-
Chương 171: Đại Hôn
Haizz, đây không phải là tranh hơn thua với tẩu tẩu sao?
Khương Tú Nhuận dở khóc dở cười, nhận lấy chén trà trong tay Phượng Ly Ngô nói:
- Bệ hạ! Tẩu tẩu ta chẳng qua là giống như gia đình bình thường, muốn dùng hết khả năng cho con gái nở mày nở mặt đi lấy chồng mà thôi. Chàng làm như vậy, chẳng khác nào lấy quốc sự ra làm trò đùa cả?
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng:
- Biết ta lấy quốc sự ra làm trò đùa thì chớ có chọc tới ta, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc chia tay, có tin ta dẫn binh đánh thẳng vào Ngưỡng thành không?
Khương Tú Nhuận dùng khăn trong tay chặn miệng chàng lại:
- Chàng có bản lĩnh như vậy, tại sao ngày trước khi ta trở về Ba quốc, không thấy chàng tới bắt ta?
Phượng Ly Ngô hiện tại không muốn nhớ tới chuyện ngày trước, chỉ nghiêm mặt nhìn thẳng nàng nói:
- Đúng là lúc đó ta nên trực tiếp dẫn quân tới, kéo nàng và nhi tử về. Thế nhưng ta sợ... nếu thực làm như vậy thì sẽ không có cảnh nàng ngồi tựa vào ta như bây giờ.
Mấy lời này chính là suy nghĩ thực sự trong lòng của Phượng Ly Ngô. Nhớ lại khi đó, chàng thực sự tức giận nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn, quả khiến người ta bội phục. Trong lòng Khương Tú nhuận hơi rung động, nàng cảm thấy chàng có thể nói ra những lời này, còn khiến nàng vui hơn là tặng nàng một tòa thành trì.
Chàng nói xong môi mím chặt lại, mặt sa sầm tỏ rõ đang tức giận càng khiến nàng thấy đáng yêu. Nhìn chàng như vậy, Khương Tú Nhuận không nhịn được, vui vẻ ôm cổ hôn lên môi chàng.
Phượng Ly Ngô thích nhất nàng làm vậy. Chàng đưa tay ôm chặt lấy nàng, hôn sâu hơn, ngậm lấy cái lưỡi nhỏ của nàng dây dưa không chịu buông.
Thế nhưng hôn tới lúc động tình, Phượng Ly Ngô lại chỉ có thể thở hổn hển đẩy nàng ra:
- Nàng đang có thai, thái y dặn mấy tháng đầu không thể viên phòng, nàng thì giỏi cứ đi trêu chọc ta như vậy, thật sự muốn đùa chết ta sao?
Khương Tú Nhuận bị dáng vẻ này của chàng chọc cười khanh khách, chỉ hỏi:
- Chàng thấy cảnh đẹp thì sẽ vui vẻ, mà sao lại cấm ta thấy sắc nảy lòng tham chứ? Tại chàng ưa nhìn như vậy, mấy ngày không được ăn mặn, ta chỉ muốn nếm thử mà thôi.
Phượng Ly Ngô bị dáng vẻ vô lại háo sắc của nàng trêu chọc, ôm lấy nàng đi tới chỗ giường nghỉ tạm, nói:
- Nếu đã thích thì ta sẽ cho nàng nếm thử nhiều một chút...
Sau đó màn che hạ xuống, tiếng cười đùa bên trọng không ngừng vọng ra.
Chuyện sính lễ hai người họ cứ vậy mà bỏ qua, thì trên triều đình lại như ong vỡ tổ.
Dù sao thành An Tức là do Phượng Ly Ngô một tay nâng đỡ, lại tự mình xưng quốc, nếu không quy thuận Đại Tề, tất nhiên không tính là quốc thổ Đại Tề. An Tức vương muốn quy thuận Ba Quốc, những kẻ khác cũng không có quyền xen vào.
Thế nhưng ngẫm kĩ càng, đây chính là miếng đất béo bở của Lương quốc, vậy mà Phượng Ly Ngô lại chắp tay bỏ được, dâng tặng cho Ba quốc.
Có thần tử lén lút nói Nữ vương Ba Quốc rốt cuộc đã hạ cổ độc gì cho Tân đế vậy? Còn hơn cả họa quốc yêu cơ, cứ thế này, có khi lãnh thổ Đại Tề cũng sẽ bị Tân đế biến thành lễ vật tặng cho giai nhân???
Có điều Tân đế đại hôn tới gần, An Tức lại ở xa tận chân trời, nếu An Tức vương thật sự ngưỡng mộ Nữ vương Ba Quốc, một lòng muốn quy thuận, đám thần tử Tề triều bọn họ quả thực không có cách nào nói Thánh Vũ đế làm sai.
Mà sau khi Ba Quốc sát nhập với An Tức, lãnh thổ bỗng nhiên rộng lớn lên rất nhiều, hơn nữa binh mã An Tức có trang bị ưu việt, nắm giữ quặng sắt, chỉ cần biết cách khai thác thích hợp thì không cần lo trang bị vũ khí cho quân đội nữa.
Nhất thời, những quốc gia xung quanh muốn động Ba quốc, lập tức đều phải cân nhắc cẩn thận lại.
Phần sính lễ Thánh Vũ đế tặng cho Nữ vương Ba quốc lấy được niềm vui mỹ nhân. Nhưng lại khiến cho dám phi tần vốn đang xem trò vui lập tức ghen tỵ đỏ mắt.
Ngày đại hôn, tất cả cung phi đều phải mặc đúng cung quy, cung nghênh Tân hậu vào cung.
Trước khi các nàng dựa vào việc hậu cung không có chủ, y phục cũng tùy theo ý thích.
Giờ trong cung đã có Hoàng hậu, nhóm phi tần không thể tùy ý ăn vận trang điểm lộng lẫy như xưa. Toàn bộ y phục phải dựa theo cấp bậc, các loại trâm cài cũng bị hạn chế kiểu cách và số lượng.
Nhóm phi tần đều phải dậy sớm, rồi tập trung lại một chỗ, dưới sự giám sát của nữ quan rửa mặt, chải tóc, mặc lễ phục.
Tào Khê trong lòng đau khổ, nhìn bộ cung trang xấu xí của mình, cảm thấy cuộc sống sau này cũng mờ mịt như vậy, quả thực không thể chịu nổi.
Điền Oánh còn khó chịu hơn, nàng xưa nay thích trang điểm ăn diện, cho dù gả vào phủ Thái tử, hàng năm mẫu thân vẫn phái người đưa tới dủ loại y phục trang sức quý giá.
Hơn nữa, nàng nghĩ mãi không nghĩ ra một chuyện. Ngày trước khi vào phủ Thái tử, rõ ràng nàng là người đầu tiên được sủng hạnh, vì sao ngay sau đó liền thất sủng?
Nhưng trong hai năm Dao cơ rời đi, Phượng Ly Ngô cũng sủng hạnh nàng một lần nữa. Tuy rằng số lần không nhiều, thường là nửa năm một lần, đến và rời đi ngay tong đêm, hoàn toàn không thấy mặt.
Có điều có thể chứng minh, trong lòng Hoàng đế có nàng, mỗi lần ngài ấy tới đều là lúc đêm khuya, vô cùng nóng vội, muốn nàng tới mấy lần, cảm giác như muốn chết trên người nàng vậy.
Thế nhưng tới bình minh, bên gối lại trống trơn, phải chờ tới lần sủng hạnh sau mới được gặp lại, thế nhưng không biết lần sau là lần nào?
Nàng vốn cho rằng ngày tháng tốt đẹp của mình đã đến, thế nhưng sau mỗi lần được ân sủng, hôm sau đều có nữ quan mang canh tránh thai ép nàng uống. Hơn nữa, trên sổ ghi chép không hề ghi lại nàng được Hoàng đế sủng hạnh.
