Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Mẹ nhỏ
Hạ Tuấn nhìn cô, Thẩm Thiên Hương mỉm cười đứng lên, cô bảo: “Bác sĩ Hạ vẫn nên tìm một người khác tốt hơn tôi đi, tôi dù sao cũng là mẹ một con rồi, tôi cũng chỉ toàn tâm toàn ý muốn chăm sóc cho con.”
“Vì vậy xin lỗi bác sĩ Hạ” Thẩm Thiên Hương bảo.
Hạ Tuấn biết mình bị từ chối, anh thở dài rồi cũng đứng lên đáp: “Xem ra tôi không có cơ hội rồi.”
“Tôi xin lỗi.” Thẩm Thiên Hương nói. Cô không hỏi tại sao người đàn ông này lại thích cô khi cả hai chỉ mới gặp nhau có vài lần, cô cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà liền từ chối. Bản thân Thẩm Thiên Hương không còn tin vào tình yêu nữa, cô cũng không dám mở lòng với ai, bây giờ cô chỉ muốn mình chăm sóc tốt cho con, bù đắp cho Ninh Tường Gia tình cảm mà thằng bé thiếu thốn trước đó.
Hạ Tuấn ra về, tạm biệt Hạ Tuấn, Thẩm Thiên Hương xoay người đi vào trong.
Người đàn ông đó rất tốt, nhưng cô cũng rất tiếc. Cũng có thể anh chỉ là nhất thời có tình cảm với cô, tốt hơn là không nên bước chân sâu vào nữa.
…
Buổi tối.
Ninh Tường Gia ngồi trên bàn ăn cứ gật gà gật gù, Thẩm Thiên Hương lúc này không ăn cơm tối cùng thằng bé, cô đang ở trên tầng dọn dẹp gì đó. Ninh Tường Gia cố gượng ăn hết bữa tối nhưng rồi không thể, trước mắt thằng bé tối đen như mực, cứ thế rồi ngã khỏi ghế.
“Tiểu thiếu gia!!!” Dì Lưu đang dọn món đem ra thì thấy Ninh Tường Gia nằm dưới sàn, dì vội vàng chạy đến đỡ lấy Ninh Tường Gia lên, người trong nhà lúc này cũng chạy lại xem Ninh Tường Gia bị gì.
Đúng lúc Thẩm Thiên Hương vừa dọn dẹp xong, nhìn thấy mọi người tụ lại một chỗ cô cũng vội chạy đến, thấy con trai nằm dưới đất liền hốt hoảng cả lên: “Tiểu…tiểu thiếu gia…”
Thẩm Thiên Hương ôm lấy con, cả người thằng bé rất nóng, lúc này Ninh Tường Gia đã chìm vào mơ mơ màng màn, muốn gọi tên cô cũng không được nữa.
Dì Lưu vội đứng lên chạy đi gọi bác sĩ đến, những người còn lại thì giúp Thẩm Thiên Hương đưa Ninh Tường Gia về phòng.
…
Thẩm Thiên Hương ngồi bên cạnh giường, cô nắm lấy tay Ninh Tường Gia, nhìn con trai bị bệnh thế này cô thật sự rất đau lòng.
Bác sĩ đến khám bảo rằng chỉ bị sốt nhẹ, nghỉ ngơi uống thuốc rồi sẽ khỏi. Thẩm Thiên Hương nghe thế thì yên tâm được một chút, cô cũng ngồi bên giường của thằng bé đến tận bây giờ.
Lúc này đã là nửa đêm, Ninh Tường Gia vẫn chưa tỉnh dậy, cũng chưa hạ sốt được, có lẽ sáng hôm nay khi ra ngoài cô đã không cản thằng bé để Ninh Tường Gia chạy lung ta lung tung để bây giờ đổ bệnh như thế này.
“Mẹ…mẹ…”
“Tường Gia… muốn có… mẹ…” Ninh Tường Gia nói mớ, Thẩm Thiên Hương vội nắm lấy tay con rồi trấn an.
“Mẹ đây… mẹ ở bên cạnh con này…” Thẩm Thiên Hương đau lòng nói, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay.
Ninh Tường Gia lúc này mở mắt ra nhìn mọi thứ, đầu óc còn choáng váng, trước mặt cũng hơi mơ mơ màng màng, nhưng thằng bé cảm nhận được Thẩm Thiên Hương đang bên cạnh mình.
“Tiểu thiếu gia…”
“Mẹ…” Ninh Tường Gia đưa tay ra, thằng bé chạm vào mặt cô.
Thẩm Thiên Hương mỉm cười, cô nắm lấy tay thằng bé: “Mẹ đây, mẹ ở đây…”
“Mẹ…đừng bỏ con…”
“Con muốn có mẹ ở bên cạnh…”
“Tường Gia rất cô đơn…”
Thẩm Thiên Hương nghe được những lời này lại càng thấy thương con hơn, chẳng còn gì đau hơn khi cô ở cạnh con nhưng lại không thể gọi một tiếng mẹ con quang minh chính đại được.
“Mẹ ở đây” Thẩm Thiên Hương bảo tiếp.
Ninh Tường Gia nhìn cô, thằng bé mỉm cười: “Sau này…Tường Gia có thể gọi là mẹ không?”
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì mỉm cười, cô gật đầu: “Được…được chứ.”
“Mẹ…nhỏ…”
…
Ninh Tường Gia nghỉ ngơi vài hôm rồi cũng khỏe lại, sau đêm đó thằng bé đã chính thức gọi Thẩm Thiên Hương là mẹ nhỏ, đi đâu cũng một tiếng mẹ nhỏ, hai tiếng cũng là mẹ nhỏ. Thẩm Thiên Hương không ngờ thằng bé lại gọi đến bây giờ, chỉ nghĩ lúc đó thằng bé bị bệnh nên nhõng nhẽo một chút…
“Mẹ nhỏ.”
“Tiểu thiếu gia…cậu gọi tôi như thế…” Thẩm Thiên Hương nhìn con trai mình, thằng bé gọi cô như vậy có khác gì cô là người thứ ba xen vào chuyện tình của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ không cơ chứ?
“Con không biết, con muốn gọi mẹ là mẹ nhỏ.” Ninh Tường Gia bĩu môi bảo.
Thẩm Thiên Hương thở dài, cô đã nói nhiều lần với thằng bé rồi nhưng lúc nào cũng đáp cô như thế này đây.
Đúng là bất lực mà, tính khí cũng quá giống với Ninh Giang Thành rồi.
…
Loay hoay cũng đến ngày đính hôn của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ.
Ninh Giang Thành sang phòng Ninh Tường Gia, thấy con trai đã ngủ, anh quay sang nhìn Thẩm Thiên Hương rồi ra hiệu bảo cô ra ngoài nói chuyện. Thẩm Thiên Hương hiểu ý, cô đứng lên rồi ra ngoài.
“Ngày mai cô hãy đưa Tường Gia đến khách sạn trước, Liễu Huy sẽ đón hai người lên.” Ninh Giang Thành bảo.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Thiên Hương nói xong cúi mặt rời đi, từ lúc xảy ra những chuyện vừa rồi cô cũng tránh mặt anh nhiều hơn, tốt nhất đừng lại gần người đàn ông này thì hơn.
Ninh Giang Thành nhìn cô gấp gáp rời đi, định gọi cô lại rồi lại thôi. Anh chỉ mới nói xong câu thôi mà, cô việc gì phải quay lưng đi nhanh vậy chứ? Anh có làm gì cô đâu?
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương đưa Ninh Tường Gia đến khách sạn như lời anh dặn hôm qua. Ngồi trên xe, thằng bé nhìn cô mãi rồi mới có dũng khí lên tiếng hỏi: “Mẹ nhỏ…”
“Mẹ có thích ba của con không?” Ninh Tường Gia hỏi.
Trong lòng thằng bé vốn không thích Cao Mỹ Lệ, thằng bé cũng không muốn cô ta làm mẹ kế của mình, người thằng bé muốn chính là…
Nhận được câu hỏi, Thẩm Thiên Hương thở dài: “Tôi chỉ thích tiểu thiếu gia.”
Ninh Tường Gia nhìn cô, thằng bé tỏ vẻ thất vọng, mẹ nhỏ thật sự không thích ba của thằng bé sao?
Hay vì thấy ba sắp kết hôn nên mẹ nhỏ không dám thừa nhận?
Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Ninh Tường Gia, nếu như mẹ nhỏ không thể làm gì vậy để cậu giúp cho mẹ nhỏ vậy…
Dù sao thằng bé cũng thấy Thẩm Thiên Hương và ba mình rất đẹp đôi đó nha. Vẫn hợp nhau hơn là người phụ nữ tên Cao Mỹ Lệ kia...
Đến nơi, Liễu Huy đã đứng đợi hai người ở đó. Liễu Huy đi đến bế lấy Ninh Tường Gia lên, thằng bé cũng rất thích anh cũng ôm chầm lấy Liễu Huy.
“Chúng ta đi thôi.” Liễu Huy bảo.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, cô đi theo sau Liễu Huy, lúc này Ninh Tường Gia ghé sát lại tai anh rồi hỏi: “Chú Huy, cháu có điều muốn hỏi chú.”
“Hửm?” Liễu Huy nhìn thằng bé.
“Chuyện là…làm sao…để cho một nam một nữ bên cạnh nhau?” Ninh Tường Gia hỏi. Thằng bé còn nhỏ, những chuyện như thế này thật sự không biết làm sao nên mới đành hỏi Liễu Huy.
Nghe câu hỏi của thằng bé, Liễu Huy bật cười, chắc chỉ là mấy câu hỏi chơi chơi của trẻ con, anh đành trả lời: “Nếu muốn bên cạnh nhau thì chỉ có cách lên giường cùng nhau. Như thế mới có thể bên cạnh nhau mãi mãi.” Liễu Huy nói. Anh không ngờ rằng câu trả lời của mình lại khiến cho Ninh Tường Gia sắp làm ra chuyện lớn.
Nghe thế thằng bé ô lên, thì ra là như thế…là lên giường cùng nhau là sao?
Ý tức là ngủ chung một giường?
Cả ba đi đến chỗ thang máy, Thẩm Thiên Hương đứng nhìn cả hai cứ thì thầm to nhỏ lúc này nãy giờ, không biết hai chú cháu đang nói cái gì nữa.
Cửa thang máy lúc này mở, người bên trong bước ra, Thẩm Thiên Hương nhất thời đứng đờ người ra, trước mặt cô chính là Hạ Tuấn, anh còn đang đi cùng một mỹ nhân xinh đẹp.
Bọn họ…đẹp đôi đến mức khiến người ta nhìn vào thấy chói mắt làm sao.
“Ha?”
“Vì vậy xin lỗi bác sĩ Hạ” Thẩm Thiên Hương bảo.
Hạ Tuấn biết mình bị từ chối, anh thở dài rồi cũng đứng lên đáp: “Xem ra tôi không có cơ hội rồi.”
“Tôi xin lỗi.” Thẩm Thiên Hương nói. Cô không hỏi tại sao người đàn ông này lại thích cô khi cả hai chỉ mới gặp nhau có vài lần, cô cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà liền từ chối. Bản thân Thẩm Thiên Hương không còn tin vào tình yêu nữa, cô cũng không dám mở lòng với ai, bây giờ cô chỉ muốn mình chăm sóc tốt cho con, bù đắp cho Ninh Tường Gia tình cảm mà thằng bé thiếu thốn trước đó.
Hạ Tuấn ra về, tạm biệt Hạ Tuấn, Thẩm Thiên Hương xoay người đi vào trong.
Người đàn ông đó rất tốt, nhưng cô cũng rất tiếc. Cũng có thể anh chỉ là nhất thời có tình cảm với cô, tốt hơn là không nên bước chân sâu vào nữa.
…
Buổi tối.
Ninh Tường Gia ngồi trên bàn ăn cứ gật gà gật gù, Thẩm Thiên Hương lúc này không ăn cơm tối cùng thằng bé, cô đang ở trên tầng dọn dẹp gì đó. Ninh Tường Gia cố gượng ăn hết bữa tối nhưng rồi không thể, trước mắt thằng bé tối đen như mực, cứ thế rồi ngã khỏi ghế.
“Tiểu thiếu gia!!!” Dì Lưu đang dọn món đem ra thì thấy Ninh Tường Gia nằm dưới sàn, dì vội vàng chạy đến đỡ lấy Ninh Tường Gia lên, người trong nhà lúc này cũng chạy lại xem Ninh Tường Gia bị gì.
Đúng lúc Thẩm Thiên Hương vừa dọn dẹp xong, nhìn thấy mọi người tụ lại một chỗ cô cũng vội chạy đến, thấy con trai nằm dưới đất liền hốt hoảng cả lên: “Tiểu…tiểu thiếu gia…”
Thẩm Thiên Hương ôm lấy con, cả người thằng bé rất nóng, lúc này Ninh Tường Gia đã chìm vào mơ mơ màng màn, muốn gọi tên cô cũng không được nữa.
Dì Lưu vội đứng lên chạy đi gọi bác sĩ đến, những người còn lại thì giúp Thẩm Thiên Hương đưa Ninh Tường Gia về phòng.
…
Thẩm Thiên Hương ngồi bên cạnh giường, cô nắm lấy tay Ninh Tường Gia, nhìn con trai bị bệnh thế này cô thật sự rất đau lòng.
Bác sĩ đến khám bảo rằng chỉ bị sốt nhẹ, nghỉ ngơi uống thuốc rồi sẽ khỏi. Thẩm Thiên Hương nghe thế thì yên tâm được một chút, cô cũng ngồi bên giường của thằng bé đến tận bây giờ.
Lúc này đã là nửa đêm, Ninh Tường Gia vẫn chưa tỉnh dậy, cũng chưa hạ sốt được, có lẽ sáng hôm nay khi ra ngoài cô đã không cản thằng bé để Ninh Tường Gia chạy lung ta lung tung để bây giờ đổ bệnh như thế này.
“Mẹ…mẹ…”
“Tường Gia… muốn có… mẹ…” Ninh Tường Gia nói mớ, Thẩm Thiên Hương vội nắm lấy tay con rồi trấn an.
“Mẹ đây… mẹ ở bên cạnh con này…” Thẩm Thiên Hương đau lòng nói, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay.
Ninh Tường Gia lúc này mở mắt ra nhìn mọi thứ, đầu óc còn choáng váng, trước mặt cũng hơi mơ mơ màng màng, nhưng thằng bé cảm nhận được Thẩm Thiên Hương đang bên cạnh mình.
“Tiểu thiếu gia…”
“Mẹ…” Ninh Tường Gia đưa tay ra, thằng bé chạm vào mặt cô.
Thẩm Thiên Hương mỉm cười, cô nắm lấy tay thằng bé: “Mẹ đây, mẹ ở đây…”
“Mẹ…đừng bỏ con…”
“Con muốn có mẹ ở bên cạnh…”
“Tường Gia rất cô đơn…”
Thẩm Thiên Hương nghe được những lời này lại càng thấy thương con hơn, chẳng còn gì đau hơn khi cô ở cạnh con nhưng lại không thể gọi một tiếng mẹ con quang minh chính đại được.
“Mẹ ở đây” Thẩm Thiên Hương bảo tiếp.
Ninh Tường Gia nhìn cô, thằng bé mỉm cười: “Sau này…Tường Gia có thể gọi là mẹ không?”
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì mỉm cười, cô gật đầu: “Được…được chứ.”
“Mẹ…nhỏ…”
…
Ninh Tường Gia nghỉ ngơi vài hôm rồi cũng khỏe lại, sau đêm đó thằng bé đã chính thức gọi Thẩm Thiên Hương là mẹ nhỏ, đi đâu cũng một tiếng mẹ nhỏ, hai tiếng cũng là mẹ nhỏ. Thẩm Thiên Hương không ngờ thằng bé lại gọi đến bây giờ, chỉ nghĩ lúc đó thằng bé bị bệnh nên nhõng nhẽo một chút…
“Mẹ nhỏ.”
“Tiểu thiếu gia…cậu gọi tôi như thế…” Thẩm Thiên Hương nhìn con trai mình, thằng bé gọi cô như vậy có khác gì cô là người thứ ba xen vào chuyện tình của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ không cơ chứ?
“Con không biết, con muốn gọi mẹ là mẹ nhỏ.” Ninh Tường Gia bĩu môi bảo.
Thẩm Thiên Hương thở dài, cô đã nói nhiều lần với thằng bé rồi nhưng lúc nào cũng đáp cô như thế này đây.
Đúng là bất lực mà, tính khí cũng quá giống với Ninh Giang Thành rồi.
…
Loay hoay cũng đến ngày đính hôn của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ.
Ninh Giang Thành sang phòng Ninh Tường Gia, thấy con trai đã ngủ, anh quay sang nhìn Thẩm Thiên Hương rồi ra hiệu bảo cô ra ngoài nói chuyện. Thẩm Thiên Hương hiểu ý, cô đứng lên rồi ra ngoài.
“Ngày mai cô hãy đưa Tường Gia đến khách sạn trước, Liễu Huy sẽ đón hai người lên.” Ninh Giang Thành bảo.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Thiên Hương nói xong cúi mặt rời đi, từ lúc xảy ra những chuyện vừa rồi cô cũng tránh mặt anh nhiều hơn, tốt nhất đừng lại gần người đàn ông này thì hơn.
Ninh Giang Thành nhìn cô gấp gáp rời đi, định gọi cô lại rồi lại thôi. Anh chỉ mới nói xong câu thôi mà, cô việc gì phải quay lưng đi nhanh vậy chứ? Anh có làm gì cô đâu?
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương đưa Ninh Tường Gia đến khách sạn như lời anh dặn hôm qua. Ngồi trên xe, thằng bé nhìn cô mãi rồi mới có dũng khí lên tiếng hỏi: “Mẹ nhỏ…”
“Mẹ có thích ba của con không?” Ninh Tường Gia hỏi.
Trong lòng thằng bé vốn không thích Cao Mỹ Lệ, thằng bé cũng không muốn cô ta làm mẹ kế của mình, người thằng bé muốn chính là…
Nhận được câu hỏi, Thẩm Thiên Hương thở dài: “Tôi chỉ thích tiểu thiếu gia.”
Ninh Tường Gia nhìn cô, thằng bé tỏ vẻ thất vọng, mẹ nhỏ thật sự không thích ba của thằng bé sao?
Hay vì thấy ba sắp kết hôn nên mẹ nhỏ không dám thừa nhận?
Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Ninh Tường Gia, nếu như mẹ nhỏ không thể làm gì vậy để cậu giúp cho mẹ nhỏ vậy…
Dù sao thằng bé cũng thấy Thẩm Thiên Hương và ba mình rất đẹp đôi đó nha. Vẫn hợp nhau hơn là người phụ nữ tên Cao Mỹ Lệ kia...
Đến nơi, Liễu Huy đã đứng đợi hai người ở đó. Liễu Huy đi đến bế lấy Ninh Tường Gia lên, thằng bé cũng rất thích anh cũng ôm chầm lấy Liễu Huy.
“Chúng ta đi thôi.” Liễu Huy bảo.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, cô đi theo sau Liễu Huy, lúc này Ninh Tường Gia ghé sát lại tai anh rồi hỏi: “Chú Huy, cháu có điều muốn hỏi chú.”
“Hửm?” Liễu Huy nhìn thằng bé.
“Chuyện là…làm sao…để cho một nam một nữ bên cạnh nhau?” Ninh Tường Gia hỏi. Thằng bé còn nhỏ, những chuyện như thế này thật sự không biết làm sao nên mới đành hỏi Liễu Huy.
Nghe câu hỏi của thằng bé, Liễu Huy bật cười, chắc chỉ là mấy câu hỏi chơi chơi của trẻ con, anh đành trả lời: “Nếu muốn bên cạnh nhau thì chỉ có cách lên giường cùng nhau. Như thế mới có thể bên cạnh nhau mãi mãi.” Liễu Huy nói. Anh không ngờ rằng câu trả lời của mình lại khiến cho Ninh Tường Gia sắp làm ra chuyện lớn.
Nghe thế thằng bé ô lên, thì ra là như thế…là lên giường cùng nhau là sao?
Ý tức là ngủ chung một giường?
Cả ba đi đến chỗ thang máy, Thẩm Thiên Hương đứng nhìn cả hai cứ thì thầm to nhỏ lúc này nãy giờ, không biết hai chú cháu đang nói cái gì nữa.
Cửa thang máy lúc này mở, người bên trong bước ra, Thẩm Thiên Hương nhất thời đứng đờ người ra, trước mặt cô chính là Hạ Tuấn, anh còn đang đi cùng một mỹ nhân xinh đẹp.
Bọn họ…đẹp đôi đến mức khiến người ta nhìn vào thấy chói mắt làm sao.
“Ha?”
Bình luận facebook