắm", Lý Vĩnh Phú nói:
"Hôm qua trong buổi đấu giá khu biệt thự núi Vân Mộng, thằng cha này bỏ ra mười sáu triệu mua một căn biệt thự".
"Mười sáu triệu!", Chu Nhã Thiến há to miệng, cảm thấy khiếp sợ không thôi: "Giàu vãi!"
"Dẹp đi, ông ta mà giàu cái khỉ gì".
Lý Vĩnh Phú trợn trắng mắt: "Hôm qua có một đại gia bí ẩn đã bỏ bảy mươi tám triệu ra để mua căn biệt thự xịn nhất trong khu biệt thự núi Vân Mộng, so với đại gia bí ẩn ấy thì Phùng Thạch chỉ là muỗi!"
"Bảy mươi tám triệu!", Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt, cô ta đứng hình vì con số này.
"Già đầu rồi còn tới khu vui chơi, cứ như trẻ con không bằng", Lý Vĩnh Phú cười nhạo một tiếng.
Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu bước ra.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Thất vọng quá!"
"Tôi cứ tưởng là lại được gặp anh trai chạy Rolls-Royce nữa cơ!"
Đám đông than vãn một tràng.
Người đàn ông trung niên ễnh cái bụng bự lên, tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe.
Bên ghế phụ, một người phụ nữ với vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc hở hang bước ra, ngoan ngoãn nhào vào lòng Phùng Thạch.
"Anh Thạch, mau nhìn kìa, vòng quay mặt trời, em muốn chơi cái đó!"
Người phụ nữ ấy chỉ vào vòng quay mặt trời cách đó không xa, hưng phấn như một đứa trẻ.
"Anh đưa em tới là để chơi vòng quay mặt trời mà, em thích làm gì cũng được!"
Phùng Thạch vừa cười vừa bóp mạnh vào mông người phụ nữ kia, sau đó ôm cô ta tới cửa vào của khu vui chơi.
"Ồ, Vĩnh Phú hả?", Phùng Thạch nhìn thấy Lý Vĩnh Phú.
"Chú Phùng!"
Tuy không có thiện cảm gì với Phùng Thạch, nhưng Lý Vĩnh Phú vẫn tươi cười chào hỏi một cách cung kính.
"Vụ gì đây? Dẫn tình nhân của cậu tới chơi hả?", đôi mắt của Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến một lượt, trong mắt hiện lên nét thèm thuồng:
"Xinh gớm, bao giờ chơi chán thì chuyển cho chú Phùng nhé!"
Chu Nhã Thiến nhíu mày lại.
"Hơ, chú Phùng, cô ấy không phải là tình nhân, là bạn gái cháu", Lý Vĩnh Phú lúng túng cười nói.
"Ha ha, đừng giấu nữa, cha nào con nấy, bố cậu thế nào thì cậu cũng thế đó thôi, tưởng tôi không biết tình sử phong lưu của cậu chắc?", Phùng Thạch trợn trắng mắt:
"Chốt thế nhé, chơi chán thì quăng cho tôi chơi!"
Dứt lời, Phùng Thạch ôm cô gái kia vào khu vui chơi.
"Vĩnh Phú, sao cái lão Phùng Thạch đó ăn nói khó nghe vậy!", Chu Nhã Thiến hơi nổi nóng.
"Quen là sẽ khác ấy mà, tính ông ta thế đó, em đừng để bụng".
Lý Vĩnh Phú tươi cười, nhưng trong mắt anh ta lại hiện lên nét khác thường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, bốn người mua vé vào trong khu vui chơi.
Lâm Hàn và Dương Lệ chơi gần hết các trò chơi trong này, cú rơi vô cực, tàu lượn siêu tốc, vòng quay mặt trời...
Suốt cả quá trình, Dương Lệ vui như một cô bé mới lớn, tâm trạng của Lâm Hàn cũng rất tốt, theo vợ mình chơi đủ mọi trò trong khu vui chơi.
"Chồng ơi chồng ơi, em muốn chơi đu quay!"
Dương Lệ chỉ vào trò đu quay cách đó không xa. Cô nhảy cẫng lên, mừng rỡ như vừa phát hiện ra một châu lục mới:
"Em chưa bao giờ chơi đu quay hết!"
"Tiểu Lệ, tới đây mau lên, còn đúng hai chỗ trống này!", Chu Nhã Thiến ở bên kia hô lên.
