• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (52 Viewers)

  • Chap-213

Chương 213: Anh có biết hương vị của tình yêu không?







Bà chủ Thẩm rời đi không lâu, Mễ Loan dường như đã nắm bắt được thời cơ, cô ấy gửi một tin nhắn ngắn gọn, chỉ có bảy chữ qua loa, tôi liếc mắt một cái thì cô ấy đã dứt khoát xóa đi.



Hy vọng cô giữ lời hứa của mình.



Tôi chỉ cười mà không nói gì, gắp một miếng bánh ngọt hoa anh đào ăn. Tôi là học trò mà Mễ Loan tự hào nhất, cô ấy một tay dẫn dắt tôi xuất đạo, đáng tiếc cô ấy lại không hiểu tôi, từ trước đến nay tôi sẽ không bao giờ để lại hậu quả, tôi nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Từ giây phút cô ta phản bội tình bạn của chúng tôi, quay sang đầu quân cho địch thì tôi đã định lấy mạng của cô ta rồi. Tôi được sự hậu thuẫn của Quan Lập Thành và kiềm chế Trương Thành Nam. Cô ta nguyện trung thành với Thẩm Quốc Minh, nhưng không thể tự tiện đắc tội với Tổ Tông của mình, vì vậy cô ta bỏ tay bỏ chân án binh bất động, nhưng tôi cũng không có gì phải lo lắng



Chỗ bánh ngọt này đã ăn được một nửa, loáng thoáng, một màn sương trắng bao phủ quanh tấm xuyên qua khe hở giữa những tấm rèm, trong chốc lát cả căn phòng trở nên mơ hồ, giống như giọng hót của chim vàng anh, khe khẽ và nhẹ nhàng, vang vọng trong suối nước nóng gợn sóng.



Hai người đàn ông mạnh mẽ cầm trống gỗ chậm rãi bước lên từng bậc thang. Lời và nhạc của bài hát “Nhớ về cô gái xinh đẹp” là nói về những cô gái gọi nổi tiếng Hoài Dương, Mễ Loan đã sửa lại ba lỗi, thêm vào một số lời ca mang hương vị dâm dục, phong hoa tuyết nguyệt, du dương đến tận xương cốt.



Người phụ nữ ở giữa trống, nằm nghiêng trong chiếc váy trắng trong suốt, trên tóc mai được cài một đóa màu xanh đầy lẳng lơ, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình khiến tôi sửng sốt, tôi nhận ra đó là Tề Kỳ.



Mặt tôi không chút thay đổi mà chờ xem, tố chất của Tề Kỳ không kém, rất có khát vọng biểu diễn, trong lời nói vòng vo, chim sẻ nhỏ có chút mềm lòng, cố tình lẳng lơ, cô ta quá thuần khiết, từ góc độ chuyên môn thì phải nói là không đâu vào đâu. Nhưng mà xét cho cùng thì do thời gian huấn luyện quá ngắn, nhưng cũng may là cô ta có nền tảng tốt, có thể nói là xuất xắc.



Thẩm Quốc Minh ban đầu cũng không chú ý đến những ca sĩ này, cả đời ông ta đã xã giao, giao tiếp với giới quan liêu, người đẹp nhiều như mây, gái điểm thì thành một đoàn, nhìn nhiều đến mức không còn hứng thú. Khi Tề Kỳ hát ra một nốt cao vút, khiến cho người ta có cảm giác kinh ngạc, thanh tạo trong trẻo, không hề có chút run rẩy, giống như một làn gió nhẹ thổi vào mặt, đặc biệt ngọt ngào. Thẩm Quốc Minh đang trò chuyện vui vẻ với cấp dưới của mình thì dừng lại trong phút chốc, tầm mắt chuyển đến bên người của cô ta.



Trong không trung, Tề Kỳ dở hết thủ đoạn vén làn váy trêu ghẹo, tôi đột nhiên hiểu được ý đồ của Hồng Đào khi muốn bảo toàn dáng vẻ thật của cô ta, cô ta lắc đầu với vẻ ngây thơ của mình, điều này thật thú vị.



Giai điệu đàn tranh của “Nhớ về cô gái xinh đẹp” đột nhiên kết thúc, Tề Kỳ nhảy khỏi chiếc trống gỗ, gập gối nữa ngồi xổm, cô ta như có như không mà nâng cằm lên, làn nước nóng chảy xuống đọng lại từng giọt, bày ra bộ dáng yếu đuối đáng thương, vô cùng mềm mại đáng yêu.



Gương mặt của Thẩm Quốc Minh hoàn toàn không vui, đôi mắt đen tối sầm lại, khách khứa ngồi bên cạnh cũng im lặng như ve sầu mùa đông. Phân đoạn này không nằm trong dự liệu của ông ta, bản tính của con hổ lớn vốn đã hay nghi ngờ, ông ta đi kiểm tra vài lần rồi mới hỏi Tề Kỳ: “Quản lý của tửu lầu phân phó cô trình diễn sao?”



“Là giám đốc Mễ của câu lạc bộ Lan Đại, cô ấy huấn luyện tôi một tháng, dặn dò tôi hát và nhảy trong buổi tiệc mừng bí thư Thẩm trở về Bạch Mai, chúc bí thư Thẩm được như ước nguyện, vang danh kinh đô.”



Mễ Loan là thân tín của Thẩm Quốc Minh, cô ta đã thay Thẩm Quốc Minh làm rất nhiều việc mà ông ta không tiện ra tay, đóng góp rất nhiều công lao, là người trung thành với ông ta, Thẩm Quốc Minh đương nhiên sẽ không hoài nghi. Ông ta nhìn chằm chằm Tề Kỳ một lát, có lẽ rất hài lòng nên ông tay vươn tay ra khỏi mép bàn “Lại đây!”



Tề Kỳ vén chiếc váy dài phết đất, lắc bước ba lần, nép vào dưới chân của Thẩm Quốc Minh, ngẩng khuôn mặt vô cùng sùng bái lên: “Giám đốc Mễ nói là bà chủ Thẩm rất thích hí kịch, vừa hay tôi cũng có thể hát hí kịch”



Thẩm Quốc Minh rất có hứng thú cười: “Ồ? Là vai gì?”



“Đạo mã đán, thanh y. bà chủ Thẩm sẽ thích tôi hát.”



Trước mặt mọi người, Thẩm Quốc Minh rất có hứng thú đối với Tề Kỳ, vì để tránh nguy hiểm, cô ta viện cớ để làm vừa ý bà chủ Thẩm và thành công khiến ông ta thu nhận mình như một lẽ đương nhiên.



Thật hay cho kế mượn gió bẻ măng.



Tôi bật ra một nụ cười mỉa mai, Quan Lập Thành không nhanh không chậm nâng ly rượu lên, hắt đi rượu để tinh khiết trong ly, thay bằng một cốc trà thơm nồng và đẳng, anh ấy thổi bay lá trà trong cốc, mí mắt cũng không nhếch lên, giọng điệu không cao không thấp: “Lá gan của bà chủ Quan quả thật không nhỏ.”



Nụ cười trên môi tôi cứng lại: “Anh đoán được?” Tôi bàng hoàng nhận ra: “Trương Minh bán đứng tôi sao?”



Anh ấy uống một nửa ly trà nóng: “Không ảnh hưởng đến toàn cục, không khiến mọi người tức giận, thì cậu ta tất nhiên không dám bán đứng em. Nhưng mà ngoài em ra thì thì không một ai ở Đông Bắc dám sắp xếp một mật thám bên gối của Thẩm Quốc Minh.”



Anh ấy vươn tay trái ra, chọc vào nốt ruồi đỏ trên đuôi lông mày của tôi: “Ngông cuồng."



Tuy rằng anh ấy mắng tôi, tỏ vẻ tức giận nhưng ý cười ở trong đáy mắt cũng không thể nào che dấu, tôi biết mưu kế này nằm trong tay anh ấy, ít nhất thì cũng như tôi mong đợi, chỉ có lợi không có hại.



Tôi vô cùng đắc ý mà chống cằm, mũi chân cọ cọ ống quần của anh ấy: “Ông Quan định thưởng cho tôi như thế nào?”



Anh ấy nhướng mày liếc nhìn tôi bằng nửa con mắt: “Muốn thưởng? Bà chủ Quan gây ra rắc rối còn muốn tôi đi chùi đít nữa sao”



Tôi cười càng thêm càn rỡ: “Nếu lập công thì sao?”



Anh ấy nhàn nhạt nói: “Khi nào lập thì hẵng nói."



Vị trí bà chủ Thẩm đang trống, tôi bắt đầu nảy sinh ra một tia ác ý thú vị, trong lúc Quan Lập Thành nói chuyện với viện trưởng viện kiểm sát tỉnh, tôi lặng lẽ không một tiếng động chuồn khỏi vách ngăn, tìm thấy người phục vụ đốt hương liệu, nhờ cậu ta dẫn đường đến phòng nghỉ sau vườn để để gặp bà chủ Thẩm.



Người phục vụ chỉ vào cánh cửa gỗ rỗng, xuyên qua tấm gương đồng trang trí, dáng người ốm yếu của bà chủ Thẩm xuất hiện, cô ta ôm cái bụng nhỏ, mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn. Lần gặp nhau ở biệt thự họ Thẩm, tôi và cô ta đã chia tay không vui vẻ gì. Phụ nữ luôn ghi thù rất sâu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, vặt vãnh. Quả thật đúng như vậy, khi tôi báo tin cho cô ta thì cô ta mới chịu tự suy xét, mà không phải là suy đoán tôi có ý đồ lôi kéo làm quen.



Cô ta nằm ở ghế quý phi uống canh gừng, tôi vào phòng và gọi một tiếng bà chủ Thẩm, cô vẫn khỏe chứ?



Cô ta đột nhiên quay đầu, thở mạnh một hơi, đề phòng nhìn tôi: “Sao bà chủ Quan không thưởng thức tiệc rượu mà đến đây chê cười tôi?”



Tôi bước qua bậc cửa, nhìn ngắm ngọn đèn thủy tinh có chùm tua rua rua rũ xuống được treo trên trần nhà: “Không dám. Sau khi bà chủ Thẩm ra khỏi hội trường thì những bà vợ quan chức nhiều chuyện cứ kia cứ nhắc mãi, nói là chẳng lẽ bà chủ Thẩm và thai nhi trong bụng có phúc mỏng, nhưng có vẻ có vẻ chịu không nổi, chỉ có thể ở trong nhà như kim ốc tàng kiều, ban ngày ban mặt không thể xuất đầu lộ diện.”



Cô ta siết chặt tấm vải lụa của cái ghế: “Tào lao. Hạnh phúc sau này của tôi mà đến phiên bọ họn chỉ trỏ, nếu có thời gian thì soi gương xem bọn họ thì có đức hạnh gì.”



Tôi tỏ vẻ cổ quái: “Cũng đừng trách bọn họ nói lời khó nghe, cô đoán xem? Chân trước của cô vừa mới đi thì chân sau Mễ Loan đã tặng cho bí thư Thẩm một cô gái, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt nhỏ, câu dẫn bí thư Thẩm đến mất hồn, làm trò trước mặt các khách khứa, không kịp chờ đợi muốn lấy làm vợ lẽ, còn chụp lên đầu bà chủ Thẩm một lý do, nói là cô ta là đặc biết đến hát tuồng cho cô nghe."



bà chủ Thẩm cực kỳ sốc, cô ta bật dậy từ trên ghế quý phi: “Cái gì?”



Tôi đặt một ngón tay lên môi, khéo léo liếc nhìn ngoài cửa sổ: “bà chủ Thẩm, vẫn phải tỏ ra là một người tài đức vẹn toàn. Cô Tề không phải là một người tốt, Mễ Loan là người phương nào chứ, là tú bà số một Đông Bắc, chiêu này của cô ta là vô cùng lợi hại."



Tôi giật một nhánh hoa lan đại quân tử, che nửa khuôn mặt, cũng che đi nụ cười gian xảo khó đoán: “Tôi muốn nhắc cô rằng nếu cô còn không mau chóng đưa ra quyết định thì sẽ phải hứng chịu hậu quả. Tề Kỳ là một nữ quân nhân mới trong lĩnh vực quân sự và chính trị. Trong hồ sơ tài liệu mà cấp dưới của tôi trình cho Lập Thành không có một thông tin rõ ràng nào về cô ta. Lông mày thanh tú, đẹp đẽ, đôi mắt hơi gian xảo, phóng đãng. Dù sao tôi vẫn còn trẻ nhưng bà Thẩm lại đang mang thai, còn hơn cô ta đến mười tuổi, lại không phù hợp để đáp ứng sở thích của bí thư Thẩm. Một khi đã gặp bất lợi thì rất khó để vực dậy."



Tôi thở ngắn than dài, lấy tay xé nát một chiếc lá rồi vùi nó vào trong đất với nứt nẻ, lấy lòng bàn chân ghì lên đến khi nó hóa thành bùn mới thôi.” Các nữ quân nhân đều không phải người bình thường. Họ luôn cứng rắn và có mục đích, thậm chí còn giở thủ đoạn gây loạn đến mức gà chó không yên. bà chủ Thẩm thử để tay lên ngực tự hỏi bản thân, nếu là đàn ông, chẳng phải khi tiến vào hào hùng, lúc lui ra thì quyền rũ, ủy mị. Điều đó cô cũng không còn lạ gì nữa phải không? “



Mặt cô ta tái xanh, tôi cảm nhận được hơi lạnh sâu của sự ghen tuông của người phụ nữ đang tỏa ra trong không khí, gò má lồi lõm căng ra, hình như cô ta đang cắn chặt hàm răng, kìm nén sự tức giận. Cô ta nén giận đổi giọng: “Sự nhã nhặn ngây thơ của bà chủ Quan khiến tôi bối rối. Không phải cô cũng là át chủ bài của Mễ Loan sao.”



Từng lỗ chân lông trên người tôi đều toát ra sự khinh bỉ khi nhắc lại chuyện cũ: “Chuyện cũ năm xưa, tôi ước gì có thể dọn đến không còn một mảnh. Đoạn lịch sử đó là sự sỉ nhục của tôi, là vết bẩn của tôi. Tôi và cô là người cùng chung hoàn cảnh, nên đồng cảm lẫn nhau. Tôi cũng là tình nhân, nhưng lại đẳng cay chua xót thay, tôi thương tiếc cô luôn vất vả công lao chăm sóc bí thư Thẩm từ lúc già yếu, lại phải may áo cưới cho cô Tề.”



Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, tôi hiểu được đạo lý một vừa hai phải, nói nhiều sẽ mất đi hiệu quả, gật đầu với cô ta: "Không quấy rầy bà chủ Thẩm nghỉ ngơi. Muốn ngồi vững chiếc ghế của chính thất thì cô tự có cách của mình.”



Thủ đoạn châm ngòi khiêu khích của tôi đã thành công, trên khuôn mặt tràn đầy gió xuân. Tôi đi qua những con hẻm nhỏ và quay trở lại sảnh tiệc với những khúc quanh co. Về cuộc nội chiến trong nhà họ Thẩm, tai họa khủng khiếp do sự ghen tuông của người phụ nữ gây ra, đây là chuyện cuối cùng mà tôi đã làm hết sức mình, số mệnh vội vàng.



Khi tôi ngồi xuống thì phát hiện Tề Kỳ đã được bí thư dàn xếp xong, cô ta không còn ở đây, Thẩm Quốc Minh giả mù sa mưa kể lại với Quan Lập Thành: “Trung ương có rất nhiều kỳ vọng đối với Tham mưu trưởng, tôi cũng đã nói một số điều tốt cho cậu. Nhìn ở góc độ vi mô, Có hơn một chục hoặc hàng chục quan chức ở Đông Bắc, cậu và tôi đều biết rằng nó không hài hòa, Còn ở góc độ vĩ mô mà nói, một loạt quan chức ở Đông Bắc đều cùng chung vinh hoa và cùng chịu chung sự tổn hại, nếu tham mưu trưởng có thể được thăng chức thì đó là vinh hạnh của Long Giang, là phúc khí của tôi, là thành tích chính trị của tỉnh ủy, tôi vui mừng thúc đẩy"



“Bí thư Thẩm không bao giờ quên nói tốt về tôi với Trung ương. Tôi đầu tiên là rất biết ơn ngài, nhưng sau đó thì lại cảm thấy xấu hổ. Tôi thật sự không muốn thăng chức. Có lẽ là từ khi cưới vợ, tôi chỉ muốn có một cuộc sống ổn định, vợ chồng hòa thuận.”



Hai người đàn ông đấu khẩu và cố gắng nhìn thấu lẫn nhau, đều không có ý che đậy ý tứ của mình. Thẩm Quốc Minh nói rằng ông ấy lấy làm tiếc vì quyết định này, tham mưu trưởng có đầu óc chính trị, nhiều đất dụng võ, thật sự là không sáng suốt khi sa vào tình cảm nam nữ.



Quan Lập Thành nắm lấy tay của tôi, thật sự tràn đầy tình cảm: “Giữa Bảo Ái và chức quan thì người ở bên tôi cả đời, người mà khi những hào quang trôi đi sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Tôi phân biệt được cái nào nặng, cái nào nhẹ. Không muốn để cô ấy bị thiệt thòi.”



Bữa tiệc ăn mừng này diễn ra khoảng chừng bốn tiếng, chúng tôi bước ra Lầu Đào Hoa thì trời đã nhá nhem tối, mặt trời lặng ở đường chân trời, cả thành phố trở nên mờ mịt.



Trương Minh đang đứng chờ bên cạnh sư tử đá, thấy chúng tôi tới thì lập tức mở cửa xe để nghênh đón. Lúc này Tiến Bình đi ngang qua bóp tắt tàn thuốc, lạnh giọng gọi một tiếng cô Trình, anh ta vỗ vỗ đèn xe khiến cho ánh sáng chói mắt cứ lập lòe, giống như một thanh kiếm sắc bén kề ngang cổ họng.



“Anh Trương đang chờ cô ở nhà.” Lời nói đầy kiêu ngạo và huyên náo.



Quan Lập Thành đeo găng tay lụa vào, ánh mắt không vui không giận mà đánh giá Tiến Bình, giữa hai hàng lông mày có một tia hung ác và nham hiểm: “Ông chủ Trương chắc phải đồng ý khi thấy điều này. Chẳng lẽ tôi không có tư cách để đưa vợ của mình đi một đoạn đường sao.”



Tiếng Bình không âm không dương nói: “Khi tham mưu trưởng dâng lên Cửu Long và khu lãnh địa mới thì ông chủ Trương sẽ tự trả lại cô Trình. Nếu ngày trì hoãn thêm một ngày thì việc vợ chồng đoàn tự cũng sẽ muộn một ngày.”



Quan Lập Thành nheo mắt lại, Trương Minh rút súng nhắm vào cổ họng Tiến Bình, Tiến bình thu lại nụ cười dối trá: “Tham mưu trưởng Quan, hãy suy nghĩ kỹ lại. Cái giá phải trả cho việc cưỡng bức mang cô Trình đi là gì? Anh Trương đã ám chỉ rõ ràng.”



Tôi hít sâu một hơi, duỗi tay ra giữ lấy cánh tay Trương Minh, quát lớn và bảo anh ta thu súng lại: “Tiến Bình, xe của anh cứ đi theo sau, tôi và Lập Thành có chuyện cần nói, liên quan đến Thẩm Quốc Minh, đối với Trương Thành Nam là có lợi chứ không có hại. Vượt qua đường lớn Thánh An thì sẽ lập tức xuống.



Tiến Bình trầm ngâm vài giây, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Cô Trình tự mình cân nhắc, hành động theo cảm tính sẽ tự hại mình hại người.”



Anh ta vẫy tay, bốn tên mã tể giẫm lên bàn đạp có cánh rộng nhô ra khỏi cửa xe. Tôi và Quan Lập Thành ngồi vào trong xe và rẽ vào một con đường khác, xe cửa Tiến Bình không nhanh không chậm chạy theo, thỉnh thoảng nháy đèn và bóp còi, ồn ào đến mức tâm thần không yên.



“Thẩm Quốc Minh sẽ trả giá cho những việc ác mà mình gây ra. Trong mấy năm nay ông ta bao dưỡng nhân tình, không gây ảnh hưởng lớn đến giới chính trị, cũng không lan truyền đến giới dân thường. Lần này tôi nắm được sự hỗn loạn trong cuộc sống riêng tư của ông ta, anh cũng có chứng cứ ông ta ăn hối lộ và vi phạm pháp luật. Nếu ông ta muốn hạ anh và liên lụy đến qua trình thăng chức lên trung ương của anh thì anh đã nắm được sáu phần thắng lợi khi muốn quật ngã ông ta.”



Anh ấy xoa bóp mũi, vừa rồi uống gần hết một chai rượu trắng nồng mạnh, giọng nói có chút khàn khàn: “Sáu phần, khá cao đấy. Nhưng vẫn chưa đủ, tôi cần chín phần.”



“Tôi sẽ thay anh hoàn thành mong muốn đó.”



Anh ấy mở mắt ra, nhìn tôi qua các kẻ hở ngón tay: "Em vì bảo vệ mạng của Trương Thành Nam mà hy sinh rất nhiều, đầm rồng hang hổ cũng muốn đi vào!”



Anh ấy đặt bàn tay xuống: “Tôi thật sự rất tò mò, bà chủ Quan không cảm thấy anh ta có thể thắng sao?”



Xe đã đậu trên nhánh đường phía trên, đoạn đường dài bắc nam cũng đã lên đèn, rẽ trái là khu biệt thự của Trương Thành Nam, bên phải là nhà riêng Quan Lập Thành, dưới sự giám sát của Tiến Bình anh ấy không thể không tiến tôi.



Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn neon liên tục chớp nháy ngoài cửa sổ: “Cái ác khó có thể trấn áp được chính nghĩa, tôi không sợ bất cứ thế lực nào ở phe chính nghĩa, chỉ sợ duy nhất ông Quan, anh tham dự vào trận chiến này thì Trương Thành Nam sẽ không có kết quả tốt. Tôi không có tư cách cầu xin anh, đối với anh thật không công bằng và tôi cũng không có trọng lượng gì để đổi lấy việc anh buông tha anh ấy. Anh có trách nhiệm của mình và giờ đây phải nằm im nửa đời tiền đồ còn lại. Tôi chỉ có thể làm mọi cách để giữ lại mạng sống của anh ấy sau lần thất bại thảm hại này. Tôi biết tất cả mọi người đều muốn anh ấy chết, đầu của anh ấy quả thật đáng giá."



Anh xoa xoa vài cọng râu lún nhún mới mọc: “Bà chủ Quan vẫn không tin ở trong lòng tôi, em rất có trọng lượng.”



Bóng cây thật gần trong gang tấc, ánh đèn đường chiếu đến tôi, anh ấy, chiếc xe và những thăng trầm vô tận của cuộc đời và nỗi cô đơn.



“Đàn ông theo đuổi danh lợi, cái gọi là trọng lượng, căn bản không thể cạnh tranh với sự tham vọng.



Anh ấy nói: “Bà chủ Quan là phụ nữ, mà cứ mười phụ nữ thì có chín người sống vì tình yêu, nhưng đàn ông nói không cần quyền lực, sức mạnh và địa vị thì đều là nói dối”.



Tôi nhìn xuống hoa văn thêu trên váy, đã từng, tôi đã hoang tưởng như




chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-213-0





chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-213-1





chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-213-2
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom