Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chạng Vạng (Twilight) Full - Phần kết
Phần kết: Sự kiện đặc biệt
Một cách cẩn thận, Edward giúp tôi ngồi vào xe, cố gắng không làm nhàu cái áo lụa mỏng manh trên người tôi, hay làm xộc xệch chùm hoa anh vừa cài lên mái tóc uốn quăn một cách công phu của tôi, và để tôi không phải trật chân với chiếc giày cao gót. Rõ ràng là anh chẳng để ý gì đến vẻ mặt cau có vì tức giận của tôi cả.
Sau khi tôi đã yên vị trong xe, anh tức tốc ngồi vào tay lái, cho xe chạy thẳng ra con đường dài, nhỏ hẹp.
- Sao anh không chịu nói thẳng ra đi, có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi một cách gắt gỏng.
Tôi rất ghét sự bất ngờ. Và anh hoàn toàn biết điều đó.
- Anh thấy lạ là tới giờ em vẫn chưa nhận ra đấy – Anh ném một nụ cười trêu ghẹo về phía tôi, hơi thở của tôi chợt dừng lại ở cuống họng. Chưa bao giờ tôi thấy anh điển trai đến thế.
- Tất nhiên là em đã nhận ra rằng anh rất bảnh bao, đúng không? – Tôi đính chính.
- Đúng rồi – Edward xác nhận bằng một nụ cười toe toét. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh diện một bộ đồ màu đen, và sự tương phản của nó với nước da trắng muốt càng khiến cho vẻ đẹp của anh trở nên huyền hoặc. Và một điều tôi không thể phủ nhận, đó là bộ lễ phục anh đang mặc khiến tôi không thể không căng thẳng.
Nhưng như thế vẫn chưa căng thẳng bằng chiếc váy này, hay chiếc giày này. Đúng, chính xác là chỉ có một chiếc giày, vì bên chân kia của tôi vẫn đang còn bó bột. Nhưng dù có mang chiếc giày nhọn gót, cộng thêm với sự che phủ của chiếc váy lụa đính đầy ruy băng dài quá gót này, cũng chẳng thể nào che giấu được cái dáng đi cà nhắc của tôi.
- Em sẽ không bao giờ để cho Alice biến em thành búp bê Barbie lần thứ hai đâu – Tôi thông báo, rùng mình khi nhớ lại cả buổi trời đã phải ngồi thừ ra trong căn phòng tắm rộng thênh thang của Alice mà để cho cô bạn đóng vai trò là thợ làm đầu và chuyên gia trang điểm; tôi chưa thể cử động lại tay chân một cách bình thường. Mỗi khi tôi cựa quậy hay phàn nàn là y như rằng Alice quanh đi quẩn lại chỉ giải thích mỗi một điều, đó là cô không giữ được ký ức gì về cuộc sống con người trước đây của mình, và rằng tôi đừng phá hỏng niềm vui của cô. Đến màn thứ hai, cô bạn tròng vào người tôi một chiếc váy kệch cỡm không thể tả – màu xanh dương thẫm, có nhiều diềm xếp nếp, trễ vai và đầy những sợi dây lòng thòng mà tôi không sao hiểu được là để dùng vào việc gì – một chiếc váy phù hợp với việc dẫn thú cưng đi dạo hơn là lang thang trong cái thị trấn Forks. Chẳng có dịp gì long trọng đến độ phải dùng đến cái bộ đồ nghi thức này, tôi có thể chắc chắn điều đó. Trừ phi… thôi, không nên hỏi anh những nghi ngờ của mình, chỉ nên giữ ở trong lòng thôi.
Đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng thì có tiếng chuông điện thoại réo vang. Edward lần tay vào túi áo rút ra chiếc điện thoại di động, liếc mắt nhanh vào màn hình trước khi nhận cuộc gọi.
- Dạ, thưa ông Charlie? – Anh lên tiếng một cách thận trọng.
- Charlie á? – Tôi chau mày.
Bố tôi đã trở nên khó tính từ khi tôi trở về Forks. Trước tai nạn của tôi, bố có hai thái độ rõ ràng. Với bác sĩ Carlisle, đó là một lòng quý trọng và biết ơn sâu sắc. Còn thái độ kia, bố vẫn một mực tin rằng mọi tội lỗi là do Edward – bởi vì “Nếu không phải vì thằng nhóc đó thì con đâu có bỏ nhà đi như vậy!”. Còn Edward thì quay sang ủng hộ hoàn toàn thái độ của ngài cảnh sát trưởng nhà tôi. Thế là những ngày này, tôi phải tuân theo hàng tá các phép tắc mà trước đó, chúng không hề tồn tại: lệnh giới nghiêm, giờ giấc đi đứng…
Bố nói gì đó mà Edward trố mắt ra vì ngạc nhiên, sau đó là ngoác miệng ra cười toe toét.
- A ha, thế ạ! – và anh bật cười khanh khách.
- Cái gì thế? – Tôi hỏi.
Anh phớt tỉnh Ăng lê trước câu hỏi của tôi.
- Sao ông không để cháu nói chuyện với cậu ấy? – Edward đề nghị với một niềm vui thích không hề che giấu. Sau đó, anh đợi trong vài giây.
- À, chào Tyler, Edward Cullen đây – Giọng nói của anh cực kỳ thân thiện, hừm, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Tôi thừa hiểu cái sự nhẹ nhàng nhưng đầy ma mãnh đó. Nhưng Tyler đang làm gì ở nhà tôi thế nhỉ? Bất giác, cái lý do khủng khiếp ngày nào chợt ùa về đè nặng lên vai tôi. Tôi tức thì nhìn xuống chiếc váy lòe loẹt mà Alice đã buộc tôi phải mặc.
- Tôi rất tiếc khi phải truyền đạt lại với cậu thế này, nhưng tối nay Bella không thể đi với cậu được – Giọng nói của Edward thay đổi, sự tinh quái trong giọng nói của anh càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn – Mà thật ra, tối nào Bella cũng không thể ra khỏi nhà mà đi chơi với ai được, ngoại trừ với tôi thôi. Vậy là mất công cậu rồi. Tôi rất lấy làm tiếc cho buổi tối hôm nay của cậu – Nhưng sao giọng nói của anh chẳng có vẻ gì gọi là “rất tiếc” cả. Và rồi…”táp”, anh đóng điện thoại lại, trên gương mặt là một nụ cười giương giương tự đắc.
Từ mặt tới cổ tôi đỏ ửng một màu tức giận. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi.
Anh quay sang nhìn tôi, ngạc nhiên tột độ.
- Anh không nên nói thế ư? Anh không có ý làm cho em phật lòng.
Tôi không quan tâm tới câu phân bua ấy.
- Anh đang đưa em tới vũ hội! – Tôi hét lên.
Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ. Giá mà tôi chịu để ý kỹ hơn, thể nào tôi cũng đọc được chú thích trên các tờ quảng cáo rằng hôm nay là ngày trang hoàng trường học. Nhưng tôi cũng chẳng bao giờ có thể ngờ nổi là anh có ý định đưa tôi đến đấy. Chẳng phải là anh đã quá rõ về tôi rồi hay sao.
Và Edward cũng không thể ngờ là phản ứng của tôi lại dữ dội đến như vậy, điều đó quá rõ ràng. Anh mím chặt môi lại, đôi mắt sa sầm xuống.
- Đừng khó tính như vậy, Bella.
Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, chúng tôi đã đi được nửa đường tới trường.
- Sao anh lại làm thế với em? – Tôi hỏi gặng trong cơn hoảng hốt.
Anh khẽ chỉnh lại bộ lễ phục của mình.
- Nào, Bella, thế em nghĩ chúng mình sẽ làm gì?
Thật xấu hổ chết đi được. Ban đầu, cũng chỉ tại tôi đã không chú ý. Và cũng vì tôi đã ngờ ngợ – chính xác hơn là đã trông đợi – khi Alice cố biến tôi thành một nữ hoàng kiêu sa vì một mục đích nào đó. Giờ thì những hy vọng có đôi chút hồi hộp kia đã trở nên ngớ ngẩn hết chỗ nói.
Tôi đã nghĩ đây là một buổi gặp gỡ đặc biệt. Nhưng khiêu vũ! Đó là điều không bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.
Những giọt nước mắt dỗi hờn bắt đầu lăn dài xuống má. Thảng thốt… hình như mình đang dùng mascara mà! Một cách vội vàng, tôi quệt vào mi dưới, hy vọng trên gương mặt không có một vết dơ nào. Tôi kiểm tra tay, không có vệt đen. Có lẽ Alice đã lường từ trước nên cho tôi dùng loại mỹ phẩm không thấm nước chăng.
- Kỳ lạ thật. Tại sao em lại khóc chứ? – Anh hỏi trong sự ngỡ ngàng.
- Bởi vì em đang phát điên!
- Bella – Anh lại sử dụng đôi mắt vàng đầy ma lực như muốn nuốt chửng lấy tôi.
- Vâng? – Tôi thì thào, ngay lập tức bị phân tâm.
- Chiều anh đi – Anh nài nỉ.
Thật kỳ lạ, đôi mắt tuyệt đẹp kia đang xoa dần nỗi tức giận trong tâm can của tôi. Đúng là không thể giận anh lâu được mỗi khi anh giở cái “mánh khóe” đó ra. Cuối cùng, tôi lắc đầu chịu thua.
- Được thôi – Tôi trề môi, không thể lừ mắt nhìn anh được nữa, khi anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt tràn trề cảm xúc như vậy – Em sẽ đi theo anh. Nhưng rồi anh sẽ thấy. Thể nào em cũng bị gẫy nốt cái chân bên kia. Anh nhìn cái giày này đi! Thấy chưa! – Vừa nói, tôi vừa giơ cái chân lành lặn ra làm bằng chứng.
- Hửmm – Edward trố mắt vào bên chân quá dài của tôi – Nhớ nhắc anh cảm ơn Alice về điều đó nhé.
- Alice cũng đến dự vũ hội sao? – Tôi hơi cảm thấy thanh thản đôi chút.
- Với Jasper, Emmett… và Rosalie – Anh thú nhận.
Cảm giác thanh thản tự dưng biến mất. Mối quan hệ giữa tôi và Rosalie chẳng có gì tiến triển, dù rằng mối quan hệ giữa tôi và một nửa kia của cô vẫn diễn ra tốt đẹp. Emmett thích có sự hiện diện của tôi, anh ta nghĩ rằng những phản ứng của tôi rất hài hước, hoặc cũng có thể hình ảnh tôi hay té lên té xuống khiến anh ta cảm thấy vui chăng. Trong lúc lắc đầu hòng xua đuổi những điều chi phối suy nghĩ của mình như vậy, tôi bất chợt nảy ra một suy nghĩ khác.
- Bố em có biết kế hoạch này của anh không? – Tôi hỏi, tự dưng có cảm giác ngờ ngợ.
- Tất nhiên là có – Edward ngoác miệng ra cười toe toét và rồi bật cười khúc khích – Nhưng hình như Tyler không biết.
Tôi nghiến răng lại, thở dài. Làm sao Tyler có thể ảo tưởng như vậy được, tôi không thể nào hiểu nổi. Ở trường, nơi ngài cảnh sát trưởng nhà tôi không thể ra mặt mà tỏ rõ uy quyền – Edward và tôi vẫn luôn đi với nhau cơ mà – chỉ trừ những ngày nắng ấm hiếm hoi mà thôi.
Trước mặt chúng tôi, ngôi trường hiện ra. Chiếc xe ô tô đỏ chót của Rosalie nổi đình nổi đám ngay giữa bãi đậu xe. Hôm nay mây rất mỏng, vài vạt nắng đang tắt dần ở phía trời tây.
Edward bước ra ngoài, không quên đi vòng ra trước để mở cửa xe cho tôi. Rất lịch lãm, anh hơi khom người xuống, khẽ chìa tay ra.
Vẫn bướng bỉnh, tôi cứ ngồi thừ ra trên ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, tận hưởng niềm vui được lên mặt một chút. Bãi đậu xe lúc này đang rất đông người, ai cũng diện những bộ quần áo sang trọng – những nhân chứng bất đắc dĩ của tôi. Lúc này, anh đâu thể dùng sức mạnh mà bế bổng tôi ra khỏi xe như lúc chỉ có hai đứa với nhau.
Edward thở dài.
- Khi người ta muốn giết em thì em can đảm như loài sư tử vậy, còn khi có người mời em khiêu vũ …- Anh khẽ lắc đầu.
Tôi nuốt khan. Tại sao cứ phải là khiêu vũ?
- Bella, anh sẽ không để bất cứ thứ gì làm em đau đâu, dù cho đó có là em đi chăng nữa. Anh sẽ không để em rời xa anh lấy nửa bước đâu, anh hứa đấy.
Nghe những điều anh vừa nói, bất giác tôi cảm thấy vững dạ hơn. Và anh đã đọc được điều đó trong mắt của tôi.
- Nào, mời em – Edward nói một cách dịu dàng – Sẽ không tệ như em nghĩ đâu – Nói rồi, anh cúi người xuống và vòng tay qua thắt lưng của tôi. Tôi chỉ việc nắm lấy bàn tay kia của anh, thanh thản để anh đỡ ra khỏi xe.
Vẫn ôm chặt lấy thắt lưng của tôi, anh kiễn nhẫn dìu tôi từng bước, từng bước một tiến vào trường.
Ở Phoenix, nhà trường thường tổ chức vũ hội trong những phòng khiêu vũ của khách sạn. Còn vũ hội ở đây thì tổ chức trong phòng tập thể dục, tất nhiên là thế rồi. Bởi lẽ trong thị trấn này, đây là căn phòng lớn nhất để có thể tổ chức vũ hội. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, tôi đã không khỏi bật cười. Trong phòng là những cửa vòm tết bằng bong bóng, còn trên tường thì đầy những tràng hoa màu tùng lam được xếp bằng giấy kếp.
- Giống như sắp diễn ra một bộ phim kinh dị ấy – Tôi lên tiếng, miệng vẫn còn cười khúc khích.
- Ừm – Anh càu nhàu khi chúng tôi chậm rãi tiến đến bàn bán vé. Anh gần như là mang vác hết toàn bộ sức nặng của cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn phải khập khiễng lê chân về phía trước – Ở đây có nhiều ma-cà-rồng quá chứ gì.
Không khỏi tò mò, tôi đưa mắt về phía sàn nhảy – một khu vực rộng lớn nằm ngay chính giữa phòng – nơi hai đôi bạn nhảy đang xoay tròn thật duyên dáng. Những cặp nhảy khác chỉ dám nhảy ở phía rìa căn phòng, nhường chỗ cho đôi bạn nhảy kia. Không một ai dám đứng vào nơi sáng rực ánh đèn như thế để khỏi bị đem ra so sánh. Emmett và Jasper quá toàn bích trong bộ lễ phục cổ điển. Alice thì tạo ấn tượng trong bộ váy đen, may bằng vải sa tanh, làn da trắng muốt của cô bạn hiện ra dưới những hình tam giác được khoét khá lớn. Còn Rosalie, ừm, Rosalie. Cô ấy quá kiều diễm. Bộ váy đỏ sặc sỡ của cô được cắt thấp ở đằng lưng, ôm sát ở bắp chân rồi xòe rộng ra với những diềm xếp nếp, cổ áo có viền, được xẻ sâu xuống tới tận thắt lưng. Bất giác tôi cảm thấy xót xa cho mọi cô gái đang có mặt ở trong phòng, trong đó có cả tôi.
- Anh có muốn em khóa tất cả các chốt cửa lại cho anh tha hồ tàn sát không? – Tôi thì thầm có ẩn ý.
- Thế em ở phe nào trong cái kế hoạch đó? – Anh lừ mắt nhìn tôi.
- Tất nhiên là phe anh rồi.
Một cách miễn cưỡng, anh khẽ mỉm cười:
- Em có thể làm tất cả để khỏi khiêu vũ chứ gì.
- Vâng, làm tất cả mọi thứ.
Edward nhanh chóng mua vé, rồi đưa tôi ra thẳng sàn nhảy. Như một phản ứng tự nhiên, tôi co rúm người lại, cố ghị chân xuống đất.
- Anh sẽ nhảy cả đêm – Anh thông báo.
Cuối cùng, anh cũng dìu được tôi ra nơi gia đình anh đang trình diễn những điệu nhảy tuyệt vời, chỉ có điều đó là những điệu nhảy cổ điển, không phù hợp lắm với phong cách của bản nhạc đương đại đang chơi. Tôi nhìn theo họ, trầm trồ thán phục.
- Edward – Cổ họng tôi đang hoàn toàn khô khốc, khó khăn lắm tôi mới thốt ra được những tiếng thì thào – Thật tình em không thể nhảy được! – Nỗi sợ hãi đang phập phồng trong lồng ngực của tôi.
- Đừng lo lắng, em ngốc à – Anh cũng thì thào đáp lại – Anh biết nhảy là được rồi – Nói đoạn anh cầm cả hai tay tôi đặt quàng lên cổ anh, còn anh thì bế bổng tôi lên, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi giày của anh ở dưới chân mình.
Và chúng tôi xoay tròn trong vũ điệu của riêng anh.
- Em có cảm giác như mình chỉ mới năm tuổi – Tôi cười thành tiếng sau vài phút nhảy valse mà chẳng phải động đến đôi chân của mình.
- Em không giống năm tuổi đâu – Anh lầm bầm, ôm tôi vào sát người anh hơn; trong phút chốc, chân tôi đã ở cách mặt đất khoảng ba tấc.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Alice mỉm cười khích lệ – tôi cũng mỉm cười đáp lại. Một cách bất ngờ, tôi phát hiện ra rằng mình cũng đang vui lên được ít nhiều.
- Được rồi, cũng không đến nỗi tệ – Tôi thành thật thú nhận.
Bất thình lình, Edward nhìn chằm chằm ra cửa, gương mặt của anh đanh lại đầy giận dữ.
- Có chuyện gì thế? – Tôi buột miệng hỏi lớn và cố nhìn theo hướng mắt của anh, nhưng động tác xoay vòng làm tôi mất phương hướng. Sau đó, tôi cũng biết được điều làm cho anh khó chịu, Jacob Black. Cậu bé không mặc lễ phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay trắng tinh tươm, thắt cà vạt, mái tóc dài, bóng mượt của cậu trải ngược ra sau, vẫn trung thành với kiểu cột đuôi ngựa. Jacob xăm xăm bước vào phòng.
Sau giây phút ngỡ ngàng khi nhận ra người mới đến, dù cố kìm nén, nhưng lòng tôi không sao tránh khỏi cảm giác bất an. Edward rõ ràng là rất bực bội, anh trở nên cáu bẳn. Sắc mặt anh tỏ vẻ tiếc nuối khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
Anh gầm gừ khe khẽ.
- Lịch sự nào! – Tôi nói như rít lên.
Giọng nói của Edward cực kỳ thô bạo:
- Cậu ta muốn nói chuyện với em cơ đấy.
Một cách chóng vánh, Jacob đã xuất hiện ở bên cạnh chúng tôi, nỗi ngượng ngùng lẫn biết lỗi hiện rõ rành rành trên gương mặt của cậu.
- A, Bella, em đang hy vọng được gặp chị ở đây – Giọng nói của cậu ta không có vẻ gì là như vậy, dù rằng nụ cười của cậu vẫn ấm áp như mọi khi.
- Chào Jacob – Tôi mỉm cười đáp lại – Có chuyện gì thế?
- Tôi có thể xen vào được không? – Cậu hỏi thăm dò, và lần đầu tiên liếc nhìn Edward. Tôi rất bất ngờ khi nhận ra rằng Jacob chẳng cần phải ngước mặt lên. Chắc chắn cậu bé đã cao lên được mười lăm xăng ti mét kể từ ngày đầu tiên tôi gặp cậu.
Edward vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, không bộc lộ bất kỳ một thái độ nào. Câu trả lời duy nhất của anh chỉ là nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất và bước lùi lại.
- Cảm ơn – Jacob nói một cách hòa nhã.
Edward chỉ lẳng lặng gật đầu, đăm đăm nhìn tôi một lát rồi quay gót.
Jacob choàng cả hai tay để ôm lấy thắt lưng của tôi, tôi cũng để hai tay lên bờ vai cậu ta.
- Trời ơi Jake, hiện giờ em cao bao nhiêu rồi?
Cậu bé hơi nghếch mặt lên một tí, trả lời:
- Một mét tám mười tám.
Chúng tôi chẳng giống như đang khiêu vũ chút nào – chính cái chân tôi là nguyên nhân của chuyện này. Chúng tôi chỉ lắc qua lắc lại theo điệu nhạc. Cũng tạm ổn. Sự nhổ giò gần đây của cậu bé đã khiến cậu trở nên lóng ngóng vụng về, cũng có thể Jacob không phải là một bạn nhảy tuyệt vời như tôi.
- Nào, làm sao mà em lại quyết tâm đến đây vào ngày hôm nay thế? – Tôi hỏi, không hề che giấu nỗi tò mò thực sự. Tuy nhiên, qua thái độ vừa nãy của Edward tôi cũng đã lờ mờ đoán ra được phần nào.
- Chị tin không, bố đã cho em những hai mươi đô la cho việc đến tham dự vũ hội với chị đấy – Jacob thú nhận, gương mặt không giấu được vẻ ngượng ngùng.
- Ừ, chị tin – Tôi thì thào trả lời cậu – Ừm, ít ra thì chị cũng mong em tìm thấy niềm vui. Cứ làm những gì em thích nhé – Tôi chòng ghẹo, mắt hướng về một tốp các cô gái đang đứng đấu lưng vào tường trông chẳng khác bao nhiêu với một bài vẽ tập phối màu.
- Vânggg – Cậu bé thở dài – Nhưng cô ấy có bạn nhảy rồi.
Nói rồi cậu nhìn xuống, bắt gặp cái nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên của tôi – cả hai chúng tôi đều quay đi, ngượng ngùng.
- Chị xinh lắm – Jacob nhận xét một cách bẽn lẽn.
- Ưmm, cảm ơn em. Nhưng sao bác Billy lại bảo em đến đây? – Tôi hỏi nhanh, mặc dù đã biết trước câu trả lời.
Jacob xịu mặt xuống khi đề tài đã bị thay đổi. Cậu quay mặt đi, tâm trạng có vẻ bứt rứt.
- Bố nói đây là nơi “an toàn” để có thể nói chuyện với chị. Em thề rằng “ông già” của em đã lẩm cẩm rồi.
Tôi hùa vào tiếng cười của cậu bé một cách yếu ớt.
- Dù sao bố cũng nói là nếu em chuyển lời đến chị, bố sẽ cho em cái xylanh chính mà em đang cần – Jacob thú nhận với một nụ cười gượng gạo.
- Thế thì nói với chị đi. Chị muốn em hoàn thành chiếc xe hơi của mình – Tôi mỉm cười đáp lại. Ít ra thì Jacob cũng đâu có tin vào ba cái truyền thuyết đó. Điều này khiến tình cảnh của tôi dễ thở hơn đôi chút. Dựa lưng vào tường, Edward đang chăm chú quan sát thái độ của tôi, không bộc lộ một cảm xúc nào. Tôi trông thấy một cô gái áng chừng là sinh viên năm thứ hai, xúng xính trong bộ váy màu hồng, đang rụt rè nhìn Edward, nhưng anh chẳng có vẻ gì là biết đến sự tồn tại của cô ta cả.
Jacob lại quay mặt đi, ngượng nghịu:
- Chị đừng có nổi xung thiên lên nhé, đồng ý không?
- Không bao giờ chị nổi xung lên với em, Jacob ạ – Tôi trấn an cậu bé – Cũng như không bao giờ chị giận bác Billy cả. Em cứ nói những gì em được dặn dò đi.
- Ưmm, điều này thật ngớ ngẩn hết sức, em xin lỗi, chị Bella. Bố em muốn chị chia tay với bạn trai. Bố bắt em phải dùng cái câu “em xin chị đấy” – Cậu lắc đầu vì phẫn nộ.
- Bố em vẫn còn mê tín ư?
- Vâng. Bố đã thổi phồng quá đáng vụ chị bị ngã trọng thương ở Phoenix. Bố em không tin… – Jacob dừng lại, e dè.
Đôi mắt tôi tối sầm lại.
- Chị ngã thật mà.
- Em biết là như vậy – Jacob trả lời liền tắp lự.
- Bác ấy nghĩ rằng Edward đã làm gì đó khiến chị bị thương – Đó không phải là câu hỏi, và mặc dù đã hứa, nhưng cục tức của tôi đã lên đến cổ.
Jacob vẫn không nhìn vào mắt tôi. Chúng tôi thậm chí đã không còn lắc lư theo nhạc nữa, dù rằng hai bàn tay của cậu ta vẫn giữ ở eo lưng của tôi, và đôi bàn tay của tôi vẫn còn quàng quanh cổ của cậu ấy.
- Nhìn chị đi, Jacob, chị biết bác Billy có thể sẽ không tin điều này, nhưng chị chỉ cần em biết thôi – Bây giờ cậu bé mới chịu quay lại nhìn tôi, một phản ứng không thể tránh khỏi do giọng nói thiết tha của tôi – Thật sự thì chính Edward đã cứu sống chị đấy. Nếu không có Edward và cha của anh ấy, chị đã chết rồi.
- Em biết mà – Jacob xác nhận một cách ngắn gọn, nhưng có vẻ như cậu chỉ bị mủi lòng trước những lời lẽ chân thành của tôi mà thôi. Ắt hẳn những lý lẽ của ông Billy có sức thuyết phục hơn tôi, chí ít là như vậy.
- Jacob này, chị rất tiếc vì em phải lặn lội đến đây để làm cái việc này – Tôi tiếp tục nói – Dù sao đi nữa, em cũng chỉ làm cái công việc của mình thôi mà, chị nói có đúng không?
- Vâng – Cậu bé lại thì thào. Mắt nhìn sang hướng khác, rầu rĩ…
- Còn gì nữa không? – Tôi hỏi tiếp trong sự hoài nghi.
- Chị quên hết đi nhé – Jacob lầm bầm – Em sẽ tự tìm việc làm và kiếm tiền lấy vậy.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Jacob cho đến khi cậu ta chịu cúi xuống nhìn tôi.
- Em muốn nói gì thì nói đi, Jacob.
- Thôi, tệ hại lắm.
- Không sao đâu. Em cứ nói với chị đi – Tôi khuyến khích.
- Được rồi, nhưng trời ạ, tệ lắm – Jacob chậm rãi lắc đầu – Bố bảo nói với chị, à không, cảnh báo với chị rằng, đây là câu nói của bố, không phải của em đâu – Nói đến đây, cậu ta buông một tay ra khỏi thắt lưng tôi, vẽ một dấu ngoặc kép trong không trung: “Cả nhà bác sẽ theo sát đấy” – Cậu thận trọng dò xét phản ứng của tôi.
Nghe cứ như một câu nói trong phim Mafia vậy. Tôi bật cười thành tiếng.
- Chị thấy tiếc cho em phải làm việc này quá, Jake – Tôi nói trong tiếng cười khúc khích.
- Em không sao – Jacob nhe răng ra cười một cách hồn nhiên. Đôi mắt của cậu khẽ lướt nhanh lên bộ váy của tôi – Vậy, em sẽ nói lại với bố là chị không thích như thế? – Cậu hỏi một cách hớn hở.
- Không – Tôi thở dài – Em nói với bố là chị cảm ơn. Chị biết bác lo cho chị.
Bài hát kết thúc, tôi buông thõng tay xuống.
Đôi tay Jacob vẫn còn ngập ngừng ở thắt lưng của tôi chưa chịu rời, cậu ta liếc nhìn tôi, ướm ý:
- Chị có muốn nhảy lại không? Hay em đưa chị ra khỏi đây nhé?
Đột ngột Edward xen vào, trả lời câu hỏi đó thay tôi:
- Được rồi, Jacob. Giờ là chuyện của tôi.
Cậu bé da đỏ nao núng, trố mắt nhìn thẳng vào Edward không rõ đã đứng bên cạnh chúng tôi từ lúc nào.
- À, em không còn gặp chị ở đó nữa – Cậu lẩm bẩm – Nhưng rồi em sẽ sớm gặp lại chị thôi, Bella – Jacob lùi lại, vẫy tay chào tạm biệt một cách gượng ép.
Tôi mỉm cười đáp lại.
- Ừ, chị sẽ gặp lại em.
Bài hát kế tiếp lại bắt đầu, vòng tay của Edward lại choàng vào người tôi. Thanh âm của bài hát hơi cao một chút đối với điệu xì lô, tất nhiên, với anh thì chẳng có gì là khó. Tôi ngả đầu vào ngực anh, mãn nguyện.
- Anh cảm thấy khá hơn chưa? – Tôi hỏi trêu chọc.
- Chưa – Edward đáp cụt lủn.
- Anh đừng bực tức với ông Billy – Tôi thở dài – Ông ấy chỉ vì bố mà lo cho em thôi. Ngoài ra, không có chuyện gì khác.
- Anh đâu có tức tối với ông Billy – Anh nói nhanh – Nhưng con trai của ông ta làm anh phát cáu.
Tôi hơi ngả người ra sau để ngước mắt nhìn anh. Gương mặt của anh rất nghiêm nghị.
- Sao vậy?
- Trước tiên là cậu ta đã khiến anh phải thất hứa.
Tôi nhìn anh chăm chăm, không hiểu.
Anh nhoẻn cười nửa miệng.
- Trước tiên, anh đã hứa là tối nay sẽ không rời em nửa bước – Anh giải thích.
- Ổ, không sao, cái đó tha thứ được.
- Cảm ơn. Nhưng còn cái khác nữa – Nói đến đây, Edward hơi cau mày lại.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
- Cậu ta dám bảo là em xinh – Anh nói tiếp, đôi lông mày của anh chau lại nhiều hơn
- Đó gần như là một lời lăng mạ khi trông em như thế này. Em còn hơn cả tuyệt đẹp nữa.
Tôi bật cười ngặt nghẽo.
- Anh đúng là nịnh đầm.
- Anh không nghĩ vậy. Đôi mắt của anh biết đánh giá mà.
Chúng tôi lại dập dìu từng bước, bàn chân của tôi vẫn ở trên chân anh khi anh ôm sát tôi vào người mình.
- Giờ anh có thể kể cho em nghe lý do có buổi tối này không? – Tôi thổ lộ thắc mắc của mình.
Anh cúi xuống nhìn tôi, ngập ngừng; tôi chỉ biết nhìn chăm chú vào những vòng hoa giấy treo trên tường.
Edward suy nghĩ trong chốc lát, rồi bất thần, anh chuyển hướng, xoay tròn tôi giữa đám đông để trở lại cửa ra vào. Tôi thoáng nhận ra Jessica và Mike đang khiêu vũ với nhau, họ đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách tò mò. Jessica có vẫy tay chào tôi, và tôi đã mỉm cười chào lại. Angela cũng có mặt ở gần đó, trông có vẻ hạnh phúc trong vòng tay của Ben Cheney thấp bé; cô bạn không hề rời mắt khỏi anh bạn thấp hơn cô một cái đầu. Lee nhảy với Samanthan; còn Lauren, trong vòng tay của Conner, đang nhìn trân trối về phía chúng tôi. Giờ đây, tôi đã có thể nhận ra từng cái tên gắn với từng khuôn mặt trong động tác xoay vòng như thế này rồi. Cuối cùng, anh và tôi cùng ra khỏi cửa, trong ánh sáng lờ mờ, bầu không khí lành lạnh của một buổi chiều tà sắp tắt.
Chỉ còn hai đứa với nhau, anh bế thốc tôi lên, đưa tôi ra khỏi những khoảng sân tối đèn, tiến đến một băng ghế dài núp dưới bóng cây thường xuân. Anh ngồi xuống, nâng niu tôi trong lòng. Trăng bắt đầu lên, gương mặt anh trắng bệch trong thứ ánh sáng màu thủy ngân. Bờ môi anh cứng đờ, đôi mắt đầy ắp những nỗi muộn phiền.
- Anh làm sao vậy? – Tôi dịu dàng lên tiếng.
Anh không đoái hoài gì đến câu hỏi đó, mắt vần nhìn chăm chăm lên vầng trăng bạc.
- Chiều hôm…- Anh lẩm bẩm – Một ngày nữa lại đang trôi qua. Ngày có đẹp đến mấy thì cũng phải đến lúc kết thúc…
- Có một vài thứ không bao giờ kết thúc – Tôi lẩm bẩm trong họng, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.
Edward thở dài.
- Anh đưa em đến vũ hội – Anh nói một cách chậm rãi, cuối cùng cũng chịu trả lời câu hỏi của tôi – bởi vì anh không muốn em bỏ lỡ bất cứ một thứ gì hết. Anh không muốn sự hiện diện của mình làm cho em phải rời bỏ cái gì đó, anh sẽ tìm mọi cách ngăn điều đó lại trong khả năng của mình. Anh muốn em là con người thực thụ. Anh muốn cuộc sống của em được tiếp diễn khi mà cuộc đời của anh đã vĩnh viến mất đi vào cái năm một ngàn chín trăm mười tám.
Tôi rùng mình theo từng lời nói của anh, rồi tôi không ngăn được mình lắc đầu giận dữ:
- Có bao giờ em thích đến vũ hội đâu? Nếu không vì anh mạnh hơn em gấp ngàn lần, em sẽ chẳng bao giờ đến đó.
Edward thoáng nở nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn tỏ ra nghiêm nghị.
- Cũng không đến nỗi tệ, chẳng phải em đã nói như vậy đó sao.
- Bởi vì em đang có anh ở bên mình.
Im lặng. Anh lại ngước nhìn chằm chặp lên vầng trăng, còn tôi thì nhìn anh chăm chăm. Ước gì có cách nào đó để giải thích với anh rằng cuộc sống của con người thực thụ cũng đầy những điều khiến ta đổ vỡ.
- Em có thể kể thật với anh một điều không? – Bất ngờ anh lên tiếng, nhìn tôi, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Chẳng phải em luôn như thế sao?
- Chỉ cần hứa với anh là sẽ kể thôi – Anh khăng khăng, bất thần, nụ cười mở rộng ra đến tận mang tai.
- Được thôi – Vừa trả lời xong, tôi hiểu ngay thế nào mình cũng sẽ hối hận.
- Dường như em đã rất bất ngờ khi nhận ra rằng anh đưa em đến đây – Anh bắt đầu.
- Đúng, em đã rất bất ngờ – Tôi xen vào.
- Chính xác – Anh đồng ý – Vậy hẳn là em đã nghĩ đến chuyện khác. Anh tò mò, em nghĩ chúng mình diện bảnh như thế để đi đâu?
Đúng là tôi đã đoán không sai mà. Tôi bặm môi lại, ngập ngừng:
- Thôi, em không muốn cho anh biết đâu.
- Em đã hứa rồi mà – Anh phản đối liền tức khắc.
- Em biết.
- Thế thì nói cho anh nghe đi.
Tôi biết anh chỉ nghĩ rằng đó là một điều khiến tôi xấu hổ nên tôi không dám kể, chứ có biết đâu là…
- Em nghĩ nó sẽ khiến anh giận…hoặc là buồn.
Đôi lông mày của anh ngay lập tức chau lại, đăm chiêu.
- Anh vẫn muốn biết, nào, nói đi!
Tôi thở dài. Anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
- Ừmm, em đã nghĩ rằng nó là một sự kiện đặc biệt. Em không ngờ nó lại là là một hoạt động theo lối mòn của con người – khiêu vũ! – Tôi nhạo báng.
- Con người á? – Anh hỏi lại đầy ngạc nhiên.
Tôi nhìn xuống bộ váy đang mặc, táy máy nghịch ngợm mấy thớ lụa mỏng. Anh vẫn chờ đợi trong im lặng.
- Được rồi – Tôi quyết định thú nhận – Em đã hy vọng rằng anh thay đổi quyết định. Anh sẽ biến đổi em, thế đấy.
Trên gương mặt anh trong phút chốc hiện lên đầy đủ tất cả các sắc thái cung bậc của cảm xúc: giận dữ, đau khổ…và khi trải qua một lô một lốc những cảm xúc ấy, gương mặt anh bỗng nhiên lại chứa đầy sự vui thích.
- Em nghĩ đây sẽ là một sự kiện gì trọng đại lắm hả? – Anh trêu chọc tôi, tay mân mê ve áo.
Tôi giả vờ cau có nhằm che giấu nỗi ngượng ngùng của mình.
- Em không rành những vấn đề này lắm. Với em, ít ra nó cũng còn có lý hơn là đi dự vũ hội – Anh vẫn ngoác miệng ra cười – Có gì vui đâu mà cười – Tôi bắt bẻ.
- Ừ, em nói đúng, chẳng có gì vui mà cười cả – Anh đồng ý, và nụ cười tắt dần trên môi anh – Tại anh tưởng em đùa, chứ đâu có dè là em nghiêm túc dữ vậy.
- Nhưng em nghiêm túc thật mà.
Anh thở dài:
- Anh biết rồi. Em thật sự mong muốn điều đó lắm sao?
Nỗi đau khổ lại hiện về, đong đầy trong đôi mắt của anh. Tôi chỉ biết bặm môi lại và gật đầu.
- Vậy ra là đã sẵn sàng để kết thúc tất cả rồi ư – Edward lầm bầm, gần như là nói với chính mình – Em đã sẵn sàng để đón nhận bóng chiều tà thay cho buổi bình minh của cuộc đời mình rồi sao, cuộc đời của em chỉ mới chớm nở, vậy mà em đã đành đoạn từ bỏ mọi thứ.
- Không phải là kết thúc, nó chỉ là sự khởi đầu – Tôi làu bàu phản đối.
- Anh đâu có đáng để em phải làm như vậy – Giọng nói của anh nghe thật não nề, thê lương.
- Anh có nhớ đã có lần anh bảo với em rằng em không thể nhìn rõ mình không? – Tôi hỏi, đôi chân mày dãn rộng ra – Anh cũng chẳng hơn gì em cả.
- Anh biết mình như thế nào.
Tôi chỉ thở dài.
Và cái gương mặt có thái độ thay đổi luôn xoành xoạch kia bất ngờ cúi xuống gương mặt tôi. Edward mím môi thật chặt, đôi mắt vô cùng nghiêm nghị nhìn thật lâu vào mắt tôi, thăm dò.
- Em đã sẵn sàng rồi chứ? – Anh hỏi.
- Hửmm – Tôi nuốt ực không khí vào trong – Vâng?
Edward mỉm cười, và một cách chậm rãi, anh cúi người xuống thấp hơn, cho đến lúc đôi môi lạnh giá của anh mơn nhẹ lên làn da ở ngay chỗ quai hàm của tôi.
- Ngay bây giờ nhé? – Anh thì thào, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ tôi. Bất giác tôi rùng mình, ớn lạnh.
- Vâng – Tôi cũng thì thào đáp lại, không dám phát ra tiếng vì sợ giọng nói của mình sẽ vỡ òa ra mất. Lúc này, nếu Edward nghĩ tôi đang lừa phỉnh anh thì anh sẽ vô cùng thất vọng. Tôi đã nghĩ kỹ về vấn đề này rồi, tôi sẽ không bao giờ hối hận với quyết định này. Chắc chắn không thành vấn đề nếu thân người tôi có cứng đờ như một khúc gỗ, hai tay nắm lại, và hơi thở lúc được lúc mất…
Đột nhiên, anh bật cười chua chát, và quay mặt đi. Gương mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng.
- Em không thể tin rằng anh dễ dàng nhượng bộ như thế, nghe chưa – Anh nói một cách gắt gỏng.
- Người ta chỉ mơ thôi.
Đôi lông mày của anh nhướng lên ngay tức khắc.
- Mơ? Em mơ gì? Mơ thành quỷ dữ hả?
- Không hoàn toàn như vậy – Tôi trả lời, cảm thấy bực bội trước lời lẽ khó chịu của anh. Quỷ dữ, ai lại đi nói thế bao giờ – Em chỉ mơ được ở bên anh thôi.
Thái độ của anh lập tức thay đổi, vừa dịu dàng, vừa phảng phất một nỗi buồn sâu lắng, khi chợt nhận ra nỗi đau khổ phảng phất trong giọng nói của tôi.
- Bella – Ngón tay của anh nhẹ nhàng mơn theo đường môi của tôi – Anh sẽ luôn ở bên em… như thế vẫn còn chưa đủ sao em?
Tôi mỉm cười dưới những đầu ngón tay của anh.
- Đủ bây giờ thôi.
Edward chau mày trước thái độ bướng bỉnh của tôi. Tối hôm nay, cả tôi và cả anh, không ai muốn chịu thua ai hết. Bực bội, anh lại gầm gừ…
Tôi chạm tay lên mặt anh.
- Nào – Đến lượt tôi lên tiếng – Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này gộp lại, như thế vẫn chưa đủ, đúng không?
- Không, như thế là đủ rồi – Anh đính chính, nụ cười lại nở trên môi – Đủ mãi mãi.
Và anh lại cúi xuống, đặt đôi môi lạnh giá vào cổ tôi.
(P/s: Chúc mọi người ăn Tết dzui dzẻ bên gia đình và những người thân yêu!)
Một cách cẩn thận, Edward giúp tôi ngồi vào xe, cố gắng không làm nhàu cái áo lụa mỏng manh trên người tôi, hay làm xộc xệch chùm hoa anh vừa cài lên mái tóc uốn quăn một cách công phu của tôi, và để tôi không phải trật chân với chiếc giày cao gót. Rõ ràng là anh chẳng để ý gì đến vẻ mặt cau có vì tức giận của tôi cả.
Sau khi tôi đã yên vị trong xe, anh tức tốc ngồi vào tay lái, cho xe chạy thẳng ra con đường dài, nhỏ hẹp.
- Sao anh không chịu nói thẳng ra đi, có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi một cách gắt gỏng.
Tôi rất ghét sự bất ngờ. Và anh hoàn toàn biết điều đó.
- Anh thấy lạ là tới giờ em vẫn chưa nhận ra đấy – Anh ném một nụ cười trêu ghẹo về phía tôi, hơi thở của tôi chợt dừng lại ở cuống họng. Chưa bao giờ tôi thấy anh điển trai đến thế.
- Tất nhiên là em đã nhận ra rằng anh rất bảnh bao, đúng không? – Tôi đính chính.
- Đúng rồi – Edward xác nhận bằng một nụ cười toe toét. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh diện một bộ đồ màu đen, và sự tương phản của nó với nước da trắng muốt càng khiến cho vẻ đẹp của anh trở nên huyền hoặc. Và một điều tôi không thể phủ nhận, đó là bộ lễ phục anh đang mặc khiến tôi không thể không căng thẳng.
Nhưng như thế vẫn chưa căng thẳng bằng chiếc váy này, hay chiếc giày này. Đúng, chính xác là chỉ có một chiếc giày, vì bên chân kia của tôi vẫn đang còn bó bột. Nhưng dù có mang chiếc giày nhọn gót, cộng thêm với sự che phủ của chiếc váy lụa đính đầy ruy băng dài quá gót này, cũng chẳng thể nào che giấu được cái dáng đi cà nhắc của tôi.
- Em sẽ không bao giờ để cho Alice biến em thành búp bê Barbie lần thứ hai đâu – Tôi thông báo, rùng mình khi nhớ lại cả buổi trời đã phải ngồi thừ ra trong căn phòng tắm rộng thênh thang của Alice mà để cho cô bạn đóng vai trò là thợ làm đầu và chuyên gia trang điểm; tôi chưa thể cử động lại tay chân một cách bình thường. Mỗi khi tôi cựa quậy hay phàn nàn là y như rằng Alice quanh đi quẩn lại chỉ giải thích mỗi một điều, đó là cô không giữ được ký ức gì về cuộc sống con người trước đây của mình, và rằng tôi đừng phá hỏng niềm vui của cô. Đến màn thứ hai, cô bạn tròng vào người tôi một chiếc váy kệch cỡm không thể tả – màu xanh dương thẫm, có nhiều diềm xếp nếp, trễ vai và đầy những sợi dây lòng thòng mà tôi không sao hiểu được là để dùng vào việc gì – một chiếc váy phù hợp với việc dẫn thú cưng đi dạo hơn là lang thang trong cái thị trấn Forks. Chẳng có dịp gì long trọng đến độ phải dùng đến cái bộ đồ nghi thức này, tôi có thể chắc chắn điều đó. Trừ phi… thôi, không nên hỏi anh những nghi ngờ của mình, chỉ nên giữ ở trong lòng thôi.
Đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng thì có tiếng chuông điện thoại réo vang. Edward lần tay vào túi áo rút ra chiếc điện thoại di động, liếc mắt nhanh vào màn hình trước khi nhận cuộc gọi.
- Dạ, thưa ông Charlie? – Anh lên tiếng một cách thận trọng.
- Charlie á? – Tôi chau mày.
Bố tôi đã trở nên khó tính từ khi tôi trở về Forks. Trước tai nạn của tôi, bố có hai thái độ rõ ràng. Với bác sĩ Carlisle, đó là một lòng quý trọng và biết ơn sâu sắc. Còn thái độ kia, bố vẫn một mực tin rằng mọi tội lỗi là do Edward – bởi vì “Nếu không phải vì thằng nhóc đó thì con đâu có bỏ nhà đi như vậy!”. Còn Edward thì quay sang ủng hộ hoàn toàn thái độ của ngài cảnh sát trưởng nhà tôi. Thế là những ngày này, tôi phải tuân theo hàng tá các phép tắc mà trước đó, chúng không hề tồn tại: lệnh giới nghiêm, giờ giấc đi đứng…
Bố nói gì đó mà Edward trố mắt ra vì ngạc nhiên, sau đó là ngoác miệng ra cười toe toét.
- A ha, thế ạ! – và anh bật cười khanh khách.
- Cái gì thế? – Tôi hỏi.
Anh phớt tỉnh Ăng lê trước câu hỏi của tôi.
- Sao ông không để cháu nói chuyện với cậu ấy? – Edward đề nghị với một niềm vui thích không hề che giấu. Sau đó, anh đợi trong vài giây.
- À, chào Tyler, Edward Cullen đây – Giọng nói của anh cực kỳ thân thiện, hừm, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Tôi thừa hiểu cái sự nhẹ nhàng nhưng đầy ma mãnh đó. Nhưng Tyler đang làm gì ở nhà tôi thế nhỉ? Bất giác, cái lý do khủng khiếp ngày nào chợt ùa về đè nặng lên vai tôi. Tôi tức thì nhìn xuống chiếc váy lòe loẹt mà Alice đã buộc tôi phải mặc.
- Tôi rất tiếc khi phải truyền đạt lại với cậu thế này, nhưng tối nay Bella không thể đi với cậu được – Giọng nói của Edward thay đổi, sự tinh quái trong giọng nói của anh càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn – Mà thật ra, tối nào Bella cũng không thể ra khỏi nhà mà đi chơi với ai được, ngoại trừ với tôi thôi. Vậy là mất công cậu rồi. Tôi rất lấy làm tiếc cho buổi tối hôm nay của cậu – Nhưng sao giọng nói của anh chẳng có vẻ gì gọi là “rất tiếc” cả. Và rồi…”táp”, anh đóng điện thoại lại, trên gương mặt là một nụ cười giương giương tự đắc.
Từ mặt tới cổ tôi đỏ ửng một màu tức giận. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi.
Anh quay sang nhìn tôi, ngạc nhiên tột độ.
- Anh không nên nói thế ư? Anh không có ý làm cho em phật lòng.
Tôi không quan tâm tới câu phân bua ấy.
- Anh đang đưa em tới vũ hội! – Tôi hét lên.
Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ. Giá mà tôi chịu để ý kỹ hơn, thể nào tôi cũng đọc được chú thích trên các tờ quảng cáo rằng hôm nay là ngày trang hoàng trường học. Nhưng tôi cũng chẳng bao giờ có thể ngờ nổi là anh có ý định đưa tôi đến đấy. Chẳng phải là anh đã quá rõ về tôi rồi hay sao.
Và Edward cũng không thể ngờ là phản ứng của tôi lại dữ dội đến như vậy, điều đó quá rõ ràng. Anh mím chặt môi lại, đôi mắt sa sầm xuống.
- Đừng khó tính như vậy, Bella.
Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, chúng tôi đã đi được nửa đường tới trường.
- Sao anh lại làm thế với em? – Tôi hỏi gặng trong cơn hoảng hốt.
Anh khẽ chỉnh lại bộ lễ phục của mình.
- Nào, Bella, thế em nghĩ chúng mình sẽ làm gì?
Thật xấu hổ chết đi được. Ban đầu, cũng chỉ tại tôi đã không chú ý. Và cũng vì tôi đã ngờ ngợ – chính xác hơn là đã trông đợi – khi Alice cố biến tôi thành một nữ hoàng kiêu sa vì một mục đích nào đó. Giờ thì những hy vọng có đôi chút hồi hộp kia đã trở nên ngớ ngẩn hết chỗ nói.
Tôi đã nghĩ đây là một buổi gặp gỡ đặc biệt. Nhưng khiêu vũ! Đó là điều không bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.
Những giọt nước mắt dỗi hờn bắt đầu lăn dài xuống má. Thảng thốt… hình như mình đang dùng mascara mà! Một cách vội vàng, tôi quệt vào mi dưới, hy vọng trên gương mặt không có một vết dơ nào. Tôi kiểm tra tay, không có vệt đen. Có lẽ Alice đã lường từ trước nên cho tôi dùng loại mỹ phẩm không thấm nước chăng.
- Kỳ lạ thật. Tại sao em lại khóc chứ? – Anh hỏi trong sự ngỡ ngàng.
- Bởi vì em đang phát điên!
- Bella – Anh lại sử dụng đôi mắt vàng đầy ma lực như muốn nuốt chửng lấy tôi.
- Vâng? – Tôi thì thào, ngay lập tức bị phân tâm.
- Chiều anh đi – Anh nài nỉ.
Thật kỳ lạ, đôi mắt tuyệt đẹp kia đang xoa dần nỗi tức giận trong tâm can của tôi. Đúng là không thể giận anh lâu được mỗi khi anh giở cái “mánh khóe” đó ra. Cuối cùng, tôi lắc đầu chịu thua.
- Được thôi – Tôi trề môi, không thể lừ mắt nhìn anh được nữa, khi anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt tràn trề cảm xúc như vậy – Em sẽ đi theo anh. Nhưng rồi anh sẽ thấy. Thể nào em cũng bị gẫy nốt cái chân bên kia. Anh nhìn cái giày này đi! Thấy chưa! – Vừa nói, tôi vừa giơ cái chân lành lặn ra làm bằng chứng.
- Hửmm – Edward trố mắt vào bên chân quá dài của tôi – Nhớ nhắc anh cảm ơn Alice về điều đó nhé.
- Alice cũng đến dự vũ hội sao? – Tôi hơi cảm thấy thanh thản đôi chút.
- Với Jasper, Emmett… và Rosalie – Anh thú nhận.
Cảm giác thanh thản tự dưng biến mất. Mối quan hệ giữa tôi và Rosalie chẳng có gì tiến triển, dù rằng mối quan hệ giữa tôi và một nửa kia của cô vẫn diễn ra tốt đẹp. Emmett thích có sự hiện diện của tôi, anh ta nghĩ rằng những phản ứng của tôi rất hài hước, hoặc cũng có thể hình ảnh tôi hay té lên té xuống khiến anh ta cảm thấy vui chăng. Trong lúc lắc đầu hòng xua đuổi những điều chi phối suy nghĩ của mình như vậy, tôi bất chợt nảy ra một suy nghĩ khác.
- Bố em có biết kế hoạch này của anh không? – Tôi hỏi, tự dưng có cảm giác ngờ ngợ.
- Tất nhiên là có – Edward ngoác miệng ra cười toe toét và rồi bật cười khúc khích – Nhưng hình như Tyler không biết.
Tôi nghiến răng lại, thở dài. Làm sao Tyler có thể ảo tưởng như vậy được, tôi không thể nào hiểu nổi. Ở trường, nơi ngài cảnh sát trưởng nhà tôi không thể ra mặt mà tỏ rõ uy quyền – Edward và tôi vẫn luôn đi với nhau cơ mà – chỉ trừ những ngày nắng ấm hiếm hoi mà thôi.
Trước mặt chúng tôi, ngôi trường hiện ra. Chiếc xe ô tô đỏ chót của Rosalie nổi đình nổi đám ngay giữa bãi đậu xe. Hôm nay mây rất mỏng, vài vạt nắng đang tắt dần ở phía trời tây.
Edward bước ra ngoài, không quên đi vòng ra trước để mở cửa xe cho tôi. Rất lịch lãm, anh hơi khom người xuống, khẽ chìa tay ra.
Vẫn bướng bỉnh, tôi cứ ngồi thừ ra trên ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, tận hưởng niềm vui được lên mặt một chút. Bãi đậu xe lúc này đang rất đông người, ai cũng diện những bộ quần áo sang trọng – những nhân chứng bất đắc dĩ của tôi. Lúc này, anh đâu thể dùng sức mạnh mà bế bổng tôi ra khỏi xe như lúc chỉ có hai đứa với nhau.
Edward thở dài.
- Khi người ta muốn giết em thì em can đảm như loài sư tử vậy, còn khi có người mời em khiêu vũ …- Anh khẽ lắc đầu.
Tôi nuốt khan. Tại sao cứ phải là khiêu vũ?
- Bella, anh sẽ không để bất cứ thứ gì làm em đau đâu, dù cho đó có là em đi chăng nữa. Anh sẽ không để em rời xa anh lấy nửa bước đâu, anh hứa đấy.
Nghe những điều anh vừa nói, bất giác tôi cảm thấy vững dạ hơn. Và anh đã đọc được điều đó trong mắt của tôi.
- Nào, mời em – Edward nói một cách dịu dàng – Sẽ không tệ như em nghĩ đâu – Nói rồi, anh cúi người xuống và vòng tay qua thắt lưng của tôi. Tôi chỉ việc nắm lấy bàn tay kia của anh, thanh thản để anh đỡ ra khỏi xe.
Vẫn ôm chặt lấy thắt lưng của tôi, anh kiễn nhẫn dìu tôi từng bước, từng bước một tiến vào trường.
Ở Phoenix, nhà trường thường tổ chức vũ hội trong những phòng khiêu vũ của khách sạn. Còn vũ hội ở đây thì tổ chức trong phòng tập thể dục, tất nhiên là thế rồi. Bởi lẽ trong thị trấn này, đây là căn phòng lớn nhất để có thể tổ chức vũ hội. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, tôi đã không khỏi bật cười. Trong phòng là những cửa vòm tết bằng bong bóng, còn trên tường thì đầy những tràng hoa màu tùng lam được xếp bằng giấy kếp.
- Giống như sắp diễn ra một bộ phim kinh dị ấy – Tôi lên tiếng, miệng vẫn còn cười khúc khích.
- Ừm – Anh càu nhàu khi chúng tôi chậm rãi tiến đến bàn bán vé. Anh gần như là mang vác hết toàn bộ sức nặng của cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn phải khập khiễng lê chân về phía trước – Ở đây có nhiều ma-cà-rồng quá chứ gì.
Không khỏi tò mò, tôi đưa mắt về phía sàn nhảy – một khu vực rộng lớn nằm ngay chính giữa phòng – nơi hai đôi bạn nhảy đang xoay tròn thật duyên dáng. Những cặp nhảy khác chỉ dám nhảy ở phía rìa căn phòng, nhường chỗ cho đôi bạn nhảy kia. Không một ai dám đứng vào nơi sáng rực ánh đèn như thế để khỏi bị đem ra so sánh. Emmett và Jasper quá toàn bích trong bộ lễ phục cổ điển. Alice thì tạo ấn tượng trong bộ váy đen, may bằng vải sa tanh, làn da trắng muốt của cô bạn hiện ra dưới những hình tam giác được khoét khá lớn. Còn Rosalie, ừm, Rosalie. Cô ấy quá kiều diễm. Bộ váy đỏ sặc sỡ của cô được cắt thấp ở đằng lưng, ôm sát ở bắp chân rồi xòe rộng ra với những diềm xếp nếp, cổ áo có viền, được xẻ sâu xuống tới tận thắt lưng. Bất giác tôi cảm thấy xót xa cho mọi cô gái đang có mặt ở trong phòng, trong đó có cả tôi.
- Anh có muốn em khóa tất cả các chốt cửa lại cho anh tha hồ tàn sát không? – Tôi thì thầm có ẩn ý.
- Thế em ở phe nào trong cái kế hoạch đó? – Anh lừ mắt nhìn tôi.
- Tất nhiên là phe anh rồi.
Một cách miễn cưỡng, anh khẽ mỉm cười:
- Em có thể làm tất cả để khỏi khiêu vũ chứ gì.
- Vâng, làm tất cả mọi thứ.
Edward nhanh chóng mua vé, rồi đưa tôi ra thẳng sàn nhảy. Như một phản ứng tự nhiên, tôi co rúm người lại, cố ghị chân xuống đất.
- Anh sẽ nhảy cả đêm – Anh thông báo.
Cuối cùng, anh cũng dìu được tôi ra nơi gia đình anh đang trình diễn những điệu nhảy tuyệt vời, chỉ có điều đó là những điệu nhảy cổ điển, không phù hợp lắm với phong cách của bản nhạc đương đại đang chơi. Tôi nhìn theo họ, trầm trồ thán phục.
- Edward – Cổ họng tôi đang hoàn toàn khô khốc, khó khăn lắm tôi mới thốt ra được những tiếng thì thào – Thật tình em không thể nhảy được! – Nỗi sợ hãi đang phập phồng trong lồng ngực của tôi.
- Đừng lo lắng, em ngốc à – Anh cũng thì thào đáp lại – Anh biết nhảy là được rồi – Nói đoạn anh cầm cả hai tay tôi đặt quàng lên cổ anh, còn anh thì bế bổng tôi lên, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi giày của anh ở dưới chân mình.
Và chúng tôi xoay tròn trong vũ điệu của riêng anh.
- Em có cảm giác như mình chỉ mới năm tuổi – Tôi cười thành tiếng sau vài phút nhảy valse mà chẳng phải động đến đôi chân của mình.
- Em không giống năm tuổi đâu – Anh lầm bầm, ôm tôi vào sát người anh hơn; trong phút chốc, chân tôi đã ở cách mặt đất khoảng ba tấc.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Alice mỉm cười khích lệ – tôi cũng mỉm cười đáp lại. Một cách bất ngờ, tôi phát hiện ra rằng mình cũng đang vui lên được ít nhiều.
- Được rồi, cũng không đến nỗi tệ – Tôi thành thật thú nhận.
Bất thình lình, Edward nhìn chằm chằm ra cửa, gương mặt của anh đanh lại đầy giận dữ.
- Có chuyện gì thế? – Tôi buột miệng hỏi lớn và cố nhìn theo hướng mắt của anh, nhưng động tác xoay vòng làm tôi mất phương hướng. Sau đó, tôi cũng biết được điều làm cho anh khó chịu, Jacob Black. Cậu bé không mặc lễ phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay trắng tinh tươm, thắt cà vạt, mái tóc dài, bóng mượt của cậu trải ngược ra sau, vẫn trung thành với kiểu cột đuôi ngựa. Jacob xăm xăm bước vào phòng.
Sau giây phút ngỡ ngàng khi nhận ra người mới đến, dù cố kìm nén, nhưng lòng tôi không sao tránh khỏi cảm giác bất an. Edward rõ ràng là rất bực bội, anh trở nên cáu bẳn. Sắc mặt anh tỏ vẻ tiếc nuối khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
Anh gầm gừ khe khẽ.
- Lịch sự nào! – Tôi nói như rít lên.
Giọng nói của Edward cực kỳ thô bạo:
- Cậu ta muốn nói chuyện với em cơ đấy.
Một cách chóng vánh, Jacob đã xuất hiện ở bên cạnh chúng tôi, nỗi ngượng ngùng lẫn biết lỗi hiện rõ rành rành trên gương mặt của cậu.
- A, Bella, em đang hy vọng được gặp chị ở đây – Giọng nói của cậu ta không có vẻ gì là như vậy, dù rằng nụ cười của cậu vẫn ấm áp như mọi khi.
- Chào Jacob – Tôi mỉm cười đáp lại – Có chuyện gì thế?
- Tôi có thể xen vào được không? – Cậu hỏi thăm dò, và lần đầu tiên liếc nhìn Edward. Tôi rất bất ngờ khi nhận ra rằng Jacob chẳng cần phải ngước mặt lên. Chắc chắn cậu bé đã cao lên được mười lăm xăng ti mét kể từ ngày đầu tiên tôi gặp cậu.
Edward vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, không bộc lộ bất kỳ một thái độ nào. Câu trả lời duy nhất của anh chỉ là nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất và bước lùi lại.
- Cảm ơn – Jacob nói một cách hòa nhã.
Edward chỉ lẳng lặng gật đầu, đăm đăm nhìn tôi một lát rồi quay gót.
Jacob choàng cả hai tay để ôm lấy thắt lưng của tôi, tôi cũng để hai tay lên bờ vai cậu ta.
- Trời ơi Jake, hiện giờ em cao bao nhiêu rồi?
Cậu bé hơi nghếch mặt lên một tí, trả lời:
- Một mét tám mười tám.
Chúng tôi chẳng giống như đang khiêu vũ chút nào – chính cái chân tôi là nguyên nhân của chuyện này. Chúng tôi chỉ lắc qua lắc lại theo điệu nhạc. Cũng tạm ổn. Sự nhổ giò gần đây của cậu bé đã khiến cậu trở nên lóng ngóng vụng về, cũng có thể Jacob không phải là một bạn nhảy tuyệt vời như tôi.
- Nào, làm sao mà em lại quyết tâm đến đây vào ngày hôm nay thế? – Tôi hỏi, không hề che giấu nỗi tò mò thực sự. Tuy nhiên, qua thái độ vừa nãy của Edward tôi cũng đã lờ mờ đoán ra được phần nào.
- Chị tin không, bố đã cho em những hai mươi đô la cho việc đến tham dự vũ hội với chị đấy – Jacob thú nhận, gương mặt không giấu được vẻ ngượng ngùng.
- Ừ, chị tin – Tôi thì thào trả lời cậu – Ừm, ít ra thì chị cũng mong em tìm thấy niềm vui. Cứ làm những gì em thích nhé – Tôi chòng ghẹo, mắt hướng về một tốp các cô gái đang đứng đấu lưng vào tường trông chẳng khác bao nhiêu với một bài vẽ tập phối màu.
- Vânggg – Cậu bé thở dài – Nhưng cô ấy có bạn nhảy rồi.
Nói rồi cậu nhìn xuống, bắt gặp cái nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên của tôi – cả hai chúng tôi đều quay đi, ngượng ngùng.
- Chị xinh lắm – Jacob nhận xét một cách bẽn lẽn.
- Ưmm, cảm ơn em. Nhưng sao bác Billy lại bảo em đến đây? – Tôi hỏi nhanh, mặc dù đã biết trước câu trả lời.
Jacob xịu mặt xuống khi đề tài đã bị thay đổi. Cậu quay mặt đi, tâm trạng có vẻ bứt rứt.
- Bố nói đây là nơi “an toàn” để có thể nói chuyện với chị. Em thề rằng “ông già” của em đã lẩm cẩm rồi.
Tôi hùa vào tiếng cười của cậu bé một cách yếu ớt.
- Dù sao bố cũng nói là nếu em chuyển lời đến chị, bố sẽ cho em cái xylanh chính mà em đang cần – Jacob thú nhận với một nụ cười gượng gạo.
- Thế thì nói với chị đi. Chị muốn em hoàn thành chiếc xe hơi của mình – Tôi mỉm cười đáp lại. Ít ra thì Jacob cũng đâu có tin vào ba cái truyền thuyết đó. Điều này khiến tình cảnh của tôi dễ thở hơn đôi chút. Dựa lưng vào tường, Edward đang chăm chú quan sát thái độ của tôi, không bộc lộ một cảm xúc nào. Tôi trông thấy một cô gái áng chừng là sinh viên năm thứ hai, xúng xính trong bộ váy màu hồng, đang rụt rè nhìn Edward, nhưng anh chẳng có vẻ gì là biết đến sự tồn tại của cô ta cả.
Jacob lại quay mặt đi, ngượng nghịu:
- Chị đừng có nổi xung thiên lên nhé, đồng ý không?
- Không bao giờ chị nổi xung lên với em, Jacob ạ – Tôi trấn an cậu bé – Cũng như không bao giờ chị giận bác Billy cả. Em cứ nói những gì em được dặn dò đi.
- Ưmm, điều này thật ngớ ngẩn hết sức, em xin lỗi, chị Bella. Bố em muốn chị chia tay với bạn trai. Bố bắt em phải dùng cái câu “em xin chị đấy” – Cậu lắc đầu vì phẫn nộ.
- Bố em vẫn còn mê tín ư?
- Vâng. Bố đã thổi phồng quá đáng vụ chị bị ngã trọng thương ở Phoenix. Bố em không tin… – Jacob dừng lại, e dè.
Đôi mắt tôi tối sầm lại.
- Chị ngã thật mà.
- Em biết là như vậy – Jacob trả lời liền tắp lự.
- Bác ấy nghĩ rằng Edward đã làm gì đó khiến chị bị thương – Đó không phải là câu hỏi, và mặc dù đã hứa, nhưng cục tức của tôi đã lên đến cổ.
Jacob vẫn không nhìn vào mắt tôi. Chúng tôi thậm chí đã không còn lắc lư theo nhạc nữa, dù rằng hai bàn tay của cậu ta vẫn giữ ở eo lưng của tôi, và đôi bàn tay của tôi vẫn còn quàng quanh cổ của cậu ấy.
- Nhìn chị đi, Jacob, chị biết bác Billy có thể sẽ không tin điều này, nhưng chị chỉ cần em biết thôi – Bây giờ cậu bé mới chịu quay lại nhìn tôi, một phản ứng không thể tránh khỏi do giọng nói thiết tha của tôi – Thật sự thì chính Edward đã cứu sống chị đấy. Nếu không có Edward và cha của anh ấy, chị đã chết rồi.
- Em biết mà – Jacob xác nhận một cách ngắn gọn, nhưng có vẻ như cậu chỉ bị mủi lòng trước những lời lẽ chân thành của tôi mà thôi. Ắt hẳn những lý lẽ của ông Billy có sức thuyết phục hơn tôi, chí ít là như vậy.
- Jacob này, chị rất tiếc vì em phải lặn lội đến đây để làm cái việc này – Tôi tiếp tục nói – Dù sao đi nữa, em cũng chỉ làm cái công việc của mình thôi mà, chị nói có đúng không?
- Vâng – Cậu bé lại thì thào. Mắt nhìn sang hướng khác, rầu rĩ…
- Còn gì nữa không? – Tôi hỏi tiếp trong sự hoài nghi.
- Chị quên hết đi nhé – Jacob lầm bầm – Em sẽ tự tìm việc làm và kiếm tiền lấy vậy.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Jacob cho đến khi cậu ta chịu cúi xuống nhìn tôi.
- Em muốn nói gì thì nói đi, Jacob.
- Thôi, tệ hại lắm.
- Không sao đâu. Em cứ nói với chị đi – Tôi khuyến khích.
- Được rồi, nhưng trời ạ, tệ lắm – Jacob chậm rãi lắc đầu – Bố bảo nói với chị, à không, cảnh báo với chị rằng, đây là câu nói của bố, không phải của em đâu – Nói đến đây, cậu ta buông một tay ra khỏi thắt lưng tôi, vẽ một dấu ngoặc kép trong không trung: “Cả nhà bác sẽ theo sát đấy” – Cậu thận trọng dò xét phản ứng của tôi.
Nghe cứ như một câu nói trong phim Mafia vậy. Tôi bật cười thành tiếng.
- Chị thấy tiếc cho em phải làm việc này quá, Jake – Tôi nói trong tiếng cười khúc khích.
- Em không sao – Jacob nhe răng ra cười một cách hồn nhiên. Đôi mắt của cậu khẽ lướt nhanh lên bộ váy của tôi – Vậy, em sẽ nói lại với bố là chị không thích như thế? – Cậu hỏi một cách hớn hở.
- Không – Tôi thở dài – Em nói với bố là chị cảm ơn. Chị biết bác lo cho chị.
Bài hát kết thúc, tôi buông thõng tay xuống.
Đôi tay Jacob vẫn còn ngập ngừng ở thắt lưng của tôi chưa chịu rời, cậu ta liếc nhìn tôi, ướm ý:
- Chị có muốn nhảy lại không? Hay em đưa chị ra khỏi đây nhé?
Đột ngột Edward xen vào, trả lời câu hỏi đó thay tôi:
- Được rồi, Jacob. Giờ là chuyện của tôi.
Cậu bé da đỏ nao núng, trố mắt nhìn thẳng vào Edward không rõ đã đứng bên cạnh chúng tôi từ lúc nào.
- À, em không còn gặp chị ở đó nữa – Cậu lẩm bẩm – Nhưng rồi em sẽ sớm gặp lại chị thôi, Bella – Jacob lùi lại, vẫy tay chào tạm biệt một cách gượng ép.
Tôi mỉm cười đáp lại.
- Ừ, chị sẽ gặp lại em.
Bài hát kế tiếp lại bắt đầu, vòng tay của Edward lại choàng vào người tôi. Thanh âm của bài hát hơi cao một chút đối với điệu xì lô, tất nhiên, với anh thì chẳng có gì là khó. Tôi ngả đầu vào ngực anh, mãn nguyện.
- Anh cảm thấy khá hơn chưa? – Tôi hỏi trêu chọc.
- Chưa – Edward đáp cụt lủn.
- Anh đừng bực tức với ông Billy – Tôi thở dài – Ông ấy chỉ vì bố mà lo cho em thôi. Ngoài ra, không có chuyện gì khác.
- Anh đâu có tức tối với ông Billy – Anh nói nhanh – Nhưng con trai của ông ta làm anh phát cáu.
Tôi hơi ngả người ra sau để ngước mắt nhìn anh. Gương mặt của anh rất nghiêm nghị.
- Sao vậy?
- Trước tiên là cậu ta đã khiến anh phải thất hứa.
Tôi nhìn anh chăm chăm, không hiểu.
Anh nhoẻn cười nửa miệng.
- Trước tiên, anh đã hứa là tối nay sẽ không rời em nửa bước – Anh giải thích.
- Ổ, không sao, cái đó tha thứ được.
- Cảm ơn. Nhưng còn cái khác nữa – Nói đến đây, Edward hơi cau mày lại.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
- Cậu ta dám bảo là em xinh – Anh nói tiếp, đôi lông mày của anh chau lại nhiều hơn
- Đó gần như là một lời lăng mạ khi trông em như thế này. Em còn hơn cả tuyệt đẹp nữa.
Tôi bật cười ngặt nghẽo.
- Anh đúng là nịnh đầm.
- Anh không nghĩ vậy. Đôi mắt của anh biết đánh giá mà.
Chúng tôi lại dập dìu từng bước, bàn chân của tôi vẫn ở trên chân anh khi anh ôm sát tôi vào người mình.
- Giờ anh có thể kể cho em nghe lý do có buổi tối này không? – Tôi thổ lộ thắc mắc của mình.
Anh cúi xuống nhìn tôi, ngập ngừng; tôi chỉ biết nhìn chăm chú vào những vòng hoa giấy treo trên tường.
