Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218: Kinh thiên động địa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nước trong bồn được làm đầy, một người đàn ông xa lạ gọi tên bắt cóc đang trông chừng tôi lại, anh ta đội một cái mặt nạ bằng thép và đứng cách xa lan can nói lớn: “Cô chủ ra lệnh rút lui mau.”
Phùng Thủy Hoài đưa ra mệnh lệnh mới nhất, kế hoạch được định trước đột nhiên bị cắt ngang, cô ta giữ lấy kính râm trước sống mũi, kéo cửa sổ xuống và ném cho bọn bắt cóc một thùng tiền: “Để lại mấy cái bánh bao và một thùng nước, đóng chặt kính lại, vài ngày tới cũng đừng xuất hiện ở gần đây.”
“Cô chủ, thay đổi kế hoạch sao?”
Phùng Thủy Hoài không hề trả lời, cô ta xoay xoay chiếc vòng ngọc và nói: “Có thể câm miệng lại không?”
Bọn bắt cóc tất nhiên là biết điều nên gãi gãi đầu và không hỏi thêm gì nữa.
Bọn họ trói chặt tôi vào góc tường bằng dây xích có khóa, khoảnh khắc các ô kính bị đóng kín lại thì đến tia sáng mặt trời cuối cùng cũng bị che lấp đi.
Bọn bắt cóc vội vã hộ tống Phùng Thúy Hoài rời khỏi khu ngoại ô, tôi vùng vẫy trong đống rơm, vết dao mới tinh cứ không ngừng chảy máu, điều tiết hơi thở lại nhưng cơn đau vẫn tiếp diễn, chỉ có điều khi đau đến cực điểm đã trở nên điên dại đi.
Tôi không thể phân biệt được ngày đêm nữa, cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vài tiếng đồng hồ sau, khoảng nửa đêm thì cả khu vực ngoại ô bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát ầm ĩ như muốn xé toạc cả thung lũng.
Tôi tỉ mỉ phân tích, ngoại trừ xe cảnh sát mơ mơ hồ hồ thì xe chống đạn của lực lượng vũ trang cũng có mặt trong đó, tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy cái bánh bao và ra sức ném vào phía cửa kính nhưng ô cửa sổ vẫn không động đậy, chỉ để lại sự yên tĩnh đến lạ thường.
Cái bánh bao nhỏ bé không đủ để gây sự chú ý giữa những âm thanh ồn ào kia nên đã bị phớt lờ một cách không thương tiếc.
Tiếng còi cảnh sát và tiếng lục soát xâm chiếm cả ngọn núi, tiếng ầm ĩ vang lên rất lâu, sau khi tìm kiếm không thấy kết quả thì rút quân ở đường cao tốc phía tây bắc.
Tôi nhìn vào một kẽ hở nhỏ ở cửa sổ, khu rừng rậm rộng lớn hoang vu, tôi đang cố giành lấy sự sống yếu ớt.
Tôi cố chui vào trong đống rơm để giữ ấm, cứ thế vật vờ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê có lẽ là một ngày, có lẽ là hai ngày cũng nên, bọn bắt cóc sau khi biến mất suốt mấy mươi tiếng đồng hồ đã mở khóa cửa, chiếc bánh bao ẩm mốc đã bị bao phủ bởi rất nhiều ruồi nhặng, tôi không hề ăn miếng nào cả, chúng tưởng tôi chết rồi nên tiến đến gần xem thử, sau khi xác nhận tôi vẫn còn sống thì một trái một phải khiêng tôi đi ra khỏi căn nhà tù túng kia.
“Anh Nam, con nhỏ này vừa dơ dáy vừa bẩn thỉu, khuôn mặt cũng nát hết rồi, thật là mất hứng mà, đừng làm nữa, kẻo cả người lại dính hết rận đấy.”
“Con mẹ mày thật sự muốn làm sao? Vợ của quan lớn, lỡ chết rồi chồng cô ta truy lùng chủ mưu thì mình còn trốn được, bây giờ hiếp trước giết sau, mày cũng to gan thật đấy, muốn chết sao?”
Người đàn ông lạnh lùng nói ra thân phận của cô, tham mưu trưởng của quân đội cũng đã đến tìm kiếm đấy.
“Bởi nói nhảm đi, sau khi giải quyết xong thì mang tiền đến tỉnh khác, cả đời này cũng không quay trở về nữa.”
Họ bước đi càng ngày càng nhanh, trong núi cơn gió lạnh buốt xuyên thẳng vào da thịt, tôi tỉnh táo một chút và cố mở mắt ra, mùi hương thoang thoảng, bốn phương tám hướng đều là nghi vấn, Phùng Thúy Hoài đã chuẩn bị hết mọi thứ, cô ta không định cho tôi một con đường sống.
Tôi đánh sụp Lỗ Minh Nguyệt, hãm hại Tưởng Lan, chiến thắng Trần Trạng, giết hại Tổ Tông của mười mấy người nhân tình, trên chiến trường không thể có tướng quân mãi chiến thắng, thiện ác đều có quả báo, đây chính là lúc tôi phải đền tội rồi.
Con đường lên mặt đất dài khoảng mười mấy bậc thang, vết máu mới đè lên vết máu cũ loang lổ dưới nền đất. Mỗi thành phố đều có những tội ác mà con người ta không thể nhìn thấy được, nó tồn tại ở góc khuất và không chịu sự quản thúc của pháp luật.
Lúc này mặt trời đang dần dần xuống núi, chắc là khoảng bốn năm giờ chiều gì đó, bọn bắt cóc nói với nhau một vài câu ngắn gọn rồi không hề do dự nắm lấy cái mác trên áo tôi và ném tôi vào trong một cái bồn nước cao khoảng tầm hai mét, sau đó lại nhanh chóng dìm tôi xuống nước, tiếng bọt nước vang lên trong làn nước lạnh lẽo, dòng nước về vập không ngừng đập vào phía tôi, tôi không kịp phản ứng đã nuốt nghẹn một ngụm nước, phía cổ họng ngập tràn nước, mùi vị hôi thối của rác thải kèm theo chút rong rêu sộc vào trong khoang mũi tôi như muốn nhấn chìm tôi vậy. Phía đáy bồn trơn trượt, mọc đầy rong rêu khiến tôi không thể đứng vững được, tôi tuyệt vọng nằm xuống, luồng ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng bị dòng nước lấp đi, tôi cổ ra sức nắm chặt lấy phần rìa của bồn nước và ngẩng đầu lên hít thở chút không khí nhưng bọn bắt cóc lại nhẫn tâm dìm đầu tôi xuống nước và tôi vào dưới đáy bồn. Tôi phản kháng theo bản năng nắm lấy cổ áo người đó và kéo anh ta vào nước, lúc này tôi đã nổi lên trên mặt nước và cố tận dụng cơ hội để hít thở không khí, tên bắt cóc còn lại muốn lấy cái búa đánh vào sau ót tôi nhưng khi định ra tay thì bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cây Hòe méo mó trước mặt.
