Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
Chương 106: Tôi thiếu anh, không cần sao?
Tổ Tông mới cưới vợ hai, tôi cũng không biết tên, lớn hơn tôi một tuổi, người ngoài gọi là "Phi Phi."
Nghe nói là cô gái này đang học ở học viện mỹ thuật, là con gà sáng trong trường, chim non hiếm có, nhưng cũng không phải là chim non, chỉ cần anh tôi thấy vừa mắt, hoặc là có giá trị, anh tôi sẽ thu nạp hết. Một người phụ nữ bình thường không thắng được tôi, cô ta bị người ta chỉ đạo như vậy, quả thật có chút tài nhẫn.
Tôi ở trong vòng tròn này đã trải qua những thứ đó, Mễ Loan nói, Trình Bảo Ái là món cơm ngon mà ông trời ban tặng, cả người từ trên xuống dưới sờ vào chỗ nào, cũng là bảo bối. Phi Phi không khác tôi là mấy, tôi nhờ Hồng Đào đi nghe ngóng, cô ta có thể đứng đầu ở trường nghệ thuật, là bởi vì cô ta có thứ bí mật –– chỗ kín không thể soi mói được.
Hình dạng giống như cánh hoa, cái đó cắm vào, nụ hoa thu nhận, rút ra, nụ hoa nở rộ, thịt ôm lấy, yêu ẩm ướt, hơn nữa làn da của cô ta lại rất trắng, còn trắng hơn tôi một tầng, trắng gần như lòng trắng trứng trong suốt, phía dưới ngập nước, phấn nộn đến mức không nhịn được, bất kể là người đàn ông nào chỉ nhìn một chút, chỉ cần một chút thôi, cũng thấy trong người như nóng lên, khách hàng đã từng chơi qua cô ta gọi cô ta với cái tên, Phi Phi chật hẹp nhất Đông Bắc.
Danh tiếng lớn của cô ta ở trong thế giới quyền quý, trước đó sắp trở thành chim hoàng yến, Văn Nhật Hạ đã đưa cô ta lên trên giường của Tổ Tông, nói câu dễ nghe, là quan tâm tới chồng của cô ta, duy trì dòng dõi, nói câu khó nghe, cô ta cố ý để Phi Phi lên đài đấu với tôi, tôi đang mang thai, không thể buông thả được, không được làm, Phi Phi lại ra sức giày vò, Tổ Tông có lẽ sẽ buông vũ khí.
Nói đến mới nhớ tôi đã gặp qua Phi Phi một lần, ba ngày trước, cô ta rất phách lối, mới ở cùng Tổ Tông chưa được bao lâu, đã dám đi phô trương, chạy đến khách sạn đưa đồng hồ, đến người ngu ngốc cũng có thể hiểu được, đã tắm rửa làm tình, cô ta thay đổi cách làm cho tôi khó xử, cố tình vào cửa lúc bị Hai Sói ngăn cản, tôi nhìn thoáng qua cánh cửa thô sơ, đúng là mỹ lệ, đuôi lông mày khóe mắt được làm điệu, âm thanh lúc nói chuyện như búp bê, đặc biệt ỏn ẻn, cam đoan tuyệt chiêu là ở trên giường.
Tôi đợi đến ngày thứ tám, Tổ Tông cũng không về, ngược lại có ngày lại gọi điện thoại về, hỏi thăm tôi một chút, hỏi về đứa bé, ban đêm Phi Phi độc chiếm anh, ban ngày ở Cát Lâm khắp nơi nổi lên khỏi lửa, mấy thủ lĩnh lớn cấu xé nhau, thăm dò lẫn nhau, tràn ngập mùi thuốc súng, đến cả việc gặp một lần tôi cũng thấy khó khăn.
Ở Trường Xuân đã sớm nhận được tin tức, xã hội đen quyết đấu với nhau, lại không thể xả hơi, chỉ dựa vào việc Trương Thành Nam ra tay, Bạch đạo sẽ không thể đè ép được, huống chỉ còn có Lâm Hào Kiệt cùng với anh Châu thần bí, ba thế lực cùng nhau ganh đua, có thể sẽ san bằng toàn bộ Cát Lâm.
Tổ Tông bây giờ không chỉ là người bao nuôi tôi, còn là chỗ dựa của tôi, lại còn là bố của con tôi, càng nhận ra rõ vấn đề tôi càng thấy tối tăm không chịu nổi, vẫn dễ dàng tha thứ cho người đàn ông của tôi như trước, tôi không hẳn vì anh, mà còn vì dự định phòng bị của tôi.
Về sau, tôi tạm thời từ bỏ việc tranh thủ tình cảm, chuyên tâm rèn tính nhẫn nại đọc thơ từ, những từ ngữ phóng đãng xinh đẹp, phong hoa tuyết nguyệt, tất cả những gì êm đẹp phong nhã, đều ghi nhớ vào trong đầu.
Đến ngày thứ mười, tôi không nói chuyện với Tổ Tông, chỉ nói cho Hai Sói đi một chuyến tới Thanh Tân gặp bạn bè.
Tôi ở lại cả ngày cả đêm cũng không quan trọng, anh cũng không hỏi, chỉ sắp xếp lái xe đưa tôi tới.
Sáng sớm lúc đi qua đường lớn ở trung tâm, tôi lại nhìn thấy Phi Phi.
Đoàn người đi cùng cô ta lớn hơn tôi nhiều, mấy tên chân chạy đi theo sau xách túi, cả một bộ Givenchy, cách thật xa đã ngửi thấy mùi sang trọng của cô Hai.
Tôi để cho lái xe dừng bên ở đường.
Tôi hạ cửa sổ xe xuống, đầu đường rộn ràng, người nước ngoài qua lại, Phi Phi như đang báo cáo với ai đó cái gì qua điện thoại, nghe giọng điệu có vẻ rất dịu dàng ngoan ngoãn, bên kia không ngừng giao việc cho cô ta, mà cô ta lại vui vẻ đồng ý, mãi cho đến khi trò chuyện kết thúc, cô ta bỗng nhiên đập điện thoại di động xuống mặt đất, rơi chia năm xẻ bảy, mấy tên vệ sĩ thấy thế cắm đầu không nói, trầm mặc lui ra phía sau.
Cô ta nhìn chằm chằm điện thoại nát tức giận mắng một câu: "Con mụ này, coi tôi là máy móc sao?"
Cô cảm thấy thú vị nhíu mày, vừa mạnh mẽ, vừa làm khó, bằng mặt nhưng không bằng lòng, chiến tranh giữa ba người, lúc này mới bắt đầu.
Lái xe thu tầm mắt lại, nhanh chóng hòa vào làn xe: "Cô Trình, người phụ nữ này không thể nào uy hiếp địa vị của cô được, cũng bởi cô Thẩm hết biện pháp nên mới quay ra chống lại sức nặng của cô. Sức nặng và lòng can đảm của cô ta đều không có ý nghĩa."
Tôi ngạo mạn ung dung tiến sát lại cửa kính: "Có đúng không?"
Lái xe nói đương nhiên, với đức hạnh của cô ta, nhìn là không thể chịu nổi trọng trách lớn, đi được dài lâu.
Tôi cong môi đầy ẩn ý, dựa vào chỗ tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, uể oải nói: "Trong mắt anh là như vậy, trong mắt Cô Thẩm sẽ càng hơn thế lúc này hoặc là tự lấy đá nện vào chân của mình, hoặc là chơi đùa chết tôi, hoặc chơi chết quân cờ nằm vùng mà cô ta tỉ mỉ sắp xếp."
"Cô Thẩm không có bản lĩnh này, trong một năm qua, Cô Trình có thủ đoạn như nào, thật ra mọi người đều biết."
Tôi không lên tiếng, nhưng đúng là như vậy, danh tiếng xấu của tôi, là kẻ thù số một của phụ nữ, gái điếm được tẩy trắng, như là ông lão đen rửa tay vào chậu vàng còn có thể cười, đó là dấu ấn đọng lại, là biểu tượng của khuất nhục, cho dù có trở lại, không bằng cứ như vậy đi.
Thế giới này, người không biết vì mình trời đất sẽ tiêu diệt, tôi đã trải nghiệm điều đó tốt rồi, cướp đoạt cũng là nguyên tắc tồn tại cơ bản của xã hội.
