Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Suy nghĩ biến thái
Ninh Thư và Phương Danh Nhã chào tạm biệt nhau ở đầu phố Thiên Đường, sau đó cô đi nhanh qua con hẻm trong khu Vĩnh Ninh Lý về nhà, đến nơi ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó vào bếp ép cho Nghiêm Lễ một ly nước trái cây rồi bê lên trên lầu.
Cuối tuần này là sinh nhật Nghiêm Lễ, Ninh Thư đã hứa rằng cậu có thể ở đây cả tuần này.
Lúc này, Nghiêm Lễ đang làm bài tập trên phòng, Ninh Thư gõ cửa bước vào: “Mười lần thì đến tám lần thấy em làm bài tập Toán, hai lần còn lại làm Vật lý và tiếng Anh, vậy đến khi nào em mới sủng hạnh môn Ngữ văn dễ thương đây?”
“Cảm ơn cô Ninh.” Nghiêm Lễ nhấp một ngụm nước cam, mỉm cười: “Ngọt thật đó.”
Ninh Thư đưa khăn giấy cho cậu, bảo cậu lau nước cam trên môi, vốn dĩ còn muốn nói với cậu rằng cậu đã làm sai hai câu trong bài tập Ngữ văn hôm nay. Nhưng thôi bỏ đi, đối diện với cậu thiếu niên đang mặc đồ ngủ, cầm trên tay ly nước cam và mỉm cười ngọt ngào như vậy, cô không đành lòng lên tiếng.
“Giá như anh trai em chỉ ngoan bằng một nửa em thì cô đã không phát lệnh truy nã, săn lùng khắp giang hồ để truy sát anh ấy rồi.”
Nghiêm Lễ uống xong nước trái cây, liền đứng dậy khỏi ghế, định đi xuống lầu rửa ly, nhưng lại bị Ninh Thư ngăn lại: “Em làm bài tập đi, để cô rửa cho.”
Nghiêm Lễ mỉm cười: “Không cần đâu ạ, anh trai em không ở đây, em nên làm thêm chút việc nhà.”
Ninh Thư ngồi trên ghế sofa nhìn Nghiêm Lễ rửa sạch ly, rồi lại pha cho cô một tách trà thơm.
Ninh Thư nhận lấy: “Nếu anh trai em mà ngoan bằng một nửa em thôi…”
Nghiêm Lễ giơ tay lên ngăn cô: “Cô Ninh, trong vòng có mười phút đồng hồ cô đã nhắc tới anh trai em năm lần rồi đó ạ.”
Ninh Thư tính nhẩm lại: “Rõ ràng chỉ có hai lần mà.”
Nghiêm Lễ không nói thêm nữa: “Em lên lầu làm nốt bài tập đây, cô có việc gì cần làm cứ gọi em một câu là được ạ.”
Ninh Thư nhấm nháp tách trà, nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm quả cầu sắt cô mang từ trường về, chuẩn bị ra sân luyện tập ném. Cô không thể kéo tụt thành tích của lớp, đại hội thể thao không yêu cầu phải kiếm được bao nhiêu giải, nhưng xếp hạng ít nhất cần đứng trên Tần Nguyệt Hương.
Ninh Thư đứng trong sân tập ném một hồi, nhưng dù ném thế nào vẫn bị lệch phương hướng, nếu không đúng phương hướng thì lực tác động cũng ảnh hưởng, dẫn đến cú ném không được xa. Không phải lực của cô không đủ, mà là thiếu người hướng dẫn và dạy cho cô tư thế đứng sao cho đúng.
Ninh Thư ngồi ở bậc thềm, lấy điện thoại ra tìm video hướng dẫn trên mạng, nhưng não hiểu mà tay không hiểu, lúc tập vẫn mắc lỗi. Cô lại ra bậc thềm ngồi nghỉ ngơi một lúc, mở danh bạ điện thoại ra, tìm liên lạc của Nghiêm Kiều, nhưng nhìn nửa ngày vẫn không bấm gọi. Lúc này cô không muốn gặp anh chút nào, nếu không cô sợ bản thân mình không kiềm chế được sẽ thực sự giết chết anh. Cô còn chưa lên được kế hoạch tìm bằng chứng ngoại phạm cho mình, nên vẫn đợi thêm thì hơn, đợi thời cơ chín muồi giết cũng chưa muộn.
Ninh Thư nhấp một ngụm nước, tiện tay mở bảng tin lên xem, thấy Tần Nguyệt Hương vừa đăng bài viết mới, nói rằng cú ném của cô ta có thể bay xa chín mét, sau đó còn tag Ninh Thư, hỏi xem cô ném được bao nhiêu mét? Ninh Thư bực tức liếc nhìn kết quả cú ném của mình, bốn mét, không thể xa hơn.
Cô mở cửa bước vào nhà, lên gõ cửa phòng Nghiêm Lễ: “Lễ Lễ.”
Nghiêm Lễ: “Cô Ninh sao thế ạ?”
Ninh Thư: “Em có biết ném cầu (bi) sắt không?”
Nghiêm Lễ suy nghĩ một chút: “Không ạ.”
Thực ra là có, nhưng rõ ràng là anh trai cậu cần cơ hội này hơn.
Ninh Thư: “Vậy thôi, em tiếp tục làm bài, rồi ngủ sớm đi nhé.” Nói xong, cô lại ra khỏi phòng, tiếp tục cầm quả cầu sắt dưới mặt đất lên luyện tập thêm một lúc.
Một lát sau.
“Để tôi dạy em.” Trên vách tường đột nhiên xuất hiện âm thanh, trong tiềm thức Ninh Thư muốn chạy vào bếp lấy dao, nhưng nghĩ đến việc mình thực sự cần giúp đỡ nên đành đè nén sát khí xuống.
Ninh Thư: “Một trăm tệ bốn mươi phút.” So với việc nợ ân tình, thì cô càng muốn quy đổi thành tiền để trả anh hơn, như vậy chẳng ai nợ ai, sau này có ra tay giết người cũng đỡ mềm lòng.
Nghiêm Kiều nhảy từ tường xuống, phủi phủi bụi trên tay: “Được.”
Anh nhấc tạ dưới mặt đất lên: “Phải tập kiểm soát bóng trước.”
