Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Để em phải chịu ấm ức rôi!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Từ bến cảng Hồng Kông Ma Cao, chúng tôi quay trở lại 1902, đoàn xe xếp hàng ngay ngắn dừng ngay trước lối vào cửa chính của sòng bạc.
Lúc xuống xe, trong bầu không khí tấp nập khách khứa ra vào của quán bar bên đường, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cậu em bảo vệ nhắc đến anh Hai Sói với thái độ thần bí khó đoán, tôi vừa nghe thấy liền hiểu được mọi chuyện ngay tức khắc, rất có thể ông chủ đứng sau quán bar này chính là Tổ Tông.
Một mặt anh ta cố làm ra vẻ tha cho Trương Thành Nam một con đường sống, tập trung tâm trí vào việc của Quan Lập Thành, một mặt lại miệng nam mô, bụng bồ dao găm, thực hiện công tác giám sát nhất cử nhất động của Trương Thành Nam từ bên ngoài, thực hiện cả hai việc cùng một lúc, phần lớn là có ý đồ muốn hốt gọn một mẻ.
Việc Tổ Tông muốn nuốt gọn cả hai giới hắc đạo và bạch đạo đã là chuyện rõ mồn một, không cần ai nói cũng biết, xem ra chuyện người ta đồn rằng anh ta muốn thay thế vị trí Thẩm Quốc Minh, trở thành vua một cõi cũng không phải là không có căn cứ.Tôi và Đầu Trọc đi theo Trương Thành Nam vào phòng làm việc trên tầng ba, anh đi vòng qua góc bàn, mở ngăn kéo tủ dưới cùng rồi lấy ra một cuốn sổ đã cũ đến mức vàng héo cùng với một bao diêm, anh đưa tay xoa bìa sổ và nói, "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sao tôi có thể để Thẩm Hạo Hiên dễ dàng lấy được những bằng chứng mà anh ta đang mỏi mắt tìm kiếm chứ?"
Anh quẹt một que diêm, ánh lửa đỏ lóe lên, anh đem một góc cuốn sổ ghé vào que diêm đang bốc cháy bừng bừng, Đầu Trọc nhìn thấy không khỏi bàng hoàng, cậu talao đến định giật cuốn sổ từ tay anh nhưng tôi lập tức ngăn cậu ta lại rồi khẽ lắc đầu.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội thiêu đốt thứ đồ vật mà Thẩm Hạo Hiên mỏi mắt tìm kiếm, cuốn sổ cũ kĩ ban đầu đã biến thành những mảnh vụn nhỏ chỉ trong chốc lát. Trương Thành Nam thả lỏng đầu ngón tay, chăm chú nhìn đống tro tàn nhăn nhúm dưới chân, "Trên đời này có ba thứ mà Thẩm Hạo Hiện muốn. Thứ nhất là chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, thứ hai là đầu của Quan Lập Thành và tôi, thứ ba chính là Trình Bảo Ái. Anh ta đã sớm từng bước triển khai ván cờ của mình, cho đến hôm nay, mỗi hiệp đấu của anh ta đều diễn ra vô cùng đặc sắc, không thể bắt được một chút sai lầm và thiếu sót nào. Trong thế đối đầu của ba quốc gia ở vùng Đông Bắc năm xưa thì cuộc chiến của Thẩm Hạo Hiên là cuộc chiến thắng đẹp nhất. Anh ta đã mất quá nhiều thời gian để ẩn nấp và chịu đựng nên chừng nào còn chưa đạt được mục đích thì anh ta sẽ không thay đổi đầu. Giá trị của cuốn sổ có thể đẩy nhanh quá trình Quan Lập Thành rớt đài, vậy thìtại sao tôi lại tự tay hủy đi lá chắn duy nhất của mình chứ? Đó là bởi vì một khi Quan Lập Thành thất bại thì người tiếp theo sẽ là tôi. Hiện giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để tôi quay về Đông Bắc tranh đoạt, chuyện này còn thiếu một bước cuối cùng nữa.”
Trương Thành Nam lật ngược cái gạt tàn thuốc lại, không gian thiếu dưỡng khí khiến vết cháy đen bên trong không thể tiếp tục cháy bùng lên, “Đi tìm vài con ngựa thông minh, thay phiên nhau túc trực ở dưới tầng hầm bất kể ngày đêm, tuyệt đối không được lơ là các nhà kho ở bến cảng Hồng Kông và Ma Cao, đống hàng giả của Trần Cường tới rất đúng giờ.”
Đầu Trọc nghe anh nói vậy thì vô cùng khó xử, "Đám người mai phục của Thẩm Hạo Hiện vẫn chưa rút lui, chúng ta huy động nhân công vận chuyển hàng hóa cũng phải cần tới sáu, bảy chiếc xe tải, làm như vậy liệu có quá bắt mắt không?" "Quan Lập Thành không ở Ma Cao, năm mươi cảnh sát đặc nhiệm vẫn đang đợi lệnh, mà Thẩm Hạo Hiên lại không có quyền điều động, anh ta chỉ đang cải trang để dọa chúng ta thôi. Thẩm Hạo Hiên không ngu, anh ta biết đối đầu với tôi sẽ mang lại cho mình nhiều lợi ích hơn."
Đầu Trọc nói đã rõ.
Cậu ta nói rồi quay người đi trước, tôi liếc nhìn Trương Thành Nam một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó, mà anh lại nhân lúc rảnh rỗi khẽ gọi một tiếng “Tiểu Ngữ”.
Nghe vậy, tôi bất chợt khựng lại.
Tôi và anh nhìn thẳng vào mắt nhau trong gươngqua khung cửa kính trong suốt, anh đưa tay về phía tôi, tôi không có phản ứng gì mà chỉ đứng im tại đó, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, kiên nhẫn đợi tôi đáp lại lời nói của anh.
Tôi lười tiêu tốn thời gian của mình để đứng đây giằng co với anh vì sau những lần giằng co với anh thì phần lớn người thua cuộc vẫn là tôi. Không phải do sức chịu đựng của tôi không bằng anh, mà là mảnh lưới tình do chính anh giăng ra luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Mọi sự xảo trá tại quái và tính tình càn rỡ của tôi đều đã bị tiêu hao sạch sẽ kể từ khi sa vào sự lôi cuốn mê người của anh, lực hấp dẫn đó giống như một vùng biển rộng lớn làm cho tôi từng bước từng bước một đắm chìm vào nó, và một khi đã bước vào điểm chính giữa của dòng xoáy thì chính tôi cũng không còn sức để đấu tranh mà cứ thế chìm dần, sự vùng vẫy của tôi sẽ ngày càng mờ nhạt hơn rồi biến mất hoàn toàn.
Tình yêu là một thứ mong manh và vô dụng nhất trên đời này.
Anh nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của tôi rồi kéo tôi vào vòng tay của anh, mặc dù đã dùng hết sức vùng vẫy khỏi đó nhưng cũng không tài nào thoát ra được, anh hung hăng ôm lấy tôi thật chặt, tựa như muốn mang tôi dung nhập vào cơ thể của anh, một bên má áp sát vào cơ ngực nóng bỏng, đôi môi mỏng của anh đặt bên vành tai, hơi thở nóng hổi, như có như không lướt qua tựa như hàng trăm nghìn con côn trùng đang cố gắng tận dụng mọi sơ hở để luồn lách vào tận đáy lòng tôi, "Vẫn còn trách anh sao?"Tôi ngoan cố không đáp lời.
Anh hiểu rõ tính khí của tôi nên cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ khẽ mỉm cười nuông chiều, để mặc cho tôi la lối sòm, một hồi lâu mới nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, như thể có hàng trăm hàng nghìn lời muốn nói nhưng đều bị nghẹn lại, lời đến bên miệng nhưng nói không xong, kể cũng không rõ, sau cùng chỉ đúc kết thành một câu, "Chuyện của Tưởng Lan làm Tiểu Ngũ phải chịu ấm ức rồi."
Anh vừa dứt lời thì sống mũi tôi cũng không kìm được mà cay xè, một luồng khí xót xa xộc thẳng lên trán, tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt không cảm xúc dựa hẳn lên người anh, "Em không ấm ức, chỉ cần anh biết anh đang làm gì là được rồi!"
Anh tựa người vào bàn, đặt tôi đứng vào giữa hai chân anh rồi ôm chặt lấy, năm đầu ngón tay trắng trẻo thon dài lướt qua mái tóc đen dài của tôi. Đã từ rất lâu rồi chúng tôi không lặng lẽ ôm nhau như thế này. Tôi đang đứng nên dáng vóc cao hơn anh hằn một cái đầu, cũng không biết từ khi nào mà hai mắt lại bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo, trong tâm trí vẫn còn vang vọng câu nói của Tổ Tông hỏi tôi: Có sợ không?
Tôi sợ chứ!
Tuy tôi không nói không rằng nhưng suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ sợ mất đi.
Tối ngày hôm sau, người của Báo Đốm và Đầu Trọc được chia thành hai nhóm, mang theo một số hàng ma túy mẫu đến hang ổ của Mười Bốn K để hội họp với Hanh Kinh, Trương Thành Nam hẹn gặp TrịnhMạc Lâm ở Lạc Sầu Môn, còn Tưởng Lan thì kể từ khi cô ta xuất viện đến nay, tôi vẫn chưa gặp lại cô ta lần nào, đám đàn em của 1902 đều rất kiêng dè quan hệ căng thẳng giữa hai chúng tôi, dù đứng trước mặt ai trong hai người thì đều không dám nhắc đến tên người kia dù chỉ một chữ.
Tôi dẫn theo hai người vệ sĩ rồi tiến vào sòng bạc, âm thầm quan sát các sảnh lớn và những người đánh bạc. Người điều hành sòng bạc theo dõi các sảnh đánh bạc nói với tôi rằng trong hôm nay và ngày mai sẽ có một vài nhân vật lớn đến đây chiếu cố, đầu tiên là đám người Venice đánh bạc một lượt, sau đó là 1902.
Tôi hỏi bâng quơ xem đó là những nhân vật lớn nào. "Tin tức đến từ quán bar phía đối diện, ban lãnh đạo Tỉnh ủy ở Long Giang, con hổ lớn nhất ở Đông
Bắc."
Tôi sững sờ hỏi lại, "Họ Thẩm sao?"
Nhà điều hành sòng bạc liền đáp cũng phải đến tám, chín phần là như vậy.
Thẩm Hạo Hiên vừa lấy được số tài khoản giả, đổi với anh ta mà nói thì đây chính một cơ hội tốt để tiến hành sắp xếp mọi chuyện, anh ta không biết sự thật nên cũng không thể phát hiện được gì, ngoại trừ Thẩm Quốc Minh ra thì làm gì còn ai dám tự xưng là con hổ lớn nhất của ở Đông Bắc chứ?
Ông ta không thể vô duyên vô cơ, tự nhiên chạy đến Ma Cao một chuyến như vậy được, nếu đã đến đây thì chắc hẳn ông ta đã có dự định và suy nghĩriêng của mình.
Tôi đang mải mê phỏng đoán mưa tính của ông ta thì đột nhiên có một tên đàn em mặt non choẹt từ phía sau đuổi đến, cậu ta bước tới trước mặt tôi và đưa cho tôi một chiếc hộp, "Cô Lauren, có một bà chủ đưa cái này cho cô."
Nghe cậu ta nói vậy làm tôi không khỏi sửng sốt, cả giới thượng lưu ở Ma Cao đều biết rằng tôi là một người phụ nữ bị ghẻ lạnh, làm sao lại có thể có người yêu thích tôi được chứ?
Tôi gỡ tờ giấy bọc ra, bên trong là một con heo đất làm bằng vàng ròng, món đồ chơi nhỏ rất lạ mắt, kiểu dáng cũng khá ngây ngô, tôi muốn hỏi đây là quà của bà chủ nào tặng cho mình để mai sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đáp lại tình cảm này thì tên đàn em đã đi mất từ lúc nào, chốc lát sau đã không còn chút vết tích.
Tôi hơi hiểu ra được vài phần, liền dùng đầu ngón tay út đâm vào cái lỗ hẹp trong chiếc hộp, bên trong đó có một mảnh giấy được đẩy ra, tôi mở ra xem thử một chút. Trong tờ giấy là một tấm bản đồ đơn giản thể hiện các trục đường chính, một vài địa danh và một quán trà ngọt ở Ma Cao, điều đặc biệt là ở đây còn được khoanh tròn lại bằng bút mực đỏ.
Chỉ vì muốn chuyển lời mà lại phải tốn nhiều thời gian vẽ tranh như vậy chứng tỏ người này rất thận trọng, thân phận cũng đặc biệt, tôi cố gắng ghi nhớ kết cấu của Cửu Khúc Hồi Tràng, sau đó ung dung thản nhiên vò nát mảnh giấy rồi ném vào đèn nước ở góc tường, đợi đến khi mảnh giấy thấm đẫm nước,chữ viết nhòe đi thì tôi mới rời khỏi đó.
Tôi tìm bừa một lý do để tống khứ đảm vệ sĩ canh giữ ra ngoài sau đó chọn được hai tên đánh bạc không quen biết tôi trong sòng bạc, đưa cho mỗi người một khoản tiền coi như phí bịt miệng rồi bảo anh ta đưa tôi đến nơi trong hình.
Quán trà nằm ở một nơi cực kỳ khuất tầm nhìn, nhìn qua là biết đây là nơi diễn ra các giao dịch ngầm trong bóng tối, mọi người đều đến đây bàn bạc công chuyện làm ăn hay tìm hiểu tình hình của giới xã hội đen. Tôi dựa theo gợi ý tìm được một căn phòng trang nhã ở cuối hành lang trên tầng hai. Cửa để mở nhưng lại bị tấm màn che khuất một nửa. Chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là tôi đã có thể hiểu ra mọi chuyện, sao tôi lại có thể không phân biệt được mật vụ được huấn luyện khác người là như thế nào chứ?
Tôi khẽ họ khan vài tiếng để ra hiệu người phụ nữ trong phòng, cô ta đang dựa vào bệ cửa sổ để cho cá ăn, dáng vẻ yểu điệu thướt tha mê hoặc người nhìn, tựa như một viên ngọc bích xinh đẹp và tao nhã. Nhìn từ một góc độ nào đó mà nói thì tôi cảm thấy cô ta khá giống tôi.
Trên tay người tài xế đang đỡ một chiếc áo choàng được may bằng loại tơ lụa cao cấp, anh ta khẽ cúi người rồi cất tiếng chào: "Bà chủ Quan." Tôi ngồi trên ghế gỗ lê, người tài xế đứng bên cạnh cung kính rót một chén trà hoa hồng rồi vội vàng lui xuống, lúc ra đến cửa còn cẩn thận quay người đóng cửa.
Trà hoa hồng có vị ngọt ngậy, tôi thử nhấp mộtngum rồi đổ trà vào ống nhổ, "Tâm trạng cô không tối, xem ra Thẩm Quốc Minh đối xử rất tốt với cô “
Người phụ nữ kia nghe tôi nói vậy cũng không có bất cứ phản ứng nào mà chỉ ung dung tiếp tục cho cá ăn, xong việc mới chậm rãi nói: “Máy bay chuyên dụng của Thẩm Quốc Minh sẽ đáp xuống Ma Cao vào tối ngày mai."
Mọi việc đều nằm trong dự đoán nên tôi vẫn rất bình tĩnh, "Ông ta tới đây làm gì?"
Người phụ nữ đó lấy ra một chiếc khăn tay hình vuông, lau sạch lớp bột khô giữa các ngón tay, "Hình như là tới tìm cô."
Nghe vậy, tôi liền ngước mắt lên nhìn cô ta.
Cô ta lại nói tiếp: "Những thứ khác thì tôi cũng không biết. Tuy tôi là người đầu ấp tay gối với Thẩm Quốc Minh nhưng bà Ba cây mình có danh phận nên tác quai tác quái, chèn ép tôi ở mọi mặt, khó khăn lắm mới nghe ngóng được chút tin tức thì lại bị bà ta nhảy vào phá hoại. Sống những tháng ngày như thế ở nhà họ Thẩm cũng không dễ chịu gì.
Vô duyên vô cớ lại than thở điều này với tôi cũng chỉ là để hy vọng cô ta có thể mượn tay tôi, lật đổ địa vị của bà Ba trong nhà họ Thẩm, giúp cô ta có được vị trí mong muốn. Điều này đối với tôi mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, dù ngu ngốc thế nào thì tôi cũng hiểu được chút đạo lý này. Nhưng bây giờ tôi còn không thể tự lo cho mình, mà dù gì thì bà Ba cũng là bà chủ của nhà họ Thẩm, cho dù đầu óc bà ta không nhanh nhạy nhưng chỉ cần địa vị của bà ta còn đó thì muốn dọn dẹp sạch sẽ ai cũng là việc hết sức dễdàng. Lúc này Tế Kỳ lại gấp gáp đem tin tức Thẩm Quốc Minh chuẩn bị tới Ma Cao nói với tôi, rõ ràng là muốn tranh thủ lợi dụng cơ hội này nhờ tôi giúp đỡ.
Tôi nhàm chán ngồi nghịch nắp ấm trà,"Tôi sẽ tùy cơ ứng biến, cũng phải xem lần này Thẩm Quốc Minh định ở lại đây bao lâu, trong khoảng thời gian đó cô cũng phải an phận một chút, dù sao thì bà Ba cũng không phải ngọn đèn hết dầu đâu."
Cô ta nghe tôi nói vậy thì bật cười và nói rằng chỉ cần bà chủ Quan ra mặt thì nhất định sẽ thành công.
Cô ta ngồi cạnh tôi, tao nhã pha một tách trà khô, "Dạo gần đây ở Đông Bắc dấy lên một vài tin đồn nên Thẩm Quốc Minh đã vội vàng quyết định bay đến Ma Cao, có lẽ vì trong lòng ngứa ngáy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, muốn chiêu nạp cổ, gái nhà Trương Thành Nam có thai, cô Lauren không được yêu chiều như lúc đầu, hiện giờ ba tỉnh miền Đông Bắc đều nghi ngờ Lauren chính là người của Trình Bảo Ái."
Bỗng nhiên cô ta lại chuyển chủ đề, "Có cần tôi xử lý Tưởng Lan không? Hiện giờ giữ cô ta lại sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi, lòng dạ đàn ông là thứ không thể mang ra đánh cược đầu, ai cũng biết cô ta muốn mượn đứa con của mình để một bước lên mây, chẳng lẽ cô không cảm thấy sao?"
Tôi cười khẩy, "Cô ta không ngu ngốc như vậy. Bây giờ cô ta chỉ đang cưỡi ngựa xem hoa, để ý tình hình thế nào mới tính được bước tiếp theo. Cô ta chấp nhận hy sinh chính bản thân mình để giúp Trương Thành Nam gài bẫy Trịnh Mạc Lâm, quyếtđịnh vứt bỏ gà nhà để có thể điều khiển được cả Sở cảnh sát Ma Cao, mang lại lợi ích cho mình thì Trương Thành Nam này cũng quá tính toán rồi. Kể ra thì Tưởng Lan cũng rất đáng thương, Cảm giác tội lỗi vô hạn bắt nguồn từ việc cô ta mang thai đã là một canh bạc mà cô ta ra sức giành lấy. Nếu như có thể ở bên nhau lâu dài thì liệu ai có thể đảm bảo rằng tôi và Trương Thành Nam sẽ tình nồng ý đượm cả đời chứ? Tôi có nhiều đường lui cho riêng mình, đàn ông bạc tình dễ thay đổi, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta khó lòng mà coi như chưa có gì xảy ra. Cô ta đã hại chết Lỗ Minh Nguyệt, lật đổ Trần Trang, lỡ một ngày nào đó tôi cũng thất bại thảm hại thì sao? Hiện giờ cho dù cô ta không có được tình yêu đích thực nhưng cũng là người độc nhất vô nhị trong đám gái điểm nhà Trương Thành Nam. Còn nếu như tôi có thể thành công thì đứa con chính là bùa hộ mệnh duy nhất của cô ta.”
Tôi mở nắp lò, thêm vào đó một thìa mồi hương, "Đồ của Trương Thành Nam hay Trịnh Mạc Lâm thì cũng không thể thoát khỏi mối quan hệ rắc rối, còn đám gái của ông ba Trương, hắc đạo không động, bạch đạo cũng chê phiền phức, cuối cùng thì ai mới là người tiếp quản? Người bình thường không muốn kết hôn, chẳng lẽ định hiu quạnh cả đời hay sao? Đứa con riêng nắm giữ quyền lực là chỗ dựa của cô ta và cũng là nỗi nhục nhã mà Trương Thành Nam phải đối mặt. Nếu so về mặt tình cảm thì cô ta không phải là đối thủ của tôi, hoặc phấn chấn quyết đánh đến cùng, hoặc tự làm mình bẽ mặt. Làm sao mà Trương Thành Nam có thể thừa nhận mình bị cắm sừng chứ? Thânthể của Tưởng Lan chỉ có thể là của anh ta, anh ta không chăm sóc cho cô ta tử tế thì là anh ta vô tình vô nghĩa, đàn em không tin phục thể là anh ta liền bỏ lớn lấy nhỏ."
Tôi ghé vào làn nước suối trong veo, rửa sạch chỗ mồi hương trong tay, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm trà. Tề Kỳ nói rằng cô ta không thể ra ngoài quá lâu, bảo tôi nên chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Thẩm Quốc Minh, "Hoặc là Thẩm Quốc Minh chỉ đến xác mình, hoặc là ông ta đã biết cô chính là Lauren. Ông ta muốn đe dọa dụ dỗ cô thỏa hiệp. Trong phòng làm việc của ông ta vẫn giữ lại bàn cờ, quân cờ mà cô và ông ta đã dùng để chơi cờ. Xem ra tâm tư của ông ta đối với cô không đơn giản."
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta, trong lòng đã biết rõ điều này từ lâu, "Cô yên tâm mục đích của hai chúng ta khác nhau, tôi bày mưu tính kế giúp cô, còn cô thay tôi làm việc.
Cô ta gật đầu với tôi rồi đi về phía cửa, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì liền dừng lại nói, "Bà chủ Quan, cô có ấn tượng gì với chuyện hoa nghệ tây trong người cô không?"
Hoa nghệ tây đã khiến tôi vô sinh, nó giết chết quyền phụ nữ của tôi, đó là nỗi ân hận, cơn ác mộng và là nút thắt trong trái tim tôi. Tôi đứng bật dậy, "Cô biết ẩn tình trong chuyện này sao?"
Sắc mặt Tề Kỳ trở nên nghiêm trọng hơn, "Lần đầu tiên Thẩm QuốcMinh đe dọa bảo mẫu đã bị Thẩm Hạo Hiên biết chuyện rồi, mồi hương là do Trần Song Lực cung cấp. Anh ta cũng không có thái độ muốnngăn cản chuyện này. Lúc đó Thẩm Quốc Minh đã cho anh ta hai sự lựa chọn. Một là tuyệt đối không để cô sống sót, hai là làm cho cô mất đi khả năng sinh con mãi mãi. Năng lực của Thẩm Hạo Hiên không địch lại được Thổ Hoàng Đế, nếu Thẩm Quốc Minh đã coi cô là cái gai trong mắt thì cô cũng không có cách nào thoát khỏi ông ta. "
Có lẽ cô ta cũng bị sốc trước sự tàn ác của Thẩm Quốc Minh, sau khi kể lại chuyện đó cho tôi nghe xong thì sắc mặt của cô ta cũng tái xanh lại, "Đồ ăn, thức uống và cả nước tắm của cô cũng bị bảo mẫu bỏ không ít hoa nghệ tây vào, hoa nghệ tây trộn với dung dịch hydrogen peroxide không màu không vị. Để chắc chắn hơn, Thẩm Quốc Minh còn lệnh cho tài xế trộn mồi hương với mùi xăng khi cô ngồi trên xe “.
Nghe đến đây, bàn tay tôi vô thức siết chặt tách trà, gần như muốn dùng sức bóp nát nó, "Tôi không có ân oán gì với ông ta, tại sao ông ta lại dùng thủ đoạn độc ác đó để đối phó với tôi?" “Trong mắt của lũ đàn ông, thù oán là lý do để hủy hoại một con người sao? Thẩm Hạo Hiện có rất nhiều nhân tình, bọn họ là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ai nấy đều hung hăng ngang ngược. Nhưng Thẩm Quốc Minh khoanh tay đứng nhìn là do ông ta biết rõ đám người đó sẽ chẳng gây ra được tai họa gì, bọn họ không có đầu óc, không thuần khiết, hổ phụ không sinh khuyển tử, sao Thẩm Hạo Hiên lại có thể yêu bọn họ được chứ? Mà tầm quan trọng của cô đối với Thẩm Hạo Hiện đã khiến cho Thẩm Quốc Minh ngửi thấy mùi nguy hiểm, giới nhà giàu có thể đa tình nhưng tuyệt đối không được nặng tình, Thẩm Hạo
**********
Từ bến cảng Hồng Kông Ma Cao, chúng tôi quay trở lại 1902, đoàn xe xếp hàng ngay ngắn dừng ngay trước lối vào cửa chính của sòng bạc.
Lúc xuống xe, trong bầu không khí tấp nập khách khứa ra vào của quán bar bên đường, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cậu em bảo vệ nhắc đến anh Hai Sói với thái độ thần bí khó đoán, tôi vừa nghe thấy liền hiểu được mọi chuyện ngay tức khắc, rất có thể ông chủ đứng sau quán bar này chính là Tổ Tông.
Một mặt anh ta cố làm ra vẻ tha cho Trương Thành Nam một con đường sống, tập trung tâm trí vào việc của Quan Lập Thành, một mặt lại miệng nam mô, bụng bồ dao găm, thực hiện công tác giám sát nhất cử nhất động của Trương Thành Nam từ bên ngoài, thực hiện cả hai việc cùng một lúc, phần lớn là có ý đồ muốn hốt gọn một mẻ.
Việc Tổ Tông muốn nuốt gọn cả hai giới hắc đạo và bạch đạo đã là chuyện rõ mồn một, không cần ai nói cũng biết, xem ra chuyện người ta đồn rằng anh ta muốn thay thế vị trí Thẩm Quốc Minh, trở thành vua một cõi cũng không phải là không có căn cứ.Tôi và Đầu Trọc đi theo Trương Thành Nam vào phòng làm việc trên tầng ba, anh đi vòng qua góc bàn, mở ngăn kéo tủ dưới cùng rồi lấy ra một cuốn sổ đã cũ đến mức vàng héo cùng với một bao diêm, anh đưa tay xoa bìa sổ và nói, "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sao tôi có thể để Thẩm Hạo Hiên dễ dàng lấy được những bằng chứng mà anh ta đang mỏi mắt tìm kiếm chứ?"
Anh quẹt một que diêm, ánh lửa đỏ lóe lên, anh đem một góc cuốn sổ ghé vào que diêm đang bốc cháy bừng bừng, Đầu Trọc nhìn thấy không khỏi bàng hoàng, cậu talao đến định giật cuốn sổ từ tay anh nhưng tôi lập tức ngăn cậu ta lại rồi khẽ lắc đầu.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội thiêu đốt thứ đồ vật mà Thẩm Hạo Hiên mỏi mắt tìm kiếm, cuốn sổ cũ kĩ ban đầu đã biến thành những mảnh vụn nhỏ chỉ trong chốc lát. Trương Thành Nam thả lỏng đầu ngón tay, chăm chú nhìn đống tro tàn nhăn nhúm dưới chân, "Trên đời này có ba thứ mà Thẩm Hạo Hiện muốn. Thứ nhất là chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, thứ hai là đầu của Quan Lập Thành và tôi, thứ ba chính là Trình Bảo Ái. Anh ta đã sớm từng bước triển khai ván cờ của mình, cho đến hôm nay, mỗi hiệp đấu của anh ta đều diễn ra vô cùng đặc sắc, không thể bắt được một chút sai lầm và thiếu sót nào. Trong thế đối đầu của ba quốc gia ở vùng Đông Bắc năm xưa thì cuộc chiến của Thẩm Hạo Hiên là cuộc chiến thắng đẹp nhất. Anh ta đã mất quá nhiều thời gian để ẩn nấp và chịu đựng nên chừng nào còn chưa đạt được mục đích thì anh ta sẽ không thay đổi đầu. Giá trị của cuốn sổ có thể đẩy nhanh quá trình Quan Lập Thành rớt đài, vậy thìtại sao tôi lại tự tay hủy đi lá chắn duy nhất của mình chứ? Đó là bởi vì một khi Quan Lập Thành thất bại thì người tiếp theo sẽ là tôi. Hiện giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để tôi quay về Đông Bắc tranh đoạt, chuyện này còn thiếu một bước cuối cùng nữa.”
Trương Thành Nam lật ngược cái gạt tàn thuốc lại, không gian thiếu dưỡng khí khiến vết cháy đen bên trong không thể tiếp tục cháy bùng lên, “Đi tìm vài con ngựa thông minh, thay phiên nhau túc trực ở dưới tầng hầm bất kể ngày đêm, tuyệt đối không được lơ là các nhà kho ở bến cảng Hồng Kông và Ma Cao, đống hàng giả của Trần Cường tới rất đúng giờ.”
Đầu Trọc nghe anh nói vậy thì vô cùng khó xử, "Đám người mai phục của Thẩm Hạo Hiện vẫn chưa rút lui, chúng ta huy động nhân công vận chuyển hàng hóa cũng phải cần tới sáu, bảy chiếc xe tải, làm như vậy liệu có quá bắt mắt không?" "Quan Lập Thành không ở Ma Cao, năm mươi cảnh sát đặc nhiệm vẫn đang đợi lệnh, mà Thẩm Hạo Hiên lại không có quyền điều động, anh ta chỉ đang cải trang để dọa chúng ta thôi. Thẩm Hạo Hiên không ngu, anh ta biết đối đầu với tôi sẽ mang lại cho mình nhiều lợi ích hơn."
Đầu Trọc nói đã rõ.
Cậu ta nói rồi quay người đi trước, tôi liếc nhìn Trương Thành Nam một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó, mà anh lại nhân lúc rảnh rỗi khẽ gọi một tiếng “Tiểu Ngữ”.
Nghe vậy, tôi bất chợt khựng lại.
Tôi và anh nhìn thẳng vào mắt nhau trong gươngqua khung cửa kính trong suốt, anh đưa tay về phía tôi, tôi không có phản ứng gì mà chỉ đứng im tại đó, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, kiên nhẫn đợi tôi đáp lại lời nói của anh.
Tôi lười tiêu tốn thời gian của mình để đứng đây giằng co với anh vì sau những lần giằng co với anh thì phần lớn người thua cuộc vẫn là tôi. Không phải do sức chịu đựng của tôi không bằng anh, mà là mảnh lưới tình do chính anh giăng ra luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Mọi sự xảo trá tại quái và tính tình càn rỡ của tôi đều đã bị tiêu hao sạch sẽ kể từ khi sa vào sự lôi cuốn mê người của anh, lực hấp dẫn đó giống như một vùng biển rộng lớn làm cho tôi từng bước từng bước một đắm chìm vào nó, và một khi đã bước vào điểm chính giữa của dòng xoáy thì chính tôi cũng không còn sức để đấu tranh mà cứ thế chìm dần, sự vùng vẫy của tôi sẽ ngày càng mờ nhạt hơn rồi biến mất hoàn toàn.
Tình yêu là một thứ mong manh và vô dụng nhất trên đời này.
Anh nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của tôi rồi kéo tôi vào vòng tay của anh, mặc dù đã dùng hết sức vùng vẫy khỏi đó nhưng cũng không tài nào thoát ra được, anh hung hăng ôm lấy tôi thật chặt, tựa như muốn mang tôi dung nhập vào cơ thể của anh, một bên má áp sát vào cơ ngực nóng bỏng, đôi môi mỏng của anh đặt bên vành tai, hơi thở nóng hổi, như có như không lướt qua tựa như hàng trăm nghìn con côn trùng đang cố gắng tận dụng mọi sơ hở để luồn lách vào tận đáy lòng tôi, "Vẫn còn trách anh sao?"Tôi ngoan cố không đáp lời.
Anh hiểu rõ tính khí của tôi nên cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ khẽ mỉm cười nuông chiều, để mặc cho tôi la lối sòm, một hồi lâu mới nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, như thể có hàng trăm hàng nghìn lời muốn nói nhưng đều bị nghẹn lại, lời đến bên miệng nhưng nói không xong, kể cũng không rõ, sau cùng chỉ đúc kết thành một câu, "Chuyện của Tưởng Lan làm Tiểu Ngũ phải chịu ấm ức rồi."
Anh vừa dứt lời thì sống mũi tôi cũng không kìm được mà cay xè, một luồng khí xót xa xộc thẳng lên trán, tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt không cảm xúc dựa hẳn lên người anh, "Em không ấm ức, chỉ cần anh biết anh đang làm gì là được rồi!"
Anh tựa người vào bàn, đặt tôi đứng vào giữa hai chân anh rồi ôm chặt lấy, năm đầu ngón tay trắng trẻo thon dài lướt qua mái tóc đen dài của tôi. Đã từ rất lâu rồi chúng tôi không lặng lẽ ôm nhau như thế này. Tôi đang đứng nên dáng vóc cao hơn anh hằn một cái đầu, cũng không biết từ khi nào mà hai mắt lại bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo, trong tâm trí vẫn còn vang vọng câu nói của Tổ Tông hỏi tôi: Có sợ không?
Tôi sợ chứ!
Tuy tôi không nói không rằng nhưng suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ sợ mất đi.
Tối ngày hôm sau, người của Báo Đốm và Đầu Trọc được chia thành hai nhóm, mang theo một số hàng ma túy mẫu đến hang ổ của Mười Bốn K để hội họp với Hanh Kinh, Trương Thành Nam hẹn gặp TrịnhMạc Lâm ở Lạc Sầu Môn, còn Tưởng Lan thì kể từ khi cô ta xuất viện đến nay, tôi vẫn chưa gặp lại cô ta lần nào, đám đàn em của 1902 đều rất kiêng dè quan hệ căng thẳng giữa hai chúng tôi, dù đứng trước mặt ai trong hai người thì đều không dám nhắc đến tên người kia dù chỉ một chữ.
Tôi dẫn theo hai người vệ sĩ rồi tiến vào sòng bạc, âm thầm quan sát các sảnh lớn và những người đánh bạc. Người điều hành sòng bạc theo dõi các sảnh đánh bạc nói với tôi rằng trong hôm nay và ngày mai sẽ có một vài nhân vật lớn đến đây chiếu cố, đầu tiên là đám người Venice đánh bạc một lượt, sau đó là 1902.
Tôi hỏi bâng quơ xem đó là những nhân vật lớn nào. "Tin tức đến từ quán bar phía đối diện, ban lãnh đạo Tỉnh ủy ở Long Giang, con hổ lớn nhất ở Đông
Bắc."
Tôi sững sờ hỏi lại, "Họ Thẩm sao?"
Nhà điều hành sòng bạc liền đáp cũng phải đến tám, chín phần là như vậy.
Thẩm Hạo Hiên vừa lấy được số tài khoản giả, đổi với anh ta mà nói thì đây chính một cơ hội tốt để tiến hành sắp xếp mọi chuyện, anh ta không biết sự thật nên cũng không thể phát hiện được gì, ngoại trừ Thẩm Quốc Minh ra thì làm gì còn ai dám tự xưng là con hổ lớn nhất của ở Đông Bắc chứ?
Ông ta không thể vô duyên vô cơ, tự nhiên chạy đến Ma Cao một chuyến như vậy được, nếu đã đến đây thì chắc hẳn ông ta đã có dự định và suy nghĩriêng của mình.
Tôi đang mải mê phỏng đoán mưa tính của ông ta thì đột nhiên có một tên đàn em mặt non choẹt từ phía sau đuổi đến, cậu ta bước tới trước mặt tôi và đưa cho tôi một chiếc hộp, "Cô Lauren, có một bà chủ đưa cái này cho cô."
Nghe cậu ta nói vậy làm tôi không khỏi sửng sốt, cả giới thượng lưu ở Ma Cao đều biết rằng tôi là một người phụ nữ bị ghẻ lạnh, làm sao lại có thể có người yêu thích tôi được chứ?
Tôi gỡ tờ giấy bọc ra, bên trong là một con heo đất làm bằng vàng ròng, món đồ chơi nhỏ rất lạ mắt, kiểu dáng cũng khá ngây ngô, tôi muốn hỏi đây là quà của bà chủ nào tặng cho mình để mai sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đáp lại tình cảm này thì tên đàn em đã đi mất từ lúc nào, chốc lát sau đã không còn chút vết tích.
Tôi hơi hiểu ra được vài phần, liền dùng đầu ngón tay út đâm vào cái lỗ hẹp trong chiếc hộp, bên trong đó có một mảnh giấy được đẩy ra, tôi mở ra xem thử một chút. Trong tờ giấy là một tấm bản đồ đơn giản thể hiện các trục đường chính, một vài địa danh và một quán trà ngọt ở Ma Cao, điều đặc biệt là ở đây còn được khoanh tròn lại bằng bút mực đỏ.
Chỉ vì muốn chuyển lời mà lại phải tốn nhiều thời gian vẽ tranh như vậy chứng tỏ người này rất thận trọng, thân phận cũng đặc biệt, tôi cố gắng ghi nhớ kết cấu của Cửu Khúc Hồi Tràng, sau đó ung dung thản nhiên vò nát mảnh giấy rồi ném vào đèn nước ở góc tường, đợi đến khi mảnh giấy thấm đẫm nước,chữ viết nhòe đi thì tôi mới rời khỏi đó.
Tôi tìm bừa một lý do để tống khứ đảm vệ sĩ canh giữ ra ngoài sau đó chọn được hai tên đánh bạc không quen biết tôi trong sòng bạc, đưa cho mỗi người một khoản tiền coi như phí bịt miệng rồi bảo anh ta đưa tôi đến nơi trong hình.
Quán trà nằm ở một nơi cực kỳ khuất tầm nhìn, nhìn qua là biết đây là nơi diễn ra các giao dịch ngầm trong bóng tối, mọi người đều đến đây bàn bạc công chuyện làm ăn hay tìm hiểu tình hình của giới xã hội đen. Tôi dựa theo gợi ý tìm được một căn phòng trang nhã ở cuối hành lang trên tầng hai. Cửa để mở nhưng lại bị tấm màn che khuất một nửa. Chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là tôi đã có thể hiểu ra mọi chuyện, sao tôi lại có thể không phân biệt được mật vụ được huấn luyện khác người là như thế nào chứ?
Tôi khẽ họ khan vài tiếng để ra hiệu người phụ nữ trong phòng, cô ta đang dựa vào bệ cửa sổ để cho cá ăn, dáng vẻ yểu điệu thướt tha mê hoặc người nhìn, tựa như một viên ngọc bích xinh đẹp và tao nhã. Nhìn từ một góc độ nào đó mà nói thì tôi cảm thấy cô ta khá giống tôi.
Trên tay người tài xế đang đỡ một chiếc áo choàng được may bằng loại tơ lụa cao cấp, anh ta khẽ cúi người rồi cất tiếng chào: "Bà chủ Quan." Tôi ngồi trên ghế gỗ lê, người tài xế đứng bên cạnh cung kính rót một chén trà hoa hồng rồi vội vàng lui xuống, lúc ra đến cửa còn cẩn thận quay người đóng cửa.
Trà hoa hồng có vị ngọt ngậy, tôi thử nhấp mộtngum rồi đổ trà vào ống nhổ, "Tâm trạng cô không tối, xem ra Thẩm Quốc Minh đối xử rất tốt với cô “
Người phụ nữ kia nghe tôi nói vậy cũng không có bất cứ phản ứng nào mà chỉ ung dung tiếp tục cho cá ăn, xong việc mới chậm rãi nói: “Máy bay chuyên dụng của Thẩm Quốc Minh sẽ đáp xuống Ma Cao vào tối ngày mai."
Mọi việc đều nằm trong dự đoán nên tôi vẫn rất bình tĩnh, "Ông ta tới đây làm gì?"
Người phụ nữ đó lấy ra một chiếc khăn tay hình vuông, lau sạch lớp bột khô giữa các ngón tay, "Hình như là tới tìm cô."
Nghe vậy, tôi liền ngước mắt lên nhìn cô ta.
Cô ta lại nói tiếp: "Những thứ khác thì tôi cũng không biết. Tuy tôi là người đầu ấp tay gối với Thẩm Quốc Minh nhưng bà Ba cây mình có danh phận nên tác quai tác quái, chèn ép tôi ở mọi mặt, khó khăn lắm mới nghe ngóng được chút tin tức thì lại bị bà ta nhảy vào phá hoại. Sống những tháng ngày như thế ở nhà họ Thẩm cũng không dễ chịu gì.
Vô duyên vô cớ lại than thở điều này với tôi cũng chỉ là để hy vọng cô ta có thể mượn tay tôi, lật đổ địa vị của bà Ba trong nhà họ Thẩm, giúp cô ta có được vị trí mong muốn. Điều này đối với tôi mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, dù ngu ngốc thế nào thì tôi cũng hiểu được chút đạo lý này. Nhưng bây giờ tôi còn không thể tự lo cho mình, mà dù gì thì bà Ba cũng là bà chủ của nhà họ Thẩm, cho dù đầu óc bà ta không nhanh nhạy nhưng chỉ cần địa vị của bà ta còn đó thì muốn dọn dẹp sạch sẽ ai cũng là việc hết sức dễdàng. Lúc này Tế Kỳ lại gấp gáp đem tin tức Thẩm Quốc Minh chuẩn bị tới Ma Cao nói với tôi, rõ ràng là muốn tranh thủ lợi dụng cơ hội này nhờ tôi giúp đỡ.
Tôi nhàm chán ngồi nghịch nắp ấm trà,"Tôi sẽ tùy cơ ứng biến, cũng phải xem lần này Thẩm Quốc Minh định ở lại đây bao lâu, trong khoảng thời gian đó cô cũng phải an phận một chút, dù sao thì bà Ba cũng không phải ngọn đèn hết dầu đâu."
Cô ta nghe tôi nói vậy thì bật cười và nói rằng chỉ cần bà chủ Quan ra mặt thì nhất định sẽ thành công.
Cô ta ngồi cạnh tôi, tao nhã pha một tách trà khô, "Dạo gần đây ở Đông Bắc dấy lên một vài tin đồn nên Thẩm Quốc Minh đã vội vàng quyết định bay đến Ma Cao, có lẽ vì trong lòng ngứa ngáy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, muốn chiêu nạp cổ, gái nhà Trương Thành Nam có thai, cô Lauren không được yêu chiều như lúc đầu, hiện giờ ba tỉnh miền Đông Bắc đều nghi ngờ Lauren chính là người của Trình Bảo Ái."
Bỗng nhiên cô ta lại chuyển chủ đề, "Có cần tôi xử lý Tưởng Lan không? Hiện giờ giữ cô ta lại sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi, lòng dạ đàn ông là thứ không thể mang ra đánh cược đầu, ai cũng biết cô ta muốn mượn đứa con của mình để một bước lên mây, chẳng lẽ cô không cảm thấy sao?"
Tôi cười khẩy, "Cô ta không ngu ngốc như vậy. Bây giờ cô ta chỉ đang cưỡi ngựa xem hoa, để ý tình hình thế nào mới tính được bước tiếp theo. Cô ta chấp nhận hy sinh chính bản thân mình để giúp Trương Thành Nam gài bẫy Trịnh Mạc Lâm, quyếtđịnh vứt bỏ gà nhà để có thể điều khiển được cả Sở cảnh sát Ma Cao, mang lại lợi ích cho mình thì Trương Thành Nam này cũng quá tính toán rồi. Kể ra thì Tưởng Lan cũng rất đáng thương, Cảm giác tội lỗi vô hạn bắt nguồn từ việc cô ta mang thai đã là một canh bạc mà cô ta ra sức giành lấy. Nếu như có thể ở bên nhau lâu dài thì liệu ai có thể đảm bảo rằng tôi và Trương Thành Nam sẽ tình nồng ý đượm cả đời chứ? Tôi có nhiều đường lui cho riêng mình, đàn ông bạc tình dễ thay đổi, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta khó lòng mà coi như chưa có gì xảy ra. Cô ta đã hại chết Lỗ Minh Nguyệt, lật đổ Trần Trang, lỡ một ngày nào đó tôi cũng thất bại thảm hại thì sao? Hiện giờ cho dù cô ta không có được tình yêu đích thực nhưng cũng là người độc nhất vô nhị trong đám gái điểm nhà Trương Thành Nam. Còn nếu như tôi có thể thành công thì đứa con chính là bùa hộ mệnh duy nhất của cô ta.”
Tôi mở nắp lò, thêm vào đó một thìa mồi hương, "Đồ của Trương Thành Nam hay Trịnh Mạc Lâm thì cũng không thể thoát khỏi mối quan hệ rắc rối, còn đám gái của ông ba Trương, hắc đạo không động, bạch đạo cũng chê phiền phức, cuối cùng thì ai mới là người tiếp quản? Người bình thường không muốn kết hôn, chẳng lẽ định hiu quạnh cả đời hay sao? Đứa con riêng nắm giữ quyền lực là chỗ dựa của cô ta và cũng là nỗi nhục nhã mà Trương Thành Nam phải đối mặt. Nếu so về mặt tình cảm thì cô ta không phải là đối thủ của tôi, hoặc phấn chấn quyết đánh đến cùng, hoặc tự làm mình bẽ mặt. Làm sao mà Trương Thành Nam có thể thừa nhận mình bị cắm sừng chứ? Thânthể của Tưởng Lan chỉ có thể là của anh ta, anh ta không chăm sóc cho cô ta tử tế thì là anh ta vô tình vô nghĩa, đàn em không tin phục thể là anh ta liền bỏ lớn lấy nhỏ."
Tôi ghé vào làn nước suối trong veo, rửa sạch chỗ mồi hương trong tay, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm trà. Tề Kỳ nói rằng cô ta không thể ra ngoài quá lâu, bảo tôi nên chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Thẩm Quốc Minh, "Hoặc là Thẩm Quốc Minh chỉ đến xác mình, hoặc là ông ta đã biết cô chính là Lauren. Ông ta muốn đe dọa dụ dỗ cô thỏa hiệp. Trong phòng làm việc của ông ta vẫn giữ lại bàn cờ, quân cờ mà cô và ông ta đã dùng để chơi cờ. Xem ra tâm tư của ông ta đối với cô không đơn giản."
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta, trong lòng đã biết rõ điều này từ lâu, "Cô yên tâm mục đích của hai chúng ta khác nhau, tôi bày mưu tính kế giúp cô, còn cô thay tôi làm việc.
Cô ta gật đầu với tôi rồi đi về phía cửa, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì liền dừng lại nói, "Bà chủ Quan, cô có ấn tượng gì với chuyện hoa nghệ tây trong người cô không?"
Hoa nghệ tây đã khiến tôi vô sinh, nó giết chết quyền phụ nữ của tôi, đó là nỗi ân hận, cơn ác mộng và là nút thắt trong trái tim tôi. Tôi đứng bật dậy, "Cô biết ẩn tình trong chuyện này sao?"
Sắc mặt Tề Kỳ trở nên nghiêm trọng hơn, "Lần đầu tiên Thẩm QuốcMinh đe dọa bảo mẫu đã bị Thẩm Hạo Hiên biết chuyện rồi, mồi hương là do Trần Song Lực cung cấp. Anh ta cũng không có thái độ muốnngăn cản chuyện này. Lúc đó Thẩm Quốc Minh đã cho anh ta hai sự lựa chọn. Một là tuyệt đối không để cô sống sót, hai là làm cho cô mất đi khả năng sinh con mãi mãi. Năng lực của Thẩm Hạo Hiên không địch lại được Thổ Hoàng Đế, nếu Thẩm Quốc Minh đã coi cô là cái gai trong mắt thì cô cũng không có cách nào thoát khỏi ông ta. "
Có lẽ cô ta cũng bị sốc trước sự tàn ác của Thẩm Quốc Minh, sau khi kể lại chuyện đó cho tôi nghe xong thì sắc mặt của cô ta cũng tái xanh lại, "Đồ ăn, thức uống và cả nước tắm của cô cũng bị bảo mẫu bỏ không ít hoa nghệ tây vào, hoa nghệ tây trộn với dung dịch hydrogen peroxide không màu không vị. Để chắc chắn hơn, Thẩm Quốc Minh còn lệnh cho tài xế trộn mồi hương với mùi xăng khi cô ngồi trên xe “.
Nghe đến đây, bàn tay tôi vô thức siết chặt tách trà, gần như muốn dùng sức bóp nát nó, "Tôi không có ân oán gì với ông ta, tại sao ông ta lại dùng thủ đoạn độc ác đó để đối phó với tôi?" “Trong mắt của lũ đàn ông, thù oán là lý do để hủy hoại một con người sao? Thẩm Hạo Hiện có rất nhiều nhân tình, bọn họ là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ai nấy đều hung hăng ngang ngược. Nhưng Thẩm Quốc Minh khoanh tay đứng nhìn là do ông ta biết rõ đám người đó sẽ chẳng gây ra được tai họa gì, bọn họ không có đầu óc, không thuần khiết, hổ phụ không sinh khuyển tử, sao Thẩm Hạo Hiên lại có thể yêu bọn họ được chứ? Mà tầm quan trọng của cô đối với Thẩm Hạo Hiện đã khiến cho Thẩm Quốc Minh ngửi thấy mùi nguy hiểm, giới nhà giàu có thể đa tình nhưng tuyệt đối không được nặng tình, Thẩm Hạo
Bình luận facebook