Xe lái vào nội thành Thanh Tân, vừa kịp buổi chiều, tôi ngồi ở phía sau chỉnh trang lại, báo địa chỉ, để anh ta lập tức đưa tôi tới đó.
Lái xe sững sờ: "Không phải cô sẽ về nhà sao?"
Tôi nhìn vào gương bôi thêm một chút son môi tươi tắn: "Người này nhất định phải gặp, hơn nữa trong giai đoạn này, đối với Hạo Hiên chỉ có ích không có hại."
Tôi cũng không nói về ý định, lái xe cũng không có hỏi, trực tiếp đem đưa tôi đến khu biệt thự ở vùng ngoại ô.
Tôi đã từng tới đây một lần, đi theo lính cảnh vệ của Quan Lập Thành, phần lớn lúc nghỉ ngơi anh ta đều ở chỗ này, mấy ngày nay Cát Lâm không yên ổn, Long Giang cũng ngo ngoe muốn động, trước kia Quan Lập Thành không bằng bây giờ, anh ta giữ chức vị quan trọng là Tỉnh ủy viên, trong giới hắc đạo cũng sâu xa như giếng nước, có thể tránh thì tránh, tôi cũng không chắc chắn anh ta sẽ trợ giúp Tổ Tông, ít nhất thì thân phận của anh ta tuyệt đối sẽ không thích hợp cùng Trương Thành Nam làm bạn.
Nhân vật lớn ở Đông Bắc, phong ba trước mắt, ai cũng không trốn thoát.
Tôi quen đường rảo bước vào trong đình viện, đang muốn đi ra ngoài thì thư ký nhận ra tôi, anh ta cười nói tối hôm qua tham mưu trưởng còn đề cập tới Cô Trình, suy đoán trong mấy ngày này, cô nhất định sẽ đến nhà tìm anh ta.
Tôi tò mò: "Anh ta dự đoán như thần vậy."
Thư ký cũng không đề phòng với tôi, nghĩ đến việc có thể tiếp cận Quan Lập Thành, là người phụ nữ không bị bài xích cự tuyệt bởi anh ta, cũng không có mấy người. Anh ta dẫn tôi đi lên tầng ba: "Tham mưu trưởng ở trong quân đội bày mưu tính kế, không người nào là không phục, thể cục của Đông Bắc, anh ta nhìn thấu hơn bất kỳ ai, anh ta mới là người có chí lón."
Tôi thuận miệng coi như trò đùa: "Anh ta là chủ của anh, đương nhiên anh sẽ nịnh bợ nịnh nọt anh ta rồi."
Thư ký trả lời chính xác trăm phần trăm.
Bản lĩnh của Quan Lập Thành, Trương Thành Nam từng chính miệng chứng nhận, có thể lật đổ Thẩm Quốc Minh, ở trong Hắc đạo là anh ta, ở ngoài Bạch đạo thì chính là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất quân khu. Tôi cười toe toét ra vẻ không coi là thật, biết nhiều, cũng không phải chuyện tốt, có hiểu rõ cũng giả vờ là không hiểu, ngoài mặt thì hồ đồ nhưng trong suy nghĩ phải tinh ý, sống làm sao thấy thỏa đáng nhất.
Thư ký đưa tôi lên sân thượng, dừng chân trước một bể bơi xanh trong như ngọc bích: "Tham mưu trưởng vừa mới tập thể hình, rất nhanh sẽ tới đây, Cô Trình chờ một lát vậy!"
"Có phải chỉ có mình anh ta không?"
Thư ký rất linh động, nhìn thấu ý ngầm của tôi: "Tính tình của tham mưu trưởng lạnh lùng, không thích qua lại chốn quan trường, bình thường chỉ có một mình."
Anh ta nói xong cúi đầu xuống rời khỏi sân thượng, nơi này quay về hướng nam, ánh nắng dồi dào, vô cùng sáng, màn che mỏng trắng như tuyết bồng bềnh mở rộng đang chập chờn ở trước cửa sổ, thướt tha xinh đẹp, tôi tìm xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Quan Lập Thành, chỗ này có chút hoang tàn vắng vẻ, chỉ có mặt nước thật tịch mịch.
Tôi tự đánh giá một lúc, muốn đi ra ngoài tìm anh ta, lúc tôi vừa quay đầu, thì ngoài cửa có một lính gác đi vào, không phải là Trương Minh, mà là một gương mặt trẻ tuổi đầy lạ lẫm. Anh ta không nói hai lời, chỉ chào theo phong cách quân nhân, cùng lúc đó, mặt nước vốn dĩ đang yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, thoáng chốc mặt sóng nổi lên lăn tăn thành vòng tròn không biết có bóng người xuất hiện từ chỗ nào, từ đầu bên này nhanh chóng sang bên kia, thần thái tinh tế mạnh mẽ, bơi lội như rồng, tiêu sái oai hùng không nói thành lời.
Sau đó tôi rất vui, nhanh chóng đuổi kịp hai bước: "Thủ trưởng Quan?"
Tôi gọi anh ta ở chỗ nổi lên đầy bọt nước, cái bóng kia vẫn không ngừng, bơi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, giống như chìm vào trong đáy hồ, bọt nước như đã biến mất, sức thở của những người người nhà họ Thẩm quân đội rất lợi hại, cơ bắp cũng rắn chắc, nhất là người mà nửa đời đóng quân trong quân doanh như anh ta, thể lực tốt không tưởng tượng nổi, lính gác ở bên cạnh nhìn chăm chú, đối với những màn mạo hiểm như vầy đã tập thành thói quen, tôi đứng ở bên bờ đợi chừng năm sáu phút, anh rốt cục cũng chậm rãi ngoi đầu lên.
Quả nhiên là Quan Lập Thành. Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bộ dáng không mặc quần áo của anh ta.
Lúc trước cách lớp quân trang cứng rắn nặng nề, cho dù có cởi trần, nhìn trộm cũng không được tỉ mỉ, tôi chỉ biết anh ta có làn da rất tốt, anh hùng khí phách, mùi hương của con người mạnh mẽ cũng rất nồng đậm, giờ phút này, tôi không bị ngăn cản, cứ vậy bị đập thẳng vào ánh mắt, cơ bắp săn chắc màu mật ong của anh ta, chảy những giọt nước óng ánh li nhi, giống như trăng sáng trong hồ và hoa mai trong tiết thanh minh, không thể hình dung được sự tuấn tú và phong hoa của anh ta.
Anh ta lắc lắc tóc ngắn, tóe lên một gợn sóng trên hồ: "Cô Trình, nghe nói cô có tin mừng"
Tình nhân của thái tử có thai, xôn xao náo động dư luận, anh ta biết cũng không phải là hiếm lạ, tôi nói đúng là có việc này.
Anh ta lững thững từng bước tới gần, nằm trên bờ, cặp mắt sắc bén như đang mỉm cười, không có ý dè dặt khi nhìn vào tôi, mặt của tôi, cổ của tôi, lồng ngực của tôi, bên eo của tôi, mỗi một tấc, mỗi một chỗ, anh ta cũng không bỏ lỡ.
"Càng thú vị hơn."
Tôi không tiếp lời trêu đùa của anh ta, ánh mắt rơi vào đá cẩm thạch trên vách tường cách đó không xa, ngang nhiên đón nhận ánh mặt trời chiếu sáng long lanh như đèn lưu ly, chợt nhìn như thấy trân châu rạng rỡ, bên trong mây như nước với nét chữ xinh đẹp lộ ra khí thế hào hùng to lớn:
"Tôi và anh Quan, có chút duyên phận, tôi và anh đều thích câu này."
Đời người tất nhiên là sẽ có tình cảm.
Lúc tôi đưa lưng về phía anh ta, anh ta đi từ trong bể bơi lên bờ, tiện tay nhận lấy khăn tắm trong tay lính gác, quấn ở chỗ eo bụng, không lau những chỗ khác, mặc kệ cho dòng nước ướt ra: "Con gái của một vị sĩ quan đưa tới."
Ở địa phận Đông Bắc đàn ông rất thô bạo, có rất nhiều các cô gái chưa lấy chồng tao nhã, những cô gái con
Tổ Tông mới cưới vợ hai, tôi cũng không biết tên, lớn hơn tôi một tuổi, người ngoài gọi là "Phi Phi."
Nghe nói là cô gái này đang học ở học viện mỹ thuật, là con gà sáng trong trường, chim non hiếm có, nhưng cũng không phải là chim non, chỉ cần anh tôi thấy vừa mắt, hoặc là có giá trị, anh tôi sẽ thu nạp hết. Một người phụ nữ bình thường không thắng được tôi, cô ta bị người ta chỉ đạo như vậy, quả thật có chút tài nhẫn.
Tôi ở trong vòng tròn này đã trải qua những thứ đó, Mễ Loan nói, Trình Bảo Ái là món cơm ngon mà ông trời ban tặng, cả người từ trên xuống dưới sờ vào chỗ nào, cũng là bảo bối. Phi Phi không khác tôi là mấy, tôi nhờ Hồng Đào đi nghe ngóng, cô ta có thể đứng đầu ở trường nghệ thuật, là bởi vì cô ta có thứ bí mật –– chỗ kín không thể soi mói được.
Hình dạng giống như cánh hoa, cái đó cắm vào, nụ hoa thu nhận, rút ra, nụ hoa nở rộ, thịt ôm lấy, yêu ẩm ướt, hơn nữa làn da của cô ta lại rất trắng, còn trắng hơn tôi một tầng, trắng gần như lòng trắng trứng trong suốt, phía dưới ngập nước, phấn nộn đến mức không nhịn được, bất kể là người đàn ông nào chỉ nhìn một chút, chỉ cần một chút thôi, cũng thấy trong người như nóng lên, khách hàng đã từng chơi qua cô ta gọi cô ta với cái tên, Phi Phi chật hẹp nhất Đông Bắc.
Danh tiếng lớn của cô ta ở trong thế giới quyền quý, trước đó sắp trở thành chim hoàng yến, Văn Nhật Hạ đã đưa cô ta lên trên giường của Tổ Tông, nói câu dễ nghe, là quan tâm tới chồng của cô ta, duy trì dòng dõi, nói câu khó nghe, cô ta cố ý để Phi Phi lên đài đấu với tôi, tôi đang mang thai, không thể buông thả được, không được làm, Phi Phi lại ra sức giày vò, Tổ Tông có lẽ sẽ buông vũ khí.
Nói đến mới nhớ tôi đã gặp qua Phi Phi một lần, ba ngày trước, cô ta rất phách lối, mới ở cùng Tổ Tông chưa được bao lâu, đã dám đi phô trương, chạy đến khách sạn đưa đồng hồ, đến người ngu ngốc cũng có thể hiểu được, đã tắm rửa làm tình, cô ta thay đổi cách làm cho tôi khó xử, cố tình vào cửa lúc bị Hai Sói ngăn cản, tôi nhìn thoáng qua cánh cửa thô sơ, đúng là mỹ lệ, đuôi lông mày khóe mắt được làm điệu, âm thanh lúc nói chuyện như búp bê, đặc biệt ỏn ẻn, cam đoan tuyệt chiêu là ở trên giường.
Tôi đợi đến ngày thứ tám, Tổ Tông cũng không về, ngược lại có ngày lại gọi điện thoại về, hỏi thăm tôi một chút, hỏi về đứa bé, ban đêm Phi Phi độc chiếm anh, ban ngày ở Cát Lâm khắp nơi nổi lên khỏi lửa, mấy thủ lĩnh lớn cấu xé nhau, thăm dò lẫn nhau, tràn ngập mùi thuốc súng, đến cả việc gặp một lần tôi cũng thấy khó khăn.
Ở Trường Xuân đã sớm nhận được tin tức, xã hội đen quyết đấu với nhau, lại không thể xả hơi, chỉ dựa vào việc Trương Thành Nam ra tay, Bạch đạo sẽ không thể đè ép được, huống chỉ còn có Lâm Hào Kiệt cùng với anh Châu thần bí, ba thế lực cùng nhau ganh đua, có thể sẽ san bằng toàn bộ Cát Lâm.