“Vị trí đặt bóng chính xác là ở phía trên đầu bên trong xương đòn, gần với cổ.” Nghiêm Kiều đi vòng ra phía sau Ninh Thư và giúp cô điều chỉnh tư thế của mình: “Khi ném cần giữ ở góc 35-45 độ, đầu hướng lên trên.”
Anh nâng trán cô lên, giúp cô quay mặt đúng góc độ rồi điều chỉnh vị trí chân của cô: “Ném.”
Ninh Thư dùng hết sức ném đi, tuy rằng không bay xa lắm, nhưng so với lúc trước hiển nhiên là tốt hơn nhiều. Ninh Thư ném thêm mấy lần, dần dần cũng hiểu ra quy tắc, càng luyện càng tiến bộ.
Nghiêm Kiều đứng một bên nhìn Ninh Thư ném tạ: “Có đói bụng không, đi ăn đêm nhé?”
Ninh Thư chạy đến nhặt bóng.
Nghiêm Kiều: “Chiếc váy này của em rất đẹp, trước đây tôi chưa từng thấy em mặc nó.”
Ninh Thư dùng sức ném quả cầu về phía trước.
Giọng nói Nghiêm Kiều trầm trầm: “Lúc nãy, hết giờ tự học em về nhà cùng ai thế?”
Ninh Thư lại chạy đi nhặt cầu. Cả quá trình cô đều phớt lờ anh, chỉ trả lời những gì liên quan tới cú ném. Dần dần, Nghiêm Kiều cũng không lên tiếng nữa, anh trâm mặc nhìn cô tập luyện trong im lặng.
Đột nhiên mây đen cuồn cuộn kéo đến, trời bỗng đổ mưa, Nghiêm Kiều vội vàng cởi áo trùm lên đầu Ninh Thư, muốn đưa cô chạy vào trong mái hiên. Nhưng Ninh Thư lại đẩy Nghiêm Kiều ra, biểu thị bản thân mình tự lo, cho dù có bị ngấm mưa cũng không cần anh che chắn.
Nghiêm Kiều bị cú đẩy làm cho sửng sốt, anh chậm rãi đi theo sau Ninh Thư vào trong mái hiên.
Ninh Thư vẫn như cũ, không nói lời nào, lẳng lặng đưa một trăm tệ tiền phụ đạo cho Nghiêm Kiều, sau đó ôm trái cầu sắt đi vào nhà, cũng không mời anh vào trong. Một lúc sau, Ninh Thư đứng bên cửa sổ, nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài, sau đó lặng lẽ chạy xuống phòng khách, nhìn qua khe cửa ra ngoài. Nghiêm Kiều vẫn đang đứng dưới mái hiên, áo khoác đã ướt, không mặc lại được nữa, nên chỉ đành cầm trên tay, anh đứng nhìn màn mưa trước mắt, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Ninh Thư quay lại ngồi xuống sofa, mở phim truyền hình lên, văn thật to âm lượng, để bản thân không nghĩ tới người đàn ông đang đứng dưới mưa ngoài kia nữa. Đến khi trời tạnh, anh sẽ tự rời đi. Ai bảo anh dám cướp giờ Ngữ văn của cô, khiến cô không dám ngẩng đầu lên khi ở trong tổ bộ môn, còn bị giáo viên mới thực tập diss nữa.
Cô không thèm để ý đến anh nữa, cứ để anh mặc quần áo ướt đứng đó tới sáng mai luôn cũng được. Nếu có cảm cúm lăn ra ốm khiến tính mạng lâm vào nguy kịch thì càng tốt, cô đỡ phải tự mình ra tay, dù sao thì chứng cứ ngoại phạm không có mặt ở hiện trường quá khó làm giả, cô không muốn phải ngồi tù vì tội giết người.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, mùa thu rất hiếm khi mưa nhiều như vậy. Ninh Thư liếc nhìn về phía cửa một cái, sau đó trèo lên cầu thang, gõ cửa phòng sách.
Nghiêm Lễ ra mở cửa: “Cô Ninh.”
Ninh Thư: “Người đang đứng ngoài kia hình như là anh trai em.”
Nghiêm Lễ: “Vâng.”
Ninh Thư: “Em không xuống đưa ô cho anh ấy sao?”
Nghiêm Lễ: “Không ạ.” Anh trai cậu vừa nhắn tin cho cậu bảo rằng cứ ở yên trong phòng làm bài tập, cho dù trời có sập cũng cấm không được ra ngoài.
Nghiêm Lễ đóng cửa lại tiếp tục làm bài tập, Ninh Thư một lúc lại chạy lên, một lúc lại chạy xuống, đi đi lại lại mấy vòng cầu thang. Những ngày mưa gió luôn khiến người ta cảm thấy mềm lòng, cuối cùng Ninh Thư mở cửa phòng khách, cầm chiếc ô dài màu đen ra đưa cho anh.
Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư, đôi mắt lim dim chợt lóe sáng, khóe môi khẽ cong: “Thèm để ý tới tôi rồi à?”
Ninh Thư không nói lời nào.
Nghiêm Kiều cầm lấy chiếc ô trong tay Ninh Thư: “Mượn dùng, lần sau trả lại em.”
Anh mở ô ta, trước khi lao vào màn mưa còn nói với cô: “Các học sinh luyện tập rất tốt, sẽ không thua đâu.”
Ninh Thư không phải là người vô lý, cô biết xuất phát điểm của việc Nghiêm Kiều chiếm tiết học là vì muốn tốt cho cô, không muốn lớp A1 cười nhạo cô và học sinh của cô.
Việc bị tổ trưởng bộ môn mắng cũng không phải là việc mà anh có thể đoán trước, thậm chí anh còn chẳng biết rằng cô đã bị mắng. Hơn nữa, cô đã chiếm rất nhiều tiết học của anh, mà anh mới chỉ đòi lại có 1 tiết mà thôi, dường như cũng chẳng phải là việc không thể tha thứ. Cô chợt nhận ra chính bản thân mình là người độc đoán từ đầu tới cuối.
Ninh Thư suy nghĩ một chút, nếu như đổi thành giáo viên Thể dục khác chiếm tiết học Ngữ văn của cô, thì chắc chắn cô sẽ không làm loạn lên như vậy, đều là đồng nghiệp của nhau, cúi đầu, ngẩng đầu đều chạm mặt, nên cô sẽ ngồi xuống lịch sự thảo luận với đối phương.
Từ nhỏ tới lớn cô đều cư xử rất tốt, trưởng thành và ổn định, là người hiểu chuyện. Đối với Nghiêm Kiều, cô đã thay đổi bản tính của mình, thậm chí còn truy sát anh khắp trường, nhăn nhó mặt mày với anh. Điều này hoàn toàn nằm ngoài kinh nghiệm và hiểu biết của cô.
Ninh Thư cúi đầu nhìn thấy một chùm chìa khóa rơi trên mặt đất, cô liếc nhìn người đàn ông cầm ô đang đi ngoài sân, hét lớn: “Anh làm rơi chìa khóa này.”
Không biết có phải do mưa quá lớn hay không, mà người đàn ông dường như không hề nghe thấy. Ninh Thư nhặt chìa khóa lên, giơ tay che đầu chạy theo anh, trong sân có một chiếc dù che nắng, chỉ cần cô chạy tới đó là có thể gọi được anh lại. Cô chạy qua người anh, đứng dưới chiếc dù to trong sân đợi để trả lại chìa khóa cho anh.
Nhưng ngay khi chạy tới bên người anh, dường như anh đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức chặn ngang cô lại, ôm cô tới đứng dưới chiếc ô của mình. Bên ngoài chiếc ô là tiếng mưa rơi lộp độp, lối đi lát đá cuội trên mặt đất đã được cọ rửa sạch sẽ, cô bị anh nhấc lên xoay một vòng dưới màn mưa, vạt váy gợn sóng tung bay như đóa hồng trong đêm đen. Eo Ninh Thư bị giữ chặt, cô sợ bị rơi xuống sẽ dính mưa nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.
Anh một tay cầm ô, một tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng có phớt lờ tôi.”
Đây rõ ràng là một lời cầu xin tha thứ, nhưng lại mang theo sự phân trần độc đoán.
Anh luôn luôn như vậy, cho dù muốn lấy lòng nhưng lại mang theo vài phần mệnh lệnh, dịu dàng và cứng rắn.
Ninh Thư tránh khỏi người Nghiêm Kiều: “Chìa khóa của anh.”
Nghiêm Kiều nhận lấy, rũ mắt nhìn xuống người con gái trước mặt. Lúc cô chạy tới, có dính chút mưa, mái tóc hơi ướt, trên mặt có vài giọt nước mưa đọng lại, anh thấy nước mưa trên môi cô liền đưa tay giúp cô lau đi. Chỉ là chạm vào rồi lập tức nhấc ra, nhưng anh cảm thấy cả lòng bàn tay mình bỏng rát, cơ thể nóng ran, như thể vừa được đón nhận một nụ hôn thật sâu của cô vậy.
Đêm đó, Nghiêm Kiều nằm mơ, khi tỉnh dậy cả người đầm đìa mồ hôi, trong lúc lao vào đi tắm, trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, anh muốn có được cô, cả tâm hồn lẫn thể xác, tất cả anh đều muốn có được.
Nếu cô muốn đồng ý, anh sẽ nhốt cô lại, không cho cô nhìn bất cứ người đàn ông nào khác, mỗi ngày chỉ có thể nhìn anh và yêu mình anh.
Sau khi tắm, Nghiêm Kiều mới lấy lại bình tĩnh, nhận ra rằng, giam cầm người khác là vi phạm pháp luật. Triệu Vũ Kiệt suốt ngày nói với anh rằng, một người đàn ông độc thân quá lâu sẽ trở nên biến thái, trước đây anh không tin, nhưng bây giờ thì anh có chút tin rồi.
——
Đại hội thể thao diễn ra đúng như dự kiến, khác với những lần trước, ngày hôm nay trời không mưa.
Ban lãnh đạo ngồi trên khán đài, hiệu trưởng đang cầm bản phát biểu đã được chỉnh sửa văn thơ lai láng, người dẫn chương trình cầm micro nói: “Sau đây xin mời các vận động viên của chúng ta ra sân.”
Âm nhạc sôi động lập tức vang lên, mỗi lớp đều xếp hàng ngay ngắn tiến vào, với các loại cờ cùng khẩu hiệu khác nhau.
“Đang tiến vào sân lúc này là lớp 10A1.”
Học sinh của lớp bắt đầu hò hét: “10A1, 10A1 quyết tâm chiến thắng!”
MC: “Đang tiến vào sân là lớp 10A!”
Học sinh lớp 10A2 cũng lớn tiếng hò hét: “10A2, 10A2, độc nhất vô nhị!”
……
Đại hội thể thao hàng năm đều diễn ra tương tự, đến cả khẩu hiệu cũng chẳng khác là bao. Trước đây, ký ức của Ninh Thư về nó đều rất mơ hồ, nhưng năm nay thì khác, cô đã cá cược với lớp A1, nên nhất định phải dốc toàn lực chiến đấu.
Đội giáo viên còn chưa vào sân Ninh Thư đã bắt đầu khởi động, cô đứng chạy tại chỗ, cô giáo Quách phải đưa khăn giấy lại cho cô: “Lau mồ hôi đi.”
“Giữ sức, đừng để lát nữa vào thi đấu chính thức lại chẳng còn chút sức lực nào.”
Ninh Thư cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Em hơi căng thẳng.”
Cô giáo Quách mỉm cười, nhấp một ngụm nước từ chiếc bình giữ nhiệt mang theo, chậm rãi nói: “Căng thẳng cái gì, chủ yếu là học sinh thi đấu, giáo viên chúng ta chỉ cưỡi ngựa xem hoa, xuất hiện cho đủ đội hình thôi.”
Ninh Thư chỉ vào Tần Nguyệt Hương đang cong mông đi về phía hố cát: “Đối thủ đều đang cố gắng thế kia, em không thể sơ suất.”
Cô vừa nói vừa tăng tốc chạy tại chỗ.
Cô giáo Quách nhìn Ninh Thư: “Tư thế chạy của em khá chuyên nghiệp đó chứ.”
Ninh Thư gật đầu: “Là do thầy Nghiêm dạy.”
Cô giáo Quách quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều đang nói chuyện với một giáo viên khác cách đó không xa: “Không phải em đang truy sát thầy ấy à?”
Ninh Thư: “Người này hiện tại đang còn giá trị sử dụng, đợi đến khi không đáng giá nữa thì mới giết.” Nói xong, cô giơ tay lên, hung tợn làm động tác con dao cứa qua cổ.
Ninh Thư quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Kiều, anh vẫn mặc trên người bộ thể thao màu trắng, cùng cặp kính cận gọng vàng, một tay đút túi quần, tay kia cầm bản danh sách, lúc này đang nghiêm túc nói chuyện với người bên cạnh.
Cô giáo Quách nói với Ninh Thư: “Em mặc đồ thể thao màu trắng rất đẹp.”
Một nữ giáo viên khác cũng nói: “Tôi cũng muốn mặc, nhưng sợ bẩn, đồ trắng khó giặt lắm, nên đành phải mua màu khác.”
Các giáo viên khác cũng vậy, họ đều cho rằng màu trắng rất dễ dính bẩn và khó giặt.
Nếu như Ninh Thư tự mua, có đánh chết cô cũng sẽ không chọn màu trắng. Bộ đồ cô đang mặc trên người là do Nghiêm Kiều mua rồi đem tới Vĩnh Ninh Lý vào sáng nay, mác áo đã được gỡ bỏ, còn có mùi thơm của bột giặt, nó đã được giặt sạch sẽ và phơi phóng cẩn thận. Nghiêm Kiều mua cho cô bộ màu trắng, còn mua cho Nghiêm Lễ màu xanh lam. Trong toàn bộ giáo viên có mặt ở đây, chỉ có cô và Nghiêm Kiều mặc đồ trắng, nếu đứng cạnh nhau sẽ giống như đồ đôi.
Cứ thế cho đến khi Phương Danh Nhã tới, thật tình cờ, anh ta cũng đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, vậy là đồ đôi đã bị phá vỡ.
Phương Danh Nhã đi tới tổ giáo viên, đứng bên cạnh Ninh Thư, lịch sự chào hỏi: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư mỉm cười: “Chào thầy Phương.”
Ninh Thư không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian, nên chạy chậm tới vị trí của lớp 12A6 đang chuẩn bị ra sân.
Trong tiếng nhạc sôi động, người dẫn chương trình hô to: “Bây giờ, xin mời lớp 12A1 vào sân!”
Học sinh lớp A1 không biết mượn được ở đâu chiếc loa cầm tay thi nhau hò hét, suýt chút nữa khiến mọi người thủng cả màng nhĩ: “12A1, 12A1, tập thể nổi bật, bật ra phong độ.”
“Bọn họ phạm quy rồi, khẩu hiệu vượt quá bốn chữ, lại còn dùng loa không đúng quy định.” Ninh Thư nói với học sinh lớp mình: “Nhưng mà, bất luận lớp A1 thế nào, thì lớp chúng ta cũng không được phép phạm quy.”
“Phạm quy sẽ bị trừ điểm văn minh tinh thần, nếu nghiêm trọng còn có thể bị hủy bỏ thành tích.”
“Bây giờ cô sẽ đi báo với chủ nhiệm Đào, cả lớp cố lên.”
Ninh Thư chạy đi tìm chủ nhiệm Đào, ngay sau đó trên loa phát thanh vang lên thông báo, lớp A1 bị trừ ba điểm văn minh tinh thần. Theo quy định của cuộc thi, xếp thứ nhất trong một môn thi có thể dành được ba điểm, vị trí thứ hai được hai điểm và vị trí thứ ba được một điểm. Cả giáo viên chủ nhiệm cũng được tính điểm gộp vào. Điểm văn minh tinh thần và điểm vệ sinh chỉ bị trừ chứ không được cộng. Đài phát thanh sẽ thông báo điểm sổ, từng lớp từng lớp đều được đọc tên, sau đó ghi lại, cuối cùng, bảng xếp hạng dựa trên tổng điểm.
Sau khi màn vi phạm nội quy của lớp A1 được thông báo, khán giả của lớp A6 đã vỡ òa trong tiếng hò reo, thi đấu còn chưa bắt đầu họ đã dẫn trước đối thủ ba điểm.
Tần Nguyệt Hương tức giận tới mức cũng đi phàn nàn với chủ nhiệm Đào rằng tiếng hò reo của lớp A6 quá ồn ào. Nhưng bị chủ nhiệm Đào từ chối, nói rằng đại hội thể thao vốn dĩ cần yêu cầu không khí cổ động như vậy, việc này không phạm quy. Tần Nguyệt Hương luôn cho rằng chủ nhiệm Đào thiên vị Ninh Thư, nên không nói nhiều, lập tức quay về vị trí của lớp A1. Lớp A1 vẫn chưa thi đấu đã bị đài phát thanh thông báo trừ điểm, hận không thể ngay lập tức kiếm lại ba điểm bù vào đó.
Giọng của người dẫn chương trình lại vang lên: “Tiếp theo mời đội giáo viên của khối 12 vào sân!”
Ninh Thư vội vàng chạy về vị trí ban đầu, vì quá vội nên suýt thì đụng phải Phương Danh Nhã đang đứng bên cạnh cô. Đội hình này do chính chủ nhiệm Đào sắp xếp, vị trí của từng người đều được cố định nghiêm ngặt. Những người trẻ tuổi, trai xinh gái đẹp sẽ đứng phía ngoài, còn giáo viên trung niên và cao tuổi thì đứng bên trong, ai hói, ai có bụng bia đều đứng khuất hết vào giữa.
Ninh Thư đứng yên tại chỗ, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng eo, sẵn sàng xuất hiện trong tư thế trang nghiêm nhất, để cho lớp A6 nở mày nở mặt. Đột nhiên cô cảm thấy sau gáy nóng lên, một bàn tay to túm lấy đầu cô lôi cô lên hàng thứ nhất.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, thấp giọng nói: “Hàng đầu tiên chỉ có người cầm cờ được đứng thôi.”
Người cầm cờ của đội giáo viên khối 12 chắc chắn là Nghiêm Kiều – người nổi nhất trong tổ Thể dục của trường. Anh có dáng người cao lớn, cầm cờ giơ lên cao, để Ninh Thư giữ phía dưới. Rồi quay sang nói với cô bằng giọng chắc nịch: “Em đứng cùng với tôi.”
Cuối tuần này là sinh nhật Nghiêm Lễ, Ninh Thư đã hứa rằng cậu có thể ở đây cả tuần này.
Lúc này, Nghiêm Lễ đang làm bài tập trên phòng, Ninh Thư gõ cửa bước vào: “Mười lần thì đến tám lần thấy em làm bài tập Toán, hai lần còn lại làm Vật lý và tiếng Anh, vậy đến khi nào em mới sủng hạnh môn Ngữ văn dễ thương đây?”
“Cảm ơn cô Ninh.” Nghiêm Lễ nhấp một ngụm nước cam, mỉm cười: “Ngọt thật đó.”
Ninh Thư đưa khăn giấy cho cậu, bảo cậu lau nước cam trên môi, vốn dĩ còn muốn nói với cậu rằng cậu đã làm sai hai câu trong bài tập Ngữ văn hôm nay. Nhưng thôi bỏ đi, đối diện với cậu thiếu niên đang mặc đồ ngủ, cầm trên tay ly nước cam và mỉm cười ngọt ngào như vậy, cô không đành lòng lên tiếng.
“Giá như anh trai em chỉ ngoan bằng một nửa em thì cô đã không phát lệnh truy nã, săn lùng khắp giang hồ để truy sát anh ấy rồi.”
Nghiêm Lễ uống xong nước trái cây, liền đứng dậy khỏi ghế, định đi xuống lầu rửa ly, nhưng lại bị Ninh Thư ngăn lại: “Em làm bài tập đi, để cô rửa cho.”
Nghiêm Lễ mỉm cười: “Không cần đâu ạ, anh trai em không ở đây, em nên làm thêm chút việc nhà.”
Ninh Thư ngồi trên ghế sofa nhìn Nghiêm Lễ rửa sạch ly, rồi lại pha cho cô một tách trà thơm.
Ninh Thư nhận lấy: “Nếu anh trai em mà ngoan bằng một nửa em thôi…”
Nghiêm Lễ giơ tay lên ngăn cô: “Cô Ninh, trong vòng có mười phút đồng hồ cô đã nhắc tới anh trai em năm lần rồi đó ạ.”
Ninh Thư tính nhẩm lại: “Rõ ràng chỉ có hai lần mà.”
Nghiêm Lễ không nói thêm nữa: “Em lên lầu làm nốt bài tập đây, cô có việc gì cần làm cứ gọi em một câu là được ạ.”
Ninh Thư nhấm nháp tách trà, nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm quả cầu sắt cô mang từ trường về, chuẩn bị ra sân luyện tập ném. Cô không thể kéo tụt thành tích của lớp, đại hội thể thao không yêu cầu phải kiếm được bao nhiêu giải, nhưng xếp hạng ít nhất cần đứng trên Tần Nguyệt Hương.
Ninh Thư đứng trong sân tập ném một hồi, nhưng dù ném thế nào vẫn bị lệch phương hướng, nếu không đúng phương hướng thì lực tác động cũng ảnh hưởng, dẫn đến cú ném không được xa. Không phải lực của cô không đủ, mà là thiếu người hướng dẫn và dạy cho cô tư thế đứng sao cho đúng.
Ninh Thư ngồi ở bậc thềm, lấy điện thoại ra tìm video hướng dẫn trên mạng, nhưng não hiểu mà tay không hiểu, lúc tập vẫn mắc lỗi. Cô lại ra bậc thềm ngồi nghỉ ngơi một lúc, mở danh bạ điện thoại ra, tìm liên lạc của Nghiêm Kiều, nhưng nhìn nửa ngày vẫn không bấm gọi. Lúc này cô không muốn gặp anh chút nào, nếu không cô sợ bản thân mình không kiềm chế được sẽ thực sự giết chết anh. Cô còn chưa lên được kế hoạch tìm bằng chứng ngoại phạm cho mình, nên vẫn đợi thêm thì hơn, đợi thời cơ chín muồi giết cũng chưa muộn.
Ninh Thư nhấp một ngụm nước, tiện tay mở bảng tin lên xem, thấy Tần Nguyệt Hương vừa đăng bài viết mới, nói rằng cú ném của cô ta có thể bay xa chín mét, sau đó còn tag Ninh Thư, hỏi xem cô ném được bao nhiêu mét? Ninh Thư bực tức liếc nhìn kết quả cú ném của mình, bốn mét, không thể xa hơn.
Cô mở cửa bước vào nhà, lên gõ cửa phòng Nghiêm Lễ: “Lễ Lễ.”
Nghiêm Lễ: “Cô Ninh sao thế ạ?”
Ninh Thư: “Em có biết ném cầu (bi) sắt không?”
Nghiêm Lễ suy nghĩ một chút: “Không ạ.”
Thực ra là có, nhưng rõ ràng là anh trai cậu cần cơ hội này hơn.
Ninh Thư: “Vậy thôi, em tiếp tục làm bài, rồi ngủ sớm đi nhé.” Nói xong, cô lại ra khỏi phòng, tiếp tục cầm quả cầu sắt dưới mặt đất lên luyện tập thêm một lúc.
Một lát sau.
“Để tôi dạy em.” Trên vách tường đột nhiên xuất hiện âm thanh, trong tiềm thức Ninh Thư muốn chạy vào bếp lấy dao, nhưng nghĩ đến việc mình thực sự cần giúp đỡ nên đành đè nén sát khí xuống.
Ninh Thư: “Một trăm tệ bốn mươi phút.” So với việc nợ ân tình, thì cô càng muốn quy đổi thành tiền để trả anh hơn, như vậy chẳng ai nợ ai, sau này có ra tay giết người cũng đỡ mềm lòng.
Nghiêm Kiều nhảy từ tường xuống, phủi phủi bụi trên tay: “Được.”
Anh nhấc tạ dưới mặt đất lên: “Phải tập kiểm soát bóng trước.”
“Vị trí đặt bóng chính xác là ở phía trên đầu bên trong xương đòn, gần với cổ.” Nghiêm Kiều đi vòng ra phía sau Ninh Thư và giúp cô điều chỉnh tư thế của mình: “Khi ném cần giữ ở góc 35-45 độ, đầu hướng lên trên.”
Anh nâng trán cô lên, giúp cô quay mặt đúng góc độ rồi điều chỉnh vị trí chân của cô: “Ném.”
Ninh Thư dùng hết sức ném đi, tuy rằng không bay xa lắm, nhưng so với lúc trước hiển nhiên là tốt hơn nhiều. Ninh Thư ném thêm mấy lần, dần dần cũng hiểu ra quy tắc, càng luyện càng tiến bộ.
Nghiêm Kiều đứng một bên nhìn Ninh Thư ném tạ: “Có đói bụng không, đi ăn đêm nhé?”
Ninh Thư chạy đến nhặt bóng.
Nghiêm Kiều: “Chiếc váy này của em rất đẹp, trước đây tôi chưa từng thấy em mặc nó.”
Ninh Thư dùng sức ném quả cầu về phía trước.
Giọng nói Nghiêm Kiều trầm trầm: “Lúc nãy, hết giờ tự học em về nhà cùng ai thế?”
Ninh Thư lại chạy đi nhặt cầu. Cả quá trình cô đều phớt lờ anh, chỉ trả lời những gì liên quan tới cú ném. Dần dần, Nghiêm Kiều cũng không lên tiếng nữa, anh trâm mặc nhìn cô tập luyện trong im lặng.
Đột nhiên mây đen cuồn cuộn kéo đến, trời bỗng đổ mưa, Nghiêm Kiều vội vàng cởi áo trùm lên đầu Ninh Thư, muốn đưa cô chạy vào trong mái hiên. Nhưng Ninh Thư lại đẩy Nghiêm Kiều ra, biểu thị bản thân mình tự lo, cho dù có bị ngấm mưa cũng không cần anh che chắn.
Nghiêm Kiều bị cú đẩy làm cho sửng sốt, anh chậm rãi đi theo sau Ninh Thư vào trong mái hiên.
Ninh Thư vẫn như cũ, không nói lời nào, lẳng lặng đưa một trăm tệ tiền phụ đạo cho Nghiêm Kiều, sau đó ôm trái cầu sắt đi vào nhà, cũng không mời anh vào trong. Một lúc sau, Ninh Thư đứng bên cửa sổ, nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài, sau đó lặng lẽ chạy xuống phòng khách, nhìn qua khe cửa ra ngoài. Nghiêm Kiều vẫn đang đứng dưới mái hiên, áo khoác đã ướt, không mặc lại được nữa, nên chỉ đành cầm trên tay, anh đứng nhìn màn mưa trước mắt, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Ninh Thư quay lại ngồi xuống sofa, mở phim truyền hình lên, văn thật to âm lượng, để bản thân không nghĩ tới người đàn ông đang đứng dưới mưa ngoài kia nữa. Đến khi trời tạnh, anh sẽ tự rời đi. Ai bảo anh dám cướp giờ Ngữ văn của cô, khiến cô không dám ngẩng đầu lên khi ở trong tổ bộ môn, còn bị giáo viên mới thực tập diss nữa.
Cô không thèm để ý đến anh nữa, cứ để anh mặc quần áo ướt đứng đó tới sáng mai luôn cũng được. Nếu có cảm cúm lăn ra ốm khiến tính mạng lâm vào nguy kịch thì càng tốt, cô đỡ phải tự mình ra tay, dù sao thì chứng cứ ngoại phạm không có mặt ở hiện trường quá khó làm giả, cô không muốn phải ngồi tù vì tội giết người.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, mùa thu rất hiếm khi mưa nhiều như vậy. Ninh Thư liếc nhìn về phía cửa một cái, sau đó trèo lên cầu thang, gõ cửa phòng sách.
Nghiêm Lễ ra mở cửa: “Cô Ninh.”
Ninh Thư: “Người đang đứng ngoài kia hình như là anh trai em.”
Nghiêm Lễ: “Vâng.”
Ninh Thư: “Em không xuống đưa ô cho anh ấy sao?”
Nghiêm Lễ: “Không ạ.” Anh trai cậu vừa nhắn tin cho cậu bảo rằng cứ ở yên trong phòng làm bài tập, cho dù trời có sập cũng cấm không được ra ngoài.
Nghiêm Lễ đóng cửa lại tiếp tục làm bài tập, Ninh Thư một lúc lại chạy lên, một lúc lại chạy xuống, đi đi lại lại mấy vòng cầu thang. Những ngày mưa gió luôn khiến người ta cảm thấy mềm lòng, cuối cùng Ninh Thư mở cửa phòng khách, cầm chiếc ô dài màu đen ra đưa cho anh.
Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư, đôi mắt lim dim chợt lóe sáng, khóe môi khẽ cong: “Thèm để ý tới tôi rồi à?”
Ninh Thư không nói lời nào.
Nghiêm Kiều cầm lấy chiếc ô trong tay Ninh Thư: “Mượn dùng, lần sau trả lại em.”
Anh mở ô ta, trước khi lao vào màn mưa còn nói với cô: “Các học sinh luyện tập rất tốt, sẽ không thua đâu.”
Ninh Thư không phải là người vô lý, cô biết xuất phát điểm của việc Nghiêm Kiều chiếm tiết học là vì muốn tốt cho cô, không muốn lớp A1 cười nhạo cô và học sinh của cô.
Việc bị tổ trưởng bộ môn mắng cũng không phải là việc mà anh có thể đoán trước, thậm chí anh còn chẳng biết rằng cô đã bị mắng. Hơn nữa, cô đã chiếm rất nhiều tiết học của anh, mà anh mới chỉ đòi lại có 1 tiết mà thôi, dường như cũng chẳng phải là việc không thể tha thứ. Cô chợt nhận ra chính bản thân mình là người độc đoán từ đầu tới cuối.
Ninh Thư suy nghĩ một chút, nếu như đổi thành giáo viên Thể dục khác chiếm tiết học Ngữ văn của cô, thì chắc chắn cô sẽ không làm loạn lên như vậy, đều là đồng nghiệp của nhau, cúi đầu, ngẩng đầu đều chạm mặt, nên cô sẽ ngồi xuống lịch sự thảo luận với đối phương.
Từ nhỏ tới lớn cô đều cư xử rất tốt, trưởng thành và ổn định, là người hiểu chuyện. Đối với Nghiêm Kiều, cô đã thay đổi bản tính của mình, thậm chí còn truy sát anh khắp trường, nhăn nhó mặt mày với anh. Điều này hoàn toàn nằm ngoài kinh nghiệm và hiểu biết của cô.
Ninh Thư cúi đầu nhìn thấy một chùm chìa khóa rơi trên mặt đất, cô liếc nhìn người đàn ông cầm ô đang đi ngoài sân, hét lớn: “Anh làm rơi chìa khóa này.”
Không biết có phải do mưa quá lớn hay không, mà người đàn ông dường như không hề nghe thấy. Ninh Thư nhặt chìa khóa lên, giơ tay che đầu chạy theo anh, trong sân có một chiếc dù che nắng, chỉ cần cô chạy tới đó là có thể gọi được anh lại. Cô chạy qua người anh, đứng dưới chiếc dù to trong sân đợi để trả lại chìa khóa cho anh.
Nhưng ngay khi chạy tới bên người anh, dường như anh đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức chặn ngang cô lại, ôm cô tới đứng dưới chiếc ô của mình. Bên ngoài chiếc ô là tiếng mưa rơi lộp độp, lối đi lát đá cuội trên mặt đất đã được cọ rửa sạch sẽ, cô bị anh nhấc lên xoay một vòng dưới màn mưa, vạt váy gợn sóng tung bay như đóa hồng trong đêm đen. Eo Ninh Thư bị giữ chặt, cô sợ bị rơi xuống sẽ dính mưa nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.
Anh một tay cầm ô, một tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng có phớt lờ tôi.”
Đây rõ ràng là một lời cầu xin tha thứ, nhưng lại mang theo sự phân trần độc đoán.
Anh luôn luôn như vậy, cho dù muốn lấy lòng nhưng lại mang theo vài phần mệnh lệnh, dịu dàng và cứng rắn.
Ninh Thư tránh khỏi người Nghiêm Kiều: “Chìa khóa của anh.”
Nghiêm Kiều nhận lấy, rũ mắt nhìn xuống người con gái trước mặt. Lúc cô chạy tới, có dính chút mưa, mái tóc hơi ướt, trên mặt có vài giọt nước mưa đọng lại, anh thấy nước mưa trên môi cô liền đưa tay giúp cô lau đi. Chỉ là chạm vào rồi lập tức nhấc ra, nhưng anh cảm thấy cả lòng bàn tay mình bỏng rát, cơ thể nóng ran, như thể vừa được đón nhận một nụ hôn thật sâu của cô vậy.
Đêm đó, Nghiêm Kiều nằm mơ, khi tỉnh dậy cả người đầm đìa mồ hôi, trong lúc lao vào đi tắm, trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, anh muốn có được cô, cả tâm hồn lẫn thể xác, tất cả anh đều muốn có được.
Nếu cô muốn đồng ý, anh sẽ nhốt cô lại, không cho cô nhìn bất cứ người đàn ông nào khác, mỗi ngày chỉ có thể nhìn anh và yêu mình anh.
Sau khi tắm, Nghiêm Kiều mới lấy lại bình tĩnh, nhận ra rằng, giam cầm người khác là vi phạm pháp luật. Triệu Vũ Kiệt suốt ngày nói với anh rằng, một người đàn ông độc thân quá lâu sẽ trở nên biến thái, trước đây anh không tin, nhưng bây giờ thì anh có chút tin rồi.
——
Đại hội thể thao diễn ra đúng như dự kiến, khác với những lần trước, ngày hôm nay trời không mưa.
Ban lãnh đạo ngồi trên khán đài, hiệu trưởng đang cầm bản phát biểu đã được chỉnh sửa văn thơ lai láng, người dẫn chương trình cầm micro nói: “Sau đây xin mời các vận động viên của chúng ta ra sân.”
Âm nhạc sôi động lập tức vang lên, mỗi lớp đều xếp hàng ngay ngắn tiến vào, với các loại cờ cùng khẩu hiệu khác nhau.
“Đang tiến vào sân lúc này là lớp 10A1.”
Học sinh của lớp bắt đầu hò hét: “10A1, 10A1 quyết tâm chiến thắng!”
MC: “Đang tiến vào sân là lớp 10A!”
Học sinh lớp 10A2 cũng lớn tiếng hò hét: “10A2, 10A2, độc nhất vô nhị!”
……
Đại hội thể thao hàng năm đều diễn ra tương tự, đến cả khẩu hiệu cũng chẳng khác là bao. Trước đây, ký ức của Ninh Thư về nó đều rất mơ hồ, nhưng năm nay thì khác, cô đã cá cược với lớp A1, nên nhất định phải dốc toàn lực chiến đấu.
Đội giáo viên còn chưa vào sân Ninh Thư đã bắt đầu khởi động, cô đứng chạy tại chỗ, cô giáo Quách phải đưa khăn giấy lại cho cô: “Lau mồ hôi đi.”
“Giữ sức, đừng để lát nữa vào thi đấu chính thức lại chẳng còn chút sức lực nào.”
Ninh Thư cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Em hơi căng thẳng.”
Cô giáo Quách mỉm cười, nhấp một ngụm nước từ chiếc bình giữ nhiệt mang theo, chậm rãi nói: “Căng thẳng cái gì, chủ yếu là học sinh thi đấu, giáo viên chúng ta chỉ cưỡi ngựa xem hoa, xuất hiện cho đủ đội hình thôi.”
Ninh Thư chỉ vào Tần Nguyệt Hương đang cong mông đi về phía hố cát: “Đối thủ đều đang cố gắng thế kia, em không thể sơ suất.”
Cô vừa nói vừa tăng tốc chạy tại chỗ.
Cô giáo Quách nhìn Ninh Thư: “Tư thế chạy của em khá chuyên nghiệp đó chứ.”
Ninh Thư gật đầu: “Là do thầy Nghiêm dạy.”
Cô giáo Quách quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều đang nói chuyện với một giáo viên khác cách đó không xa: “Không phải em đang truy sát thầy ấy à?”
Ninh Thư: “Người này hiện tại đang còn giá trị sử dụng, đợi đến khi không đáng giá nữa thì mới giết.” Nói xong, cô giơ tay lên, hung tợn làm động tác con dao cứa qua cổ.
Ninh Thư quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Kiều, anh vẫn mặc trên người bộ thể thao màu trắng, cùng cặp kính cận gọng vàng, một tay đút túi quần, tay kia cầm bản danh sách, lúc này đang nghiêm túc nói chuyện với người bên cạnh.
Cô giáo Quách nói với Ninh Thư: “Em mặc đồ thể thao màu trắng rất đẹp.”
Một nữ giáo viên khác cũng nói: “Tôi cũng muốn mặc, nhưng sợ bẩn, đồ trắng khó giặt lắm, nên đành phải mua màu khác.”
Các giáo viên khác cũng vậy, họ đều cho rằng màu trắng rất dễ dính bẩn và khó giặt.
Nếu như Ninh Thư tự mua, có đánh chết cô cũng sẽ không chọn màu trắng. Bộ đồ cô đang mặc trên người là do Nghiêm Kiều mua rồi đem tới Vĩnh Ninh Lý vào sáng nay, mác áo đã được gỡ bỏ, còn có mùi thơm của bột giặt, nó đã được giặt sạch sẽ và phơi phóng cẩn thận. Nghiêm Kiều mua cho cô bộ màu trắng, còn mua cho Nghiêm Lễ màu xanh lam. Trong toàn bộ giáo viên có mặt ở đây, chỉ có cô và Nghiêm Kiều mặc đồ trắng, nếu đứng cạnh nhau sẽ giống như đồ đôi.
Cứ thế cho đến khi Phương Danh Nhã tới, thật tình cờ, anh ta cũng đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, vậy là đồ đôi đã bị phá vỡ.
Phương Danh Nhã đi tới tổ giáo viên, đứng bên cạnh Ninh Thư, lịch sự chào hỏi: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư mỉm cười: “Chào thầy Phương.”
Ninh Thư không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian, nên chạy chậm tới vị trí của lớp 12A6 đang chuẩn bị ra sân.
Trong tiếng nhạc sôi động, người dẫn chương trình hô to: “Bây giờ, xin mời lớp 12A1 vào sân!”
Học sinh lớp A1 không biết mượn được ở đâu chiếc loa cầm tay thi nhau hò hét, suýt chút nữa khiến mọi người thủng cả màng nhĩ: “12A1, 12A1, tập thể nổi bật, bật ra phong độ.”
“Bọn họ phạm quy rồi, khẩu hiệu vượt quá bốn chữ, lại còn dùng loa không đúng quy định.” Ninh Thư nói với học sinh lớp mình: “Nhưng mà, bất luận lớp A1 thế nào, thì lớp chúng ta cũng không được phép phạm quy.”
“Phạm quy sẽ bị trừ điểm văn minh tinh thần, nếu nghiêm trọng còn có thể bị hủy bỏ thành tích.”
“Bây giờ cô sẽ đi báo với chủ nhiệm Đào, cả lớp cố lên.”
Ninh Thư chạy đi tìm chủ nhiệm Đào, ngay sau đó trên loa phát thanh vang lên thông báo, lớp A1 bị trừ ba điểm văn minh tinh thần. Theo quy định của cuộc thi, xếp thứ nhất trong một môn thi có thể dành được ba điểm, vị trí thứ hai được hai điểm và vị trí thứ ba được một điểm. Cả giáo viên chủ nhiệm cũng được tính điểm gộp vào. Điểm văn minh tinh thần và điểm vệ sinh chỉ bị trừ chứ không được cộng. Đài phát thanh sẽ thông báo điểm sổ, từng lớp từng lớp đều được đọc tên, sau đó ghi lại, cuối cùng, bảng xếp hạng dựa trên tổng điểm.
Sau khi màn vi phạm nội quy của lớp A1 được thông báo, khán giả của lớp A6 đã vỡ òa trong tiếng hò reo, thi đấu còn chưa bắt đầu họ đã dẫn trước đối thủ ba điểm.
Tần Nguyệt Hương tức giận tới mức cũng đi phàn nàn với chủ nhiệm Đào rằng tiếng hò reo của lớp A6 quá ồn ào. Nhưng bị chủ nhiệm Đào từ chối, nói rằng đại hội thể thao vốn dĩ cần yêu cầu không khí cổ động như vậy, việc này không phạm quy. Tần Nguyệt Hương luôn cho rằng chủ nhiệm Đào thiên vị Ninh Thư, nên không nói nhiều, lập tức quay về vị trí của lớp A1. Lớp A1 vẫn chưa thi đấu đã bị đài phát thanh thông báo trừ điểm, hận không thể ngay lập tức kiếm lại ba điểm bù vào đó.
Giọng của người dẫn chương trình lại vang lên: “Tiếp theo mời đội giáo viên của khối 12 vào sân!”
Ninh Thư vội vàng chạy về vị trí ban đầu, vì quá vội nên suýt thì đụng phải Phương Danh Nhã đang đứng bên cạnh cô. Đội hình này do chính chủ nhiệm Đào sắp xếp, vị trí của từng người đều được cố định nghiêm ngặt. Những người trẻ tuổi, trai xinh gái đẹp sẽ đứng phía ngoài, còn giáo viên trung niên và cao tuổi thì đứng bên trong, ai hói, ai có bụng bia đều đứng khuất hết vào giữa.
Ninh Thư đứng yên tại chỗ, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng eo, sẵn sàng xuất hiện trong tư thế trang nghiêm nhất, để cho lớp A6 nở mày nở mặt. Đột nhiên cô cảm thấy sau gáy nóng lên, một bàn tay to túm lấy đầu cô lôi cô lên hàng thứ nhất.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, thấp giọng nói: “Hàng đầu tiên chỉ có người cầm cờ được đứng thôi.”
Người cầm cờ của đội giáo viên khối 12 chắc chắn là Nghiêm Kiều – người nổi nhất trong tổ Thể dục của trường. Anh có dáng người cao lớn, cầm cờ giơ lên cao, để Ninh Thư giữ phía dưới. Rồi quay sang nói với cô bằng giọng chắc nịch: “Em đứng cùng với tôi.”
Bình luận facebook