Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130: Có thể giữ mình ở bên cạnh anh ấy không
Mấy ngày nay, tôi luôn lo lắng, lo lợ Phục Hưng số 7 sẽ bị cuốn vào bẫy của Tổ Tông, còn tàu sẽ bị lật và gặp rắc rối lớn, cho dù thế lực của Trương Thành Nam có lớn đi chăng nữa cũng sẽ khó chạy thoát, việc không an ninh cũng đã kinh động đến bộ công an, Kiều Thành Tứ cũng gặp chuyện ở đó.
Tuy nhiên bên ngoài lại sóng yên biển lặng, dường như những lo lắng của tôi là dư thừa, nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta làm sao có thể sẽ thất bại vào lúc quan trọng như vậy, tôi có linh cảm, nếu Tổ Tông muốn dọn dẹp trận chiến này, thì phải trả giá đắt.
Tôi nhờ Mễ Loan nghe ngóng tin tức, cô ta nói bến tàu vẫn hoạt động bình thường, cũng không nhìn thấy cảnh sát, tôi không trả lời trong thời dài, cô ta hỏi tôi là có phải xảy ra chuyện gì không, tại sao lại để ý đến việc làm ăn.
Tôi nhiều là xác nhận với cô ta là bến tàu Bắc vẫn an toàn và bình yên.
Cô ta rất thông minh, rất nhanh đã biết mục đích của tôi: “Chuyện của Phục Hưng số 7 cô đừng nhúng tay vào, cô không áp chế được đầu. Trước mắt cảnh sát sẽ không quản, nếu động vào dù chỉ một chút mặc kệ là nhân vậy như thế nào, thì cũng không rõ ràng. Bây giờ ở Long Giang đang rất ồn ào, chuyện thái tử gia và những người tại to mặt lớn của hắc bang, sẽ thông qua con tàu này chơi một trò chơi sinh tử.
Nhà họ Thẩm ở bạch đạo có thể hô mưa gọi gió, thì Trương Thành Nam ở hắc đạo nói một thì sẽ có không ai dám nói hai, những người ở ba tỉnh miền Đông Bắc điều biết chuyện này, họ cũng thường tranh đấu, nhưng bây giờ không phải như trước đây, tôi do dự một lúc, “Quan Lập Thành bây giờ ở đâu.” “Ha ha.” Mễ Loan cười lớn, như một tiếng sóng vỗ, “Đó không phải là người quỳ dưới váy cô sao? Ở quân khu Đông Bắc ai mà không biết, có hy vọng được thăng lên làm tham mưu trưởng ở quân khu trung ương, nhưng lại ngã vào chuyện yêu đương trai gái, mà suýt nữa thì không giữ được quân hàm, cũng không thể tiến vào tỉnh ủy. Cô đang giả vờ gì với tôi vậy.” “Cô cũng cảm thấy như vậy sao?”
Tôi nghi ngờ hỏi lại, Mễ Loan cũng im lặng một chút, giọng điệu trống rỗng, “Nói thật, anh ta không phải là người đàn ông ham mê tình ái, anh ta không giống Tổ Tông, sắc đẹp cũng không vào mắt của anh ta được.
Cô ta ngừng lại, "Giống như đang đeo mặt nạ, để cho người thấy.”
Lời nói của Mễ Loan như một nhát búa, nặng nề đập vào tim tôi, quả nhiên, Quan Lập Thành không phải là nhân vật tầm thường, anh ta đã chơi trò đạo đức giả, nếu như lợi dụng được quân cờ là tôi, dẫn Tổ Tông vào hố mà Thẩm Quốc Minh đã đào săn, để cổng lớn của tỉnh ủy giữ chân anh, quả thật là thả dây dài để câu cá lớn, lại rất giỏi tạo cơ hội cho Thẩm Quốc Minh bắt đầu, anh ta lại là người thả tin ra bên ngoài.
Anh ta muợn chuyện hắc đạo và bạch đạo không hợp nhau, lại giương đông kích tây, hủy đi danh tiếng của mình, từng bước khiến mọi người bị hoang mang.
Tổ Tông luôn nhìn chằm chằm vào Trương Thành Nam, mà lại quên mất người thật sự đe dọa vị trí của mình, đang quan sát ở phía sau.
Trương Thành Nam rõ ràng biết, đây không phải là lần đầu tiên anh hợp tác cùng Quan Lập Thành ở điểm giao dịch phía Nam, thậm chí sẽ không vì chuyện này mà xấu hổ, nhưng bộ quân phục của Quan Lập Thành cũng không phải vô cớ mặt vào, cho dù anh ta có làm gì, cấu kết cái gì, hay có cẩn thận và tỉ mỉ như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ có lúc bí mật bị lộ.
Những lời Mễ Loan nói cũng không phải là giả, anh ta được thăng là đại tướng ở trung ương, điều tra việc của Thẩm Quốc Minh những ngày gần đây. Với một thành phố đáng sợ và thâm sâu như vậy, khó trách người mắt luôn nhìn trên cao như Trương Thành Nam lại nói Quan Lập Thành là thổ hoàng đế ở Đông Bắc này. “Trình Bảo Ái, lúc đầu khi cô bước chân vào vũng bùn này, tôi đã nói là có cách giúp cô, nhưng bản thân cô lại không chịu, cứ muốn đi vào con đường đen tối này, đến bây giờ không thể rút chân ra được, tôi cũng không rút ra được, cô chỉ có thể nghe theo ý trời, tôi có linh cảm cô sẽ không có kết cục tốt. Đàn ông chết trong tay cô, thì cô cũng sẽ chết trong tay đàn ông.
Linh cảm của Mễ Loan, cũng đã xuất hiện trong đầu tôi, từ lúc tôi gặp Trương Thành Nam.
Theo thời gian ý nghĩ này càng thêm sâu sắc, và rõ ràng hơn.
Thật sự, sẽ có một ngày, tôi chết dưới họng súng của một trong mấy người bọn họ, thì tôi cũng không ngạc nhiên, dù thảm hơn như vậy, thì tôi cũng đã chuẩn bi.
Sau khi cúp điện thoại trong lòng tôi có nhiều suy nghĩ, bến tàu cũng không có tin tức, tôi chỉ sợ một khi bùng phát, thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn.
Con tàu chở khách đó đơn giản chỉ là thất bại, tôi không nên cược đạo nghĩa và lý trí của Tưởng Lan vào sự ghen tuông đổ kỵ, cô ta thông minh như vậy, lại vì chữ tình mà biến thành người phụ nữ như vậy, cô ta là trời của Trương Thành Nam, mà không phải là một trận cược thắng thua.
Tôi lo lắng chờ đợi thêm hai đêm, cũng không thấy tin tức gì, nhưng Tổ Tông đã trở lại, thật sự mà nói, thời gian này quan hệ giữa tôi và Tổ Tông vô cùng kỳ diệu, anh không để ý đến tôi, tôi cũng không dám đi tìm anh, tôi nín thở, sau đó hít sâu một hơi, tôi cho rằng Văn Nhật Hạ có thể kiên nhẫn, nhân cơ hội thỏ khôn có ba hang, mà áp chế tôi, đến không thể trở mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, cô ta không giữ được một người đàn ông, Tổ Tông cũng không cho cô ta thể diện, làm vợ như vậy thật đáng thương.
Tôi muốn vào bếp trổ tài, cùng Tổ Tông trải qua nửa tháng hạnh phúc, Phi Phi trở thành tân hoan, vô cùng kiêu ngạo, tình cũ cũng đã lạnh nhạt. Tôi trừ thời gian trong bếp, thì cũng không nghĩ đến sẽ gọi người đàn ông khác, nên kỹ năng nấu nướng cũng tiến bộ không ít, nhưng Tổ Tông không cho phép, anh ấy gọi tôi cùng anh vào phòng sách.
Nghe đến phòng sách, tôi liền hoảng hốt, theo thói quen thường ngày, Tổ Tông đã một thời gian không chạm vào tôi, anh ấy nhất định muốn làm, nhìn thấy anh ấy muốn tiếp tục làm việc, không định đi ngủ.
Tôi ngây ngốc theo anh vào phòng, nhìn thấy anh cởi áo, ngồi chỉnh tề sau bàn, giống như có chuyện quan trọng muốn nói, tôi cũng không nhìn rõ bộ dạng và thần sắc của anh, chỉ mơ hồ thấy được dáng vẻ trang trọng nhưng lười biếng, mâu thuẫn lại phức tạp. Anh đưa tay về phía tôi, tôi nhìn chằm chằm bàn tay anh dưới ánh đèn, những đường nét đan chéo nhau, rất nhẹ nhàng, giống như một dòng nước đang nhẹ nhàng chảy qua, tôi hơi do dự, “Anh không muốn ăn khuya sao?”
Tổ Tông kêu tôi đến đây.
Tôi cúi đầu, đi đến trước mặt anh, giọng điệu của anh như cười, “Làm sao vậy, giận rồi sao?”
Tôi nói không có.
Anh kéo tay tôi, siết chặt ấn vào trái tim đang đập của anh, cách một lớp áo sơ mi, tôi có thể chống lại mọi thứ, nhưng không chống lại được hành động của Tổ Tông, tôi sẽ gục ngã trong nhịp tim của anh. “Đang bận rộn, nên cái gì cũng không quan tâm, đừng nghĩ nhiều, không có người phụ nữ khác bên ngoài.”
Tôi từng mong đợi Tổ Tông sẽ giải thích, dù chỉ một chút đặc biệt tôi cũng vô cùng hạnh phúc, bây giờ, tôi cũng bình tĩnh không nói.
Sự bình tĩnh này, đột nhiên khiến tôi bình tĩnh và sợ hãi.
Tổ Tông kéo tôi vào lòng, ngồi lên đùi của anh, vòng tay ôm tôi từ bên phải, “Trình Bảo Ái, có biết tại sao em có thể ở bên cạnh tôi lâu như vậy không”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy hỏi câu này, không chỉ một lần, tuy nhiên, tôi vẫn không biết câu trả lời như cũ.
Tổ Tông nói anh có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, muốn gì, không bao giờ sai.
Anh suy tư vài giây, “Cũng giống như lần này, anh có thể đoán được, đúng không.” Cơ thể tôi khẽ run lên, hai mắt bất giác cũng ửng đỏ, “Em không dám để lộ tin tức ra ngoài. Hạo Hiên, em đối với anh không hai lòng” Tổ Tông nhìn tôi một lúc, anh nhếch môi nở nụ cười, đưa ngón tay lên xoa đôi mi đang run rẩy của tôi, “Ngốc quá. Anh biết em không có, nên anh tin tưởng em sao này cũng sẽ không. Mà những chuyện anh giao cho em, em cũng nhất định sẽ làm rất tốt.”
Tôi đột nhiên hiểu ra, ý trong lời nói của Tổ Tông.
Đột nhiên như có một hơi thở dồn vào ngực tôi, hơi thở từ từ dồn vào tim tôi, sau đó tản ra rồi tụ lại, vây chặt lấy cả người và các xương sườn của tôi, khiến nó đau đến muốn nổ tung.
Tôi giật khóe miệng, phát hiện cả người không còn sức để nói một chữ nào, Tổ Tông nhẹ nhàng vuốt lên từng sợi tóc trên mái tóc dài của tôi, chóp mũi của anh kề sát vào tại tôi, hơi thở nóng bỏng lướt qua, có sự Sợ hãi mà tôi không thể giải thích được, “Trả lời tôi, có thể giữ mình ở bên cạnh anh ấy không
Trong phút chốc gương mặt tôi tái đi, suy nghĩ mơ hồ, cả người như rơi vào một hầm băng, không thể động đậy, trong thế giới mà tôi đang đấu tranh, ai cũng có thể giết chết tôi trong một giây, như giết một con kiến, không tốn chút sức nào.
Giọng tôi như khàn đi, nói rằng tôi có thể giữ được.
Tổ Tông nở nụ cười hài lòng, “Em vĩnh viễn không làm chuyện gì khiến anh thất vọng, đây là điểm anh thích nhất ở em.”
Đôi môi mỏng của anh đảo qua, hôn lên mũi, nốt ruồi đỏ ở giữa lông mày, và khỏe mắt tôi, nhiệt độ nóng bỏng rơi xuống làn da lạnh như băng của tôi, khiến tôi như đông cứng lại.
Tất cả mọi người đều yêu làn da đẹp, cũng như tôi yêu sự anh hùng, ngay thẳng không kiềm chế của anh, anh từng lá giấc mơ của tôi, là ánh sáng ấm áp duy nhất, trong những năm tháng bẩn thỉu và đen tối của tôi.
Lúc này, tôi hoàn toàn nhận ra mình đã sai.
Làn da của tôi, là làn da của những cô gái phong trần, chưa bao giờ là trong sạch, đó cũng là bộ dạng để lừa gạt người khác, cũng là bộ dạng mà Tổ Tông yêu thích.
Tôi rất muốn cười, đột nhiên muốn cười, nhưng càng muốn khóc hơn, cuối cùng thì tôi cũng có thể kìm lại.
Tôi đã sớm mất đi tư cách rơi nước mắt và yếu đuổi, con đường này, không ai ép tôi đi, là tôi không chịu làm một người phụ nữ bình thường, mệt mỏi với cuộc sống, cũng không thể oán trách ai được.
Tôi thực sự ý thức được, tình cảm tôi đối với Tổ Tông đã từ từ thay đổi.
Thay đổi thành cái gì, anh không còn khiến trái tim tôi cảm thấy vui vẻ nữa, khi tôi đối mặt với anh vô cùng bối rối, mâu thuẫn, chán nản, thậm chí là ngột nhạt.
Anh như là một mê cung, khiến tôi không thể nào thoát ra được. Tôi không thể đi đến cuối cùng, mà chỉ có thể quay lại chỗ cũ, không chạy trốn được.
Ngày hôm sau, Tổ Tông đi làm ở viện kiểm sát, sau khi anh ấy rời khỏi nhà, tôi đã ngủ thêm mấy tiếng nữa, buổi chiều tôi thất thần thức dậy và dựa trên ghế quý phi cho cá ăn, Quan Lập Thành đã gửi mấy con cá đuôi yến đến bệnh viện, tôi không thích, nhưng cũng không nỡ bỏ, chỉ cần bỏ vào bọc nước sạch và mang về biệt thự, ngược lại rất dễ nuôi, ăn gì cũng được.
Tôi cho nó ăn một chút, quay đầu lại nhìn thấy Hai Sói không nói tiếng nào từ ngoài cổng bước vào, anh ta bước đi rất nhẹ, cố gắng kiềm chế tiếng động, và dừng lại sau bức màng cách tôi bốn, năm mét. “Cô Trình, đêm nay anh Hiền có tiệc tối, không trở vê."
Tôi nhẹ nhàng nói ừ, cửa rõ ràng cũng không giấu được tôi, anh ta chạy một chuyến từ quận Bắc đến Nam không đơn giản chỉ là nói với tôi tung tích của Tổ Tông, chỉ cần gọi điện về là có thể giải quyết, hà tất phải cực khổ như vậy, tôi không gấp, cũng không ngẩng đầu hay nâng mắt lên, mà đợi anh ta không nhịn được mà chủ động nói ra.
Hai Sói cũng thấy tôi cố tình không để ý đến, nhưng anh ta cũng không tính toán, “Cô Trình, Phục Hưng số 7 đã thay đổi thời gian, đường lên của các anh em cũng không tốt, rốt cuộc cũng bại lộ, anh Hiện cũng đã chuẩn bị đường lui, nhưng anh em chúng ta không nhịn được đã báo cảnh sát, nhưng điều này là không cần thiết, trong lòng anh Hiên nghĩ gì chắc cô rõ hơn tôi, anh ấy muốn lấy đen ăn đen.
Tôi không cử động, như một tác phẩm điêu khắc tĩnh, cũng không đáp lại anh ta.
Hai Sói nói những chuyện đã làm, chỉ cần một lần thì sẽ vui vẻ sau này, cô Thẩm cũng bị lạnh nhạt, địa vị của cô cách cô ta rất gần, đã kiên trì được chín mươi chín bước, chỉ còn một bước nữa là hoàn hảo, nhưng thật đáng tiếc là cô ta buông bỏ.
Tôi từ từ rắc thức ăn cho cá vào chậu thủy tinh, có vẻ như thờ ơ, nhưng thật ra tôi cũng cảm nhận được, lúc này tôi vô cùng hoảng sợ và lúng túng, tay tôi đang cầm cái chén cứ va vào nhau, không ngừng run, đợi khi tôi bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, đứng lên khỏi ghế, quay đầu nhìn về phía Hai Sói, “Anh đến đây là muốn khuyên tôi làm gián điệp.
Hai Sói không thay đổi sắc mặt, “Cô Trình nói đùa, ở Thanh Tân cô quen rất nhiều người quyền lực và giàu có, cô biết sử dụng khả năng của mình như thế nào.”
Biết càng nhiều thì càng tốt, biết ít cũng không được, những tính kế trong bạch đạo, tôi đã thấy đến chán, có cho tôi cũng không nuốt trôi.
Tôi kêu anh ta mở cửa sổ rồi nói chuyện, đừng tốn nhiều công sức như vậy, cho dù đó có phải là ý của Hạo Hiên hay không.
Hai Sói im lặng, anh ta cúi đầu, trợn tròn mắt, “Cô Trình, đó là ý của anh Hiên, tối hôm qua anh ấy đã nói với cô rồi. cô hà tất gì phải làm khó tôi lần nữa.
Tôi siết chặt năm ngón tay đến phát đau, lực mạnh đến suýt nữa làm vỡ cái chén, ánh nắng màu tím chiếu vào khiến da tôi có cảm giác bỏng rát, mấy ngày trước tôi cũng đã đoán ra điều, nhưng khi tận tai nghe điều đó, tôi cũng không biết đó là cảm giác gì, Tổ Tông không phải là thử thăm dò tôi, anh thật sự muốn đưa tôi lên đầu sóng ngọn gió, làm hòn đá thử đường của anh.
Đây rõ ràng là một giao dịch, để đổi lại Phục Hưng số 7, cũng để xua tan sự nghi ngờ của đối phương, làm gián điệp bí mật, một con tàu buôn lậu và một lô hàng cấm, cho dù tùy tiện bắn thì cũng sẽ có người trúng, những tử sĩ của ông trùm xã hội đen cũng không phải là nuôi không, chỉ cần có nhiều tên tay sai chịu nhận tội, Trương Thành Nam đã dám móc nối các mối quan hệ một cách công khai, thì cũng đã có cách thoát thân, chỉ có cách đào sâu chuyện này lên, khi anh ta cho rằng chuyện này đã thành công, trò chơi cũng kết thúc, thì bí mật bị đánh cắp, đó mới là một bước đi tốt.
Cả Đông Bắc này, người anh ta đề phòng nhất, và không thể chịu được muốn đối phó là tôi, mà tôi cũng chính là người có thể liên lạc với anh ta. Tôi lắc đầu cười lạnh, trên mặt nước lấp lánh có những gợn sóng, đột nhiên có một viên đá nhọn bị ném và chìm xuống, làm vỡ tan khuôn mặt phản chiếu của tôi trên đó.
U sầu, bất lực và có chút bi thương.
Tôi thật sự không thể trốn thoát.
Từ sớm đã quyết định vướng vào.
Trong ván cờ này, có chém giết ác liệt đến đâu, máu chảy thành sông, thì Tổ Tông cũng sẽ không chọn tôi, anh ấy thương tôi, bảo vệ tôi, si mê tôi, nhưng khi đối mặt với nhân nghĩa và chính trực thì lựa chọn từ bỏ tôi.
Mấy ngày nay, tôi luôn lo lắng, lo lợ Phục Hưng số 7 sẽ bị cuốn vào bẫy của Tổ Tông, còn tàu sẽ bị lật và gặp rắc rối lớn, cho dù thế lực của Trương Thành Nam có lớn đi chăng nữa cũng sẽ khó chạy thoát, việc không an ninh cũng đã kinh động đến bộ công an, Kiều Thành Tứ cũng gặp chuyện ở đó.
Tuy nhiên bên ngoài lại sóng yên biển lặng, dường như những lo lắng của tôi là dư thừa, nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta làm sao có thể sẽ thất bại vào lúc quan trọng như vậy, tôi có linh cảm, nếu Tổ Tông muốn dọn dẹp trận chiến này, thì phải trả giá đắt.
Tôi nhờ Mễ Loan nghe ngóng tin tức, cô ta nói bến tàu vẫn hoạt động bình thường, cũng không nhìn thấy cảnh sát, tôi không trả lời trong thời dài, cô ta hỏi tôi là có phải xảy ra chuyện gì không, tại sao lại để ý đến việc làm ăn.
Tôi nhiều là xác nhận với cô ta là bến tàu Bắc vẫn an toàn và bình yên.
Cô ta rất thông minh, rất nhanh đã biết mục đích của tôi: “Chuyện của Phục Hưng số 7 cô đừng nhúng tay vào, cô không áp chế được đầu. Trước mắt cảnh sát sẽ không quản, nếu động vào dù chỉ một chút mặc kệ là nhân vậy như thế nào, thì cũng không rõ ràng. Bây giờ ở Long Giang đang rất ồn ào, chuyện thái tử gia và những người tại to mặt lớn của hắc bang, sẽ thông qua con tàu này chơi một trò chơi sinh tử.
Nhà họ Thẩm ở bạch đạo có thể hô mưa gọi gió, thì Trương Thành Nam ở hắc đạo nói một thì sẽ có không ai dám nói hai, những người ở ba tỉnh miền Đông Bắc điều biết chuyện này, họ cũng thường tranh đấu, nhưng bây giờ không phải như trước đây, tôi do dự một lúc, “Quan Lập Thành bây giờ ở đâu.” “Ha ha.” Mễ Loan cười lớn, như một tiếng sóng vỗ, “Đó không phải là người quỳ dưới váy cô sao? Ở quân khu Đông Bắc ai mà không biết, có hy vọng được thăng lên làm tham mưu trưởng ở quân khu trung ương, nhưng lại ngã vào chuyện yêu đương trai gái, mà suýt nữa thì không giữ được quân hàm, cũng không thể tiến vào tỉnh ủy. Cô đang giả vờ gì với tôi vậy.” “Cô cũng cảm thấy như vậy sao?”
Tôi nghi ngờ hỏi lại, Mễ Loan cũng im lặng một chút, giọng điệu trống rỗng, “Nói thật, anh ta không phải là người đàn ông ham mê tình ái, anh ta không giống Tổ Tông, sắc đẹp cũng không vào mắt của anh ta được.
Cô ta ngừng lại, "Giống như đang đeo mặt nạ, để cho người thấy.”
Lời nói của Mễ Loan như một nhát búa, nặng nề đập vào tim tôi, quả nhiên, Quan Lập Thành không phải là nhân vật tầm thường, anh ta đã chơi trò đạo đức giả, nếu như lợi dụng được quân cờ là tôi, dẫn Tổ Tông vào hố mà Thẩm Quốc Minh đã đào săn, để cổng lớn của tỉnh ủy giữ chân anh, quả thật là thả dây dài để câu cá lớn, lại rất giỏi tạo cơ hội cho Thẩm Quốc Minh bắt đầu, anh ta lại là người thả tin ra bên ngoài.
Anh ta muợn chuyện hắc đạo và bạch đạo không hợp nhau, lại giương đông kích tây, hủy đi danh tiếng của mình, từng bước khiến mọi người bị hoang mang.
Tổ Tông luôn nhìn chằm chằm vào Trương Thành Nam, mà lại quên mất người thật sự đe dọa vị trí của mình, đang quan sát ở phía sau.
Trương Thành Nam rõ ràng biết, đây không phải là lần đầu tiên anh hợp tác cùng Quan Lập Thành ở điểm giao dịch phía Nam, thậm chí sẽ không vì chuyện này mà xấu hổ, nhưng bộ quân phục của Quan Lập Thành cũng không phải vô cớ mặt vào, cho dù anh ta có làm gì, cấu kết cái gì, hay có cẩn thận và tỉ mỉ như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ có lúc bí mật bị lộ.
Những lời Mễ Loan nói cũng không phải là giả, anh ta được thăng là đại tướng ở trung ương, điều tra việc của Thẩm Quốc Minh những ngày gần đây. Với một thành phố đáng sợ và thâm sâu như vậy, khó trách người mắt luôn nhìn trên cao như Trương Thành Nam lại nói Quan Lập Thành là thổ hoàng đế ở Đông Bắc này. “Trình Bảo Ái, lúc đầu khi cô bước chân vào vũng bùn này, tôi đã nói là có cách giúp cô, nhưng bản thân cô lại không chịu, cứ muốn đi vào con đường đen tối này, đến bây giờ không thể rút chân ra được, tôi cũng không rút ra được, cô chỉ có thể nghe theo ý trời, tôi có linh cảm cô sẽ không có kết cục tốt. Đàn ông chết trong tay cô, thì cô cũng sẽ chết trong tay đàn ông.
Linh cảm của Mễ Loan, cũng đã xuất hiện trong đầu tôi, từ lúc tôi gặp Trương Thành Nam.
Theo thời gian ý nghĩ này càng thêm sâu sắc, và rõ ràng hơn.
Thật sự, sẽ có một ngày, tôi chết dưới họng súng của một trong mấy người bọn họ, thì tôi cũng không ngạc nhiên, dù thảm hơn như vậy, thì tôi cũng đã chuẩn bi.
Sau khi cúp điện thoại trong lòng tôi có nhiều suy nghĩ, bến tàu cũng không có tin tức, tôi chỉ sợ một khi bùng phát, thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn.
Con tàu chở khách đó đơn giản chỉ là thất bại, tôi không nên cược đạo nghĩa và lý trí của Tưởng Lan vào sự ghen tuông đổ kỵ, cô ta thông minh như vậy, lại vì chữ tình mà biến thành người phụ nữ như vậy, cô ta là trời của Trương Thành Nam, mà không phải là một trận cược thắng thua.
Tôi lo lắng chờ đợi thêm hai đêm, cũng không thấy tin tức gì, nhưng Tổ Tông đã trở lại, thật sự mà nói, thời gian này quan hệ giữa tôi và Tổ Tông vô cùng kỳ diệu, anh không để ý đến tôi, tôi cũng không dám đi tìm anh, tôi nín thở, sau đó hít sâu một hơi, tôi cho rằng Văn Nhật Hạ có thể kiên nhẫn, nhân cơ hội thỏ khôn có ba hang, mà áp chế tôi, đến không thể trở mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, cô ta không giữ được một người đàn ông, Tổ Tông cũng không cho cô ta thể diện, làm vợ như vậy thật đáng thương.
Tôi muốn vào bếp trổ tài, cùng Tổ Tông trải qua nửa tháng hạnh phúc, Phi Phi trở thành tân hoan, vô cùng kiêu ngạo, tình cũ cũng đã lạnh nhạt. Tôi trừ thời gian trong bếp, thì cũng không nghĩ đến sẽ gọi người đàn ông khác, nên kỹ năng nấu nướng cũng tiến bộ không ít, nhưng Tổ Tông không cho phép, anh ấy gọi tôi cùng anh vào phòng sách.
Nghe đến phòng sách, tôi liền hoảng hốt, theo thói quen thường ngày, Tổ Tông đã một thời gian không chạm vào tôi, anh ấy nhất định muốn làm, nhìn thấy anh ấy muốn tiếp tục làm việc, không định đi ngủ.
Tôi ngây ngốc theo anh vào phòng, nhìn thấy anh cởi áo, ngồi chỉnh tề sau bàn, giống như có chuyện quan trọng muốn nói, tôi cũng không nhìn rõ bộ dạng và thần sắc của anh, chỉ mơ hồ thấy được dáng vẻ trang trọng nhưng lười biếng, mâu thuẫn lại phức tạp. Anh đưa tay về phía tôi, tôi nhìn chằm chằm bàn tay anh dưới ánh đèn, những đường nét đan chéo nhau, rất nhẹ nhàng, giống như một dòng nước đang nhẹ nhàng chảy qua, tôi hơi do dự, “Anh không muốn ăn khuya sao?”
Tổ Tông kêu tôi đến đây.
Tôi cúi đầu, đi đến trước mặt anh, giọng điệu của anh như cười, “Làm sao vậy, giận rồi sao?”
Tôi nói không có.
Anh kéo tay tôi, siết chặt ấn vào trái tim đang đập của anh, cách một lớp áo sơ mi, tôi có thể chống lại mọi thứ, nhưng không chống lại được hành động của Tổ Tông, tôi sẽ gục ngã trong nhịp tim của anh. “Đang bận rộn, nên cái gì cũng không quan tâm, đừng nghĩ nhiều, không có người phụ nữ khác bên ngoài.”
Tôi từng mong đợi Tổ Tông sẽ giải thích, dù chỉ một chút đặc biệt tôi cũng vô cùng hạnh phúc, bây giờ, tôi cũng bình tĩnh không nói.
Sự bình tĩnh này, đột nhiên khiến tôi bình tĩnh và sợ hãi.
Tổ Tông kéo tôi vào lòng, ngồi lên đùi của anh, vòng tay ôm tôi từ bên phải, “Trình Bảo Ái, có biết tại sao em có thể ở bên cạnh tôi lâu như vậy không”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy hỏi câu này, không chỉ một lần, tuy nhiên, tôi vẫn không biết câu trả lời như cũ.
Tổ Tông nói anh có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, muốn gì, không bao giờ sai.
Anh suy tư vài giây, “Cũng giống như lần này, anh có thể đoán được, đúng không.” Cơ thể tôi khẽ run lên, hai mắt bất giác cũng ửng đỏ, “Em không dám để lộ tin tức ra ngoài. Hạo Hiên, em đối với anh không hai lòng” Tổ Tông nhìn tôi một lúc, anh nhếch môi nở nụ cười, đưa ngón tay lên xoa đôi mi đang run rẩy của tôi, “Ngốc quá. Anh biết em không có, nên anh tin tưởng em sao này cũng sẽ không. Mà những chuyện anh giao cho em, em cũng nhất định sẽ làm rất tốt.”
Tôi đột nhiên hiểu ra, ý trong lời nói của Tổ Tông.
Đột nhiên như có một hơi thở dồn vào ngực tôi, hơi thở từ từ dồn vào tim tôi, sau đó tản ra rồi tụ lại, vây chặt lấy cả người và các xương sườn của tôi, khiến nó đau đến muốn nổ tung.
Tôi giật khóe miệng, phát hiện cả người không còn sức để nói một chữ nào, Tổ Tông nhẹ nhàng vuốt lên từng sợi tóc trên mái tóc dài của tôi, chóp mũi của anh kề sát vào tại tôi, hơi thở nóng bỏng lướt qua, có sự Sợ hãi mà tôi không thể giải thích được, “Trả lời tôi, có thể giữ mình ở bên cạnh anh ấy không
Trong phút chốc gương mặt tôi tái đi, suy nghĩ mơ hồ, cả người như rơi vào một hầm băng, không thể động đậy, trong thế giới mà tôi đang đấu tranh, ai cũng có thể giết chết tôi trong một giây, như giết một con kiến, không tốn chút sức nào.
Giọng tôi như khàn đi, nói rằng tôi có thể giữ được.
Tổ Tông nở nụ cười hài lòng, “Em vĩnh viễn không làm chuyện gì khiến anh thất vọng, đây là điểm anh thích nhất ở em.”
Đôi môi mỏng của anh đảo qua, hôn lên mũi, nốt ruồi đỏ ở giữa lông mày, và khỏe mắt tôi, nhiệt độ nóng bỏng rơi xuống làn da lạnh như băng của tôi, khiến tôi như đông cứng lại.
Tất cả mọi người đều yêu làn da đẹp, cũng như tôi yêu sự anh hùng, ngay thẳng không kiềm chế của anh, anh từng lá giấc mơ của tôi, là ánh sáng ấm áp duy nhất, trong những năm tháng bẩn thỉu và đen tối của tôi.
Lúc này, tôi hoàn toàn nhận ra mình đã sai.
Làn da của tôi, là làn da của những cô gái phong trần, chưa bao giờ là trong sạch, đó cũng là bộ dạng để lừa gạt người khác, cũng là bộ dạng mà Tổ Tông yêu thích.
Tôi rất muốn cười, đột nhiên muốn cười, nhưng càng muốn khóc hơn, cuối cùng thì tôi cũng có thể kìm lại.
Tôi đã sớm mất đi tư cách rơi nước mắt và yếu đuổi, con đường này, không ai ép tôi đi, là tôi không chịu làm một người phụ nữ bình thường, mệt mỏi với cuộc sống, cũng không thể oán trách ai được.
Tôi thực sự ý thức được, tình cảm tôi đối với Tổ Tông đã từ từ thay đổi.
Thay đổi thành cái gì, anh không còn khiến trái tim tôi cảm thấy vui vẻ nữa, khi tôi đối mặt với anh vô cùng bối rối, mâu thuẫn, chán nản, thậm chí là ngột nhạt.
Anh như là một mê cung, khiến tôi không thể nào thoát ra được. Tôi không thể đi đến cuối cùng, mà chỉ có thể quay lại chỗ cũ, không chạy trốn được.
Ngày hôm sau, Tổ Tông đi làm ở viện kiểm sát, sau khi anh ấy rời khỏi nhà, tôi đã ngủ thêm mấy tiếng nữa, buổi chiều tôi thất thần thức dậy và dựa trên ghế quý phi cho cá ăn, Quan Lập Thành đã gửi mấy con cá đuôi yến đến bệnh viện, tôi không thích, nhưng cũng không nỡ bỏ, chỉ cần bỏ vào bọc nước sạch và mang về biệt thự, ngược lại rất dễ nuôi, ăn gì cũng được.
Tôi cho nó ăn một chút, quay đầu lại nhìn thấy Hai Sói không nói tiếng nào từ ngoài cổng bước vào, anh ta bước đi rất nhẹ, cố gắng kiềm chế tiếng động, và dừng lại sau bức màng cách tôi bốn, năm mét. “Cô Trình, đêm nay anh Hiền có tiệc tối, không trở vê."
Tôi nhẹ nhàng nói ừ, cửa rõ ràng cũng không giấu được tôi, anh ta chạy một chuyến từ quận Bắc đến Nam không đơn giản chỉ là nói với tôi tung tích của Tổ Tông, chỉ cần gọi điện về là có thể giải quyết, hà tất phải cực khổ như vậy, tôi không gấp, cũng không ngẩng đầu hay nâng mắt lên, mà đợi anh ta không nhịn được mà chủ động nói ra.
Hai Sói cũng thấy tôi cố tình không để ý đến, nhưng anh ta cũng không tính toán, “Cô Trình, Phục Hưng số 7 đã thay đổi thời gian, đường lên của các anh em cũng không tốt, rốt cuộc cũng bại lộ, anh Hiện cũng đã chuẩn bị đường lui, nhưng anh em chúng ta không nhịn được đã báo cảnh sát, nhưng điều này là không cần thiết, trong lòng anh Hiên nghĩ gì chắc cô rõ hơn tôi, anh ấy muốn lấy đen ăn đen.
Tôi không cử động, như một tác phẩm điêu khắc tĩnh, cũng không đáp lại anh ta.
Hai Sói nói những chuyện đã làm, chỉ cần một lần thì sẽ vui vẻ sau này, cô Thẩm cũng bị lạnh nhạt, địa vị của cô cách cô ta rất gần, đã kiên trì được chín mươi chín bước, chỉ còn một bước nữa là hoàn hảo, nhưng thật đáng tiếc là cô ta buông bỏ.
Tôi từ từ rắc thức ăn cho cá vào chậu thủy tinh, có vẻ như thờ ơ, nhưng thật ra tôi cũng cảm nhận được, lúc này tôi vô cùng hoảng sợ và lúng túng, tay tôi đang cầm cái chén cứ va vào nhau, không ngừng run, đợi khi tôi bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, đứng lên khỏi ghế, quay đầu nhìn về phía Hai Sói, “Anh đến đây là muốn khuyên tôi làm gián điệp.
Hai Sói không thay đổi sắc mặt, “Cô Trình nói đùa, ở Thanh Tân cô quen rất nhiều người quyền lực và giàu có, cô biết sử dụng khả năng của mình như thế nào.”
Biết càng nhiều thì càng tốt, biết ít cũng không được, những tính kế trong bạch đạo, tôi đã thấy đến chán, có cho tôi cũng không nuốt trôi.
Tôi kêu anh ta mở cửa sổ rồi nói chuyện, đừng tốn nhiều công sức như vậy, cho dù đó có phải là ý của Hạo Hiên hay không.
Hai Sói im lặng, anh ta cúi đầu, trợn tròn mắt, “Cô Trình, đó là ý của anh Hiên, tối hôm qua anh ấy đã nói với cô rồi. cô hà tất gì phải làm khó tôi lần nữa.
Tôi siết chặt năm ngón tay đến phát đau, lực mạnh đến suýt nữa làm vỡ cái chén, ánh nắng màu tím chiếu vào khiến da tôi có cảm giác bỏng rát, mấy ngày trước tôi cũng đã đoán ra điều, nhưng khi tận tai nghe điều đó, tôi cũng không biết đó là cảm giác gì, Tổ Tông không phải là thử thăm dò tôi, anh thật sự muốn đưa tôi lên đầu sóng ngọn gió, làm hòn đá thử đường của anh.
Đây rõ ràng là một giao dịch, để đổi lại Phục Hưng số 7, cũng để xua tan sự nghi ngờ của đối phương, làm gián điệp bí mật, một con tàu buôn lậu và một lô hàng cấm, cho dù tùy tiện bắn thì cũng sẽ có người trúng, những tử sĩ của ông trùm xã hội đen cũng không phải là nuôi không, chỉ cần có nhiều tên tay sai chịu nhận tội, Trương Thành Nam đã dám móc nối các mối quan hệ một cách công khai, thì cũng đã có cách thoát thân, chỉ có cách đào sâu chuyện này lên, khi anh ta cho rằng chuyện này đã thành công, trò chơi cũng kết thúc, thì bí mật bị đánh cắp, đó mới là một bước đi tốt.
Cả Đông Bắc này, người anh ta đề phòng nhất, và không thể chịu được muốn đối phó là tôi, mà tôi cũng chính là người có thể liên lạc với anh ta. Tôi lắc đầu cười lạnh, trên mặt nước lấp lánh có những gợn sóng, đột nhiên có một viên đá nhọn bị ném và chìm xuống, làm vỡ tan khuôn mặt phản chiếu của tôi trên đó.
U sầu, bất lực và có chút bi thương.
Tôi thật sự không thể trốn thoát.
Từ sớm đã quyết định vướng vào.
Trong ván cờ này, có chém giết ác liệt đến đâu, máu chảy thành sông, thì Tổ Tông cũng sẽ không chọn tôi, anh ấy thương tôi, bảo vệ tôi, si mê tôi, nhưng khi đối mặt với nhân nghĩa và chính trực thì lựa chọn từ bỏ tôi.
Bình luận facebook