Răng rắc' một tiếng, bả vai phải của tên bắt vóc bị cắt đứt làm đôi.
Anh ta ngơ ngác, một hai giây sau cơn đau xé lòng ập đến, khuôn mặt anh ta trở nên méo mó và thét lên một tiếng rồi nằm giật giật như con cá mắc cạn vậy.
Người đang cầm súng chĩa vào giữa trán anh ta chính là một thanh niên trẻ tuổi với bộ dạng dân dã, khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm, một cái hất tay đã đưa tôi ra khỏi bồn nước lớn kia.
“Phùng Thúy Hoài đâu.”
Tên bắt cóc đang lặn ngụp trong nước không có cơ hội lấy súng ra phản kháng, anh ta chỉ còn biết bò đến thành bồn và cầu xin: “Anh hai, cô Phùng đang ở trên chiếc xe BMW phía sân sau, chúng tôi cũng chỉ là nhận lệnh cô ta...”
Hai tiếng súng vang lên khiến nước trong bồn bỗng chốc bị nhuộm đỏ, tên bắt cóc bị gãy tay cũng không ngoại lệ, nhận một phát súng vào đầu và máu chảy thành sông.
Anh ta sử dụng khẩu súng quân dụng 64 bản nâng cấp có nòng giảm thanh.
Thanh niên đó ném khẩu súng vào đống cỏ và qua loa chôn nó đi, anh ta huýt sáo một cái, hai tên thuộc hạ lập tức xông vào ngay, họ dìu tôi đi men theo một con đường nhỏ đầy những cây tùng gai và đi thẳng đến nhà nhà xưởng bị bỏ trống ở sân trước.
Còn người đàn ông cứu tôi đã chạy đến phía sân sau.
Toàn thân tôi ướt đẫm và tỏa ra mùi hôi thôi khó chịu, đến bản thân mình còn chán ghét một Trình Bảo Ái như thế, thảm hại, bất lực, dơ dáy và đáng sợ.
Hai thanh niên kia cẩn thận dìu tôi đi qua một khe cửa gỗ nhỏ hẹp, phía trong truyền đến những tiếng nói đứt quãng, họ dừng bước chân lại và nhìn nhau rồi cùng tôi trốn ở phía sau bức tường bê tông ở một con đường dốc.
“Cô Trình, cô hãy chịu đựng một chút, anh Trương phải lấy người từ trong tay của bí thư Phùng, cô hãy đợi một chút nhé.”
Tôi không biết là do cơn gió lạnh từ núi thổi qua hay do bên cạnh mà tôi khẽ rùng mình một, cách một cái bàn vuông vức bằng đá, tôi nhìn thấy Trương Thành Nam sau hai ngay hai đêm xa cách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng tơ lụa màu tím, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng màu đen kiểu vintage, trên tay cầm một bộ bài tây, anh rút một lá còn lại bày ra hết trên mặt bàn bám đầy lớp bụi dày đặc, anh ho khan vài tiếng nhìn về phía Phùng Bình Mạn đang ở phía đối diện.
Trương Thành Nam vẫn thế, không hề thay đổi gì cả.
Chắc chắn và tràn đầy sức mạnh.
Trên áo anh có đính một cái đồ cài áo bằng ngọc Hổ Phách, anh quay mặt qua để lộ cánh tay vạm vỡ có hình xăm đầu rồng màu đen, anh bình tĩnh ít nói và thư thái ngậm một điều xì gà Mexico.
Phùng Bình Mạn nhìn Trương Thành Nam không nói gì cả mà đánh bài, vẻ mặt ông ta nham hiểm, kiểu xa cách nguy hiểm này của anh là bộ dạng ông ta chưa từng gặp bao giờ.
Trong không khí mang vẻ nguy hiểm và kỳ lạ, Phùng Bình Mạn dò thám hỏi: “Có chuyện gì mà phải gấp gáp tìm tôi như thế, lại không nói gì cả, đã gặp chuyện phiền phức sao?”
Trương Thành Nam ném ra một lá Q cơ, họ dùng răng cắn chặt điều thuốc, khói thuốc khiến họ phải nheo hết mắt lại và anh lạnh lùng nói một câu: “Bí thư Phùng.”
Sau khi anh và Phùng Thủy Hoài ấn định ngày kết hôn thì anh đã sửa cách gọi là bác trai, bây giờ bỗng dưng lại thay đổi cách xưng hô khiến Phùng Bình Mạn hơi khó hiểu: “Thúy Hoài giở thói cô chủ sao?”
Trương Thành Nam không nói gì cả, anh chỉ chậm rãi sờ sờ vào chiếc nhẫn bằng ngọc ở ngón tay cái, Phùng Bình Mạn khuyên nhủ anh: “Thúy Hoài được chiều chuộng quen nhưng tính nó không hề xấu xa, chỉ là hơi ranh thôi, không hề hấn gì cả, cậu hãy bao dung cho nó nhiều hơn, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, trước khi nghỉ hưu sẽ sắp xếp cho cậu ổn thỏa, sau khi nghỉ hưu tôi chỉ có đứa con gái này, hai đứa cũng không phải lo cuộc sống mấy chục năm sau sẽ không thoải mái, làm chính trị ít nhiều cũng phải tích lũy chút tài nguyên”
Trương Thành Nam giữ những lá bài ở tay trái, tay phải giữ lấy điếu thuốc và nhìn ông ta bằng ánh mắt nham hiểm: “Bí thư Phùng nếu như đã biết tính cách cô ta như thế thì nên cảnh cáo cô ta những gì không nên làm, bây giờ gây ra chuyện tày trời thì đừng trách tôi không niệm tình cũ”
Anh ném ra con A chuồn, ván bài này con A chuồn là át chủ bài, anh phá vỡ nhà cái thì cũng có nghĩa là dừng việc hợp tác với thế giới ngầm lại.
Sắc mặt Phùng Bình Mạn đột nhiên thay đổi.
“Thành Nam, cậu đang muốn làm khó bác trai sao?”
Trương Thành Nam dùng đầu lưỡi liếm răng cửa một cái phả ra một làn khói trắng trời: “Bí thư Phùng làm đám tang, ông sáu mươi tuổi mất con gái.”
Từ cánh cửa bị khóa chặt bằng túi cát, Tiến Bình đích thân mang một người phụ nữ thì ống cống hôi thối vào nhà xưởng, động tác của anh ta rất thô bạo, hoàn toàn không để tâm đến việc da thịt người phụ nữ đang ma sát với nền đất, Phùng Thúy Hoài khóc lóc liều chết ôm lấy phần quần áo bị ma sát ngay trước ngực, cô ta hét lớn gọi bố! Con không có làm! là Thành Nam đã hiểu lầm con! Con chỉ là đi ngang qua thôi!
Những con quạ ở nóc nhà nghe thấy tiếng động bèn sợ sệt bay hết đi, những cọng lông bay xuống dính chặt môi cô ta. Cô ta bất giác nuốt nghẹn và mắc nghẹn ở cổ họng đến mức đỏ hết cả mặt lên.
Phùng Bình Mạn thất kinh mặt mày, ông ta chỉ vào đứa con gái bị hành hạ như thể tù nhân: “Trương Thành Nam, cậu có ý gì đây?”
Tiến Bình đấm một cái vài sống mũi của Phùng Thúy Hoài, cú đấm này nhanh gọn dứt khoát khiến mũi Phùng Thủy Hoài bẹp xuống và máu thịt lẫn lộn.
Cô ta bật khóc thút thít như thể mới trải qua một chuyện khủng khiếp vậy, cô ta mặc kệ vết máu sền sệt và nhìn Trương Thành Nam bằng ánh mắt khó tin: “Em không có, hiểu rõ em mà.”
Trương Thành Nam khẽ cử động ngón tay, khuôn mặt anh ta không biểu cảm và nhìn người phụ nữ trước mặt: “Trình Bảo Ái là do cô bắt cóc có đúng không”
Phùng Thúy Hoài khóc lóc lắc đầu nhưng không nói chữ nào cả.
Tên của tôi giống như quả bom dưới đáy nước vậy, phát nổ khiến Phùng Bình Mạn không còn nguyên vẹn nữa, những chữ này mang ý nghĩa địa vị cao quý của người phụ nữ, còn con gái của ông ta lại không biết điều phạm lỗi tày trời, ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào người của Phùng Thủy Hoài: “Thúy Hoài, rốt cuộc con đã làm gì vậy!”
Phùng Thủy Hoài cứ không ngừng phủ nhận, phủ nhận cho đến phút cuối bèn đánh mất đi sự cố chấp, cô ta nước mắt ướt đẫm nhìn Phùng Bình Mạn hét lớn: “Bố, con chưa bao trải qua sự thất bại như thế, bố không hiểu đâu, biết rõ người chồng tương lai của mình chỉ xem mình như một cái bàn đạp, đến sự tôn trọng và sự chung thủy cũng không dành cho mình, con giương mắt nhìn anh ta mang toàn bộ sự dịu dàng dành cho người khác, bố nói cho con biết đi, con làm sao có thể chịu đựng được chứ.”
Phùng Bình Mạn đau lòng hét lớn: “Thúy Hoài, con quá hồ đồ rồi!”
Trương Thành Nam vẫn không lay động, anh làm đứt đầu thuốc: “Bí thư Phùng, lần này ông không giữ nổi cô ta đâu, mặt mũi của ông vẫn chưa đủ.”
“Thành Nam, Thúy Hoài ngu ngốc, sự trừng phạt thích đáng tôi không thể ngăn cản, dù sao cũng phải cho cậu một câu trả lời rõ ràng, chỉ cầu xin cậu hãy niệm tình nó là vợ chưa cưới của cậu, cũng niệm tình tôi...”
Chưa đợi ông ta nói hết thì Tiến Bình gật đầu về phía đó, hai tên đàn em nhanh chóng hiểu ý và dìu tôi đi vào hiện, âm thanh không cao không thấp, chỉ nói bằng âm lượng vừa đủ nghe: “Anh Trương, vết thương của cô Trình rất nặng, chắc là bị hủy nhan sắc mất rồi.”
Khoảnh khắc Trương Thành Nam quay lưng lại thì tôi cuộn tròn cơ thể mình lại và không dám đối diện với anh, anh ném cái nhẫn về phía Tiến Bình và ôm tôi vào lòng anh, anh sợ tôi sẽ làm vết thương rách to hơn nữa nên dùng một tay ôm lấy tôi và giữ chặt bàn tay đang nắm lấy vết thương của mình, anh trách móc: “Bình tĩnh lại nào, Trình Bảo Ái, nhìn rõ ràng này, là tôi.”
Giọng điệu của anh rất bất lực, ủ rũ, ngập ngừng, giống như con dao đang chóc ngoáy tôi vậy.
Tôi mặc kệ vùng vẫy khỏi anh, dù đã thử nhiều cách khác nhau nhưng vẫn không chạy trốn khỏi vòng tay của anh, anh dịu dàng ôm lấy hồng tôi và hôn lên cái trán dơ bẩn dính đầy cát của tôi: “Không xấu xí, lấy tay ra nào, Tiểu Ngũ.”
Tôi từ từ bỏ tay xuống trong sự nịnh nọt của anh và sợ sệt ngẩng đầu lên, từ trong ánh mắt của anh tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên, anh không ngờ Phùng Thúy Hoài lại ra tay tàn bạo như vậy, không chỉ muốn trút giận mà muốn rắp tâm hủy hoại dung nhan của tôi.
Anh cắn chặt răng, đầu ngón tay hơi run nhẹ, khi anh chạm vào vết thương thì run càng dữ dội hơn nữa, tôi biết anh đang cảm thấy rất khó chấp nhận đối với diện mạo này của tôi, tôi đẩy anh ra và dùng tay che mặt lại.
Trương Thành Nam ôm chặt lấy tôi giống như muốn ép tôi vào trong xương cốt của anh vậy, anh không ngừng lặp đi lặp lại đó là lỗi của anh, anh không nên đẩy tôi vào tình huống nguy hiểm như thế.
Hơi ấm cơ thể nóng ẩm và hơi thở mùi bạc hà quen thuộc khiến tinh thần vốn đang điên loạn của tôi bỗng chốc bình phục trở lại, tôi vùi đầu vào lòng anh khóc lớn và không muốn bất kỳ tia sáng nào chiếu vào người tôi cả.
Tiến Bình đang đứng đó chờ đợi, Trương Thành Nam vẫn chưa đưa ra chỉ thị nên anh ta không dám tự ý quyết định, anh sợ sự việc vẫn còn hướng giải quyết khác, nếu tự quyết định e là không thể quay đầu lại.
Anh ta ghét sát tai anh: “Anh Trương, cô Phùng phải xử lý thế nào đây”
Trương Thành Nam ưỡn ngực trong khi tôi vẫn còn đang nép sát khuôn mặt trái có vết sẹo vào đó, anh cởi nút áo nhưng vẫn không thể khống chế nổi sự tức giận của mình khiến nó bung hết ba cái nút áo ra.
“Muốn giải quyết thế nào cũng không cần phải e ngại.”
Phùng Bình Mạn lẽ ra vẫn còn đang cố gắng hết sức thay Phùng Thủy Hoài cầu xin nhưng khi nghe câu trả lời vô tình vô nghĩa của Trương Thành Nam thì tiếng cầu xin bỗng mắc nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt trở nên trắng bệch và để lộ gân xanh: “Trương Thành Nam, cậu dám động vào con gái tôi thì tôi sẽ khui hết chuyện của cậu ra, chỉ trong một đêm cậu sẽ trở thành tù nhân!”
Tiến Bình đứng thẳng người và dậm chân nói: “Thư kỳ Phùng, ông đừng xem thường anh Trương, Thẩm Quốc Minh và Quan Lập Thành đang phản kích lại nhưng anh Trương cũng chưa đến nổi sụp đổ, ông tốt nhất nên im lặng và coi như không biết gì, không ai trong chúng ta là người trong sạch cả.”
Anh ta quay mặt nhìn về phía Phùng Thúy Hoài: “Anh Trương là một công dân tuân thủ pháp luật, cô Phùng cũng không đến nỗi phải chết, sau này nằm một chỗ mới có thể an phận thủ thường và không còn gây rắc rối cho bí thư Phùng nữa.”
Tên đàn em đang trông chừng bên ngoài cửa nhà xưởng bỗng mang theo kính viễn vọng chạy đến: “Anh Trương, anh ta đến rồi.”
Trương Thành Nam ôm lấy tôi không động đậy.
Bốn chiếc xe bọc thép việt dã đang bảo vệ một chiếc xe Jeep bọc thép quân dụng từ từ dừng lại ở trước cánh cửa gỗ, mười mấy người đặc cảnh cầm súng nhắm vào trong khu nhà xưởng trống trơn và náo nhiệt bên trong, Quan Lập Thành khi đến đã nắm được tình trạng của tôi, anh ấy tuần tra xung quanh, khi nhìn thấy cảnh này thì không hề phản ứng lớn và bình tĩnh cởi áo khoác ra đắp cho tôi rồi lấy từ trong tui quần ra một cái khăn lụa màu trắng.
“Ông Trương nhanh hơn cả tôi đấy.”
“Tham mưu trưởng Quan!” Phùng Bình Mạn dường như đã vớ phải một nắm cỏ cứu mạng vậy, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Phùng Thủy Hoài đang nằm bệt ở dưới đất: “Cứu con gái tôi, Trương Thành Nam điều binh rời khỏi ổ, cậu ta là tên giết người ở Hà Bắc, là tên tội phạm buôn lậu ở Đông Bắc đấy! Tôi có bằng chứng, tôi đồng ý phối hợp với ông trình báo cho trung ương, tất cả công lao tôi không cần nữa, chỉ cần tham mưu trưởng Quan bảo vệ con gái tôi rời khỏi nơi này.”
Quan Lập Thành bình thản nhìn Phùng Bình Mạn một cái: "Bí thư Phùng dường như đã quên mất một điều rồi, người lệnh thiên kiêm hủy dung nhan là vợ của tôi đấy, vợ yêu của tôi bị tổn thương mà còn dùng công danh để đổi lấy lợi lộc thì không phải hành vi của một quân tử.”
Tia hy vọng cuối cùng trong ánh mắt của Phùng Bình Mạn đã bị dập tắt đi, ông ta lẩm bẩm vài câu và để mặc cho đám đàn em vác Phùng Thủy Hoài vào trong cốp sau của chiếc xe, những đàn em giữ lấy ông ta, dù ông ta có cố gắng liều mạng cầu xin cũng không thể ngăn lại vòng luân hồi báo ứng.
Quan Lập Thành ngồi bệt xuống và kéo tôi qua từ vòng tay của Trương Thành Nam, anh không buông tay ra, khỏe mỗi của Quan Lập Thành cười lạnh lùng đầy ẩn ý: "Ông Trương, vợ yêu của tôi dưới sự chăm sóc của anh bỗng bị họa lây, món nợ này tôi sẽ tính với anh sau”
Anh ấy dừng lại vài giây: "Có lẽ rất nhanh thôi.”
Tiến Bình thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, mới đắc tội với bí thư Phùng xong, bây giờ lại chọc tức Quan Lập Thành, thật là lợi bất cập hại, anh ta cúi người nhắc nhở Trương Thành Nam: “Trên danh nghĩa chúng ta không thể đấu lại anh ta đâu, cô Trình là vợ của anh ta.”
Trương Thành Nam nghĩ ngợi rất lâu mới rút lại cánh tay đang khoác lấy người tôi.
Quan Lập Thành ôm lấy eo tôi và dùng khăn lụa lau đi vết máu đọng trên khuôn mặt tôi, tôi né tránh và vùi đầu xuống đầu gối, anh ấy dùng sức nâng cắm tôi lên và không cho phép tôi tránh khỏi ánh mắt của anh ấy.
Sau khi nước trong bồn được làm đầy, một người đàn ông xa lạ gọi tên bắt cóc đang trông chừng tôi lại, anh ta đội một cái mặt nạ bằng thép và đứng cách xa lan can nói lớn: “Cô chủ ra lệnh rút lui mau.”
Phùng Thủy Hoài đưa ra mệnh lệnh mới nhất, kế hoạch được định trước đột nhiên bị cắt ngang, cô ta giữ lấy kính râm trước sống mũi, kéo cửa sổ xuống và ném cho bọn bắt cóc một thùng tiền: “Để lại mấy cái bánh bao và một thùng nước, đóng chặt kính lại, vài ngày tới cũng đừng xuất hiện ở gần đây.”
“Cô chủ, thay đổi kế hoạch sao?”
Phùng Thủy Hoài không hề trả lời, cô ta xoay xoay chiếc vòng ngọc và nói: “Có thể câm miệng lại không?”
Bọn bắt cóc tất nhiên là biết điều nên gãi gãi đầu và không hỏi thêm gì nữa.
Bọn họ trói chặt tôi vào góc tường bằng dây xích có khóa, khoảnh khắc các ô kính bị đóng kín lại thì đến tia sáng mặt trời cuối cùng cũng bị che lấp đi.
Bọn bắt cóc vội vã hộ tống Phùng Thúy Hoài rời khỏi khu ngoại ô, tôi vùng vẫy trong đống rơm, vết dao mới tinh cứ không ngừng chảy máu, điều tiết hơi thở lại nhưng cơn đau vẫn tiếp diễn, chỉ có điều khi đau đến cực điểm đã trở nên điên dại đi.
Tôi không thể phân biệt được ngày đêm nữa, cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vài tiếng đồng hồ sau, khoảng nửa đêm thì cả khu vực ngoại ô bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát ầm ĩ như muốn xé toạc cả thung lũng.
Tôi tỉ mỉ phân tích, ngoại trừ xe cảnh sát mơ mơ hồ hồ thì xe chống đạn của lực lượng vũ trang cũng có mặt trong đó, tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy cái bánh bao và ra sức ném vào phía cửa kính nhưng ô cửa sổ vẫn không động đậy, chỉ để lại sự yên tĩnh đến lạ thường.
Cái bánh bao nhỏ bé không đủ để gây sự chú ý giữa những âm thanh ồn ào kia nên đã bị phớt lờ một cách không thương tiếc.
Tiếng còi cảnh sát và tiếng lục soát xâm chiếm cả ngọn núi, tiếng ầm ĩ vang lên rất lâu, sau khi tìm kiếm không thấy kết quả thì rút quân ở đường cao tốc phía tây bắc.
Tôi nhìn vào một kẽ hở nhỏ ở cửa sổ, khu rừng rậm rộng lớn hoang vu, tôi đang cố giành lấy sự sống yếu ớt.
Tôi cố chui vào trong đống rơm để giữ ấm, cứ thế vật vờ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê có lẽ là một ngày, có lẽ là hai ngày cũng nên, bọn bắt cóc sau khi biến mất suốt mấy mươi tiếng đồng hồ đã mở khóa cửa, chiếc bánh bao ẩm mốc đã bị bao phủ bởi rất nhiều ruồi nhặng, tôi không hề ăn miếng nào cả, chúng tưởng tôi chết rồi nên tiến đến gần xem thử, sau khi xác nhận tôi vẫn còn sống thì một trái một phải khiêng tôi đi ra khỏi căn nhà tù túng kia.
“Anh Nam, con nhỏ này vừa dơ dáy vừa bẩn thỉu, khuôn mặt cũng nát hết rồi, thật là mất hứng mà, đừng làm nữa, kẻo cả người lại dính hết rận đấy.”
“Con mẹ mày thật sự muốn làm sao? Vợ của quan lớn, lỡ chết rồi chồng cô ta truy lùng chủ mưu thì mình còn trốn được, bây giờ hiếp trước giết sau, mày cũng to gan thật đấy, muốn chết sao?”
Người đàn ông lạnh lùng nói ra thân phận của cô, tham mưu trưởng của quân đội cũng đã đến tìm kiếm đấy.
“Bởi nói nhảm đi, sau khi giải quyết xong thì mang tiền đến tỉnh khác, cả đời này cũng không quay trở về nữa.”
Họ bước đi càng ngày càng nhanh, trong núi cơn gió lạnh buốt xuyên thẳng vào da thịt, tôi tỉnh táo một chút và cố mở mắt ra, mùi hương thoang thoảng, bốn phương tám hướng đều là nghi vấn, Phùng Thúy Hoài đã chuẩn bị hết mọi thứ, cô ta không định cho tôi một con đường sống.
Tôi đánh sụp Lỗ Minh Nguyệt, hãm hại Tưởng Lan, chiến thắng Trần Trạng, giết hại Tổ Tông của mười mấy người nhân tình, trên chiến trường không thể có tướng quân mãi chiến thắng, thiện ác đều có quả báo, đây chính là lúc tôi phải đền tội rồi.
Con đường lên mặt đất dài khoảng mười mấy bậc thang, vết máu mới đè lên vết máu cũ loang lổ dưới nền đất. Mỗi thành phố đều có những tội ác mà con người ta không thể nhìn thấy được, nó tồn tại ở góc khuất và không chịu sự quản thúc của pháp luật.
Lúc này mặt trời đang dần dần xuống núi, chắc là khoảng bốn năm giờ chiều gì đó, bọn bắt cóc nói với nhau một vài câu ngắn gọn rồi không hề do dự nắm lấy cái mác trên áo tôi và ném tôi vào trong một cái bồn nước cao khoảng tầm hai mét, sau đó lại nhanh chóng dìm tôi xuống nước, tiếng bọt nước vang lên trong làn nước lạnh lẽo, dòng nước về vập không ngừng đập vào phía tôi, tôi không kịp phản ứng đã nuốt nghẹn một ngụm nước, phía cổ họng ngập tràn nước, mùi vị hôi thối của rác thải kèm theo chút rong rêu sộc vào trong khoang mũi tôi như muốn nhấn chìm tôi vậy. Phía đáy bồn trơn trượt, mọc đầy rong rêu khiến tôi không thể đứng vững được, tôi tuyệt vọng nằm xuống, luồng ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng bị dòng nước lấp đi, tôi cổ ra sức nắm chặt lấy phần rìa của bồn nước và ngẩng đầu lên hít thở chút không khí nhưng bọn bắt cóc lại nhẫn tâm dìm đầu tôi xuống nước và tôi vào dưới đáy bồn. Tôi phản kháng theo bản năng nắm lấy cổ áo người đó và kéo anh ta vào nước, lúc này tôi đã nổi lên trên mặt nước và cố tận dụng cơ hội để hít thở không khí, tên bắt cóc còn lại muốn lấy cái búa đánh vào sau ót tôi nhưng khi định ra tay thì bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cây Hòe méo mó trước mặt.
Răng rắc' một tiếng, bả vai phải của tên bắt vóc bị cắt đứt làm đôi.
Anh ta ngơ ngác, một hai giây sau cơn đau xé lòng ập đến, khuôn mặt anh ta trở nên méo mó và thét lên một tiếng rồi nằm giật giật như con cá mắc cạn vậy.
Người đang cầm súng chĩa vào giữa trán anh ta chính là một thanh niên trẻ tuổi với bộ dạng dân dã, khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm, một cái hất tay đã đưa tôi ra khỏi bồn nước lớn kia.
“Phùng Thúy Hoài đâu.”
Tên bắt cóc đang lặn ngụp trong nước không có cơ hội lấy súng ra phản kháng, anh ta chỉ còn biết bò đến thành bồn và cầu xin: “Anh hai, cô Phùng đang ở trên chiếc xe BMW phía sân sau, chúng tôi cũng chỉ là nhận lệnh cô ta...”
Hai tiếng súng vang lên khiến nước trong bồn bỗng chốc bị nhuộm đỏ, tên bắt cóc bị gãy tay cũng không ngoại lệ, nhận một phát súng vào đầu và máu chảy thành sông.
Anh ta sử dụng khẩu súng quân dụng 64 bản nâng cấp có nòng giảm thanh.
Thanh niên đó ném khẩu súng vào đống cỏ và qua loa chôn nó đi, anh ta huýt sáo một cái, hai tên thuộc hạ lập tức xông vào ngay, họ dìu tôi đi men theo một con đường nhỏ đầy những cây tùng gai và đi thẳng đến nhà nhà xưởng bị bỏ trống ở sân trước.
Còn người đàn ông cứu tôi đã chạy đến phía sân sau.
Toàn thân tôi ướt đẫm và tỏa ra mùi hôi thôi khó chịu, đến bản thân mình còn chán ghét một Trình Bảo Ái như thế, thảm hại, bất lực, dơ dáy và đáng sợ.
Hai thanh niên kia cẩn thận dìu tôi đi qua một khe cửa gỗ nhỏ hẹp, phía trong truyền đến những tiếng nói đứt quãng, họ dừng bước chân lại và nhìn nhau rồi cùng tôi trốn ở phía sau bức tường bê tông ở một con đường dốc.
“Cô Trình, cô hãy chịu đựng một chút, anh Trương phải lấy người từ trong tay của bí thư Phùng, cô hãy đợi một chút nhé.”
Tôi không biết là do cơn gió lạnh từ núi thổi qua hay do bên cạnh mà tôi khẽ rùng mình một, cách một cái bàn vuông vức bằng đá, tôi nhìn thấy Trương Thành Nam sau hai ngay hai đêm xa cách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng tơ lụa màu tím, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng màu đen kiểu vintage, trên tay cầm một bộ bài tây, anh rút một lá còn lại bày ra hết trên mặt bàn bám đầy lớp bụi dày đặc, anh ho khan vài tiếng nhìn về phía Phùng Bình Mạn đang ở phía đối diện.
Trương Thành Nam vẫn thế, không hề thay đổi gì cả.
Chắc chắn và tràn đầy sức mạnh.
Trên áo anh có đính một cái đồ cài áo bằng ngọc Hổ Phách, anh quay mặt qua để lộ cánh tay vạm vỡ có hình xăm đầu rồng màu đen, anh bình tĩnh ít nói và thư thái ngậm một điều xì gà Mexico.
Phùng Bình Mạn nhìn Trương Thành Nam không nói gì cả mà đánh bài, vẻ mặt ông ta nham hiểm, kiểu xa cách nguy hiểm này của anh là bộ dạng ông ta chưa từng gặp bao giờ.
Trong không khí mang vẻ nguy hiểm và kỳ lạ, Phùng Bình Mạn dò thám hỏi: “Có chuyện gì mà phải gấp gáp tìm tôi như thế, lại không nói gì cả, đã gặp chuyện phiền phức sao?”
Trương Thành Nam ném ra một lá Q cơ, họ dùng răng cắn chặt điều thuốc, khói thuốc khiến họ phải nheo hết mắt lại và anh lạnh lùng nói một câu: “Bí thư Phùng.”
Sau khi anh và Phùng Thủy Hoài ấn định ngày kết hôn thì anh đã sửa cách gọi là bác trai, bây giờ bỗng dưng lại thay đổi cách xưng hô khiến Phùng Bình Mạn hơi khó hiểu: “Thúy Hoài giở thói cô chủ sao?”
Trương Thành Nam không nói gì cả, anh chỉ chậm rãi sờ sờ vào chiếc nhẫn bằng ngọc ở ngón tay cái, Phùng Bình Mạn khuyên nhủ anh: “Thúy Hoài được chiều chuộng quen nhưng tính nó không hề xấu xa, chỉ là hơi ranh thôi, không hề hấn gì cả, cậu hãy bao dung cho nó nhiều hơn, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, trước khi nghỉ hưu sẽ sắp xếp cho cậu ổn thỏa, sau khi nghỉ hưu tôi chỉ có đứa con gái này, hai đứa cũng không phải lo cuộc sống mấy chục năm sau sẽ không thoải mái, làm chính trị ít nhiều cũng phải tích lũy chút tài nguyên”
Trương Thành Nam giữ những lá bài ở tay trái, tay phải giữ lấy điếu thuốc và nhìn ông ta bằng ánh mắt nham hiểm: “Bí thư Phùng nếu như đã biết tính cách cô ta như thế thì nên cảnh cáo cô ta những gì không nên làm, bây giờ gây ra chuyện tày trời thì đừng trách tôi không niệm tình cũ”
Anh ném ra con A chuồn, ván bài này con A chuồn là át chủ bài, anh phá vỡ nhà cái thì cũng có nghĩa là dừng việc hợp tác với thế giới ngầm lại.
Sắc mặt Phùng Bình Mạn đột nhiên thay đổi.
“Thành Nam, cậu đang muốn làm khó bác trai sao?”
Trương Thành Nam dùng đầu lưỡi liếm răng cửa một cái phả ra một làn khói trắng trời: “Bí thư Phùng làm đám tang, ông sáu mươi tuổi mất con gái.”
Từ cánh cửa bị khóa chặt bằng túi cát, Tiến Bình đích thân mang một người phụ nữ thì ống cống hôi thối vào nhà xưởng, động tác của anh ta rất thô bạo, hoàn toàn không để tâm đến việc da thịt người phụ nữ đang ma sát với nền đất, Phùng Thúy Hoài khóc lóc liều chết ôm lấy phần quần áo bị ma sát ngay trước ngực, cô ta hét lớn gọi bố! Con không có làm! là Thành Nam đã hiểu lầm con! Con chỉ là đi ngang qua thôi!
Những con quạ ở nóc nhà nghe thấy tiếng động bèn sợ sệt bay hết đi, những cọng lông bay xuống dính chặt môi cô ta. Cô ta bất giác nuốt nghẹn và mắc nghẹn ở cổ họng đến mức đỏ hết cả mặt lên.
Phùng Bình Mạn thất kinh mặt mày, ông ta chỉ vào đứa con gái bị hành hạ như thể tù nhân: “Trương Thành Nam, cậu có ý gì đây?”
Tiến Bình đấm một cái vài sống mũi của Phùng Thúy Hoài, cú đấm này nhanh gọn dứt khoát khiến mũi Phùng Thủy Hoài bẹp xuống và máu thịt lẫn lộn.
Cô ta bật khóc thút thít như thể mới trải qua một chuyện khủng khiếp vậy, cô ta mặc kệ vết máu sền sệt và nhìn Trương Thành Nam bằng ánh mắt khó tin: “Em không có, hiểu rõ em mà.”
Trương Thành Nam khẽ cử động ngón tay, khuôn mặt anh ta không biểu cảm và nhìn người phụ nữ trước mặt: “Trình Bảo Ái là do cô bắt cóc có đúng không”
Phùng Thúy Hoài khóc lóc lắc đầu nhưng không nói chữ nào cả.
Tên của tôi giống như quả bom dưới đáy nước vậy, phát nổ khiến Phùng Bình Mạn không còn nguyên vẹn nữa, những chữ này mang ý nghĩa địa vị cao quý của người phụ nữ, còn con gái của ông ta lại không biết điều phạm lỗi tày trời, ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào người của Phùng Thủy Hoài: “Thúy Hoài, rốt cuộc con đã làm gì vậy!”
Phùng Thủy Hoài cứ không ngừng phủ nhận, phủ nhận cho đến phút cuối bèn đánh mất đi sự cố chấp, cô ta nước mắt ướt đẫm nhìn Phùng Bình Mạn hét lớn: “Bố, con chưa bao trải qua sự thất bại như thế, bố không hiểu đâu, biết rõ người chồng tương lai của mình chỉ xem mình như một cái bàn đạp, đến sự tôn trọng và sự chung thủy cũng không dành cho mình, con giương mắt nhìn anh ta mang toàn bộ sự dịu dàng dành cho người khác, bố nói cho con biết đi, con làm sao có thể chịu đựng được chứ.”
Phùng Bình Mạn đau lòng hét lớn: “Thúy Hoài, con quá hồ đồ rồi!”
Trương Thành Nam vẫn không lay động, anh làm đứt đầu thuốc: “Bí thư Phùng, lần này ông không giữ nổi cô ta đâu, mặt mũi của ông vẫn chưa đủ.”
“Thành Nam, Thúy Hoài ngu ngốc, sự trừng phạt thích đáng tôi không thể ngăn cản, dù sao cũng phải cho cậu một câu trả lời rõ ràng, chỉ cầu xin cậu hãy niệm tình nó là vợ chưa cưới của cậu, cũng niệm tình tôi...”
Chưa đợi ông ta nói hết thì Tiến Bình gật đầu về phía đó, hai tên đàn em nhanh chóng hiểu ý và dìu tôi đi vào hiện, âm thanh không cao không thấp, chỉ nói bằng âm lượng vừa đủ nghe: “Anh Trương, vết thương của cô Trình rất nặng, chắc là bị hủy nhan sắc mất rồi.”
Khoảnh khắc Trương Thành Nam quay lưng lại thì tôi cuộn tròn cơ thể mình lại và không dám đối diện với anh, anh ném cái nhẫn về phía Tiến Bình và ôm tôi vào lòng anh, anh sợ tôi sẽ làm vết thương rách to hơn nữa nên dùng một tay ôm lấy tôi và giữ chặt bàn tay đang nắm lấy vết thương của mình, anh trách móc: “Bình tĩnh lại nào, Trình Bảo Ái, nhìn rõ ràng này, là tôi.”
Giọng điệu của anh rất bất lực, ủ rũ, ngập ngừng, giống như con dao đang chóc ngoáy tôi vậy.
Tôi mặc kệ vùng vẫy khỏi anh, dù đã thử nhiều cách khác nhau nhưng vẫn không chạy trốn khỏi vòng tay của anh, anh dịu dàng ôm lấy hồng tôi và hôn lên cái trán dơ bẩn dính đầy cát của tôi: “Không xấu xí, lấy tay ra nào, Tiểu Ngũ.”
Tôi từ từ bỏ tay xuống trong sự nịnh nọt của anh và sợ sệt ngẩng đầu lên, từ trong ánh mắt của anh tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên, anh không ngờ Phùng Thúy Hoài lại ra tay tàn bạo như vậy, không chỉ muốn trút giận mà muốn rắp tâm hủy hoại dung nhan của tôi.
Anh cắn chặt răng, đầu ngón tay hơi run nhẹ, khi anh chạm vào vết thương thì run càng dữ dội hơn nữa, tôi biết anh đang cảm thấy rất khó chấp nhận đối với diện mạo này của tôi, tôi đẩy anh ra và dùng tay che mặt lại.
Trương Thành Nam ôm chặt lấy tôi giống như muốn ép tôi vào trong xương cốt của anh vậy, anh không ngừng lặp đi lặp lại đó là lỗi của anh, anh không nên đẩy tôi vào tình huống nguy hiểm như thế.
Hơi ấm cơ thể nóng ẩm và hơi thở mùi bạc hà quen thuộc khiến tinh thần vốn đang điên loạn của tôi bỗng chốc bình phục trở lại, tôi vùi đầu vào lòng anh khóc lớn và không muốn bất kỳ tia sáng nào chiếu vào người tôi cả.
Tiến Bình đang đứng đó chờ đợi, Trương Thành Nam vẫn chưa đưa ra chỉ thị nên anh ta không dám tự ý quyết định, anh sợ sự việc vẫn còn hướng giải quyết khác, nếu tự quyết định e là không thể quay đầu lại.
Anh ta ghét sát tai anh: “Anh Trương, cô Phùng phải xử lý thế nào đây”
Trương Thành Nam ưỡn ngực trong khi tôi vẫn còn đang nép sát khuôn mặt trái có vết sẹo vào đó, anh cởi nút áo nhưng vẫn không thể khống chế nổi sự tức giận của mình khiến nó bung hết ba cái nút áo ra.
“Muốn giải quyết thế nào cũng không cần phải e ngại.”
Phùng Bình Mạn lẽ ra vẫn còn đang cố gắng hết sức thay Phùng Thủy Hoài cầu xin nhưng khi nghe câu trả lời vô tình vô nghĩa của Trương Thành Nam thì tiếng cầu xin bỗng mắc nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt trở nên trắng bệch và để lộ gân xanh: “Trương Thành Nam, cậu dám động vào con gái tôi thì tôi sẽ khui hết chuyện của cậu ra, chỉ trong một đêm cậu sẽ trở thành tù nhân!”
Tiến Bình đứng thẳng người và dậm chân nói: “Thư kỳ Phùng, ông đừng xem thường anh Trương, Thẩm Quốc Minh và Quan Lập Thành đang phản kích lại nhưng anh Trương cũng chưa đến nổi sụp đổ, ông tốt nhất nên im lặng và coi như không biết gì, không ai trong chúng ta là người trong sạch cả.”
Anh ta quay mặt nhìn về phía Phùng Thúy Hoài: “Anh Trương là một công dân tuân thủ pháp luật, cô Phùng cũng không đến nỗi phải chết, sau này nằm một chỗ mới có thể an phận thủ thường và không còn gây rắc rối cho bí thư Phùng nữa.”
Tên đàn em đang trông chừng bên ngoài cửa nhà xưởng bỗng mang theo kính viễn vọng chạy đến: “Anh Trương, anh ta đến rồi.”
Trương Thành Nam ôm lấy tôi không động đậy.
Bốn chiếc xe bọc thép việt dã đang bảo vệ một chiếc xe Jeep bọc thép quân dụng từ từ dừng lại ở trước cánh cửa gỗ, mười mấy người đặc cảnh cầm súng nhắm vào trong khu nhà xưởng trống trơn và náo nhiệt bên trong, Quan Lập Thành khi đến đã nắm được tình trạng của tôi, anh ấy tuần tra xung quanh, khi nhìn thấy cảnh này thì không hề phản ứng lớn và bình tĩnh cởi áo khoác ra đắp cho tôi rồi lấy từ trong tui quần ra một cái khăn lụa màu trắng.
“Ông Trương nhanh hơn cả tôi đấy.”
“Tham mưu trưởng Quan!” Phùng Bình Mạn dường như đã vớ phải một nắm cỏ cứu mạng vậy, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Phùng Thủy Hoài đang nằm bệt ở dưới đất: “Cứu con gái tôi, Trương Thành Nam điều binh rời khỏi ổ, cậu ta là tên giết người ở Hà Bắc, là tên tội phạm buôn lậu ở Đông Bắc đấy! Tôi có bằng chứng, tôi đồng ý phối hợp với ông trình báo cho trung ương, tất cả công lao tôi không cần nữa, chỉ cần tham mưu trưởng Quan bảo vệ con gái tôi rời khỏi nơi này.”
Quan Lập Thành bình thản nhìn Phùng Bình Mạn một cái: "Bí thư Phùng dường như đã quên mất một điều rồi, người lệnh thiên kiêm hủy dung nhan là vợ của tôi đấy, vợ yêu của tôi bị tổn thương mà còn dùng công danh để đổi lấy lợi lộc thì không phải hành vi của một quân tử.”
Tia hy vọng cuối cùng trong ánh mắt của Phùng Bình Mạn đã bị dập tắt đi, ông ta lẩm bẩm vài câu và để mặc cho đám đàn em vác Phùng Thủy Hoài vào trong cốp sau của chiếc xe, những đàn em giữ lấy ông ta, dù ông ta có cố gắng liều mạng cầu xin cũng không thể ngăn lại vòng luân hồi báo ứng.
Quan Lập Thành ngồi bệt xuống và kéo tôi qua từ vòng tay của Trương Thành Nam, anh không buông tay ra, khỏe mỗi của Quan Lập Thành cười lạnh lùng đầy ẩn ý: "Ông Trương, vợ yêu của tôi dưới sự chăm sóc của anh bỗng bị họa lây, món nợ này tôi sẽ tính với anh sau”
Anh ấy dừng lại vài giây: "Có lẽ rất nhanh thôi.”
Tiến Bình thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, mới đắc tội với bí thư Phùng xong, bây giờ lại chọc tức Quan Lập Thành, thật là lợi bất cập hại, anh ta cúi người nhắc nhở Trương Thành Nam: “Trên danh nghĩa chúng ta không thể đấu lại anh ta đâu, cô Trình là vợ của anh ta.”
Trương Thành Nam nghĩ ngợi rất lâu mới rút lại cánh tay đang khoác lấy người tôi.
Quan Lập Thành ôm lấy eo tôi và dùng khăn lụa lau đi vết máu đọng trên khuôn mặt tôi, tôi né tránh và vùi đầu xuống đầu gối, anh ấy dùng sức nâng cắm tôi lên và không cho phép tôi tránh khỏi ánh mắt của anh ấy.
Bình luận facebook