• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (15 Viewers)

  • Chương 273: Em có nhớ anh không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi ngủ không sâu, cánh cửa kêu cạch cạch, một bóng dáng mơ hồ giẫm lên ảnh trăng mà rèm cửa không thể che được, chậm rãi bước đến bên giường, tôi rõ ràng cảm thấy giường hơi lún xuống, kẽo kẹt hai lần, giống như một chiếc cưa bánh răng cưa đứt cây cổ thụ, thăng trầm của cuộc đời, sau đó chìm vào im lặng.



Bên hông có một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua ôm lấy tôi, trong giấc mơ của tôi là sa mạc vô tận, bão cát rít gào, tôi loạng choạng đi tìm ốc đảo, rồi trượt chân rơi xuống vũng bùn.



Tôi hét lên, nắm lấy những tia sương mù như có như không, một bàn tay vươn ra trong tầng không khí mỏng manh, cho tôi một cơ hội sống.



Tôi ôm lấy anh, bên tại tôi dường như có ai đó nói nhỏ: “Ôm chặt tôi.”



Giọng nói rầu rĩ mờ ảo mơ hồ, đáp lại một cách yếu ớt, tôi cố gắng nghe rõ, nhưng lại đột ngột ngừng lại.



Tôi theo bản năng nắm chặt lấy sợi rơm cứu mạng này, anh ôm chặt tôi, kín không có kẽ hở, che chở tôi ở trong vòng tay của anh, tôi trăn trở đến nghẹt thở, giữa niềm vui và nỗi buồn, một bên là cái chết, một bên là đau đớn, tôi thậm chí đã bỏ cuộc, rơm rạ càng ngày càng quấn chặt, cướp đi lý trí và khiến cho tôi mất đi cảm giác. Nó giống như một ngọn giáo cứng rắn, chạy xuyên qua huyết quản của tôi trong làn khói, làm tình với tôi, hòa vào làm một.



Lời mở đầu.



Hơi thở của người đàn ông không ổn định mà gọi tôi, quần áo tràn ngập mùi rượu kích thích nhiệt độ trong cơ thể tôi, tôi liếm đôi môi khô nứt nẻ, không khỏi hé miệng, muốn dòng nước làm dịu đi, là con sâu nhúc nhích, là một cây ngải cứu ẩm ướt, là một quả chuối tây thơm mát, là cỏ bạc hà phủ đầy sương, nó hung hăng dữ dội trượt vào cổ họng tôi, càn quét trong khoang miệng của tôi, linh hoạt mà mềm mại, tôi buồn ngủ đến mức đến cả sức hút vào cũng không có.



Với cảm giác này, tôi đã đi qua hỗn loạn một đêm, trời đã sáng. Tôi mơ màng nhìn qua khoảng trống bên cạnh, chạm vào bộ đồ ngủ bằng gấm, hơi ấm còn sót lại của mùi mực, tôi giống như vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ đến bản thân đang ở trong căn biệt thự của Quan Lập Thành, tôi mở to hai mắt, phòng ngủ trống rỗng, giống như người đàn ông ôm tôi ngủ vào đêm qua, hoàn toàn chỉ là ảo giác.



Tôi loạng choạng đứng dậy, xoa bóp hai bên thái dương đau nhức sau cơn say rượu, tìm tòi từng chỗ, một sợi tóc ngắn, một sợi tóc cho thấy dấu vết mà Quan Lập Thành để lại vào đêm qua, nhưng không có gì để kiểm chứng.



Sau khi tôi dọn dẹp chiếc giường bừa bộn và thay chiếc váy dài trước gương trang điểm, Quan Lập Thành từ phòng làm việc bên cạnh bước vào phòng, tinh thần sảng khoái, dường như đã đã có một giấc ngủ ngon suốt một đêm, anh ấy đứng phía sau tủ quần áo, cũng không tránh né khi tôi đang khỏa thân, tôi bình tĩnh như thường cởi sạch đồ dưới ánh mắt chăm chú của anh ấy. Tôi không hỏi về những điều mà tôi nghi ngờ vào đêm qua, giả sử đó là anh ấy, nếu như trời chưa sáng mà đã ra ngoài thì có lẽ anh ấy không muốn để lộ ra chuyện này.



Tôi cũng không phải là một người phụ nữ trong sạch, cầm lấy thứ gì tống tiền anh ấy, cần gì phải làm như vậy, khiến cho những rào cản của nhau bị xóa bỏ.



“Tôi không có hứng thú đến sinh nhật bà Ba của Thẩm Quốc Minh”



Mối ân oán năm xưa mà tôi tính kế cô ta, cô ta hẳn là không quên, Thẩm Quốc Minh thèm muốn tôi, cô ta là người nằm bên gối, phát hiện được thì sẽ làm khó dễ tôi, lý lịch dơ bẩn không đứng đắn của tôi, là vì tôi yếu đuổi thiếu tự tin, người bên ngoài nói xấu thế nào tôi cũng không quan tâm, cho nên ở bữa tiệc trước công chúng,



Tôi không thể va chạm với cô ta.



“Thẩm Hạo Hiện đang ở Thanh Tân, Thẩm Quốc Minh sẽ không phô trương khi làm bữa tiệc cho vợ kế, hai bố con đã trở mặt với nhau, tại sao cứ phải khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Thẩm Quốc Minh ở Ma Cao đã tính sai, ông ta tập trung lập kế hoạch phòng bị để cân bằng thế lực. Trước mắt, ông ta vẫn là một đối thủ mạnh.”



