Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 147
Bà Vertigo rất ngạc nhiên khi thấy Olivia và Emilia leo qua tường, nhưng bà cũng làm theo yêu cầu là cứ lái xe đi vòng ra trước nhà và chờ Olivia đi ra từ cửa trước. Mọi việc chỉ mất chừng hai phút.
“Mẹ đúng là một ngôi sao, mẹ ơi” Olivia vừa nói vừa leo vô xe. “Mọi thứ đều hoàn hảo.”
“Con sống một cuộc sống sôi động quá đấy, Olivia,” bà Vertigo nói. Trong thực tế bà đúng là một ngôi sao. Một ngôi sao điện ảnh.
Mất một lúc sau khi hai cô bé đi khỏi, bốn đứa con trai vẫn ngồi im lặng, không biết nói gì. Charlie nhẹ cả người khi thấy kế hoạch của chúng đã hoàn thành. Bây giờ đến phần việc của nó là tìm ra một ngôi nhà thực sự cho Emilia.
“Tụi mình làm gì với cái thùng bây giờ?” Fidelio hỏi.
“Anh tiếp tục giữ nó ở đây được không?” Charlie hỏi. “Em nghĩ tụi mình sẽ còn cần đến nó.”
“Để chỗ anh thì nó sẽ an toàn,” Fidelio khẳng định.
Billy Raven đứng lên. “Bây giờ em phải quay về đây,” nó nói. “Học viện sẽ cho xe đến rước em.” Giọng Billy hơi run run và nó cúi gằm xuống sàn khi nói.
Charlie tự hỏi không biết có phải thằng nhỏ bị bệnh hay không. Nó đồng ý dẫn Billy về nhà ngay lập tức. Đã đến giờ Fidelio phải tập đàn vĩ cầm, và khi ba thằng bé vừa bước ra khỏi Mái Ấm Gia Đình Gunn, chúng đã nghe thấy bạn mình góp phần làm tiếng ồn đã ồn càng ồn thêm.
Trong lúc rảo bộ trở lại đường Filbert, Charlie và Billy, mỗi đứa chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, nhưng Benjamin thì vừa nhảy chân sáo, vừa huýt gió, vừa tía lia chuyện trò, hăm hở được trở về với ba má và con chó quý giá của nó.
Một chiếc xe hơi đen đậu bên ngoài căn nhà số 9. Bọn nhóc bước lại, vừa hé mắt nhìn qua cửa kính xe màu khói ám thì cửa xe bật mở ngay, một cây gậy kiểu cọ điệu đàng vụt ra, khỏi mạnh vô đầu gối Charlie.
Ui da!” nó nhảy ra sau. “Ai trong đó vậy Billy?”
“Chắc chắn cụ Bloor rồi,” nó đáp.
Có điều gì đó khiến Charlie bỗng lo lắng. “Billy, em sẽ không nói với ai về Emilia chứ?” nó hỏi. “Sẽ không để ai biết vụ này cho tới khi tụi này xong việc nha.”
Billy lắc đầu.
Charlie dẫn Billy vô nhà lấy giỏ xách. Sau lời cảm ơn qua quýt với ngoại Maisie và cô Bone, Billy chạy ra và chui vô chiếc xe hơi đen.
“Thằng bé thiệt kỳ lạ,” ngoại Maisie nhận xét khi chiếc xe màu đen chuyển bánh, rời khỏi vệ đường.
Emilia Moon nằm trên giường trong căn phòng trắng, ngăn nắp của mình.
“Emilia Tolly,” nó lẩm bẩm.
Nó lặp lại cái tên và kết luận là thích cái tên đó hơn tên Emilia Moon nhiều.
Điện thoại trong hành lang reo mấy hồi. Thật bất thường. Gia đình Moon không bao giờ có điện thoại gọi đến vào ban đêm cả. Nhưng Emilia chẳng quan tâm tới điều đó. Nó đang quá phấn khích. Trước nay nó chưa bao giờ cảm thấy thực sự phấn khích điều gì. Cuộc sống của nó nhạt nhẽo, lạnh lùng và nề nếp. Không cái gì có thể làm nó ngạc nhiên hay thích thú. Thế rồi bất thình lình, tất cả đều thay đổi.
“Bây giờ mình là Emma,” nó thì thầm.
Cửa phòng bất ngờ xịch mở và bà Moon thò đầu vô.
“Thay quần áo và sắp xếp đồ đạc. Chúng ta phải đi ngay.”
“Đi đâu?” Emma lo lắng hỏi.
“Trở về Học viện. Vừa có điện thoại”
“Tại sao?” Emma hỏi. Phải chăng họ đã phát hiện ra việc nó tới Mái Ấm Gia Đình Gunn?
“Mày đã phạm luật, Emilia,” bà Moon lạnh lùng nói. “Nào, lẹ lên.”
Với đôi tay run rẩy, Emilia mặc quần áo và đi xuống lầu. Bà Moon chộp lấy cánh tay nó và lôi ra xe, ở đó ông Moon, gầy còm, đeo kính, đang ngồi chờ bên tay lái. Emma cùng cái túi của nó bị tống vô ghế sau và họ lái xe đi thẳng.
Học viện Bloor ở bên ngoài trông rất bề thế và đầy hăm dọa. Duy chỉ có một quầng sáng ở trên đỉnh của tòa nhà cao, còn lại tất cả đều chìm trong tĩnh lặng và hoang vắng.
Emma đi giữa hai ông bà Moon, băng qua cái sân gạch và bước lên những bậc thang rộng. Ông Moon giật sợi dây xích treo bên hông cánh cổng khổng lồ, và một tiếng chuông rung lên ở đâu đó, sâu trong tòa nhà.
Tim Emma thót lại khi Manfred ra mở cửa. Nó cố né khỏi đôi mắt đen như than của Manfred, nghĩ rằng sẽ gặp phải một cái nhìn khủng khiếp, làm cứng cả người. Nhưng Manfred thậm chí còn không muốn ngó tới Emma.
“Mẹ đúng là một ngôi sao, mẹ ơi” Olivia vừa nói vừa leo vô xe. “Mọi thứ đều hoàn hảo.”
“Con sống một cuộc sống sôi động quá đấy, Olivia,” bà Vertigo nói. Trong thực tế bà đúng là một ngôi sao. Một ngôi sao điện ảnh.
Mất một lúc sau khi hai cô bé đi khỏi, bốn đứa con trai vẫn ngồi im lặng, không biết nói gì. Charlie nhẹ cả người khi thấy kế hoạch của chúng đã hoàn thành. Bây giờ đến phần việc của nó là tìm ra một ngôi nhà thực sự cho Emilia.
“Tụi mình làm gì với cái thùng bây giờ?” Fidelio hỏi.
“Anh tiếp tục giữ nó ở đây được không?” Charlie hỏi. “Em nghĩ tụi mình sẽ còn cần đến nó.”
“Để chỗ anh thì nó sẽ an toàn,” Fidelio khẳng định.
Billy Raven đứng lên. “Bây giờ em phải quay về đây,” nó nói. “Học viện sẽ cho xe đến rước em.” Giọng Billy hơi run run và nó cúi gằm xuống sàn khi nói.
Charlie tự hỏi không biết có phải thằng nhỏ bị bệnh hay không. Nó đồng ý dẫn Billy về nhà ngay lập tức. Đã đến giờ Fidelio phải tập đàn vĩ cầm, và khi ba thằng bé vừa bước ra khỏi Mái Ấm Gia Đình Gunn, chúng đã nghe thấy bạn mình góp phần làm tiếng ồn đã ồn càng ồn thêm.
Trong lúc rảo bộ trở lại đường Filbert, Charlie và Billy, mỗi đứa chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, nhưng Benjamin thì vừa nhảy chân sáo, vừa huýt gió, vừa tía lia chuyện trò, hăm hở được trở về với ba má và con chó quý giá của nó.
Một chiếc xe hơi đen đậu bên ngoài căn nhà số 9. Bọn nhóc bước lại, vừa hé mắt nhìn qua cửa kính xe màu khói ám thì cửa xe bật mở ngay, một cây gậy kiểu cọ điệu đàng vụt ra, khỏi mạnh vô đầu gối Charlie.
Ui da!” nó nhảy ra sau. “Ai trong đó vậy Billy?”
“Chắc chắn cụ Bloor rồi,” nó đáp.
Có điều gì đó khiến Charlie bỗng lo lắng. “Billy, em sẽ không nói với ai về Emilia chứ?” nó hỏi. “Sẽ không để ai biết vụ này cho tới khi tụi này xong việc nha.”
Billy lắc đầu.
Charlie dẫn Billy vô nhà lấy giỏ xách. Sau lời cảm ơn qua quýt với ngoại Maisie và cô Bone, Billy chạy ra và chui vô chiếc xe hơi đen.
“Thằng bé thiệt kỳ lạ,” ngoại Maisie nhận xét khi chiếc xe màu đen chuyển bánh, rời khỏi vệ đường.
Emilia Moon nằm trên giường trong căn phòng trắng, ngăn nắp của mình.
“Emilia Tolly,” nó lẩm bẩm.
Nó lặp lại cái tên và kết luận là thích cái tên đó hơn tên Emilia Moon nhiều.
Điện thoại trong hành lang reo mấy hồi. Thật bất thường. Gia đình Moon không bao giờ có điện thoại gọi đến vào ban đêm cả. Nhưng Emilia chẳng quan tâm tới điều đó. Nó đang quá phấn khích. Trước nay nó chưa bao giờ cảm thấy thực sự phấn khích điều gì. Cuộc sống của nó nhạt nhẽo, lạnh lùng và nề nếp. Không cái gì có thể làm nó ngạc nhiên hay thích thú. Thế rồi bất thình lình, tất cả đều thay đổi.
“Bây giờ mình là Emma,” nó thì thầm.
Cửa phòng bất ngờ xịch mở và bà Moon thò đầu vô.
“Thay quần áo và sắp xếp đồ đạc. Chúng ta phải đi ngay.”
“Đi đâu?” Emma lo lắng hỏi.
“Trở về Học viện. Vừa có điện thoại”
“Tại sao?” Emma hỏi. Phải chăng họ đã phát hiện ra việc nó tới Mái Ấm Gia Đình Gunn?
“Mày đã phạm luật, Emilia,” bà Moon lạnh lùng nói. “Nào, lẹ lên.”
Với đôi tay run rẩy, Emilia mặc quần áo và đi xuống lầu. Bà Moon chộp lấy cánh tay nó và lôi ra xe, ở đó ông Moon, gầy còm, đeo kính, đang ngồi chờ bên tay lái. Emma cùng cái túi của nó bị tống vô ghế sau và họ lái xe đi thẳng.
Học viện Bloor ở bên ngoài trông rất bề thế và đầy hăm dọa. Duy chỉ có một quầng sáng ở trên đỉnh của tòa nhà cao, còn lại tất cả đều chìm trong tĩnh lặng và hoang vắng.
Emma đi giữa hai ông bà Moon, băng qua cái sân gạch và bước lên những bậc thang rộng. Ông Moon giật sợi dây xích treo bên hông cánh cổng khổng lồ, và một tiếng chuông rung lên ở đâu đó, sâu trong tòa nhà.
Tim Emma thót lại khi Manfred ra mở cửa. Nó cố né khỏi đôi mắt đen như than của Manfred, nghĩ rằng sẽ gặp phải một cái nhìn khủng khiếp, làm cứng cả người. Nhưng Manfred thậm chí còn không muốn ngó tới Emma.
Bình luận facebook