-
Chương 172: Thượng Lôi Đài
Mặc dù tư thế ngủ không đẹp mắt, nhưng đây chính là nương tử chàng thiên tân vạn khổ mới cưới được.
Phượng Ly Ngô nhìn đậu phộng long nhãn trên giường còn chưa được dọn dẹp, không khỏi đau lòng, bước chân nhanh nhẹn đi qua, giúp nàng phủi hết mấy loại hạt trên giường xuống đất.
Khương Tú Nhuận ngủ một giấc cũng đủ rồi,nên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc biết là Phượng Ly Ngô đã trở về. Mặc dù đã tỉnh, nhưng người uể oải nên không muốn động, chỉ mở mắt ra:
- Yến hội có náo nhiệt không?
Phượng Ly Ngô nhấc chân để cung nữ tháo giày, có chút mệt mỏi nói:
- Tả hữu tướng quân hai doanh đều vì chuyện Ba quốc nội loạn nên hai ngày trước đã rời kinh. Nên đại yến cũng không thể tham gia. Lần này Phượng Vũ có chuẩn bị trước, nghe nói hắn liên hôn với bộ lạc người Hồ, lấy công chúa Hồ tộclàm thê. Được người Hồ ủng hộ, cho nên hậu phương ổn định, có thể toàn tâm toàn ý cùng trẫm quyết chiến thư hùng... Đại yến chỉ còn toàn quan văn, thật là một đám làm mất hứng thú, đến dự yến là hôn lễ của trẫm, mà kẻ không biết có khi còn tưởng đi dự Hồng môn yến.
Phượng Ly Ngô tửu lượng không tồi, thế nhưng lần này cũng quá chén, sau khi cởi giày ngay cả hỉ phục cũng không thay, lập tức nằm ngả xuống.
Uống rượu khiến người ta tinh thần tạm quên những chuyện sầu lo, cho nên không muốn bàn quốc sự. Từ trước tới nay, trước mặt Khương Tú Nhuận chàng chưa bao giờ che giấu hỉ nộ của bản thân, ngược lại có gì bất mãn đều thể hiện ra ngoài.
Khương Tú Nhuận giúp chàng tháo phát quan, sửa sang lại mái tóc dài, sau đó hỏi:
- Phượng Vũ tự lập quốc hiệu, cho dù bệ hạ niệm tình huynh đệ không đánh hắn, thế nhưng hắn cũng đừng nghĩ lại được Đại Tề tiếp tế lương thảo. Ba quận mặc dù dê bò số lượng đông đúc, thế nhưng lại không trồng lương thực, hắn lần này tạo phản, tiếp theo định làm thế nào?
Phượng Ly Ngô xoa xoa mắt nói:
- Hắn có tà tâm từ lâu, thừa dịp khi trẫm xuất chinh tới An Tức, hắn có tranh chấp ở Hồng Hà. Lí do là Thái thú ở đó đánh chết một nô gia của hắn, sau đó dùng hỏa lực tấn công quận Hồng Hà, bắt giữ Thái thú, đường đường chính chính dẫn binh vào quận Hồng Hà đóng quân, tự mình làm Thái thú Hồng Hà luôn. Không chỉ có vậy, mấy quận huyện ở ngoại ô xung quanh đó đều bị hắn phái binh đi cướp lương thực. Giờ kho lương của hắn chỉ sợ lương thực ăn tới sang năm không hết...
Chuyện có liên quan tới tình hình Ba quận, bởi vì trước kia nàng muốn tránh tị hiềm, nàng thân là quốc quân dị quốc, cho nên cũng chưa từng chủ động tìm hiểu.
Hiện tại, người đang nằm trên giường là phu quân của nàng, cho nên nàng cũng không cần kiêng kị như trước.
Khương Tú Nhuận nghe chuyện Ba quận động binh mã, trong lòng liện động một chút.
Chờ Phượng Ly Ngô hơi tỉnh rượu, hai người vừa mới kết làm phu thê, liền cùng nhau mở cửa sổ, đón gió đêm đầu hạ, cùng nhau nhìn bản vẽ trên da dê.
Khương Tú Nhuận không hiểu quân sự, thế nhưng ở kiếp trước, người chịu khổ vì Ba quận tạo phản chính là phu quân của nàng. Cho nên, nàng cũng lớn mật suy đoán, Phượng Vũ hẳn cũng giống như Phượng Ly Ngô kiếp trước, nóng lòng mở rộng biên giới ra cửa biển tay nam, chứ không phải là gióng quân xuống phía nam cướp thành cướp đất.
Chỉ cần có cửa biển, lại chuẩn bị thuyền lớn vận binh đường biển, như vậy binh mã Ba quận liền không bị Đại Tề hạn chế, hắn tùy ý có thể cho quân ra biển, tiến thẳng tới thành Lạc An.
Kiếp trước Phượng Ly Ngô chính là làm như vậy.
Chàng đi bình định loạn Bắc Hồ, nên binh mã thân tín của chàng lại bị vây ở Ba quận không nhúc nhích được.
Thời điểm đó Đoan Khánh đế cũng có ý phế bỏ thái tử, ngay cả chiếu thư cũng đã viết xong. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lấy cớ tiểu thiếp bỏ trốn tới phía đông đảo, liền xuất binh chiếm lấy đông đảo, sau đó hải quan của Phượng Ly Ngô biến Ba quận với Lạc An từ "Ngàn dặm Giang Lăng" xuống chỉ còn một ngày.
Mũi đao đặt trên cổ, Đoan Khánh đế tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện phế thái tử cứ như vậy bị gác qua một bên.
Hiện tại, hành động của Phượng Vũ bây giờ cũng hệt như Phượng Ly Ngô đời trước làm. Hắn kiếm cớ tiêu diệt địa phận xung quanh trước.
Điều này khiến Khương Tú Nhuận không thể không nghi ngờ, Phượng Vũ đang bắt chước việc Phượng Ly Ngô kiếp trước đã từng làm, lấy đông đảo, uy hiếp kinh thành.
Nàng cảm thấy việc này vô cùng quỷ dị, cho dù là huynh đệ song sinh cũng không thể có suy nghĩ giống nhau như vậy được. Cho dù Phượng Vũ rơi vào hoàn cảnh giống Phượng Ly Ngô kiếp trước, thế nhưng ý tưởng có thể giống nhau, nhưng cách thực thi không thể sao chép y hệt được.
Suy nghĩ cẩn thận, Khương Tú Nhuận cảm thấy rét lạnh. Nàng trùng sinh sống lại một kiếp, những kẻ khác cũng có thể có kỳ ngộ này?
Chẳng lẽ... Phượng Vũ cũng trùng sinh? Nếu không, tại sao hắn ta lại đưa ra quyết định y hệt Phượng Ly Ngô?
Phượng Ly Ngô cũng không biết những suy nghĩ trong đầu Khương Tú Nhuận. Chàng chỉ cho rằng Khương Tú Nhuận nhạy bén, lập tức lĩnh ngộ được yếu hại của loạn Ba quận.
Khuôn mặt vốn dĩ căng cứng của chàng lại lộ ra nụ cười vui vẻ, sờ tóc nàng:
- Năm đó khi trẫm vẫn còn là Thái tử, nuôi một đám mưu sĩ, phần lớn đều là kẻ không có tài cán, duy chỉ có một người xem như không uổng công nuôi dưỡng.
Khương Tú Nhuận cũng không dám nhận bản thân thông tuệ, chỉ đành đỏ mặt nghe chàng khen ngợi:
- Cũng không phải uổng phí a. Ngày đó ban ngày thì thay chàng nghĩ mưu tính kế, ban đêm lại còn phải hầu hạ trước giường. Cho dù có lục tung sách sử, cũng chẳng tìm ra được vị hiền giả nào vất vả như ta. Huống chi bây giờ lại còn phải gánh chức vụ mới, lại còn phải sinh con cho chàng, thực sự quá khổ cực rồi!
Phượng Ly Ngô không đợi nàng nói xong, liền ôm nàng vào lòng, cằm gác trên đỉnh đầu nàng, trầm mặc một hồi mới nói:
- May mắn là nàng đồng ý cho ta nuôi...
Chàng và nàng cũng coi như quen biết đã lâu hiểu rõ lẫn nhau, nhưng đôi khi lời chàng nói vẫn có thể khiến nàng xôn xao trong lòng.
Nếu ở kiếp trước, dù nằm mơ Khương Tú Nhuận cũng không ngờ được, Phượng Ly Ngô lãnh tình lãnh ý kia, sẽ có ngày ôm nàng, nói ra những lời khiến người ta yêu thương đến vậy.
Nàng chỉ có thể trở tay ôm chặt lấy chàng - phu quân của nàng.
Cửa sổ mở rộng, vẽ nên bức họa về đôi bích nhân đang ôm nhau...
Sau một đêm thả lỏng bản thân, ngày thứ hai thượng triều liền phải lo liệu chính sự.
Đế hậu tân hôn, dân chúng cùng vui, trong thành mở lễ hội kéo dài mười ngày. Nhưng vì sự kiện ba quận náo loạn, cho nên mười ngày rút xuống còn năm ngày.
Ngoại trừ mấy đài cao hát hí kịch trong thành Lạc An vẫn tiếp tục biểu diễn cho dân chúng thưởng thức, thì lôi đài luận võ trước đại hôn của Phượng Ly Ngô cũng chính thức bắt đầu.
Luận võ đài và đài hát hí khúc, tất nhiên Phượng Ly Ngô có dụng ý riêng.
Một bên không khí náo nhiệt, cho thấy đế hậu hi vọng Tề triều khắp chốn mừng vui.
Mặt khác thay Tề triều tìm chút nhân tài, về sau chinh chiến sa trường.
Cho nên Phượng Ly Ngô cũng chờ mong trong lần luận võ này, có người trổ hết tài năng hợp ý mình.
Dù sao hiện tại tướng lĩnh Tề triều thiện chiến sa trường đều đã nhiều tuổi, trước mắt không cần lo lắng, nhưng mấy năm nữa nếu xảy ra chiến sự quan trọng, những tướng lĩnh này chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm. Cho nên Phượng Ly Ngô càng gấp rút tìm ra nhân tài mới, tận lực bồi dưỡng.
Buổi sáng, Khương Tú Nhuận mặc trang phục màu đỏ như các tân nương mới vào cửa, cũng không đợi phi tần thỉnh an, liền cùng Phượng Ly Ngô đi đến lôi đài tỉ võ phía đông Lạc An.
Lúc này chung quanh lôi đài đã vây đầy các võ sĩ à bách tính xem náo nhiệt từ khắp nơi chạy đến. Không chỉ có người nước Tề, thậm chí còn có cả người Cao Ly và Vệ quốc tới đây thử vận may.
Phượng Ly Ngô nhìn thấy có nhiều võ sĩ đến đây tham dự, trong lòng cũng vui mừng. Chàng ngồi trên đài cao, sau khi quan võ tuyên bố thể lệ luận võ liền bắt đầu.
Lôi đài vừa mở đã rất náo nhiệt, bách tính vây xem xung quanh cũng trầm trồ thán phục sức mạnh của những người tới luận võ.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.
Phượng Ly Ngô quan sát một lúc, phát hiện mặc dù có nhiều người thắng trận nhưng cao thủ chân chính lại chẳng có ai.
Chàng cau mày, trong lòng xuất hiện nhàn nhạt thất vọng.
Quay đầu nhìn Khương Tú Nhuận bên cạnh nói:
- Tỉ thí kéo dài cả ngày cơ, trời đang nắng to hại cho thân thể, nàng về cung nghỉ ngơi trước đi.
Nhưng Khương Tú Nhuận đang xem vui vẻ, không chịu rời đi.
Phượng Ly Ngô chỉ nhìn chiêu thức trên lôi đài, còn Khương Tú Nhuận lo nhìn người bên dưới.
Kiếp trước ngoài Bạch Thiển ra, còn không ít tướng sĩ trẻ tuổi sau này đều trở thành trợ tá đắc lực của Phượng Ly Ngô.
Mới vừa rồi nàng phóng mắt nhìn ra, thấy được hai ba người rồi.
Chỉ là nàng thấy bọn họ ung dung xem luận võ, chứ không hề có ý định lên đài tỉ thí.
Nàng biết những cao thủ chân chính sẽ không tham dự loại tỉ thí như trẻ con chơi đùa này.
Một là do bản tính thận trọng của họ, không muốn ngay từ đầu đã lên đài. Phải quan sát thân thủ của những người khác rồi mới tính. Thế nhưng đứng xem mãi cũng chỉ thấy dám khỉ làm xiếc, khiến cho họ không có hứng thú lên đài, chỉ coi như đang xem người khác làm trò.
Nghĩ thấu điểm này, Khương Tú Nhuận liền quay người gọi Bạch Thiển lên đài luận võ. Bởi vì sáng nay Bạch Thiển chưa được dùng bữa sáng, cho nên giờ đang ở trong quán nướng bên dưới ra sức gặm bánh. Nghe thấy lời Khương Tú Nhuận truyền đến, bảo nàng lên đài luận võ. Bạch Thiển vội nuốt nốt chiếc bánh nướng đang cắn dở, sau đó quải ấm nước trên bàn ngửa đầu uống một ngụm lớn, rồi mới tiến tới gần lôi đài.
Do hôm qua đại hôn, Bạch Thiển cũng được điều tới trong cung canh giữ.
Sáng sớm hôm sau khi Khương Tú Nhuận xuất cung, Bạch Thiển đứng ngay bên cạnh bảo vệ.
Khương Tú Nhuận nhìn tóc tai nàng có chút toán loạn, liền cố ý gọi nữ quan tới giúp Bạch Thiển chải tóc. Nữ quan thượng trang trong mắt không có biểu cảm, nhưng kĩ năng trang điểm có thể sánh được với kỹ nghệ dịch dung của Phượng Vũ.
Nữ quan nhìn vết bớt trên mặt Bạch Thiển, mắt sáng lên, rốt cuộc kĩ nghệ của nàng cũng đã có đất dụng võ. Nàng ta đầu tiên làm thuốc đắp lên vết bớt, sau đó dùng phấn có màu trùng màu với màu da Bạch Thiển, che vết bớt lại. Dùng phấn thơm thoa nhẹ lên mặt, tỉa lại mày ngài, cuối cùng vẽ ra một cô nương mắt to mũi cao, anh khí ngời ngời.
Khương Tú Nhuận biết Bạch Thiển nhi bình thường không thích trang điểm, làm việc thì thô lỗ như nam tử, nhìn không ra nữ tư. Nhưng nếu ngắm kĩ, trên mặt nàng thanh tú nếu như không có vết bớt cũng được coi là một tiểu mỹ nhân.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Thiển trang điểm xong, nàng cũng thấy ngây ngẩn cả người, đi vòng quanh nàng chậc chậc cảm thán vài tiếng.
Theo như cách nói của Bạch Thiển, hành vi này của nàng không có phong phạm mẫu nghi thiên hạ, mà giống như một tên quần áo lụa là đang vây quanh nữ nhân mình hợp mắt.
Khương Tú Nhuận mặc kệ Bạch Thiển phê bình, hôm nay nàng ta là mỹ nhân, phải đẹp cho mọi người kinh ngạc. Thế là Khương Tú Nhuận lại sai người mang một bộ trang phục đi săn của nữ tử.
Bạch Thiển nhi mặc dù nhìn có vẻ cao to, nhưng kì thực khung xương nàng ta to, cơ bắp lại mạnh khỏe, tỉ lệ cũng cân xứng, ngực to mông nở, chỗ nên lồi thì lồi, quả thực rất đẹp.Sau khi mặc trang phục bó sát người, phác họa ra đường cong cơ thể, quả thực nhìn rất mê người.
Bạch Thiển vừa bước lên đài, phía dưới âm thanh huýt sáo xôn xao cả lên, giữa một đám vũ phu tại sao lại có đại cô nương muốn lên tỉ thí vậy?
Hôm nay, Đậu Tư Võ cũng bồi phụ mẫu tới đây xem đấu lôi đài. Nhà thúc phụ có một biểu đệ muốn lên tỉ thí, tranh công danh về cho Đậu gia.
Nghe thấy phía dưới ầm ĩ tiếng huýt gió, Đậu Tư Võ cũng ngẩng lên nhìn lôi đài...
Phượng Ly Ngô nhìn đậu phộng long nhãn trên giường còn chưa được dọn dẹp, không khỏi đau lòng, bước chân nhanh nhẹn đi qua, giúp nàng phủi hết mấy loại hạt trên giường xuống đất.
Khương Tú Nhuận ngủ một giấc cũng đủ rồi,nên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc biết là Phượng Ly Ngô đã trở về. Mặc dù đã tỉnh, nhưng người uể oải nên không muốn động, chỉ mở mắt ra:
- Yến hội có náo nhiệt không?
Phượng Ly Ngô nhấc chân để cung nữ tháo giày, có chút mệt mỏi nói:
- Tả hữu tướng quân hai doanh đều vì chuyện Ba quốc nội loạn nên hai ngày trước đã rời kinh. Nên đại yến cũng không thể tham gia. Lần này Phượng Vũ có chuẩn bị trước, nghe nói hắn liên hôn với bộ lạc người Hồ, lấy công chúa Hồ tộclàm thê. Được người Hồ ủng hộ, cho nên hậu phương ổn định, có thể toàn tâm toàn ý cùng trẫm quyết chiến thư hùng... Đại yến chỉ còn toàn quan văn, thật là một đám làm mất hứng thú, đến dự yến là hôn lễ của trẫm, mà kẻ không biết có khi còn tưởng đi dự Hồng môn yến.
Phượng Ly Ngô tửu lượng không tồi, thế nhưng lần này cũng quá chén, sau khi cởi giày ngay cả hỉ phục cũng không thay, lập tức nằm ngả xuống.
Uống rượu khiến người ta tinh thần tạm quên những chuyện sầu lo, cho nên không muốn bàn quốc sự. Từ trước tới nay, trước mặt Khương Tú Nhuận chàng chưa bao giờ che giấu hỉ nộ của bản thân, ngược lại có gì bất mãn đều thể hiện ra ngoài.
Khương Tú Nhuận giúp chàng tháo phát quan, sửa sang lại mái tóc dài, sau đó hỏi:
- Phượng Vũ tự lập quốc hiệu, cho dù bệ hạ niệm tình huynh đệ không đánh hắn, thế nhưng hắn cũng đừng nghĩ lại được Đại Tề tiếp tế lương thảo. Ba quận mặc dù dê bò số lượng đông đúc, thế nhưng lại không trồng lương thực, hắn lần này tạo phản, tiếp theo định làm thế nào?
Phượng Ly Ngô xoa xoa mắt nói:
- Hắn có tà tâm từ lâu, thừa dịp khi trẫm xuất chinh tới An Tức, hắn có tranh chấp ở Hồng Hà. Lí do là Thái thú ở đó đánh chết một nô gia của hắn, sau đó dùng hỏa lực tấn công quận Hồng Hà, bắt giữ Thái thú, đường đường chính chính dẫn binh vào quận Hồng Hà đóng quân, tự mình làm Thái thú Hồng Hà luôn. Không chỉ có vậy, mấy quận huyện ở ngoại ô xung quanh đó đều bị hắn phái binh đi cướp lương thực. Giờ kho lương của hắn chỉ sợ lương thực ăn tới sang năm không hết...
Chuyện có liên quan tới tình hình Ba quận, bởi vì trước kia nàng muốn tránh tị hiềm, nàng thân là quốc quân dị quốc, cho nên cũng chưa từng chủ động tìm hiểu.
Hiện tại, người đang nằm trên giường là phu quân của nàng, cho nên nàng cũng không cần kiêng kị như trước.
Khương Tú Nhuận nghe chuyện Ba quận động binh mã, trong lòng liện động một chút.
Chờ Phượng Ly Ngô hơi tỉnh rượu, hai người vừa mới kết làm phu thê, liền cùng nhau mở cửa sổ, đón gió đêm đầu hạ, cùng nhau nhìn bản vẽ trên da dê.
Khương Tú Nhuận không hiểu quân sự, thế nhưng ở kiếp trước, người chịu khổ vì Ba quận tạo phản chính là phu quân của nàng. Cho nên, nàng cũng lớn mật suy đoán, Phượng Vũ hẳn cũng giống như Phượng Ly Ngô kiếp trước, nóng lòng mở rộng biên giới ra cửa biển tay nam, chứ không phải là gióng quân xuống phía nam cướp thành cướp đất.
Chỉ cần có cửa biển, lại chuẩn bị thuyền lớn vận binh đường biển, như vậy binh mã Ba quận liền không bị Đại Tề hạn chế, hắn tùy ý có thể cho quân ra biển, tiến thẳng tới thành Lạc An.
Kiếp trước Phượng Ly Ngô chính là làm như vậy.
Chàng đi bình định loạn Bắc Hồ, nên binh mã thân tín của chàng lại bị vây ở Ba quận không nhúc nhích được.
Thời điểm đó Đoan Khánh đế cũng có ý phế bỏ thái tử, ngay cả chiếu thư cũng đã viết xong. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lấy cớ tiểu thiếp bỏ trốn tới phía đông đảo, liền xuất binh chiếm lấy đông đảo, sau đó hải quan của Phượng Ly Ngô biến Ba quận với Lạc An từ "Ngàn dặm Giang Lăng" xuống chỉ còn một ngày.
Mũi đao đặt trên cổ, Đoan Khánh đế tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện phế thái tử cứ như vậy bị gác qua một bên.
Hiện tại, hành động của Phượng Vũ bây giờ cũng hệt như Phượng Ly Ngô đời trước làm. Hắn kiếm cớ tiêu diệt địa phận xung quanh trước.
Điều này khiến Khương Tú Nhuận không thể không nghi ngờ, Phượng Vũ đang bắt chước việc Phượng Ly Ngô kiếp trước đã từng làm, lấy đông đảo, uy hiếp kinh thành.
Nàng cảm thấy việc này vô cùng quỷ dị, cho dù là huynh đệ song sinh cũng không thể có suy nghĩ giống nhau như vậy được. Cho dù Phượng Vũ rơi vào hoàn cảnh giống Phượng Ly Ngô kiếp trước, thế nhưng ý tưởng có thể giống nhau, nhưng cách thực thi không thể sao chép y hệt được.
Suy nghĩ cẩn thận, Khương Tú Nhuận cảm thấy rét lạnh. Nàng trùng sinh sống lại một kiếp, những kẻ khác cũng có thể có kỳ ngộ này?
Chẳng lẽ... Phượng Vũ cũng trùng sinh? Nếu không, tại sao hắn ta lại đưa ra quyết định y hệt Phượng Ly Ngô?
Phượng Ly Ngô cũng không biết những suy nghĩ trong đầu Khương Tú Nhuận. Chàng chỉ cho rằng Khương Tú Nhuận nhạy bén, lập tức lĩnh ngộ được yếu hại của loạn Ba quận.
Khuôn mặt vốn dĩ căng cứng của chàng lại lộ ra nụ cười vui vẻ, sờ tóc nàng:
- Năm đó khi trẫm vẫn còn là Thái tử, nuôi một đám mưu sĩ, phần lớn đều là kẻ không có tài cán, duy chỉ có một người xem như không uổng công nuôi dưỡng.
Khương Tú Nhuận cũng không dám nhận bản thân thông tuệ, chỉ đành đỏ mặt nghe chàng khen ngợi:
- Cũng không phải uổng phí a. Ngày đó ban ngày thì thay chàng nghĩ mưu tính kế, ban đêm lại còn phải hầu hạ trước giường. Cho dù có lục tung sách sử, cũng chẳng tìm ra được vị hiền giả nào vất vả như ta. Huống chi bây giờ lại còn phải gánh chức vụ mới, lại còn phải sinh con cho chàng, thực sự quá khổ cực rồi!
Phượng Ly Ngô không đợi nàng nói xong, liền ôm nàng vào lòng, cằm gác trên đỉnh đầu nàng, trầm mặc một hồi mới nói:
- May mắn là nàng đồng ý cho ta nuôi...
Chàng và nàng cũng coi như quen biết đã lâu hiểu rõ lẫn nhau, nhưng đôi khi lời chàng nói vẫn có thể khiến nàng xôn xao trong lòng.
Nếu ở kiếp trước, dù nằm mơ Khương Tú Nhuận cũng không ngờ được, Phượng Ly Ngô lãnh tình lãnh ý kia, sẽ có ngày ôm nàng, nói ra những lời khiến người ta yêu thương đến vậy.
Nàng chỉ có thể trở tay ôm chặt lấy chàng - phu quân của nàng.
Cửa sổ mở rộng, vẽ nên bức họa về đôi bích nhân đang ôm nhau...
Sau một đêm thả lỏng bản thân, ngày thứ hai thượng triều liền phải lo liệu chính sự.
Đế hậu tân hôn, dân chúng cùng vui, trong thành mở lễ hội kéo dài mười ngày. Nhưng vì sự kiện ba quận náo loạn, cho nên mười ngày rút xuống còn năm ngày.
Ngoại trừ mấy đài cao hát hí kịch trong thành Lạc An vẫn tiếp tục biểu diễn cho dân chúng thưởng thức, thì lôi đài luận võ trước đại hôn của Phượng Ly Ngô cũng chính thức bắt đầu.
Luận võ đài và đài hát hí khúc, tất nhiên Phượng Ly Ngô có dụng ý riêng.
Một bên không khí náo nhiệt, cho thấy đế hậu hi vọng Tề triều khắp chốn mừng vui.
Mặt khác thay Tề triều tìm chút nhân tài, về sau chinh chiến sa trường.
Cho nên Phượng Ly Ngô cũng chờ mong trong lần luận võ này, có người trổ hết tài năng hợp ý mình.
Dù sao hiện tại tướng lĩnh Tề triều thiện chiến sa trường đều đã nhiều tuổi, trước mắt không cần lo lắng, nhưng mấy năm nữa nếu xảy ra chiến sự quan trọng, những tướng lĩnh này chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm. Cho nên Phượng Ly Ngô càng gấp rút tìm ra nhân tài mới, tận lực bồi dưỡng.
Buổi sáng, Khương Tú Nhuận mặc trang phục màu đỏ như các tân nương mới vào cửa, cũng không đợi phi tần thỉnh an, liền cùng Phượng Ly Ngô đi đến lôi đài tỉ võ phía đông Lạc An.
Lúc này chung quanh lôi đài đã vây đầy các võ sĩ à bách tính xem náo nhiệt từ khắp nơi chạy đến. Không chỉ có người nước Tề, thậm chí còn có cả người Cao Ly và Vệ quốc tới đây thử vận may.
Phượng Ly Ngô nhìn thấy có nhiều võ sĩ đến đây tham dự, trong lòng cũng vui mừng. Chàng ngồi trên đài cao, sau khi quan võ tuyên bố thể lệ luận võ liền bắt đầu.
Lôi đài vừa mở đã rất náo nhiệt, bách tính vây xem xung quanh cũng trầm trồ thán phục sức mạnh của những người tới luận võ.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.
Phượng Ly Ngô quan sát một lúc, phát hiện mặc dù có nhiều người thắng trận nhưng cao thủ chân chính lại chẳng có ai.
Chàng cau mày, trong lòng xuất hiện nhàn nhạt thất vọng.
Quay đầu nhìn Khương Tú Nhuận bên cạnh nói:
- Tỉ thí kéo dài cả ngày cơ, trời đang nắng to hại cho thân thể, nàng về cung nghỉ ngơi trước đi.
Nhưng Khương Tú Nhuận đang xem vui vẻ, không chịu rời đi.
Phượng Ly Ngô chỉ nhìn chiêu thức trên lôi đài, còn Khương Tú Nhuận lo nhìn người bên dưới.
Kiếp trước ngoài Bạch Thiển ra, còn không ít tướng sĩ trẻ tuổi sau này đều trở thành trợ tá đắc lực của Phượng Ly Ngô.
Mới vừa rồi nàng phóng mắt nhìn ra, thấy được hai ba người rồi.
Chỉ là nàng thấy bọn họ ung dung xem luận võ, chứ không hề có ý định lên đài tỉ thí.
Nàng biết những cao thủ chân chính sẽ không tham dự loại tỉ thí như trẻ con chơi đùa này.
Một là do bản tính thận trọng của họ, không muốn ngay từ đầu đã lên đài. Phải quan sát thân thủ của những người khác rồi mới tính. Thế nhưng đứng xem mãi cũng chỉ thấy dám khỉ làm xiếc, khiến cho họ không có hứng thú lên đài, chỉ coi như đang xem người khác làm trò.
Nghĩ thấu điểm này, Khương Tú Nhuận liền quay người gọi Bạch Thiển lên đài luận võ. Bởi vì sáng nay Bạch Thiển chưa được dùng bữa sáng, cho nên giờ đang ở trong quán nướng bên dưới ra sức gặm bánh. Nghe thấy lời Khương Tú Nhuận truyền đến, bảo nàng lên đài luận võ. Bạch Thiển vội nuốt nốt chiếc bánh nướng đang cắn dở, sau đó quải ấm nước trên bàn ngửa đầu uống một ngụm lớn, rồi mới tiến tới gần lôi đài.
Do hôm qua đại hôn, Bạch Thiển cũng được điều tới trong cung canh giữ.
Sáng sớm hôm sau khi Khương Tú Nhuận xuất cung, Bạch Thiển đứng ngay bên cạnh bảo vệ.
Khương Tú Nhuận nhìn tóc tai nàng có chút toán loạn, liền cố ý gọi nữ quan tới giúp Bạch Thiển chải tóc. Nữ quan thượng trang trong mắt không có biểu cảm, nhưng kĩ năng trang điểm có thể sánh được với kỹ nghệ dịch dung của Phượng Vũ.
Nữ quan nhìn vết bớt trên mặt Bạch Thiển, mắt sáng lên, rốt cuộc kĩ nghệ của nàng cũng đã có đất dụng võ. Nàng ta đầu tiên làm thuốc đắp lên vết bớt, sau đó dùng phấn có màu trùng màu với màu da Bạch Thiển, che vết bớt lại. Dùng phấn thơm thoa nhẹ lên mặt, tỉa lại mày ngài, cuối cùng vẽ ra một cô nương mắt to mũi cao, anh khí ngời ngời.
Khương Tú Nhuận biết Bạch Thiển nhi bình thường không thích trang điểm, làm việc thì thô lỗ như nam tử, nhìn không ra nữ tư. Nhưng nếu ngắm kĩ, trên mặt nàng thanh tú nếu như không có vết bớt cũng được coi là một tiểu mỹ nhân.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Thiển trang điểm xong, nàng cũng thấy ngây ngẩn cả người, đi vòng quanh nàng chậc chậc cảm thán vài tiếng.
Theo như cách nói của Bạch Thiển, hành vi này của nàng không có phong phạm mẫu nghi thiên hạ, mà giống như một tên quần áo lụa là đang vây quanh nữ nhân mình hợp mắt.
Khương Tú Nhuận mặc kệ Bạch Thiển phê bình, hôm nay nàng ta là mỹ nhân, phải đẹp cho mọi người kinh ngạc. Thế là Khương Tú Nhuận lại sai người mang một bộ trang phục đi săn của nữ tử.
Bạch Thiển nhi mặc dù nhìn có vẻ cao to, nhưng kì thực khung xương nàng ta to, cơ bắp lại mạnh khỏe, tỉ lệ cũng cân xứng, ngực to mông nở, chỗ nên lồi thì lồi, quả thực rất đẹp.Sau khi mặc trang phục bó sát người, phác họa ra đường cong cơ thể, quả thực nhìn rất mê người.
Bạch Thiển vừa bước lên đài, phía dưới âm thanh huýt sáo xôn xao cả lên, giữa một đám vũ phu tại sao lại có đại cô nương muốn lên tỉ thí vậy?
Hôm nay, Đậu Tư Võ cũng bồi phụ mẫu tới đây xem đấu lôi đài. Nhà thúc phụ có một biểu đệ muốn lên tỉ thí, tranh công danh về cho Đậu gia.
Nghe thấy phía dưới ầm ĩ tiếng huýt gió, Đậu Tư Võ cũng ngẩng lên nhìn lôi đài...
Bình luận facebook