Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279: Bắt cóc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta cầm một đôi chén sứ có hình rồng phượng, khỏe môi cong lên một đường, nở nụ cười như có như không: “Đúng là một mối làm ăn có lời.”
Mắt tôi long lanh, lấp lánh: “Anh Quan, sống trong thời loạn, mưu lợi ích kỷ, trừ địch là ba nguyên tắc lớn, không một ai là ngoại lệ. Anh vất vả sống đến ngày hôm nay, Thẩm Quốc Minh vừa ngã xuống là đã bị anh thay thế, đúng là một thời cơ khó gặp. Trung ương đã cử những tổ chức đặc biệt điều tra, ý đồ thâm sâu thì làm gì có chuyện ngồi tù đơn giản. Tạm thời không nhắc đến chuyện ông ta căm hận anh, muốn lôi anh xuống.”
“Ông ra không chịu mở miệng nhưng tròng dây thừng vào mồm thì ông ta cũng phải cắn. Lúc Thẩm Hạo Nhiên bàn bạc với Hai Sói tôi vô tình nghe được, trung ương đã lập một tổ mật thám để tóm đuôi các quan chức ở tỉnh và các câu chuyện đào hoa nhiều không kể siết. Bọn họ đã ghi chép được hơn trăm bản. Cấp trên nắm được điểm yếu này thì cho dù giáng chức hoặc dùng cho mục đích cá nhân. Giá trị, lợi ích của quan chức tồn tại hay biến mất đều do bọn họ quyết định.
Quan Lập Thành ngồi thản nhiên, làm mặt nước lay động ý bảo bà chủ Quan tiếp tục nói.
Tôi mở lại bàn cờ ra, tôi đổi quân cờ với anh ta. Tôi cầm quân trắng, cười: “Đêm dài lắm mộng, Thẩm Quốc Minh đang lăn lộn trong bùn lầy. Xác suất của ông ta trở mình được gần như bằng 0. Hạng Vũ rơi xuống sông Phách Ô, lương cùng đạn kiệt nhưng Ngu Cơ vẫn ở bên cạnh. Anh mua chuộc bọn tâm phúc, đàn em và tài xế của Thẩm Quốc Minh nhưng anh cũng có sơ xuất chứ? Cuối cùng anh Quan có phải là người trong sạch không?”
Anh ta nhìn đánh giá tôi: “Cán bộ từ cấp cục trở lên, ai dám tự cho mình là trong sạch.”
Tôi tự tin: “Dù bằng cách nào đi chăng nữa nhưng một phần mười điểm yếu của anh Quan rơi vào tay Thẩm Quốc Minh, cánh buồm của ông ta rách nát thì anh có thể nguyên vẹn không sóng gió không? Như vậy có phải là quá ảo tưởng không?” Tôi hơi để lộ ra vẻ khát máu và hung tợn: “Phải khiến Thẩm Quốc Minh thành người câm, chuyện này vô cùng quan trọng. Chậm trễ thêm giờ thì nguy cơ tăng lên theo giờ đó, Anh Quan khống chế được thế giới ngoài sáng ở ba tỉnh Đông Bắc nhưng cũng lực bất tòng tâm.”
Quan Lập Thành im lặng một lúc rồi cười giễu cợt: "Bà Quan hy sinh bản thân mình để mở đường cho Trương Thành Nam như vậy là thông minh hay ngu xuẩn?”
Tôi cầm một quân cờ trên hàng dọc của bàn cờ: “Đúng hay sai để người đời sau nhận xét, làm theo lòng mình là được rồi. Trời diệt tôi tôi đành nghe theo, trời không diệt tôi thì chẳng lẽ tôi không thể cược thắng sao? Bản thân chữ cược đã có độc, cược thắng được một lần giống như mắc nghiện, cược thua thì lại quay về chỗ cũ. Tôi đã đánh cược một nửa cuộc đời, thân xác, thanh xuân, yêu hận, bi hoan, hôn nhân. Tôi giống như một kẻ điên, anh Quan chẳng lẽ không phải là một người điên như vậy sao? Hình nam nữ trên đỉnh tháp Ai Cập có ai là tỉnh táo. Tôi chán đánh cược nhỏ rồi, đánh một lần lớn đi.”
Quan Lập Thành xoa vết đen đã lạnh ngắt trên tay: “Tôi còn nhớ cảnh tượng khi tôi và bà Quan lần đầu tiên gặp nhau. Thanh Tân ngập tràn trong tuyết, đường phố phía Nam không một dấu chân người. Không thể nhìn thấy màu xanh trên những cây tùng bách luôn xanh lá. Em mặc một chiếc váy bông màu trơn, bên trong lớp áo da của Thẩm Hạo Nhiên và chỉ hở ra mỗi đầu. Câu gọi tham mưu trưởng Quan của cô tôi vẫn còn nhớ cho tới hôm nay”
Tôi chống má suy nghĩ sâu xa: “Năm đó, Thẩm Hạo Nhiên bảo vệ tôi, Trình Bảo Ái năm đó vẫn còn có chút tình người hơn so với bây giờ.”
“Quay đầu là bờ nhưng mái chèo đã nằm trong của bà Quan. Cô bơi về phía nào thì cũng có chỗ sống.”
Tôi hiểu rõ ý định của anh ta, anh ta muốn thuyết phục tôi từ bỏ Trương Thành Nam thì anh ta sẽ giữ một chỗ cho tôi. Tôi từ từ đứng dậy: “Người mà anh Quan nhớ là Trình Bảo Ái của lúc đầu. Một Trình Bảo Ái trong sáng và thanh khiết, hoặc có thể thực chất rất xấu xa nhưng khuôn mặt vẫn thuần khiết, ngây thơ”
Quan Lập Thành uống hết chỗ trà ô long ướp lạnh trong một hơi: “Ba năm trước hay ba năm sau thì đó cũng đều là em.”
Anh ta đặt tách trà xuống rồi nhìn tôi vô cùng dịu dàng và quyến rũ của tôi: “Đáng tiếc là những thứ tốt đẹp lại không thuộc về tôi.”
Tôi dựa vào vai anh ta: “Anh Quan chuẩn bị tấn công, chức thứ trưởng không phải là sự đền đáp tốt đẹp sao? Một sự sở hữu rất chắc chắn, anh không bỏ thì nó sẽ không chạy, anh cũng không cần lo lắng một ngày nào đó nó sẽ phản bội anh.”
Anh ta nhưởng mày: “Có được cả giang sơn và người đẹp mới là mưu cầu lớn nhất của người đàn ông.”
Tôi kéo lấy chiếc cà vạt màu nâu gạch sọc của anh ta, dưới làn da đẹp để này là một bộ xương vô hồn không có niềm vui và sự tức giận.
Nhìn xem, anh Quan rất tham lam. Thẩm Hạo Nhiên cũng khát vọng bá nghiệp mà anh khao khát. Anh định chia tôi ra làm đôi sao?”
Anh ta cuộn các đốt ngón tay lại và dừng trên má tôi. Nốt ruồi chu sa đỏ tươi thỉnh thoảng cọ vào dấu tay thô ráp của anh ta. Thỉnh thoảng tôi lại dùng lọn tóc để trêu đùa anh ta. Tôi nắm lấy anh ta cằm anh ta rồi cúi xuống quai hàm và từ từ đi lên dái tai và thái dương: “Anh đồng ý không? Anh bắt tất cả phụ nữ trên thế giới này để làm mồi dụ Thẩm Quốc Minh làm mồi nhưng chỉ có tôi là Trình Bảo Ái tôi. Ông ta cố gắng rất nhiều, anh không đưa sát thủ ra càng có thể làm cho ông ta sợ hãi. Tôi thở dài vào tai của anh ta, sức nóng thiêu đốt làm giải phóng tính đàn ông của anh ta: “Sức hấp dẫn của bọn họ thiếu lửa.
Quan Lập Thành nghiêng mặt, yết hầu chuyển động hai lần, giọng nói anh ta trở nên khàn khàn: “Bà chủ Quan có chắc thắng không?”
Tôi có cách để anh Quan chịu phục trên giường của tôi thì bọn chúng là cái gì."
Anh ta cầm phần đuôi tóc xổa trên xương quai xanh của tôi lên và ngửi mùi thom.
“Tôi gọi em là bà Quan vì tôi tin rằng số phận của chúng ta không chỉ dừng lại ở đây. Chuyện trong tương lai không nói trước được đúng không?”
Tôi thu nụ cười lại, anh ta vội vàng hôn lên khỏe môi tôi: “Có được cô rồi, tôi thật sự không cam lòng để giao ra.”
Quan Lập Thành sinh ra là để lừa dối tôi, tôi cố không để ý đến ý đồ của anh ta. Tôi vội vàng hẹn bà Bạch và hai phu nhân khác cùng đi uống trà, thứ làm người ta say không phải là rượu. Mục tôi của tôi là bà Bạch, tôi cũng không quá tỏ ra thích thú, tôi định đánh nhanh thắng nhanh. Mấy người bọn họ tinh ý nên ở lại không lâu rồi cũng lần lượt ra về. Tôi kéo tay bà Bạch về phía cửa hàng trang sức bên cạnh quán trà.
Trở lại chốn cũ, người vậy đã thay đổi, bà Bạch cô khá xúc động: “Chuyện bà Thẩm đánh cô Nguyễn như thể mới xảy ra hôm qua vậy, nhà họ Thẩm sụp đổ trong một đêm, quyền lực của Thẩm Quốc Minh vẫn còn y như cũ. Ai có thể ngờ được ông ta lại rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay, phải nhục nhã trốn chạy như vậy”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh quầy và thử hai sợi dây chuyền trước gương: “Thẩm Quốc Minh bỏ trốn, Uỷ ban Thanh tra thủ đô đã lật tung cả Long Giang lên. Những cấp dưới ghen tị, đố kỵ đã gán rất nhiều tội danh vô lý cho ông ta. Cục diện này thật sự rất khó thay đổi. Chắc bị giam lỏng cho tới chết thôi. Ba sư của Sở Công an đã giăng thiên la địa võng ở Đông Bắc, đi một lượt những nơi mà ông ta thường xuyên lui tới.
Những người đó cũng biết Thẩm Quốc Minh sắp xong rồi, những người biết thì nói còn những không biết thì cũng bịa ra.
Có tin đồn cho rằng ông ta hoàn toàn không hề xuất ngoại, tỉnh phong tỏa rất chặt, ông ta đang trốn ở một góc nào đó. Bà hai của ông là cô Tề là người mà tôi tiến cử, sau khi Thẩm Quốc Minh ngã ngựa cũng rất khổ sở. Thẩm Hạo Hiên nhượng bộ, tôi phải nói rõ lòng mình mới giúp cô ấy sống tiếp được.”
Tôi dặn dò nhân viên bán hàng gói nó vào hộp trang sức: “Lệnh giam giữ bà Thẩm và bà hai. Phòng thẩm vấn là điện Diêm vương ở trần gian, vợ của cục trưởng Hàn cũng tham những món lợi nhỏ. Tôi tặng cho bà ta ít đồ, để bà ta nói đỡ với bên cục nên Tề Kỳ có thể thoải mái hơn một chút”
Bà Bạch sửng sốt: “Bà Quan còn dám đi lại với người của Thẩm Quốc Minh sao? Bây giờ cả ba tỉnh Đông Bắc này nghe đến Thẩm Quốc Minh là biến sắc, họ Thẩm sắp trở thành một họ cấm rồi, cả nhàtổ của nhà họ Thẩm cũng bị xung vào công quỹ.” Bà Bạch đột ngột thay đổi chủ đề: “Cho dù như thế nào,
Thì bà Quan cũng gả cho đúng người. Tham mưu trưởng Quan trải bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng cũng có hy vọng. Từ nay về sau Đông Bắc là do anh ấy đứng đầu, cô còn sầu gì nữa. Chúng tôi về sau sẽ đi theo cô, cô không không đối xử tệ bạc với chúng tôi là được.
“Chủ nhiệm Bạch không lên thuyền của Thẩm Quốc Minh đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng, bảo vệ được lợi ích của mình. Bà Bạch lại hiền thục, là người luôn gặp may mắn trong số những bà vợ làm quan, giống như hai vợ chồng Thẩm Quốc Minh, có rất nhiều chuyện người trong cuộc không nói được gì. Thực ra chủ nhiệm Bạch chỉ biết tự lo cho mình, bao nhiêu nước bẩn cũng không làm bẩn hai người được.”
Bà Bạch nhìn tôi và ôm tôi đầy tôn trọng: “Bà Quan, cô đúng là một người có trái tim nhân hậu. Tham mưu trưởng Quan đã bị Thẩm Quốc Minh hành hạ cả nửa đời người. Cô tha thứ cho đám người còn lại của ông ta thì cũng là đại biểu cho sự khoan dung của Tham mưu trưởng Quan.”
Tôi nói linh tinh: “Tốt xấu gì thì bà Bạch cung hiểu, Lập Thành bảo tôi, Thẩm Quốc Minh đang làm điều ác, chúng tôi lấy đức báo oán là cách cư xử của một người quân tử nhưng tôi thấy vậy thì hơi thiệt thòi.”
Bà Bạch im lặng, suy nghĩ miên man trước sự được mất của những lựa chọn khác nhau.
Tôi nhận đó nói thêm vào: “Vị trí Bí thư tỉnh ủy đang trống, đội ngũ lãnh đạo bị xáo trộn. Thẩm Hạo Nhiên có thoát khỏi được hay không còn tùy thuộc vào đạo hạnh của anh ta. Nhưng có đến chín phần là anh ta sẽ lên. Ây dà..” Tôi thở dài than khóc: “Chủ nhiệm Bạch là người đứng giữa, không đứng về phía Lập Thành cũng không đứng về phía nhà họ Thẩm, không phải là đồng minh cũng không phải là kẻ thù. Nhà họ Thẩm sụp đổ, Thẩm Hạo Nhiên vật lộn trong dòng nước xoáy, anh ta phải tàn nhẫn và thận trọng hơn, những người biết đến tận cùng thì cũng không làm được gì tốt. Quan mới lên nhậm chức, lập tức có người nịnh hót bám chân, chủ nhiệm Bạch không quy thuận c không kịp đâu.”
Tôi cầm lấy chiếc hộp mà người nhân viên bán hàng đưa: “Bà Bạch, làm phiền cô rồi. Hôm nay tôi không có lái xe đi cùng nên không tiến được cô tới nhà. Cô về tới nhà gọi điện thông báo cho tôi biết nhé. Tôi hẹn cô đi uống trà mà cô lại xảy ra chuyện thì tôi không biết giải thích thế nào với chủ nhiệm Bach."
Tôi quay mặt bỏ đi, bà Bạch nghiến rằng đuổi theo và nói: "Bà Quan, ông Bạch biết sự thâm sâu của chốn quan trường nên không định đi theo đám đông. Thẩm Quốc Minh đã sụp đổ, còn có thể dựa vào ai được chứ? Nhưng tôi thấy rõ Tham mưu trưởng Quan nhẫn nại, bà Quan lại là người giỏi mưu lược, nhất định chúng tôi phải đi theo. Đông Bắc đã là nhà của hai người, tôi thay ông Bạch cầu xin cô và Tham mưu trưởng Quan cất nhắc, ông ấy là người có ơn tất báo. Ông ấy làm ở tỉnh ủy mấy chục năm rồi, cô có chuyện gì cần ông ấy sẽ tận tình giúp đỡ.
Tôi đưa tay vuốt tóc, nói bằng giọng kỳ quái: “Cần gì chứ? Sống bình thường thôi là được, Lập Thành cũng đâu giống một người không biết an phận thủ thường”
Thấy tôi không thỏa hiệp, bà Bạch cũng vội vàng lo lắng. Cô ta cũng không phải người ngốc, vô duyên vô cớ nói ra những lời đó rõ ràng là đang uy hiếp ta. Đợi Quan Lập Thành lên chức rồi sẽ loại bỏ chủ nhiệm Bạch, bởi vì một không phải bạn, không phải địch thì để lại phiền phức bao nhiêu?
Đúng là tôi ích kỷ. Tôi cũng không chân thành với Quan Lập Thành. Anh ta động tới Trương Thành Nam là định giết chúng tôi. Đợi đến khi Thẩm Quốc Minh chết hẳn rồi tôi sẽ đấu một trận tâm kế với anh ta. Vai trò của chủ nhiệm Bạch không phải là chiêu binh mã chống lại Quan Lập Thành. Tôi phải dàn binh bố trận cho sau này.
Trong mắt thiên hạ, cả danh lẫn thực của cái tên bà Quan tôi đã có được cả. Bà Bạch là người thông minh, cô ta biết rõ mối ràng buộc của tôi và Trương Thành Nam. Cô ta ngập ngừng một lát rồi hạ giọng nói: “Bà Quan, ông Bạch theo Tham mưu trưởng Quan còn tôi theo bà, hai người giữ lại cho chúng tôi một con đường, bát cơm chén gạo là được. Tôi sẽ trả lại cho bà gấp mười lần.”
Tôi nhìn cô ta mặt không lộ sắc: “Bà Bạch có chân thành không?”
Cô ta gật đầu: “Tôi rất ngưỡng mộ bà Quan, tôi nghĩ, tôi chọn theo một người tinh anh như cô, thì cho dù trong sáng hay ngoài tối cũng nhất định có giành được chiến thắng. Chắc cô không làm những chuyện tự hủy hoại tiền đồi của mình.”
Tôi cười nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của bà Bạch, chức vụ phó chủ nhiệm của chồng bà đúng là ngồi lâu quá rồi. Với quyền lực của Lập Thành, để sắp xếp cho ông ấy một chỗ cũng không phải là khó. Để tôi nói thử hộ bà.”
Khi đang mua trang sức, tôi thấy những bóng người lắc lư ngoài cửa sổ. Tôi đi về một mình, đang ở một mình trên đường, hình như tôi quá suy nghĩ rồi. thật là quá chú ý, Quan Lập Thành lại quay về thành công, tất cả đều tới chúc mừng. Tôi vui mừng mở rộng những cuộc tụ họp, đến khi đám người đó ra về, tài xế bị kẹt ở giữa đường khiến tôi phải ra tay.
Làm như vậy mới có thể khiến Thẩm Quốc Minh bắt tôi mà không nghi ngờ gì. Tôi vội vàng gọi cho tài xế và ra lệnh cho anh ta phải có mặt trong vòng mười phút, nhưng tôi như con ruồi không có đầu cứ đi lại lung tung. Quả nhiên có hai người đàn ông lén lút đi theo tôi. Tôi đi nhanh chân hơn, cố tình dẫn dụ hai người đó vào một cái ngõ hẹp vắng vẻ. Tôi bước nhanh hơn, mồ hội trên người tôi túa ra, bọn họ đi lại xung quanh chắc chắn đây là một cái ngõ cụt thì mới dùng một cái bao tải bịt đầu tôi lại nhân lúc không ai để ý.
Tôi quá hoảng sợ nên la hét và đấm đá loạn xạ, cố gắng không sợ hãi để tự cứu mình. Một người đàn ông mất kiên nhẫn, đạp một phát vào xương hông của tôi khiến tôi run lên vì đau.
“Đại ca, tôi và anh không thù oán gì với nhau, cũng không cần làm đến mức đổ máu như vậy. Anh cần thiền thì chồng tôi có tiền, anh ấy là một nhân vật lớn ở Đông Bắc. Anh cứ nói con số đi, bao nhiêu anh ấy cũng chỉ được."
Tôi khoe khoang về danh tính của mình và làm đối phương tức giận đúng như đã đoán trước. Người đàn ông đó hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ tôi một mình đi vào hang cọp. Anh ta xé miệng bao tải ra rồi dùng một sợi dây màu đen bịt mắt tôi lại: “Đồ đàn bà đáng ghét, chồng cô không sợ bị lột da, hoang tưởng rằng có thể cứu được cô về thì tôi theo họ của cô.”
“Đại ca, anh để cho tôi chết một cách rõ ràng được không, anh là ai vậy?”
Một tên khác lẩm bẩm nói: “Cô ta bị bắt một mình, vậy không có nghĩa là không có tại mắt bên trong, nếu để bọn chúng bám được nhất định là không thoát được nữa.
Người đàn ông nói đi vòng vo, để đổ thêm dầu vào lửa.
Bọn chúng xách cổ áo tôi rồi đẩy tôi vào thùng sau xe. Sau một đoạn đường dài gồ ghề, tôi dừng lại ở một gò đất gập ghềnh, theo quán tính khi xe dừng đột ngột, tôi suýt nữa bị văng ra khỏi cửa sổ. Người đàn ông thô bạo kia đẩy tôi ra khỏi xe, anh ta cầm một điều thuốc rồi nhìn xung quanh: “Có gì đáng nghi không?”
“Chết tiệt, Trương Thành Nam và Quan Lập Thành có chung một người vợ. Bọn chúng cũngkhông phòng bị, chẳng lẽ có thể hợp nhau tới mức độ đó sao? Con đàn bà dâm đãng này sống cũng khá tốt, chúng ta thử một chúng cho đỡ uổng công cô ta tới đây”
Tên đàn ông đó mở bao tải ra và giẫm dưới chân: “Bí thư Thẩm đã dặn rồi, nói con đàn bà này rất thủ đoạn, bụng dạ xấu xa, không có ai bảo vệ thì càng đỡ phiền phức.”
Hai người bọn chúng kẹp ở bên phải và bên trái tôi để bước lên một cái thang đá. Tôi buộc mình phải trấn tĩnh lại bằng cách đếm số bậc thang để dẫn đến nơi, hai mươi ba bậc, đúng như tôi dự đoán, chỗ này ở độ cao khoảng tầng ba.
Cảnh sát bắn tỉa hạng đặc biệt sở trường bắn theo đường thẳng các mục tiêu ở tầm xa, nghĩa là trong vòng 150 mét có thể bắn bách phát bách trúng. Những chiến sĩ thực địa giỏi leo trèo, quét mìn và chiến đấu kéo dài trong môi trường khắc nghiệt, nghĩa là cận chiến với bán kính 50km dưới 20 tầng. Nơi Thẩm Quốc Minh chọn rõ ràng là không phù hợp để bọn họ dễ dàng thể hiện được năng lực của mình. Cảnh sát đặc biệt còn thua xa lục quân. Lão cáo già này vô cùng xảo quyệt, ông ta đề phòng mấy người đàn ông này phản bội, bắt ông ta như bắt cá trong bình nên mạo hiểm chui vào các khe nứt, những gì ông ta làm hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của tôi.
Thẩm Quốc Minh bắt tôi, là cách rút củi dưới đáy nồi, lưới chết cá rách nhưng lại giúp ông ta có được một hy vọng sống.
Tôi không thể nhìn thấy đường phía trước nên bước đi rất loạng choạng. Bọn chúng bị tôi kéo xuống nên cũng suýt vấp ngã. Bọn chúng chế rắc rối nên gỡ băng dính khỏi mắt và môi của tôi. Mở mắt ra tôi mới thấy đó là một nơi hoang vắng, không một bóng người
Xung quanh là tường vỡ, gió rít từng cơn, ánh hoàng hôn mờ nhạt bị tảng đá dốc chiếu xuống những dốc thấp, không gian âm u, cơn lạnh lẽo tràn xuống cổ khiến tôi thấy mình như đang rơi xuống A Tì địa ngục.
Dãy núi này là nằm phía bắc của núi Trường Bạch.
Cỏ dại bên ngoài bức tường thành lắc lư, một cổng vòm bằng gạch bị mạng nhện bao phủ. Nó không mục nát hay hư hỏng, giống như quan trường tồn tại vĩnh cửu, thay đổi theo các triều đại, chiến tranh nhưng không bao giờ biến mất.
Khu nhà xưởng năm tầng này đã bỏ hoang, trên nóc nhà có một cụm ống khỏi đang bốc cháy ngùn ngụt, cột khói đen bốc thẳng lên trời, không gian có khỏi bảng lảng, cảm giác vô cùng tiêu điều.
Chơi trò chơi này phải hoàn toàn chính xác, không được có bất kỳ sai sót nào, phải khiến bọn chúng sợ hãi và hoang mang để Quan Lập Thành có thời gian triển khai một cuộc phục kích. Thẩm Quốc Minh đã đến mức không từ một thủ đoạn nào, đám người trung thành tận tụy, chưa từng phản bội hay bỏ rơi ông ta này cũng không có lý trí. Dù sao tôi cũng chỉ là một người phụ nữ sức trói gà không chặt, không mang theo vũ khí. Tôi làm chút gì đó để về sau bị bắt làm con tin cũng không quá khó chịu, ít nhất mấy người này cũng không tôi giẫm đạp, giày xéo, lăng nhục tôi một cách tùy tiện.
Mối oán hận lâu năm của tôi với Thẩm Quốc Minh vẫn chưa hết, ông ta đã hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi phải quyển rũ nổi bật, thông minh lanh lợi khi nhìn thấy ông ta và cuối cùng là cho ông ta một gậy.
Một cử động người, lắc những sợi tóc dài phủ trên mặt ra để làm lộ một
Anh ta cầm một đôi chén sứ có hình rồng phượng, khỏe môi cong lên một đường, nở nụ cười như có như không: “Đúng là một mối làm ăn có lời.”
Mắt tôi long lanh, lấp lánh: “Anh Quan, sống trong thời loạn, mưu lợi ích kỷ, trừ địch là ba nguyên tắc lớn, không một ai là ngoại lệ. Anh vất vả sống đến ngày hôm nay, Thẩm Quốc Minh vừa ngã xuống là đã bị anh thay thế, đúng là một thời cơ khó gặp. Trung ương đã cử những tổ chức đặc biệt điều tra, ý đồ thâm sâu thì làm gì có chuyện ngồi tù đơn giản. Tạm thời không nhắc đến chuyện ông ta căm hận anh, muốn lôi anh xuống.”
“Ông ra không chịu mở miệng nhưng tròng dây thừng vào mồm thì ông ta cũng phải cắn. Lúc Thẩm Hạo Nhiên bàn bạc với Hai Sói tôi vô tình nghe được, trung ương đã lập một tổ mật thám để tóm đuôi các quan chức ở tỉnh và các câu chuyện đào hoa nhiều không kể siết. Bọn họ đã ghi chép được hơn trăm bản. Cấp trên nắm được điểm yếu này thì cho dù giáng chức hoặc dùng cho mục đích cá nhân. Giá trị, lợi ích của quan chức tồn tại hay biến mất đều do bọn họ quyết định.
Quan Lập Thành ngồi thản nhiên, làm mặt nước lay động ý bảo bà chủ Quan tiếp tục nói.
Tôi mở lại bàn cờ ra, tôi đổi quân cờ với anh ta. Tôi cầm quân trắng, cười: “Đêm dài lắm mộng, Thẩm Quốc Minh đang lăn lộn trong bùn lầy. Xác suất của ông ta trở mình được gần như bằng 0. Hạng Vũ rơi xuống sông Phách Ô, lương cùng đạn kiệt nhưng Ngu Cơ vẫn ở bên cạnh. Anh mua chuộc bọn tâm phúc, đàn em và tài xế của Thẩm Quốc Minh nhưng anh cũng có sơ xuất chứ? Cuối cùng anh Quan có phải là người trong sạch không?”
Anh ta nhìn đánh giá tôi: “Cán bộ từ cấp cục trở lên, ai dám tự cho mình là trong sạch.”
Tôi tự tin: “Dù bằng cách nào đi chăng nữa nhưng một phần mười điểm yếu của anh Quan rơi vào tay Thẩm Quốc Minh, cánh buồm của ông ta rách nát thì anh có thể nguyên vẹn không sóng gió không? Như vậy có phải là quá ảo tưởng không?” Tôi hơi để lộ ra vẻ khát máu và hung tợn: “Phải khiến Thẩm Quốc Minh thành người câm, chuyện này vô cùng quan trọng. Chậm trễ thêm giờ thì nguy cơ tăng lên theo giờ đó, Anh Quan khống chế được thế giới ngoài sáng ở ba tỉnh Đông Bắc nhưng cũng lực bất tòng tâm.”
Quan Lập Thành im lặng một lúc rồi cười giễu cợt: "Bà Quan hy sinh bản thân mình để mở đường cho Trương Thành Nam như vậy là thông minh hay ngu xuẩn?”
Tôi cầm một quân cờ trên hàng dọc của bàn cờ: “Đúng hay sai để người đời sau nhận xét, làm theo lòng mình là được rồi. Trời diệt tôi tôi đành nghe theo, trời không diệt tôi thì chẳng lẽ tôi không thể cược thắng sao? Bản thân chữ cược đã có độc, cược thắng được một lần giống như mắc nghiện, cược thua thì lại quay về chỗ cũ. Tôi đã đánh cược một nửa cuộc đời, thân xác, thanh xuân, yêu hận, bi hoan, hôn nhân. Tôi giống như một kẻ điên, anh Quan chẳng lẽ không phải là một người điên như vậy sao? Hình nam nữ trên đỉnh tháp Ai Cập có ai là tỉnh táo. Tôi chán đánh cược nhỏ rồi, đánh một lần lớn đi.”
Quan Lập Thành xoa vết đen đã lạnh ngắt trên tay: “Tôi còn nhớ cảnh tượng khi tôi và bà Quan lần đầu tiên gặp nhau. Thanh Tân ngập tràn trong tuyết, đường phố phía Nam không một dấu chân người. Không thể nhìn thấy màu xanh trên những cây tùng bách luôn xanh lá. Em mặc một chiếc váy bông màu trơn, bên trong lớp áo da của Thẩm Hạo Nhiên và chỉ hở ra mỗi đầu. Câu gọi tham mưu trưởng Quan của cô tôi vẫn còn nhớ cho tới hôm nay”
Tôi chống má suy nghĩ sâu xa: “Năm đó, Thẩm Hạo Nhiên bảo vệ tôi, Trình Bảo Ái năm đó vẫn còn có chút tình người hơn so với bây giờ.”
“Quay đầu là bờ nhưng mái chèo đã nằm trong của bà Quan. Cô bơi về phía nào thì cũng có chỗ sống.”
Tôi hiểu rõ ý định của anh ta, anh ta muốn thuyết phục tôi từ bỏ Trương Thành Nam thì anh ta sẽ giữ một chỗ cho tôi. Tôi từ từ đứng dậy: “Người mà anh Quan nhớ là Trình Bảo Ái của lúc đầu. Một Trình Bảo Ái trong sáng và thanh khiết, hoặc có thể thực chất rất xấu xa nhưng khuôn mặt vẫn thuần khiết, ngây thơ”
Quan Lập Thành uống hết chỗ trà ô long ướp lạnh trong một hơi: “Ba năm trước hay ba năm sau thì đó cũng đều là em.”
Anh ta đặt tách trà xuống rồi nhìn tôi vô cùng dịu dàng và quyến rũ của tôi: “Đáng tiếc là những thứ tốt đẹp lại không thuộc về tôi.”
Tôi dựa vào vai anh ta: “Anh Quan chuẩn bị tấn công, chức thứ trưởng không phải là sự đền đáp tốt đẹp sao? Một sự sở hữu rất chắc chắn, anh không bỏ thì nó sẽ không chạy, anh cũng không cần lo lắng một ngày nào đó nó sẽ phản bội anh.”
Anh ta nhưởng mày: “Có được cả giang sơn và người đẹp mới là mưu cầu lớn nhất của người đàn ông.”
Tôi kéo lấy chiếc cà vạt màu nâu gạch sọc của anh ta, dưới làn da đẹp để này là một bộ xương vô hồn không có niềm vui và sự tức giận.
Nhìn xem, anh Quan rất tham lam. Thẩm Hạo Nhiên cũng khát vọng bá nghiệp mà anh khao khát. Anh định chia tôi ra làm đôi sao?”
Anh ta cuộn các đốt ngón tay lại và dừng trên má tôi. Nốt ruồi chu sa đỏ tươi thỉnh thoảng cọ vào dấu tay thô ráp của anh ta. Thỉnh thoảng tôi lại dùng lọn tóc để trêu đùa anh ta. Tôi nắm lấy anh ta cằm anh ta rồi cúi xuống quai hàm và từ từ đi lên dái tai và thái dương: “Anh đồng ý không? Anh bắt tất cả phụ nữ trên thế giới này để làm mồi dụ Thẩm Quốc Minh làm mồi nhưng chỉ có tôi là Trình Bảo Ái tôi. Ông ta cố gắng rất nhiều, anh không đưa sát thủ ra càng có thể làm cho ông ta sợ hãi. Tôi thở dài vào tai của anh ta, sức nóng thiêu đốt làm giải phóng tính đàn ông của anh ta: “Sức hấp dẫn của bọn họ thiếu lửa.
Quan Lập Thành nghiêng mặt, yết hầu chuyển động hai lần, giọng nói anh ta trở nên khàn khàn: “Bà chủ Quan có chắc thắng không?”
Tôi có cách để anh Quan chịu phục trên giường của tôi thì bọn chúng là cái gì."
Anh ta cầm phần đuôi tóc xổa trên xương quai xanh của tôi lên và ngửi mùi thom.
“Tôi gọi em là bà Quan vì tôi tin rằng số phận của chúng ta không chỉ dừng lại ở đây. Chuyện trong tương lai không nói trước được đúng không?”
Tôi thu nụ cười lại, anh ta vội vàng hôn lên khỏe môi tôi: “Có được cô rồi, tôi thật sự không cam lòng để giao ra.”
Quan Lập Thành sinh ra là để lừa dối tôi, tôi cố không để ý đến ý đồ của anh ta. Tôi vội vàng hẹn bà Bạch và hai phu nhân khác cùng đi uống trà, thứ làm người ta say không phải là rượu. Mục tôi của tôi là bà Bạch, tôi cũng không quá tỏ ra thích thú, tôi định đánh nhanh thắng nhanh. Mấy người bọn họ tinh ý nên ở lại không lâu rồi cũng lần lượt ra về. Tôi kéo tay bà Bạch về phía cửa hàng trang sức bên cạnh quán trà.
Trở lại chốn cũ, người vậy đã thay đổi, bà Bạch cô khá xúc động: “Chuyện bà Thẩm đánh cô Nguyễn như thể mới xảy ra hôm qua vậy, nhà họ Thẩm sụp đổ trong một đêm, quyền lực của Thẩm Quốc Minh vẫn còn y như cũ. Ai có thể ngờ được ông ta lại rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay, phải nhục nhã trốn chạy như vậy”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh quầy và thử hai sợi dây chuyền trước gương: “Thẩm Quốc Minh bỏ trốn, Uỷ ban Thanh tra thủ đô đã lật tung cả Long Giang lên. Những cấp dưới ghen tị, đố kỵ đã gán rất nhiều tội danh vô lý cho ông ta. Cục diện này thật sự rất khó thay đổi. Chắc bị giam lỏng cho tới chết thôi. Ba sư của Sở Công an đã giăng thiên la địa võng ở Đông Bắc, đi một lượt những nơi mà ông ta thường xuyên lui tới.
Những người đó cũng biết Thẩm Quốc Minh sắp xong rồi, những người biết thì nói còn những không biết thì cũng bịa ra.
Có tin đồn cho rằng ông ta hoàn toàn không hề xuất ngoại, tỉnh phong tỏa rất chặt, ông ta đang trốn ở một góc nào đó. Bà hai của ông là cô Tề là người mà tôi tiến cử, sau khi Thẩm Quốc Minh ngã ngựa cũng rất khổ sở. Thẩm Hạo Hiên nhượng bộ, tôi phải nói rõ lòng mình mới giúp cô ấy sống tiếp được.”
Tôi dặn dò nhân viên bán hàng gói nó vào hộp trang sức: “Lệnh giam giữ bà Thẩm và bà hai. Phòng thẩm vấn là điện Diêm vương ở trần gian, vợ của cục trưởng Hàn cũng tham những món lợi nhỏ. Tôi tặng cho bà ta ít đồ, để bà ta nói đỡ với bên cục nên Tề Kỳ có thể thoải mái hơn một chút”
Bà Bạch sửng sốt: “Bà Quan còn dám đi lại với người của Thẩm Quốc Minh sao? Bây giờ cả ba tỉnh Đông Bắc này nghe đến Thẩm Quốc Minh là biến sắc, họ Thẩm sắp trở thành một họ cấm rồi, cả nhàtổ của nhà họ Thẩm cũng bị xung vào công quỹ.” Bà Bạch đột ngột thay đổi chủ đề: “Cho dù như thế nào,
Thì bà Quan cũng gả cho đúng người. Tham mưu trưởng Quan trải bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng cũng có hy vọng. Từ nay về sau Đông Bắc là do anh ấy đứng đầu, cô còn sầu gì nữa. Chúng tôi về sau sẽ đi theo cô, cô không không đối xử tệ bạc với chúng tôi là được.
“Chủ nhiệm Bạch không lên thuyền của Thẩm Quốc Minh đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng, bảo vệ được lợi ích của mình. Bà Bạch lại hiền thục, là người luôn gặp may mắn trong số những bà vợ làm quan, giống như hai vợ chồng Thẩm Quốc Minh, có rất nhiều chuyện người trong cuộc không nói được gì. Thực ra chủ nhiệm Bạch chỉ biết tự lo cho mình, bao nhiêu nước bẩn cũng không làm bẩn hai người được.”
Bà Bạch nhìn tôi và ôm tôi đầy tôn trọng: “Bà Quan, cô đúng là một người có trái tim nhân hậu. Tham mưu trưởng Quan đã bị Thẩm Quốc Minh hành hạ cả nửa đời người. Cô tha thứ cho đám người còn lại của ông ta thì cũng là đại biểu cho sự khoan dung của Tham mưu trưởng Quan.”
Tôi nói linh tinh: “Tốt xấu gì thì bà Bạch cung hiểu, Lập Thành bảo tôi, Thẩm Quốc Minh đang làm điều ác, chúng tôi lấy đức báo oán là cách cư xử của một người quân tử nhưng tôi thấy vậy thì hơi thiệt thòi.”
Bà Bạch im lặng, suy nghĩ miên man trước sự được mất của những lựa chọn khác nhau.
Tôi nhận đó nói thêm vào: “Vị trí Bí thư tỉnh ủy đang trống, đội ngũ lãnh đạo bị xáo trộn. Thẩm Hạo Nhiên có thoát khỏi được hay không còn tùy thuộc vào đạo hạnh của anh ta. Nhưng có đến chín phần là anh ta sẽ lên. Ây dà..” Tôi thở dài than khóc: “Chủ nhiệm Bạch là người đứng giữa, không đứng về phía Lập Thành cũng không đứng về phía nhà họ Thẩm, không phải là đồng minh cũng không phải là kẻ thù. Nhà họ Thẩm sụp đổ, Thẩm Hạo Nhiên vật lộn trong dòng nước xoáy, anh ta phải tàn nhẫn và thận trọng hơn, những người biết đến tận cùng thì cũng không làm được gì tốt. Quan mới lên nhậm chức, lập tức có người nịnh hót bám chân, chủ nhiệm Bạch không quy thuận c không kịp đâu.”
Tôi cầm lấy chiếc hộp mà người nhân viên bán hàng đưa: “Bà Bạch, làm phiền cô rồi. Hôm nay tôi không có lái xe đi cùng nên không tiến được cô tới nhà. Cô về tới nhà gọi điện thông báo cho tôi biết nhé. Tôi hẹn cô đi uống trà mà cô lại xảy ra chuyện thì tôi không biết giải thích thế nào với chủ nhiệm Bach."
Tôi quay mặt bỏ đi, bà Bạch nghiến rằng đuổi theo và nói: "Bà Quan, ông Bạch biết sự thâm sâu của chốn quan trường nên không định đi theo đám đông. Thẩm Quốc Minh đã sụp đổ, còn có thể dựa vào ai được chứ? Nhưng tôi thấy rõ Tham mưu trưởng Quan nhẫn nại, bà Quan lại là người giỏi mưu lược, nhất định chúng tôi phải đi theo. Đông Bắc đã là nhà của hai người, tôi thay ông Bạch cầu xin cô và Tham mưu trưởng Quan cất nhắc, ông ấy là người có ơn tất báo. Ông ấy làm ở tỉnh ủy mấy chục năm rồi, cô có chuyện gì cần ông ấy sẽ tận tình giúp đỡ.
Tôi đưa tay vuốt tóc, nói bằng giọng kỳ quái: “Cần gì chứ? Sống bình thường thôi là được, Lập Thành cũng đâu giống một người không biết an phận thủ thường”
Thấy tôi không thỏa hiệp, bà Bạch cũng vội vàng lo lắng. Cô ta cũng không phải người ngốc, vô duyên vô cớ nói ra những lời đó rõ ràng là đang uy hiếp ta. Đợi Quan Lập Thành lên chức rồi sẽ loại bỏ chủ nhiệm Bạch, bởi vì một không phải bạn, không phải địch thì để lại phiền phức bao nhiêu?
Đúng là tôi ích kỷ. Tôi cũng không chân thành với Quan Lập Thành. Anh ta động tới Trương Thành Nam là định giết chúng tôi. Đợi đến khi Thẩm Quốc Minh chết hẳn rồi tôi sẽ đấu một trận tâm kế với anh ta. Vai trò của chủ nhiệm Bạch không phải là chiêu binh mã chống lại Quan Lập Thành. Tôi phải dàn binh bố trận cho sau này.
Trong mắt thiên hạ, cả danh lẫn thực của cái tên bà Quan tôi đã có được cả. Bà Bạch là người thông minh, cô ta biết rõ mối ràng buộc của tôi và Trương Thành Nam. Cô ta ngập ngừng một lát rồi hạ giọng nói: “Bà Quan, ông Bạch theo Tham mưu trưởng Quan còn tôi theo bà, hai người giữ lại cho chúng tôi một con đường, bát cơm chén gạo là được. Tôi sẽ trả lại cho bà gấp mười lần.”
Tôi nhìn cô ta mặt không lộ sắc: “Bà Bạch có chân thành không?”
Cô ta gật đầu: “Tôi rất ngưỡng mộ bà Quan, tôi nghĩ, tôi chọn theo một người tinh anh như cô, thì cho dù trong sáng hay ngoài tối cũng nhất định có giành được chiến thắng. Chắc cô không làm những chuyện tự hủy hoại tiền đồi của mình.”
Tôi cười nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của bà Bạch, chức vụ phó chủ nhiệm của chồng bà đúng là ngồi lâu quá rồi. Với quyền lực của Lập Thành, để sắp xếp cho ông ấy một chỗ cũng không phải là khó. Để tôi nói thử hộ bà.”
Khi đang mua trang sức, tôi thấy những bóng người lắc lư ngoài cửa sổ. Tôi đi về một mình, đang ở một mình trên đường, hình như tôi quá suy nghĩ rồi. thật là quá chú ý, Quan Lập Thành lại quay về thành công, tất cả đều tới chúc mừng. Tôi vui mừng mở rộng những cuộc tụ họp, đến khi đám người đó ra về, tài xế bị kẹt ở giữa đường khiến tôi phải ra tay.
Làm như vậy mới có thể khiến Thẩm Quốc Minh bắt tôi mà không nghi ngờ gì. Tôi vội vàng gọi cho tài xế và ra lệnh cho anh ta phải có mặt trong vòng mười phút, nhưng tôi như con ruồi không có đầu cứ đi lại lung tung. Quả nhiên có hai người đàn ông lén lút đi theo tôi. Tôi đi nhanh chân hơn, cố tình dẫn dụ hai người đó vào một cái ngõ hẹp vắng vẻ. Tôi bước nhanh hơn, mồ hội trên người tôi túa ra, bọn họ đi lại xung quanh chắc chắn đây là một cái ngõ cụt thì mới dùng một cái bao tải bịt đầu tôi lại nhân lúc không ai để ý.
Tôi quá hoảng sợ nên la hét và đấm đá loạn xạ, cố gắng không sợ hãi để tự cứu mình. Một người đàn ông mất kiên nhẫn, đạp một phát vào xương hông của tôi khiến tôi run lên vì đau.
“Đại ca, tôi và anh không thù oán gì với nhau, cũng không cần làm đến mức đổ máu như vậy. Anh cần thiền thì chồng tôi có tiền, anh ấy là một nhân vật lớn ở Đông Bắc. Anh cứ nói con số đi, bao nhiêu anh ấy cũng chỉ được."
Tôi khoe khoang về danh tính của mình và làm đối phương tức giận đúng như đã đoán trước. Người đàn ông đó hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ tôi một mình đi vào hang cọp. Anh ta xé miệng bao tải ra rồi dùng một sợi dây màu đen bịt mắt tôi lại: “Đồ đàn bà đáng ghét, chồng cô không sợ bị lột da, hoang tưởng rằng có thể cứu được cô về thì tôi theo họ của cô.”
“Đại ca, anh để cho tôi chết một cách rõ ràng được không, anh là ai vậy?”
Một tên khác lẩm bẩm nói: “Cô ta bị bắt một mình, vậy không có nghĩa là không có tại mắt bên trong, nếu để bọn chúng bám được nhất định là không thoát được nữa.
Người đàn ông nói đi vòng vo, để đổ thêm dầu vào lửa.
Bọn chúng xách cổ áo tôi rồi đẩy tôi vào thùng sau xe. Sau một đoạn đường dài gồ ghề, tôi dừng lại ở một gò đất gập ghềnh, theo quán tính khi xe dừng đột ngột, tôi suýt nữa bị văng ra khỏi cửa sổ. Người đàn ông thô bạo kia đẩy tôi ra khỏi xe, anh ta cầm một điều thuốc rồi nhìn xung quanh: “Có gì đáng nghi không?”
“Chết tiệt, Trương Thành Nam và Quan Lập Thành có chung một người vợ. Bọn chúng cũngkhông phòng bị, chẳng lẽ có thể hợp nhau tới mức độ đó sao? Con đàn bà dâm đãng này sống cũng khá tốt, chúng ta thử một chúng cho đỡ uổng công cô ta tới đây”
Tên đàn ông đó mở bao tải ra và giẫm dưới chân: “Bí thư Thẩm đã dặn rồi, nói con đàn bà này rất thủ đoạn, bụng dạ xấu xa, không có ai bảo vệ thì càng đỡ phiền phức.”
Hai người bọn chúng kẹp ở bên phải và bên trái tôi để bước lên một cái thang đá. Tôi buộc mình phải trấn tĩnh lại bằng cách đếm số bậc thang để dẫn đến nơi, hai mươi ba bậc, đúng như tôi dự đoán, chỗ này ở độ cao khoảng tầng ba.
Cảnh sát bắn tỉa hạng đặc biệt sở trường bắn theo đường thẳng các mục tiêu ở tầm xa, nghĩa là trong vòng 150 mét có thể bắn bách phát bách trúng. Những chiến sĩ thực địa giỏi leo trèo, quét mìn và chiến đấu kéo dài trong môi trường khắc nghiệt, nghĩa là cận chiến với bán kính 50km dưới 20 tầng. Nơi Thẩm Quốc Minh chọn rõ ràng là không phù hợp để bọn họ dễ dàng thể hiện được năng lực của mình. Cảnh sát đặc biệt còn thua xa lục quân. Lão cáo già này vô cùng xảo quyệt, ông ta đề phòng mấy người đàn ông này phản bội, bắt ông ta như bắt cá trong bình nên mạo hiểm chui vào các khe nứt, những gì ông ta làm hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của tôi.
Thẩm Quốc Minh bắt tôi, là cách rút củi dưới đáy nồi, lưới chết cá rách nhưng lại giúp ông ta có được một hy vọng sống.
Tôi không thể nhìn thấy đường phía trước nên bước đi rất loạng choạng. Bọn chúng bị tôi kéo xuống nên cũng suýt vấp ngã. Bọn chúng chế rắc rối nên gỡ băng dính khỏi mắt và môi của tôi. Mở mắt ra tôi mới thấy đó là một nơi hoang vắng, không một bóng người
Xung quanh là tường vỡ, gió rít từng cơn, ánh hoàng hôn mờ nhạt bị tảng đá dốc chiếu xuống những dốc thấp, không gian âm u, cơn lạnh lẽo tràn xuống cổ khiến tôi thấy mình như đang rơi xuống A Tì địa ngục.
Dãy núi này là nằm phía bắc của núi Trường Bạch.
Cỏ dại bên ngoài bức tường thành lắc lư, một cổng vòm bằng gạch bị mạng nhện bao phủ. Nó không mục nát hay hư hỏng, giống như quan trường tồn tại vĩnh cửu, thay đổi theo các triều đại, chiến tranh nhưng không bao giờ biến mất.
Khu nhà xưởng năm tầng này đã bỏ hoang, trên nóc nhà có một cụm ống khỏi đang bốc cháy ngùn ngụt, cột khói đen bốc thẳng lên trời, không gian có khỏi bảng lảng, cảm giác vô cùng tiêu điều.
Chơi trò chơi này phải hoàn toàn chính xác, không được có bất kỳ sai sót nào, phải khiến bọn chúng sợ hãi và hoang mang để Quan Lập Thành có thời gian triển khai một cuộc phục kích. Thẩm Quốc Minh đã đến mức không từ một thủ đoạn nào, đám người trung thành tận tụy, chưa từng phản bội hay bỏ rơi ông ta này cũng không có lý trí. Dù sao tôi cũng chỉ là một người phụ nữ sức trói gà không chặt, không mang theo vũ khí. Tôi làm chút gì đó để về sau bị bắt làm con tin cũng không quá khó chịu, ít nhất mấy người này cũng không tôi giẫm đạp, giày xéo, lăng nhục tôi một cách tùy tiện.
Mối oán hận lâu năm của tôi với Thẩm Quốc Minh vẫn chưa hết, ông ta đã hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi phải quyển rũ nổi bật, thông minh lanh lợi khi nhìn thấy ông ta và cuối cùng là cho ông ta một gậy.
Một cử động người, lắc những sợi tóc dài phủ trên mặt ra để làm lộ một
Bình luận facebook