Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
Chương 107: Chờ cô rất lâu
“Hử?” Đôi mắt Quan Lập Thành dưới ánh mặt trời cực kỳ đẹp, giống như một hồ nước đầy trong vắt mà sâu thẳm, mang theo ý cười nồng đậm: “Cô Trình còn nhớ rõ việc thiếu tôi nửa cái hôn chăng”
Hô hấp của anh ấy như đang trêu đùa, thỉnh thoảng thổi qua sợi tóc rơi trên xương quai xanh của tôi: “Không né?"
Tôi liếc anh ấy từ dưới lên trên, mặt đầy phong tình quyến rũ: “Sao, anh Quan cho rằng tôi biết rõ còn giả bộ hồ đồ, nói không giữ lời sao? Hôn thì tính là cái gì, nếu anh giúp tôi –" Tôi nhón chân, mỗi cọ xát lên vành tai của anh ấy: “Có thêm chút tiền bạc, cũng chưa chắc không thể.”
Tôi ra vẻ phóng đãng, một tay đặt ở trên bả vai anh ấy, một tay kia đặt phía sau lưng, dọc theo lưng nhẹ nhàng rơi xuống, từng cái vuốt ve tràn ngập ngả ngớn, tràn ngập quyến rũ, nói không nên lời câu hồn đoạt phách, tay tôi mềm như bông, chỉ cần anh ấy bóp mạnh một chút thì có thể nát cả xương.
Nhưng mà quan hệ giữa tôi và Quan Lập Thành tuyệt không có tình ý trong đó, anh ấy từng lừa Thẩm Quốc Minh, từng lừa tôi thân ở trong đó, anh ấy tương kế tựu kế chốn quan trường tự bảo vệ mình vì con đường làm quan xuôi gió xuôi nước, đầu ra nói chuyện phong nguyệt.
Anh ấy không diễn thật một chút, sao có thể lẫn vào tranh đấu của Trương Thành Nam và Tổ Tông rồi vớt được lợi ích lớn chứ, xét đến cùng, anh ấy có thể vào tỉnh ủy nhờ đi bước một lót đường đến quá xinh đẹp, mà tôi, là một viên đá kê chân có trọng lượng nhất của anh ấy.
Tôi dụ dỗ anh ấy cũng là kịch bản, làm sao tôi thật sự đưa đầu tới cửa, tính tình của Quan Lập Thành, rõ ràng cô gái không có ý tốt càng chủ động thì anh ta càng lui về phía sau.
Quả nhiên, tôi xinh đẹp quyến rũ, ngược lại anh ta một chốc đã căng cứng thân thể, vẫn không nhúc nhích.
Một khắc kia, tôi rất muốn sở phía dưới của anh ta xem có cứng hay không: “Anh Quan đừng sợ mà, tôi lại không cần người."
Tôi vui cười nghịch hầu kết của anh ấy, tính ra thì cũng đã quen biết mấy tháng, tôi hiểu biết không ít về anh ấy, xa gần thì cũng đã tiếp xúc qua rồi, tôi kinh ngạc phát hiện hầu kết của anh ấy lớn lên cực kỳ đẹp, tôi từng thấy rất rất nhiều đàn ông, anh ấy nổi bật, làn da hơi thẫm, không trắng nõn, màu mật sáng bóng, góc cạnh nhô lên nhưng lại mượt mà, tinh xảo đến mức đã gặp qua là không quên được: “Tôi thấy núi xanh quyến rũ làm sao, nhưng tôi không bò lên nổi, quá mệt mỏi. Anh Quan muốn tới gần tôi, nhưng lại tự kìm chế xúc động có phải không?”
Mỗi chữ tôi nói ra thì đầu ngón tay lại gõ nhẹ lên hầu kết một chút, cách khuôn mặt anh ấy càng thêm gần, môi tôi và tai anh ấy đã sắp chạm vào nhau: “Đừng nói đi ra ngoài thì không được nhé.”
Anh ấy sửng sốt hai giây, vài phần vui đùa, vài phần thiệt tình, chợt cười khẽ: “Thật tinh nghịch.”
Mùi trên người anh ấy cũng thật đặc biệt, mùi cỏ xanh nhàn nhạt, không biết ống tay áo lây dính mực dầu ở nơi nào, lan toả tất cả những nơi có không khí, hận không thể chui vào trong tim.
“Tôi có một bầu rượu, đủ để an ủi phong trần. Anh Quan có muốn cùng tôi phong trần một chuyến không?”
Anh ấy nghe vậy thì lông mi run rẩy, cầm lấy chai rượu vang đỏ nằm nghiêng giữa hai cái ghế đảo ngược, nắm chặt cái ly ở chỗ hổ khẩu, anh ấy hỏi tôi là rượu này sao.
Tôi liếm liếm môi đỏ, chỉ vào đầu lưỡi nhìn như lộ mà không lộ: "Vào miệng tôi mới là rượu, nếu không chỉ là thứ nước màu đỏ không thú vị."
Anh ấy vừa cười vừa rót ra nửa ly, đưa đến bên khóe miệng tôi, động tác cực chậm, cũng cực ổn định, tôi lẳng lơ ngoài sáng, anh phản lại trong tối, giữa đàn ông và đàn ông so đấu mưu lược, giữa đàn ông và phụ nữ so chiêu là định lực, lông mày tôi cong lên, ngậm lấy miệng ly, miệng khép nửa hờ, một nửa rượu vào trong miệng, một nửa kia lại tràn ra, hình dáng lan tràn giống như tuyết trắng ngày xuân, hồng mai nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt anh ấy đen lại: “Cô Trình an ủi phong trần ai đây?"
Tôi nhấc gót chân lên, giọng nói mờ ảo quanh quẩn ở trên bể bơi yên tĩnh: “Anh Quan thật sự không có chút hứng thú nào với phong trần sao? Giả vờ đứng đắn lại không tốt, cơ hội sẽ bay đi mất.”
Anh ấy rũ mắt, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của tôi lọt vào đáy mắt anh ấy, lòng bàn tay anh nhẹ lau đi phần che lại nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt, nhàn nhạt ừ, không khí ái muội đến cực điểm, cũng khiến anh không còn đúng mực nữa, ngón tay cuộn lên một lọn tóc của tôi, đặt ở dưới mũi nhẹ ngửi, có lẽ là mùi hương hợp với anh ấy, ngửi vài cái cũng không chịu buông.
“Ý của cô Trình là để tôi bước vào phong trần của cô sao?”
Đúng là nghĩa khác của chiếm tiện nghi.
Tôi không chớp mắt nhìn anh ấy, trở tay rót đầy ly rượu thứ hai: “Cái gì mà vào với không vào.”
Tôi làm theo anh ấy đưa ly rượu đến bên miệng anh, anh ấy không tình nguyện uống, một lúc lâu cũng không chịu há miệng, sắc mặt tôi sắp sụp đổ, anh ấy mới hé mở đôi môi mỏng nói: "Không phải là tôi không muốn mà là cô Trình còn khép chặt như vậy, tôi vào không được.”
Vị đỏ của rượu vang ập vào trước mặt, khiến cho mặt mày tôi trầm xuống, anh ấy đánh giá tôi một lát, thấy tôi như muốn nổi bão, thu lại ngón tay kia, thấp giọng bật cười: “Được rồi, không đùa cô nữa. Nói thẳng mục đích cô tìm tôi đi.”
Tôi lập tức đứng dậy rời khỏi ngực anh ấy, vài phút này, nhiệt độ cơ thể của anh ấy nóng đến mức khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ, sau khi tôi hồi phục lại: “Vài phút trước anh Quan đoán trúng rồi, tôi đúng là vì Hạo Hiên mà đến, thế cục ở Cát Lâm lửa sém lông mày, tôi muốn bố của con tôi thắng, ít nhất, anh ấy không thể bị đánh bại.”
Quan Lập Thành xoay người, ngồi ở trên ghế nằm, từ dưới khăn trải bàn mỏng trong suốt lấy ra một hộp thuốc, trên vỏ hộp thuốc là nhãn hiệu lâu đời của thành phố, tôi từng bị Milan lừa gạt hút một cây, vừa sặc vừa cay, được coi là thuốc lá cực phẩm, khói nhiều, nồng độ cao, rất phù hợp với khẩu vị con người rắn rỏi như anh ấy.
“Tính như thế nào?”
Tôi nói như chém định chặt sắt: “Thiếu vị trí quan chức."
Anh ấy ấn bật lửa, khoảnh khắc ngọn lửa vụt lên, ánh hồng hắt lên mặt anh ấy, khí chất sĩ quan cấm dục của Quan Lập Thành đàn ông tầm thường không có, làm quan cũng không mấy người có, tư thế hút thuốc của anh ấy ưu nhã cực kỳ, chẳng sợ người trên đời này căm ghét khỏi thuốc nhất cũng phải cảm thấy nhìn anh ấy hút thuốc là một loại hưởng thu.
Từ cổ họng anh ấy phát ra tiếng ừ đồng thời phun ra một ngụm khỏi thuốc: “Có bố anh ta ở đó, thiếu không được."
Tôi nhân cơ hội ép hỏi: “Anh Quan là Gia Cát Lượng, ở bên ngoài khống chế bên trong, ở bên trong tay còn cầm dây điều khiển, còn chưa khai chiến, trong lòng anh đã định bảy tám phần thắng thua rồi.”
Ánh mắt tôi không ngừng tới tới lui lui trên người anh ấy, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào: “Trận đấu ác liệt này, mặc dù không ngã, nhưng ai thua ai thắng đây?”
Anh ấy xuyên qua thâm ý của tôi, nhướng mày cười nhạt: “Cô muốn ai thắng!"
“Người đàn ông của tôi.”
Anh tiện tay gõ điếu thuốc làm rơi một đoạn tàn thuốc dài, giọng điệu nghiền ngẫm, "Hai người đều không phải."
Trong nháy mắt tôi không có sắc mặt tốt: “Thích nói hay không thì tùy."
Tôi lập tức muốn đi, anh ấy kéo lấy tôi, không tốn chút sức nào kéo tôi vào trong lồng ngực anh ấy, cái ôm lúc này càng dữ dội, càng mãnh liệt mạnh mẽ hơn so với vừa nãy, tôi từ chủ động biến thành bị động, hốt hoảng thất thổ bị anh ấy giam cầm.
Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi, tóc đen của tôi lại không nhiều lắm, chân tóc có chỗ hơi mỏng, khoảnh khắc nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, da đầu tôi tê dại từng đợt, không nhịn được run rẩy.
“Giận rồi à?”
Tôi xoay người đi, không hé răng.
Anh ấy hứng thú bừng bừng liếc bọt nước vỗ vào gạch men sứ bên bờ, bóng dáng tôi và anh ấy cùng dây dưa ẩn hiện dưới ánh sáng, anh ấy cười hỏi giống hay không.
Nhất thời tôi không phản ứng lại được, hỏi lại anh ấy là giống cái gì, anh ấy nói tôi giống như cô vợ nhỏ đang giận dỗi.
Người đàn ông này, khi đứng đắn thì đao thương bất nhập, không tham tửu sắc, khi không đứng đắn thì thông đồng với phụ nữ mồm mép tép nhảy, tôi rút tay khỏi lòng bàn tay anh ấy, bước về phía cửa với vẻ mặt ủ rũ, anh ấy chậm rãi nói: “Tôi hiểu rồi. Tính cả nửa cái hôn, hình như cô Trình lại thiếu tôi, đến lúc đó gom lại cũng được.”
Anh ta càng nói về sau, càng không giấu được ý cười: “Tôi duỗi toàn bộ đầu lưỡi, thế nào?”
“Anh Quan định chỉ dẫn cho Hạo Hiện vài điều."
Anh ta hút thêm vài ngụm thuốc lá: “Vừa rồi cô Trình nhào vào trong ngực, tim tôi làm bằng sắt, cũng không thể tàn nhẫn được.”
Tôi bình tĩnh đợi vài giây, anh ấy không nhiều lời nữa, chỉ trầm mặc nhìn theo tôi biến mất ở hành lang không còn tung tích.
Chuyện này có một chút tin tức, còn hơn đi một chuyến về tay không, tôi bước ra khỏi biệt thự, thư ký khách sáo từ biệt, đợi tôi đi xa thì quay trở về, một mình tôi xuyên qua khoảng sân dài, dưới chân là bóng cây lay động chụm lại, mơ hồ hiện lên một hình dáng quen thuộc, tôi phân biệt một lúc, rồi bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất ở lầu 3 chính xác không sai, Quan Lập Thành không biết khi nào đã đứng trước tấm kính, túm lại khăn tắm rơi ra hơn phân nửa, cơ ngực to lớn hoàn toàn lộ ra, anh ấy nhấp môi uống rượu, thần thái phóng khoáng, nhìn tư thế kia, anh ấy đã định liệu được kết quả của Cát Lâm trước bất cứ kẻ nào.
Trương Thành Nam hoàn toàn là đen, chân Tổ Tông dẫm hai giới hắc bạch, duy chỉ có Quan Lập Thành, chết sống cũng không xác định được, nói anh ấy trắng thì anh ấy lại ngẫu nhiên dùng thủ đoạn đen ăn đen đến nhanh nhẹn, nói anh ấy đen, anh ấy lại nhậm chức sĩ quan chính thống, trên dưới đều bị thần phục, làm sao cũng không giống có cơ hội âm thầm làm bậy, quân đội dùng súng đạn phi pháp, đó là tội phải bị bắn chết.
Chỉ có thể xác định lòng dạ anh ấy sâu không lường được, là một con đại bàng chân chính có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Đầu phố bên ngoài sân vườn, tài xế đang dựa vào xe đợi tôi, anh ta phát hiện tôi đã ra thì kéo cửa hộ tổng tôi lên xe, anh ta cũng hiểu rõ tôi tìm ai, há mồm hỏi tình huống.
Tôi nói cũng ổn.
Anh ta nhẹ nhàng thở ra, “Viện trưởng Thẩm có thân phận đặc biệt, nếu có thể giống như Trương Thành Nam vậy khiêng cờ lớn muốn làm gì thì làm, không biết ai tài hơn. Tham mưu trưởng Quan hô mưa gọi gió ở
“Hử?” Đôi mắt Quan Lập Thành dưới ánh mặt trời cực kỳ đẹp, giống như một hồ nước đầy trong vắt mà sâu thẳm, mang theo ý cười nồng đậm: “Cô Trình còn nhớ rõ việc thiếu tôi nửa cái hôn chăng”
Hô hấp của anh ấy như đang trêu đùa, thỉnh thoảng thổi qua sợi tóc rơi trên xương quai xanh của tôi: “Không né?"
Tôi liếc anh ấy từ dưới lên trên, mặt đầy phong tình quyến rũ: “Sao, anh Quan cho rằng tôi biết rõ còn giả bộ hồ đồ, nói không giữ lời sao? Hôn thì tính là cái gì, nếu anh giúp tôi –" Tôi nhón chân, mỗi cọ xát lên vành tai của anh ấy: “Có thêm chút tiền bạc, cũng chưa chắc không thể.”
Tôi ra vẻ phóng đãng, một tay đặt ở trên bả vai anh ấy, một tay kia đặt phía sau lưng, dọc theo lưng nhẹ nhàng rơi xuống, từng cái vuốt ve tràn ngập ngả ngớn, tràn ngập quyến rũ, nói không nên lời câu hồn đoạt phách, tay tôi mềm như bông, chỉ cần anh ấy bóp mạnh một chút thì có thể nát cả xương.
Nhưng mà quan hệ giữa tôi và Quan Lập Thành tuyệt không có tình ý trong đó, anh ấy từng lừa Thẩm Quốc Minh, từng lừa tôi thân ở trong đó, anh ấy tương kế tựu kế chốn quan trường tự bảo vệ mình vì con đường làm quan xuôi gió xuôi nước, đầu ra nói chuyện phong nguyệt.
Anh ấy không diễn thật một chút, sao có thể lẫn vào tranh đấu của Trương Thành Nam và Tổ Tông rồi vớt được lợi ích lớn chứ, xét đến cùng, anh ấy có thể vào tỉnh ủy nhờ đi bước một lót đường đến quá xinh đẹp, mà tôi, là một viên đá kê chân có trọng lượng nhất của anh ấy.
Tôi dụ dỗ anh ấy cũng là kịch bản, làm sao tôi thật sự đưa đầu tới cửa, tính tình của Quan Lập Thành, rõ ràng cô gái không có ý tốt càng chủ động thì anh ta càng lui về phía sau.
Quả nhiên, tôi xinh đẹp quyến rũ, ngược lại anh ta một chốc đã căng cứng thân thể, vẫn không nhúc nhích.
Một khắc kia, tôi rất muốn sở phía dưới của anh ta xem có cứng hay không: “Anh Quan đừng sợ mà, tôi lại không cần người."
Tôi vui cười nghịch hầu kết của anh ấy, tính ra thì cũng đã quen biết mấy tháng, tôi hiểu biết không ít về anh ấy, xa gần thì cũng đã tiếp xúc qua rồi, tôi kinh ngạc phát hiện hầu kết của anh ấy lớn lên cực kỳ đẹp, tôi từng thấy rất rất nhiều đàn ông, anh ấy nổi bật, làn da hơi thẫm, không trắng nõn, màu mật sáng bóng, góc cạnh nhô lên nhưng lại mượt mà, tinh xảo đến mức đã gặp qua là không quên được: “Tôi thấy núi xanh quyến rũ làm sao, nhưng tôi không bò lên nổi, quá mệt mỏi. Anh Quan muốn tới gần tôi, nhưng lại tự kìm chế xúc động có phải không?”
Mỗi chữ tôi nói ra thì đầu ngón tay lại gõ nhẹ lên hầu kết một chút, cách khuôn mặt anh ấy càng thêm gần, môi tôi và tai anh ấy đã sắp chạm vào nhau: “Đừng nói đi ra ngoài thì không được nhé.”
Anh ấy sửng sốt hai giây, vài phần vui đùa, vài phần thiệt tình, chợt cười khẽ: “Thật tinh nghịch.”
Mùi trên người anh ấy cũng thật đặc biệt, mùi cỏ xanh nhàn nhạt, không biết ống tay áo lây dính mực dầu ở nơi nào, lan toả tất cả những nơi có không khí, hận không thể chui vào trong tim.
“Tôi có một bầu rượu, đủ để an ủi phong trần. Anh Quan có muốn cùng tôi phong trần một chuyến không?”
Anh ấy nghe vậy thì lông mi run rẩy, cầm lấy chai rượu vang đỏ nằm nghiêng giữa hai cái ghế đảo ngược, nắm chặt cái ly ở chỗ hổ khẩu, anh ấy hỏi tôi là rượu này sao.
Tôi liếm liếm môi đỏ, chỉ vào đầu lưỡi nhìn như lộ mà không lộ: "Vào miệng tôi mới là rượu, nếu không chỉ là thứ nước màu đỏ không thú vị."
Anh ấy vừa cười vừa rót ra nửa ly, đưa đến bên khóe miệng tôi, động tác cực chậm, cũng cực ổn định, tôi lẳng lơ ngoài sáng, anh phản lại trong tối, giữa đàn ông và đàn ông so đấu mưu lược, giữa đàn ông và phụ nữ so chiêu là định lực, lông mày tôi cong lên, ngậm lấy miệng ly, miệng khép nửa hờ, một nửa rượu vào trong miệng, một nửa kia lại tràn ra, hình dáng lan tràn giống như tuyết trắng ngày xuân, hồng mai nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt anh ấy đen lại: “Cô Trình an ủi phong trần ai đây?"
Tôi nhấc gót chân lên, giọng nói mờ ảo quanh quẩn ở trên bể bơi yên tĩnh: “Anh Quan thật sự không có chút hứng thú nào với phong trần sao? Giả vờ đứng đắn lại không tốt, cơ hội sẽ bay đi mất.”
Anh ấy rũ mắt, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của tôi lọt vào đáy mắt anh ấy, lòng bàn tay anh nhẹ lau đi phần che lại nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt, nhàn nhạt ừ, không khí ái muội đến cực điểm, cũng khiến anh không còn đúng mực nữa, ngón tay cuộn lên một lọn tóc của tôi, đặt ở dưới mũi nhẹ ngửi, có lẽ là mùi hương hợp với anh ấy, ngửi vài cái cũng không chịu buông.
“Ý của cô Trình là để tôi bước vào phong trần của cô sao?”
Đúng là nghĩa khác của chiếm tiện nghi.
Tôi không chớp mắt nhìn anh ấy, trở tay rót đầy ly rượu thứ hai: “Cái gì mà vào với không vào.”
Tôi làm theo anh ấy đưa ly rượu đến bên miệng anh, anh ấy không tình nguyện uống, một lúc lâu cũng không chịu há miệng, sắc mặt tôi sắp sụp đổ, anh ấy mới hé mở đôi môi mỏng nói: "Không phải là tôi không muốn mà là cô Trình còn khép chặt như vậy, tôi vào không được.”
Vị đỏ của rượu vang ập vào trước mặt, khiến cho mặt mày tôi trầm xuống, anh ấy đánh giá tôi một lát, thấy tôi như muốn nổi bão, thu lại ngón tay kia, thấp giọng bật cười: “Được rồi, không đùa cô nữa. Nói thẳng mục đích cô tìm tôi đi.”
Tôi lập tức đứng dậy rời khỏi ngực anh ấy, vài phút này, nhiệt độ cơ thể của anh ấy nóng đến mức khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ, sau khi tôi hồi phục lại: “Vài phút trước anh Quan đoán trúng rồi, tôi đúng là vì Hạo Hiên mà đến, thế cục ở Cát Lâm lửa sém lông mày, tôi muốn bố của con tôi thắng, ít nhất, anh ấy không thể bị đánh bại.”
Quan Lập Thành xoay người, ngồi ở trên ghế nằm, từ dưới khăn trải bàn mỏng trong suốt lấy ra một hộp thuốc, trên vỏ hộp thuốc là nhãn hiệu lâu đời của thành phố, tôi từng bị Milan lừa gạt hút một cây, vừa sặc vừa cay, được coi là thuốc lá cực phẩm, khói nhiều, nồng độ cao, rất phù hợp với khẩu vị con người rắn rỏi như anh ấy.
“Tính như thế nào?”
Tôi nói như chém định chặt sắt: “Thiếu vị trí quan chức."
Anh ấy ấn bật lửa, khoảnh khắc ngọn lửa vụt lên, ánh hồng hắt lên mặt anh ấy, khí chất sĩ quan cấm dục của Quan Lập Thành đàn ông tầm thường không có, làm quan cũng không mấy người có, tư thế hút thuốc của anh ấy ưu nhã cực kỳ, chẳng sợ người trên đời này căm ghét khỏi thuốc nhất cũng phải cảm thấy nhìn anh ấy hút thuốc là một loại hưởng thu.
Từ cổ họng anh ấy phát ra tiếng ừ đồng thời phun ra một ngụm khỏi thuốc: “Có bố anh ta ở đó, thiếu không được."
Tôi nhân cơ hội ép hỏi: “Anh Quan là Gia Cát Lượng, ở bên ngoài khống chế bên trong, ở bên trong tay còn cầm dây điều khiển, còn chưa khai chiến, trong lòng anh đã định bảy tám phần thắng thua rồi.”
Ánh mắt tôi không ngừng tới tới lui lui trên người anh ấy, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào: “Trận đấu ác liệt này, mặc dù không ngã, nhưng ai thua ai thắng đây?”
Anh ấy xuyên qua thâm ý của tôi, nhướng mày cười nhạt: “Cô muốn ai thắng!"
“Người đàn ông của tôi.”
Anh tiện tay gõ điếu thuốc làm rơi một đoạn tàn thuốc dài, giọng điệu nghiền ngẫm, "Hai người đều không phải."
Trong nháy mắt tôi không có sắc mặt tốt: “Thích nói hay không thì tùy."
Tôi lập tức muốn đi, anh ấy kéo lấy tôi, không tốn chút sức nào kéo tôi vào trong lồng ngực anh ấy, cái ôm lúc này càng dữ dội, càng mãnh liệt mạnh mẽ hơn so với vừa nãy, tôi từ chủ động biến thành bị động, hốt hoảng thất thổ bị anh ấy giam cầm.
Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi, tóc đen của tôi lại không nhiều lắm, chân tóc có chỗ hơi mỏng, khoảnh khắc nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, da đầu tôi tê dại từng đợt, không nhịn được run rẩy.
“Giận rồi à?”
Tôi xoay người đi, không hé răng.
Anh ấy hứng thú bừng bừng liếc bọt nước vỗ vào gạch men sứ bên bờ, bóng dáng tôi và anh ấy cùng dây dưa ẩn hiện dưới ánh sáng, anh ấy cười hỏi giống hay không.
Nhất thời tôi không phản ứng lại được, hỏi lại anh ấy là giống cái gì, anh ấy nói tôi giống như cô vợ nhỏ đang giận dỗi.
Người đàn ông này, khi đứng đắn thì đao thương bất nhập, không tham tửu sắc, khi không đứng đắn thì thông đồng với phụ nữ mồm mép tép nhảy, tôi rút tay khỏi lòng bàn tay anh ấy, bước về phía cửa với vẻ mặt ủ rũ, anh ấy chậm rãi nói: “Tôi hiểu rồi. Tính cả nửa cái hôn, hình như cô Trình lại thiếu tôi, đến lúc đó gom lại cũng được.”
Anh ta càng nói về sau, càng không giấu được ý cười: “Tôi duỗi toàn bộ đầu lưỡi, thế nào?”
“Anh Quan định chỉ dẫn cho Hạo Hiện vài điều."
Anh ta hút thêm vài ngụm thuốc lá: “Vừa rồi cô Trình nhào vào trong ngực, tim tôi làm bằng sắt, cũng không thể tàn nhẫn được.”
Tôi bình tĩnh đợi vài giây, anh ấy không nhiều lời nữa, chỉ trầm mặc nhìn theo tôi biến mất ở hành lang không còn tung tích.
Chuyện này có một chút tin tức, còn hơn đi một chuyến về tay không, tôi bước ra khỏi biệt thự, thư ký khách sáo từ biệt, đợi tôi đi xa thì quay trở về, một mình tôi xuyên qua khoảng sân dài, dưới chân là bóng cây lay động chụm lại, mơ hồ hiện lên một hình dáng quen thuộc, tôi phân biệt một lúc, rồi bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất ở lầu 3 chính xác không sai, Quan Lập Thành không biết khi nào đã đứng trước tấm kính, túm lại khăn tắm rơi ra hơn phân nửa, cơ ngực to lớn hoàn toàn lộ ra, anh ấy nhấp môi uống rượu, thần thái phóng khoáng, nhìn tư thế kia, anh ấy đã định liệu được kết quả của Cát Lâm trước bất cứ kẻ nào.
Trương Thành Nam hoàn toàn là đen, chân Tổ Tông dẫm hai giới hắc bạch, duy chỉ có Quan Lập Thành, chết sống cũng không xác định được, nói anh ấy trắng thì anh ấy lại ngẫu nhiên dùng thủ đoạn đen ăn đen đến nhanh nhẹn, nói anh ấy đen, anh ấy lại nhậm chức sĩ quan chính thống, trên dưới đều bị thần phục, làm sao cũng không giống có cơ hội âm thầm làm bậy, quân đội dùng súng đạn phi pháp, đó là tội phải bị bắn chết.
Chỉ có thể xác định lòng dạ anh ấy sâu không lường được, là một con đại bàng chân chính có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Đầu phố bên ngoài sân vườn, tài xế đang dựa vào xe đợi tôi, anh ta phát hiện tôi đã ra thì kéo cửa hộ tổng tôi lên xe, anh ta cũng hiểu rõ tôi tìm ai, há mồm hỏi tình huống.
Tôi nói cũng ổn.
Anh ta nhẹ nhàng thở ra, “Viện trưởng Thẩm có thân phận đặc biệt, nếu có thể giống như Trương Thành Nam vậy khiêng cờ lớn muốn làm gì thì làm, không biết ai tài hơn. Tham mưu trưởng Quan hô mưa gọi gió ở
Bình luận facebook