• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chị dâu là bia đỡ đạn (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Page: Bức thư không hồi đáp
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Nguồn
Bức thư không hồi đáp
Lượt đọc
1,329
Cập nhật
1.

Sau khi Hoắc gia liên tiếp sinh năm người con trai, Hoắc Tương Tư ra đời.

“ Phải yêu thương, cưng chiều con bé hết mình.” Ngày nữ chính ra đời, một câu nói của Hoắc lão gia đã trở thành chủ đề nóng sốt trong giới.

Mọi người đều bàn tán nói Hoắc Tương Tư đã đầu thai trúng ổ hưởng phúc. Thật ra cũng không sai, nếu người khác sinh ra được coi là sành là sứ thì Hoắc Tương Tư được coi là châu là ngọc.

Bởi vì châu ngọc ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ. Nên Hoắc Tương Tư lớn lên bằng tình yêu thương, sủng ái to lớn của cả Hoắc gia.

Vốn dĩ cô ấy xinh đẹp hay xấu xí một chút cũng không vấn đề, dẫu sao cổ cũng là một tiểu công chúa được mong đợi bấy lâu. Nhưng Hoắc gia không chấp nhận trong mắt có một hạt cát, so đo tính toán đến từng hạt bụi.

Trong vòng tròn, chỉ cần bàn tán xấu Hoắc Tương Tư một câu nhẹ thì phá sản, nặng thì gia đình ly tán thậm chí mất mạng.

Để bảo vệ Hoắc Tương Tư, năm người anh trai nhà họ Hoắc trở thành năm con chó điên – cuồng em gái, cứ bắt được người là cắn.

Hồi nhỏ, tôi cũng thật lòng rất muốn làm bạn với Hoắc Tương Tư nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi ở cạnh cô ấy. Tôi như biến thành chân sai vặt, thậm chí là công cụ để cô ấy đem ra so sánh cao thấp. Cho dù là đàn vĩ cầm mà tôi tự hào nhất cũng trở thành đá kê chân làm nổi bật nữ chính.

Một đứa con cưng của ông trời như vậy, quá khủng bố. Nên tôi chỉ có thể giữ khoảng cách xa xa, lén lút mà ngưỡng mộ.

Nhưng khi lớn lên, tôi dần quên mất đoạn kí ức này. Vì thế lúc gả vào Hoắc gia, tôi vẫn luôn đối đầu với Hoắc Tương Tư, không nhớ ra điều đó cho đến tận khi bản thân phải đổ máu.

Trong thế giới của nhà họ Hoắc, Hoắc Tương Tư chính là tử huyệt của họ. Bất cứ ai cũng không thể chạm vào, dù chỉ là một cọng tóc.

Hoắc Tương Tư vấp ngã, là do người dọn dẹp vệ sinh không sạch sẽ.

Hoắc Tương Tư làm bài thi không tốt, đó là do người chấm thi sai.

Hoắc Tương Tư không có nổi một người bạn tốt, là do người khác không có mắt nhìn...

Trong ký ức của tôi, bất cứ nơi nào Hoắc Tương Tư xuất hiện, sẽ luôn có đủ loại tình huống vả mặt bia đỡ đạn rất sảng khoái nhưng kì thật đều là những việc điên rồ mất não.

Thật không may, tôi cũng là một trong đám bia đỡ đạn bị tát vào mặt. Bởi vì tôi đã kí hợp đồng hôn nhân từ khi còn nhỏ, sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho Hoắc Thời Khâm.

Tôi và anh ấy kết hôn vì quan hệ làm ăn hai nhà, cũng một phần vì yêu nhau, những tưởng sẽ hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại trở thành cây gậy chọc ngoáy trong đống phân Hoắc gia.

Nhưng bọn họ cũng không động não, tôi ít nhất cũng là cây gậy còn bọn họ là cái thứ gì ?

Hoắc Thời Khâm yêu tôi, nhưng chỉ cần là chuyện của Hoắc Tương Tư, anh ấy sẽ đứng sau cô ta vô điều kiện, ngay cả người vợ là tôi cũng phải đứng sang một bên.

Nhưng tôi không muốn làm khó chính mình để chiều lòng người khác, vì vậy nên tôi thành người chị dâu khó đối phó nhất của Hoắc Tương Tư.

Tại thành phố A, Lăng gia tuy không so được với Hoắc gia, nhưng ít nhất cũng là một gia tộc có máu mặt.

Từ nhỏ cha mẹ tôi đã bảo tôi đừng để bản thân bị thiệt, mọi người đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì phải chịu đựng cái tính khó ngửi của người khác, dựa vào cái gì phải để bản thân uất ức?

Vì vậy, tôi luôn tuân thủ nguyên tắc này, cố gắng để bản thân sống vui vẻ hơn.

2.

Ngày xảy ra tai nạn, Hoắc Tương Tư vô tình dẫm lên chiếc váy dạ hội của tôi, cả hai chúng tôi cùng nhau lăn xuống cầu thang.

Nhưng trong mắt những người họ Hoắc, đó là do tôi không muốn thấy Hoắc Tương Tư sống tốt, cố ý bày trò hãm hại cô ta

Tôi gả vào nhà họ Hoắc đã hai năm, cho dù không thích, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc làm tổn thương Hoắc Tương Tư, nhưng vì tôi không muốn đối xử với cô ta giống bọn họ, bọn họ đều cho rằng tôi ác độc.

Trong bệnh viện, tôi mở mắt ra, bên cạnh không có ai, phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh. Nếu là trước đây tôi còn ảo tưởng về tình cảm của Hoắc Thời Khâm đối với tôi, thì bây giờ cũng ném cho chó ăn.

Chính anh ta cam tâm tình nguyện bị Pua thì coi như xong, nhưng ngay cả tôi cũng không bỏ qua, luôn muốn tôi nhịn nhục để cưng chiều em gái bảo bối của anh ta.

Nghĩ đến lúc này trong phòng bệnh bên cạnh, hẳn là đang diễn ra cảnh gia đình tình cảm, còn đem tôi mắng vô cùng khó nghe, dù sao Hoắc Tương Tư là báu trân trọng nhất trong tay của gia đình Hoắc.

Chưa đợi đến khi cha mẹ tôi xuất hiện, Hoắc Thời Khâm đã đến, phía sau còn có một y tá theo sau. Hắn vừa bước vào, trên mặt liền âm trầm, giống như tôi đã đào cả 18 đời tổ tiên nhà hắn.

Mẹ kiếp!!

“ Lấy máu cho tôi.” Vừa nghe thế, y tá liền cầm ống tiêm đi về phía tôi.

“Hoắc Thời Khâm, anh làm cái gì?” Lúc này Hoắc Thời Khâm trông rất xa lạ.

Bản năng sinh tồn bảo tôi phải chạy rất nhiều lần, nhưng chấn động não mạnh làm tôi không thể di chuyển. Bị giữ chặt, tôi chỉ biết bất lực nhìn mũi kim dài xuyên qua thân thể.

Mất máu khiến tôi suy nhược, trong lúc choáng váng, tôi nghe thấy Hoắc Thời Khâm khàn giọng nói với tôi: “ Lăng Ngữ, đừng trách tôi, Tư Tư sống chết không rõ, em ấy cần máu gấp, cô nợ em ấy điều này. ”

Một lúc lâu sau mới nghe thấy y tá nhỏ nói: “Chú Hoắc, thân thể bệnh nhân đã đến cực hạn rồi, nếu chú tiếp tục rút máu, e rằng...”

“Để bác sĩ ở bên cạnh chờ, chỉ cần cô ta chưa chết thì tiếp tục lấy máu.” Hoắc Thời Khâm ngắt lời y tá, thanh âm cực kỳ lạnh lùng.

Y tá không nói nữa, dù sao toàn bộ bệnh viện đều là của Hoắc gia. Không một ai dám chống đối lời nói của Hoắc Thời Khâm. Ống tiêm lại tiếp tục đi vào mạch máu cánh tay, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi tôi tỉnh lại, xung quanh là bóng tối vô tận, tôi nhìn thấy cha mẹ mình đột ngột chết bất thường, còn tôi bị nhà họ Hoắc đuổi ra khỏi nhà như một con chó mất người thân.

Ai có thể ngờ rằng nửa năm sau, Hoắc Thời Khâm vì Hoắc Tương Tư mà ly hôn với tôi, lại còn vướng vào người được gọi là bạn thân nhất của Hoắc Tương Tư - Vu Thiên Thiên.

Tôi được cứu và trở về, không biết đã bị lấy máu bao nhiêu lần, chỉ biết khi tỉnh dậy trên cánh tay có một vết bầm tím lớn, lỗ kim dày đặc.

Mạch máu tôi vốn mỏng, khi tôi còn nhỏ, ngay cả việc lấy máu để khám sức khỏe cũng rắc rối, cứ thế này, cha mẹ tôi rất đau lòng, làm sao họ dám ép lấy máu?
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom