• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHÀO EM, CÔ GIÁO CỦA TÔI (1 Viewer)

  • Chương 27: Chăm sóc và nuông chiều

Trước tiên, Ninh Thư đưa Trịnh Nam tới phòng y tế trường để xử lý vết thương, sau đó dẫn cậu tới văn phòng của chủ nhiệm Đào theo chỉ thị của ông. Chủ nhiệm Đào tức giận gõ bàn: “Em kia, em đã học lớp 12, nước đến chân rồi tại sao còn gây sự đánh nhau với người ta.”



“Hay lại nói là bị đầu gấu ngoài trường đánh?”



Ninh Thư kéo Trịnh Nam đến ghế để cậu ngồi xuống, nhìn vết thương trên mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Nói thật với chủ nhiệm Đào đi, thầy cô sẽ giúp em.”



Trịnh Nam rũ mắt xuống: “Em không đánh nhau với người ta, là em bị đánh.”



“Có phải cái người hay lượn lờ ngoài cổng trường mình nói là đi thu phí bảo vệ không?” Chủ nhiệm Đào tức giận lôi điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám bắt nạt học sinh của trường chúng ta, báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát.”



Trịnh Nam ngẩng đầu sờ vết bầm tím trên mặt, giọng điệu bình tĩnh: “Không phải bọn họ ạ.”



Chủ nhiệm Đào đặt điện thoại xuống, cau mày hỏi: “Ý em là gì?”



Trịnh Nam kể lại đầu đuôi câu chuyện cậu bị đánh: “Sau khi tan học buổi chiều, em ra ngoài ăn cơm, vừa đi vào ngõ thì bị ai đó chụp bao tải vào đầu đánh.”



Ninh Thư hỏi: “Đối phương có bao nhiêu người, có thấy rõ mặt không?”



Trịnh Nam lắc đầu: “Em không thấy mặt, chỉ thấy trong đó có một người mặc đồng phục trường mình, dáng người cao hơn em.”



Trong trường cấp ba số 1 có rất nhiều học sinh cao hơn Trịnh Nam, rất khó để truy ra đó là ai. Điều duy nhất có thể thấy là người này có quen biết với Trịnh Nam, không muốn bị Trịnh Nam phát hiện nên mới phải chụp bao tải tấn công.



Chủ nhiệm Đào suy nghĩ một chút: “Gần đây em có đắc tội với ai không?”



Trịnh Nam: “Không có ạ.”



Chủ nhiệm Đào chăm chú nhìn vào mắt Trịnh Nam: “Chuyện giữa em và đại diện môn Ngữ văn của lớp A1 là thế nào? Mọi người đang lan truyền rằng em và bạn ấy yêu nhau.”



Nếu Trịnh Nam đắc tội với ai đó, thì vấn đề này rất có thể là do tranh chấp tình cảm, nói không chừng là một nam sinh nào đó đang thích Đàm Duyệt Nhiên gây ra.



Ninh Thư giải thích thay Trịnh Nam: “Chủ nhiệm Đào, Trịnh Nam không có yêu đương với bạn Đàm Duyệt Nhiên của lớp A1.” Thậm chí cả hai còn lợi dụng lẫn nhau, nhưng đều không muốn xin lỗi đối phương.



Chủ nhiệm Đào nói với giọng điệu khó chịu, quay đầu sang nhìn Trịnh Nam: “Thầy tôn trọng ý kiến của em, nếu em muốn bảo cảnh sát, nhà trường sẽ báo giúp em, nếu như không muốn thì nhà trường vẫn sẽ cố gắng giúp em điều tra, tìm ra người làm việc này.”



“Em thế nào cũng được ạ.” Trịnh Nam kéo khóa áo đồng phục lên: “Nhưng cũng không cần báo cảnh sát đâu ạ.”



Ninh Thư nhìn vết thương trên mặt Trịnh Nam, vừa rồi khi Tôn Hiểu Thiến xử lý vết thương cho cậu trong phòng y tế, không chỉ trên mặt mà còn ở lưng và chân cũng bị thương. Có thể đánh bạn học thành ra thế này là hành vi vô cùng xấu, nếu điều tra ra là ai chắc chắn bị phạt rất nặng.



Chủ nhiệm Đào đi đi lại lại trước mặt Trịnh Nam ngẫm nghĩ, không phải mấy tên nhóc hay gây rối trong trường, vì chiều nay sau khi tan học ông ta đã đích thân lôi mấy đứa ra khỏi quán net, nên không có thời gian để phạm tội.



“Thế này đi, em cứ về lớp trước đã, lát nữa thầy sẽ gọi bảo vệ trường ra đầu ngõ kiểm tra camera giám sát.”



Ninh Thư dắt theo Trịnh Nam ra khỏi văn phòng chủ nhiệm: “Tại sao không cho báo cảnh sát?” Quyền hạn và hiệu quả làm việc của cảnh sát chắc chắn cao hơn chủ nhiệm Đào.



Trịnh Nam đút tay vào túi áo đồng phục, cúi đầu không lên tiếng.



Ninh Thư rất hiểu Trịnh Nam, bề ngoài cậu tỏ ra là một người rất hòa đồng, ai cũng có thể chơi cùng, nhưng bên trong lại lạnh lùng, vô tâm, nhưng sâu xa hơn nữa lại là một đứa trẻ luôn khao khát tình yêu và tràn đầy tình thương.



Ninh Thư vỗ vai Trịnh Nam: “Tiết tự học buổi tối em không cần ở lại lớp đâu, để cô gọi điện cho ba em, bảo ông ấy đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại cẩn thận, chụp phim xem xương có bị ảnh hưởng gì không.”



Ninh Thư không đành lòng nhìn vết thương trên mặt Trịnh Nam, tức giận nói: “Ra tay quá tàn nhẫn.”



Buổi tối sau giờ tự học, có hai học sinh mặc đồng phục dựa vào bức tường trong con hẻm nơi Trịnh Nam bị đánh. Một trong hai người là Trịnh Nam, người còn lại là Ân Bành Hải, hai cậu ngồi cùng bàn, thường ngày hay chơi cùng nhau.



Ân Bành Hải thấp hơn Trịnh Nam nửa cái đầu, mập hơn một chút, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt nhỏ, khi cười híp tịt lại chỉ như đường chỉ.



Trên tay cậu ấy cầm một cây gậy bóng chày, đang nhìn về hướng lối vào con hẻm, dưới ngọn đèn đường mờ ảo: “Anh Nam, đợi đã, lát… Lát nữa tên đó tới, em sẽ báo… Báo thù cho anh. “



So với bộ dạng khoa trương của Ân Bành Hải, thì phản ứng của Trịnh Nam lại khá buồn tẻ, cậu dựa vào tường cầm khối Rubik trên tay: “Cậu ta sẽ không đến đâu.”



Ân Bành Hải đập đập cây gậy bóng chày: “Ý…Ý anh là gì? Có phải anh biết rõ tên đó là ai rồi không?”



Trịnh Nam cúi đầu: “Không có.”



Ngập ngừng giây lát, mới nói: “Tôi không phải đồ ngốc, bị người ta đánh cho như chó rồi còn che giấu hộ.”



Ân Bành Hải suy tư một hồi: “Cũng đúng.” Thành tích học tập của cậu ấy không tốt, lần nào cũng đứng cuối lớp, phản ứng cũng chậm hơn người khác một nhịp.



Trịnh Nam liếc mắt nhìn thời gian, đứng dậy khỏi vách tường: “Đi thôi, đưa cậu đi ăn đêm, muốn ăn gì?”



Ân Bành Hải bỏ cây gậy bóng chày vào cặp sách, kéo khóa lại: “Vậy…Vậy việc này cứ thế cho… cho qua à? “



Trịnh Nam gật đầu: “Nếu có thời gian thì tốt hơn hết là nghĩ xem nên báo danh môn thi nào trong đại hội thể thao lần này đi.”



Ân Bành Hải tiếp lời Trịnh Nam: “Không phải anh nói… Nói rằng chẳng có ai đăng ký, nên không tham gia sao? Hơn nữa, khối 12…Vốn dĩ là không …Không tham gia. “



Ân Bành Hải bị nói lắp, nhưng cậu ta lại rất thích nói những câu dài.



Trịnh Nam đeo cặp sách lên: “Cô giáo Ninh muốn tham gia.”



Giờ truy bài sáng sớm hôm sau, chủ nhiệm Đào tới lớp A6 tìm Ninh Thư và nói cho cô biết kết quả điều tra vụ Trịnh Nam bị đánh. Người đánh Trịnh Nam có vẻ là một tay lão luyện, cậu ta đã phá hỏng chiếc camera giám sát gần đó trước khi đánh người, nên không điều tra được gì cả.



Tối qua khi về nhà, Ninh Thư đã suy nghĩ cả đêm, nhưng không tìm ra manh mối nào.



Chủ nhiệm Đào hỏi: “Phụ huynh Trịnh Nam nói thế nào?”



Ninh Thư: “Ba Trịnh Nam nói rằng anh ta tôn trọng quyết định của em ấy, vì vậy sẽ không truy cứu nữa.”



Chủ nhiệm Đào thở dài một tiếng: “Lát nữa mở cuộc họp, nhắc nhở học sinh tăng cường ý thức tự bảo vệ bản thân, bố trí giáo viên túc trực gần trường, nếu có lần sau sẽ báo cảnh sát.”



Ninh Thư chợt nghĩ tới đại hội thể thao, liền hỏi: “Đại hội thể thao lần này, khối mười hai có thể tham gia không ạ?”



“Khối mười hai sắp phải thi đại học rồi, còn tham gia đại hội thể thao làm gì, có thời gian thì không bằng ở lại lớp làm thêm ít bài tập chẳng phải hơn sao?” Chủ nhiệm Đào nhìn Ninh Thư, có chút không tin: “Cô giáo Ninh làm sao thế?”



Chỉ có cô giáo Tần, người thích hùa theo học sinh mới có thể nghĩ đến việc tham gia đại hội thể thao, Ninh Thư với tư cách là người kế nhiệm chiếc ghế của ông ta sau hai mươi năm nữa, do đích thân ông ta lựa chọn, vậy đáng lẽ là nên ở cùng một chiến tuyến mới đúng chứ.



Ninh Thư ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với chủ nhiệm Đào: “Ngài nghĩ mà xem, bình thường ngài chạy nhanh như vậy, nếu không phát huy kiếm lấy giải thưởng, thì sao có thể khiến bọn trẻ biết sự lợi hại của ngài.”



Chủ nhiệm Đào là quản lý khối mười hai, chỉ khối mười hai tham gia thì giáo viên của khối mới có thể tham gia.



Chủ nhiệm Đào: “Nếu tôi không dự thi đại hội thể thao thì tụi nhóc cũng biết tôi lợi hại thế nào rồi.”



Thành tích bắt học sinh vi phạm kỷ luật được trưng ra ở đó, nói không ngoa, đừng nói tới trường cấp ba số 1, nhìn cả thành phồ xem, chẳng có mấy học sinh và giáo viên có thể chạy nhanh hơn ông ta.



Ninh Thư: “Đại hội thể thao có thể được trao huy chương, đây là một sự công nhận chính thức.”



Chủ nhiệm Đào: “Vinh quang chân chính không cần cố ý chứng minh.”



Ninh Thư trợn tròn mắt: “Hơn nữa, tôi nghe nói đại hội thể thao năm nay tất cả học sinh khối mười hai bên trường cấp ba Trực Thuộc đều tham gia, vừa mới kết thúc, chủ nhiệm Cát bên phía bọn họ, cũng chính là đối thủ truyền kiếp của ngài, tổng cộng đã giành được bốn huy chương.”



Ninh Thư cố nhấn mạnh ba chữ “Bốn huy chương” trước mặt chủ nhiệm Đào, ngữ điệu khoa trương: “Thật là lợi hại!”



Tương truyền rằng, hai vị chủ nhiệm này là đối thủ của nhau từ khi còn trẻ, sinh tử chiến đấu vì một người đẹp, nhưng tiếc người đẹp đó lại kết hôn với một người khác. Và sự cạnh tranh giữa hai người đàn ông này đã trở thành thói quen. Quả nhiên là chủ nhiệm Đào đã phát hỏa.



Buổi chiều, trong cuộc họp giáo viên toàn khối, chủ nhiệm Đào đã ra thông báo: “Nhằm nâng cao thể lực và tăng cường sự gắn kết giữa học sinh và giáo viên…”



Ninh Thư cúi đầu chăm chỉ ghi chép, không bỏ sót một chữ nào của chủ nhiệm Đào, những điểm mấu chốt cô sẽ dùng bút đỏ khoanh tròn lại. Chủ nhiệm Đào liếc nhìn các giáo viên đang ngồi, một số tập trung, một số thì tâm hồn treo ngược cành cây, còn có người đã chìm vào giấc ngủ. Lúc này, chỉ có Ninh Thư đang mở to đôi mắt nhìn ông ta, vô cùng nổi bật.



Chủ nhiệm Đào hắng giọng: “Bây giờ nhờ một giáo viên phối hợp với thầy Nghiêm ở tổ Thể dục phụ trách đại hội thể thao của khối mười hai.”



“Ninh Thư.”



Ninh Thư chỉ vào chính mình: “Tôi?”



Chủ nhiệm Đào hào hứng: “Đúng vậy, các giáo viên khác cũng nên chủ động đăng ký, cô giáo Ninh với tư cách là người phụ trách, phải đăng ký ít nhất ba môn thi, các giáo viên còn lại mỗi người hai môn, để giáo viên khối mười, khối mười một thấy đẳng cấp của giáo viên khối mười hai chúng ta.”



Những giáo viên khác chẳng yêu thích thứ gì trên đời: “Có thể không tham gia được không? Tôi mắt mờ chân chậm, chạy không nổi.”



Ninh Thư lại càng chán nản hơn, cô chơi thể thao rất tệ, không thể chạy nhảy, trong một cuộc thi chạy tiếp sức, cô còn đánh rơi gậy xuống đất, hoàn toàn bị chậm nhịp so với người khác.



Nghiêm Kiều là người bị phân tâm bởi ảnh mắt của chủ nhiệm Đào, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Thư đang ngồi ở phía đối diện.



Sau “Sự kiện” Nữ hoàng tuyết, anh đã bị đuổi ra khỏi khu Vĩnh Ninh Lý, đến nay vẫn chưa được quay lại đó sống. Nên một ngày chỉ có thể nhìn cô vài cái khi ở trường hoặc ở Thanh Nịnh, mà lần nào cũng vội vội vàng vàng.



Lúc này, cô đang mặc chiếc áo gió màu be mà anh chưa từng thấy, bên trong kết hợp với váy màu trắng, trông rất xinh đẹp. Anh duỗi chân dài dưới bàn, dùng ngón chân chạm vào cô. Cô lại dường như không hề có cảm giác, hoàn toàn không để ý tới anh. Anh lại chạm vào cô lần nữa, nhưng cô vẫn ngồi yên bất động, không thèm nhìn anh. Nghiêm Kiều có chút khó chịu, đang định trực tiếp móc chân cô, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một giáo viên trung niên ngồi bên cạnh Ninh Thư đang nhìn anh với vẻ mặt đầy kinh ngạc.



Nghiêm Kiều: “…”



Anh bối rối đưa tay lên xoa gáy, quay đầu nhìn sang chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra.



Chủ nhiệm Đào tuyên bố kết thúc cuộc họp, bỏ lại Ninh Thư và Nghiêm Kiều: “Tận dụng tiết tự học chưa kết thúc, tôi sẽ đi tập nhảy cao, hai người hãy thảo luận thật kỹ và xem cách chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa thu lần này thế nào.”



Sau khi chủ nhiệm Đào rời đi, Ninh Thư cầm bút nhìn Nghiêm Kiều: “Gửi đơn đăng ký không phải là được rồi sao, vẫn chưa cần chuẩn bị gì đúng không?”



“Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.” Nghiêm Kiều đứng dậy đi đến trước bàn họp, cầm bút lên định viết lên bảng trắng nhưng bị Ninh Thư ngăn lại.



“Anh vẫn nên nói thì hơn.”



Ông trời luôn công bằng với tất cả mọi người, chữ viết của người đàn ông này xấu bao nhiêu thì giọng nói của anh lại hay bấy nhiêu. Giọng nói hay bao nhiêu thì chữ viết xấu bấy nhiêu. Ninh Thư phải lặp lại một lần nữa trong đầu, nhấn mạnh rằng cô chê bai chữ viết chứ không phải giọng nói của anh.



Ninh Thư: “Chữ anh viết nhức mắt chết đi được.”



Nghiêm kiều đặt bút xuống, đi tới ngồi trước mặt Ninh Thư, rồi lại kéo ghế đến gần phía cô, chỉ để lại khoảng cách mười mấy cm giữa hai người, thanh âm râm ran, giọng nói nhẹ nhàng, cùng đôi mắt đào hoa mê người khẽ cong: “Được, vậy anh sẽ nói từ từ cho em nghe.”



Dường như thân nhiệt của giáo viên Thể dục luôn cao hơn bình thường, Ninh Thư co rút người lại: “Đừng, đừng có ghé sát lại gần tôi có được không?”



Nghiêm Kiều nhìn đôi má hơi ửng hồng của người phụ nữ trước mặt, nên lùi lại phía sau một chút: “Đại hội thể thao trước tiên phải được tuyên truyền công khai, đối với quy mô trường học, em chỉ cần thông báo cho học sinh và hỗ trợ đăng ký là được rồi.”



Ninh Thư mở sổ ghi chép ra: “Còn gì nữa?”



Nghiêm Kiều: “Phải chuẩn bị sẵn sàng điều phối các đồng nghiệp tại các phòng ban khác nhau, chẳng hạn như phòng phát thanh truyền hình, phòng y tế. Sau đó là phần huấn luyện sơ bộ các vận động viên.”



“Cuối cùng là các dịch vụ hậu cần, việc này phức tạp hơn chút, phải do đội thể thao sắp xếp.” Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư liền cảm thấy phấn khích: “Chủ nhiệm Đào bảo em đăng ký ba hạng mục, em định đăng ký những gì?”



Ninh Thư tóm tóm tóc, tỏ vẻ đau khổ: “Tôi cũng sầu não vì việc này, cái nào tiện thì đăng ký cái đó vậy.” Cô là một vận động viên rất “phế”, từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ tham gia một lần đại hội thể thao nào bất kể là với tư cách là học sinh hay giáo viên.



Hai người ra khỏi phòng họp, Ninh Thư lấy một tờ đơn đăng ký từ chỗ Nghiêm Kiều rồi đi thẳng lên lớp.



Học sinh đang như rồng bay, hổ gầm trong lớp, vừa thấy cô liền lập tức ủ rũ, thở dài hai ba lần: “Haizz…”



“Haiz…”



“Haiz…”



Tiết học này vốn dĩ là tiết Thể dục, nhưng giáo viên Thể dục vì “Mất quyền” nên nhương giờ học lại cho môn Ngữ văn.



Ninh Thư quay người lại, cầm phấn viết lên bảng chữ “Thể” rồi lại xóa đi, thay vào đó là chữ “Ngữ văn”, sau đó ném viên phấn vào hộp trên bục giảng, cô chống hai tay lên bàn, nhìn quanh cả lớp một vòng: “Thầy giáo Thể dục bị ốm, nên tiết này sẽ học Ngữ văn.”



Một học sinh chen ngang, nói nhỏ: “Đến lúc nào đó giáo viên Thể dục hồi sinh trên đỉnh vinh quang, rồi chiếm luôn tiết Ngữ văn thì tốt biết mấy.”



Ninh Thư liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Nghĩ cái gì thế? Cho dù mặt trời có mọc đằng tây thì giáo viên Thể dục cũng không thể chiếm giờ học Ngữ văn được.”



Ninh Thư cầm phiếu đăng ký trong tay lên: “Đại hội thể thao hy vọng cả lớp sẽ nhiệt tình đăng ký, không cần đoạt quá nhiều giải, cho dù là có xếp thứ hai từ dưới lên cũng được, miễn sao lớp xếp thứ nhất từ dưới lên phải là lớp A1.”



“Cô biết, giờ ra chơi có vài bạn nam lớp mình thích chạy sang lớp A1 chơi.” Ninh Thư dừng ánh mắt lại trên người mấy học sinh nam đó, rồi tiếp tục: “Lớp A1 có mấy bạn nữ rất xinh xắn, nhưng sao có thể dễ thương bằng các bạn nữ lớp chúng ta chứ?”



Mấy học sinh nam bên dưới bắt đầu bĩu môi, bị mấy bạn nữ bóp mồm kêu đau oai oái, nói các nữ tử hán lớp mình không dịu dàng như bên lớp A1.



Ninh Thư dùng thước kẻ gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho cả lớp im lặng, giọng nói đầy ẩn ý: “Đại hội thể thao lần này, liên quan đến thanh danh và danh dự của lớp chúng ta, nếu lớp A1 thua, sau này sẽ không dám khoe khoang khắp nơi trước mặt chúng ta nữa!”



Ân Bành Hải đứng lên nói: “Thì…Chính là, bạn Đàm…Đàm Duyệt Nhiên của lớp A1 vẫn chưa xin lỗi anh Nam lớp chúng ta.”



Trịnh Nam kéo Ân Bành Hải ngồi xuống, bảo cậu ta không được lắm lời. Đúng là cậu rất hòa đồng, các bạn trong lớp đều chơi với cậu, nhưng tình bạn mà duy trì bằng tiền thì đơn giản là sẽ dễ bị tổn thương.



Để hoàn thành nhiệm vụ mà giáo viên chủ nhiệm lớp giao cho, mọi người đều tùy ý đăng ký lấy lệ cho qua chuyện.



Ninh Thư đưa bản đăng ký cho Tạ Thành Thành, ủy viên thể thao của lớp: “Bảo các bạn sau giờ học hãy đến ban Thể thao đăng ký, hạn chót là cuối giờ tự học tối mai.”



Dáng vẻ Tạ Thành Thành vô cùng phấn khích, cậu búng búng ngón tay, quay đầu lại hỏi: “Đồng chí Nghiêm Lễ, cậu định đăng ký hạng mục nào?”



“Sao tay cậu lại dán urgo thế kia, bị thương à?”



Nghiêm Lễ cúi đầu đánh đáp án vào tập đề Toán, không ngẩng lên: “Gọt hoa quả, không cẩn thận nên cắt vào tay.”



“Cậu xem bản đăng ký, những mục nào không có ai điền thì điền tên tôi vào đó.”



Buổi chiều sau khi tan học, Ninh Thư ra khỏi cổng trường, thấy Nghiêm Kiều đang đứng bên đường đợi cô. Ngoài cổng trường có rất nhiều người, nhưng dáng anh rất cao, luôn nổi bật giữa đám đông.



Ninh Thư bước tới: “Anh nói tìm tôi có việc, việc gì thế?”



“Mẹ nó, anh nhìn chằm chằm vào ngực tôi làm gì?”



Ninh Thư quyết định sau này sẽ luôn mang theo cây thước thép đó bên mình, cô cầm túi lên đập vào cánh tay anh: “Lưu manh!”



Nghiêm Kiều bị đánh liên tục nên lùi về phía sau, tỏ vẻ oan ức: “Tôi xem đơn đăng ký của em, riêng chạy đã đánh dấu hai lần, trong đó còn có chạy nước rút hai trăm mét.”



Ninh Thư hoàn toàn không hiểu: “Thế thì liên quan gì đến việc anh dở trò lưu manh với tôi?”



Nghiêm Kiều: “Em không phải cứ định thế mà chạy đó chứ? Hai trăm mét cần yêu cầu tốc độ, nhưng em cứ phải ôm theo hai khối thịt thế này, không sợ mệt sao?”



Ninh Thư đỏ mặt tía tai, lại tiếp tục đập anh: “Ôm cái đầu nhà anh.”



Nghiêm Kiều tóm lấy chiếc túi xách Ninh Thư đang đập tới, cầm trong tay: “Đi, đưa em đi mua hai bộ áo ngực thể thao.”



Sau sự cố áo nịt ngực, Nghiêm Kiều đã tích cực “Sạc pin” cho bản thân và tìm hiểu kiến thức về việc chăm sóc ngực của phụ nữ.



Khi đang chăm chỉ “Học bài” anh vô tình bị La Minh bắt gặp, anh ta còn tưởng anh đang xem phim sex trên trang web “tình yêu”. Đến khi Triệu Vũ Kiệt biết, anh ta còn cố ý chạy tới chế giễu, nói rằng anh chuẩn bị đi phẫu thuật nâng ngực.



Ai thích cười cứ cười, cho dù có bị cô hiểu lần là lưu manh anh cũng không quan tâm. Mẹ cô chưa dạy cô những thứ này, thì để anh dạy cô. Tất cả yêu thương, quan tâm chiều chuộng mà những cô gái khác có, anh sẽ dành cho cô không thiếu thứ gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom