Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Chương 69: Nhà hàng Nippon
“Sám hối? Sám hối có tác dụng gì không?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Tính mạng của bao nhiêu người, nếu chỉ đọc kinh Phật trong chốc lát là có thể sám hối và loại bỏ tội nghiệt thì tất cả mọi người đều tin vào Phật rồi”.
“Cậu Lâm dạy phải ạ”.
Trần Vô Cực sờ sờ bộ ria mép: “Có lẽ đọc một ít kinh Phật sẽ giúp tôi an ủi về mặt tâm lý, chí ít mỗi tối sẽ không mơ thấy ác mộng nữa”.
Lâm Hàn không quá bận tâm về vấn đề này, anh chỉ hỏi:
“Ông biết về Lưu Hạo không?”
“Biết chứ”.
Trần Vô Cực gật đầu: “Tính tình người này rất tham lam và háo sắc, ông ta rất có địa vị trong ngành nhà đất ở thành phố Đông Hải, cũng có chút quan hệ trong giang hồ. Tôi và ông ta trước nay nước sông không phạm nước giếng, nhưng trong công ty bất động sản Huy Hoàng của ông ta có vài người là người của tôi”.
“Người của ông tại sao lại ở trong công ty của ông ta?”, Lâm Hàn liếc nhìn Trần Vô Cực với vẻ bất ngờ.
“Không thể không đề phòng người khác mà!”
Trần Vô Cực cười cười: “Tuy rằng tôi không có ác ý gì với Lưu Hạo, nhưng khó lòng đảm bảo người này không âm thầm ngáng chân tôi, thế nên tôi cố tình cài cắm người vào công ty của ông ta”.
Ông ta bổ sung thêm một câu: “Nói thế nào nhỉ, cả thành phố Đông Hải này, chỉ cần là nhân vật có thể uy hiếp tới tôi, tôi đều cài cắm người bên cạnh họ”.
“Không hổ là giang hồ già đời lọc lõi!”, Lâm Hàn than thở một câu.
“Ha ha, cũng hết cách, trước kia chịu thiệt nhiều quá”, Trần Vô Cực cười cười.
“Nếu có thời gian rảnh thì giúp tôi điều tra về Lưu Hạo, gần đây ông ta tiếp quản công trình đấu thầu của khu Bành Hộ, lấy mất một phần ba lượng công trình”, Lâm Hàn nói:
“Nếu ông đã nói ông ta là kẻ tham lam và háo sắc, tôi sợ ông ta sẽ không thỏa mãn với một phần ba này để rồi gây ra chuyện gì đó”.
“Tôi hiểu, cậu Lâm”, Trần Vô Cực gật đầu.
Họ trò chuyện thêm đôi câu rồi Lâm Hàn mới rời đi.
…
Chập tối, trong bữa cơm, Dương Lệ bưng mấy món ăn thơm ngào ngạt lên bàn.
“Chồng ơi, hôm nay em phải ra ngoài bàn bạc chi tiết với Lưu Hạo về công trình cải tạo khu Bành Hộ nên không ăn cơm tối đâu”.
Dương Lệ xách túi công văn, mặc âu phục màu đen, trông rất ra dáng một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cô nhìn Lâm Hàn, thân mật nói:
“Anh cứ ăn cơm trước đi, đừng để mình đói. Đợi bàn bạc cụ thể xong là công trình khu Bành Hộ có thể bắt đầu thi công, đến lúc đó em sẽ kiếm được tiền. Cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!”
“Ừm, vợ anh vất vả rồi!”, Lâm Hàn vừa ăn cơm vừa lơ đễnh hỏi: “À phải rồi, Lưu Hạo kia hẹn em bàn chuyện làm ăn ở đâu thế?”
“Hẹn nhau ở một nhà hàng, tên là nhà hàng Nippon.”
Dương Lệ tỏ ra ngờ vực: “Đáng lý ra, thường thì bàn chuyện làm ăn sẽ chọn quán cà phê nào đó, dù sao thì bầu không khí cũng thư thái hơn, thế mà cứ phải chọn nhà hàng của nước Đảo.”
“Em không hỏi nguyên nhân à?” Lâm Hàn nhíu mày, tên Lưu Hạo này có vẻ kỳ lạ.
“Em hỏi rồi, Lưu Hạo bảo hương vị của nhà hàng này khá ngon, với cả phòng riêng cũng rất yên tĩnh, thích hợp bàn chuyện công việc”, Dương Lệ nói.
Cô liếc mắt nhìn thời gian: “Chồng ơi, không còn nhiều thời gian nữa, em qua đó trước đây”.
“Ừ, có vấn đề gì nhớ gọi điện thoại cho anh”, Lâm Hàn gật đầu.
Dương Lệ chưa đi được bao lâu thì điện thoại của Lâm Hàn đã đổ chuông.
“Cậu chủ Lâm, điều tra ra được vài thứ rồi”, Giọng nói của Trần Vô Cực vọng tới: “Hôm qua Triệu Tứ Hải đã tới công ty bất động sản Huy Hoàng của Lưu Hạo”.
“Triệu Tứ Hải đi tìm Lưu Hạo?”, Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên: “Anh ta tới tìm Lưu Hạo làm gì?”
“Mục đích cụ thể thì không rõ, Triệu Tứ Hải và Lưu Hạo bàn chuyện trong phòng riêng”, Trần Vô Cực đáp.
“Nhưng hôm nay khi Lưu Hạo tới nhà hàng Nippon đã yêu cầu thuộc hạ chuẩn bị một phần Triazolam và ete, tên thuộc hạ kia làm việc cùng với gián điệp của tôi nên chuyện này được điều tra ra”.
“Triazolam và ete?”
Ánh mắt của Lâm Hàn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, đương nhiên anh biết hai chất này là loại thuốc gây tê và tạo ảo giác rất mạnh.
“Ông lập tức dẫn người tới nhà hàng Nippon, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ!”, Lâm Hàn lập tức nói.
“Vâng, cậu Lâm!”
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Hàn tới nhà hàng Nippon.
“Cậu chủ Lâm!”
Trần Vô Cực đã tới từ trước, ông ta mặc áo kiểu thời Đường màu xám, trong tay cầm cục đá nam châm.
Mấy chiếc xe đa dụng Buick màu đen đỗ bên vệ đường, cửa xe mở ra, bốn mươi đến năm mươi người đàn ông cao to lực lưỡng mặc âu phục bước xuống.
“Cậu chủ Lâm!”
“Cậu chủ Lâm!”
“Cậu chủ Lâm!”
Những người này cúi đầu, đồng loạt hô lên.
“Đủ người chưa, nếu chưa đủ tôi sẽ gọi thêm.” Trần Vô Cực hỏi.
“Đủ rồi”, Lâm Hàn liếc về phía nhà hàng Nippon trước mặt: “Sau lưng nhà hàng này có chống lưng nào không?”
“Không có”.
Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi đã điều tra rồi, nhà hàng này do một du học sinh về nước mở ra, ngày thường việc làm ăn tàm tạm, lượng khách không quá đông”.
Hiển nhiên Trần Vô Cực đã chuẩn bị sẵn sàng để đón Lâm Hàn tới.
“Trước đó tôi đã hỏi rồi, phòng của phu nhân Lâm và Lưu Hạo là gác Kobe, tôi đã đặt vị trí ở sảnh Toyo ngay bên cạnh”, Trần Vô Cực bổ sung thêm.
“Vậy thì bảo các anh em đây tới phòng khác.”
Lâm Hàn sải bước vào nhà hàng Nippon.
“Được!”
Trần Vô Cực và Lâm Hàn cùng nhau tiến vào nhà hàng, bởi vì đã đặt trước vị trí nên nhân viên phục vụ dẫn người tới phòng riêng.
Hai người đổi dép, ngồi bệt xuống đất, trong không khí thoang thoảng hương thơm thanh mát vì trong góc phòng đốt lư hương.
“Xin hỏi hai người cần dùng gì ạ?”
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới.
Cô gái này mặc Kimono màu trắng, đi guốc gỗ, mái tóc búi gọn sau đầu, gương mặt tô má hồng, trông cũng có vài phần giống với phụ nữ nước Đảo.
Lâm Hàn gọi một ít cá hồi và sushi.
Trong suốt quá trình, anh vẫn luôn vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của phòng bên cạnh.
Phòng riêng trong các nhà hàng kiểu này luôn làm vách ngăn bằng gỗ, bên trên dán giấy vẽ, hiệu quả cách âm rất bình thường.
Thêm vào đó, Lâm Hàn từng được huấn luyện nên thính lực tốt hơn người khác rất nhiều, âm thanh của phòng bên cạnh lập tức truyền tới.
“Cô Dương, nếm thử món cá hồi này đi, cá thu ngư của nhà hàng này cũng rất ngon”, Lưu Hạo mời gọi.
“Không cần đâu, tôi không thích ăn cá lắm”.
Mặt mũi Dương Lệ rất nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lưu, chúng ta bàn về chi tiết công trình cải tạo khu Bành Hộ đi”.
Cô lấy một xấp tài liệu dày cộp ra khỏi túi công văn, đặt lên bàn.
“Trong tư liệu này đều liên quan tới công trình một phần ba của ông, chúng ta phải thảo luận về kế hoạch kiến thiết những công trình tương lai này…”
“Ôi chao, cô Dương, không cần nghiêm túc như vậy đâu!”, Lưu Hạo ngắt lời Dương Lệ.
“Nếu tôi đã bao thầu công trình khu Bành Hộ rồi thì cơ hội để chúng ta tiếp xúc trong tương lai chắc chắn còn rất nhiều, đến lúc đó đương nhiên chúng ta cũng thành bạn bè rồi! Đã là bạn bè thì vừa ăn vừa nói chuyện không được sao, công việc cứ đặt sang một bên”.
“Giám đốc Lưu, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, chúng ta cứ bàn xong chuyện công việc đã rồi tính tới chuyện khác”.
Dương Lệ nhíu mày, sau khi tên Lưu Hạo này gọi cô tới phòng riêng của nhà hàng, ông ta cứ mơ mơ hồ hồ về chuyện của khu Bành Hộ, ngược lại, không ngừng tiếp cận cô.
Điều này khiến Dương Lệ thấy khá khó chịu.
“Ha ha, công việc mà, gấp gáp cái gì, cô Dương à, ăn cơm trước đã!”
Lưu Hạo sờ sờ cái đầu trọc, cười ha hả.
“Nói cho cô nghe, nhà hàng này còn có một món đặc sắc nữa, rượu sake, đây là quốc túy của nước Đảo đấy, cô nhất định phải nếm thử!”
Nói rồi, Lưu Hạo rót cho Dương Lệ một chén từ cái hũ rượu nhỏ.
Sau đó đẩy ly rượu tới trước mặt Dương Lệ.
“Nào, uống thử một ngụm đi!”
“Sám hối? Sám hối có tác dụng gì không?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Tính mạng của bao nhiêu người, nếu chỉ đọc kinh Phật trong chốc lát là có thể sám hối và loại bỏ tội nghiệt thì tất cả mọi người đều tin vào Phật rồi”.
“Cậu Lâm dạy phải ạ”.
Trần Vô Cực sờ sờ bộ ria mép: “Có lẽ đọc một ít kinh Phật sẽ giúp tôi an ủi về mặt tâm lý, chí ít mỗi tối sẽ không mơ thấy ác mộng nữa”.
Lâm Hàn không quá bận tâm về vấn đề này, anh chỉ hỏi:
“Ông biết về Lưu Hạo không?”
“Biết chứ”.
Trần Vô Cực gật đầu: “Tính tình người này rất tham lam và háo sắc, ông ta rất có địa vị trong ngành nhà đất ở thành phố Đông Hải, cũng có chút quan hệ trong giang hồ. Tôi và ông ta trước nay nước sông không phạm nước giếng, nhưng trong công ty bất động sản Huy Hoàng của ông ta có vài người là người của tôi”.
“Người của ông tại sao lại ở trong công ty của ông ta?”, Lâm Hàn liếc nhìn Trần Vô Cực với vẻ bất ngờ.
“Không thể không đề phòng người khác mà!”
Trần Vô Cực cười cười: “Tuy rằng tôi không có ác ý gì với Lưu Hạo, nhưng khó lòng đảm bảo người này không âm thầm ngáng chân tôi, thế nên tôi cố tình cài cắm người vào công ty của ông ta”.
Ông ta bổ sung thêm một câu: “Nói thế nào nhỉ, cả thành phố Đông Hải này, chỉ cần là nhân vật có thể uy hiếp tới tôi, tôi đều cài cắm người bên cạnh họ”.
“Không hổ là giang hồ già đời lọc lõi!”, Lâm Hàn than thở một câu.
“Ha ha, cũng hết cách, trước kia chịu thiệt nhiều quá”, Trần Vô Cực cười cười.
“Nếu có thời gian rảnh thì giúp tôi điều tra về Lưu Hạo, gần đây ông ta tiếp quản công trình đấu thầu của khu Bành Hộ, lấy mất một phần ba lượng công trình”, Lâm Hàn nói:
“Nếu ông đã nói ông ta là kẻ tham lam và háo sắc, tôi sợ ông ta sẽ không thỏa mãn với một phần ba này để rồi gây ra chuyện gì đó”.
“Tôi hiểu, cậu Lâm”, Trần Vô Cực gật đầu.
Họ trò chuyện thêm đôi câu rồi Lâm Hàn mới rời đi.
…
Chập tối, trong bữa cơm, Dương Lệ bưng mấy món ăn thơm ngào ngạt lên bàn.
“Chồng ơi, hôm nay em phải ra ngoài bàn bạc chi tiết với Lưu Hạo về công trình cải tạo khu Bành Hộ nên không ăn cơm tối đâu”.
Dương Lệ xách túi công văn, mặc âu phục màu đen, trông rất ra dáng một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cô nhìn Lâm Hàn, thân mật nói:
“Anh cứ ăn cơm trước đi, đừng để mình đói. Đợi bàn bạc cụ thể xong là công trình khu Bành Hộ có thể bắt đầu thi công, đến lúc đó em sẽ kiếm được tiền. Cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!”
“Ừm, vợ anh vất vả rồi!”, Lâm Hàn vừa ăn cơm vừa lơ đễnh hỏi: “À phải rồi, Lưu Hạo kia hẹn em bàn chuyện làm ăn ở đâu thế?”
“Hẹn nhau ở một nhà hàng, tên là nhà hàng Nippon.”
Dương Lệ tỏ ra ngờ vực: “Đáng lý ra, thường thì bàn chuyện làm ăn sẽ chọn quán cà phê nào đó, dù sao thì bầu không khí cũng thư thái hơn, thế mà cứ phải chọn nhà hàng của nước Đảo.”
“Em không hỏi nguyên nhân à?” Lâm Hàn nhíu mày, tên Lưu Hạo này có vẻ kỳ lạ.
“Em hỏi rồi, Lưu Hạo bảo hương vị của nhà hàng này khá ngon, với cả phòng riêng cũng rất yên tĩnh, thích hợp bàn chuyện công việc”, Dương Lệ nói.
Cô liếc mắt nhìn thời gian: “Chồng ơi, không còn nhiều thời gian nữa, em qua đó trước đây”.
“Ừ, có vấn đề gì nhớ gọi điện thoại cho anh”, Lâm Hàn gật đầu.
Dương Lệ chưa đi được bao lâu thì điện thoại của Lâm Hàn đã đổ chuông.
“Cậu chủ Lâm, điều tra ra được vài thứ rồi”, Giọng nói của Trần Vô Cực vọng tới: “Hôm qua Triệu Tứ Hải đã tới công ty bất động sản Huy Hoàng của Lưu Hạo”.
“Triệu Tứ Hải đi tìm Lưu Hạo?”, Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên: “Anh ta tới tìm Lưu Hạo làm gì?”
“Mục đích cụ thể thì không rõ, Triệu Tứ Hải và Lưu Hạo bàn chuyện trong phòng riêng”, Trần Vô Cực đáp.
“Nhưng hôm nay khi Lưu Hạo tới nhà hàng Nippon đã yêu cầu thuộc hạ chuẩn bị một phần Triazolam và ete, tên thuộc hạ kia làm việc cùng với gián điệp của tôi nên chuyện này được điều tra ra”.
“Triazolam và ete?”
Ánh mắt của Lâm Hàn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, đương nhiên anh biết hai chất này là loại thuốc gây tê và tạo ảo giác rất mạnh.
“Ông lập tức dẫn người tới nhà hàng Nippon, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ!”, Lâm Hàn lập tức nói.
“Vâng, cậu Lâm!”
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Hàn tới nhà hàng Nippon.
“Cậu chủ Lâm!”
Trần Vô Cực đã tới từ trước, ông ta mặc áo kiểu thời Đường màu xám, trong tay cầm cục đá nam châm.
Mấy chiếc xe đa dụng Buick màu đen đỗ bên vệ đường, cửa xe mở ra, bốn mươi đến năm mươi người đàn ông cao to lực lưỡng mặc âu phục bước xuống.
“Cậu chủ Lâm!”
“Cậu chủ Lâm!”
“Cậu chủ Lâm!”
Những người này cúi đầu, đồng loạt hô lên.
“Đủ người chưa, nếu chưa đủ tôi sẽ gọi thêm.” Trần Vô Cực hỏi.
“Đủ rồi”, Lâm Hàn liếc về phía nhà hàng Nippon trước mặt: “Sau lưng nhà hàng này có chống lưng nào không?”
“Không có”.
Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi đã điều tra rồi, nhà hàng này do một du học sinh về nước mở ra, ngày thường việc làm ăn tàm tạm, lượng khách không quá đông”.
Hiển nhiên Trần Vô Cực đã chuẩn bị sẵn sàng để đón Lâm Hàn tới.
“Trước đó tôi đã hỏi rồi, phòng của phu nhân Lâm và Lưu Hạo là gác Kobe, tôi đã đặt vị trí ở sảnh Toyo ngay bên cạnh”, Trần Vô Cực bổ sung thêm.
“Vậy thì bảo các anh em đây tới phòng khác.”
Lâm Hàn sải bước vào nhà hàng Nippon.
“Được!”
Trần Vô Cực và Lâm Hàn cùng nhau tiến vào nhà hàng, bởi vì đã đặt trước vị trí nên nhân viên phục vụ dẫn người tới phòng riêng.
Hai người đổi dép, ngồi bệt xuống đất, trong không khí thoang thoảng hương thơm thanh mát vì trong góc phòng đốt lư hương.
“Xin hỏi hai người cần dùng gì ạ?”
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới.
Cô gái này mặc Kimono màu trắng, đi guốc gỗ, mái tóc búi gọn sau đầu, gương mặt tô má hồng, trông cũng có vài phần giống với phụ nữ nước Đảo.
Lâm Hàn gọi một ít cá hồi và sushi.
Trong suốt quá trình, anh vẫn luôn vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của phòng bên cạnh.
Phòng riêng trong các nhà hàng kiểu này luôn làm vách ngăn bằng gỗ, bên trên dán giấy vẽ, hiệu quả cách âm rất bình thường.
Thêm vào đó, Lâm Hàn từng được huấn luyện nên thính lực tốt hơn người khác rất nhiều, âm thanh của phòng bên cạnh lập tức truyền tới.
“Cô Dương, nếm thử món cá hồi này đi, cá thu ngư của nhà hàng này cũng rất ngon”, Lưu Hạo mời gọi.
“Không cần đâu, tôi không thích ăn cá lắm”.
Mặt mũi Dương Lệ rất nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lưu, chúng ta bàn về chi tiết công trình cải tạo khu Bành Hộ đi”.
Cô lấy một xấp tài liệu dày cộp ra khỏi túi công văn, đặt lên bàn.
“Trong tư liệu này đều liên quan tới công trình một phần ba của ông, chúng ta phải thảo luận về kế hoạch kiến thiết những công trình tương lai này…”
“Ôi chao, cô Dương, không cần nghiêm túc như vậy đâu!”, Lưu Hạo ngắt lời Dương Lệ.
“Nếu tôi đã bao thầu công trình khu Bành Hộ rồi thì cơ hội để chúng ta tiếp xúc trong tương lai chắc chắn còn rất nhiều, đến lúc đó đương nhiên chúng ta cũng thành bạn bè rồi! Đã là bạn bè thì vừa ăn vừa nói chuyện không được sao, công việc cứ đặt sang một bên”.
“Giám đốc Lưu, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, chúng ta cứ bàn xong chuyện công việc đã rồi tính tới chuyện khác”.
Dương Lệ nhíu mày, sau khi tên Lưu Hạo này gọi cô tới phòng riêng của nhà hàng, ông ta cứ mơ mơ hồ hồ về chuyện của khu Bành Hộ, ngược lại, không ngừng tiếp cận cô.
Điều này khiến Dương Lệ thấy khá khó chịu.
“Ha ha, công việc mà, gấp gáp cái gì, cô Dương à, ăn cơm trước đã!”
Lưu Hạo sờ sờ cái đầu trọc, cười ha hả.
“Nói cho cô nghe, nhà hàng này còn có một món đặc sắc nữa, rượu sake, đây là quốc túy của nước Đảo đấy, cô nhất định phải nếm thử!”
Nói rồi, Lưu Hạo rót cho Dương Lệ một chén từ cái hũ rượu nhỏ.
Sau đó đẩy ly rượu tới trước mặt Dương Lệ.
“Nào, uống thử một ngụm đi!”
Bình luận facebook