Edward suy nghĩ trong chốc lát, rồi bất thần, anh chuyển hướng, xoay tròn tôi giữa đám đông để trở lại cửa ra vào. Tôi thoáng nhận ra Jessica và Mike đang khiêu vũ với nhau, họ đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách tò mò. Jessica có vẫy tay chào tôi, và tôi đã mỉm cười chào lại. Angela cũng có mặt ở gần đó, trông có vẻ hạnh phúc trong vòng tay của Ben Cheney thấp bé; cô bạn không hề rời mắt khỏi anh bạn thấp hơn cô một cái đầu. Lee nhảy với Samanthan; còn Lauren, trong vòng tay của Conner, đang nhìn trân trối về phía chúng tôi. Giờ đây, tôi đã có thể nhận ra từng cái tên gắn với từng khuôn mặt trong động tác xoay vòng như thế này rồi. Cuối cùng, anh và tôi cùng ra khỏi cửa, trong ánh sáng lờ mờ, bầu không khí lành lạnh của một buổi chiều tà sắp tắt.
Chỉ còn hai đứa với nhau, anh bế thốc tôi lên, đưa tôi ra khỏi những khoảng sân tối đèn, tiến đến một băng ghế dài núp dưới bóng cây thường xuân. Anh ngồi xuống, nâng niu tôi trong lòng. Trăng bắt đầu lên, gương mặt anh trắng bệch trong thứ ánh sáng màu thủy ngân. Bờ môi anh cứng đờ, đôi mắt đầy ắp những nỗi muộn phiền.
- Anh làm sao vậy? – Tôi dịu dàng lên tiếng.
Anh không đoái hoài gì đến câu hỏi đó, mắt vần nhìn chăm chăm lên vầng trăng bạc.
- Chiều hôm…- Anh lẩm bẩm – Một ngày nữa lại đang trôi qua. Ngày có đẹp đến mấy thì cũng phải đến lúc kết thúc…
- Có một vài thứ không bao giờ kết thúc – Tôi lẩm bẩm trong họng, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.
Edward thở dài.
- Anh đưa em đến vũ hội – Anh nói một cách chậm rãi, cuối cùng cũng chịu trả lời câu hỏi của tôi – bởi vì anh không muốn em bỏ lỡ bất cứ một thứ gì hết. Anh không muốn sự hiện diện của mình làm cho em phải rời bỏ cái gì đó, anh sẽ tìm mọi cách ngăn điều đó lại trong khả năng của mình. Anh muốn em là con người thực thụ. Anh muốn cuộc sống của em được tiếp diễn khi mà cuộc đời của anh đã vĩnh viến mất đi vào cái năm một ngàn chín trăm mười tám.
Tôi rùng mình theo từng lời nói của anh, rồi tôi không ngăn được mình lắc đầu giận dữ:
- Có bao giờ em thích đến vũ hội đâu? Nếu không vì anh mạnh hơn em gấp ngàn lần, em sẽ chẳng bao giờ đến đó.
Edward thoáng nở nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn tỏ ra nghiêm nghị.
- Cũng không đến nỗi tệ, chẳng phải em đã nói như vậy đó sao.
- Bởi vì em đang có anh ở bên mình.
Im lặng. Anh lại ngước nhìn chằm chặp lên vầng trăng, còn tôi thì nhìn anh chăm chăm. Ước gì có cách nào đó để giải thích với anh rằng cuộc sống của con người thực thụ cũng đầy những điều khiến ta đổ vỡ.
- Em có thể kể thật với anh một điều không? – Bất ngờ anh lên tiếng, nhìn tôi, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Chẳng phải em luôn như thế sao?
- Chỉ cần hứa với anh là sẽ kể thôi – Anh khăng khăng, bất thần, nụ cười mở rộng ra đến tận mang tai.
- Được thôi – Vừa trả lời xong, tôi hiểu ngay thế nào mình cũng sẽ hối hận.
- Dường như em đã rất bất ngờ khi nhận ra rằng anh đưa em đến đây – Anh bắt đầu.
- Đúng, em đã rất bất ngờ – Tôi xen vào.
- Chính xác – Anh đồng ý – Vậy hẳn là em đã nghĩ đến chuyện khác. Anh tò mò, em nghĩ chúng mình diện bảnh như thế để đi đâu?
Đúng là tôi đã đoán không sai mà. Tôi bặm môi lại, ngập ngừng:
- Thôi, em không muốn cho anh biết đâu.
- Em đã hứa rồi mà – Anh phản đối liền tức khắc.
- Em biết.
- Thế thì nói cho anh nghe đi.
Tôi biết anh chỉ nghĩ rằng đó là một điều khiến tôi xấu hổ nên tôi không dám kể, chứ có biết đâu là…
- Em nghĩ nó sẽ khiến anh giận…hoặc là buồn.
Đôi lông mày của anh ngay lập tức chau lại, đăm chiêu.
- Anh vẫn muốn biết, nào, nói đi!
Tôi thở dài. Anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
- Ừmm, em đã nghĩ rằng nó là một sự kiện đặc biệt. Em không ngờ nó lại là là một hoạt động theo lối mòn của con người – khiêu vũ! – Tôi nhạo báng.
- Con người á? – Anh hỏi lại đầy ngạc nhiên.
Tôi nhìn xuống bộ váy đang mặc, táy máy nghịch ngợm mấy thớ lụa mỏng. Anh vẫn chờ đợi trong im lặng.
- Được rồi – Tôi quyết định thú nhận – Em đã hy vọng rằng anh thay đổi quyết định. Anh sẽ biến đổi em, thế đấy.
Trên gương mặt anh trong phút chốc hiện lên đầy đủ tất cả các sắc thái cung bậc của cảm xúc: giận dữ, đau khổ…và khi trải qua một lô một lốc những cảm xúc ấy, gương mặt anh bỗng nhiên lại chứa đầy sự vui thích.
- Em nghĩ đây sẽ là một sự kiện gì trọng đại lắm hả? – Anh trêu chọc tôi, tay mân mê ve áo.
Tôi giả vờ cau có nhằm che giấu nỗi ngượng ngùng của mình.
- Em không rành những vấn đề này lắm. Với em, ít ra nó cũng còn có lý hơn là đi dự vũ hội – Anh vẫn ngoác miệng ra cười – Có gì vui đâu mà cười – Tôi bắt bẻ.
- Ừ, em nói đúng, chẳng có gì vui mà cười cả – Anh đồng ý, và nụ cười tắt dần trên môi anh – Tại anh tưởng em đùa, chứ đâu có dè là em nghiêm túc dữ vậy.
- Nhưng em nghiêm túc thật mà.
Anh thở dài:
- Anh biết rồi. Em thật sự mong muốn điều đó lắm sao?
Nỗi đau khổ lại hiện về, đong đầy trong đôi mắt của anh. Tôi chỉ biết bặm môi lại và gật đầu.
- Vậy ra là đã sẵn sàng để kết thúc tất cả rồi ư – Edward lầm bầm, gần như là nói với chính mình – Em đã sẵn sàng để đón nhận bóng chiều tà thay cho buổi bình minh của cuộc đời mình rồi sao, cuộc đời của em chỉ mới chớm nở, vậy mà em đã đành đoạn từ bỏ mọi thứ.
- Không phải là kết thúc, nó chỉ là sự khởi đầu – Tôi làu bàu phản đối.
- Anh đâu có đáng để em phải làm như vậy – Giọng nói của anh nghe thật não nề, thê lương.
- Anh có nhớ đã có lần anh bảo với em rằng em không thể nhìn rõ mình không? – Tôi hỏi, đôi chân mày dãn rộng ra – Anh cũng chẳng hơn gì em cả.
- Anh biết mình như thế nào.
Tôi chỉ thở dài.
Và cái gương mặt có thái độ thay đổi luôn xoành xoạch kia bất ngờ cúi xuống gương mặt tôi. Edward mím môi thật chặt, đôi mắt vô cùng nghiêm nghị nhìn thật lâu vào mắt tôi, thăm dò.
- Em đã sẵn sàng rồi chứ? – Anh hỏi.
- Hửmm – Tôi nuốt ực không khí vào trong – Vâng?
Edward mỉm cười, và một cách chậm rãi, anh cúi người xuống thấp hơn, cho đến lúc đôi môi lạnh giá của anh mơn nhẹ lên làn da ở ngay chỗ quai hàm của tôi.
- Ngay bây giờ nhé? – Anh thì thào, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ tôi. Bất giác tôi rùng mình, ớn lạnh.
- Vâng – Tôi cũng thì thào đáp lại, không dám phát ra tiếng vì sợ giọng nói của mình sẽ vỡ òa ra mất. Lúc này, nếu Edward nghĩ tôi đang lừa phỉnh anh thì anh sẽ vô cùng thất vọng. Tôi đã nghĩ kỹ về vấn đề này rồi, tôi sẽ không bao giờ hối hận với quyết định này. Chắc chắn không thành vấn đề nếu thân người tôi có cứng đờ như một khúc gỗ, hai tay nắm lại, và hơi thở lúc được lúc mất…
Đột nhiên, anh bật cười chua chát, và quay mặt đi. Gương mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng.
- Em không thể tin rằng anh dễ dàng nhượng bộ như thế, nghe chưa – Anh nói một cách gắt gỏng.
- Người ta chỉ mơ thôi.
Đôi lông mày của anh nhướng lên ngay tức khắc.
- Mơ? Em mơ gì? Mơ thành quỷ dữ hả?
- Không hoàn toàn như vậy – Tôi trả lời, cảm thấy bực bội trước lời lẽ khó chịu của anh. Quỷ dữ, ai lại đi nói thế bao giờ – Em chỉ mơ được ở bên anh thôi.
Thái độ của anh lập tức thay đổi, vừa dịu dàng, vừa phảng phất một nỗi buồn sâu lắng, khi chợt nhận ra nỗi đau khổ phảng phất trong giọng nói của tôi.
- Bella – Ngón tay của anh nhẹ nhàng mơn theo đường môi của tôi – Anh sẽ luôn ở bên em… như thế vẫn còn chưa đủ sao em?
Tôi mỉm cười dưới những đầu ngón tay của anh.
- Đủ bây giờ thôi.
Edward chau mày trước thái độ bướng bỉnh của tôi. Tối hôm nay, cả tôi và cả anh, không ai muốn chịu thua ai hết. Bực bội, anh lại gầm gừ…
Tôi chạm tay lên mặt anh.
- Nào – Đến lượt tôi lên tiếng – Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này gộp lại, như thế vẫn chưa đủ, đúng không?
- Không, như thế là đủ rồi – Anh đính chính, nụ cười lại nở trên môi – Đủ mãi mãi.
Và anh lại cúi xuống, đặt đôi môi lạnh giá vào cổ tôi.
(P/s: Chúc mọi người ăn Tết dzui dzẻ bên gia đình và những người thân yêu!)
Bình luận facebook