Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 146
Emilia nhíu mày. “Ba tôi là một nhân viên kế toán. Ông ấy không chế đồ vật gì hết.”
“À, thực ra thì, ba của em là một nhà phát minh sáng chế đấy,” Fidelio nói. “Nhưng ông đã mất và để lại cho em cái thùng này.” Nó chỉ vô cái thùng bằng kim loại nằm giữa phòng.
“Làm sao anh biết?” Emilia hỏi, nếp nhíu mày của con bé hằn sâu hơn.
Fidelio nhìn Charlie, và Charlie tiếp lời, “Mọi việc xảy ra từ khi mình gặp cô của bồ.”
“Tôi có một người cô? Tôi không bao giờ biết là mình có một người cô cả.”
“Cô ấy là một người rất tốt. Suốt mấy năm qua cô ấy chỉ mong gặp lại bồ.” Charlie nói với Emilia. “Cô ấy đưa cho mình cái thùng này, sau đó tụi mình khám phá ra trong đó có cái thứ làm ... ưm... làm bồ tỉnh lại.”
Emilia trông càng hoang mạng tợn. Olivia ngồi xuống một chiếc rương lớn và kéo Emilia ngồi xuống kế mình.
“Chuyện đâu sẽ có đó. Tụi này không để điều gì tệ lậu xảy ra cho bồ đâu,” nó nói.
“Hóa ra là tôi không tỉnh táo mà tôi không biết,” Emilia lẩm bẩm.
“Anh nghĩ chúng ta nên làm ngay đi thôi,” Fidelio thúc giục. “Hết giờ rồi. Nhanh lên, Charlie.”
Charlie bước về phía trước. Nó rê những ngón tay, thật mạnh nhưng thật cẩn thận, lên các mẫu tự bên hông cái thùng MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY. Khi ấn chữ cuối cùng, nó nhìn quanh phòng. Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vô ngón tay nó. Nó nhận thấy cặp mắc của Billy Raven mở to và tối sầm, lấp đầy hết cả hai gọng kính tròn, khiến thằng bé trông như mất hồn.
Charlie ấn đến ký tự cuối cùng, nắp thùng bật mở, nó đứng qua một bên và quan sát nét mặt Emilia, nhưng chính Olivia lại là đứa la lên thảng thốt. Mặt Emilia vẫn chỉ mang vẻ đăm chiêu.
Khi chàng hiệp sĩ vung gươm lên, tất cả bọn đều nhảy chồm lên, bật lùi ra sau, kể cả Emilia. Và rồi chuông bắt đầu rung, cùng tiếng dàn đồng ca vang khắp căn phòng.
Trong một thoáng, Emilia như phải chịu một cơn đau quằn quại. Nó cong vai lại, một tay ụp lên miệng. Rồi nó nhắm nghiền mắt, ngồi phịch lên một cái hộp đàn, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã xuống hai má.
Những đứa kia trố mắt nhìn, hoảng sợ. Nước mắt Emilia chảy thành dòng và nó bắt đầu thút thít không sao kìm lại được. Thân mình nó ngật ngưỡng đảo tới đảo lui. Nó cứ rên rỉ và thở dài cho đến khi chàng hiệp sĩ hạ gươm xuống và ngã vô thùng. Khi bài thánh ca kết thúc và tiếng chuông ngân lên lần cuối thì Emilia im lặng. Giờ, cả hai tay nó ôm lấy mặt và toàn thân bất động.
Không đứa nào có mặt trong phòng dám nói gì. Charlie đóng cái thùng lại, tự hỏi phải làm gì tiếp theo đây.
Cuối cùng Emilia nói, tựa như hụt hơi, “Mình không biết là hóa ra mình lại bất hạnh đến thế. Suốt cuộc đời mình đã phải sống với những người không thương yêu mình.”
Olivia vòng tay ôm quanh người bạn và nói, “Sẽ đâu vô đó thôi, Emilia à. Bây giờ đằng ấy sẽ hạnh phúc. Rồi đằng ấy sẽ thấy, Charlie, nói cho Emilia nghe đi.”
Thế là Charlie kể cho Emilia nghe về người mẹ tội nghiệp đã mất của con bé, về ba con bé, tiến sĩ tolly, nhà phát minh sáng chế. Rồi Charlie kể tới cô Julia Ingledew, người sống trong một tiệm sách và luôn mong gặp Emilia, mong được chăm sóc con bé mãi mãi. Cuối cùng, Charlie kể cho Emilia về điều kỳ lạ nhất.
“Ba bồ nói là bồ biết bay đó, Emilia. Đó là lý do tại sao người ta muốn bồ ở trong Học viện Bloor.”
“Mình?” Emilia kinh ngạc. “Mình đâu có biết bay.”
“À, nhưng bồ đã bay một lần rồi,” Charlie nói. “Có lẽ việc đó chỉ xay ra khi nào thật cần mà thôi.”
“Thí dụ như lúc đằng ấy hoảng sợ,” Olivia cắt nghĩa thêm.
“Ngày mai mình sẽ dẫn bồ đến gặp cô của bồ,” Charlie nói với Emilia.
“Nhưng bằng cách nào?” con bé lo lắng.
“Mình sẽ kiếm cách,” Charlie tự tin nói. “Bồ phải biết là bồ có thể ra khỏi gia đình Moon bát cứ lúc nào bồ muốn, vì giờ bồ đã biết mình là ai.”
Bất thình lình, một tiếng gọi với lên, xuyên qua tiếng hát, tiếng sáo, tiếng trống, tiếng vĩ cầm và tiếng dương cầm...
“Bà Vertigo tới!”
“Mẹ tớ tới thật đúng lúc,” Olivia reo lên. “Nhanh lên, Emilia”
Emilia đi theo Olivia xuống lầu, nơi bà Vertigo đang say sưa chuyện trò với bà Gunn. Trước sự nằng nặc của Olivia, mẹ nó đành bỏ dở câu chuyện thú vị về bệnh phổi của mình để lái xe chở hai con bé về lại ngõ hẻm phái sau đường Washford.
“À, thực ra thì, ba của em là một nhà phát minh sáng chế đấy,” Fidelio nói. “Nhưng ông đã mất và để lại cho em cái thùng này.” Nó chỉ vô cái thùng bằng kim loại nằm giữa phòng.
“Làm sao anh biết?” Emilia hỏi, nếp nhíu mày của con bé hằn sâu hơn.
Fidelio nhìn Charlie, và Charlie tiếp lời, “Mọi việc xảy ra từ khi mình gặp cô của bồ.”
“Tôi có một người cô? Tôi không bao giờ biết là mình có một người cô cả.”
“Cô ấy là một người rất tốt. Suốt mấy năm qua cô ấy chỉ mong gặp lại bồ.” Charlie nói với Emilia. “Cô ấy đưa cho mình cái thùng này, sau đó tụi mình khám phá ra trong đó có cái thứ làm ... ưm... làm bồ tỉnh lại.”
Emilia trông càng hoang mạng tợn. Olivia ngồi xuống một chiếc rương lớn và kéo Emilia ngồi xuống kế mình.
“Chuyện đâu sẽ có đó. Tụi này không để điều gì tệ lậu xảy ra cho bồ đâu,” nó nói.
“Hóa ra là tôi không tỉnh táo mà tôi không biết,” Emilia lẩm bẩm.
“Anh nghĩ chúng ta nên làm ngay đi thôi,” Fidelio thúc giục. “Hết giờ rồi. Nhanh lên, Charlie.”
Charlie bước về phía trước. Nó rê những ngón tay, thật mạnh nhưng thật cẩn thận, lên các mẫu tự bên hông cái thùng MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY. Khi ấn chữ cuối cùng, nó nhìn quanh phòng. Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vô ngón tay nó. Nó nhận thấy cặp mắc của Billy Raven mở to và tối sầm, lấp đầy hết cả hai gọng kính tròn, khiến thằng bé trông như mất hồn.
