Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265: Không còn chừa một mống nào, đã đuổi hết sạch rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Người đàn ông sửng sốt: “Giám đốc Thẩm à, bà Thẩm đã mất lâu rồi, không chừng cậu đã nhớ nhầm rồi đấy. Cho dù bí thư Thẩm có ác độc hơn nữa thì đó cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, dù sao vẫn có tình cảm cùng chung hoạn nạn. “Đúng vậy.” Tổ Tông cười khẩy, vuốt ve tua rèm cửa: “Mẹ tôi đã có dấu hiệu tỉnh lại, bà ấy vốn dĩ có thể sống sót. Nhưng Thẩm Quốc Minh lại tự ý ngừng thuốc của bà ấy, sai người đặt tờ đơn ly hôn ngay tại phòng bệnh của bà ấy, chôn vùi sự sống mong manh của bà ấy. Bà ấy không thông minh, cũng không xứng với ông ta. Sai lầm duy nhất của bà ấy là nhiệt tình yêu thương hậu duệ quý tộc thiên hoàng như một người đàn ông bình thường.”
Người đàn ông không nói một lời, vẻ mặt giữ kín như bưng. Đây là lần đầu tiên Tổ Tông mở miệng vạch trần hết bí mật của nhà họ Thẩm, không hề che giấu chuyện giết vợ vô cùng nhục nhã nữa. Nỗi oán hận được xây dựng tròn mười bảy năm trong lòng anh ta chưa từng suy giảm một chút nào cả.
Bản tính của người thân nhất lại xấu xa, dữ tợn,Chương 265: Không còn chừa một mống nào, đã đuổi hết sạch rồi
Người đàn ông sửng sốt: “Giám đốc Thẩm à, bà Thẩm đã mất lâu rồi, không chừng cậu đã nhớ nhầm rồi đấy. Cho dù bí thư Thẩm có ác độc hơn nữa thì đó cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, dù sao vẫn có tình cảm cùng chung hoạn nạn. “Đúng vậy.” Tổ Tông cười khẩy, vuốt ve tua rèm cửa: “Mẹ tôi đã có dấu hiệu tỉnh lại, bà ấy vốn dĩ có thể sống sót. Nhưng Thẩm Quốc Minh lại tự ý ngừng thuốc của bà ấy, sai người đặt tờ đơn ly hôn ngay tại phòng bệnh của bà ấy, chôn vùi sự sống mong manh của bà ấy. Bà ấy không thông minh, cũng không xứng với ông ta. Sai lầm duy nhất của bà ấy là nhiệt tình yêu thương hậu duệ quý tộc thiên hoàng như một người đàn ông bình thường.”
Người đàn ông không nói một lời, vẻ mặt giữ kín như bưng. Đây là lần đầu tiên Tổ Tông mở miệng vạch trần hết bí mật của nhà họ Thẩm, không hề che giấu chuyện giết vợ vô cùng nhục nhã nữa. Nỗi oán hận được xây dựng tròn mười bảy năm trong lòng anh ta chưa từng suy giảm một chút nào cả.
Bản tính của người thân nhất lại xấu xa, dữ tợn,mẫu lại đang chiếm phòng bếp nấu cháo, nếu ông khát thì uống trước ly nước lọc để thanh giọng đi.”
Người đàn ông biết tôi đang qua loa lấy lệ nhưng nếu đắc tội tôi thì cũng không có lợi ích gì, vì vậy cực kỳ phối hợp nói một câu làm phiền cô Trình rồi.
Tôi trực tiếp bước vào phòng, đổi một ly nước ấm: “Tình hình ở Đông Bắc thay đổi trong nháy mắt, Hạo Hiện không rảnh phân thân, có ông giúp sức mới giúp anh ấy bớt lo không ít.
Ông ta khép nép cầm ly nước: “Cô Trình quá khen rồi. Nếu không có viện trưởng Trình dìu dắt thì lấy đâu
Tổ Tông kéo rèm cửa lại, dưới ánh hoàng hôn anh ta vươn tay với tôi. Người đàn ông rất biết điều, im lặng rời khỏi phòng sách. Tôi đi tới khóa cửa lại rồi chậm rãi đi tới trước mặt Tổ Tông. ra tương lai tốt đẹp này của tôi.” “Bảo mẫu nói anh cả đêm không ngủ.”
Anh ta mệt mỏi vuốt ve sống mũi tôi: “Ở Ma Cao lâu rồi, Đông Bắc còn có hơn mười xấp tài liệu cần phải xử lý.
Tôi gài lại nút áo tán loạn của anh ta: "Thức đêm thành gà mắt đen luôn rồi. Anh nghĩ anh vẫn còn là cậu trai trẻ hay sao? Anh sắp bốn mươi tuổi rồi đó, anh không tiếc mạng thì mạng cũng tiếc anh đấy?”
Anh ta mỉm cười: “Sao Trương Thành Nam lại nuôi em thành người hay càm ràm vậy.”
Tôi chỉnh lại cà vạt đàng hoàng cho anh ta: “Lúc trước em không càm ràm sao? Anh chế ồn không nghe thì mắng để em im đi, nếu không thì đập cửamà đi. Dù sao thì tình nhân của giám đốc Thẩm anh cũng nhiều mà, cứ một con đường ở Thanh Tân thì có một người, anh đâu cần phải chịu sự bực tức này.
Anh ta cười như không cười nhìn tôi: "Là lời trong lòng à?”
Tôi đẩy anh ta ra, xoay người định đi thì anh ta ôm tôi từ phía sau: "Hiện tại không còn chừa một mống, đã đuổi hết sạch rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm bóng dáng ảm đảm quấn lấy nhau trên mặt đất: “Hạo Hiên, không cần nói với em. “Là lỗi của anh. Nửa đêm tỉnh giấc, anh luôn ảo não, hối hận. Nếu anh kiên trì, nếu anh không như nhược, nếu anh đặt cược tất cả thì có phải em vẫn còn ở đây hay không”
Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào cổ tôi khiến tôi nhất thời không biết nói gì. “Anh thà rằng em hồ đồ một tí, chấp nhận một tí. Nhưng em lại quá cố chấp. Những thứ em muốn đều là những thứ quá quý, đầy rẫy cản trở, em lại không cho anh thời gian. Hai Sói nói anh không sợ ý trời, nhưng anh quả thật không tìm được em.” Tổ Tông như một đứa trẻ bị lạc đường, đặt cằm trên vai tôi, giọng nói khàn đặc run rẩy. Dường như anh ta rơi một giọt nước mắt bỏng cháy vì tôi đã bồi thường lại tuổi trẻ tươi đẹp của anh ta: "Bảo Ái, anh mệt rồi.”
Nổi đau khi phải phiêu bạt khắp nơi, đầu đường xó chợ.
Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.Chóp mũi tôi chua xót, nắm lấy bàn tay đang ôm eo tôi của anh ta: “Em hiểu.”
Mễ Loan nói tôi có hoài bão cao cả nhưng số phận lại phù phiếm.
Tôi không tin.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô ấy nói đúng. Cả đời này của tôi, lấy cơ thể làm vũ khí, dùng hành động làm lưỡi dao.
Tôi không dám nhìn tội lỗi mà mình gây ra.
Nó ép đến mức tôi không thở nổi.
Sự thù hận, căm giận của Tổ Tông là vết sẹo của những ngày xưa cũ, mỗi khi muốn gỡ bỏ nó thì nó lại biến chất thành sâu mọt, hòa vào xương cốt, không lấy ra được cũng không hòa tan được.
Tôi không vùng vẫy khỏi anh ta. Tổ Tông nợ tôi, tôi cũng nợ anh ta.
Giờ phút im lặng này, vừa ngắn ngủi lại vừa tĩnh mich. Người mà tôi cần trả nợ, nhiều không đếm xuể.
Nếu hai mắt đẫm lệ ôm nhau có thể trung hòa mọi chuyện, vậy là tốt nhất.
Qua buổi chiều thì cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ mới ngừng lại, Hai Sói cất đi dù bị mưa làm ướt một bên quần áo, đi vòng qua cửa, đứng trong một góc nhà hàng liếc nhìn tôi đang ăn canh: “Anh Hiên, bí thư Thẩm đang trên đường lái xe tới trang viên, có lẽ khoảng mười phút.
Bàn tay cầm đũa của tôi vội run lên: “Đột ngộtvậy.”
Hai Sói nhìn về phía Tổ Tông không nói một lời: “Cô Trình đầu nhập vào chỗ anh, anh cũng cam chịu việc này nên tám chín phần trăm đã khiến bí thư Thẩm nổi giận.”
Gợn sóng lại nhấc lên, có vết xe đổ, nỗi sợ hãi đã ít đi, mặt hồ yên tĩnh lại có đợt gợn sóng mới, cho dù người ném đá là ai thì cũng cực kỳ sợ hãi.
Tôi chợt nảy ra một ý, đụng vào cổ tay Tổ Tông: “Anh khó xử thì để em tới ứng phó ông ta.
Động tác của Tổ Tông lại tiếp tục cứng đờ, anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà trấn tĩnh nói: “Em dùng cái gì để ứng phó?”
Tôi thấy chết không sờn: “Cho dù có chuẩn bị thì trước khi vào cửa cũng sợ thôi. Không phải ông ta muốn em sao? Ông ta còn không thèm nể mặt anh, ông ta đã bất nhân bất nghĩa rồi thì Hạo Hiên anh cũng đừng trách em. Em biết liêm sỉ, cho dù chúng ta thế nào thì em cũng không chăm sóc cả cha con đầu.”
Tôi thề thốt rõ ràng, phá vỡ đi tôn nghiêm của Tổ Tông, đâm thẳng vào tim anh ta. Anh ta trầm mặt xuống: “Em lên lầu đi.”
Anh ta dặn dò Hai Sói: “Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đừng nhúng tay vào.” Hai Sói kh người giơ tay ra hiệu mời, tất nhiên là tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng xoáy. Gặp mặt với Thẩm Quốc Minh thì không có phiền phức cũng tự tìm phiền phức thôi. Con cáo già này vô cùng giảo hoạt, dù sao cũng ăn muối bảy mươi năm rồi, lòng dạcủa Tổ Tông còn thua kém ông ta rất nhiều, chẳng lẽ Tổ Tông còn phải rút đao đổi diện à.
Tôi cố bước chậm lại để tránh lời nói có vẻ vô cùng dối trả lúc nãy. Tôi vừa theo Hai Sói đến khúc cua thì cửa phòng khách đã bị đẩy ra.
Tôi đứng tại chỗ do dự một lát rồi nháy mắt với Hai Sói. Anh ta không hề hé răng, xăn hai ông tay áo rồi đi vòng xuống lầu một.
Tôi dựa vào cầu thang, cố gắng có người che giấu bản thân. Thẩm Quốc Minh mặc một bộ quần áo thời Đường làm bằng tơ lụa, tóc chải bóng loáng, cực kỳ tinh thần, ánh sáng trắng chiếu xuống, lấp lánh nhấp nháy, hệt như một người đàn ông năm sáu mươi tuổi.
Ông ta giao gậy chống cho thủ hạ đi theo, quan sát bát canh thịt còn thừa trên bàn ăn, cười sâu xa khó hiểu: “Cánh cứng rồi, dám đối đầu với ba mày rồi.”
Tổ Tông cười mỉa: “Nghe xem con chó nào đang sủa này. Tới để hỏi tội à?”
Thẩm Quốc Minh nhìn ngắm bộ chén đũa tôi để lại, nhất là trên cái muỗng sứ có dính vết son mờ nhạt. Ông ta dùng ngón cái lau chùi, đặt dưới ánh đèn xem xét: “Nghe nói con có hứng thú với chức bí thư Tỉnh ủy Long Giang, muốn cướp từ tay ba. Hạo Hiên, tâm tư của con thật sâu xa”
Tôi bỗng đổ mồ hôi đầy đầu, vô cùng hồi hộp.
Mặc dù tà niệm giết ba đoạt quyền của Tổ Tông rất rõ ràng nhưng nếu như để bại lộ hoàn toàn ra ngoài thì anh ta sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù với Thẩm Quốc Minh, đây là sự phản bội ngăn cách khócó thể bù đắp.
Giờ phút này, Tổ Tông ngủ đông vẫn chưa chuẩn bị đủ năng lực có thể chống lại Thẩm Quốc Minh để bảo vệ mình, nếu anh ta mạnh mẽ, kiên quyết bảo vệ tôi thì sẽ chỉ khiến tất cả rơi vào đường cùng. Với sự nham hiểm của Thẩm Quốc Minh, ông ta không thể nào diệt cỏ tận gốc, dù sao mấy đứa con ngoài giá thủ của ông ta cũng đã lần lượt chết trẻ, ông ta phải giữ lại đứa con cả duy nhất của nhà họ Thẩm để lo hương khỏi. Cùng lúc đó, ông ta áp chế Tổ Tông đầu chỉ bằng việc phong tỏa con đường tương lai rộng mở mà còn khiến anh ta ngồi không vững vị trí phó viện trưởng, bị gán danh không làm tròn trách nhiệm, ngược lại ông ta vì nghĩa diệt thân, hợp tình hợp lý rơi xuống kết cục mai danh ẩn tích, thậm chí trong chốn quan lại của ba tỉnh miền Đông Bắc sẽ không hề có Thẩm Hạo Hiên nữa.
Tổ Tông nới lỏng cái cà vạt thắt chặt trên cổ: "Ông không có đầu óc nhận biết đó là mấy tin đồn vô căn cứ, mấy lời gièm pha ly gián à?”
Tổ Tông nói chuyện sắc bén, bảo mẫu nơm nớp lo sợ bưng một bình trà nóng lên, cười hòa giải: “Viện trưởng Thẩm ngày đêm làm việc, thật sự rất mệt mỏi.
Sáng nay cậu ấy đã đập vỡ hai cái chén, còn trách tôi không chu đáo nữa.” Thẩm Quốc Minh tự rót tự uống, giọng điệu không nhanh không chậm: “Ân ân oán oán, trong lòng con biết rõ.
Ông ta ngửi mùi thơm của trà: “Trình Bảo Ái ở chỗ của con à.”Tổ Tông không trả lời.
Thẩm Quốc Minh thổi một lá trà bị ngâm đến phải màu, nói: “Dù sao cô ta cũng là vợ trên danh nghĩa của Quan Lập Thành, mọi người ở ba tỉnh miền Đông Bắc đều biết chuyện này. Cậu ta bị ba bao vây diệt trừ đến nghèo mạt, nằm gai nếm mật hơn ba mươi năm mới bò lên tới chức vụ tham mưu trưởng. Thủ đoạn và mưu trí của cậu ta dư sức đấu với con.” “Ồ?” Tổ Tông lộ vẻ hung ác, nham hiểm: “Tôi không phải đối thủ của cậu ta, ông vẫn còn trăm phần trăm muốn được sao.”
Thẩm Quốc Minh đặt chén trà xuống, để hai tay lên đầu gối: “Ba nghĩ đủ mọi cách để đạt được chức nguyên thủ quốc gia là vì cái gì. Loại bỏ phe đối lập, không người gây trở ngại” “Ông không để ý sao? Mười năm trước hoặc có lẽ sớm hơn thì ông đã đạt được rồi. Thứ mà ông nóng lòng muốn lợi dụng chính quyền để tiêu hủy nhất chính là tội ác không muốn người biết."
Thẩm Quốc Minh có chút cảm khái nhìn chằm chằm Tổ Tông: “Oán niệm của con quá nặng. Hổ dữ không ăn thịt con, con đã nghĩ ba quá xấu xa, quá máu lạnh rồi. Ba là ba ruột của con, cho dù ba có chém giết và phản bội tất cả mọi người trên thế giới này thì cũng sẽ không ra tay giết chết máu mủ của mình.”
Tổ Tông kéo đứt cà vạt, ném mạnh nó về phía màn che. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, trong lòng lại căm phẫn đến nổi không nói ra một chữ.
Thẩm Quốc Minh rơi vào chuyện cũ năm xưa“Thoáng cái mà con đã ba mươi bảy tuổi rồi, ba cũng đã bảy mươi. Sau khi mẹ con mất, con bất hòa với ba, hai ba con mình sống chung như kẻ thù. Tính cách của con là sự dung túng của ba tạo nên. Lúc nhỏ, con tranh cường hảo thắng, mẫn cảm đa nghi, cực kỳ giống ba, thậm chí hơn ba. Mẹ con có kỳ vọng rất lớn đối với con, mà ba thì chỉ có một nguyện vọng là con bình an lớn lên để nhà họ Thẩm mãi không xuống dốc dưới sự che chở của ba.”
Ông ta lưu luyến sờ hoa văn long phương trên ly trà: “Sức khỏe của bà ấy yếu, cho dù có dùng hết sức cứu chữa thì cũng không qua nổi một năm rưỡi. Con oán giận ba, nghi ngờ ba, giảng chức ba. Hạo Hiên, con cắt đứt tình nghĩa với ba không có lợi gì cho con cả, con chỉ đang tự đào mồ chôn mình mà thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào tình cảnh dưới lầu, phát hiện bảo mẫu đi theo cầu thang lên. Bà ấy kề sát tại tôi nói trong phòng khách vừa có một cuộc gọi đến, là một cô gái nói cô ấy đang ở quán cà phê Duy Cảng đợi tôi. Tôi khó hiểu thu hồi tầm mắt: "Cô gái ở Ma Cao nhiều lắm, cô ấy là ai?” “Cô ấy bảo cô ấy họ Tưởng.”
Tôi càng ngạc nhiên hơn. Tưởng Lan?
Sao cô ta lại có số điện thoại ở nhà riêng của Tổ
Tông.
Hai ngày rồi mà tôi còn không biết gì cả, ngược lại cô ta lại mò được rõ ràng.
Đám sương mù dày đặc mây đen phiền muộn, nóithông cũng được mà không thông cũng được, đương nhiên thứ được ra sức giấu diếm này khiến có người sơ sót. “Tôi biết rồi. Nếu lát nữa Hạo Hiện có hỏi tôi thì cứ nói tôi đi mua bánh ngọt, chậm nhất là trước tối sẽ
Bảo mẫu gật đầu, yểm hộ tôi thay đồ rồi rời khỏi trang viên từ cầu thang sắt bị bỏ hoang trong sân sau. Tôi dẫn theo một tài xế và vệ sĩ, chắc chắn Thổ Hoàng Đế sẽ không ngờ tôi không tìm mọi cách ẩn nấp mà còn có gan chạy loạn khắp nơi, lướt qua họng súng của ông ta. Nếu ông ta thật sự là anh hùng thì lúc này trang viên đang nước sôi lửa bỏng, có chạy đằng trời. ông ta trước tiên thăm dò, thử xem thái độ của Tổ Tông, vững vàng kiên quyết thì ông ta lại làm dự tính xấu nhất, hốt thuốc đúng bệnh.
Tài xế lái ô tô tránh vệ sĩ của Thẩm Quốc Minh chở tôi đến Duy Cảng. Tôi vào cửa xoay trong, do dự giữa hơn mười cái bàn vuông giống nhau. Tưởng Lan ngồi dựa vào một ngọn đèn gần đó vẫy tay với tôi, quần áo của cô ta vừa quyến rũ vừa nổi bật khiến tôi không muốn chú ý cũng khó.
Tôi cảnh giác tuần tra bốn phía, sau khi xác định không có ai chú ý đến tôi thì nhanh chóng dựa gần cửa kính. “Cô Tưởng không nghe nói tình hình của tôi à, dù sao tin tức của cô cũng nên có đi.”
Tưởng Lan đặt một tay lên bụng, tay còn lại chống tay, dáng vẻ lười biếng: “Chính vì hiểu được cô vướng tay vướng chân nên tôi mới đưa cô một viênthuốc an thần đó, không uổng công tôi và cô đang từng cùng quen Trương Thành Nam. “Cô có được số điện thoại nhà riêng của Thẩm Hạo Hiện từ chỗ nào?”
Cô ta làm bộ làm tịch lắc lư cơ thể mềm mại: “Tôi tự có con đường của mình, không liên quan gì đến cô.”
Tôi lo lắng tranh chấp sẽ khiến người khác chú ý nên không hề tranh cãi với cô ta. Tôi ngồi xuống, hơi kh lưng nói: “Thuốc an thần.” “Quan Lập Thành lên đường rồi.”
Tôi khinh thường liếc nhìn cô ta: “Chỉ có cái này?"
Cô ta mỉm cười: “Còn chưa đủ hả? Cô không an phận sống với chồng mình đi, ngày nào anh ta cũng nghĩ đến cô đó.
Cô ta chống cằm nhìn xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ thủy tinh: “Ma Cao là một thành phố đã tới sẽ không nỡ di, có rất nhiều điều thú vị. Mỗi người đều mang một mặt nạ, phát điên vì lợi ích. Giới hạn của bản thân, vinh quan cưng chiều, tình yêu, anh em, từng cái một đều bị giẫm nát thành cặn. Lòng người thật sự ác độc. Quan Lập Thành khiến tôi phải nhìn đàn ông với cặp mắt khác xưa, giới hạn bản thân gì đó đều có thể bị anh ta bỏ xuống dưới quyền lực, trầm mình vào vũng nước đục của Thẩm Quốc Minh.
Tôi không có cảm xúc: “Cảm ơn. Anh ta không quản được chuyện này, cũng không cần cô khoa chân múa tay.
Tôi lấy ra hai tờ tiền, đặt xuống tấm lót bằng trúc: “Tính tiền.”Tưởng Lan thu hồi ý cười, xoa đuôi lông mày "Buổi sáng tôi soi gương, phát hiện mình có một nếp nhăn mà trước đó chưa từng phát hiện. Cô Trình, cô nhìn này... Tôi nhẫn nại bỏ một viên đường vào ly cà phê: “Phụ nữ ba mươi tuổi thì đã qua tuổi xuân rồi, đây là chuyện rất bình thường.” “Không, ngay lúc Trương Thành Nam cướp đoạt tự do của tôi, giam tôi ở Cát Lâm thì khuôn mặt tôi mới không có cách nào ức chế được già nua. Tôi không thể tiếp thu việc khuôn mặt thì suy tàn, không còn xinh đẹp, ngay cả lợi thế để đánh hết mình một trận cũng đã mất hết. Đàn ông là một loại động vật rất keo kiệt, tôi phải trang điểm thậm đậm mới có thể che giấu sự tàn phai của mình, chạy ra lãnh cung, thoát khỏi cuộc sống sống một ngày như một năm. Tôi đã chờ được cơ hội tốt nhưng cơ hội tốt cũng tự tay bóp chết tôi.
Tôi chậm rãi uống cà phê, viên đường như một giọt nước rơi vào đại dương, bị vùi lấp giữa sóng biển cuồn cuộn, không để lại chút dư vị nào. Có lẽ, sự bi thương của Tưởng Lan khiến tôi lo sợ về chính mình vài năm sau nên đầu lưỡi của tôi mới không nếm được chút vị ngọt nào, chỉ cảm thấy vô cùng đẳng chất “Đàn ông có yêu cô hay không thì khuôn mặt đẹp chỉ là lý do đầu tiên chứ không phải lý do duy nhất.
Cô ta châm chọc cười nhạo: “Nếu cô không có bộ dạng xinh đẹp này thì ai trong giới quyền quý của Đông Bắc sẽ quen biết cô, ai sẽ điên đảo vì cô.”
**********
Người đàn ông sửng sốt: “Giám đốc Thẩm à, bà Thẩm đã mất lâu rồi, không chừng cậu đã nhớ nhầm rồi đấy. Cho dù bí thư Thẩm có ác độc hơn nữa thì đó cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, dù sao vẫn có tình cảm cùng chung hoạn nạn. “Đúng vậy.” Tổ Tông cười khẩy, vuốt ve tua rèm cửa: “Mẹ tôi đã có dấu hiệu tỉnh lại, bà ấy vốn dĩ có thể sống sót. Nhưng Thẩm Quốc Minh lại tự ý ngừng thuốc của bà ấy, sai người đặt tờ đơn ly hôn ngay tại phòng bệnh của bà ấy, chôn vùi sự sống mong manh của bà ấy. Bà ấy không thông minh, cũng không xứng với ông ta. Sai lầm duy nhất của bà ấy là nhiệt tình yêu thương hậu duệ quý tộc thiên hoàng như một người đàn ông bình thường.”
Người đàn ông không nói một lời, vẻ mặt giữ kín như bưng. Đây là lần đầu tiên Tổ Tông mở miệng vạch trần hết bí mật của nhà họ Thẩm, không hề che giấu chuyện giết vợ vô cùng nhục nhã nữa. Nỗi oán hận được xây dựng tròn mười bảy năm trong lòng anh ta chưa từng suy giảm một chút nào cả.
Bản tính của người thân nhất lại xấu xa, dữ tợn,Chương 265: Không còn chừa một mống nào, đã đuổi hết sạch rồi
Người đàn ông sửng sốt: “Giám đốc Thẩm à, bà Thẩm đã mất lâu rồi, không chừng cậu đã nhớ nhầm rồi đấy. Cho dù bí thư Thẩm có ác độc hơn nữa thì đó cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, dù sao vẫn có tình cảm cùng chung hoạn nạn. “Đúng vậy.” Tổ Tông cười khẩy, vuốt ve tua rèm cửa: “Mẹ tôi đã có dấu hiệu tỉnh lại, bà ấy vốn dĩ có thể sống sót. Nhưng Thẩm Quốc Minh lại tự ý ngừng thuốc của bà ấy, sai người đặt tờ đơn ly hôn ngay tại phòng bệnh của bà ấy, chôn vùi sự sống mong manh của bà ấy. Bà ấy không thông minh, cũng không xứng với ông ta. Sai lầm duy nhất của bà ấy là nhiệt tình yêu thương hậu duệ quý tộc thiên hoàng như một người đàn ông bình thường.”
Người đàn ông không nói một lời, vẻ mặt giữ kín như bưng. Đây là lần đầu tiên Tổ Tông mở miệng vạch trần hết bí mật của nhà họ Thẩm, không hề che giấu chuyện giết vợ vô cùng nhục nhã nữa. Nỗi oán hận được xây dựng tròn mười bảy năm trong lòng anh ta chưa từng suy giảm một chút nào cả.
Bản tính của người thân nhất lại xấu xa, dữ tợn,mẫu lại đang chiếm phòng bếp nấu cháo, nếu ông khát thì uống trước ly nước lọc để thanh giọng đi.”
Người đàn ông biết tôi đang qua loa lấy lệ nhưng nếu đắc tội tôi thì cũng không có lợi ích gì, vì vậy cực kỳ phối hợp nói một câu làm phiền cô Trình rồi.
Tôi trực tiếp bước vào phòng, đổi một ly nước ấm: “Tình hình ở Đông Bắc thay đổi trong nháy mắt, Hạo Hiện không rảnh phân thân, có ông giúp sức mới giúp anh ấy bớt lo không ít.
Ông ta khép nép cầm ly nước: “Cô Trình quá khen rồi. Nếu không có viện trưởng Trình dìu dắt thì lấy đâu
Tổ Tông kéo rèm cửa lại, dưới ánh hoàng hôn anh ta vươn tay với tôi. Người đàn ông rất biết điều, im lặng rời khỏi phòng sách. Tôi đi tới khóa cửa lại rồi chậm rãi đi tới trước mặt Tổ Tông. ra tương lai tốt đẹp này của tôi.” “Bảo mẫu nói anh cả đêm không ngủ.”
Anh ta mệt mỏi vuốt ve sống mũi tôi: “Ở Ma Cao lâu rồi, Đông Bắc còn có hơn mười xấp tài liệu cần phải xử lý.
Tôi gài lại nút áo tán loạn của anh ta: "Thức đêm thành gà mắt đen luôn rồi. Anh nghĩ anh vẫn còn là cậu trai trẻ hay sao? Anh sắp bốn mươi tuổi rồi đó, anh không tiếc mạng thì mạng cũng tiếc anh đấy?”
Anh ta mỉm cười: “Sao Trương Thành Nam lại nuôi em thành người hay càm ràm vậy.”
Tôi chỉnh lại cà vạt đàng hoàng cho anh ta: “Lúc trước em không càm ràm sao? Anh chế ồn không nghe thì mắng để em im đi, nếu không thì đập cửamà đi. Dù sao thì tình nhân của giám đốc Thẩm anh cũng nhiều mà, cứ một con đường ở Thanh Tân thì có một người, anh đâu cần phải chịu sự bực tức này.
Anh ta cười như không cười nhìn tôi: "Là lời trong lòng à?”
Tôi đẩy anh ta ra, xoay người định đi thì anh ta ôm tôi từ phía sau: "Hiện tại không còn chừa một mống, đã đuổi hết sạch rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm bóng dáng ảm đảm quấn lấy nhau trên mặt đất: “Hạo Hiên, không cần nói với em. “Là lỗi của anh. Nửa đêm tỉnh giấc, anh luôn ảo não, hối hận. Nếu anh kiên trì, nếu anh không như nhược, nếu anh đặt cược tất cả thì có phải em vẫn còn ở đây hay không”
Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào cổ tôi khiến tôi nhất thời không biết nói gì. “Anh thà rằng em hồ đồ một tí, chấp nhận một tí. Nhưng em lại quá cố chấp. Những thứ em muốn đều là những thứ quá quý, đầy rẫy cản trở, em lại không cho anh thời gian. Hai Sói nói anh không sợ ý trời, nhưng anh quả thật không tìm được em.” Tổ Tông như một đứa trẻ bị lạc đường, đặt cằm trên vai tôi, giọng nói khàn đặc run rẩy. Dường như anh ta rơi một giọt nước mắt bỏng cháy vì tôi đã bồi thường lại tuổi trẻ tươi đẹp của anh ta: "Bảo Ái, anh mệt rồi.”
Nổi đau khi phải phiêu bạt khắp nơi, đầu đường xó chợ.
Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.Chóp mũi tôi chua xót, nắm lấy bàn tay đang ôm eo tôi của anh ta: “Em hiểu.”
Mễ Loan nói tôi có hoài bão cao cả nhưng số phận lại phù phiếm.
Tôi không tin.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô ấy nói đúng. Cả đời này của tôi, lấy cơ thể làm vũ khí, dùng hành động làm lưỡi dao.
Tôi không dám nhìn tội lỗi mà mình gây ra.
Nó ép đến mức tôi không thở nổi.
Sự thù hận, căm giận của Tổ Tông là vết sẹo của những ngày xưa cũ, mỗi khi muốn gỡ bỏ nó thì nó lại biến chất thành sâu mọt, hòa vào xương cốt, không lấy ra được cũng không hòa tan được.
Tôi không vùng vẫy khỏi anh ta. Tổ Tông nợ tôi, tôi cũng nợ anh ta.
Giờ phút im lặng này, vừa ngắn ngủi lại vừa tĩnh mich. Người mà tôi cần trả nợ, nhiều không đếm xuể.
Nếu hai mắt đẫm lệ ôm nhau có thể trung hòa mọi chuyện, vậy là tốt nhất.
Qua buổi chiều thì cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ mới ngừng lại, Hai Sói cất đi dù bị mưa làm ướt một bên quần áo, đi vòng qua cửa, đứng trong một góc nhà hàng liếc nhìn tôi đang ăn canh: “Anh Hiên, bí thư Thẩm đang trên đường lái xe tới trang viên, có lẽ khoảng mười phút.
Bàn tay cầm đũa của tôi vội run lên: “Đột ngộtvậy.”
Hai Sói nhìn về phía Tổ Tông không nói một lời: “Cô Trình đầu nhập vào chỗ anh, anh cũng cam chịu việc này nên tám chín phần trăm đã khiến bí thư Thẩm nổi giận.”
Gợn sóng lại nhấc lên, có vết xe đổ, nỗi sợ hãi đã ít đi, mặt hồ yên tĩnh lại có đợt gợn sóng mới, cho dù người ném đá là ai thì cũng cực kỳ sợ hãi.
Tôi chợt nảy ra một ý, đụng vào cổ tay Tổ Tông: “Anh khó xử thì để em tới ứng phó ông ta.
Động tác của Tổ Tông lại tiếp tục cứng đờ, anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà trấn tĩnh nói: “Em dùng cái gì để ứng phó?”
Tôi thấy chết không sờn: “Cho dù có chuẩn bị thì trước khi vào cửa cũng sợ thôi. Không phải ông ta muốn em sao? Ông ta còn không thèm nể mặt anh, ông ta đã bất nhân bất nghĩa rồi thì Hạo Hiên anh cũng đừng trách em. Em biết liêm sỉ, cho dù chúng ta thế nào thì em cũng không chăm sóc cả cha con đầu.”
Tôi thề thốt rõ ràng, phá vỡ đi tôn nghiêm của Tổ Tông, đâm thẳng vào tim anh ta. Anh ta trầm mặt xuống: “Em lên lầu đi.”
Anh ta dặn dò Hai Sói: “Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đừng nhúng tay vào.” Hai Sói kh người giơ tay ra hiệu mời, tất nhiên là tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng xoáy. Gặp mặt với Thẩm Quốc Minh thì không có phiền phức cũng tự tìm phiền phức thôi. Con cáo già này vô cùng giảo hoạt, dù sao cũng ăn muối bảy mươi năm rồi, lòng dạcủa Tổ Tông còn thua kém ông ta rất nhiều, chẳng lẽ Tổ Tông còn phải rút đao đổi diện à.
Tôi cố bước chậm lại để tránh lời nói có vẻ vô cùng dối trả lúc nãy. Tôi vừa theo Hai Sói đến khúc cua thì cửa phòng khách đã bị đẩy ra.
Tôi đứng tại chỗ do dự một lát rồi nháy mắt với Hai Sói. Anh ta không hề hé răng, xăn hai ông tay áo rồi đi vòng xuống lầu một.
Tôi dựa vào cầu thang, cố gắng có người che giấu bản thân. Thẩm Quốc Minh mặc một bộ quần áo thời Đường làm bằng tơ lụa, tóc chải bóng loáng, cực kỳ tinh thần, ánh sáng trắng chiếu xuống, lấp lánh nhấp nháy, hệt như một người đàn ông năm sáu mươi tuổi.
Ông ta giao gậy chống cho thủ hạ đi theo, quan sát bát canh thịt còn thừa trên bàn ăn, cười sâu xa khó hiểu: “Cánh cứng rồi, dám đối đầu với ba mày rồi.”
Tổ Tông cười mỉa: “Nghe xem con chó nào đang sủa này. Tới để hỏi tội à?”
Thẩm Quốc Minh nhìn ngắm bộ chén đũa tôi để lại, nhất là trên cái muỗng sứ có dính vết son mờ nhạt. Ông ta dùng ngón cái lau chùi, đặt dưới ánh đèn xem xét: “Nghe nói con có hứng thú với chức bí thư Tỉnh ủy Long Giang, muốn cướp từ tay ba. Hạo Hiên, tâm tư của con thật sâu xa”
Tôi bỗng đổ mồ hôi đầy đầu, vô cùng hồi hộp.
Mặc dù tà niệm giết ba đoạt quyền của Tổ Tông rất rõ ràng nhưng nếu như để bại lộ hoàn toàn ra ngoài thì anh ta sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù với Thẩm Quốc Minh, đây là sự phản bội ngăn cách khócó thể bù đắp.
Giờ phút này, Tổ Tông ngủ đông vẫn chưa chuẩn bị đủ năng lực có thể chống lại Thẩm Quốc Minh để bảo vệ mình, nếu anh ta mạnh mẽ, kiên quyết bảo vệ tôi thì sẽ chỉ khiến tất cả rơi vào đường cùng. Với sự nham hiểm của Thẩm Quốc Minh, ông ta không thể nào diệt cỏ tận gốc, dù sao mấy đứa con ngoài giá thủ của ông ta cũng đã lần lượt chết trẻ, ông ta phải giữ lại đứa con cả duy nhất của nhà họ Thẩm để lo hương khỏi. Cùng lúc đó, ông ta áp chế Tổ Tông đầu chỉ bằng việc phong tỏa con đường tương lai rộng mở mà còn khiến anh ta ngồi không vững vị trí phó viện trưởng, bị gán danh không làm tròn trách nhiệm, ngược lại ông ta vì nghĩa diệt thân, hợp tình hợp lý rơi xuống kết cục mai danh ẩn tích, thậm chí trong chốn quan lại của ba tỉnh miền Đông Bắc sẽ không hề có Thẩm Hạo Hiên nữa.
Tổ Tông nới lỏng cái cà vạt thắt chặt trên cổ: "Ông không có đầu óc nhận biết đó là mấy tin đồn vô căn cứ, mấy lời gièm pha ly gián à?”
Tổ Tông nói chuyện sắc bén, bảo mẫu nơm nớp lo sợ bưng một bình trà nóng lên, cười hòa giải: “Viện trưởng Thẩm ngày đêm làm việc, thật sự rất mệt mỏi.
Sáng nay cậu ấy đã đập vỡ hai cái chén, còn trách tôi không chu đáo nữa.” Thẩm Quốc Minh tự rót tự uống, giọng điệu không nhanh không chậm: “Ân ân oán oán, trong lòng con biết rõ.
Ông ta ngửi mùi thơm của trà: “Trình Bảo Ái ở chỗ của con à.”Tổ Tông không trả lời.
Thẩm Quốc Minh thổi một lá trà bị ngâm đến phải màu, nói: “Dù sao cô ta cũng là vợ trên danh nghĩa của Quan Lập Thành, mọi người ở ba tỉnh miền Đông Bắc đều biết chuyện này. Cậu ta bị ba bao vây diệt trừ đến nghèo mạt, nằm gai nếm mật hơn ba mươi năm mới bò lên tới chức vụ tham mưu trưởng. Thủ đoạn và mưu trí của cậu ta dư sức đấu với con.” “Ồ?” Tổ Tông lộ vẻ hung ác, nham hiểm: “Tôi không phải đối thủ của cậu ta, ông vẫn còn trăm phần trăm muốn được sao.”
Thẩm Quốc Minh đặt chén trà xuống, để hai tay lên đầu gối: “Ba nghĩ đủ mọi cách để đạt được chức nguyên thủ quốc gia là vì cái gì. Loại bỏ phe đối lập, không người gây trở ngại” “Ông không để ý sao? Mười năm trước hoặc có lẽ sớm hơn thì ông đã đạt được rồi. Thứ mà ông nóng lòng muốn lợi dụng chính quyền để tiêu hủy nhất chính là tội ác không muốn người biết."
Thẩm Quốc Minh có chút cảm khái nhìn chằm chằm Tổ Tông: “Oán niệm của con quá nặng. Hổ dữ không ăn thịt con, con đã nghĩ ba quá xấu xa, quá máu lạnh rồi. Ba là ba ruột của con, cho dù ba có chém giết và phản bội tất cả mọi người trên thế giới này thì cũng sẽ không ra tay giết chết máu mủ của mình.”
Tổ Tông kéo đứt cà vạt, ném mạnh nó về phía màn che. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, trong lòng lại căm phẫn đến nổi không nói ra một chữ.
Thẩm Quốc Minh rơi vào chuyện cũ năm xưa“Thoáng cái mà con đã ba mươi bảy tuổi rồi, ba cũng đã bảy mươi. Sau khi mẹ con mất, con bất hòa với ba, hai ba con mình sống chung như kẻ thù. Tính cách của con là sự dung túng của ba tạo nên. Lúc nhỏ, con tranh cường hảo thắng, mẫn cảm đa nghi, cực kỳ giống ba, thậm chí hơn ba. Mẹ con có kỳ vọng rất lớn đối với con, mà ba thì chỉ có một nguyện vọng là con bình an lớn lên để nhà họ Thẩm mãi không xuống dốc dưới sự che chở của ba.”
Ông ta lưu luyến sờ hoa văn long phương trên ly trà: “Sức khỏe của bà ấy yếu, cho dù có dùng hết sức cứu chữa thì cũng không qua nổi một năm rưỡi. Con oán giận ba, nghi ngờ ba, giảng chức ba. Hạo Hiên, con cắt đứt tình nghĩa với ba không có lợi gì cho con cả, con chỉ đang tự đào mồ chôn mình mà thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào tình cảnh dưới lầu, phát hiện bảo mẫu đi theo cầu thang lên. Bà ấy kề sát tại tôi nói trong phòng khách vừa có một cuộc gọi đến, là một cô gái nói cô ấy đang ở quán cà phê Duy Cảng đợi tôi. Tôi khó hiểu thu hồi tầm mắt: "Cô gái ở Ma Cao nhiều lắm, cô ấy là ai?” “Cô ấy bảo cô ấy họ Tưởng.”
Tôi càng ngạc nhiên hơn. Tưởng Lan?
Sao cô ta lại có số điện thoại ở nhà riêng của Tổ
Tông.
Hai ngày rồi mà tôi còn không biết gì cả, ngược lại cô ta lại mò được rõ ràng.
Đám sương mù dày đặc mây đen phiền muộn, nóithông cũng được mà không thông cũng được, đương nhiên thứ được ra sức giấu diếm này khiến có người sơ sót. “Tôi biết rồi. Nếu lát nữa Hạo Hiện có hỏi tôi thì cứ nói tôi đi mua bánh ngọt, chậm nhất là trước tối sẽ
Bảo mẫu gật đầu, yểm hộ tôi thay đồ rồi rời khỏi trang viên từ cầu thang sắt bị bỏ hoang trong sân sau. Tôi dẫn theo một tài xế và vệ sĩ, chắc chắn Thổ Hoàng Đế sẽ không ngờ tôi không tìm mọi cách ẩn nấp mà còn có gan chạy loạn khắp nơi, lướt qua họng súng của ông ta. Nếu ông ta thật sự là anh hùng thì lúc này trang viên đang nước sôi lửa bỏng, có chạy đằng trời. ông ta trước tiên thăm dò, thử xem thái độ của Tổ Tông, vững vàng kiên quyết thì ông ta lại làm dự tính xấu nhất, hốt thuốc đúng bệnh.
Tài xế lái ô tô tránh vệ sĩ của Thẩm Quốc Minh chở tôi đến Duy Cảng. Tôi vào cửa xoay trong, do dự giữa hơn mười cái bàn vuông giống nhau. Tưởng Lan ngồi dựa vào một ngọn đèn gần đó vẫy tay với tôi, quần áo của cô ta vừa quyến rũ vừa nổi bật khiến tôi không muốn chú ý cũng khó.
Tôi cảnh giác tuần tra bốn phía, sau khi xác định không có ai chú ý đến tôi thì nhanh chóng dựa gần cửa kính. “Cô Tưởng không nghe nói tình hình của tôi à, dù sao tin tức của cô cũng nên có đi.”
Tưởng Lan đặt một tay lên bụng, tay còn lại chống tay, dáng vẻ lười biếng: “Chính vì hiểu được cô vướng tay vướng chân nên tôi mới đưa cô một viênthuốc an thần đó, không uổng công tôi và cô đang từng cùng quen Trương Thành Nam. “Cô có được số điện thoại nhà riêng của Thẩm Hạo Hiện từ chỗ nào?”
Cô ta làm bộ làm tịch lắc lư cơ thể mềm mại: “Tôi tự có con đường của mình, không liên quan gì đến cô.”
Tôi lo lắng tranh chấp sẽ khiến người khác chú ý nên không hề tranh cãi với cô ta. Tôi ngồi xuống, hơi kh lưng nói: “Thuốc an thần.” “Quan Lập Thành lên đường rồi.”
Tôi khinh thường liếc nhìn cô ta: “Chỉ có cái này?"
Cô ta mỉm cười: “Còn chưa đủ hả? Cô không an phận sống với chồng mình đi, ngày nào anh ta cũng nghĩ đến cô đó.
Cô ta chống cằm nhìn xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ thủy tinh: “Ma Cao là một thành phố đã tới sẽ không nỡ di, có rất nhiều điều thú vị. Mỗi người đều mang một mặt nạ, phát điên vì lợi ích. Giới hạn của bản thân, vinh quan cưng chiều, tình yêu, anh em, từng cái một đều bị giẫm nát thành cặn. Lòng người thật sự ác độc. Quan Lập Thành khiến tôi phải nhìn đàn ông với cặp mắt khác xưa, giới hạn bản thân gì đó đều có thể bị anh ta bỏ xuống dưới quyền lực, trầm mình vào vũng nước đục của Thẩm Quốc Minh.
Tôi không có cảm xúc: “Cảm ơn. Anh ta không quản được chuyện này, cũng không cần cô khoa chân múa tay.
Tôi lấy ra hai tờ tiền, đặt xuống tấm lót bằng trúc: “Tính tiền.”Tưởng Lan thu hồi ý cười, xoa đuôi lông mày "Buổi sáng tôi soi gương, phát hiện mình có một nếp nhăn mà trước đó chưa từng phát hiện. Cô Trình, cô nhìn này... Tôi nhẫn nại bỏ một viên đường vào ly cà phê: “Phụ nữ ba mươi tuổi thì đã qua tuổi xuân rồi, đây là chuyện rất bình thường.” “Không, ngay lúc Trương Thành Nam cướp đoạt tự do của tôi, giam tôi ở Cát Lâm thì khuôn mặt tôi mới không có cách nào ức chế được già nua. Tôi không thể tiếp thu việc khuôn mặt thì suy tàn, không còn xinh đẹp, ngay cả lợi thế để đánh hết mình một trận cũng đã mất hết. Đàn ông là một loại động vật rất keo kiệt, tôi phải trang điểm thậm đậm mới có thể che giấu sự tàn phai của mình, chạy ra lãnh cung, thoát khỏi cuộc sống sống một ngày như một năm. Tôi đã chờ được cơ hội tốt nhưng cơ hội tốt cũng tự tay bóp chết tôi.
Tôi chậm rãi uống cà phê, viên đường như một giọt nước rơi vào đại dương, bị vùi lấp giữa sóng biển cuồn cuộn, không để lại chút dư vị nào. Có lẽ, sự bi thương của Tưởng Lan khiến tôi lo sợ về chính mình vài năm sau nên đầu lưỡi của tôi mới không nếm được chút vị ngọt nào, chỉ cảm thấy vô cùng đẳng chất “Đàn ông có yêu cô hay không thì khuôn mặt đẹp chỉ là lý do đầu tiên chứ không phải lý do duy nhất.
Cô ta châm chọc cười nhạo: “Nếu cô không có bộ dạng xinh đẹp này thì ai trong giới quyền quý của Đông Bắc sẽ quen biết cô, ai sẽ điên đảo vì cô.”
Bình luận facebook