Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205: Bạn Trai Bùng Nổ
Bắt...!Bắt gian! ?
Nguyễn Manh Manh dựa trong ngực Lệ Quân Ngự, suýt chút nữa bị câu nói này của anh làm cho tức hộc máu.
Bắt gian cái gì chứ...!Anh thật sự coi mình là bạn trai cô sao!
Bọn họ chỉ giả vờ là tình nhân, anh lại còn giả vờ giả vịt muốn bắt gian cô.
"Lệ Quân Ngự, anh..." Nguyễn Manh Manh dễ kích động, nắm cà vạt sẫm màu của anh lên, kéo người đàn ông xuống một cái, muốn thấp giọng kháng nghị.
Nhưng còn chưa nói ra, giọng cô, liền bị một tầng tầng tiếng vang cắt ngang.
"Ầm ——" Trương Diệu Quang ngồi ở vị trí đầu, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy.
"Nguyễn tổng, ông thật là biết bẫy người...!Giới thiệu con gái đã có bạn trai cho tôi thì thôi, bây giờ còn bị người bạn trai tới cửa bắt gian! Trương Diệu Quang tôi đời này đều chưa từng mất mặt như thế!"
Trên mặt chữ quốc đeo mắt kính gọng đen của Trương Diệu Quang, ẩn giấu phẫn nộ, nhìn qua là thẹn quá thành giận.
"Hợp tác của hai nhà chúng ta, liền chấm dứt ở đây đi.
Thật là...!Vợ của Trương Diệu Quang tôi, nhất định phải là băng thanh ngọc khiết.
Loại con gái có bạn trai không bị kiềm chế này của ông, căn bản không xứng sinh con cho Trương gia! Phần nhục nhã này, tôi sẽ ghi nhớ...!Nguyễn Triệu Thiên, chống mắt nhìn đi!"
Trương Diệu Quang bỏ xuống câu này, nhấc chân đi.
Dường như lại ở thêm nữa, đều là nhục nhã đối với anh ta.
Nguyễn Triệu Thiên nghe được anh ta mắng con gái mình, vừa tức vừa vội...!Muốn đi tới lý luận, lại không khỏi có chút chột dạ.
Dù sao, chuyện con gái có bạn trai này, xác thực là ông ẩn giấu trước.
Ai biết, Trương Diệu Quang mới vừa đi tới cửa, liền bị một bóng người ngăn lại.
Thân hình Lệ Quân Ngự cao lớn, che ở cửa.
Đối mặt Lệ Quân Ngự thân cao một mét chín, mặc dù Trương Diệu Quang có một mét tám, cũng vẫn cần ngước lên nhìn anh.
Anh ta ngẩng đầu, đối đầu ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
"Cậu...!Cậu muốn làm gì?"
Trương Diệu Quang bị khí chất lạnh lẽo trên người đàn ông này làm kinh sợ.
Cho dù trong lồng ngực người kia còn ôm một cô gái, nhưng cũng không ảnh hưởng khí chất mãnh liệt tỏa ra từ toàn thân anh chút nào.
Hung hăng, lạnh lùng kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại như vậy.
"Tôi, tôi cảnh cáo cậu...!Đừng gây sự ở đây! Nơi này là Ngự Đường, không phải nơi mà loại thanh niên như cậu có thể gây sự...!ông chủ Ngự Đường có bối cảnh rất sâu, còn là anh em tốt với tôi...!Nếu như cậu dám gây sự ở đây, cẩn thận chịu không nổi!"
Trương Diệu Quang sợ, từ linh hồn đến khí thế, anh ta bị người trẻ tuổi này nghiền ép toàn diện.
Anh ta sợ đối phương đánh, không nhịn được cảnh cáo.
"Há, thật không...!Thì ra, anh và ông chủ của nơi này là anh em?"
Ai biết, đối phương nghe được lời anh ta, không những không lộ ra nửa điểm ý sợ hãi, trái lại cong khóe môi, lộ ra nửa phần cười gằn.
"Phải, đúng vậy...!Nếu như cậu không muốn gây phiền toái, mau nhanh cút..." Trương Diệu Quang nhắm mắt cậy mạnh.
ý cười nơi khóe môi Lệ Quân Ngự, lại càng lạnh hơn mấy phần.
"Có chuyện có thể anh không biết, tôi và ông chủ của nơi này có chút thù riêng, vừa vặn đang tìm cậu ta.
Anh đã là anh em tốt của cậu ta, không tìm được người khác, vậy thì không thể làm gì khác hơn là bắt anh hả giận."
Lệ Quân Ngự liền đứng ở cửa, cửa phòng riêng mở lớn ra.
Quản lí đứng trong hành lang, còn có những người khác nghe được lời nói này, toàn bộ đều không nhịn được yên lặng lau mồ hôi.
Lệ thiếu, ngài thật sự như vậy được sao?
Quá khứ ngài cũng chỉ là lạnh lùng không nhiều lời, bây giờ...!Lại còn chơi nổi lên hài hước lạnh lẽo.
Lệ Quân Ngự vừa dứt lời, thì có hai người vệ sĩ áo đen cao lớn, từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy hai người, Trương Diệu Quang rốt cục không kềm được.
"Các...!Các người muốn làm gì...!Tôi nói cho các người biết, nơi này là Ngự Đường, các người không thể..."
Lời còn chưa nói hết, liền thấy quản lí vừa nãy dẫn đường cho anh ta, xuất hiện ở ngoài cửa.
Trên mặt Trương Diệu Quang lóe qua một vệt vui mừng được cứu trợ.
Ai biết, một giây sau, người đàn ông có dáng dấp quản lý kia, sắc mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái.
Sau đó, kéo cửa, từ ngoài đóng cửa lại.
Trương Diệu Quang bối rối!
Anh ta dám khẳng định, quản lí kia rõ ràng nhìn thấy mình...
Nhưng anh ta không những không có ngăn cản, còn thay người bên trong đóng cửa phòng riêng lại!
Trương Diệu Quang ngẩng đầu lên, mắt sắp nứt trừng mắt nhìn người trẻ tuổi trước mắt.
Lần đầu tiên lộ ra ánh mắt kinh hoảng: "Anh...!Anh đến cuối cùng là ai, anh đến cùng muốn làm gì!"
Lệ Quân Ngự cụp mắt nhìn, ánh mắt lạnh tanh.
"Rất đơn giản...!Xin lỗi bạn gái tôi.".
Nguyễn Manh Manh dựa trong ngực Lệ Quân Ngự, suýt chút nữa bị câu nói này của anh làm cho tức hộc máu.
Bắt gian cái gì chứ...!Anh thật sự coi mình là bạn trai cô sao!
Bọn họ chỉ giả vờ là tình nhân, anh lại còn giả vờ giả vịt muốn bắt gian cô.
"Lệ Quân Ngự, anh..." Nguyễn Manh Manh dễ kích động, nắm cà vạt sẫm màu của anh lên, kéo người đàn ông xuống một cái, muốn thấp giọng kháng nghị.
Nhưng còn chưa nói ra, giọng cô, liền bị một tầng tầng tiếng vang cắt ngang.
"Ầm ——" Trương Diệu Quang ngồi ở vị trí đầu, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy.
"Nguyễn tổng, ông thật là biết bẫy người...!Giới thiệu con gái đã có bạn trai cho tôi thì thôi, bây giờ còn bị người bạn trai tới cửa bắt gian! Trương Diệu Quang tôi đời này đều chưa từng mất mặt như thế!"
Trên mặt chữ quốc đeo mắt kính gọng đen của Trương Diệu Quang, ẩn giấu phẫn nộ, nhìn qua là thẹn quá thành giận.
"Hợp tác của hai nhà chúng ta, liền chấm dứt ở đây đi.
Thật là...!Vợ của Trương Diệu Quang tôi, nhất định phải là băng thanh ngọc khiết.
Loại con gái có bạn trai không bị kiềm chế này của ông, căn bản không xứng sinh con cho Trương gia! Phần nhục nhã này, tôi sẽ ghi nhớ...!Nguyễn Triệu Thiên, chống mắt nhìn đi!"
Trương Diệu Quang bỏ xuống câu này, nhấc chân đi.
Dường như lại ở thêm nữa, đều là nhục nhã đối với anh ta.
Nguyễn Triệu Thiên nghe được anh ta mắng con gái mình, vừa tức vừa vội...!Muốn đi tới lý luận, lại không khỏi có chút chột dạ.
Dù sao, chuyện con gái có bạn trai này, xác thực là ông ẩn giấu trước.
Ai biết, Trương Diệu Quang mới vừa đi tới cửa, liền bị một bóng người ngăn lại.
Thân hình Lệ Quân Ngự cao lớn, che ở cửa.
Đối mặt Lệ Quân Ngự thân cao một mét chín, mặc dù Trương Diệu Quang có một mét tám, cũng vẫn cần ngước lên nhìn anh.
Anh ta ngẩng đầu, đối đầu ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
"Cậu...!Cậu muốn làm gì?"
Trương Diệu Quang bị khí chất lạnh lẽo trên người đàn ông này làm kinh sợ.
Cho dù trong lồng ngực người kia còn ôm một cô gái, nhưng cũng không ảnh hưởng khí chất mãnh liệt tỏa ra từ toàn thân anh chút nào.
Hung hăng, lạnh lùng kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại như vậy.
"Tôi, tôi cảnh cáo cậu...!Đừng gây sự ở đây! Nơi này là Ngự Đường, không phải nơi mà loại thanh niên như cậu có thể gây sự...!ông chủ Ngự Đường có bối cảnh rất sâu, còn là anh em tốt với tôi...!Nếu như cậu dám gây sự ở đây, cẩn thận chịu không nổi!"
Trương Diệu Quang sợ, từ linh hồn đến khí thế, anh ta bị người trẻ tuổi này nghiền ép toàn diện.
Anh ta sợ đối phương đánh, không nhịn được cảnh cáo.
"Há, thật không...!Thì ra, anh và ông chủ của nơi này là anh em?"
Ai biết, đối phương nghe được lời anh ta, không những không lộ ra nửa điểm ý sợ hãi, trái lại cong khóe môi, lộ ra nửa phần cười gằn.
"Phải, đúng vậy...!Nếu như cậu không muốn gây phiền toái, mau nhanh cút..." Trương Diệu Quang nhắm mắt cậy mạnh.
ý cười nơi khóe môi Lệ Quân Ngự, lại càng lạnh hơn mấy phần.
"Có chuyện có thể anh không biết, tôi và ông chủ của nơi này có chút thù riêng, vừa vặn đang tìm cậu ta.
Anh đã là anh em tốt của cậu ta, không tìm được người khác, vậy thì không thể làm gì khác hơn là bắt anh hả giận."
Lệ Quân Ngự liền đứng ở cửa, cửa phòng riêng mở lớn ra.
Quản lí đứng trong hành lang, còn có những người khác nghe được lời nói này, toàn bộ đều không nhịn được yên lặng lau mồ hôi.
Lệ thiếu, ngài thật sự như vậy được sao?
Quá khứ ngài cũng chỉ là lạnh lùng không nhiều lời, bây giờ...!Lại còn chơi nổi lên hài hước lạnh lẽo.
Lệ Quân Ngự vừa dứt lời, thì có hai người vệ sĩ áo đen cao lớn, từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy hai người, Trương Diệu Quang rốt cục không kềm được.
"Các...!Các người muốn làm gì...!Tôi nói cho các người biết, nơi này là Ngự Đường, các người không thể..."
Lời còn chưa nói hết, liền thấy quản lí vừa nãy dẫn đường cho anh ta, xuất hiện ở ngoài cửa.
Trên mặt Trương Diệu Quang lóe qua một vệt vui mừng được cứu trợ.
Ai biết, một giây sau, người đàn ông có dáng dấp quản lý kia, sắc mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái.
Sau đó, kéo cửa, từ ngoài đóng cửa lại.
Trương Diệu Quang bối rối!
Anh ta dám khẳng định, quản lí kia rõ ràng nhìn thấy mình...
Nhưng anh ta không những không có ngăn cản, còn thay người bên trong đóng cửa phòng riêng lại!
Trương Diệu Quang ngẩng đầu lên, mắt sắp nứt trừng mắt nhìn người trẻ tuổi trước mắt.
Lần đầu tiên lộ ra ánh mắt kinh hoảng: "Anh...!Anh đến cuối cùng là ai, anh đến cùng muốn làm gì!"
Lệ Quân Ngự cụp mắt nhìn, ánh mắt lạnh tanh.
"Rất đơn giản...!Xin lỗi bạn gái tôi.".
Bình luận facebook