Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Mang Thai
Tổ Tông không kịp đợi vết thương khỏi hẳn, mới khỏi được bảy tám phần thì anh đã đè tôi xuống ân ái. Hận không được một hơi ăn nuốt tôi vào bụng, bồi thường cho anh bị cấm túc lâu như vậy.
Anh một đêm cũng phải làm bảy lần. Người đàn ông như thế chúng tôi cũng chưa gặp bao giờ. Tôi nghe Kiều Mỹ nói một đêm mà nhiều lần như thế thì chất lượng sẽ không tốt, thời gian ngắn.
Nhưng Tổ Tông lại khác, nếu anh dùng thuốc thì cũng hai ba lần. Thật ra thì nhiều như vậy đàn bà như tôi cũng không thoải mái lắm, trừ phi là ham muốn đặc biệt nhiều. Kỹ thuật của Tổ Tông cũng không tệ.
Cơ mông của Tổ Tông rất săn chắc, độ cong cũng không quá lớn, rất đầy đặn, cứng rắn chắc nịch. Anh đổ mồ hôi rất nhiều, mồ hôi phủ một tầng trong suốt làm cho làn da bóng loáng rất hấp dẫn.
Tổ Tông ở trên tôi gầm gừ, tôi cũng không suy nghĩ gì chỉ mong cho hạt giống của Tổ Tông bén rễ trong người tôi, để không phụ lòng anh ngầm cho phép tôi mang thai. Tôi đặc biệt sợ hãi, trong lòng không ngừng thấp thỏm bất an tựa như có một tia sấm sét đánh giữa trời quang đang đợi cơ hội để nổi lên. Nhanh mạnh mà bí mật. Tôi không bắt, không đoán cũng không thay đổi được.
Có thể không ai tin nhưng “muốn giàu có trước hết phải chịu khổ” câu này chính là nói những người đàn bà như chúng tôi, phong hoa tuyết nguyệt hỗn loạn bất an phải chịu khổ đau, mấy ai mà được ngủ thật ngon chứ.
Bị vợ lớn cười chế, người cùng nghề thì đào góc tường, kim chủ thì tâm tình bất định, bản thân thì dung nhan già đi. Thanh xuân như chén cơm, ăn ngon không? Ăn ngon chứ. Ăn dễ không? Không thật sự rất khó. Nhưng vẫn phải ăn.
Không ăn cũng được thôi, nếu quả thật không ăn được thì cũng không thể rời đi.
Trực giác của tôi rất chính xác. Thực tế phũ phàng hơn kịch hí rất nhiều. Thực tế đã cho tôi một đòn cảnh tỉnh. Cuối tuần tôi đang pha trà trên sân thượng thì Hai Sói từ ngoài đi vào. Anh ta nhỏ giọng nói với tôi chuẩn bị tinh thần. Tình hình có chút thay đổi.
Anh ta được coi là nửa người của mình. Trừ Tổ Tông ra, anh ta trung thành với tôi nhất. Tôi mời anh ta ngồi xuống nếm thử một chút tay nghề, nếu ngon thì tôi có thể pha cho Tổ Tông uống để lấy lòng.
Tôi không hề nghĩ đến việc anh ta nói. Điều này quả thật rất bất ngờ.
Hai Sói nói chị dâu mang thai rồi.
Chiếc muỗng gỗ trong tay rơi xuống vào bếp lò đang đun trà, ngọn lửa bốc lên cao. Da đầu tôi tê dại, bụng nhỏ quặn thắt, cả thế giới quay cuồng như tận thế đang đến.
Tổ Tông có con rồi.
Sốc và tuyệt vọng, giống như bình nước đang sôi trên bếp lò, không ngừng dâng trào, không ngừng bốc khói nghi ngút. Tôi nuốt nước bọt gượng cười hỏi Tổ Tông có vui không?
Hai Sói cười như khóc không dám nhìn tôi, anh ta ấp ủng: “Khá vui”
Tôi hít một hơi thật sâu hỏi: “Bao lâu rồi?”
Hai Sói nói hơn một tháng, hôm đó anh Hiện và chị dâu trở về nhà cũ ở vài ngày.
Trời đúng là không phụ người có lòng. Cô ta không đối phó được với Tổ Tông liền lợi dụng nhược điểm người nối dõi tông đường như khúc xương sườn mềm mà gây khó dễ cho bố anh. Rồi cùng bố anh liên thủ hợp lực gây sức ép. Cho dù là ép buộc thì cũng là chính thống.
Cô ta đang có huyết mạch của anh, giống như được Phật dát vàng. Trận chiến này ngay từ đầu tôi đã rất nguy hiểm.
Cô ta dụ tôi đến chỗ chết, Tổ Tông ra mặt bảo vệ tôi. Nhưng bố của anh lại ra mặt bảo vệ cô ta, hoá ra không phải chỉ bảo vệ cô ta mà còn bảo vệ vật nhỏ trong bụng cô ta nữa.
Núi dựa này thật lớn, chẳng có gì so sánh bằng mang thai cháu trai. Khó trách cô ta không chừa thủ đoạn nào vì kim bài miễn tử đang ở trong tay cô ta mà. Không cần đánh cũng tự thắng.
Cô ta lợi hại.
Tôi cố hết sức trấn định, ngồi trên bàn trà cố gắng ngồi vững vàng để ổn định tâm lý. Có thể sắc mặt xanh mét, cặp mắt trống rỗng cũng đủ bán đứng tôi.
Tôi để ý, tôi cực kỳ để ý.
Tôi không muốn Tổ Tông tôi yêu điên cuồng cùng người đàn bà khác sinh con dưỡng cái. Mặc dù cô ta là vợ của anh còn tôi thì không là gì cả.
Những suy nghĩ ấy như những con sâu ăn thịt người từ tứ phía chui vào trong cơ thể tôi, chui qua màng nhĩ, cấu xé ăn mòn tôi. Đẩy tôi về phía vực sâu vạn trượng. Tôi khó kiềm chế được bản thân cắn răng lật đổ bình trà. Nước nóng bỏng từ trong trào ra ngoài đổ lên cánh tay. Cánh tay nhanh chóng bị nước nóng dính vào. ngâm trong nước nóng. Bà vú thấy vậy sợ hãi, bà xông tới định rút tay tôi ra và xem vết bỏng. Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi không chút do dự xô ngã bà ấy xuống gầm gừ đuổi bà ấy ra ngoài.
Da bị bỏng căng đau, còn đau hơn cả bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, khoét lấy một lỗ chảy máu, tháo thịt gỡ xương, vẩy nước muối vào, hết sức hành hạ.
Tôi không hiểu, tôi cùng Tổ Tông đổi rất nhiều kiểu, thử rất nhiều cách, không cố kỵ gì, không biết tiết chế, một lần rồi lại một lần. Tôi cố sống cổ chết lại không mang thai được, mà, vãi ngâm lại một cua, tôi chết sống không mang thai được, mà Văn Nhật Hạ chỉ mấy lần như vậy, liền có
Là ý trời sao?
Ý trời định trước tôi trong mắt thế nhân là mạng hạ tiện, không có được quân bài áp đảo tất thảy này. Tôi sinh ra chính là đồ chơi cho quyền quý, là tình nhân đẳng cấp thấp, không tư cách trèo lên cao hơn sao?
Lý trí còn sót lại của tôi, thông minh, thể diện cùng ẩn nhẫn, toàn bộ tan vỡ trước tin tức này, không phải một chút xíu sụp đổ, mà là đột nhiên hết thảy đều tan tác.
Đàn ông bao nuôi nhân tình. Thứ nhất vì sinh con trai, cái này chỉ là số ít. Thứ hai tìm thú vui, cái này là đa số. Con trai ai cũng có thể sinh, thú vui kia cũng có thể tìm. Cho nên tình nhân không lúc nào không nơm nớp sợ hãi lo lắng cho địa vị của mình. Bởi vì không phải là không thể thay thế. Phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nghe lời hiểu chuyện, bụng không chịu thua kém thủ đoạn bịp bợm đầy rẫy.
Nhiều giống như cá dưới biển, rong rêu dưới đáy sông. Quơ tay được một vốc, gạt tay được một đống. Tôi thất hồn lạc phách, nhốt mình vào phòng ngủ, cả ngày không ăn cũng không uống.
Hơn mười một giờ Tổ Tông làm thêm giờ trở lại. Anh thấy trong phòng đen thui, cho là tôi ngủ rồi, ở trên giường mò tìm tôi. Anh từ bên kia mò tới tôi bên này, cuối giường mò tới đầu giường, đều không tìm thấy. Anh lớn tiếng gọi bà vú, mở đèn lên.
Mắt tôi đau nhói, khẽ kêu rên rỉ, Tổ Tông men theo động tĩnh, phát hiện tôi ngồi ở sau rèm cửa sổ.
Tôi nửa cúi thấp đầu, rọi vào trong mắt anh, là một vẻ mặt chết lặng, thảm thiết, buồn tẻ, bi ai.
Bà vú từ dưới lầu vội vội vàng vàng đi lên, cách cửa hỏi anh có chuyện gì.
Tổ Tông khóa trái cửa lại: "Không sao."
Bà vú đáp lại rồi lui ra. Tổ Tông đứng tại chỗ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, chậm rãi đi tới, đưa tay cho tôi. Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm, không đáp lại anh.
Đã quen tôi giống như một con chó, cho chút ánh mặt trời liền ngoắc cái đuôi lấy lòng anh. Bây giờ tôi chỉ nhìn mà không buồn phản ứng, còn lãnh đạm, Tổ Tông có chút không ưa, anh đè nén cơn giận: "Ai chọc em?"
Tôi cắn môi, khuôn mặt trắng bệch.
Anh thở dài ngồi xuống, vuốt lại mái tóc dài rối bời của tôi: "Bị chọc giận, muốn trút giận thế nào thì tùy em. Đụng phải tai vạ không phải còn có anh đây sao? Anh giải quyết cho em. Anh không muốn thấy em bị tức."
Tôi nghẹn ngào bực bội khóc, cả người run rẩy thút tha thút thít kêu tên anh. Tổ Tông nhắm mắt, gân xanh của hai tại nổi lên, nén cơn giận lau nước mắt cho tôi. Anh muốn dịu dàng một chút, nhưng khí lực của anh lớn, động tác cũng thô lỗ, lau khô nước mắt xong, gương mặt trắng noãn hằn đầy đường đỏ, thảm hại hơn nhiều.
Anh sửng sốt hai giây, ảo não mím môi, ôm ngang tôi lên, đặt ở trong chăn trên giường, cúi đầu xuống nhẹ nhàng thổi thổi. Tôi ôm cổ anh, áp anh xuống ngực mình, để anh vùi sâu trong đó. Nóng bỏng của anh, nhiệt hỏa của anh, mặc ý thiêu đốt xương cốt và da thịt, giống như những chạc cây lộn xộn bên xoắn vào nhau, mang một trái tim dơ bẩn mà trưởng thành, đến chết cũng không rời,
Mỗi khi lúc này, tôi mới cho là tôi là độc chiếm anh, hoàn toàn được hưởng anh.
Tôi sợ là mơ. Tôi quá khao khát Tổ Tông, vậy nên đã nảy sinh một giấc mộng ban ngày hoang đường và nực cười.
Văn Nhật Hạ mang thai, anh nên ở bên cô ta, ghẻ lạnh tôi. Sao lúc này anh lại xuất hiện ở phòng của tôi?,
Tôi dùng sức ngửi lên mái tóc ngắn của anh, ngửi mùi trên quần áo anh. Chắc chắn không phải là lừa dối, cùng hư ảo, bấy giờ nói: "Hạo Hiên, anh làm bố, anh sẽ không cần em nữa sao?"
Tôi hỏi anh câu đó. Cả người không tự chủ được mà run rẩy, cũng khiến cho anh vì thế mà run run theo. Anh nhàn nhạt cau mày, cách đồng phục, tôi cảm giác được trái tim tráng kiện của anh đập ngưng trệ mất nửa giây.
Thậm chí chưa đủ nửa giây đã khôi phục bình thường. Anh không nói rõ, chúng tôi vô cùng ăn ý lựa chọn yên lặng. Nếu không thì sao? Dù có yêu thương tình nhân đến đầu, cũng có khu vực cấm bất khả xâm phạm. Qua thật lâu, Tổ Tông há miệng cắn tôi cổ. Dấu răng cắn dính nước miếng. Ở trong quá trình này, cơ thể căng thẳng của anh chậm rãi buông lỏng, anh dịu dàng mút vào, nói: "Cần em." Tôi như gỡ bỏ được gánh nặng, ủy khuất chồng chất trong lồng ngực, kiềm chế, kinh hoàng, lập tức mềm nhũn, thành trì tan tác.
Hai chân tôi gác lên eo anh, cám dỗ anh: "Hạo Hiên, anh còn nhớ lần đầu gặp em không?"
Anh cởi dây nịt da cùng nút cài, môi ướt mềm chạy dọc xuống, quyến luyến ở trước bụng. Tôi cực kỳ rất yêu dáng vẻ anh cởi quần áo. Anh hận không được xé chúng thành từng mảnh, một giây cũng không đợi thêm được. Đó là ham muốn muốn chiếm lấy tôi của anh. Ngang tàn bạo ngược, hung hăng càn quấy. Có lẽ anh yêu tôi. Nhưng tôi sẽ không hỏi lại. Tôi không có được kết quả, cũng không cản lại được việc mình cố chấp tin tưởng.
Anh liếm quanh rốn, cắn xé hai bên bờ, mập mờ không nói rõ: "Nhớ."
Tôi vuốt mái tóc ngắn mềm mại như nhung của anh, thành kính lại nồng nàn tình cảm: "Anh suy nghĩ gì thế?" "Làm hai cái khẳng định thoải mái. Ông đây muốn làm cho cô ta khóc thì thôi." Tôi cười khanh khách, cười đến đôi gò bồng cũng rung rung theo...
Tổ Tông không kịp đợi vết thương khỏi hẳn, mới khỏi được bảy tám phần thì anh đã đè tôi xuống ân ái. Hận không được một hơi ăn nuốt tôi vào bụng, bồi thường cho anh bị cấm túc lâu như vậy.
Anh một đêm cũng phải làm bảy lần. Người đàn ông như thế chúng tôi cũng chưa gặp bao giờ. Tôi nghe Kiều Mỹ nói một đêm mà nhiều lần như thế thì chất lượng sẽ không tốt, thời gian ngắn.
Nhưng Tổ Tông lại khác, nếu anh dùng thuốc thì cũng hai ba lần. Thật ra thì nhiều như vậy đàn bà như tôi cũng không thoải mái lắm, trừ phi là ham muốn đặc biệt nhiều. Kỹ thuật của Tổ Tông cũng không tệ.
Cơ mông của Tổ Tông rất săn chắc, độ cong cũng không quá lớn, rất đầy đặn, cứng rắn chắc nịch. Anh đổ mồ hôi rất nhiều, mồ hôi phủ một tầng trong suốt làm cho làn da bóng loáng rất hấp dẫn.
Tổ Tông ở trên tôi gầm gừ, tôi cũng không suy nghĩ gì chỉ mong cho hạt giống của Tổ Tông bén rễ trong người tôi, để không phụ lòng anh ngầm cho phép tôi mang thai. Tôi đặc biệt sợ hãi, trong lòng không ngừng thấp thỏm bất an tựa như có một tia sấm sét đánh giữa trời quang đang đợi cơ hội để nổi lên. Nhanh mạnh mà bí mật. Tôi không bắt, không đoán cũng không thay đổi được.
Có thể không ai tin nhưng “muốn giàu có trước hết phải chịu khổ” câu này chính là nói những người đàn bà như chúng tôi, phong hoa tuyết nguyệt hỗn loạn bất an phải chịu khổ đau, mấy ai mà được ngủ thật ngon chứ.
Bị vợ lớn cười chế, người cùng nghề thì đào góc tường, kim chủ thì tâm tình bất định, bản thân thì dung nhan già đi. Thanh xuân như chén cơm, ăn ngon không? Ăn ngon chứ. Ăn dễ không? Không thật sự rất khó. Nhưng vẫn phải ăn.
Không ăn cũng được thôi, nếu quả thật không ăn được thì cũng không thể rời đi.
Trực giác của tôi rất chính xác. Thực tế phũ phàng hơn kịch hí rất nhiều. Thực tế đã cho tôi một đòn cảnh tỉnh. Cuối tuần tôi đang pha trà trên sân thượng thì Hai Sói từ ngoài đi vào. Anh ta nhỏ giọng nói với tôi chuẩn bị tinh thần. Tình hình có chút thay đổi.
Anh ta được coi là nửa người của mình. Trừ Tổ Tông ra, anh ta trung thành với tôi nhất. Tôi mời anh ta ngồi xuống nếm thử một chút tay nghề, nếu ngon thì tôi có thể pha cho Tổ Tông uống để lấy lòng.
Tôi không hề nghĩ đến việc anh ta nói. Điều này quả thật rất bất ngờ.
Hai Sói nói chị dâu mang thai rồi.
Chiếc muỗng gỗ trong tay rơi xuống vào bếp lò đang đun trà, ngọn lửa bốc lên cao. Da đầu tôi tê dại, bụng nhỏ quặn thắt, cả thế giới quay cuồng như tận thế đang đến.
Tổ Tông có con rồi.
Sốc và tuyệt vọng, giống như bình nước đang sôi trên bếp lò, không ngừng dâng trào, không ngừng bốc khói nghi ngút. Tôi nuốt nước bọt gượng cười hỏi Tổ Tông có vui không?
Hai Sói cười như khóc không dám nhìn tôi, anh ta ấp ủng: “Khá vui”
Tôi hít một hơi thật sâu hỏi: “Bao lâu rồi?”
Hai Sói nói hơn một tháng, hôm đó anh Hiện và chị dâu trở về nhà cũ ở vài ngày.
Trời đúng là không phụ người có lòng. Cô ta không đối phó được với Tổ Tông liền lợi dụng nhược điểm người nối dõi tông đường như khúc xương sườn mềm mà gây khó dễ cho bố anh. Rồi cùng bố anh liên thủ hợp lực gây sức ép. Cho dù là ép buộc thì cũng là chính thống.
Cô ta đang có huyết mạch của anh, giống như được Phật dát vàng. Trận chiến này ngay từ đầu tôi đã rất nguy hiểm.
Cô ta dụ tôi đến chỗ chết, Tổ Tông ra mặt bảo vệ tôi. Nhưng bố của anh lại ra mặt bảo vệ cô ta, hoá ra không phải chỉ bảo vệ cô ta mà còn bảo vệ vật nhỏ trong bụng cô ta nữa.
Núi dựa này thật lớn, chẳng có gì so sánh bằng mang thai cháu trai. Khó trách cô ta không chừa thủ đoạn nào vì kim bài miễn tử đang ở trong tay cô ta mà. Không cần đánh cũng tự thắng.
Cô ta lợi hại.
Tôi cố hết sức trấn định, ngồi trên bàn trà cố gắng ngồi vững vàng để ổn định tâm lý. Có thể sắc mặt xanh mét, cặp mắt trống rỗng cũng đủ bán đứng tôi.
Tôi để ý, tôi cực kỳ để ý.
Tôi không muốn Tổ Tông tôi yêu điên cuồng cùng người đàn bà khác sinh con dưỡng cái. Mặc dù cô ta là vợ của anh còn tôi thì không là gì cả.
Những suy nghĩ ấy như những con sâu ăn thịt người từ tứ phía chui vào trong cơ thể tôi, chui qua màng nhĩ, cấu xé ăn mòn tôi. Đẩy tôi về phía vực sâu vạn trượng. Tôi khó kiềm chế được bản thân cắn răng lật đổ bình trà. Nước nóng bỏng từ trong trào ra ngoài đổ lên cánh tay. Cánh tay nhanh chóng bị nước nóng dính vào. ngâm trong nước nóng. Bà vú thấy vậy sợ hãi, bà xông tới định rút tay tôi ra và xem vết bỏng. Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi không chút do dự xô ngã bà ấy xuống gầm gừ đuổi bà ấy ra ngoài.
Da bị bỏng căng đau, còn đau hơn cả bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, khoét lấy một lỗ chảy máu, tháo thịt gỡ xương, vẩy nước muối vào, hết sức hành hạ.
Tôi không hiểu, tôi cùng Tổ Tông đổi rất nhiều kiểu, thử rất nhiều cách, không cố kỵ gì, không biết tiết chế, một lần rồi lại một lần. Tôi cố sống cổ chết lại không mang thai được, mà, vãi ngâm lại một cua, tôi chết sống không mang thai được, mà Văn Nhật Hạ chỉ mấy lần như vậy, liền có
Là ý trời sao?
Ý trời định trước tôi trong mắt thế nhân là mạng hạ tiện, không có được quân bài áp đảo tất thảy này. Tôi sinh ra chính là đồ chơi cho quyền quý, là tình nhân đẳng cấp thấp, không tư cách trèo lên cao hơn sao?
Lý trí còn sót lại của tôi, thông minh, thể diện cùng ẩn nhẫn, toàn bộ tan vỡ trước tin tức này, không phải một chút xíu sụp đổ, mà là đột nhiên hết thảy đều tan tác.
Đàn ông bao nuôi nhân tình. Thứ nhất vì sinh con trai, cái này chỉ là số ít. Thứ hai tìm thú vui, cái này là đa số. Con trai ai cũng có thể sinh, thú vui kia cũng có thể tìm. Cho nên tình nhân không lúc nào không nơm nớp sợ hãi lo lắng cho địa vị của mình. Bởi vì không phải là không thể thay thế. Phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nghe lời hiểu chuyện, bụng không chịu thua kém thủ đoạn bịp bợm đầy rẫy.
Nhiều giống như cá dưới biển, rong rêu dưới đáy sông. Quơ tay được một vốc, gạt tay được một đống. Tôi thất hồn lạc phách, nhốt mình vào phòng ngủ, cả ngày không ăn cũng không uống.
Hơn mười một giờ Tổ Tông làm thêm giờ trở lại. Anh thấy trong phòng đen thui, cho là tôi ngủ rồi, ở trên giường mò tìm tôi. Anh từ bên kia mò tới tôi bên này, cuối giường mò tới đầu giường, đều không tìm thấy. Anh lớn tiếng gọi bà vú, mở đèn lên.
Mắt tôi đau nhói, khẽ kêu rên rỉ, Tổ Tông men theo động tĩnh, phát hiện tôi ngồi ở sau rèm cửa sổ.
Tôi nửa cúi thấp đầu, rọi vào trong mắt anh, là một vẻ mặt chết lặng, thảm thiết, buồn tẻ, bi ai.
Bà vú từ dưới lầu vội vội vàng vàng đi lên, cách cửa hỏi anh có chuyện gì.
Tổ Tông khóa trái cửa lại: "Không sao."
Bà vú đáp lại rồi lui ra. Tổ Tông đứng tại chỗ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, chậm rãi đi tới, đưa tay cho tôi. Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm, không đáp lại anh.
Đã quen tôi giống như một con chó, cho chút ánh mặt trời liền ngoắc cái đuôi lấy lòng anh. Bây giờ tôi chỉ nhìn mà không buồn phản ứng, còn lãnh đạm, Tổ Tông có chút không ưa, anh đè nén cơn giận: "Ai chọc em?"
Tôi cắn môi, khuôn mặt trắng bệch.
Anh thở dài ngồi xuống, vuốt lại mái tóc dài rối bời của tôi: "Bị chọc giận, muốn trút giận thế nào thì tùy em. Đụng phải tai vạ không phải còn có anh đây sao? Anh giải quyết cho em. Anh không muốn thấy em bị tức."
Tôi nghẹn ngào bực bội khóc, cả người run rẩy thút tha thút thít kêu tên anh. Tổ Tông nhắm mắt, gân xanh của hai tại nổi lên, nén cơn giận lau nước mắt cho tôi. Anh muốn dịu dàng một chút, nhưng khí lực của anh lớn, động tác cũng thô lỗ, lau khô nước mắt xong, gương mặt trắng noãn hằn đầy đường đỏ, thảm hại hơn nhiều.
Anh sửng sốt hai giây, ảo não mím môi, ôm ngang tôi lên, đặt ở trong chăn trên giường, cúi đầu xuống nhẹ nhàng thổi thổi. Tôi ôm cổ anh, áp anh xuống ngực mình, để anh vùi sâu trong đó. Nóng bỏng của anh, nhiệt hỏa của anh, mặc ý thiêu đốt xương cốt và da thịt, giống như những chạc cây lộn xộn bên xoắn vào nhau, mang một trái tim dơ bẩn mà trưởng thành, đến chết cũng không rời,
Mỗi khi lúc này, tôi mới cho là tôi là độc chiếm anh, hoàn toàn được hưởng anh.
Tôi sợ là mơ. Tôi quá khao khát Tổ Tông, vậy nên đã nảy sinh một giấc mộng ban ngày hoang đường và nực cười.
Văn Nhật Hạ mang thai, anh nên ở bên cô ta, ghẻ lạnh tôi. Sao lúc này anh lại xuất hiện ở phòng của tôi?,
Tôi dùng sức ngửi lên mái tóc ngắn của anh, ngửi mùi trên quần áo anh. Chắc chắn không phải là lừa dối, cùng hư ảo, bấy giờ nói: "Hạo Hiên, anh làm bố, anh sẽ không cần em nữa sao?"
Tôi hỏi anh câu đó. Cả người không tự chủ được mà run rẩy, cũng khiến cho anh vì thế mà run run theo. Anh nhàn nhạt cau mày, cách đồng phục, tôi cảm giác được trái tim tráng kiện của anh đập ngưng trệ mất nửa giây.
Thậm chí chưa đủ nửa giây đã khôi phục bình thường. Anh không nói rõ, chúng tôi vô cùng ăn ý lựa chọn yên lặng. Nếu không thì sao? Dù có yêu thương tình nhân đến đầu, cũng có khu vực cấm bất khả xâm phạm. Qua thật lâu, Tổ Tông há miệng cắn tôi cổ. Dấu răng cắn dính nước miếng. Ở trong quá trình này, cơ thể căng thẳng của anh chậm rãi buông lỏng, anh dịu dàng mút vào, nói: "Cần em." Tôi như gỡ bỏ được gánh nặng, ủy khuất chồng chất trong lồng ngực, kiềm chế, kinh hoàng, lập tức mềm nhũn, thành trì tan tác.
Hai chân tôi gác lên eo anh, cám dỗ anh: "Hạo Hiên, anh còn nhớ lần đầu gặp em không?"
Anh cởi dây nịt da cùng nút cài, môi ướt mềm chạy dọc xuống, quyến luyến ở trước bụng. Tôi cực kỳ rất yêu dáng vẻ anh cởi quần áo. Anh hận không được xé chúng thành từng mảnh, một giây cũng không đợi thêm được. Đó là ham muốn muốn chiếm lấy tôi của anh. Ngang tàn bạo ngược, hung hăng càn quấy. Có lẽ anh yêu tôi. Nhưng tôi sẽ không hỏi lại. Tôi không có được kết quả, cũng không cản lại được việc mình cố chấp tin tưởng.
Anh liếm quanh rốn, cắn xé hai bên bờ, mập mờ không nói rõ: "Nhớ."
Tôi vuốt mái tóc ngắn mềm mại như nhung của anh, thành kính lại nồng nàn tình cảm: "Anh suy nghĩ gì thế?" "Làm hai cái khẳng định thoải mái. Ông đây muốn làm cho cô ta khóc thì thôi." Tôi cười khanh khách, cười đến đôi gò bồng cũng rung rung theo...
Bình luận facebook