Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Cảm ơn đã thích tôi
Ninh Giang Thành nhìn cô, Thẩm Thiên Hương cũng đang bình thản nhìn lại anh. Cô hỏi như vậy là có ý gì chứ?
“Tôi trước giờ không nuốt lời, tôi nói được làm được, nói đi cô muốn gì?” Ninh Giang Thành bảo.
Thẩm Thiên Hương bật cười, cô lắc đầu thở dài rồi bảo: “Tôi muốn ở lại chăm sóc cho tiểu thiếu gia.”
“Còn nữa, sau này anh không được đuổi tôi đi, tôi muốn ở đây làm bảo mẫu dài lâu, trừ khi tôi rời đi nếu không anh không được phép đuổi tôi đi.”
Ninh Giang Thành cau mày nhìn cô, anh đã đoán được cô sẽ muốn ở lại Ninh gia làm việc, nhưng anh không nghĩ rằng cô lại có thể đưa ra điều kiện như thế kia. Nhưng anh đã nói rồi, cũng không thể không giữ lời hứa, đành chấp nhận điều kiện này của cô mà thôi.
Mà nghe như là Thẩm Thiên Hương thuê anh vậy, rồi không biết ai là chủ ai là người làm nữa mà.
“Được, tôi đồng ý điều kiện cô đưa ra. Nhưng nếu như cô làm hại đến Tường Gia, điều kiện cô đưa ra bị phá bỏ. Tôi sẽ không đuổi việc cô mà lúc đó sẽ lấy cái mạng nhỏ của cô đó.”
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì bật cười: “Anh yên tâm, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia mà thôi.”
“Những việc có hại hay làm tổn thương đến thằng bé tôi nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Tôi nói như thế anh có thể yên tâm hơn chưa?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Được rồi, tôi tin cô, mong cô hãy chăm sóc tốt cho con trai tôi” Ninh Giang Thành nói.
“Tôi cũng mong người làm ba như anh nên quan tâm con cái một chút, tiếu thiếu gia ra bộ dạng này một phần cũng do anh đấy.” Thẩm Thiên Hương có ý tốt nhắc nhở anh, cô biết người đàn ông này đến tận bây giờ vẫn chưa sẵn sàng làm một người ba tốt, anh cũng là một người bận rộn trăm công ngàn việc, vì thế không có thời gian bên con. Cô lại không ở cạnh con khi thằng bé còn nhỏ, hoàn toàn đều do dì Lưu chăm sóc Ninh Tường Gia, thằng bé không vui vẻ, cũng không hồn nhiên ngây thơ như bao đứa trẻ khác đều do người làm ba làm mẹ như cô và Ninh Giang Thành, cả hai quá thất bại mà.
Ninh Giang Thành hiểu ý cô muốn nói gì với mình, anh đáp: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi. Cô nghỉ ngơi đi.”
Ninh Giang Thành nói xong thì quay lưng rời đi, Thẩm Thiên Hương nhìn cánh cửa đóng lại thì thở dài, cô cố ăn hết tô cháo kia. Cũng mong Ninh Giang Thành sau này sẽ để mắt đến con mình nhiều hơn, cô mong là vậy…
…
Ninh Tường Gia ngủ dậy thấy Thẩm Thiên Hương đã tỉnh, thằng bé vui mừng chạy đến ôm lấy cô, Thẩm Thiên Hương cũng ôm lấy con, thấy thằng bé không sao cả cô đã yên tâm hơn rồi.
“Dì làm con lo lắm đó” Ninh Tường Gia vùi đầu vào lòng cô rồi bảo.
“Con không sao là tốt rồi” Thẩm Thiên Hương xoa đầu thằng bé, Ninh Tường Gia siết chặt vòng tay hơn, thấy cô đã tỉnh dậy thằng bé đã yên tâm làm sao.
Dì Lưu đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này thì chỉ mỉm cười, nếu không nói, người khác nhìn vào cứ nghĩ bọn họ là mẹ con ruột không đấy.
“Dì Thẩm, ba đã đồng ý giữ dì ở lại rồi. Sau này dì không được rời đi nữa đấy” Ninh Tường Gia ngẩng mặt nhìn cô bảo.
“Dì biết rồi, cảm ơn tiểu thiếu gia đã nói giúp dì.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười bảo.
“Dì Thẩm, dì có thể ở bên cạnh con mãi mãi không?” Ninh Tường Gia hỏi.
Sau vụ tai nạn đó, hình như Ninh Tường Gia cũng đã thay đổi xưng cách xưng hô với cô rồi, cũng gần gũi với Thẩm Thiên Hương hơn nữa.
“Dì sẽ mãi ở đây, trừ khi tiểu thiếu gia không cần dì nữa, nếu không dì sẽ không rời đi khỏi Ninh gia này nửa bước.” Thẩm Thiên Hương bảo.
Nghe được những lời này của cô, Ninh Tường Gia vui mừng đến ôm lấy cô lần nữa.
“Dì… dì đừng bỏ con.”
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương xuống xe, cô vừa bước xuống đã nhìn thấy Hạ Tuấn đứng trước cổng Ninh gia. Ninh Tường Gia ngồi trong xe nhìn thấy Hạ Tuấn, thằng bé xuống xe đi đến bên cạnh cô rồi hỏi: “Ai vậy dì?”
“Là bạn của dì” Thẩm Thiên Hương bảo.
Ninh Tường Gia nhìn Hạ Tuấn, thằng bé liền cảm thấy người đàn ông này không phải là bạn bè bình thường với Thẩm Thiên Hương như lời cô nói.
“Vậy con vào nhà trước đây, không làm phiền hai người nữa” Ninh Tường Gia nói rồi bước vào nhà, đi ngang qua chỗ Hạ Tuấn còn nhìn lấy anh một cái nữa.
Hạ Tuấn đi đến chỗ cô, Thẩm Thiên Hương nhìn anh: “Bác sĩ Hạ…sao anh lại đến đây?”
Nhìn Ninh Tường Gia ở đằng xa, thằng bé đang quay đầu nhìn cô và Hạ Tuấn. Thẩm Thiên Hương cố gượng cười, cô cảm nhận được thằng bé không thích Hạ Tuấn mất rồi.
“Tôi nghe tin cô gặp tai nạn nên đến đây thăm cô” Hạ Tuấn lo lắng nói.
“Anh làm sao biết tôi…” Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt nhìn anh.
“Bỏ qua chuyện đó đi, tôi biết được cô bị Ninh Giang Thành đuổi đi, còn liều mình cứu mạng Ninh Tường Gia, chuyện như vậy đã xảy ra thật sao?” Hạ Tuấn hỏi.
“Bác sĩ Hạ…” Thẩm Thiên Hương nhìn anh. “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện được không? Đứng ở đây có vẻ không tiện mấy.”
Hạ Tuấn ngớ người ra, sau đó cũng thấy không đúng, anh gật đầu, Thẩm Thiên Hương cũng hết cách đành mời anh vào nhà, cả hai ngồi ngoài vườn nói chuyện với nhau.
Ngồi xuống ghế, Hạ Tuấn nhìn cô.
“Tôi bị đuổi là thật, tai nạn cũng là thật.”
“Nhưng tôi đã không sao rồi, vết thương ngoài da mà thôi, Ninh Giang Thành cũng không đuổi tôi đi nữa” Thẩm Thiên Hương nói.
“Cô… sao cô không nghĩ cho bản thân mình hả? Cô lại liều mình đi cứu Ninh Tường Gia như thế sao? Lỡ đâu…lỡ đâu…” Hạ Tuấn nói, anh sau khi biết được tin này liền lo lắng lòng như lửa đốt, anh không nghĩ cô ngốc nghếch đến mức như vậy, quên cả bản thân mình và lao vào chỗ nguy hiểm chỉ để cứu con Ninh Giang Thành.
“Bác sĩ Hạ…Tường Gia là một đứa trẻ, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn thằng bé gặp chuyện” Thẩm Thiên Hương nói.
“Nhưng mà…”
“Thẩm Thiên Hương, đừng làm ở đây được không? Tôi sẽ tìm công việc tốt hơn cho cô, việc gì cô phải ở nơi này chiều lòng Ninh Giang Thành cơ chứ?” Hạ Tuấn lại nói.
“Bác sĩ Hạ, tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi, nhưng mà tôi không thể rời khỏi nơi này.”
“Ninh gia rất khó bước vào, tôi không thể nói đi là đi được” Thẩm Thiên Hương bảo.
Hạ Tuấn nhìn cô, anh siết chặt tay lại, càng lúc càng bất lực với người con gái này.
“Thẩm Thiên Hương…cô ở lại Ninh gia vì muốn ở gần Ninh Giang Thành sao?”
Nghe câu hỏi đó, cô tròn xoe mắt nhìn Hạ Tuấn, chẳng lẽ trong mắt mọi người, bước chân vào Ninh gia đều vì người đàn ông đó sao?
Thẩm Thiên Hương bật cười lớn, cô nhìn Hạ Tuấn rồi nói: “Bác sĩ Hạ, anh hiểu lầm tôi rồi.”
“Tôi ở nơi này vì muốn bên cạnh Tường Gia, tôi muốn chăm sóc cho thằng bé.”
Nói rồi Thẩm Thiên Hương đưa tay kéo Hạ Tuấn lại gần, cô sát lại anh rồi bảo: “Tôi…muốn ở cạnh con trai mình.”
Hạ Tuấn nghe xong tròn xoe mắt, Thẩm Thiên Hương buông anh ra, cô hít thật sâu rồi nói tiếp: “Ninh Tường Gia là con trai tôi.”
“Tôi chỉ có thể cho anh biết được nhiêu đó, bác sĩ Hạ, cũng mong anh giữ bí mật giúp tôi” Thẩm Thiên Hương nói.
Hạ Tuấn bất ngờ nắm lấy tay cô, anh nói: “Tôi không cần biết tại sao Ninh Tường Gia là con trai ruột của cô, cũng không biết cô và Ninh Giang Thành trước kia có mối quan hệ là gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết một điều rằng…tôi thích cô.”
Thẩm Thiên Hương nghe vậy chỉ bật cười, cô rụt tay lại rồi nhìn anh nói: “Cảm ơn bác sĩ Hạ đã thích tôi.”
“Nhưng mà… tôi và anh không thể đến với nhau đâu.”
“Tôi trước giờ không nuốt lời, tôi nói được làm được, nói đi cô muốn gì?” Ninh Giang Thành bảo.
Thẩm Thiên Hương bật cười, cô lắc đầu thở dài rồi bảo: “Tôi muốn ở lại chăm sóc cho tiểu thiếu gia.”
“Còn nữa, sau này anh không được đuổi tôi đi, tôi muốn ở đây làm bảo mẫu dài lâu, trừ khi tôi rời đi nếu không anh không được phép đuổi tôi đi.”
Ninh Giang Thành cau mày nhìn cô, anh đã đoán được cô sẽ muốn ở lại Ninh gia làm việc, nhưng anh không nghĩ rằng cô lại có thể đưa ra điều kiện như thế kia. Nhưng anh đã nói rồi, cũng không thể không giữ lời hứa, đành chấp nhận điều kiện này của cô mà thôi.
Mà nghe như là Thẩm Thiên Hương thuê anh vậy, rồi không biết ai là chủ ai là người làm nữa mà.
“Được, tôi đồng ý điều kiện cô đưa ra. Nhưng nếu như cô làm hại đến Tường Gia, điều kiện cô đưa ra bị phá bỏ. Tôi sẽ không đuổi việc cô mà lúc đó sẽ lấy cái mạng nhỏ của cô đó.”
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì bật cười: “Anh yên tâm, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia mà thôi.”
“Những việc có hại hay làm tổn thương đến thằng bé tôi nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Tôi nói như thế anh có thể yên tâm hơn chưa?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Được rồi, tôi tin cô, mong cô hãy chăm sóc tốt cho con trai tôi” Ninh Giang Thành nói.
“Tôi cũng mong người làm ba như anh nên quan tâm con cái một chút, tiếu thiếu gia ra bộ dạng này một phần cũng do anh đấy.” Thẩm Thiên Hương có ý tốt nhắc nhở anh, cô biết người đàn ông này đến tận bây giờ vẫn chưa sẵn sàng làm một người ba tốt, anh cũng là một người bận rộn trăm công ngàn việc, vì thế không có thời gian bên con. Cô lại không ở cạnh con khi thằng bé còn nhỏ, hoàn toàn đều do dì Lưu chăm sóc Ninh Tường Gia, thằng bé không vui vẻ, cũng không hồn nhiên ngây thơ như bao đứa trẻ khác đều do người làm ba làm mẹ như cô và Ninh Giang Thành, cả hai quá thất bại mà.
Ninh Giang Thành hiểu ý cô muốn nói gì với mình, anh đáp: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi. Cô nghỉ ngơi đi.”
Ninh Giang Thành nói xong thì quay lưng rời đi, Thẩm Thiên Hương nhìn cánh cửa đóng lại thì thở dài, cô cố ăn hết tô cháo kia. Cũng mong Ninh Giang Thành sau này sẽ để mắt đến con mình nhiều hơn, cô mong là vậy…
…
Ninh Tường Gia ngủ dậy thấy Thẩm Thiên Hương đã tỉnh, thằng bé vui mừng chạy đến ôm lấy cô, Thẩm Thiên Hương cũng ôm lấy con, thấy thằng bé không sao cả cô đã yên tâm hơn rồi.
“Dì làm con lo lắm đó” Ninh Tường Gia vùi đầu vào lòng cô rồi bảo.
“Con không sao là tốt rồi” Thẩm Thiên Hương xoa đầu thằng bé, Ninh Tường Gia siết chặt vòng tay hơn, thấy cô đã tỉnh dậy thằng bé đã yên tâm làm sao.
Dì Lưu đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này thì chỉ mỉm cười, nếu không nói, người khác nhìn vào cứ nghĩ bọn họ là mẹ con ruột không đấy.
“Dì Thẩm, ba đã đồng ý giữ dì ở lại rồi. Sau này dì không được rời đi nữa đấy” Ninh Tường Gia ngẩng mặt nhìn cô bảo.
“Dì biết rồi, cảm ơn tiểu thiếu gia đã nói giúp dì.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười bảo.
“Dì Thẩm, dì có thể ở bên cạnh con mãi mãi không?” Ninh Tường Gia hỏi.
Sau vụ tai nạn đó, hình như Ninh Tường Gia cũng đã thay đổi xưng cách xưng hô với cô rồi, cũng gần gũi với Thẩm Thiên Hương hơn nữa.
“Dì sẽ mãi ở đây, trừ khi tiểu thiếu gia không cần dì nữa, nếu không dì sẽ không rời đi khỏi Ninh gia này nửa bước.” Thẩm Thiên Hương bảo.
Nghe được những lời này của cô, Ninh Tường Gia vui mừng đến ôm lấy cô lần nữa.
“Dì… dì đừng bỏ con.”
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương xuống xe, cô vừa bước xuống đã nhìn thấy Hạ Tuấn đứng trước cổng Ninh gia. Ninh Tường Gia ngồi trong xe nhìn thấy Hạ Tuấn, thằng bé xuống xe đi đến bên cạnh cô rồi hỏi: “Ai vậy dì?”
“Là bạn của dì” Thẩm Thiên Hương bảo.
Ninh Tường Gia nhìn Hạ Tuấn, thằng bé liền cảm thấy người đàn ông này không phải là bạn bè bình thường với Thẩm Thiên Hương như lời cô nói.
“Vậy con vào nhà trước đây, không làm phiền hai người nữa” Ninh Tường Gia nói rồi bước vào nhà, đi ngang qua chỗ Hạ Tuấn còn nhìn lấy anh một cái nữa.
Hạ Tuấn đi đến chỗ cô, Thẩm Thiên Hương nhìn anh: “Bác sĩ Hạ…sao anh lại đến đây?”
Nhìn Ninh Tường Gia ở đằng xa, thằng bé đang quay đầu nhìn cô và Hạ Tuấn. Thẩm Thiên Hương cố gượng cười, cô cảm nhận được thằng bé không thích Hạ Tuấn mất rồi.
“Tôi nghe tin cô gặp tai nạn nên đến đây thăm cô” Hạ Tuấn lo lắng nói.
“Anh làm sao biết tôi…” Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt nhìn anh.
“Bỏ qua chuyện đó đi, tôi biết được cô bị Ninh Giang Thành đuổi đi, còn liều mình cứu mạng Ninh Tường Gia, chuyện như vậy đã xảy ra thật sao?” Hạ Tuấn hỏi.
“Bác sĩ Hạ…” Thẩm Thiên Hương nhìn anh. “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện được không? Đứng ở đây có vẻ không tiện mấy.”
Hạ Tuấn ngớ người ra, sau đó cũng thấy không đúng, anh gật đầu, Thẩm Thiên Hương cũng hết cách đành mời anh vào nhà, cả hai ngồi ngoài vườn nói chuyện với nhau.
Ngồi xuống ghế, Hạ Tuấn nhìn cô.
“Tôi bị đuổi là thật, tai nạn cũng là thật.”
“Nhưng tôi đã không sao rồi, vết thương ngoài da mà thôi, Ninh Giang Thành cũng không đuổi tôi đi nữa” Thẩm Thiên Hương nói.
“Cô… sao cô không nghĩ cho bản thân mình hả? Cô lại liều mình đi cứu Ninh Tường Gia như thế sao? Lỡ đâu…lỡ đâu…” Hạ Tuấn nói, anh sau khi biết được tin này liền lo lắng lòng như lửa đốt, anh không nghĩ cô ngốc nghếch đến mức như vậy, quên cả bản thân mình và lao vào chỗ nguy hiểm chỉ để cứu con Ninh Giang Thành.
“Bác sĩ Hạ…Tường Gia là một đứa trẻ, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn thằng bé gặp chuyện” Thẩm Thiên Hương nói.
“Nhưng mà…”
“Thẩm Thiên Hương, đừng làm ở đây được không? Tôi sẽ tìm công việc tốt hơn cho cô, việc gì cô phải ở nơi này chiều lòng Ninh Giang Thành cơ chứ?” Hạ Tuấn lại nói.
“Bác sĩ Hạ, tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi, nhưng mà tôi không thể rời khỏi nơi này.”
“Ninh gia rất khó bước vào, tôi không thể nói đi là đi được” Thẩm Thiên Hương bảo.
Hạ Tuấn nhìn cô, anh siết chặt tay lại, càng lúc càng bất lực với người con gái này.
“Thẩm Thiên Hương…cô ở lại Ninh gia vì muốn ở gần Ninh Giang Thành sao?”
Nghe câu hỏi đó, cô tròn xoe mắt nhìn Hạ Tuấn, chẳng lẽ trong mắt mọi người, bước chân vào Ninh gia đều vì người đàn ông đó sao?
Thẩm Thiên Hương bật cười lớn, cô nhìn Hạ Tuấn rồi nói: “Bác sĩ Hạ, anh hiểu lầm tôi rồi.”
“Tôi ở nơi này vì muốn bên cạnh Tường Gia, tôi muốn chăm sóc cho thằng bé.”
Nói rồi Thẩm Thiên Hương đưa tay kéo Hạ Tuấn lại gần, cô sát lại anh rồi bảo: “Tôi…muốn ở cạnh con trai mình.”
Hạ Tuấn nghe xong tròn xoe mắt, Thẩm Thiên Hương buông anh ra, cô hít thật sâu rồi nói tiếp: “Ninh Tường Gia là con trai tôi.”
“Tôi chỉ có thể cho anh biết được nhiêu đó, bác sĩ Hạ, cũng mong anh giữ bí mật giúp tôi” Thẩm Thiên Hương nói.
Hạ Tuấn bất ngờ nắm lấy tay cô, anh nói: “Tôi không cần biết tại sao Ninh Tường Gia là con trai ruột của cô, cũng không biết cô và Ninh Giang Thành trước kia có mối quan hệ là gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết một điều rằng…tôi thích cô.”
Thẩm Thiên Hương nghe vậy chỉ bật cười, cô rụt tay lại rồi nhìn anh nói: “Cảm ơn bác sĩ Hạ đã thích tôi.”
“Nhưng mà… tôi và anh không thể đến với nhau đâu.”
Bình luận facebook