Cô ta và Lý Vĩnh Phú đã ngồi lên đu quay rồi.
"Đi, tới giành chỗ nào!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn tới đó.
Lúc cô sắp ngồi lên, một giọng nói vọng tới.
"Tránh ra! Tôi chọn chỗ này rồi!"
Vừa nói, người kia vửa đẩy Dương Lệ, khiến cô suýt thì ngã xuống đất.
"Hử?"
Ánh mắt của Lâm Hàn bỗng trở nên lạnh lùng, hơi lạnh tản ra khắp người anh.
Anh nhìn sang, người vừa đẩy Dương Lệ chính là người phụ nữ mà Phùng Thạch vừa ôm.
Lúc này, người phụ nữ đó đã đặt một chân lên con ngựa gỗ, chẳng thèm nhìn Dương Lệ cái nào.
Phùng Thạch cũng thế, ông ta chuẩn bị bước tới ngồi.
"Xuống dưới!"
Lâm Hàn vươn tay ra, kéo người phụ nữ kia xuống. Anh dùng lực khá mạnh, người phụ nữ kia ngã lăn xuống đất.
"Chuyện gì thế này?"
Phùng Thạch sửng sốt, ông ta không ngờ là có người dám động vào người phụ nữ của mình.
"Thằng ranh, mày muốn gây sự hả?"
Phùng Thạch lập tức xuống ngựa gỗ, đi tới trước mặt Lâm Hàn rồi huých cái bụng bự vào người anh, vẻ mặt như đang khiêu khích.
Lâm Hàn chẳng hề nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nói với vẻ mặt vô cảm:
"Xin lỗi vợ tôi đi!"
"Xin lỗi? Vì sao tôi phải xin lỗi?", người phụ nữ kia cười nhạo.
"Rõ ràng chúng tôi đã nhìn thấy hai chỗ này trước, cô đã giành chỗ lại còn suýt đẩy ngã vợ tôi, tôi bảo cô xin lỗi là sai à?", Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.
"Chồng à, bỏ đi, chúng ta đi chơi trò khác".
Dương Lệ sốt sắng kéo Lâm Hàn lại, vừa rồi cô cũng nhìn thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây.
Loại người có tiền có thế như vậy không thể dây vào được.
"Anh Thạch, thằng đó bắt nạt em! Hu hu hu!"
Người phụ nữ kia ngồi trên mặt đất, hai chân giãy nảy lên, chỉ vào Lâm Hàn rồi khóc như thể ấm ức lắm.
"Thằng ranh, có phải mày chán sống rồi không? Dám bắt nạt cả người phụ nữ của tao!"
Phùng Thạch trợn mắt lườm Lâm Hàn, nắm đấm kêu răng rắc, như thể sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
"Tôi không có hứng thú với chuyện ấy", giọng nói của Lâm Hàn rất thờ ơ.
"Không có hứng thú? Xế hộp mà anh còn không có hứng thú, anh có phải là đàn ông không vậy?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, anh ta cất cao giọng: "Lamborghini đó! Anh vẫn không có hứng thú hả? Xe này đắt hơn con Mercedes của anh không biết bao nhiêu lần đâu!"
"Vĩnh Phú, anh đừng nói thế".
Chu Nhã Thiến nói: "Chiếc Lamborghini đó của anh hơn bốn triệu, mấy đời Lâm Hàn cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Anh bảo anh ta lái xe của anh, nếu anh ta bị nghiện, nhưng sau này chỉ có thể lái Mercedes thì khó chịu biết chừng nào đây!"
"Cũng đúng".
Lý Vĩnh Phú gật đầu "Thôi bỏ đi, không đưa anh đi thử nữa. Đoán chừng cả đời này anh cũng không được trải nghiệm cái cảm giác được mọi người chú ý rồi chụp ảnh đâu, hơn nữa chưa biết chừng anh còn không biết lái xe thể thao ấy chứ!"
Anh ta lại nói: "Nhã Thiến, nhiều người chụp chúng ta như thế, kiểu gì họ cũng đăng lên mạng, không cẩn thận lại hot như anh trai chạy Rolls-Royce đó".
"Anh dẹp đi!"
Chu Nhã Thiến trợn trắng mắt: "Chúng ta có thể sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được sao? Người ta không những giàu mà còn có tài năng, biết chơi đàn ghi ta! Lượng fan của anh ấy lên đến mấy triệu người rồi!"
"Ngoài tiền ra thì Lý Vĩnh Phú anh còn có gì nữa? Làm sao mà anh sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được!"
"Ha ha, Nhã Thiến, anh thích em khen anh lắm!", Lý Vĩnh Phú cười ha ha: "Ngoài tiền ra thì đúng là anh chẳng có ưu điểm gì cả".
Brừm brừm...
Anh ta vừa dứt lời, tiếng động cơ vọng tới.
Mọi người lập tức xôn xao hết cả lên.
"Á đù, Rolls-Royce!"
Có người hô thật to.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy tới, thân xe cứng cáp, cực kỳ hào nhoáng.
"Chắc không phải là anh trai chạy Rolls-Royce đấy chứ!"
Có người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, biển số xe của anh trai chạy Rolls-Royce là 99999, biển số xe này bình thường lắm!"
"Vậy cũng đỉnh lắm rồi, dù sao cũng là Rolls-Royce cơ mà!"
"Chiếc này còn xịn hơn hai chiếc Lamborghini vừa rồi nữa!"
Mọi người đua nhau chụp ảnh.
"Sao ông ta lại tới đây?"
Nhìn thấy biển số xe, Lý Vĩnh Phú nhíu mày lại, cảm thấy mọi sự nổi bật đều bị cướp sạch rồi.
"Vĩnh Phú, anh biết người trong chiếc xe đó à?", trên mặt Chu Nhã Thiến chỉ toàn nét tò mò.
"Biết, ông ta là Phùng Thạch, là người nức tiếng trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, cùng một cấp bậc với bố anh, giàu lắm", Lý Vĩnh Phú nói:
"Hôm qua trong buổi đấu giá khu biệt thự núi Vân Mộng, thằng cha này bỏ ra mười sáu triệu mua một căn biệt thự".
"Mười sáu triệu!", Chu Nhã Thiến há to miệng, cảm thấy khiếp sợ không thôi: "Giàu vãi!"
"Dẹp đi, ông ta mà giàu cái khỉ gì".
Lý Vĩnh Phú trợn trắng mắt: "Hôm qua có một đại gia bí ẩn đã bỏ bảy mươi tám triệu ra để mua căn biệt thự xịn nhất trong khu biệt thự núi Vân Mộng, so với đại gia bí ẩn ấy thì Phùng Thạch chỉ là muỗi!"
"Bảy mươi tám triệu!", Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt, cô ta đứng hình vì con số này.
"Già đầu rồi còn tới khu vui chơi, cứ như trẻ con không bằng", Lý Vĩnh Phú cười nhạo một tiếng.
Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu bước ra.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Thất vọng quá!"
"Tôi cứ tưởng là lại được gặp anh trai chạy Rolls-Royce nữa cơ!"
Đám đông than vãn một tràng.
Người đàn ông trung niên ễnh cái bụng bự lên, tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe.
Bên ghế phụ, một người phụ nữ với vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc hở hang bước ra, ngoan ngoãn nhào vào lòng Phùng Thạch.
"Anh Thạch, mau nhìn kìa, vòng quay mặt trời, em muốn chơi cái đó!"
Người phụ nữ ấy chỉ vào vòng quay mặt trời cách đó không xa, hưng phấn như một đứa trẻ.
"Anh đưa em tới là để chơi vòng quay mặt trời mà, em thích làm gì cũng được!"
Phùng Thạch vừa cười vừa bóp mạnh vào mông người phụ nữ kia, sau đó ôm cô ta tới cửa vào của khu vui chơi.
"Ồ, Vĩnh Phú hả?", Phùng Thạch nhìn thấy Lý Vĩnh Phú.
"Chú Phùng!"
Tuy không có thiện cảm gì với Phùng Thạch, nhưng Lý Vĩnh Phú vẫn tươi cười chào hỏi một cách cung kính.
"Vụ gì đây? Dẫn tình nhân của cậu tới chơi hả?", đôi mắt của Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến một lượt, trong mắt hiện lên nét thèm thuồng:
"Xinh gớm, bao giờ chơi chán thì chuyển cho chú Phùng nhé!"
Chu Nhã Thiến nhíu mày lại.
"Hơ, chú Phùng, cô ấy không phải là tình nhân, là bạn gái cháu", Lý Vĩnh Phú lúng túng cười nói.
"Ha ha, đừng giấu nữa, cha nào con nấy, bố cậu thế nào thì cậu cũng thế đó thôi, tưởng tôi không biết tình sử phong lưu của cậu chắc?", Phùng Thạch trợn trắng mắt:
"Chốt thế nhé, chơi chán thì quăng cho tôi chơi!"
Dứt lời, Phùng Thạch ôm cô gái kia vào khu vui chơi.
"Vĩnh Phú, sao cái lão Phùng Thạch đó ăn nói khó nghe vậy!", Chu Nhã Thiến hơi nổi nóng.
"Quen là sẽ khác ấy mà, tính ông ta thế đó, em đừng để bụng".
Lý Vĩnh Phú tươi cười, nhưng trong mắt anh ta lại hiện lên nét khác thường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, bốn người mua vé vào trong khu vui chơi.
Lâm Hàn và Dương Lệ chơi gần hết các trò chơi trong này, cú rơi vô cực, tàu lượn siêu tốc, vòng quay mặt trời...
Suốt cả quá trình, Dương Lệ vui như một cô bé mới lớn, tâm trạng của Lâm Hàn cũng rất tốt, theo vợ mình chơi đủ mọi trò trong khu vui chơi.
"Chồng ơi chồng ơi, em muốn chơi đu quay!"
Dương Lệ chỉ vào trò đu quay cách đó không xa. Cô nhảy cẫng lên, mừng rỡ như vừa phát hiện ra một châu lục mới:
"Em chưa bao giờ chơi đu quay hết!"
"Tiểu Lệ, tới đây mau lên, còn đúng hai chỗ trống này!", Chu Nhã Thiến ở bên kia hô lên.
Cô ta và Lý Vĩnh Phú đã ngồi lên đu quay rồi.
"Đi, tới giành chỗ nào!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn tới đó.
Lúc cô sắp ngồi lên, một giọng nói vọng tới.
"Tránh ra! Tôi chọn chỗ này rồi!"
Vừa nói, người kia vửa đẩy Dương Lệ, khiến cô suýt thì ngã xuống đất.
"Hử?"
Ánh mắt của Lâm Hàn bỗng trở nên lạnh lùng, hơi lạnh tản ra khắp người anh.
Anh nhìn sang, người vừa đẩy Dương Lệ chính là người phụ nữ mà Phùng Thạch vừa ôm.
Lúc này, người phụ nữ đó đã đặt một chân lên con ngựa gỗ, chẳng thèm nhìn Dương Lệ cái nào.
Phùng Thạch cũng thế, ông ta chuẩn bị bước tới ngồi.
"Xuống dưới!"
Lâm Hàn vươn tay ra, kéo người phụ nữ kia xuống. Anh dùng lực khá mạnh, người phụ nữ kia ngã lăn xuống đất.
"Chuyện gì thế này?"
Phùng Thạch sửng sốt, ông ta không ngờ là có người dám động vào người phụ nữ của mình.
"Thằng ranh, mày muốn gây sự hả?"
Phùng Thạch lập tức xuống ngựa gỗ, đi tới trước mặt Lâm Hàn rồi huých cái bụng bự vào người anh, vẻ mặt như đang khiêu khích.
Lâm Hàn chẳng hề nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nói với vẻ mặt vô cảm:
"Xin lỗi vợ tôi đi!"
"Xin lỗi? Vì sao tôi phải xin lỗi?", người phụ nữ kia cười nhạo.
"Rõ ràng chúng tôi đã nhìn thấy hai chỗ này trước, cô đã giành chỗ lại còn suýt đẩy ngã vợ tôi, tôi bảo cô xin lỗi là sai à?", Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.
"Chồng à, bỏ đi, chúng ta đi chơi trò khác".
Dương Lệ sốt sắng kéo Lâm Hàn lại, vừa rồi cô cũng nhìn thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây.
Loại người có tiền có thế như vậy không thể dây vào được.
"Anh Thạch, thằng đó bắt nạt em! Hu hu hu!"
Người phụ nữ kia ngồi trên mặt đất, hai chân giãy nảy lên, chỉ vào Lâm Hàn rồi khóc như thể ấm ức lắm.
"Thằng ranh, có phải mày chán sống rồi không? Dám bắt nạt cả người phụ nữ của tao!"
Phùng Thạch trợn mắt lườm Lâm Hàn, nắm đấm kêu răng rắc, như thể sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
Bình luận facebook