Tổ Tông bây giờ không chỉ là người bao nuôi tôi, còn là chỗ dựa của tôi, lại còn là bố của con tôi, càng nhận ra rõ vấn đề tôi càng thấy tối tăm không chịu nổi, vẫn dễ dàng tha thứ cho người đàn ông của tôi như trước, tôi không hẳn vì anh, mà còn vì dự định phòng bị của tôi.
Về sau, tôi tạm thời từ bỏ việc tranh thủ tình cảm, chuyên tâm rèn tính nhẫn nại đọc thơ từ, những từ ngữ phóng đãng xinh đẹp, phong hoa tuyết nguyệt, tất cả những gì êm đẹp phong nhã, đều ghi nhớ vào trong đầu.
Đến ngày thứ mười, tôi không nói chuyện với Tổ Tông, chỉ nói cho Hai Sói đi một chuyến tới Thanh Tân gặp bạn bè.
Tôi ở lại cả ngày cả đêm cũng không quan trọng, anh cũng không hỏi, chỉ sắp xếp lái xe đưa tôi tới.
Sáng sớm lúc đi qua đường lớn ở trung tâm, tôi lại nhìn thấy Phi Phi.
Đoàn người đi cùng cô ta lớn hơn tôi nhiều, mấy tên chân chạy đi theo sau xách túi, cả một bộ Givenchy, cách thật xa đã ngửi thấy mùi sang trọng của cô Hai.
Tôi để cho lái xe dừng bên ở đường.
Tôi hạ cửa sổ xe xuống, đầu đường rộn ràng, người nước ngoài qua lại, Phi Phi như đang báo cáo với ai đó cái gì qua điện thoại, nghe giọng điệu có vẻ rất dịu dàng ngoan ngoãn, bên kia không ngừng giao việc cho cô ta, mà cô ta lại vui vẻ đồng ý, mãi cho đến khi trò chuyện kết thúc, cô ta bỗng nhiên đập điện thoại di động xuống mặt đất, rơi chia năm xẻ bảy, mấy tên vệ sĩ thấy thế cắm đầu không nói, trầm mặc lui ra phía sau.
Cô ta nhìn chằm chằm điện thoại nát tức giận mắng một câu: "Con mụ này, coi tôi là máy móc sao?"
Cô cảm thấy thú vị nhíu mày, vừa mạnh mẽ, vừa làm khó, bằng mặt nhưng không bằng lòng, chiến tranh giữa ba người, lúc này mới bắt đầu.
Lái xe thu tầm mắt lại, nhanh chóng hòa vào làn xe: "Cô Trình, người phụ nữ này không thể nào uy hiếp địa vị của cô được, cũng bởi cô Thẩm hết biện pháp nên mới quay ra chống lại sức nặng của cô. Sức nặng và lòng can đảm của cô ta đều không có ý nghĩa."
Tôi ngạo mạn ung dung tiến sát lại cửa kính: "Có đúng không?"
Lái xe nói đương nhiên, với đức hạnh của cô ta, nhìn là không thể chịu nổi trọng trách lớn, đi được dài lâu.
Tôi cong môi đầy ẩn ý, dựa vào chỗ tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, uể oải nói: "Trong mắt anh là như vậy, trong mắt Cô Thẩm sẽ càng hơn thế lúc này hoặc là tự lấy đá nện vào chân của mình, hoặc là chơi đùa chết tôi, hoặc chơi chết quân cờ nằm vùng mà cô ta tỉ mỉ sắp xếp."
"Cô Thẩm không có bản lĩnh này, trong một năm qua, Cô Trình có thủ đoạn như nào, thật ra mọi người đều biết."
Tôi không lên tiếng, nhưng đúng là như vậy, danh tiếng xấu của tôi, là kẻ thù số một của phụ nữ, gái điếm được tẩy trắng, như là ông lão đen rửa tay vào chậu vàng còn có thể cười, đó là dấu ấn đọng lại, là biểu tượng của khuất nhục, cho dù có trở lại, không bằng cứ như vậy đi.
Thế giới này, người không biết vì mình trời đất sẽ tiêu diệt, tôi đã trải nghiệm điều đó tốt rồi, cướp đoạt cũng là nguyên tắc tồn tại cơ bản của xã hội.
Xe lái vào nội thành Thanh Tân, vừa kịp buổi chiều, tôi ngồi ở phía sau chỉnh trang lại, báo địa chỉ, để anh ta lập tức đưa tôi tới đó.
Lái xe sững sờ: "Không phải cô sẽ về nhà sao?"
Tôi nhìn vào gương bôi thêm một chút son môi tươi tắn: "Người này nhất định phải gặp, hơn nữa trong giai đoạn này, đối với Hạo Hiên chỉ có ích không có hại."
Tôi cũng không nói về ý định, lái xe cũng không có hỏi, trực tiếp đem đưa tôi đến khu biệt thự ở vùng ngoại ô.
Tôi đã từng tới đây một lần, đi theo lính cảnh vệ của Quan Lập Thành, phần lớn lúc nghỉ ngơi anh ta đều ở chỗ này, mấy ngày nay Cát Lâm không yên ổn, Long Giang cũng ngo ngoe muốn động, trước kia Quan Lập Thành không bằng bây giờ, anh ta giữ chức vị quan trọng là Tỉnh ủy viên, trong giới hắc đạo cũng sâu xa như giếng nước, có thể tránh thì tránh, tôi cũng không chắc chắn anh ta sẽ trợ giúp Tổ Tông, ít nhất thì thân phận của anh ta tuyệt đối sẽ không thích hợp cùng Trương Thành Nam làm bạn.
Nhân vật lớn ở Đông Bắc, phong ba trước mắt, ai cũng không trốn thoát.
Tôi quen đường rảo bước vào trong đình viện, đang muốn đi ra ngoài thì thư ký nhận ra tôi, anh ta cười nói tối hôm qua tham mưu trưởng còn đề cập tới Cô Trình, suy đoán trong mấy ngày này, cô nhất định sẽ đến nhà tìm anh ta.
Tôi tò mò: "Anh ta dự đoán như thần vậy."
Thư ký cũng không đề phòng với tôi, nghĩ đến việc có thể tiếp cận Quan Lập Thành, là người phụ nữ không bị bài xích cự tuyệt bởi anh ta, cũng không có mấy người. Anh ta dẫn tôi đi lên tầng ba: "Tham mưu trưởng ở trong quân đội bày mưu tính kế, không người nào là không phục, thể cục của Đông Bắc, anh ta nhìn thấu hơn bất kỳ ai, anh ta mới là người có chí lón."
Tôi thuận miệng coi như trò đùa: "Anh ta là chủ của anh, đương nhiên anh sẽ nịnh bợ nịnh nọt anh ta rồi."
Thư ký trả lời chính xác trăm phần trăm.
Bản lĩnh của Quan Lập Thành, Trương Thành Nam từng chính miệng chứng nhận, có thể lật đổ Thẩm Quốc Minh, ở trong Hắc đạo là anh ta, ở ngoài Bạch đạo thì chính là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất quân khu. Tôi cười toe toét ra vẻ không coi là thật, biết nhiều, cũng không phải chuyện tốt, có hiểu rõ cũng giả vờ là không hiểu, ngoài mặt thì hồ đồ nhưng trong suy nghĩ phải tinh ý, sống làm sao thấy thỏa đáng nhất.
Thư ký đưa tôi lên sân thượng, dừng chân trước một bể bơi xanh trong như ngọc bích: "Tham mưu trưởng vừa mới tập thể hình, rất nhanh sẽ tới đây, Cô Trình chờ một lát vậy!"
"Có phải chỉ có mình anh ta không?"
Thư ký rất linh động, nhìn thấu ý ngầm của tôi: "Tính tình của tham mưu trưởng lạnh lùng, không thích qua lại chốn quan trường, bình thường chỉ có một mình."
Anh ta nói xong cúi đầu xuống rời khỏi sân thượng, nơi này quay về hướng nam, ánh nắng dồi dào, vô cùng sáng, màn che mỏng trắng như tuyết bồng bềnh mở rộng đang chập chờn ở trước cửa sổ, thướt tha xinh đẹp, tôi tìm xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Quan Lập Thành, chỗ này có chút hoang tàn vắng vẻ, chỉ có mặt nước thật tịch mịch.
Tôi tự đánh giá một lúc, muốn đi ra ngoài tìm anh ta, lúc tôi vừa quay đầu, thì ngoài cửa có một lính gác đi vào, không phải là Trương Minh, mà là một gương mặt trẻ tuổi đầy lạ lẫm. Anh ta không nói hai lời, chỉ chào theo phong cách quân nhân, cùng lúc đó, mặt nước vốn dĩ đang yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, thoáng chốc mặt sóng nổi lên lăn tăn thành vòng tròn không biết có bóng người xuất hiện từ chỗ nào, từ đầu bên này nhanh chóng sang bên kia, thần thái tinh tế mạnh mẽ, bơi lội như rồng, tiêu sái oai hùng không nói thành lời.
Sau đó tôi rất vui, nhanh chóng đuổi kịp hai bước: "Thủ trưởng Quan?"
Tôi gọi anh ta ở chỗ nổi lên đầy bọt nước, cái bóng kia vẫn không ngừng, bơi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, giống như chìm vào trong đáy hồ, bọt nước như đã biến mất, sức thở của những người người nhà họ Thẩm quân đội rất lợi hại, cơ bắp cũng rắn chắc, nhất là người mà nửa đời đóng quân trong quân doanh như anh ta, thể lực tốt không tưởng tượng nổi, lính gác ở bên cạnh nhìn chăm chú, đối với những màn mạo hiểm như vầy đã tập thành thói quen, tôi đứng ở bên bờ đợi chừng năm sáu phút, anh rốt cục cũng chậm rãi ngoi đầu lên.
Quả nhiên là Quan Lập Thành. Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bộ dáng không mặc quần áo của anh ta.
Lúc trước cách lớp quân trang cứng rắn nặng nề, cho dù có cởi trần, nhìn trộm cũng không được tỉ mỉ, tôi chỉ biết anh ta có làn da rất tốt, anh hùng khí phách, mùi hương của con người mạnh mẽ cũng rất nồng đậm, giờ phút này, tôi không bị ngăn cản, cứ vậy bị đập thẳng vào ánh mắt, cơ bắp săn chắc màu mật ong của anh ta, chảy những giọt nước óng ánh li nhi, giống như trăng sáng trong hồ và hoa mai trong tiết thanh minh, không thể hình dung được sự tuấn tú và phong hoa của anh ta.
Anh ta lắc lắc tóc ngắn, tóe lên một gợn sóng trên hồ: "Cô Trình, nghe nói cô có tin mừng"
Tình nhân của thái tử có thai, xôn xao náo động dư luận, anh ta biết cũng không phải là hiếm lạ, tôi nói đúng là có việc này.
Anh ta lững thững từng bước tới gần, nằm trên bờ, cặp mắt sắc bén như đang mỉm cười, không có ý dè dặt khi nhìn vào tôi, mặt của tôi, cổ của tôi, lồng ngực của tôi, bên eo của tôi, mỗi một tấc, mỗi một chỗ, anh ta cũng không bỏ lỡ.
"Càng thú vị hơn."
Tôi không tiếp lời trêu đùa của anh ta, ánh mắt rơi vào đá cẩm thạch trên vách tường cách đó không xa, ngang nhiên đón nhận ánh mặt trời chiếu sáng long lanh như đèn lưu ly, chợt nhìn như thấy trân châu rạng rỡ, bên trong mây như nước với nét chữ xinh đẹp lộ ra khí thế hào hùng to lớn:
"Tôi và anh Quan, có chút duyên phận, tôi và anh đều thích câu này."
Đời người tất nhiên là sẽ có tình cảm.
Lúc tôi đưa lưng về phía anh ta, anh ta đi từ trong bể bơi lên bờ, tiện tay nhận lấy khăn tắm trong tay lính gác, quấn ở chỗ eo bụng, không lau những chỗ khác, mặc kệ cho dòng nước ướt ra: "Con gái của một vị sĩ quan đưa tới."
Ở địa phận Đông Bắc đàn ông rất thô bạo, có rất nhiều các cô gái chưa lấy chồng tao nhã, những cô gái con