Charlie ấn đến ký tự cuối cùng, nắp thùng bật mở, nó đứng qua một bên và quan sát nét mặt Emilia, nhưng chính Olivia lại là đứa la lên thảng thốt. Mặt Emilia vẫn chỉ mang vẻ đăm chiêu.
Khi chàng hiệp sĩ vung gươm lên, tất cả bọn đều nhảy chồm lên, bật lùi ra sau, kể cả Emilia. Và rồi chuông bắt đầu rung, cùng tiếng dàn đồng ca vang khắp căn phòng.
Trong một thoáng, Emilia như phải chịu một cơn đau quằn quại. Nó cong vai lại, một tay ụp lên miệng. Rồi nó nhắm nghiền mắt, ngồi phịch lên một cái hộp đàn, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã xuống hai má.
Những đứa kia trố mắt nhìn, hoảng sợ. Nước mắt Emilia chảy thành dòng và nó bắt đầu thút thít không sao kìm lại được. Thân mình nó ngật ngưỡng đảo tới đảo lui. Nó cứ rên rỉ và thở dài cho đến khi chàng hiệp sĩ hạ gươm xuống và ngã vô thùng. Khi bài thánh ca kết thúc và tiếng chuông ngân lên lần cuối thì Emilia im lặng. Giờ, cả hai tay nó ôm lấy mặt và toàn thân bất động.
Không đứa nào có mặt trong phòng dám nói gì. Charlie đóng cái thùng lại, tự hỏi phải làm gì tiếp theo đây.
Cuối cùng Emilia nói, tựa như hụt hơi, “Mình không biết là hóa ra mình lại bất hạnh đến thế. Suốt cuộc đời mình đã phải sống với những người không thương yêu mình.”
Olivia vòng tay ôm quanh người bạn và nói, “Sẽ đâu vô đó thôi, Emilia à. Bây giờ đằng ấy sẽ hạnh phúc. Rồi đằng ấy sẽ thấy, Charlie, nói cho Emilia nghe đi.”
Thế là Charlie kể cho Emilia nghe về người mẹ tội nghiệp đã mất của con bé, về ba con bé, tiến sĩ tolly, nhà phát minh sáng chế. Rồi Charlie kể tới cô Julia Ingledew, người sống trong một tiệm sách và luôn mong gặp Emilia, mong được chăm sóc con bé mãi mãi. Cuối cùng, Charlie kể cho Emilia về điều kỳ lạ nhất.
“Ba bồ nói là bồ biết bay đó, Emilia. Đó là lý do tại sao người ta muốn bồ ở trong Học viện Bloor.”
“Mình?” Emilia kinh ngạc. “Mình đâu có biết bay.”
“À, nhưng bồ đã bay một lần rồi,” Charlie nói. “Có lẽ việc đó chỉ xay ra khi nào thật cần mà thôi.”
“Thí dụ như lúc đằng ấy hoảng sợ,” Olivia cắt nghĩa thêm.
“Ngày mai mình sẽ dẫn bồ đến gặp cô của bồ,” Charlie nói với Emilia.
“Nhưng bằng cách nào?” con bé lo lắng.
“Mình sẽ kiếm cách,” Charlie tự tin nói. “Bồ phải biết là bồ có thể ra khỏi gia đình Moon bát cứ lúc nào bồ muốn, vì giờ bồ đã biết mình là ai.”
Bất thình lình, một tiếng gọi với lên, xuyên qua tiếng hát, tiếng sáo, tiếng trống, tiếng vĩ cầm và tiếng dương cầm...
“Bà Vertigo tới!”
“Mẹ tớ tới thật đúng lúc,” Olivia reo lên. “Nhanh lên, Emilia”
Emilia đi theo Olivia xuống lầu, nơi bà Vertigo đang say sưa chuyện trò với bà Gunn. Trước sự nằng nặc của Olivia, mẹ nó đành bỏ dở câu chuyện thú vị về bệnh phổi của mình để lái xe chở hai con bé về lại ngõ hẻm phái sau đường Washford.
Bình luận facebook