3.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã lâu không thấy tin tức của cha mẹ, ngay lúc tôi còn đang bối rối, Hoắc Thời Khâm bưng hộp cơm đi vào, trong mắt lộ ra áy náy cùng thương hại.
“Lăng Ngữ, thật xin lỗi.”
Sau khi Hoắc Tương Tư bình an, hắn mới có lương tâm nhớ tới người vợ vừa ra khỏi bàn mổ là tôi.
Không có gì tệ hơn việc đang sống sờ sờ mà trái tim đã chết, người từng nói sẽ bảo vệ tôi mãi mãi lại có thể bất chấp sống chết của tôi vì cứu em gái anh ta.
Tôi nghiêng đầu cười nhạo một tiếng, chế giễu nói: “ Xin lỗi cái gì ? Là lỗi của tôi khi cưới nhầm người. Hoắc Thời Khâm, sớm muộn gì anh cũng phải trả giá.”
Từ miệng y tá, tôi biết được tin Hoắc Tương Tư hôn mê sau khi được đưa vào bệnh viện, Hoắc gia đổ lỗi cho tôi về tất cả mọi chuyện. Cho dù từ miệng bác sĩ biết tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn, họ cũng cảm thấy tôi bị vậy là đáng đời.
“ Tư Tư đã tỉnh, tôi biết không nên lấy máu của em, nhưng lúc đó tình hình khẩn cấp, ngân hàng máu lại không đủ dùng, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác “
“ Anh có chắc là tình trạng khẩn cấp không? “
Khi Hoắc Tương Tư bị sốt, Hoắc gia có thể điều động một nửa nguồn lực y tế của bệnh viện trong toàn thành phố, coi đó như một trò đùa.
“ Ông nội và cha mẹ hiện tại rất tức giận, em cùng tôi đi xin lỗi Tư Tư đi, nếu không tôi thật sự không bảo vệ được em.” Hoắc Thời Khâm vẻ mặt đau khổ, hắn nắm lấy cổ tay tôi, muốn kéo tôi ra khỏi giường, phớt lờ sự thật rằng chân tôi vẫn còn đang bó bột.
Vốn là bị chấn động não mạnh, lại thêm Hoắc Thời Khâm lôi kéo một phen, cả người tôi đều choáng váng muốn nôn. Tôi nhíu mày, yếu ớt nói:
“ Buông ra! Anh làm tôi đau.”
Chịu không nổi nữa, tôi cắn một phát vào cổ tay Hoắc Thời Khâm cho đến khi máu thịt lẫn lộn. Cổ họng tôi khô khốc, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, tôi cắn răng nói:
“ Hoắc Thời Khâm, anh có bệnh à ? Nếu không phải Hoắc Tương Tư và Hoắc Tứ đánh nhau ở lan can cầu thang bất cẩn giẫm lên váy của tôi thì làm sao tôi và cô ấy lăn xuống được? “
“ Còn có, tôi vẫn là vợ của anh. Anh đi vào không hỏi thăm tôi được một câu, há mồm liền muốn kéo tôi đi xin lỗi em gái anh. Hoắc thời Khâm, anh cưng chiều em gái của anh nhưng đừng có đi quá giới hạn! Cút ngay. “
Thấy anh ta đứng yên, tôi nhặt lấy vật dụng trên bàn ném mạnh vào người hắn, chưa kịp quan tâm đến vết thương của bản thân, tôi gằn giọng hét lên:
“ Hoắc Thời Khâm, sao anh không chết đi? Bởi vì anh và Tương Tư, cả đời của tôi bị hủy hoại. Anh yêu cô ta, bảo vệ cô ta. Vậy tại sao anh không ôm lấy cô ta mà sống, còn cố tình đến trêu chọc tôi làm gì? “
Hoắc Thời Khâm im lặng đứng bên cạnh, tôi đau đầu không nói chuyện với anh ta nữa, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Thật lâu sau hắn đi đến bên cạnh tôi, đỏ hoe mắt ôm tôi vào lòng: “ Lăng Ngữ, anh yêu em. Nhưng tại sao em không thể mở lòng với Tư Tư ? Em ấy chỉ là một bé gái, anh yêu em ấy rất nhiều nhưng anh cũng yêu em. “
Tôi nhắm mắt lại không nói gì.
Ban đầu, tôi rất muốn hòa thuận với Hoắc Tương Tư nhưng Hoắc gia cưng chiều cô ta đến mức bệnh hoạn, tôi trở thành kẻ xa lạ trong gia đình đó vì tôi không “phát điên” như họ. Hoắc gia không thể chấp nhận việc tôi không quỳ xuống cưng chiều Hoắc Tương Tư.
Ở đó, mỗi một câu nói của tôi cũng bị chỉ trích. Họ sợ tôi sẽ nói gì đó tổn thương đến bé cưng có trái tim mong manh của gia tộc.
Tìm kiếm điểm chung và loại bỏ đi khác biệt là bức tranh chân thực nhất của gia đình nhà họ Hoắc.
Tôi gả vào Hoắc gia hơn hai năm, tận mắt chứng kiến nhóm người này yêu thương Hoắc Tương Tư không có giới hạn. Con gái là bảo vật, con trai là cỏ rác chính là điều mà gia đình này thể hiện một cách hoàn hảo.
Sau khi Hoắc Thời Khâm rời đi, trong đầu tôi vang lên âm thanh điện tử nhỏ nhẹ:
“Đinh, hệ thống chỉnh sửa nhân vật phản diện đang online... Hệ thống trói buộc đã hoàn thành.”
“ Lần thứ hai thức tỉnh, ký chủ là người duy nhất có thể sửa chữa tinh thần, chậm rãi thức tỉnh triệt để.”
Tôi học được từ hệ thống không xác định này rằng thế giới tiểu thuyết này quá chó má. Vị diện không còn khả năng hoạt động bình thường nữa, không gian sẽ sụp đổ và tất cả mọi người đều chết. Vậy nên nó đã lựa chọn tôi ... đi cứu vớt thế giới.
4.
“ Làm thế nào để sửa chữa vị diện ?”
Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, tôi không phân biệt được đây rốt cuộc là thế giới hiện thực hay ảo tưởng. Rõ ràng tất cả mọi người đều đang sống, có suy nghĩ của riêng mình làm sao có thể chỉ là nhân vật trong sách, đóng vai trò bia đỡ đạn phục vụ cho nữ chính vả mặt được?
“ Chỉ cần làm cho cốt truyện hoàn toàn sụp đổ, hàm ý chính là khiến cho Hoắc gia đối với Hoắc Tương Tư thất vọng rồi oán trách trong lòng.” Thanh âm của hệ thống có chút khẩn trương.
“ Ồ, vậy thì tôi phải gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Lấy máu bất hợp pháp là một tội ác. Đưa gia đình họ Hoắc vào tù, như vậy cốt truyện sẽ sụp đổ!”
Thấy tôi thật sự muốn gọi điện báo cảnh sát, hệ thống có chút nóng nảy : “ Kí chủ, cốt truyện sẽ không sụp đổ đâu, hơn nữa cô không thể đưa Hoắc gia vào tù, bọn họ sẽ có biện pháp thoát ra sau đó đổ mọi tội lỗi lên cô. Số phận của cô sẽ càng thảm hại hơn còn thủ phạm là Hoắc Tương Tư vẫn sống vui vẻ hạnh phúc mà thôi.”
Sợ tôi nghe không lọt tai, hệ thống ra sức thuyết phục: “ Ký chủ yên tâm, tôi sẽ trợ giúp cô hết mình. Hận ý của tôi đối với Hoắc Tương Tư không kém gì cô đâu, những gì cô cần làm bây giờ là hoàn thành hành trình công lược Hoắc Thời Khâm. Anh ấy vốn đã có tình cảm với cô, chỉ cần làm anh ấy đứng về phía cô mọi kế hoạch của chúng ta mới thuận lợi tiếp tục được.”
Sau khi hệ thống nói ra những lời vô nghĩa này, cũng không có tin tức gì nữa, bất luận tôi gọi nó như thế nào, nó không trả lời.
Mặc dù tôi cảm thấy hệ thống này không an toàn, nhưng cũng có khả năng đúng như những gì nó nói. Dù sao tôi có thể sẽ chết trước khi thế giới sụp đổ. Bây giờ chỉ còn cách từng bước thu thập bằng chứng, trước khi thời cơ chín mồi có thể dùng Hoắc Thời Khâm để phá vỡ các mắt xích.
Còn tình cảm của tôi đối với hắn đã ném cho chó ăn, một thằng ngu như thế không có gì đáng để nuối tiếc. Nhưng tôi sẽ xem xét trêu đùa hắn, máu của tôi không phải là món đồ chơi muốn lấy là lấy.
Hoắc gia không hài lòng việc tôi chậm chạp không đến xin lỗi Hoắc Tương Tư. Hoắc Vân Triết thô lỗ đá tung cửa phòng bệnh của tôi, lớn tiếng chất vấn tôi vì sao dám động vào Hoắc Tương Tư.
“ Anh hai, anh không thể dung túng cho người phụ nữ rắn rết này được. Anh tự mình nhìn cho kĩ đi.”
Cậu ta định bỏ đi ngay khi nói xong, thấy tôi định phản bác. Hoắc Thời Khâm dùng tay bịt chặt miệng tôi, anh nhíu mày trách cứ: “ Đủ rồi, tuy chị dâu của cậu làm sai. Nhưng cô ấy cũng đã truyền máu cứu sống Tư Tư, ông nội đã nói không truy cứu chuyện này nữa. Tại sao cậu phải dồn chị dâu mình đến đường cùng ?”
Hoắc Vân Triết phẫn nộ rời đi.
Thấy vậy, Hoắc Thời Khâm buông tôi ra, anh mím chặt môi, khi nhìn tôi, trong mắt anh tràn ngập đau lòng cùng yêu thương. Hai năm qua, chính vì ánh mắt này mà tôi ngu ngốc cho rằng mình khác biệt. Nhưng bây giờ xem ra, trong lòng anh ta thứ quan trọng nhất vĩnh viễn đều là Hoắc Tương Tư.
“ Sao vậy? Chính xác thì tôi đã làm gì sai, Hoắc Thời Khâm, vì sao anh cũng không tin tôi? Tôi không hề làm tổn thương cô ta, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? “ Tôi vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt.
Tôi không thể phân biệt là diễn kịch hay thật lòng, có lẽ là cả hai đều có. Loại vận mệnh bị thao túng cứng ngắc này thật sự vô cùng hoang đường.
Nhìn thấy tôi như vậy, Hoắc Thời Khâm hoảng loạn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi bày ra vẻ yếu đuối trước mặt anh ta. Anh không nói gì chỉ im lặng đưa tay lau nhẹ đi những giọt nước mắt của tôi.
“ Anh biết em cảm thấy oan ức, nhưng là vì anh, em đừng gây chuyện với bọn họ nữa, được không? “
Nghe mấy câu qua loa cho có, tôi thật sự muốn tát lệch đầu anh ta. Đúng lúc đó, hệ thống chủ động online: “ Ký chủ, Hoắc Thời Khâm hảo cảm đạt 80%! Mời tiếp tục cố gắng, đợi khi hảo cảm đạt 90% chúng ta có thể công khai đối đầu Hoắc Tương Tư rồi.”
Kì thực, hệ thống cũng không có quá nhiều niềm tin vào câu nói trên. Nó trầm ngâm đôi lát rồi lại bổ sung thêm: “ Ký chủ, ít nhất thì khi đó Hoắc Thời Khâm cũng sẽ không vì dỗ dành Hoắc Tương Tư vui mà dứt khoát ly hôn với cô.”
Hoắc Thời Khâm ở lại phòng bệnh cùng tôi, tôi không thèm để ý anh ta chỉ muốn gọi điện cho cha mẹ. Nhưng âm báo điện thoại không liên lạc được, giọng nói tổng đài lặp đi lặp lại khiến tôi vô cùng sốt ruột.
Tôi nhìn về phía Hoắc Thời Khâm đang yên lặng gọt táo bên cạnh: “ Thời Khâm, ba mẹ em có chuyện gì sao ? “
Thấy cơ thể anh ta khựng lại một chút, tôi bất chấp tất cả lao xuống giường, anh ta nhanh chóng cản tôi lại, trấn an nói : “ Lăng Ngữ, em bình tĩnh lại đã. Đội cứu hộ cứu nạn đang dốc toàn lực tìm kiếm trục vớt, đợi khi có tin tức họ sẽ thông báo cho em.”
Từ miệng Hoắc Thời Khâm tôi mới biết, khi bản thân đang hôn mê, cha mẹ tôi vội lái xe đi qua cầu sang sông. Chỉ là không biết tại sao, khi xe đi đến giữa cầu, mặt cầu đột nhiên bị gãy. Cha mẹ và xe đều rơi xuống sông, đến nay sống chết chưa rõ.
Bình luận facebook