Tôi nhìn anh ấy qua gương: “Trước khi Thẩm Quốc Minh sụp đổ, anh đã rất vất vả để đối phó với ông ta, đừng gây thù chuốc oán thêm phiền toái nữa.” Quan Lập Thành tháo chiếc cúc áo ở trên cổ, anh ấy nói toạc ra: “Cô đang tranh thủ thời cơ cho ông ta.



Tôi bị nói trúng tim đen: “Tôi đang vì người chồng trên danh nghĩa của mình tìm cách dàn xếp thứ trưởng.”



Anh ấy khá ngạc nhiên: “Chẳng hạn như”



Tôi đeo hai bông tai dây bạc có độ dài khác nhau: “Anh đã bỏ lỡ dịp tốt rồi, lời vu khống của Thẩm Quốc Minh có tác dụng rất lớn. Chính quyền trung ương tin tưởng ông ta, lý lịch của ông ta rất rõ ràng. Anh đã mạnh mẽ uy hiếp giữ chân ông ta ở Ma Cao, ông ta không còn cách nào khác đành phải khen ngợi công lao của anh tại hội nghị tỉnh ủy, rõ ràng là ông ta không sợ, một bụng tức giận như vậy, ông ta sẽ nuốt trôi sao? Ông ta quyết định phải khuấy đảo sóng gió, ông ta lén lút lừa gạt, tại sao em lại không thể ngáng chân”



Quan Lập Thành nhướng mày, đầy to mò: “Em đã làm gì.”



Tôi bôi tinh dầu hoa hồng lên chiếc lược gỗ, chải lại những sợi tóc khô: “Quan thủ trưởng đã bồi dưỡng người mới thật tốt, em mượn hoa hiến Phật. Tưởng Lan yêu Trương Thành Nam, sống mơ mơ màng màng trong thế giới của anh ấy, không phải cô ta cũng phản bội anh sao? Vinh hoa phú quý, có thể chịu được chút độc. Nguyễn Lâm Dĩnh ra vào tự do nhà họ Thẩm, Tề Kỳ nổi tiếng là độc ác, mọi người vây quanh, khó có thể đảm bảo cô ta không sinh hai lòng, em đồng thời chọn hai người bọn họ, lại bố trí thành hai con đường khác nhau. Một con chim bay ra khỏi tổ trên bầu trời, bay cao bay xa không phải do bọn họ tự đấu tranh, mà phụ thuộc vào sự sắp đặt của chủ nhân, khoảng cách quá lớn cho nên Nguyễn Lâm Dĩnh phải chấp nhận số phận của mình, nhưng tố chất lại tương đương nhau, thậm chí cô ta còn tốt hơn, từ chim sẻ lớn lên thành phượng hoàng, cô ta sẽ nguyện ý ở trong bóng tối làm một con chim sẻ sao?”



Quan Lập Thành nghe ra lời ám chỉ của tôi: "Em nghi ngờ cô ta.”



“Cách thể hiện lòng trung thành, em đưa ra, cô ta sẵn sàng chặt đứt đường lui của mình, em cũng tin điều đó.”



“Cô ta không quan trọng” Quan Lập Thành lấy một chiếc cà vạt ở trong tủ quần áo ra, có hai ba mươi chiếc cà vạt. Anh ấy kiên nhẫn so sánh chiếc cà vạt xem có hợp với áo sơ mi hay không: “Bốn tiếng sau, anh sẽ đón em. Ở bên cạnh ông ta, nhiều người nhiều miệng, có đủ hạng người, em chú ý không bị ảnh hưởng.”



“Em làm bà Quan một ngày, anh Quan sẽ không thể cưới vợ chậm một ngày”



Quan Lập Thành bước đến trước gương, không nói lời nào, tôi đặt cây chì kẻ mày xuống, khéo léo tiếp nhận công việc của anh ấy, thắt nơ ngay ngắn, anh ấy hôn lên nốt ruồi chu sa ở đuôi mắt của tôi: “Hay là diễn giả thành thật, làm bà Quan rồi em đỡ phải tái hôn, anh cũng đỡ phải lấy vợ thêm lần nữa.



Tôi nhéo yết hầu của anh ấy, vô cùng thô bạo ngang ngược: “Anh Quan không làm chính trị, xuống biển làm kinh doanh, cũng là một bàn tính siêu việt.”



Anh ấy không quan tâm tới việc tôi cố ý chuyển chủ đề, không chịu bỏ qua, mỉm cười hỏi: “Em không suy xét sao? Anh có thể chờ.”



Tôi cười nói: “Chờ thôi mà thúc giục gì chứ? Tám năm, mười năm, em sẽ cho anh câu trả lời.”



Chúng tôi lần lượt đi xuống tầng dưới, những chiếc cột nối tiếp ở thang cuốn tạo thành các khe hở, nhìn rõ cảnh vật ở dưới tầng một, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn bằng gỗ lim, khuôn mặt bị một tầng gỗ che khuất, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối.



Dáng người thon gầy, khí chất phóng khoảng cởi mở, bộ vest màu đỏ đắt tiền trông rất cao quý và sắc bén, tôi bước nhanh hai bước, nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, trái tim tôi nhảy loạn.



Tôi vô thức nhìn trộm Quan Lập Thành, anh ấy gợi lên một nụ cười vui tươi nghiền ngẫm, phất tay ra hiệu người giúp việc đặt tách trà sang một bên, người giúp việc thu dọn đồ đạc để tiếp khách, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng khách.



“Ông chủ Trương, cơ sở ngầm của chính quyền vùng Đông Bắc đang ở khắp các con đường ngõ hẻm, đặc biệt là vòng xoáy giữa anh và tôi, mật thám của tỉnh ủy và cơ quan cấp tỉnh cẩn thận giám sát suốt ngày đêm, anh cứ tha hồ mà đi lại trong chỗ này của tôi, một liên minh tạm thời không phải kế hoạch lâu dài, ở Ma Cao liền kết thúc, tiếp xúc thêm một lần nữa, hậu quả chính là một thảm họa.



Trương Thành Nam liếc tôi một cái, bất chợt cầm tách trà bằng sứ mạ vàng lên rót trà rồi nhấm nháp: “Tham mưu trưởng Quan là người cẩn trọng và tỉ mỉ, hai mươi tư tiếng thì làm sao, nếu năm đó nhà họ Văn không lụn bại, Văn Mạnh Hùng và Phó Thiết Vũ giống như ruồi nhặng vây xung quanh anh cả ba trăm sáu mươi lăm ngày, những tin tức nhảm nhí chưa từng được đào bởi. Trên đường chống trinh sát, tham mưu trưởng Quan có thể so sánh với tôi.”



“Tôi thành thạo huấn luyện quân đội chống trinh sát, nòng cốt của công an, thành thạo nước cờ kia. Ông chủ Trương có thể ở vị trí này hơn hai mươi năm, anh tập hợp đủ thành tựu của hàng trăm trường phái. Chúng ta đồng tâm hiệp lực, anh có khả năng lật đổ, nhờ vào sự tính toán của anh, mỗi người trong chúng ta đảm nhiệm một phương, ngược lại sẽ rất dễ dàng.



Một tay của Trương Thành Nam cầm tách trà, tay kia hí hoáy chơi đùa một nửa bộ cờ vây không dùng đến ở bên cạnh bàn trà, song phương trong ván cờ này đối đầu với nhau thật không công bằng, quân trắng kiệt sức, quân đen thừa thắng xông lên, chiếm một khoảng lớn, con đường thoát ra từ chỗ nguy hiểm, rất giống với tình hình hiện tại của hai người Thẩm và Quan.



Trương Thành Nam cười như không cười, vuốt ve quân cờ trơn bóng, quân cờ trong lòng bàn tay anh là màu đen, ngọn đèn chiếu sáng lấp lánh, mọi đồ vật trong nhà của Quan Lập Thành đều mới và đẹp, lâu ngày không phai màu hay bị gỉ sắt. thời gian. Anh ấy dùng rất cẩn thận, vốn là tướng quân cầm giáo mác trên chiến trường, trong cuộc sống khắp nơi tao nhã, về phương diện này thì phụ nữ cũng không bằng anh ấy.



Bộ cờ vây bằng ngọc quý giá này của anh ấy, hai chiếc chén đựng cờ bằng sơn mài, dầu sáng, trắng hơn tuyết, đen sẫm như đồng, khi chơi cờ tạo ra khí thế hỗn loạn, làm cho đối thủ phải khiếp sợ.



“Tôi là một kẻ liều mạng tìm đường sống trong chỗ chết, có thể quay trở lại Đông Bắc và cắm biểu ngữ Trương Thành Nam còn sống, đào một cái hố để đặt nền móng, mọi thứ giống như một khởi đầu mới. Trước mắt, tôi vẫn chưa có ý định luật đổ tham mưu trưởng”



Quan Lập Thành ngồi đối diện, ngắm nghĩa cái nắp trà đang bốc khói nghi ngút: “Ở trong tay ông chủ Trương nắm giữ nội tình bên trong của Thẩm Quốc Minh, tuy rằng không thể hủy diệt được cả nhà họ Thẩm, nhưng ít nhất nó cũng là thứ gia vị gây ra náo động. Thẩm Hạo Hiền nghĩ rằng nó ở chỗ tôi.



Anh ta đã đánh giá tôi quá cao, đồng thời đánh giá thấp anh.”



Quan Lập Thành thay đổi chủ đề: “Trình Bảo Ái được vệ sĩ hộ tống, ông chủ Trương đến đây cũng vô ích, tự chuốc lấy thất bại.” Anh ấy chậm rãi thưởng thức trà: “Ông chủ Trương thật thẳng thắn”



Trương Thành Nam nhếch mép cười: "Hợp tác với tham mưu trưởng Quan thì nên đi thẳng vào vấn đề”



Vừa dứt lời, Đầu Trọc ở bên ngoài tiến vào, cúi đầu chào tôi: “Chị dâu, chị lên xe trước, anh Nam sẽ theo sau.”



Tôi ngẩn ra, ánh mắt lướt qua giữa hai người trong phòng khách, sắc mặt không có một chút gợn sóng, Quan Lập Thành không ngạc nhiên, như thể anh ấy đã đoán trước được động thái của Trương Thành Nam. Khi Đầu Trọc thấy tôi không có phản ứng, cậu ta liền thấp giọng nhắc nhở tôi, nhìn có vẻ tôi không được phép ở đây nữa, không có chỗ nào để thương lượng, tôi giả vờ như không biết cười, đi theo cậu ta ra sân.



Chờ cũng không bao lâu, ước chừng mười phút sau, khuôn mặt của Trương Thành Nam không đổi sắc bước ra ngoài, tôi ngồi đợi mười phút này giống như ngồi trên đống than, cũng không đoán được là chuyện gì xảy ra, Trương Thành Nam giấu tôi, Tưởng Lan đóng vai trò quan trọng không thể bị lộ trong kế hoạch lớn chống lại Thẩm Quốc Minh. Tôi hiểu rằng anh muốn hành động trước rồi nói sau, nhưng nó liên quan đến Quan Lập Thành, anh cũng che giấu, điều này khiến tôi cảm thấy hơi hụt hẫng.



Anh nghiêng người ôm lấy tôi, kẹp vào giữa hai chân: “Em có nhớ anh không?”



Tôi vòng tay qua cổ anh: “Em nhớ anh, nhưng mà em nhớ Trương Thành Nam thẳng thắn thành khẩn với em.”



Nụ cười của anh ngưng trệ: “Làm sao, lại tính toán anh cái gì, giống như anh đã làm ra chuyện tội ác tày trời.”



Tôi bĩu môi, nhìn về phía căn biệt thự càng lúc càng xa: “Ông chủ Trương định bán em đến chỗ khác sao.”



Anh nhéo cái mũi của tôi, cười tủm tỉm: “Em nghĩ mình rất đáng tiền sao, nghịch ngợm đến mức gà bay chó sủa, ngoại trừ anh có thể chịu đựng ra thì còn ai có khả năng này.”



Trương Thành Nam rõ ràng là không muốn giải thích với tôi, khi tôi hỏi về chuyện này, anh vẫn giả câm giả điếc, giấu đầu hở đuôi, nên dù tôi có hỏi gì thì anh cũng không nói.



Tôi có linh cảm rằng anh đã làm một thỏa thuận với Quan Lập Thành.



Mấy ngày sau, Thẩm Quốc Minh không xuất đầu lộ diện, ông ta cũng không nhằm vào Quan Lập Thành, cũng không có nhiều vấn đề về mấy quan viên ra oai khoe mẽ, bình tĩnh dị thường, sóng gió sự nghiệp chính thức không thổi, nhìn bề ngoài thoạt nhìn rất hài hòa, thời gian trôi đến ngày thứ bảy, quả nhiên là nổi lên sóng to gió lớn, trời không mưa, thời tiết quang đãng, Thanh Tân đột nhiên trải qua một cơn bão bất ngờ, Quan Lập Thanh bị lật.



Lúc mới kết hôn, anh ấy là trở lực kết hợp kháng chiến giữa quân khu tỉnh và quân ủy trung ương, lúc đó Thẩm Quốc Minh vẫn chưa lên làm nguyên thủ quốc gia, thế lực ngang nhau, tham mưu trưởng cũng đủ để răn đe khắp các tầng lớp xã hội, thời gian trôi qua, Thẩm Quốc Minh lên nắm quyền, không còn cùng một đẳng cấp với Quan Lập Thành, sau khi ông ta từ Ma Cao trở về liền chờ thời cơ hành động, chờ cơ hội đánh một lần hăng hái cho xong việc, Quan Lập Thành liền gặp rắc rối, ông ta thêm dầu vào lửa, cứ như vậy mà náo động lên.



Trương Minh đã cử một nhóm người đi điều tra bí mật, phát hiện ra thủ phạm và kẻ góp phần gây ra tình hình này là cùng một người, Hàn Phục Sinh.



Cuộc đời làm gái điểm của tôi, có thù lao liền hầu hạ nhà giàu quyền quý, dùng phương pháp viết tắt có thể thấy ở Đông Bắc ùn ùn kéo đến sinh động như thật, thanh kiếm như Quan Lập Thành sa vào tình yêu, chẳng lẽ cứ là khách quen trăng hoa mới quen biết tôi, vi phạm kỷ luật đảng, đời tư không sạch sẽ, đạo đức giả.



Làn sóng dư luận này đã lên men nhanh chóng, nó đang có chiều hướng ngược lại, thậm chí không có cách nào để dập tắt nó.



Nhưng sau một thời gian, tình hình rất kỳ quặc.



Hướng gió của dư luận thay đổi một cách âm thầm và nhanh chóng.



Những quan chức quyền quý bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, bại lộ mấy năm nay đều được thăng cấp cục, mà những người thuộc phe cánh của Thẩm Quốc Minh đều không có ngoại lệ, nội tình bên trong bị vạch trần, người nào người nấy đều cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi, hoảng sợ, dựa trên tầm nhìn vĩ mô, Quan Lập Thành là một nồi máu chó có thêm thức ăn, nhưng người đời lại thích vi mô, phân tích chi tiết vụn vặt, tổng thể sinh động, mánh lới không chịu được săm soi, bùng nổ một trận rồi kết thúc, kết cục chính là phóng đại chi tiết vô hạn.



Tôi mơ hồ hiểu được ý nghĩ của Hàn Phục Sinh.



Tình cảm và sự bảo vệ của anh ta đổi với tôi không thay đổi từ đầu đến cuối, trên cơ sở này, anh ấy cũng cần phải ra vẻ, khiến cho Thẩm Quốc Minh yên tâm.



Tôi nhìn cảnh vệ của Quan Lập Thành mời bà Bạch đi dạo phố, cô ta đương nhiên đồng ý, cầu còn không được muốn làm quen với tôi, chúng tôi đều rất giỏi trong việc gặp dịp thì chơi, bằng mặt không bằng lòng, chúng tôi ở bên này rất vui vẻ và nhiệt tình, tôi chọn được hai chiếc vòng tay bằng đá sapphire, bà Bạch cùng tôi đi mua, đi cả ngày trời không nhìn trúng thứ gì, cô ta đưa tôi ra khỏi tiệm trang sức ngọc bội. Cửa hàng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của một người phụ nữ, tôi nhìn thoáng qua, bước chân đúng lúc ngừng lại, nhìn một đám phụ nữ đang ồn ào tụ tập nhìn vào ô cửa kính.



Bà Ba nhấc chân đạp vào mặt Nguyễn Lâm Dĩnh, hung dữ mắng cô ta: “Đồ gái điểm, ở dưới mí mắt của tôi mà quyến rũ người đàn ông của tôi, làm bà Thẩm hai ngày liền nghiện hả?”



Nguyễn Lâm Dĩnh che giấu kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ của mình, giả vờ là một người phụ nữ yếu đuối, trói gà không chặt, giả vờ khóc lóc, bị bà Ba dùng giày cao gót giẫm lên khiến cả người run rẩy, khóe miệng ngay lập tức tràn ra máu tươi.



“Bà Thẩm, bà hiểu lầm tôi rồi, tôi không có gan đoạt đồ của cô.”



“Ồ?” Bà Ba xoay người, nhéo cằm của cô ta: “Khuôn mặt uy phong lẫm liệt này cũng có tư vị khác, Quốc Minh rất thích, phụ nữ dịu dàng nũng nịu, anh ấy đều làm hết, ở trên giường đổi các loại tư thế khác nhau, anh ấy cực kỳ thích.”



Cô ta đang nắm mái tóc dài của Nguyễn Lâm Dĩnh, suýt chút nữa bị xé mất một mảng da đầu, chân tóc nổi lên những vết máu: “Đoán xem, tôi có cho cô một cơ hội không? Tự chui đầu vào rọ, bằng mọi cách để tống khứ người đi lên làm vợ cả, mỗi một lỗ chân lông đều được bảo vệ, cô lại đi lặp lại những sai lầm cũ mà tôi mắc phải, cô soi gương xem mình có phúc khí đó hay không.



Nguyễn Lâm Dĩnh đau đến hét thảm, trong đám phú bà vây xem không có ai dám ngăn cản, bà Thẩm chính là bảng nhãn ở tỉnh Đông Bắc, cô ta mà nổi giận thì có thể phá hủy cả một thành phố, cực kỳ hoành hành ngang ngược.



Tôi phủi phủi vạt áo, cười nhạo khiêu khích: “Vợ của bí thư Thẩm đúng là ngang ngược, dưới ánh mắt của công chúng mà cũng không biết trời cao đất rộng.



Đều khiến cho khuôn mặt biến dạng rồi.”



Bà Bạch mỉm cười đầy ẩn ý: "Sai lầm của vợ, nông nổi, ghen bóng ghen gió, tự cao tự đại, nghiêm trọng hơn nữa chẳng qua là lục đục với nhau, lòng dạ độc ác, không lên được mặt bàn, cùng lắm là một mớ hỗn độn nhỏ mà thôi, mà người ngoài cuộc nhớ kỹ, ông chồng bạc bẽo, bà vợ ngạo mạn là do được chồng nuông chiều, cô ta làm ra vẻ ta đây, phản ánh sự kiêu ngạo của đấng mày râu.”



Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Tôi đã từng thấy thủ đoạn của bà Quan, chiêu đầu tiên chính là cản trở bí thư Thẩm, bà Ba ở trong giới thượng lưu có danh tiếng là một người phụ nữ thâm độc, liên lụy đến danh tiếng của bí thư Thẩm, mũ ô sa của ông ta là tốt hay xấu thì mọi người đều biết rõ, uy nghiêm là do tỉnh ủy thổi phồng lên, thiếu sót và đời tư bê bối, một khi góc của tảng băng bị xuyên thủng, những quan chức bị ông ta áp bức sẽ không ngừng đâm một đao. Cô không tiện ra mặt, ngấm ngầm chi phối, quan chức ngã ngựa, chín trong số mười điều cấm kỵ là có tình nhân tràn lan, tham lam không có chừng mực. Chiêu thứ hai là giết gà dọa khỉ, khiến cho tôi phải ngậm mồm giữ miệng, tránh ở sau lưng gây chuyện, làm tổn thương người khác bằng những lời nói cay nghiệt”



Mặt tôi không đổi sắc, vẫn nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trước mắt: “Kịch bản do bà Bạch biên soạn, tự biên tự diễn, đúng là rất thú vị.”



Cô ta vẫn tiếp tục nói: “Cục trưởng Hàn quấy rối, tôi nói bóng nói gió, cảnh tỉnh bà Hàn. Cô ta nghi thần nghi quỷ, hỏi khắp nơi, vô hình trung rò rỉ tin tức khiến cho trời long đất lở, bởi vì cục trưởng Hàn chứng minh sự trong sạch, tất nhiên sẽ làm kẻ thù với tham mưu trưởng Quan, anh ta là người của bí thư Thẩm, anh ta càng gây chuyện thì bí thư Thẩm càng tin tưởng vào lòng trung thành của anh ta, cô nghịch chuyển càn khôn, ngay cả khi có mưu lược cũng thiếu người trợ giúp, thuê cấp dưới có nhiều ý kiến khác nhau, nào có lời nào dành cho bà Hàn, điều này có giá trị thuyết phục không?”



Tôi thẫn thờ thu hồi tầm mắt, thầm liếc cô ta một cái: “Bà Bạch muốn nói cho tôi biết cái gì.”



“Bà Quan yên tâm đi, ông Bạch nhà tôi không đủ để uy hiếp tham mưu trưởng Quan, anh ấy cũng không có liên quan gì đến công an, không nghịch với lửa, có công dĩ nhiên là tốt, không có công thì lập, có tiền trợ cấp bổ trợ, nhà chúng tôi không lo chuyện cơm áo gạo tiền, tôi cũng không cần anh ấy ra mặt, thấy người sang bắt quàng làm họ, cho nên ông ba Trương tung hoành trong hắc đạo, ông Bạch cũng không có cơ hội so chiêu”



Giờ mới thấy hóa ra bà Bạch chính là một người rất thông minh, cực kỳ giỏi che giấu.



Năng lực phân tích của cô ta thật phi thường, cô ta nhìn thấu thứ mà tôi muốn bảo vệ ở giai đoạn này là hai người đàn ông, một đen và một trắng, chồng và người yêu.



Một người phụ nữ thông minh xảo quyệt như vậy, hoặc là giết chết cô ta để cô ta không thể hé răng nửa lời, hoặc là chiếm được ba phần tình cảm của cô ta, dù thế nào đi chăng nữa, nếu xé rách mặt thì cũng không có gì hay ho.



Tôi chà lau chiếc vòng tay mới mua: “Đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ thụt lùi, bà Bạch là thù hay là bạn đây?”



Cô ta nói: “Trung lập. Tôi sẽ không giúp ai, cũng không làm hại ai. Một mẫu có ba phần đất, có thịt ăn thịt, không có thịt thì ăn chay. Đông Bắc và Vân Nam là hai vùng hỗn loạn nhất Tân Lan, thủ đô cũng bất lực, sinh ra khối u ác tính so với đạn mạc còn nhanh hơn, bà Quan bị tình cảm liên lụy, cuốn vào trận loạn lạc này, ông Bạch nhà chúng tôi không yêu thích cô đâu.” Cô tạ che miệng cười, tôi nhìn dáng vẻ đùa cợt của cô ta, cũng mỉm cười: “Tôi tin bà Bạch, nhưng tôi phải nói trước, Trình Bảo Ái tôi là người độc ác vô tình, cô cũng nghe thấy rồi đấy. Tôi không sợ lâm thời trở mặt, nếu như có ai nuốt lời, sẽ không thể vượt qua được thủ đoạn của tôi.”



“Cửa âm phủ làm việc chăm chỉ, người thường không thể kiềm chế được cô, tôi thật sự bội phục năng lực của bà Quan. Tôi trốn còn không kịp, tôi cũng không ngu để đụng vào họng súng của cô."



Nói lại thì tôi và Bạch cũng là một trong số những người có mặt tại hiện trường, chúng tôi phải hoàn thành vai diễn thật tốt, mới không phụ lòng khả năng diễn xuất của mình, chúng tôi lại làm ra vẻ cao giọng trò chuyện.



Tôi đưa túi quà cho Văn Ba, sắc mặt như thường dặn dò: “Điều tra mọi thông tin về bà Bạch, tìm hiểu rõ ràng, từ khi cô ta kết hôn với giám đốc Bạch, không, càng về phía trước càng tốt, người phụ nữ này không đơn giản, con mắt rất tinh tường, bụng đầy mưu mô. Ở Đông Bắc, Long Giang là nơi tập trung chính quyền, chỉ lo thân mình thì rất khó, tình hình hiện tại có cho phép cô ta ở phe trung lập sao? Chung quy cô ta vẫn phải đứng về một phe thôi.”



Văn Ba nói phạm vi xã giao của bà Bạch rất nhỏ, không thể cản trở chúng ta.



Cô ta có thể hiểu rõ cục diện hỗn loạn phức tạp này, sao không thể giấu được, tôi vừa mới bước xuống bậc thang, định kéo cửa xe, nhưng lời nói còn chưa rõ, một bóng người từ trong phố đi bộ giữa hai tòa nhà đột ngột nhảy ra, ngăn lại đường đi của tôi: “Bà Quan, xin cô dừng bước.”



Tôi lùi về phía sau nửa bước, cau mày tỉ mỉ nhìn bà Hàn cả người ủ rũ mệt mỏi, cô ta chỉ lo nhìn tôi mà không để ý đến Văn Ba, tôi ho khan một tiếng, Văn Ba hiểu ý, nâng tay áo lên che mặt, nhảy vào ghế lái rồi đóng cửa xe lại.



Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, đến cả nụ cười cũng không muốn cho cô ta, bà Hàn vội vàng đuổi theo vài bước, dừng lại ở trước mặt tôi, cười toe toét nói: “Sau khi cân nhắc năm ngày, tôi muốn giải thích với cô, Phục Sinh nhà tôi tính tình ngay thẳng, gần đây mới được thuyên chuyển đến Thanh Tân, anh ấy không hiểu rõ tình hình ở bên này, đắc tội với tham mưu trưởng là do anh ấy hồ đồ, mong cô có thể nói tốt vài câu giúp anh ấy ở trước mặt tham mưu trưởng.”



Cô ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Tôi không thể quản được anh ấy, anh ấy cứng đầu còn hơn con bò, còn tham mưu trưởng Quan lại là phó bí thư tỉnh ủy.



Quan chức hơn nửa cấp đã bị đè chết, hung hăng càn quấy như vậy thì có quả ngon để ăn sao. May là tham mưu trưởng không thèm quan tâm đến anh ấy.



Tôi bình tĩnh mà chơi đùa với bông tai: “Ôi, tôi và bà Hàn gặp mặt nhau, tôi đã được bà xin lỗi hai lần rồi. Cục trưởng Hàn can đảm lấy trứng chọi đá, quả thật là khiến tôi rất bội phục.



Bà Hàn vươn tay ra kéo tôi, nhưng tiếc là cô ta đã chậm một giây, sượt qua người tôi, chỉ kịp chụp lấy một góc tay áo liền tuột khỏi tay.



Cô ta sốt ruột đến mức van xin tôi: “Bà Quan! Tôi không mong tham mưu trưởng Quan có thể tha thứ, chỉ cần không làm khó dễ Phục Sinh là được.”



Tôi mở cửa xe, không thèm để ý đến cô ta, lên xe nghênh ngang rời đi.



Văn Ba chở tôi đi vòng quanh quốc lộ của Đông Bắc, từ nam ra bắc, từ đông sang tây, lắc lư suốt hai tiếng đồng hồ, đầu óc tôi choáng váng, xây xẩm mặt mày, cố gắng tập trung tinh thần nhìn vào trong gương chiếu hậu: “Còn một chiếc nữa.”



Anh ta vừa nhấn chân ga, chiếc xe lao vút đi, chiếc Chevrolet đi sau mất cảnh giác bị bỏ lại cách xa cả trăm mét, đuổi theo không kịp, khoảng cách ngày càng chìm trong dòng xe cộ đang lăn bánh.



Văn Ba thở phào nhẹ nhõm: “Bên kia theo rất sát, giống như không lấy được tin tức sẽ không chịu bỏ qua, là người của Thẩm Quốc An sao?”



Không hiểu sao tôi lại cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa, rút chiếc kẹp ngọc trai ra rồi dùng kẹp sắt: “Làm sao ông ta có thể giao du với mấy kẻ xấu, dơ bẩn như vậy, ông ta ước gì chọn con đường trong sạch, mười ngày nửa tháng sẽ giữ yên lặng. Trương Thành Nam chạy trốn đến Ma Cao, Đông Bắc dường như đã thắng lớn, câu lạc bộ Hoàng Thành bị niêm phong, biệt thự trên núi Phong Nguyệt bị thu hồi, sòng bài Kim Hoa bị tịch thu, thật sự là rất nổi bật. Sau vài tháng, tinh thần sa sút hoàn toàn biến mất, trở về quê hương trong bộ quần áo đẹp và niềm hân hoan? Anh ấy có công việc làm ăn ở Thanh Tân, trong và ngoài nước, người nước ngoài cũng ăn uống vui vẻ, ca hát nhảy múa mừng cảnh thái bình, có hàng trăm thành phố ở ba tỉnh Đông Bắc, Trương Thành Nam nắm giữ nửa bầu trời, mảnh Đông Bắc này không biết bị và mặt có đau hay không. Người làm quan có việc nhỏ thì luôn bao che cho nhau, có việc lớn thì trốn tránh trách nhiệm, anh ấy trách Quan Lập Thành không làm tròn trách nhiệm, anh ấy thì sao? Qua Lập Thành là quân nhân, bí mật quốc phòng, biên cương an toàn, cứu trợ thiên tai, hạn hán và lũ lụt, anh ấy mà có sơ sót gì thì cấp trên sẽ xử lý anh ấy.



Bắt tội phạm cũng là chuyện của anh ấy sao? Thẩm Quốc Minh là bí thư tỉnh ủy, sở công an, viện kiểm sát, sở tư pháp, cục thuế, sở tài nguyên môi trường, sở y tế, cục thủy lợi, sở văn hóa... Tám cơ quan lớn này hợp lại phòng bị anh ấy, anh ấy quyết định triển khai đi vòng quanh tìm Quan Lập Thành sao? Anh ấy tỏ ra không hiểu biết, sơ hở đầy rẫy, thúc đẩy bọn người xấu kiêu ngạo, cắn nuốt thành phố Đông Bắc, hắc đạo bao trùm khiến tình thế ngày càng hỗn loạn, gây ra thảm họa, anh ấy ở tỉnh ủy hơn ba mươi năm, anh ấy đẩy cho ai? Là do anh ấy không làm tròn trách nhiệm.”



Ô tô đỗ ở ngã tư đường phố Thập Tự, phía Tây Nam là các tòa nhà kiểu cũ, phía Đông Nam là sông nhân tạo, phía Tây Bắc là khu đèn đỏ, phía Đông Bắc là khu ngã tư đường có lác đác những người buôn bán nhỏ và những người bán hàng rong. Văn Ba giơ ống nhòm lên nhìn xung quanh, tôi lười biếng chống cằm nghỉ ngơi, vài phút sau, anh ta gọi cô Trình, tôi ngước mắt lên, ống nhòm nhắm vào quán trà ở lối vào của con hẻm: “Một chiếc Santana màu xám, những người trên xe dùng ống nhòm nhìn chúng ta.”



Tôi giễu cợt: “Không hổ danh làm công an nửa đời người.”



Sau một hồi bình tĩnh, Văn Ba nói: “Anh ta tắt lửa."



Tôi hạ cửa kính ô tô xuống một chút, nhìn chăm chú, đây là một người đàn ông có ngoại hình cực kỳ xa lạ, tôi chắc chắn rằng tôi chưa từng gặp anh ta lần nào. Nếu là tay chân của Hàn Phục Sinh, anh ta sẽ theo lệnh cấm ma túy ở Vân Nam, giấu giếm không xuất hiện ở Đông Bắc cũng có lý, nếu như nhìn quen mắt thì mới là lừa đảo.”



Người đàn ông núp dưới bóng cây ngô đồng nghe điện thoại, nhanh nhẹn như đang điều tra một nghi phạm, tôi đợi hồi lâu, chỗ khúc ngoặt cuối cùng cũng có động tĩnh, trên hàng rào là tán cây và ngói xanh, tiếng ồn ào của những người buôn bán, chim bồ câu ríu rít lướt qua dưới mái hiện của quán bánh bao đậu hấp cách thủy, sương trắng lượn lờ làm mờ bóng dáng người, động tác của người đàn ông đơn giản gọn gàng, tôi chớp mắt ba lần, anh ta liền vọt lên trước xe.



Anh ta cung kính cúi đầu: “Bà Quan, đây là đồ mà cục trưởng Hàn bảo mang cho cô.”



Tôi nhận lấy phong bì màu nâu được niêm phong, mở phong bì rồi lấy ra một xấp tài liệu, chỉ mới lật xem hai trang, tôi đã rất ngạc nhiên. Nội dung trong tập tài liệu này là hồ sơ về những chuyện từ năm hai mươi tám tuổi đến nay của Thẩm Quốc Minh, tuy rằng tập tài liệu này chỉ là bản photo, không phải bản chính, nhưng với nguyên tập tài liệu này, đến ngày ra tòa, ông ta sẽ không thừa nhận, nhưng mà chuyện này không dễ dàng, vẫn có thể coi là một quả bom nặng ký.



Tôi khép tập tài liệu lại, để cho nhịp tim đang đập hỗn loạn bình phục trở lại: “Ông chủ của anh đâu."



“Cục trưởng Hàn đi công tác.”



Tôi đã sớm đoán được, mỉm cười: “Thời điểm khác thì tôi tin anh ta không thể phân thân, anh ta mượn tay người khác làm việc này cũng có chừng mực. Nói thật ra, cục trưởng như anh ta sẽ không làm vậy. Anh dám lấy tính mạng của cả nhà ra bảo đảm, anh sẽ không phản bội anh ta chứ?”



Người đàn ông suy tư một lúc: “Đúng là không thể giấu được bà Quan”



Anh ta nghiêng người, để lộ ra một con đường nhỏ hẹp và hẻo lánh, Hàn Phục Sinh mặc một bộ quần áo thường ngày màu xanh xám, bước ra từ sâu trong con hẻm. Chúng tôi im lặng nhìn nhau trong mười giây. Tôi mở miệng trước: “Trò lừa bịp của cục trưởng Hàn thật là trẻ con."



Vẻ ngoài của anh ta vẫn dịu dàng như trước: “Tạo niềm vui cho phụ nữ, tôi lại thiếu một chút lửa



Tôi nháy mắt ra hiệu, Văn Ba xuống xe châm một điều thuốc cho người đàn ông rồi lẳng lặng tránh vào góc tường, tôi hoàn toàn kéo cửa kính xe xuống: "Nội dung của hồ sơ này, cục trưởng Hàn có nắm chắc không?”



Giọng điệu của anh ta vô cùng chắc nịch: “Nắm chắc."



Tôi càng ngày càng ngạc nhiên: “Liên quan đến một đống tội ác của ông ta, anh thu thập từ nơi nào?”



“Bí thư Thẩm quyền cao chức trọng, người có thể tin được quả thật là rất ít, thư ký của ông ta là lỗ tại của viện trưởng Thẩm, lúc trước bị cách chức là vì có quan hệ sâu xa với tham mưu trưởng. Ông ta làm mưa làm gió, cực thịnh tất suy là quy luật của tự nhiên, có một tình huống biệt lập khác. Giống như hoàng đế thời xưa, ngâm mình trong ẩm mật, bên dưới có biết bao nhiêu chư hầu âm mưu soán ngôi vị. Thành viên tỉnh ủy sợ ông ta, nhưng cũng càng hận ông ta, sợ là sợ hãi quyền lực của ông ta, một tay che trời, quyết định sống chết, người nhà của đám quan viên đều ở dưới trướng ông ta, không có cách nào chống lại, trong giới quan trường lưu truyền một câu nói, mây trắng ba tỉnh Đông Bắc, đất đen ba tỉnh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom