Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Nguyễn Manh Manh Chuyển Về
"Lệ Quân Ngự, anh lại hôn em —— "
Tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh đặt trên ngực người đàn ông, thật vất vả mới từ trong ôm hôn tràn đầy hơi thở của anh, hô hấp được một chút không khí mới mẻ.
Lệ Quân Ngự chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Anh nói rồi, đây không phải hôn môi, chỉ là trừng phạt...!Trừng phạt em đi ra mắt sau lưng anh, còn có...!đầu mày cuối mắt với người đàn ông khác."
"Em đầu mày cuối mắt với người đàn ông khác lúc nào!" Nguyễn Manh Manh đẩy anh ra.
Dụng hết toàn lực, cuối cùng từ trong ngực người đàn ông nhảy xuống, đứng vững.
Lệ Quân Ngự nhìn mèo con nhảy khỏi ôm ấp của mình, biểu cảm lạnh lẽo.
Trong đầu lóe qua, tất cả đều là bóng người Nguyễn Manh Manh muốn quay đầu, nhìn xem Trương Diệu Quang.
Trong lòng người đàn ông không vui, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ liền càng lạnh hơn vừa nãy mấy phần, ánh mắt tối om om, ngâm lạnh như nước.
Nguyễn Manh Manh bị anh nhìn tới mức tê cả da đầu, mạnh miệng nói: "Anh...!Anh nhìn cái gì?"
Lệ Quân Ngự không nói lời nào, lại so với lúc tức giận dạy dỗ cô, còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.
ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi trầm, tiếng nói lành lạnh liền vang lên: "Lúc nào em chuyển về."
Ha...!Lại là hỏi cái này?
Nguyễn Manh Manh ngớ ngẩn, cảm thấy đề tài xoay chuyển có chút nhanh.
"Em...!Bây giờ em sống ở nhà rất tốt, không nghĩ tới chuyển về." Anh chán ghét như vậy, cô mới không muốn chuyển về đâu.
Đáp án này, hiển nhiên làm cho người đàn ông bất mãn.
Khi nghe thấy Nguyễn Manh Manh trả lời, môi mỏng của người đàn ông bỗng nhiên cong lên một độ cong hơi lạnh.
Như đang cười nhạt, nhưng cũng mang theo ý lạnh lẽo.
"Nguyễn Manh Manh, em...!Nói lại lần nữa." Anh liếc cô, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh thấu xương.
Trong con ngươi đen đặc, cất giấu uy hiếp không hề che giấu chút nào.
Nguyễn Manh Manh theo bản năng súc rụt cổ, muốn thay đổi lời, nhưng nghĩ tớichuyện Lệ Quân Ngự đồng ý cho bà Tần làm mừng thọ, lại nổi lên ý quật cường.
Cô nâng đầu lên, nhìn chằm chằm con ngươi đen u lạnh của anh.
"Nói lại lần nữa thì nói lại lần nữa, em sống ở nhà em rất tốt, bây giờ em không muốn chuyển về...!Anh, anh làm gì, anh buông tay...!A..."
Cơ thể nhỏ bé vô cùng mềm mại của thiếu nữ, lại bị người đàn ông vô tình nắm chặt trong ngực.
Tay lớn giam trên ót Nguyễn Manh Manh, môi mỏng lạnh lẽo mạnh mẽ ngăn chặn miệng nhỏ không nghe lời kia.
Mèo con nuôi không quen, cứ thích làm trái lại với anh!
Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự ôm vào trong ngực, toàn thân đều bị hơi thở nồng nặc nam tính của anh vây quanh.
Khí thế không thể kháng cự như vậy, làm cho tim cô đập mất tốc độ.
Cô cũng không biết mình là vì sao, bị anh hôn một hồi một hồi, hôn đến đại não choáng váng.
"Chuyển hay không chuyển? Không chuyển, liền tiếp tục xử phạt." Tiếng nói thấp lạnh, vang ở bên tai.
Kéo đầu óc choáng váng của Nguyễn Manh Manh trở lại.
Cô giơ mắt hạnh ướt nhẹp lên, chống cự: "Làm gì nhất định bắt em phải chuyển về chứ...!Không phải anh nói, để em chuyển về nhà giành lại thứ thuộc về mình sao.
Lúc trước muốn em đi chính là anh, bây giờ muốn em chuyển về cũng là anh.
Lệ Quân Ngự, anh thật sự rất kỳ quái!"
Thiếu nữ chất vấn, làm cho ánh mắt người đàn ông hơi thu lại.
Trong con ngươi u lạnh thâm thúy, dường như che giấu cái gì.
Anh híp mắt, đợi vài giây, mới mặt không biến sắc trả lời: "Bởi vì, em không ở đây..."
"Mẹ em sẽ lo lắng...!Mẹ em lo lắng sẽ tìm ba anh, ba anh sẽ đến ầm ĩ anh...!Rất phiền phức."
Nguyễn Manh Manh im lặng, buông đầu xuống.
Cô mới không muốn thừa nhận, vừa nãy có trong nháy mắt như vậy, cô hi vọng nghe được lý do, là "Anh không nỡ".
Đáng tiếc...
Quên đi, vẫn là không nên nghĩ những chuyện ngổn ngang kia.
Nguyễn Manh Manh biết, cô không ở đây, liền không thể mỗi ngày dành thời gian ở cùng mẹ.
Vừa nghĩ như thế, dường như, xác thực là cô không tốt.
Nhưng...
"Mặc kệ như thế nào.
..
Chờ tiệc mừng thọ ngày mai kết thúc nói sau đi." Cô làm ra quyết định, nhấc mắt, nhìn về phía con mắt sâu không thấy đáy của Lệ Quân Ngự.
"Nếu như tiệc mừng thọ ngày mai, thật sự có thể làm cho bọn Nguyễn Kiều Kiều mất mặt...!Em, đến lúc đó lại trở về.".
Tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh đặt trên ngực người đàn ông, thật vất vả mới từ trong ôm hôn tràn đầy hơi thở của anh, hô hấp được một chút không khí mới mẻ.
Lệ Quân Ngự chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Anh nói rồi, đây không phải hôn môi, chỉ là trừng phạt...!Trừng phạt em đi ra mắt sau lưng anh, còn có...!đầu mày cuối mắt với người đàn ông khác."
"Em đầu mày cuối mắt với người đàn ông khác lúc nào!" Nguyễn Manh Manh đẩy anh ra.
Dụng hết toàn lực, cuối cùng từ trong ngực người đàn ông nhảy xuống, đứng vững.
Lệ Quân Ngự nhìn mèo con nhảy khỏi ôm ấp của mình, biểu cảm lạnh lẽo.
Trong đầu lóe qua, tất cả đều là bóng người Nguyễn Manh Manh muốn quay đầu, nhìn xem Trương Diệu Quang.
Trong lòng người đàn ông không vui, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ liền càng lạnh hơn vừa nãy mấy phần, ánh mắt tối om om, ngâm lạnh như nước.
Nguyễn Manh Manh bị anh nhìn tới mức tê cả da đầu, mạnh miệng nói: "Anh...!Anh nhìn cái gì?"
Lệ Quân Ngự không nói lời nào, lại so với lúc tức giận dạy dỗ cô, còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.
ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi trầm, tiếng nói lành lạnh liền vang lên: "Lúc nào em chuyển về."
Ha...!Lại là hỏi cái này?
Nguyễn Manh Manh ngớ ngẩn, cảm thấy đề tài xoay chuyển có chút nhanh.
"Em...!Bây giờ em sống ở nhà rất tốt, không nghĩ tới chuyển về." Anh chán ghét như vậy, cô mới không muốn chuyển về đâu.
Đáp án này, hiển nhiên làm cho người đàn ông bất mãn.
Khi nghe thấy Nguyễn Manh Manh trả lời, môi mỏng của người đàn ông bỗng nhiên cong lên một độ cong hơi lạnh.
Như đang cười nhạt, nhưng cũng mang theo ý lạnh lẽo.
"Nguyễn Manh Manh, em...!Nói lại lần nữa." Anh liếc cô, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh thấu xương.
Trong con ngươi đen đặc, cất giấu uy hiếp không hề che giấu chút nào.
Nguyễn Manh Manh theo bản năng súc rụt cổ, muốn thay đổi lời, nhưng nghĩ tớichuyện Lệ Quân Ngự đồng ý cho bà Tần làm mừng thọ, lại nổi lên ý quật cường.
Cô nâng đầu lên, nhìn chằm chằm con ngươi đen u lạnh của anh.
"Nói lại lần nữa thì nói lại lần nữa, em sống ở nhà em rất tốt, bây giờ em không muốn chuyển về...!Anh, anh làm gì, anh buông tay...!A..."
Cơ thể nhỏ bé vô cùng mềm mại của thiếu nữ, lại bị người đàn ông vô tình nắm chặt trong ngực.
Tay lớn giam trên ót Nguyễn Manh Manh, môi mỏng lạnh lẽo mạnh mẽ ngăn chặn miệng nhỏ không nghe lời kia.
Mèo con nuôi không quen, cứ thích làm trái lại với anh!
Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự ôm vào trong ngực, toàn thân đều bị hơi thở nồng nặc nam tính của anh vây quanh.
Khí thế không thể kháng cự như vậy, làm cho tim cô đập mất tốc độ.
Cô cũng không biết mình là vì sao, bị anh hôn một hồi một hồi, hôn đến đại não choáng váng.
"Chuyển hay không chuyển? Không chuyển, liền tiếp tục xử phạt." Tiếng nói thấp lạnh, vang ở bên tai.
Kéo đầu óc choáng váng của Nguyễn Manh Manh trở lại.
Cô giơ mắt hạnh ướt nhẹp lên, chống cự: "Làm gì nhất định bắt em phải chuyển về chứ...!Không phải anh nói, để em chuyển về nhà giành lại thứ thuộc về mình sao.
Lúc trước muốn em đi chính là anh, bây giờ muốn em chuyển về cũng là anh.
Lệ Quân Ngự, anh thật sự rất kỳ quái!"
Thiếu nữ chất vấn, làm cho ánh mắt người đàn ông hơi thu lại.
Trong con ngươi u lạnh thâm thúy, dường như che giấu cái gì.
Anh híp mắt, đợi vài giây, mới mặt không biến sắc trả lời: "Bởi vì, em không ở đây..."
"Mẹ em sẽ lo lắng...!Mẹ em lo lắng sẽ tìm ba anh, ba anh sẽ đến ầm ĩ anh...!Rất phiền phức."
Nguyễn Manh Manh im lặng, buông đầu xuống.
Cô mới không muốn thừa nhận, vừa nãy có trong nháy mắt như vậy, cô hi vọng nghe được lý do, là "Anh không nỡ".
Đáng tiếc...
Quên đi, vẫn là không nên nghĩ những chuyện ngổn ngang kia.
Nguyễn Manh Manh biết, cô không ở đây, liền không thể mỗi ngày dành thời gian ở cùng mẹ.
Vừa nghĩ như thế, dường như, xác thực là cô không tốt.
Nhưng...
"Mặc kệ như thế nào.
..
Chờ tiệc mừng thọ ngày mai kết thúc nói sau đi." Cô làm ra quyết định, nhấc mắt, nhìn về phía con mắt sâu không thấy đáy của Lệ Quân Ngự.
"Nếu như tiệc mừng thọ ngày mai, thật sự có thể làm cho bọn Nguyễn Kiều Kiều mất mặt...!Em, đến lúc đó lại trở về.".
Bình luận facebook