• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chạng Vạng (Twilight) (6 Viewers)

  • Chạng Vạng (Twilight) Full - Chương 22

Chương 22: Bế tắc
Tôi bừng tình trong thứ ánh sáng trắng lóa, rực rỡ. Tôi đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cái gì cũng trắng. Những bức tường xung quanh tôi được che phủ bằng những bức rèm dài, thẳng đứng; ngay trên đầu tôi, một bóng đèn sáng rực khiến tôi chói mắt. Tôi đang nằm trên một chiếc giường cứng, có thể thay đổi tư thế, một chiếc giường có chấn song. Những chiếc gối thì mỏng lét và lồi lõm. Đâu đó rất gần có âm thanh “bíp bíp” rất chướng tai. Hy vọng rằng điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn sống. Cái chết có lẽ không đến nỗi khó chịu như thế này.
Hai tay của tôi vướng víu đầy ống nhựa, còn trên mặt, ngay bên dưới mũi, đang bị buộc dính một vật gì đó. Tôi đưa tay lên, toan bốc nó ra.
- Không, đừng em – Những ngón tay giá lạnh bất thần đưa ra, ngăn tôi lại.
- Edward? – Tôi khẽ nghiêng đầu để ngắm nhìn anh, gương mặt tuyệt mĩ của anh chỉ cách mặt tôi có vài xăng ti mét, anh đang tựa cằm lên chiếc gối của tôi. Một lần nữa, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn sống, nhưng lần này là một sự nhận thức xen lẫn với niềm hân hoan và lòng biết ơn vô hạn – Ôi, Edward, em xin lỗi!
- Shhh – Anh ra hiệu cho tôi im lặng – Bây giờ mọi thứ ổn rồi.
- Chuyện xảy ra thế nào vậy anh? – Tôi không thể nhớ được điều gì rõ ràng cả, trí óc của tôi nhất quyết không chịu tái hiện lại.
- Anh gần như đã đến trễ. Anh đến trễ quá – Edward thì thào, giọng nói của anh lại run run vì đau khổ.
- Em ngốc quá, Edward. Em cứ nghĩ rằng hắn đang bắt giữ mẹ.
- Hắn đã lừa tất cả chúng ta.
- Em phải gọi cho bố và mẹ – Tôi chợt nhớ ra.
- Alice đã làm điều đó rồi. Mẹ em đang ở đây, ừm, ngay trong bệnh viện này. Hiện giờ, mẹ đang đi tìm cái gì đó để lót dạ.
- Mẹ em? – Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng đầu óc lập tức trở nên quay cuồng. Đôi tay nhẹ nhàng của Edward ấn tôi nằm xuống gối.
- Mẹ sẽ trở lại ngay – Anh khẳng định như đinh đóng cột – Còn em thì cần phải nằm yên.
- Nhưng anh đã kể gì với mẹ? – Tôi lo lắng. Làm sao tôi có thể yên tâm cho nổi. Mẹ tôi ở đây và tôi vừa thoát khỏi tay của một tên ma-cà-rồng – Sao anh lại kể với mẹ là em đang ở đây?
- Em bị rơi xuống hai tầng cầu thang rồi va vào một cái cửa sổ – Anh dừng lại – Em phải chấp nhận điều đó, nghe cũng có vẻ thật chứ bộ.
Tôi thở dài, bắt đầu lại có cảm giác đau, vội nghiêng đầu nhìn xuống cơ thể mình trong chăn, một bên chân của tôi có cái gì đó lồi lên rất to.
- Em thế nào rồi? – Tôi hỏi.
- Em bị gãy một chân, xương sườn bị gãy bốn cái, đầu thì có nhiều vết cắt, toàn thân bầm tím và mất rất nhiều máu. Người ta phải truyền máu cho em đấy. Anh không thích như vậy, nó sẽ khiến cho em không còn thuần khiết trong một thời gian rất dài.
- Nhưng như vậy sẽ tốt cho anh mà.
- Không, anh thích mùi hương của chính em cơ.
- Làm sao anh có thể làm được điều đó? – Tôi nhỏ nhẹ hỏi. Ngay lập tức, anh hiểu tôi muốn nói gì.
- Anh không biết nữa – Edward vội quay đi để tránh ánh mắt của người đang nhìn anh tha thiết, dịu dàng cầm lấy bàn tay đang quấn băng của tôi, rất cẩn thận để tránh làm vướng sợi dây nối cơ thể tôi với một màn hình máy vi tính.
Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi anh.
Anh thở dài, vẫn không dám nhìn tôi.
- Không thể nào dừng lại được. Hoàn toàn không có điểm dừng. Nhưng anh đã làm được – Cuối cùng anh cũng ngẩng mặt lên với một nụ cười nửa miệng – Anh phải yêu em.
- Bộ em không ngon như mùi thơm của mình sao? – Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Ngay tức thì, mặt tôi đau rần.
- Rất ngon, ngon hơn anh tưởng nữa.
- Em xin lỗi – Tôi thẫn thờ.
Edward nhướng mắt nhìn lên trần nhà.
- Xin lỗi là đúng lắm.
- Chuyện gì đúng cơ?
- Về việc suýt chút nữa thì anh vĩnh viễn bị mất em.
- Em xin lỗi. – Tôi lặp lại.
- Anh hiểu vì sao em làm như vậy – Anh an ủi – Tất nhiên điều đó vẫn không thể chấp nhận được. Lẽ ra em phải chờ anh, em phải báo cho anh biết.
- Nhưng anh sẽ không cho em đi.
- Ừ – Anh đồng ý gần như ngay tức thì – Anh sẽ không cho em đi đâu hết.
Những ký ức không mong đợi bất chợt quay về. Tôi khẽ rùng mình, nhăn mặt lại.
Anh trở nên lo lắng:
- Bella, em sao thế?
- James sao rồi anh?
- Sau khi anh kéo hắn ra khỏi em, Emmett và Jasper đã giải quyết hắn rồi – Giọng nói của anh phảng phất nỗi tức giận.
Tôi cảm thấy lạ.
- Em không thấy Emmett và Jasper ở đó mà.
- Họ phải rời khỏi phòng, vì nhiều máu quá.
- Nhưng anh vẫn ở lại.
- Ừ, anh ở lại.
- Cả Alice và bác sĩ Carlisle – Tôi xúc động bổ sung thêm.
- Họ cũng yêu em lắm, em biết không.
Hình ảnh chớp nhoáng của Alice trong lần cuối cùng tôi được trông thấy, hiện về, tôi bất giác nhớ lại một chuyện.
- Alice đã xem cuốn băng chưa anh? – Tôi hỏi một cách lo lắng.
- Rồi – Lại một gióng nói gắt gỏng khác của anh, một giọng nói đặc sệt căm thù.
- Alice đã luôn ở trong bóng tối, đó là lý do bạn ấy không thể nhớ được.
- Anh biết rồi. Giờ thì cô ấy cũng đã hiểu.
Tôi cố với cánh tay không bị thương lên để chạm vào mặt anh, nhưng có một vật gì đó ngăn tôi lại. Đưa mắt nhìn xuống, tôi nhận ra một ống truyền dịch đang ghim thẳng vào tay mình.
- Ui da – Tôi nhăn nhó.
- Sao vậy em? – Anh hỏi một cách lo lắng, tâm trí rối bời, nhưng như thế hãy còn chưa đủ. Nỗi khổ đau vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi mắt anh.
- Cái kim… – Tôi giải thích, hướng tầm mắt sang chỗ khác. Tôi tập trung vào tấm ván lót trần xiên xiên, cố gắng thở sâu và chịu đựng cơn đau ở sườn.
- Sợ kim… – Anh tự lẩm bẩm với chính mình, khẽ khàng lắc đầu – Trời ơi, một tên ma-cà-rồng tàn bạo, hắn thích tra tấn cô ấy cho đến chết, thế đấy, còn cô ấy thì sao, cô ấy vẫn chạy trốn đi để gặp hắn. Vậy mà cây kim…
Tôi đảo mắt, cảm thấy hài lòng khi khám phá ra rằng phản ứng này của anh là dấu hiệu cho thấy ít ra, anh đã không còn đau lòng nữa. Tôi quyết định chuyển đề tài.
- Vì sao anh lại ở đây? – Tôi hỏi.
Anh nhìn tôi trân trối, thoạt đầu là không hiểu, sau đó, đôi mắt ấy lại đượm buồn. Đôi lông mày của anh nhíu vào nhau khi anh cau mày:
- Em muốn anh bỏ đi ư?
- Không! – Tôi tức thì phản đối, cơ thể co rúm lại trước ý nghĩ đó của anh – Không mà, em chỉ muốn biết là phải trả lời thế nào khi mẹ hỏi vì sao anh lại ở đây. Em cần phải được chuẩn bị trước khi mẹ quay lại.
- Ồ – Anh thốt lên, vầng trán lại dãn ra phẳng lì – Anh đến Phoenix là để khuyên nhủ em, thuyết phục em trở về Forks – Đôi mắt anh nheo lại một cách tha thiết và chân thành. Suýt chút nữa thì tôi hoàn toàn tin rằng đó là sự thật – Em đồng ý đến gặp anh. Em đi xe đến khách sạn nơi anh ở cùng Carlisle và Alice, tất nhiên anh ở đây có giám sát của phụ huynh đàng hoàng – Anh nói thêm để khẳng định gia đình mình có nề nếp – Nhưng trên đường lên phòng anh, em trượt chân té xuống cầu thang và …ừm, em biết đoạn sau rồi. Dù sao, em cũng không cần phải nhớ mấy chi tiết đó đâu; ai mà nỡ trách em khi em đang bị chấn thương ở đầu, lẫn lộn hết mọi thứ chứ, phải không nào.
Tôi suy nghĩ một thoáng rồi góp ý:
- Nhưng có một vài chỗ không ổn. Chẳng hạn như cái cửa sổ bể…Em không nghe thấy tiếng cửa sổ bể.
- Ừm, không sao đâu – Anh trả lời – Alice có một số bằng chứng thuyết phục hay lắm. Tất cả đều đã được ngụy tạo hết sức thuyết phục. Nếu muốn, em còn có thể kiện khách sạn ra tòa luôn. Em không có gì phải lo lắng hết – Anh hứa một cách chắc nịch, dịu dàng mơn thật nhẹ lên má tôi – Công việc duy nhất của em lúc này là mau chóng bình phục, em hiểu không.
Thần kinh của tôi không bị thuốc làm cho mê mẩn đến độ không có phản ứng gì trước sự đụng chạm của anh. Mà hình máy vi tính kêu “bíp bíp” liên hồi – bây giờ thì không chỉ có mình anh là nghe được tiếng tim loạn nhịp của tôi.
- Trời ơi, xấu hổ đến chết mất – Tôi lẩm bẩm một mình.
Edward phá ra cười khúc khích, rồi bất chợt, một thoáng suy tư hiện ra trong mắt anh:
- Ưm, anh đang tự hỏi…
Nói đến đây, anh từ từ cúi xuống gương mặt của tôi. Tiếng “bíp bíp” vang lên như điên dại. Khi môi anh chạm vào má tôi, tiếng “bíp bíp” trong phút chốc ngưng bặt.
Edward rụt người lại tức thì, vẻ mặt căng thẳng của anh dịu ngay xuống khi màn hình máy vi tính lại bắt đầu hiển thị nhịp đập trái tim của tôi.
- Chắc từ rày về sau anh cần phải cẩn thận hơn nữa với em mới được – Anh chau mày.
- Em đã được hôn anh đâu – Tôi phàn nàn – Đừng bắt nạt em như thế chứ.
Edward toét miệng ra cười một cách tinh quái, rồi anh lại cúi xuống, dịu dàng đặt môi mình lên môi tôi. Những tiếng “bíp bíp” lại trỗi dậy liên hồi.
Môi anh bất chợt tê cứng. Edward ngẩng mặt lên.
- Hình như anh nghe thấy tiếng mẹ em – Anh giải thích, đôi môi lại dãn ra cười toe toét.
- Anh đừng đi đâu – Tôi hét lên, một cơn hoảng loạn chẳng hiểu lý do bất chợt xâm chiếm lấy hồn tôi. Tôi không muốn anh bỏ đi, nếu anh biến mất thì tôi biết làm thế nào.
Dường như đã đọc được nỗi sợ hãi ngớ ngẩn trong mắt tôi, Edward hứa như đinh đóng cột.
- Anh chỉ ở đây thôi – Anh mỉm cười – Anh “chợp mắt” một chút.
Nói rồi anh đứng dậy, rời chiếc ghế nhựa cứng bên cạnh tôi, đi đến chiếc ghế bố bọc da, màu ngọc lam, đặt ở phía cuối giường, vừa ngồi xuống, anh đã duỗi thẳng người ra sau một cách thoải mái và nhắm mắt lại. Giờ thì anh đã hoàn toàn bất động.
- Đừng quên thở đấy – Tôi chế nhạo. Tôi vừa nói xong đã nghe tiếng thở của anh hít vào thật sâu, trong khi mắt anh vẫn nhắm nghiền.
Giờ thì tôi đã nghe thấy tiếng của mẹ. Mẹ đang nói chuyện với ai đó, hình như là y tá, giọng nói của mẹ nghe có vẻ mệt mỏi và u buồn. Tôi rất muốn nhảy ra khỏi giường để chạy đến bên mẹ, để trấn an, và cam đoan rằng mọi việc đều ổn thỏa. Nhưng với tình trạng này thì tôi đành phải miễn cưỡng nằm im.
Cửa phòng khẽ mở, mẹ len lén nhìn vào giường tôi.
- Mẹ! – Tôi thì thào, giọng nói đong đầy yêu thương và thanh thản.
Mẹ nhìn thân hình bất động của Edward trên ghế bố một chút rồi rón rén đi lại phía giường tôi.
- Thằng bé đó hình như chưa lúc nào rời khỏi phòng này, phải không nhỉ? – Mẹ tự lầm bầm với chính mình.
- Mẹ, gặp lại mẹ, con mừng quá.
Mẹ cúi xuống, dịu dàng ôm lấy tôi, những giọt nước mắt ấm áp lã chã rơi xuống má tôi.
- Bella, mẹ đau lòng biết bao!
- Con xin lỗi mẹ. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đều đã đâu vào đấy rồi, mẹ ạ – Tôi vỗ về mẹ.
- Mẹ thật sự nhẹ nhõm khi cuối cùng con cũng mở mắt – Nói rồi, mẹ ngồi mớm xuống mép giường của tôi.
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra là mình chẳng có ý niệm gì về thời gian cả.
- Con nhắm mắt từ lúc nào vậy mẹ?
- Từ thứ sáu, cưng à, con đã ngủ lâu lắm rồi.
- Từ thứ sáu cơ á? – Tôi hỏi lại, không khỏi ngạc nhiên. Tôi cố nhớ lại cái ngày tôi bị… nhưng thôi, tôi không muốn nghĩ ngợi gì đến cái vụ đó nữa.
- Mọi người đã phải chấp nhận để con ngủ mê man đấy, cưng ơi. Khắp người con, đâu đâu cũng có vết thương hết.
- Con biết rồi – Rõ ràng là tôi có thể cảm nhận được điều đó.
- May cho con là bác sĩ Cullen cũng ở đó. Ông ấy hẳn là một người tốt, có điều trẻ quá. Trông ông ta giống một người mẫu hơn là một bác sĩ.
- Mẹ đã gặp bác sĩ Carlisle rồi hả?
- Cả cô em gái Alice của Edward nữa. Cô bé thật dễ thương.
- Vâng, đúng như vậy – Tôi hoàn toàn đồng ý với mẹ.
Mẹ ngoái đầu nhìn Edward, lúc này vẫn đang nhắm mắt, nằm im thin thít trên ghế.
- Con chẳng bao giờ kể với mẹ là con có những người bạn tốt như thế ở Forks cả.
Tôi bỗng co rúm người lại và rên rỉ.
- Con đau ở đâu? – Mẹ quay ngay sang tôi, hỏi gặng một cách lo lắng. Ở cuối giường, Edward cũng ngóc đầu dậy, chú mục vào tôi.
- Con không sao – Tôi trấn an cả hai người – Con quên mất là mình không được cử động mạnh – Tôi vừa dứt lời, Edward lại ngả người ra lưng ghế, giả vờ ngủ tiếp.
Lợi dụng lúc mẹ đang tạm thời bị phân tâm, tôi ngay lập tức thay đổi đề tài tránh để mẹ đào sâu khai thác về tội không thành thật khai báo mọi chuyện ở Forks.
- Dượng Phil đâu rồi mẹ? – Tôi hỏi.
- Florida… À, Bella ơi! Con không ngờ nổi đâu! Khi mẹ và dượng đang tính quay về nhà thì nhận được tin tốt!
- Dượng Phil được ký hợp đồng hả mẹ? – Tôi đoán già đoán non.
- Ừ! Nhưng mà con biết không! Là đội Mặt trời đấy nhé, con có tin nổi không?
- Tuyệt với quá mẹ à – Tôi cố làm ra vẻ vô cùng phấn khởi, mặc dù tôi cũng chẳng biết đội Mặt trời là đội nào.
- Rồi con sẽ thích thành phố Jacksonville (bang Florida) cho mà xem – Mẹ nói một thôi một hồi, bất kể tôi đang trố mắt ra nhìn mẹ, không hiểu ất giáp gì cả – Lúc đầu, mẹ hơi lo lắng một tí khi dượng Phil cứ kể về thành phố Akron (bang Ohio), thành phố đó lạnh lẽo, mà có tuyết nữa, con biết là mẹ ghét lạnh như thế nào mà, nhưng bây giờ là thành phố Jacksonville rồi! Lúc nào cũng tràn ánh nắng. Mẹ và dượng đã chọn được một căn nhà ưng ý lắm, căn nhà sơn màu vàng, hàng rào trắng, và có cả một hàng hiên y như trong phim cổ điển ấy, lại còn có cả một cây sồi thật to nữa, từ nhà ra biển chỉ mất có vài phút. Con sẽ có phòng tắm riêng.
- Mẹ ơi, khoan khoan – Tôi bắt buộc phải xen vào. Nãy giờ Edward vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng gương mắt anh đang tỏ ra vô cùng căng thẳng – Mẹ đang kể chuyện gì thế? Con không tới Florida đâu. Con sẽ ở Forks.
- Nhưng con không cần phải làm thế nữa, cục cưng ngốc nghếch của mẹ – Mẹ phá ra cười thành tiếng – Giờ thì dượng Phil sẽ phải đi đây đi đó suốt, mẹ và dượng đã bàn kỹ với nhau rồi. Tất cả những gì mẹ cần làm chỉ là đi xem, và cổ vũ cho dượng khi dượng có trận đấu, vậy là một nửa thời gian mẹ sẽ ở bên con, một nửa thời gian mẹ sẽ ở bên dượng.
- Mẹ – Tôi khăng khăng, không biết phải lấp liếm chuyện này như thế nào là tốt nhất – Con muốn sống ở Forks. Con đã ổn định việc học ở trường rồi, con có hai người bạn gái rất thân – Mẹ tôi liếc mắt ngay sang Edward khi tôi nhắc đến từ bạn. Ngượng ngùng, tôi cố gắng lái mẹ sang hướng khác – Vả lại, bố đang cần con. Bố chỉ có một thân một mình ở đó, bố không biết nấu ăn, mẹ à.
- Con mà muốn ở Forks á? – Mẹ hỏi lại, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên. Đây đúng là điều mà mẹ không thể tưởng tượng ra nổi. Nhưng rồi ngay sau đó, mẹ vẫn liếc mắt về phía Edward – tại sao?
- Con đã nói với mẹ rồi, trường học, bố…thế thôi – Tôi nhún vai. Rõ ràng đó không phải là lý do xác đáng.
Đôi tay mẹ run rẩy vì kích động, cứ huơ huơ trên mắt tôi, cố tìm ra chỗ nào đó lành lặn trên người tôi mà vỗ vào. Cuối cùng, mẹ cũng nhận ra cái trán, chỗ đó không có băng.
- Bella, cưng của mẹ, con ghét Forks – Mẹ nhắc lại cho tôi nhớ.
- Cũng không đến nỗi nào đâu mẹ.
Đôi mày của mẹ chau lại, mẹ hết ngó sang tôi lại ngó sang Edward, lần này thì mẹ suy nghĩ gì đó lung lắm.
- Vì thằng bé kia phải không?
Tôi mở miệng ra, tính nói dối, nhưng đôi mắt của mẹ nhìn sững vào gương mặt tôi, xem xét kỹ lưỡng từng động thái diễn ra trên đó, và tôi hiểu rằng mẹ đã nhận ra sự thật.
- Anh ấy là một phần của lý do đó – Tôi đành phải thú nhận. Nhưng không dám thú nhận thêm rằng cái phần đó lớn biết dường nào – Mẹ đã nói chuyện với Edward chưa?
- Rồi – Mẹ ngập ngừng, nhìn chằm chặp vào gương mặt tuyệt mỹ đang im lìm – Và mẹ muốn cho con hay điều này.
Ố ồ ooo…
- Chuyện gì hả mẹ? – Tôi hỏi.
- Mẹ nghĩ rằng cậu ta yêu con – Mẹ “tố cáo”, cố giữ giọng thật nhỏ.
- Con cũng nghĩ vậy – Tôi bộc bạch.
- Thế còn con thì sao? – Mẹ hỏi ngược lại, cố che giấu nỗi hiếu kỳ cao độ trong giọng nói.
Tôi thở dài, nhìn sang hướng khác. Dù yêu mẹ vô cùng nhưng đây thật sự không phải là chuyện tôi muốn tâm sự với mẹ.
- Con phát điên lên vì anh ấy – Đó là câu nói cửa miệng mà các thiếu nữ thường hay sử dụng khi nói về bạn trai đầu tiên của mình.
- Ừm, mẹ biết cậu ấy là người tốt, và lạy Chúa tôi, cậu ta điển trai đến mức không ngờ, nhưng các con đều còn quá nhỏ, Bella à… – Mẹ có vẻ lưỡng lự. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên kể từ hồi tôi tám tuổi, mẹ cố ra giọng uy quyền như thường thấy ở các bậc cha mẹ. Tôi nhận ra giọng nói vừa phải nhưng khá “nặng ký” của mẹ mỗi khi mẹ con tôi tâm sự về những người bạn trai học cùng trường với tôi.
- Con biết điều đó mà, mẹ. Mẹ đừng lo lắng. Chỉ là “cảm” thôi – Tôi trấn an mẹ.
- Được rồi – Mẹ gật đầu đồng ý, và tỏ vẻ hài lòng.
Rồi mẹ thở dài, ngoái đầu nhìn vào chiếc đồng hồ tròn, rất to, treo trên tường, với ánh mắt có lỗi.
- Mẹ phải đi ư?
Mẹ bặm môi lại.
- Mẹ đã hứa điện thoại cho dượng. Mẹ không biết là con sẽ tỉnh.
- Không sao đâu mẹ – Tôi cố nói bằng giọng nhẹ nhàng để mẹ không có cảm giác day dứt – Con đâu có ở một mình.
- Mẹ sẽ quay lại ngay. Mẹ vẫn ngủ ở đây với con đấy, con có biết không? – Mẹ thông báo, tự lấy làm mãn nguyện.
- Ôi, mẹ ơi, mẹ không cần phải làm thế đâu! Mẹ cứ về nhà ngủ đi. Khi ngủ, con nào có biết trời trăng gì đâu – Tới giờ, liều thuốc giảm đau hãy còn tác dụng đến não bộ của tôi, mọi thứ xung quanh vẫn còn mờ nhạt lắm, vả lại mấy ngày qua, tôi đã ngủ say như chết rồi, mẹ đâu cần phải khổ sở như vậy.
- Mẹ sợ lắm – mẹ bẽn lẽn thú nhận – Gần nhà mình đã xảy ra một chuyện động trời, mẹ không muốn ở đó một mình.
- Chuyện động trời? – Tôi hỏi lại, cảm thấy ngờ ngợ.
- Ai đó đã đập phá cái trung tâm dạy múa ở gần nhà mình, sau đó thiêu rụi luôn. Tại hiện trường, chẳng tìm thấy một manh mối nào cả. Người ta đã bỏ lại trước cửa trung tâm một chiếc xe hơi ăn cắp. Con có nhớ là hồi xưa, con đã từng học múa ở đó không cưng?
- Dạ, con có nhớ – Tôi rùng mình, nhăn mặt.
- Mẹ sẽ ở lại, cưng à, con cần mẹ.
- Không sao đâu mẹ ơi, con vẫn ổn mà. Edward sẽ ở lại với con.
Và mẹ đã làm ra vẻ như đó chính là lý do khiến mẹ phải ở lại.
- Tối nay, mẹ sẽ quay trở lại – Giọng nói của mẹ nghe giống một lời cảnh báo hơn là một lời hứa, và mẹ đã liếc nhìn Edwrad khi thốt ra câu đó.
- Con yêu mẹ lắm.
- Mẹ cũng yêu con lắm, Bella. Cố gắng cẩn thận khi bước đi nghe con, mẹ không muốn mất con đâu.
Đôi mắt của Edward vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng thì ngoác ra cười một cách tinh quái.
Bất chợt, một cô y tá hối hả bước vào phòng để kiểm tra dây nhợ và các ống dẫn. Mẹ hôn lên trán tôi, vỗ nhẹ lên cánh tay đang băng bó, rồi rời khỏi phòng.
Cô y tá kiểm tra cuộn giấy hiển thị nhịp tim của tôi.
- Cháu lo lắng lắm ư, cô bé? Nhịp tim của cháu ở đây tăng cao quá nè.
- Cháu không sao ạ – Tôi quả quyết với cô y tá.
- Cô sẽ báo với y tá riêng của cháu là cháu đã tỉnh. Cô ấy sẽ vào với cháu ngay.
Ngay khi cô y tá vừa đóng cửa lại, Edward đã xuất hiện ngay bên cạnh tôi.
- Anh đã đánh cắp xe hơi? – Tôi nhướng mày lên.
Anh mỉm cười, vẫn là cái kiểu cười không tỏ ra ăn năn cố hữu.
- Chiếc xe đó tốt lắm, chạy rất nhanh.
- Thế giấc ngủ của anh thế nào?
- Rất tuyệt – Đôi mắt anh tự dưng sa sầm xuống.
- Anh sao thế?
Edward cúi gằm mặt khi trả lời:
- Anh rất ngạc nhiên. Anh đã nghĩ đến Florida…và mẹ em…ừm, anh nghĩ đó là điều em cần.
Tối trố mắt nhìn anh một cách ngờ ngệch.
- Nhưng ở Florida thì cả ngày anh đâu có đi được đâu. Anh chỉ ra ngoài được ban đêm thôi, như một ma-cà-rồng thực thụ.
Edward mỉm cười gượng gạo. Gương mặt anh đột ngột nghiêm lại.
- Anh sẽ ở lại Forks, Bella ạ. Hay ở một nơi nào đó giống như vậy – Anh giải thích – Một nơi mà anh không còn làm em bị tổn thương nữa.
Lời nói của anh như rớt lại lưng chừng phía sau. Tôi vẫn ngây người nhìn anh, trống rỗng…và rồi từng lời, từng lời một găm vào đầu tôi như những âm thanh mơ hồ, lạ lẫm. Điều duy nhất tôi có thể nhận thức được lúc này chính là nhịp tim rộn ràng của mình, khi hơi thở của tôi bắt đầu trở nên dồn dập, vết thương bên sườn vừa như có ai cứa vào.
Edward không nói thêm một lời nào, anh chỉ ngồi yên và nhìn tôi một cách thận trọng. Cơn đau không làm gì được với những chiếc xương gãy kia xem chừng rất ghê gớm, tôi có cảm giác như nó sắp bóp nghẹt mình đến nơi.
Có một cô y tá khác bước vào phòng với chủ đích hẳn hoi. Edward đứng im lìm như đá khi cô y tá quan sát thái độ của tôi bằng cặp mắt dạn dày kinh nghiệm, trước khi quay sang kiểm tra các màn hình vi tính.
- Đã đến lúc dùng thuốc giảm đau rồi hả, cô bé? – Người phụ nữ hỏi một cách tử tế, bắt đầu tháo ống truyền dịch ra khỏi tay tôi.
- Dạ, không, không – Tôi lầm bầm, cố gắng để nỗi đau khổ không lẫn vào trong giọng nói – Cháu không cần gì cả ạ – Tôi không còn tinh thần nào mà chịu đựng kiểu nhắm mắt như những ngày vừa qua nữa.
- Không cần phải tỏ ra can đảm đâu, cháu bé. Nếu cháu không muốn thần kinh căng thẳng thì cách đó là tốt nhất – Cô y tá chờ đợi, nhưng tôi vẫn nguây nguẩy lắc đầu.
- Thôi được rồi – Người phụ nữ thở dài – Nhớ bấm nút khẩn cấp khi cháu nghĩ lại nhé.
Và cô y tá ném cho Edward một cái nhìn nghiêm khắc, rồi ném thêm một cái nhìn nghi ngại về phía chiếc máy đo nhịp tim trước khi rời gót khỏi phòng.
Edward áp hai tay lên má tôi, tôi đáp lại anh bằng cái nhìn hoang dại.
- Shhh, Bella, bình tĩnh nào em.
- Đừng rời bỏ em – Tôi khẩn khoản, giọng nói vỡ òa.
- Anh sẽ không bao giờ làm thế đâu – Anh hứa – Giờ thì em nghỉ ngơi trước khi anh gọi cô y tá quay trở lại cho em một liều thuốc an thần.
Nhưng tim tôi vẫn chưa chịu dịu lại.
- Bella – Anh vuốt ve gương mặt của tôi một cách lo lắng – Anh sẽ không đi đâu hết. Anh sẽ ở lại, chừng nào mà em còn cần đến anh.
- Anh có thề rằng sẽ không bao giờ rời bỏ em không? – Tôi thì thào. Ít ra tôi cũng đang cố gắng kiềm chế chứng thở nhanh của mình. Những chiếc xương sườn bắt đầu run bần bật.
Edward ôm ghì lấy gương mặt của tôi, cúi mặt xuống sát gần mặt tôi. Đôi mắt anh mở to, hoàn toàn nghiêm trang:
- Anh xin thề.
Hơi thở của anh phả nhẹ vào mặt tôi. Cơn đau do tôi thở gấp đột nhiên dịu lại. Anh vẫn tiếp tục nhìn sâu vào mắt tôi trong khi cơ thể của tôi từ từ thư giãn, và tiếng “bíp bíp” đã trở lại cách quãng như bình thường. Hôm nay, đôi mắt của Edward sẫm lại, chúng ngả sang màu đen nhiều hơn là màu vàng.
- Em đã đỡ hơn chưa? – Anh hỏi.
- Rồi – Tôi thận trọng trả lời.
Chậm rãi lắc đầu, anh khẽ lầm bầm một câu gì đó rất nhỏ. Tôi nghe loáng thoáng trong đó có cụm từ “phản ứng mạnh mẽ quá”.
- Vì sao anh lại nói với em như thế? – Tôi thì thầm, cố gắng không để giọng nói của mình run rẩy – Anh đã quá mệt mỏi với việc lúc nào cũng phải cứu sống em rồi ư? Anh muốn bỏ em đi lắm sao?
- Không, thật lòng anh không muốn xa em một phút nào cả, Bella à. Em hãy tỉnh táo lại đi. Làm sao anh lại mệt mỏi với việc cứu em cơ chứ. Chẳng phải chính anh là kẻ đã đẩy em vào vòng nguy hiểm đấy ư. Chính anh là nguyên nhân khiến em phải nằm ở đây kia mà.
- Vâng, anh là nguyên nhân – tôi thoáng chau mày – Nguyên nhân khiến em nằm đây và còn sống.
- Ừ, còn sống – Giọng nói của anh vẫn không hơn gì là một lời thì thầm – Mà phải bó bột, băng bó khắp mình, không thể cử động nổi.
- Thế còn lần suýt chết gần đây nhất của em thì sao – Tôi bắt đầu vặn lại, bực tức – Anh đã bất chấp tất cả mà tự đặt mình lẫn người thân trong gia đình mình vào vòng nguy hiểm đấy thôi…trong khi anh có thể lựa chọn. Nếu không có anh, giờ này, em đang nằm ngoài nghĩa trang của thị trấn Forks rồi chứ đâu có nằm đây.
Edward nhăn mặt trước các lời lẽ của tôi, nhưng cái nhìn đau đáu vẫn chưa biến mất khỏi đôi mắt anh.
- Dẫu sao, đó cũng không phải là chuyện tồi tệ nhất – Anh tiếp tục thì thầm, như thể tôi vẫn chưa nói gì vậy – Chưa tồi tệ bằng việc anh trông thấy em nằm bất động trên sàn nhà…bầm dập và gãy nát – Giọng nói của anh nghẹn lại – Chưa tệ bằng việc anh đinh ninh rằng mình đã đến trễ. Hoàn toàn chưa tệ bằng việc nghe tiếng em thét gào trong đau đớn… Tất cả những điều đó sẽ là những ký ức đau buồn anh mang theo bên mình mãi mãi. Và trên hết, trên hết vẫn là cái cảm giác biết rằng mình không dừng lại được. Cái cảm giác biết rằng em sẽ chết trong tay anh.
- Nhưng anh đã kiềm chế được mà.
- Anh có thể giết chết em. Điều đó quá dễ dàng.
Tôi hiểu mình cần phải bĩnh tĩnh, nhưng anh thì cứ mãi nói đến chuyện chia lìa. Cơn hoảng loạn đang chùng chình ở hai lá phổi của tôi, cứ trực thoát ra.
- Hứa với em đi.
- Hứa gì cơ?
- Anh biết mà – Giờ thì tôi không kiềm chế nổi nỗi tức giận nữa. Anh quá bướng bỉnh, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nghĩ đến tiêu cực không thôi.
Như nhận ra được sự thay đổi trong giọng nói của tôi, đôi mắt anh sa sầm xuống.
- Anh không đủ mạnh mẽ để rời xa em, vì vậy, anh mong em hãy rời xa anh, dù điều đó có khiến cho em đau lòng đến thế nào – Edward nói thêm một cách tàn nhẫn.
- Anh hay lắm – Vậy ra anh không hứa, một thực tế mà tôi đã không hề bỏ sót. Cơn hoảng loạn vẫn chưa tan biến, tôi không còn đủ sức để không chế cơn tức giận đang sắp bùng nổ – Anh đã cho em biết là anh đã dừng lại như thế nào rồi…giờ thì em muốn biết tại sao – Tôi nói một cách cứng cỏi.
- Tại sao gì? – Anh trở nên cảnh giác.
- Tại sao anh lại làm như thế. Tại sao anh không để cho nọc độc lan truyền? Để bây giờ em cũng sẽ giống như anh.
Đôi mắt của Edward đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, và tôi nhớ ra đây là điều anh không bao giờ muốn tôi được biết. Hẳn là Alice đã lo lắng trước những điều cô đã tiên liệu từ trước, hoặc cũng có thể cô muốn cẩn thận trước những gì có liên quan đến Edward – rõ ràng anh không thể ngờ rằng Alice đã kể cho tôi nghe hết tất cả về những biến đổi để trở thành ma-cà-rồng. Anh ngạc nhiên và giận dữ. Cánh mũi anh phập phồng, vành mũi cứng đờ như được chạm bằng đá.
Edward không trả lời, điều đó đã biểu hiện rõ ràng.
- Em thừa nhận rằng mình không có kinh nghiệm gì trong các mối quan hệ – Tôi nói – Nhưng em thấy điều này là hợp lý, một chàng trai và một cô gái cần phải bình đẳng ở một mức độ nào đó, trong đó, không thể lúc nào cũng chỉ có một người lao đầu vào chỗ hiểm nguy để cứu nguy cho người kia được, cả hai đều cùng phải giúp nhau một cách công bằng.
Edward trầm ngâm bên giường tôi, anh khoanh tay lại trước ngực, một tay đỡ lấy cằm. Anh đã dịu lại, nỗi tức giận đã lắng xuống. Rõ ràng là anh đã quyết định sẽ không giận tôi. Tôi hy vọng là mình sẽ có cơ hội để cảnh báo Alice trước khi anh trút giận sang cô ấy.
- Em đã cứu anh rồi – Anh lặng người.
- Em không thể lúc nào cũng là Lois Lane mãi được – Tôi khăng khăng tới cùng – Em cũng muốn mình là siêu nhân nữa.
- Em không biết mình đang đòi hỏi điều gì đâu – Giọng nói của Edward thật êm dịu, anh nhìn mông lung vào chiếc áo gối.
- Em nghĩ là mình biết.
- Bella, em không biết đâu. Gần chín mươi năm qua, anh đã không ngừng suy nghĩ đến vần đề này, ngay cả bản thân anh vẫn còn chưa chắc chắn nữa mà.
- Vậy anh ước rằng bác sĩ Carlisle không cứu anh?
- Không, anh không có ước như vậy – Edward dừng lại một lúc trước khi nói tiếp – Nhưng cuộc đời anh coi như đã chấm dứt rồi. Anh phải từ bỏ mọi thứ.
- Anh chính là cuộc đời em. Anh là điều duy nhất khiến tim em tan nát nếu để mất – Tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn khi thổ lộ điều này. Tôi cần anh biết bao nhiêu.
Edward vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cuối cùng, anh cũng lên tiếng:
- Anh không thể làm điều đó, Bella. Anh sẽ không làm thế với em .
- Tại sao lại không? – Cổ họng tôi đã bắt đầu có dấu hiệu khô khốc, giọng nói của tôi còn lớn hơn cả chủ ý của tôi nữa – Đừng nói với em rằng điều đó quá khó khăn! Sau ngày hôm qua, ừm, sau mấy ngày vừa qua, ừm, sau chuyện đó, nó không còn là điều gì ghê gớm nữa.
Edward sừng sộ nhìn tôi.
- Thế còn cơn đau? – Anh hỏi ngược lại tôi.
Lúc này thì mặt tôi đang tái nhợt không còn một hột máu. Đúng là tôi đã không thể chịu được. Tôi cố gắng không để lộ cảm xúc là mình đang nhớ lại cám giác đó – lửa ngùn ngụt cháy trong các huyết mạch.
- Đó là chuyện của em – Tôi điềm tĩnh trả lời – Tự khắc em sẽ giải quyết được.
- Phải chết đi sống lại nhiều lần, khổ sở đến mức muốn phát điên lên được, em không hiểu sao.
- Đó không phải là vấn đề. Chỉ mất có ba ngày. Làm như ghê gớm lắm vậy!
Edward nhăn nhó. Lời nói của tôi đã khiến anh hiểu rằng tôi đã am tường hết mọi việc mà bao lâu nay anh cố giấu. Anh đang cố gắng kiềm chế để khỏi phải nổi xung thiên với tôi, điều đó hiển hiện rõ ràng trong đôi mắt của anh.
- Thế còn bố em? – Anh hỏi sẵng – Mẹ em?
Từng phút trôi qua trong im lặng khi tôi đang nghĩ cách trả lời anh. Tôi há hốc miệng, nhưng không có âm thanh nào lọt ra. Ngượng ngùng, tôi ngậm miệng lại. Edward kiên nhẫn chờ đợi, gương mặt không giấu được vẻ đắc thắng, anh biết tôi sẽ không có câu trả lời đúng đắn.
- Nào, đó cũng không phải là vấn đề – Cuối cùng, tôi cũng thì thào, giọng nói của tôi ngang phè, chẳng có chút sức thuyết phục nào mỗi khi phải nói dối – Mẹ em luôn có quyết định mỗi khi đứng trước tình huống mới…và mẹ luôn muốn em giống như mẹ. Còn bố em vốn là người sôi nổi, quen sống độc lập. Suốt đời, em không thể mỗi khi làm gì cũng phải để ý đến thái độ của bố mẹ. Em có cuộc sống riêng của em.
- Chính xác – Anh nạt ngang – Và anh sẽ không kết thúc cuộc sống ấy vì em.
- Vậy thì anh cứ thế mà chờ cho đến lúc em nằm chờ thần chết đến đón đi đi! Mà suýt chút nữa thì em cũng đã được gặp ông ta rồi!
- Em đang hồi phục mà! – Anh nhắc cho tôi nhớ.
Cố bình tĩnh trở lại, tôi hít vào một hơi thật sâu, phớt lờ sự co thắt ở hai bên sườn làm ảnh hưởng đến cơn đâu. Tôi lườm mắt nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chặp đáp trả lại tôi. Trên gương mặt của anh không có một dấu hiệu nào cho thấy là sẽ thỏa hiệp hết.
- Không – Tôi chậm rãi trả lời – Không đâu.
Vầng trán của Edward tức thì nhăn lại.
- Có mà, em chỉ có một, hai vết sẹo thôi.
- Anh sai rồi – Tôi khăng khăng – Em sẽ chết.
- Thật mà, Bella – Giờ thì anh cuống quít cả lên – Vài ngày nữa là em ra khỏi đây rồi. Cùng lắm là hai tuần thôi.
Tôi lừ mắt nhìn anh:
- Giờ thì em chưa chết được…nhưng sẽ chết lúc khác. Từng phút, từng ngày trôi qua là em càng gần đến với cái chết. Em sẽ già.
Khẽ chau mày theo từng lời nói của tôi, Edward miết miết những ngón tay dài ngoẵng lên thái dương, mắt nhắm lại.
- Đó là quy luật muôn thuở của tự nhiên. Vạn vật đều nằm trong lộ trình đó. Thế giới này đã và sẽ ra sao nếu anh đã và sẽ không tồn tại nhỉ.
Tôi phá ra cười ngặt nghẽo. Edward mở bừng mắt ra, ngơ ngác.
- Thật là ngớ ngẩn. Nó giống như một người trúng số, vừa lấy tiền xong đã quay sang nói với bạn mình: “Nào, thật ra là có gì đâu, thế giới chẳng có gì thay đổi, chúng ta cứ sống như cũ nhé”. Em sẽ chẳng bao giờ tham gia vào cái trò may rủi ấy.
- Anh không phải là cái giải thưởng đó – Edward càu nhàu.
- Đúng rồi, anh còn giá trị hơn thế nữa.
Anh đảo mắt, bặm môi lại, rồi nói:
- Bella, chúng mình đừng tranh luận về vấn đề này nữa. Anh sẽ không đẩy em vào bóng đêm vĩnh hằng đâu, thế nhé.
- Nếu anh nghĩ rằng nói như vậy là sẽ kết thúc vấn đề, thì anh đã chẳng hiểu gì về em hết – Tôi thông báo – Anh đâu phải là ma-cà-rồng duy nhất mà em biết.
Đôi mắt anh đen kịt trở lại.
- Alice không dám làm điều đó đâu.
Trong phút chốc, Edward trở nên đáng sợ đến mức tôi không thể nghĩ gì khác ngoài việc tin vào lời anh. Không biết trên đời này có người nào đủ can đảm để gây trở ngại cho anh không?
- Alice đã nhìn thấy điều đó phải không? – Tôi dò đoán – Đó là lý do anh luôn bực bội với những gì bạn ấy nói. Alice biết rằng một ngày nào đó, em sẽ… giống như anh.
- Alice sai rồi. Cô ấy còn thấy em chết nữa kìa, nhưng điều đó đâu có xảy ra.
- Anh đừng mong em phản lại Alice.
Cứ thế, chúng tôi sừng sộ nhìn nhau, chẳng ai chịu nhường ai, áng chừng một lúc khá lâu. Không gian xung quanh chỉ có tiếng “o o” của máy chạy, tiếng “bíp bíp”, tiếng “tóc tóc” của ống nhỏ giọt và tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ treo tường. Cuối cùng, Edward cũng dịu lại.
- Em và anh làm sao thế nhỉ? – Tôi tự hỏi.
Anh bật cười, nhưng đó không phải là tiếng cười bông đùa như mọi khi.
- Anh nghĩ là… bế tắc.
Tôi thở dài.
- Ui chà – Tôi rên rỉ.
- Em sao thế? – Anh hỏi, đôi mắt tức thì hướng lên chiếc nút khẩn cấp.
- Em không sao – Tôi vội vàng nói dối.
- Anh không tin – Anh trả lời một cách hiền lành.
- Em không muốn ngủ nữa.
- Em cần phải nghỉ ngơi. Cuộc tranh luận vừa rồi không tốt cho em.
- Thế thì nhượng bộ em đi – Tôi chớp thời cơ.
- Hay quá ha – Nói rồi anh với tay lên chỗ chiếc nút.
- Không!
Nhưng anh vẫn mặc kệ tôi.
- Vâng? – Tiếng trả lời tức thì vang lên trên chiếc loa nhỏ gắn trên tường.
- Có lẽ chúng tôi cần thêm vài liều thuốc giảm đau – Anh trả lời một cách điềm tĩnh, chẳng đoái hoài gì tới vẻ mặt cau có của tôi.
- Tôi sẽ cử y tá tới – Giọng nói trên loa nghe có vẻ chán nản.
- Em sẽ không uống thuốc đâu.
Liếc nhìn sang bao chất lỏng treo bên cạnh giường tôi, anh trả lời:
- Anh không nghĩ là từ giờ, người ta sẽ để cho em uống bất kỳ thứ gì.
Tim tôi lại bắt đầu vũ điệu muôn thuở mỗi khi sợ hãi. Nhận ra nỗi sợ trong mắt tôi, anh thở dài vì thất vọng.
- Bella, em bị đau. Em cần phải nghỉ ngơi để vết thương mau lành. Tại sao em cứ phải làm khổ mình như thế? Người ta sẽ không đặt mũi tiêm nào vào người em nữa đâu.
- Em đâu có sợ mấy cái cây kim đó – Tôi phản đối – Em chỉ sợ phải nhắm mắt thôi.
Anh ngoác miệng ra cười, vẫn là cái nụ cười tinh quái không lẫn với ai được. Đoạn anh ôm lấy gương mặt của tôi, khẽ khàng nói:
- Anh đã nói với em là anh sẽ không bỏ đi đâu hết. Em đừng sợ. Miễn là sự hiện diện của anh khiến em hạnh phúc, thì anh sẽ còn túc trực ở đây.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại, mặc kệ những vết thương đang đau nhói ở hai má.
- Anh đang nói đến điều mong muốn vĩnh hằng của em đấy, anh có biết không.
- Ồ, em đã quên điều mình nói rồi… chỉ là “cảm” thôi.
Tôi lắc đầu quầy quậy vì ngỡ ngàng, tất nhiên, hậu quả ngay sau đó là mắt mũi tôi hoa lên.
- Em cũng bất ngờ khi mẹ lại tin là như thế, em biết là anh hiểu tình cảm của em dành cho anh đâu phải chỉ dừng lại ở mức độ đó.
- Con người hay là ở chỗ đó – Anh trầm ngâm – Mọi thứ đều có thể thay đổi.
Mặt tôi sa sầm xuống.
- Đừng có nín thở đấy.
Edward bật cười ngặt nghẽo khi cô y tá bước vào phong, vừa đi vừa lắc lắc một ống tiêm.
- Xin lỗi – Người phụ nữ quay sang Edward, nói một cách khó chịu.
Anh lập tức đứng dậy bỏ đi xuống cuối phòng. Vẫn là kiểu đứng tựa lưng quen thuộc, anh khoanh tay lại trước ngực, chờ đợi. Tôi vẫn chú mục vào anh, cảm giác lo sợ vẫn chưa tan biến. Anh đón nhận cái nhìn của tôi một cách trìu mến.
- Xong ngay thôi cháu – Cô y tá mỉm cười khi tiêm thuốc vào ống dẫn nối với cánh tay tôi – Cháu sẽ cảm thấy khá lên nhanh thôi.
- Cảm ơn cô – Tôi lẩm bẩm, vẻ mặt chẳng tỏ ra chút mảy may nhiệt tình nào. Quả nhiên chẳng mấy chốc sau, tôi hoàn toàn cảm nhận được cơn buồn ngủ mỗi lúc một dâng tràn lên não theo máu.
- Có tác dụng rồi đấy – Cô y tá lầm bầm trong khi hai mí mắt của tôi bắt đầu trở nên nặng trĩu.
Hẳn người phụ nữ đã rời khỏi phòng, bởi vì sau đó, một bàn tay lạnh giá, mềm mại chạm nhẹ vào gương mặt của tôi.
- Ở lại với em – Giọng nói của tôi đứt quãng, nghẹn ngào.
- Ừ – Anh hứa. Chất giọng của anh thật ngọt ngào giống như một bài hát ru em vậy – Như anh đã nói rồi, miễn là điều đó khiến em hạnh phúc, miễn đó là điều tốt nhất dành cho em.
Tôi cố gắng lắc đầu nhưng nó nặng quá.
- Không, không giống như vậy – Tôi lầm bầm.
Anh bật cười sặc sụa.
- Đừng lo lắng chuyện đó nữa Bella. Em có thể tranh luận với anh khi tỉnh dậy mà.
Hình như tôi đã mỉm cười…
- Vâng…
Và tôi cảm nhận được đôi môi của Edward đang ở sát ngay bên tai mình.
- Anh yêu em – Anh thì thào.
- Em cũng thế.
- Anh biết mà – Anh bật cười, tiếng cười của anh rất nhỏ.
Tôi xoay đầu sang phía anh, tìm kiếm. Edward hiểu ra, một cách dịu dàng, anh chạm môi mình vào môi tôi.
- Cảm ơn anh – Tôi thở dài.
- Anh cũng muốn như vậy mà.
Dường như tôi đang sắp phiêu du đến một phương trời nào đó. Một cách yếu ớt, tôi cố thoát ra khỏi trạng thái ngớ ngẩn ấy. Tôi vẫn còn một điều cần phải nói với anh.
- Edward? – Tôi cố sức gọi rõ tên anh.
- Ừ?
- Em tin vào Alice – Tôi lầm bầm.
Sau đó, tôi để mặc cho bóng đêm nuốt chửng lấy mình
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TWILIGHT
  • Stephenie Meyer
Chương 39...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom