7.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng, tôi biết Bạch Yên Nhiên không muốn bị Hoắc gia ghét bỏ, tôi cũng không kỳ vọng cô ấy sẽ đứng về phe của tôi.
Chỉ là khi hạt giống mâu thuẫn được chôn xuống, nó sẽ lặng lẽ nảy mầm cho đến khi trở thành cây to đón gió.
“ Ký chủ, kỳ thật cô chỉ cần công lược Hoắc Thời Khâm là được rồi. Hiện tại thanh tiến độ hoàn thành quá chậm chạp, cô phải tăng tốc lên.“ Hệ thống khó hiểu thúc giục.
Những ngày qua, tôi hiểu được hệ thống hơn một chút, rằng nó cực kì ghét Hoắc Tương Tư nhưng lại rất khoan dung với người nhà họ Hoắc.
Bây giờ xem ra, cái hệ thống đến từ hư không này không thể tin tưởng hoàn toàn.
“ Kí chủ... “
“ Im miệng. Cậu nên biết tôi đang làm nhiệm vụ và tôi ghét nhất là bị người dắt mũi. Thế nên đừng có nói nhiều nếu không tất cả chúng ta cùng nhau đi chết.”
Sau khi kéo hệ thống vào danh sách đen, tôi đợi trong phòng bệnh rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thời Khâm, cuối cùng nhịn không nổi tôi gọi điện cho Bạch Yên Nhiên.
Biết nguyên nhân chậm trễ do Hoắc Tương Tư, tôi chọc ghẹo: “ Chị dâu đúng là có phong thái hơn hẳn người khác. Mà chị ôm Tinh Tinh chờ cả đêm sao? Nếu là em chắc em sẽ phát điên lên rồi.”
Sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt, Hoắc Thời Khâm gọi tới bảo anh ta đã nhờ tài xế đi đón tôi, anh ta có việc bận không đến đón tôi được.
Có việc không đi đón được là giả, ở bên Hoắc Tương Tư mới là thật.
Lúc trở về Hoắc gia, tôi cố ý tránh mặt Hoắc Tương Tư. Hoắc gia cho rằng Lăng gia gặp chuyện tôi không dám chống đối với họ nên những ngày sau đó cho đến sinh nhật của Tinh Tinh, tôi trải qua rất yên bình.
Nhưng mà vào buổi sáng nọ, Hoắc gia xảy ra tranh cãi dữ dội.
Nguyên nhân là Hoắc Vân Đông mang về một bộ dây chuyền sapphire đắt tiền từ buổi đấu giá, đây vốn là quà sinh nhật đã hứa với Tinh Tinh. Nhưng sau khi Hoắc Tương Tư nhìn thấy thì tỏ ra rất thích bộ dây chuyền. Đứng giữa con gái và em gái, Hoắc Vân Đông lựa chọn Hoắc Tương Tư không chút do dự.
Sau khi Hoắc Tương Tư nhận quà, anh ta xoa đầu Hoắc Tinh Tinh dùng giọng điệu dỗ dành đứa trẻ lên ba với con bé: “ Tinh Tinh, lần sau cha sẽ tặng cho con món quà khác đẹp hơn nhé.”
“ Được ạ” Hoắc Tinh Tinh đã thành thói quen, cụp mắt xuống nhỏ giọng đáp lại.
Tôi nhìn không nổi nữa nên ngồi xổm xuống, véo má con bé cười mắng : “ Mẹ nó, không vui thì cứ nói với dì. Con chỉ là một đứa trẻ sao phải cố kìm nén cảm xúc nhìn sắc mặt của một người lớn khác ? Dì hai dẫn con đi tiệm trang sức mua, con mua gì cũng được, hôm nay để dì hai trả tiền. “
Có lẽ cô ấy bị lời nói của tôi kích thích, hoặc là do chính mắt cô ấy nhìn thấy cách Hoắc Vân Đông đối xử qua loa với Hoắc Tinh Tinh, Bạch Yên Nhiên cuối cùng cũng nổi điên, cô ấy giật lấy sợi dây chuyền từ tay Hoắc Tương Tư, ném xuống đất và giẫm lên.
Người ta nói chó không sủa mới là chó cắn đau, Bạch Yên Nhiên tức giận làm cả Hoắc gia kinh ngạc, Hoắc Tương Tư sợ đến mức nước mắt giàn giụa.
“ Kí chủ, tôi đã dùng số điểm tích lũy được ở kế hoạch công lược đổi lấy đạo cụ tạm thời loại bỏ suy nghĩ cưng chiều Hoắc Tương Tư của Hoắc Thời Khâm. Giờ đây anh ấy sẽ đứng ở góc độ người ngoài cuộc để xem hết sự việc này. “
“ Ừm.” Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh nhìn thoáng qua tất cả mọi người trong sảnh.
Lúc này trong đại sảnh đã chật kín người, mẹ Hoắc lo sợ người hầu xì xào bàn tán. Trong cơn giận dữ đã tát Bạch Yên Nhiên một cái thật mạnh, mục đích là cảnh cáo cô ấy bình tĩnh lại.
Ai có thể nghĩ ra, Hoắc phu nhân bình thường dịu dàng điềm tĩnh lại còn có vẻ mặt như vậy.
Nhưng chính cái tát này đã đẩy tình hình trở nên mất kiểm soát. Bạch Yên Nhiên che mặt, thanh âm khàn khàn nói ra hết những chuyện oan ức trong mấy năm qua.
Cô ấy mắng Hoắc Vân Đông không xứng làm cha, mắng Hoắc gia thiên vị quá mức. Bất kể là có cái gì tốt Hoắc gia đều ưu tiên cho Hoắc Tương Tư trước, mà Hoắc Tinh Tinh chỉ được lấy những món Hoắc Tương Tư không cần.
“ Yên Nhiên, em nói lung tung gì vậy? Chắc em cũng mệt rồi, anh đỡ em lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé.” Liếc thấy sắc mặt u ám của ông nội Hoắc, Hoắc Vân Đông kéo tay Bạch Yên Nhiên muốn lôi lên lầu.
Bạch Yên Nhiên hất văng tay anh ta ra, nghẹn ngào nói: “ Hoắc Vân Đông, tôi muốn ly hôn với anh. Tôi chịu đủ cuộc sống như thế này rồi.”
Là con dâu cả của bố mẹ Hoắc, Bạch Yên Nhiên thật sự có đủ nhẫn nại. Vì cái gọi là danh tiếng tốt cô ấy phải chịu oan ức khắp nơi, thậm chí ngay cả Tinh Tinh cũng phải nén uất ức vào trong lòng. Nhưng đến cuối cùng lại bị người ta được nước lấn tới, chèn ép đủ bề.
“ Yên nhiên, đừng có làm loạn nữa.” Hoắc Vân Đông sụp đổ.
Có lẽ anh ta vẫn không hiểu tại sao một chiếc vòng cổ lại gây ra nhiều rắc rối như này, hiển nhiên trước đó những chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần, nhưng đây chính là một cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà, Bạch Yên Nhiên bùng nổ chẳng qua là vấn đề thời gian.
8.
Tôi vẫn còn muốn xem kịch nên đứng chặn ở cầu thang, không cho Hoắc Vân Đông chạy trốn, “ Anh à, chị dâu không gây sự, chị ấy chỉ cảm thấy khó chịu, ông nội không phải đã nói à ? Mọi người có ý kiến hay bất mãn gì phải nói ra để giải quyết kịp thời, nếu không đến lúc trái tim của mọi người bị tổn thương nặng nề thì không kịp nữa rồi.“ Tôi cười như thể xuyên qua câu nói nhìn thấy nội tâm xấu xa của Hoắc Tương Tư.
Đối diện với ánh mắt tôi, Hoắc Tương Tư hoảng sợ, sắc mặt tái đi trốn vào trong lòng của mẹ Hoắc.
“ Không để kẻ tiểu nhân đắc ý.”
“ Thằng hai, mau mang Lăng Ngữ lên lầu cho ông, đừng để cô ta đứng đây nói xằng nói bậy. “ Trán ông nội Hoắc nổi gân xanh, tức giận ra lệnh cho Hoắc Thời Khâm.
“ Ông nội, con ...” Hoắc Thời Khâm tạm thời giữ góc nhìn của người ngoài cuộc, trong mắt đều là bối rối.
Sợ anh ta trì hoãn sự việc, tôi vội đẩy anh ta ra vẻ mặt vô tội nói : “ Ông à, ông đừng cố che đậy sự thối nát của gia đình mình, là do ông và cha mẹ quá thiên vị. Bây giờ cả chị dâu và tôi đang định ly hôn, tôi muốn xem thử, có một người cô đi giật quà sinh nhật của cháu gái, còn cô gái nào dám gả vào nhà này ?”
“ À nhân tiện, hình như cậu ba đang hẹn hò với thiên kim nhà họ Thẩm nhỉ ?”
Lời đe doạ trần trụi của tôi làm sắc mặt bọn họ khó ngửi như giẫm phải "cớt".
Tôi hùng hổ doạ người như thế, Hoắc Tương Tư không dám trốn nữa. Cô ta lấy hộp trang sức đưa cho Hoắc Tinh Tinh ra vẻ áy náy nói: “ Tinh Tinh, dì nhỏ quên mất hôm nay là sinh nhật của cháu. Vì dì cảm thấy vòng cổ rất đẹp nên muốn thử một chút, dì cũng không biết đó là món quà sinh nhật cha cháu định tặng cho cháu. Xin lỗi! “
Hoắc Tương Tư nói một cách chân thành, cô ta diễn xuất rất giỏi. Bình thường mỗi lần muốn cái gì, cô ta sẽ nói bóng nói gió đạo đức giả với anh em Hoắc gia tuyệt đối không bao giờ nói thẳng là cô ta muốn. Đợi đến lúc anh em bọn họ giành giật nhau, dáng vẻ hào hứng dâng lên trước mặt Hoắc Tương Tư thì cô ta mới giả vờ ngạc nhiên.
“ Em dâu thật tốt, nhưng mà không biết mấy chú nhỏ có ý kiến gì không? Đừng có giật dây sau lưng, dù sao chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần một lần hai.”
Tôi cúi đầu ngắm nghía bộ móng tay mới làm xong, ngữ khí nhẹ nhàng lật tẩy chuyện bình thường ở Hoắc gia.
Nghe tôi nói như vậy, Hoắc Tinh Tinh vừa mới đưa tay ra đã vội vàng rụt tay về. Cô nhóc hoảng loạn lao vào vòng tay mẹ, rụt rè nhìn về phía Hoắc gia.
Ánh mắt không có lấy một tia kiêu ngạo như vậy, đáng lẽ không nên xuất hiện trên người của một cô bé nhà giàu như Hoắc Tinh Tinh.
Thấy một màn này, ngoại trừ Hoắc Thời Khâm tất cả những người còn lại của Hoắc gia đều giận dữ nhìn tôi.
Tôi không ngần ngại, mẹ Hoắc cũng không dám tát tôi như tát Bạch Yên Nhiên, vì tôi thật sự dám đánh trả.
Sau khi làm loạn, Bạch Yên Nhiên mang theo Tinh Tinh dọn ra ngoài ở. Mặc kệ Hoắc Vân Đông có giữ lại như nào cũng vô ích.
Thời gian một ngày ngắn ngủi, Hoắc Vân Đông vợ con ly tán, nhà họ Hoắc còn đâu cảnh gia đình đầm ấm hạnh phúc như xưa.
Trở về phòng, tôi đặc biệt gọi cho công ty chuyển nhà đem tất cả đồ đạc của mình đóng gói xong xuôi.
Nghe được tiếng động, Hoắc Thời Khâm hớt hãi chạy vào. Có lẽ bị tình cảnh của Hoắc Vân Đông kích thích, anh ta liên tục xin lỗi tôi, còn nói mấy năm qua vì Hoắc Tương Tư lạnh nhạt tôi là không đúng.
“ Sau chuyện của chị dâu, tôi cảm thấy mình cần suy nghĩ kỹ về cuộc hôn nhân của chúng ta. Hiện tại, tôi không muốn gặp bất cứ ai trong nhà của anh, tôi muốn yên tĩnh một mình.
Về đơn ly hôn tôi sẽ cử luật sư làm việc với anh.” Nói xong tôi xách vali đi xuống nhà dưới ánh nhìn không mấy kiên nhẫn của cả Hoắc gia.
“ Lăng Ngữ, cô lại định làm gì ?” Mẹ Hoắc nhìn tôi như một con chó không chút quan trọng, vui vẻ thì tươi cười, không vui thì chán ghét nạt nộ.
Tôi trợn tròn mắt tức giận: “ Định làm cái gì ? Chỉ là tôi không thể hiểu nổi sao bà lại ép chị dâu rời đi. Ngay cả người phụ nữ có học thức và lễ độ như chị ấy cũng phải bỏ đi chẳng phải chứng tỏ nhà họ Hoắc mấy người ép người quá đáng sao? Bây giờ tôi cũng đi, sau này nhà mấy người không còn người ngoài nữa muốn yêu thương nhau như nào thì yêu thương. Đừng có đi hại đời các cô gái khác nữa.”
Khi đi ngang qua Hoắc Tương Tư, cô ta đột nhiên nói: “ Xin hỏi, sao cô không thích tôi?”
“ Hả?” tôi nghi ngờ mình nghe lầm.
Hoắc Tương Tư chăm chú nhìn tôi, trong mắt cô ấy có những cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi.
Mặc dù tôi nghĩ câu hỏi này thật kì cục và buồn cười, nhưng tôi vẫn nghiêm túc trả lời: “ Tại sao tôi phải thích cô? Mỗi người đều có sở thích và không thích của riêng mình. Ngay cả tiền cũng có mùi riêng của tiền. Làm sao cô lại nghĩ rằng tất cả mọi người xung quanh nên yêu thích và nuông chiều cô ?”
Hoắc Tương Tư lắc đầu: “ Rõ ràng không phải như vậy, tại sao cô có thể thoát khỏi quỹ đạo của số mệnh? Tại sao tôi không thể khống chế cô được?”
Cô ta mở to mắt nhìn tôi, sau đó mê mang lùi ra sau vài bước.
“ Đã xảy ra chuyện gì, dị thường phát sinh từ khi nào? Vì sao tôi không cảm giác được?” Hoắc Tương Tư càng nói càng tức giận.
Tôi cũng lười để ý đến cô ta, xách vali đi ra khỏi Hoắc gia.
Hoắc Thời Khâm ở đằng sau muốn ngăn cản tôi, liền nghe thấy mẹ Hoắc nói: “ Đừng để ý cô ta, cứ kệ cô ta đi. Mẹ muốn xem cô ta có thể đi đâu được.”
Bình luận facebook