Nàng tức giận từng tìm tới thái giám ghi chép sinh hoạt hàng ngày cuả Hoàng đế chất vấn. Thế nhưng thái giám kia lại nói lúc đó hắn ta ngủ gật, không thấy Hoàng đế vào tẩm cung của nàng, nên không ghi chép lại.
Mà bây giờ, Dao Cơ năm đó đã trở thành Nữ vương Ba quốc, lại một lần nữa được Hoàng đế ân sủng, trở về Tề cung. Nàng ta về khiến ước mơ dựa vào "mẫu bằng từ quý" của Điền cơ cứ như vậy mà tan vỡ.
Thậm chí mấy tháng một lần sủng hạnh cũng lâu lắm rồi không còn nữa. Bây giờ trong cung lại lập quy củ, toàn bộ hậu cung trừ bỏ Hoàng hậu có thể ăn mặc tùy ý, các phi tần còn lại đều phải tạm biệt y phục trang sức yêu thích, điều này khiến cho những phi tần chưa có hoàng tử phải chịu đựng như thế nào?
Bởi vậy hiện tại Điền Oánh vừa soi gương đồng, vừa u oán nhìn mình trong gương. Chỉ nghĩ tới Khương Tú Nhuận liền hận trong lòng thầm mắng hồ ly tinh yêu cơ.
Vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy vành mắt muội muội Điền Tĩnh cũng ửng đỏ, ngồi đó cho cung nữ trang điểm.
Nàng ta ban đầu lấy thân phận thị thiếp vào phủ Thái tử, bây giờ thân phận cũng chỉ ở mức Tần, vào hậu cung cũng chỉ là cho đủ người mà thôi. Theo nàng biết, Hoàng đế chưa từng sủng hạnh nàng ta, cũng không hiểu nàng ta u oán cái gì? Vẻ mặt như kiểu bị tình lang phụ bạc vậy.
Sau khi nhóm phi tần sửa soạn xong, dựa theo cấp bậc đứng thành hàng, lần lượt bước tới ngọ môn, đứng ở đó chờ Tân hậu tiến vào cung cử hành hôn lễ.
Khương Tú Nhuận lại không dậy sớm. Nàng giờ có bầu, cực kỳ ham ngủ, hơn nữa tâm trạng bất ổn dễ cáu giận. Nhớ ngày trước khi mang bầu Bảo Lý, nàng mới về Ba quốc, kế mẫu nhìn chằm chằm, phụ vương thì không dựa vào được mọi thứ đều phải tính toán trước sau, đâu có thời gian rảnh để chăm lo bản thân.
Vì thế khi mang thai nàng cũng chẳng ốm nghén, cứ vậy mà sinh Bảo Lý ra đời.
Mà lần này mang thai lần thứ hai, theo lý thuyết thì đã quen rồi, hơn nữa được nuôi dưỡng ở hành cung, công văn Ba quốc gửi tới đều bị Phượng Ly Ngô giành tới phê chuẩn thay nàng.
Thế nhưng thân thể này được nuông chiều liền sinh hư, nàng không những ham ngủ, mà mỗi sáng thức dậy đều nôn nghén một trận.
Mấy hôm trước, nàng chỉ cần nghĩ tới đại hôn, lúc ăn cơm không hợp liền ôn ọe, sau khi nôn xong liền không muốn ăn gì nữa, thế là liền nghẹn ngào ngồi khóc.
Phượng Ly Ngô thấy thế, vội vàng buông đũa, lại gần vừa ôm vừa dỗ dành nàng.
Khương Tú Nhuận khóc thút thít nói:
- Đều tại chàng nhất định đòi đại hôn, bây giờ ta khổ như vậy. Tới lúc đại hôn lại lăn lộn cả ngày nữa, nếu như ta không dậy nổi, trang phục sai quy cách, chưa kịp trang điểm chải tóc đã bị đưa lên kiệu hoa thì phải làm sao? Còn nếu ta phải dậy sớm, thì mí mắt cũng không nhấc lên được, nhân vật quan trọng như ta phải sống thế nào đây?
Phượng Ly Ngô dỗ nàng như dỗ nữ nhi vậy, vỗ nhẹ vào lưng nàng:
- Là trẫm sai, trẫm nóng lòng muốn sớm ngày cưới nàng vào cửa. Trẫm đã căn dặn lễ quan rồi, những lễ nghĩ nàng phải làm cái gì giản lược được đều bỏ qua, hoặc làm đơn giản thôi. Nữ quan vấn tóc trang điểm cũng là người có kinh nghiệm. Nàng cứ việc ngủ, ngủ đủ rồi họ sẽ nhanh tay thay y phục cho nàng, nàng yên tâm không bị trễ giờ. Sau khi vào cung làm lễ xong, thì sẽ được đưa vào cung Phượng Minh nghỉ ngơi, thích ăn hay ngủ đều tùy nàng. Trẫm tham gia tiệc mừng với quần thần, tuyệt không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, có được không?
Kết quả sáng sớm ngày đại hôn quả thực không ai dám vào giục Tân hậu dậy sớm. Thế nhưng trong lòng có vướng bận, nên Khương Tú Nhuận cũng không ngủ được nữa, trời vừa sáng nhóm thị nữ và nữ quan đều đã chuẩn bị đầy đủ, nghe thấy tiếng động trong màn đều lập tức tiến vào. Trang điểm, vấn tóc, thay trang phục cứ vậy tất cả đều đâu ra đấy.
Không lâu sau trang điểm đã hoàn thành.
Khương Tú Nhuận xinh đẹp, mũi cao mắt to cằm thon gọn, cũng rất hợp trang điểm đậm. Tân nương má phấn môi đỏ, mặt phủ phấn trắng mịn, càng trở nên xinh đẹp yêu kiều, người nhìn thấy đều phải thầm than một câu quốc sắc thiên hương.
Đợi tới khi nàng khoác hỉ phục màu đỏ thêu chỉ vàng, phong thái của mẫu nghi thiện hạ quả khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Khi ánh nắng ban mai rót xuống, mặt trời soi khắp đường phố thành Lạc An, đội xe ngựa hộ tống Tân hậu xuất phát từ hành cung, cuồn cuộn di chuyển qua phố xá, hướng về hoàng cung Đại Tề.
Trong sách sử có ghi lại sự kiện hoành tráng năm đó khi Nữ vương Ba quốc xuất giá.
Mấy từ hồng trang trải dài mười dặm không đủ để miêu tả đồ cưới của vị Nữ vương Ba quốc. Những nhiều nhiều tuổi trong thành Lạc An từng được chứng kiến phong cảnh hôn lễ của Tiên đế và Thái hậu, so sánh với đám cưới Tân hậu, quả thực chênh lệch quá lớn.
Suy cho cùng nàng là Nữ vương một nước, so ra thì khí thế hơn tiểu thư thế gia Lạc An nhiều. Xe ngựa chở đồ cưới kéo dài một đường màu đỏ, không nhìn thấy điểm cuối.
Xe ngựa chở đồ cưới cuả Tân hậu phải tuân theo nghi lễ của Tề triều, cứ đi ba bước lại dừng một lần. Đoàn xe xếp hàng kín cả mấy con phố, vì vậy tới chạng vạng khi đại lễ kết thúc mới đi được hết thành Lạc An, chính thức tiến vào hoàng cung.
Còn Khương Tú Nhuận giống như lời Phượng Ly Ngô nói lúc trước, sau khi cùng chàng bái thiên địa, dâng rượu cho bài vị các vị Tiên đế và Úy Thái hậu xong thì được được vào cung Phượng Minh nghỉ ngơi.
Nàng không chờ Phượng Ly Ngô tới vén khăn voan, lệnh thị nữ tháo mũ phượng trâm cài xuống, rửa mặt sạch sẽ rồi thay một bộ trung y rộng rãi, rồi nằm trên giường trải đậu phộng long nhãn, ngủ một giấc thật ngon.
Kết thúc tiệc rượu, Phượng Ly Ngô hơi ngà ngà say đi vào cung Phượng Minh liền nhìn thấy Tân hậu mà chàng phí bao tâm tư mới cưới được đang nằm ngủ say trên phượng sàng.
Khương Tú Nhuận dở khóc dở cười, nhận lấy chén trà trong tay Phượng Ly Ngô nói:
- Bệ hạ! Tẩu tẩu ta chẳng qua là giống như gia đình bình thường, muốn dùng hết khả năng cho con gái nở mày nở mặt đi lấy chồng mà thôi. Chàng làm như vậy, chẳng khác nào lấy quốc sự ra làm trò đùa cả?
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng:
- Biết ta lấy quốc sự ra làm trò đùa thì chớ có chọc tới ta, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc chia tay, có tin ta dẫn binh đánh thẳng vào Ngưỡng thành không?
Khương Tú Nhuận dùng khăn trong tay chặn miệng chàng lại:
- Chàng có bản lĩnh như vậy, tại sao ngày trước khi ta trở về Ba quốc, không thấy chàng tới bắt ta?
Phượng Ly Ngô hiện tại không muốn nhớ tới chuyện ngày trước, chỉ nghiêm mặt nhìn thẳng nàng nói:
- Đúng là lúc đó ta nên trực tiếp dẫn quân tới, kéo nàng và nhi tử về. Thế nhưng ta sợ... nếu thực làm như vậy thì sẽ không có cảnh nàng ngồi tựa vào ta như bây giờ.
Mấy lời này chính là suy nghĩ thực sự trong lòng của Phượng Ly Ngô. Nhớ lại khi đó, chàng thực sự tức giận nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn, quả khiến người ta bội phục. Trong lòng Khương Tú nhuận hơi rung động, nàng cảm thấy chàng có thể nói ra những lời này, còn khiến nàng vui hơn là tặng nàng một tòa thành trì.
Chàng nói xong môi mím chặt lại, mặt sa sầm tỏ rõ đang tức giận càng khiến nàng thấy đáng yêu. Nhìn chàng như vậy, Khương Tú Nhuận không nhịn được, vui vẻ ôm cổ hôn lên môi chàng.
Phượng Ly Ngô thích nhất nàng làm vậy. Chàng đưa tay ôm chặt lấy nàng, hôn sâu hơn, ngậm lấy cái lưỡi nhỏ của nàng dây dưa không chịu buông.
Thế nhưng hôn tới lúc động tình, Phượng Ly Ngô lại chỉ có thể thở hổn hển đẩy nàng ra:
- Nàng đang có thai, thái y dặn mấy tháng đầu không thể viên phòng, nàng thì giỏi cứ đi trêu chọc ta như vậy, thật sự muốn đùa chết ta sao?
Khương Tú Nhuận bị dáng vẻ này của chàng chọc cười khanh khách, chỉ hỏi:
- Chàng thấy cảnh đẹp thì sẽ vui vẻ, mà sao lại cấm ta thấy sắc nảy lòng tham chứ? Tại chàng ưa nhìn như vậy, mấy ngày không được ăn mặn, ta chỉ muốn nếm thử mà thôi.
Phượng Ly Ngô bị dáng vẻ vô lại háo sắc của nàng trêu chọc, ôm lấy nàng đi tới chỗ giường nghỉ tạm, nói:
- Nếu đã thích thì ta sẽ cho nàng nếm thử nhiều một chút...
Sau đó màn che hạ xuống, tiếng cười đùa bên trọng không ngừng vọng ra.
Chuyện sính lễ hai người họ cứ vậy mà bỏ qua, thì trên triều đình lại như ong vỡ tổ.
Dù sao thành An Tức là do Phượng Ly Ngô một tay nâng đỡ, lại tự mình xưng quốc, nếu không quy thuận Đại Tề, tất nhiên không tính là quốc thổ Đại Tề. An Tức vương muốn quy thuận Ba Quốc, những kẻ khác cũng không có quyền xen vào.
Thế nhưng ngẫm kĩ càng, đây chính là miếng đất béo bở của Lương quốc, vậy mà Phượng Ly Ngô lại chắp tay bỏ được, dâng tặng cho Ba quốc.
Có thần tử lén lút nói Nữ vương Ba Quốc rốt cuộc đã hạ cổ độc gì cho Tân đế vậy? Còn hơn cả họa quốc yêu cơ, cứ thế này, có khi lãnh thổ Đại Tề cũng sẽ bị Tân đế biến thành lễ vật tặng cho giai nhân???
Có điều Tân đế đại hôn tới gần, An Tức lại ở xa tận chân trời, nếu An Tức vương thật sự ngưỡng mộ Nữ vương Ba Quốc, một lòng muốn quy thuận, đám thần tử Tề triều bọn họ quả thực không có cách nào nói Thánh Vũ đế làm sai.
Mà sau khi Ba Quốc sát nhập với An Tức, lãnh thổ bỗng nhiên rộng lớn lên rất nhiều, hơn nữa binh mã An Tức có trang bị ưu việt, nắm giữ quặng sắt, chỉ cần biết cách khai thác thích hợp thì không cần lo trang bị vũ khí cho quân đội nữa.
Nhất thời, những quốc gia xung quanh muốn động Ba quốc, lập tức đều phải cân nhắc cẩn thận lại.
Phần sính lễ Thánh Vũ đế tặng cho Nữ vương Ba quốc lấy được niềm vui mỹ nhân. Nhưng lại khiến cho dám phi tần vốn đang xem trò vui lập tức ghen tỵ đỏ mắt.
Ngày đại hôn, tất cả cung phi đều phải mặc đúng cung quy, cung nghênh Tân hậu vào cung.
Trước khi các nàng dựa vào việc hậu cung không có chủ, y phục cũng tùy theo ý thích.
Giờ trong cung đã có Hoàng hậu, nhóm phi tần không thể tùy ý ăn vận trang điểm lộng lẫy như xưa. Toàn bộ y phục phải dựa theo cấp bậc, các loại trâm cài cũng bị hạn chế kiểu cách và số lượng.
Nhóm phi tần đều phải dậy sớm, rồi tập trung lại một chỗ, dưới sự giám sát của nữ quan rửa mặt, chải tóc, mặc lễ phục.
Tào Khê trong lòng đau khổ, nhìn bộ cung trang xấu xí của mình, cảm thấy cuộc sống sau này cũng mờ mịt như vậy, quả thực không thể chịu nổi.
Điền Oánh còn khó chịu hơn, nàng xưa nay thích trang điểm ăn diện, cho dù gả vào phủ Thái tử, hàng năm mẫu thân vẫn phái người đưa tới dủ loại y phục trang sức quý giá.
Hơn nữa, nàng nghĩ mãi không nghĩ ra một chuyện. Ngày trước khi vào phủ Thái tử, rõ ràng nàng là người đầu tiên được sủng hạnh, vì sao ngay sau đó liền thất sủng?
Nhưng trong hai năm Dao cơ rời đi, Phượng Ly Ngô cũng sủng hạnh nàng một lần nữa. Tuy rằng số lần không nhiều, thường là nửa năm một lần, đến và rời đi ngay tong đêm, hoàn toàn không thấy mặt.
Có điều có thể chứng minh, trong lòng Hoàng đế có nàng, mỗi lần ngài ấy tới đều là lúc đêm khuya, vô cùng nóng vội, muốn nàng tới mấy lần, cảm giác như muốn chết trên người nàng vậy.
Thế nhưng tới bình minh, bên gối lại trống trơn, phải chờ tới lần sủng hạnh sau mới được gặp lại, thế nhưng không biết lần sau là lần nào?
Nàng vốn cho rằng ngày tháng tốt đẹp của mình đã đến, thế nhưng sau mỗi lần được ân sủng, hôm sau đều có nữ quan mang canh tránh thai ép nàng uống. Hơn nữa, trên sổ ghi chép không hề ghi lại nàng được Hoàng đế sủng hạnh.
Nàng tức giận từng tìm tới thái giám ghi chép sinh hoạt hàng ngày cuả Hoàng đế chất vấn. Thế nhưng thái giám kia lại nói lúc đó hắn ta ngủ gật, không thấy Hoàng đế vào tẩm cung của nàng, nên không ghi chép lại.
Mà bây giờ, Dao Cơ năm đó đã trở thành Nữ vương Ba quốc, lại một lần nữa được Hoàng đế ân sủng, trở về Tề cung. Nàng ta về khiến ước mơ dựa vào "mẫu bằng từ quý" của Điền cơ cứ như vậy mà tan vỡ.
Thậm chí mấy tháng một lần sủng hạnh cũng lâu lắm rồi không còn nữa. Bây giờ trong cung lại lập quy củ, toàn bộ hậu cung trừ bỏ Hoàng hậu có thể ăn mặc tùy ý, các phi tần còn lại đều phải tạm biệt y phục trang sức yêu thích, điều này khiến cho những phi tần chưa có hoàng tử phải chịu đựng như thế nào?
Bởi vậy hiện tại Điền Oánh vừa soi gương đồng, vừa u oán nhìn mình trong gương. Chỉ nghĩ tới Khương Tú Nhuận liền hận trong lòng thầm mắng hồ ly tinh yêu cơ.
Vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy vành mắt muội muội Điền Tĩnh cũng ửng đỏ, ngồi đó cho cung nữ trang điểm.
Nàng ta ban đầu lấy thân phận thị thiếp vào phủ Thái tử, bây giờ thân phận cũng chỉ ở mức Tần, vào hậu cung cũng chỉ là cho đủ người mà thôi. Theo nàng biết, Hoàng đế chưa từng sủng hạnh nàng ta, cũng không hiểu nàng ta u oán cái gì? Vẻ mặt như kiểu bị tình lang phụ bạc vậy.
Sau khi nhóm phi tần sửa soạn xong, dựa theo cấp bậc đứng thành hàng, lần lượt bước tới ngọ môn, đứng ở đó chờ Tân hậu tiến vào cung cử hành hôn lễ.
Khương Tú Nhuận lại không dậy sớm. Nàng giờ có bầu, cực kỳ ham ngủ, hơn nữa tâm trạng bất ổn dễ cáu giận. Nhớ ngày trước khi mang bầu Bảo Lý, nàng mới về Ba quốc, kế mẫu nhìn chằm chằm, phụ vương thì không dựa vào được mọi thứ đều phải tính toán trước sau, đâu có thời gian rảnh để chăm lo bản thân.
Vì thế khi mang thai nàng cũng chẳng ốm nghén, cứ vậy mà sinh Bảo Lý ra đời.
Mà lần này mang thai lần thứ hai, theo lý thuyết thì đã quen rồi, hơn nữa được nuôi dưỡng ở hành cung, công văn Ba quốc gửi tới đều bị Phượng Ly Ngô giành tới phê chuẩn thay nàng.
Thế nhưng thân thể này được nuông chiều liền sinh hư, nàng không những ham ngủ, mà mỗi sáng thức dậy đều nôn nghén một trận.
Mấy hôm trước, nàng chỉ cần nghĩ tới đại hôn, lúc ăn cơm không hợp liền ôn ọe, sau khi nôn xong liền không muốn ăn gì nữa, thế là liền nghẹn ngào ngồi khóc.
Phượng Ly Ngô thấy thế, vội vàng buông đũa, lại gần vừa ôm vừa dỗ dành nàng.
Khương Tú Nhuận khóc thút thít nói:
- Đều tại chàng nhất định đòi đại hôn, bây giờ ta khổ như vậy. Tới lúc đại hôn lại lăn lộn cả ngày nữa, nếu như ta không dậy nổi, trang phục sai quy cách, chưa kịp trang điểm chải tóc đã bị đưa lên kiệu hoa thì phải làm sao? Còn nếu ta phải dậy sớm, thì mí mắt cũng không nhấc lên được, nhân vật quan trọng như ta phải sống thế nào đây?
Phượng Ly Ngô dỗ nàng như dỗ nữ nhi vậy, vỗ nhẹ vào lưng nàng:
- Là trẫm sai, trẫm nóng lòng muốn sớm ngày cưới nàng vào cửa. Trẫm đã căn dặn lễ quan rồi, những lễ nghĩ nàng phải làm cái gì giản lược được đều bỏ qua, hoặc làm đơn giản thôi. Nữ quan vấn tóc trang điểm cũng là người có kinh nghiệm. Nàng cứ việc ngủ, ngủ đủ rồi họ sẽ nhanh tay thay y phục cho nàng, nàng yên tâm không bị trễ giờ. Sau khi vào cung làm lễ xong, thì sẽ được đưa vào cung Phượng Minh nghỉ ngơi, thích ăn hay ngủ đều tùy nàng. Trẫm tham gia tiệc mừng với quần thần, tuyệt không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, có được không?
Kết quả sáng sớm ngày đại hôn quả thực không ai dám vào giục Tân hậu dậy sớm. Thế nhưng trong lòng có vướng bận, nên Khương Tú Nhuận cũng không ngủ được nữa, trời vừa sáng nhóm thị nữ và nữ quan đều đã chuẩn bị đầy đủ, nghe thấy tiếng động trong màn đều lập tức tiến vào. Trang điểm, vấn tóc, thay trang phục cứ vậy tất cả đều đâu ra đấy.
Không lâu sau trang điểm đã hoàn thành.
Khương Tú Nhuận xinh đẹp, mũi cao mắt to cằm thon gọn, cũng rất hợp trang điểm đậm. Tân nương má phấn môi đỏ, mặt phủ phấn trắng mịn, càng trở nên xinh đẹp yêu kiều, người nhìn thấy đều phải thầm than một câu quốc sắc thiên hương.
Đợi tới khi nàng khoác hỉ phục màu đỏ thêu chỉ vàng, phong thái của mẫu nghi thiện hạ quả khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Khi ánh nắng ban mai rót xuống, mặt trời soi khắp đường phố thành Lạc An, đội xe ngựa hộ tống Tân hậu xuất phát từ hành cung, cuồn cuộn di chuyển qua phố xá, hướng về hoàng cung Đại Tề.
Trong sách sử có ghi lại sự kiện hoành tráng năm đó khi Nữ vương Ba quốc xuất giá.
Mấy từ hồng trang trải dài mười dặm không đủ để miêu tả đồ cưới của vị Nữ vương Ba quốc. Những nhiều nhiều tuổi trong thành Lạc An từng được chứng kiến phong cảnh hôn lễ của Tiên đế và Thái hậu, so sánh với đám cưới Tân hậu, quả thực chênh lệch quá lớn.
Suy cho cùng nàng là Nữ vương một nước, so ra thì khí thế hơn tiểu thư thế gia Lạc An nhiều. Xe ngựa chở đồ cưới kéo dài một đường màu đỏ, không nhìn thấy điểm cuối.
Xe ngựa chở đồ cưới cuả Tân hậu phải tuân theo nghi lễ của Tề triều, cứ đi ba bước lại dừng một lần. Đoàn xe xếp hàng kín cả mấy con phố, vì vậy tới chạng vạng khi đại lễ kết thúc mới đi được hết thành Lạc An, chính thức tiến vào hoàng cung.
Còn Khương Tú Nhuận giống như lời Phượng Ly Ngô nói lúc trước, sau khi cùng chàng bái thiên địa, dâng rượu cho bài vị các vị Tiên đế và Úy Thái hậu xong thì được được vào cung Phượng Minh nghỉ ngơi.
Nàng không chờ Phượng Ly Ngô tới vén khăn voan, lệnh thị nữ tháo mũ phượng trâm cài xuống, rửa mặt sạch sẽ rồi thay một bộ trung y rộng rãi, rồi nằm trên giường trải đậu phộng long nhãn, ngủ một giấc thật ngon.
Kết thúc tiệc rượu, Phượng Ly Ngô hơi ngà ngà say đi vào cung Phượng Minh liền nhìn thấy Tân hậu mà chàng phí bao tâm tư mới cưới được đang nằm ngủ say trên phượng sàng.
Bình luận facebook