Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Hướng Thành Du x Hứa Nam Tri (1)
Vào cuối mùa hè, một nhóm những gương mặt bỡ ngỡ nhưng tươi tắn, tràn đầy tinh thần phấn chấn từ các trường đại học khác nhau ở Khê Thành. Đại học Kiến trúc nằm trên con đường của toà thị chính đã chào đón ngày khai giảng đồng thời cũng nghênh đón lễ kỷ niệm 150 năm ngày thành lập trường. Ngôi trường có tuổi đời thế kỷ này đã trải qua bao thăng trầm, nuôi dưỡng ra nhiều thế hệ kiến trúc sư ưu tú, xuất sắc.
Kỷ niệm ngày thành lập trường hàng năm, nhà trường sẽ luôn gửi thư mời do lãnh đạo nhà trường và các giáo sư viết và in để mời các sinh viên tốt nghiệp khoá trước.
Vì năm đó Hứa Nam Tri là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, trước khi nhận được thư mời đã nhận được điện thoại của giáo sư trước, hy vọng vào hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, cô sẽ lên sân khấu diễn thuyết với tư cách là đại diện sinh viên khoá 1.
"Thầy Chu, diễn thuyết thì em chịu ạ, thầy cũng biết em không giỏi làm chuyện này." Mặt trời ngả dần về phía Tây, Hứa Nam Tri ra khỏi Viện Kiến trúc, dọc theo đường đi là hàng cây ngô đồng Pháp kéo dài che lấp cả bầu trời, "Hơn nữa sinh viên tốt nghiệp xuất sắc ở khoá 1 bọn em cũng không chỉ có mỗi mình em. Hình như có Lâm An An, Lý Nam Viễn bọn họ trước kia đều diễn thuyết chuyên nghiệp ở trường, bây giờ cũng hoạt động tốt, thầy tìm bọn họ xem."
Đến gần ngày kỷ niệm thành lập trường, công việc của thầy Chu cũng bận, chưa nói được vài câu với Hứa Nam Tri ở trong điện thoại thì bên cạnh còn có sinh viên đến tìm ông ấy bàn chuyện.
Chuyện này ông ấy cũng vội vàng quyết định, "Chuyện diễn thuyết cứ quyết định như vậy trước nhé, thầy còn có việc, lát nữa lại liên lạc với em."
Hứa Nam Tri nghe âm thanh bận bịu trong điện thoại, bất đắc dĩ mà bật cười. Đã nhiều năm trôi qua rồi mà thầy Chu chẳng thay đổi chút nào.
Cô cũng tắt điện thoại, bước nhanh đi về phía BMW màu đen đang đậu ở bên đường, lúc kéo cửa xe ra ngồi vào thì điện thoại mới vừa yên lặng lại vang lên.
Hứa Nam Tri liếc nhìn ID người gọi một cái rồi ném điện thoại đi, không quá ba giây buông tiếng thở dài rồi lại duỗi tay cầm lên.
Điện thoại bị chuyển thành cuộc gọi nhỡ vì lâu quá không có người nghe máy, giây tiếp theo sau khi thanh hệ thống nhảy ra khỏi thông báo, một thông báo Wechat khác xuất hiện.
Bà Ôn: [Bận xong nhớ gọi điện thoại cho mẹ.]
Xe phơi nắng cả ngày ở ven đường, không khí bên trong xe ngột ngạt khó ngửi nên Hứa Nam Tri mở máy lạnh rồi lại hạ cửa kính xe, bấm vào cuộc gọi nhỡ trước đó và gọi lại.
Cô rủ mắt, ngón tay với móng tay được cắt gọn sạch sẽ mượt mà vô thức gõ lên bệ cửa sổ, cơn gió hoàng hôn mùa hè giữ lại một chút nhiệt độ ban ngày, ấm áp nhưng không hanh khô.
Điện thoại kết nối được còn chậm hơn so với tưởng tưởng.
Đến lúc cô nhìn thấy người giao hàng thứ năm mặc bộ quần áo lao động màu vàng phóng nhanh trên đường bằng chiếc xe đạp điện, trong ống nghe mới vang lên giọng nói lạnh nhạt bình thản trước sau như một của Ôn Quân Hoà – mẹ Hứa, "Bận xong rồi?"
Hứa Nam Tri "vâng" một tiếng, lại giải thích thêm, "Ban nãy đang lái xe nên không chú ý nghe."
"Gần đây công việc thế nào?"
"Vẫn ổn, như cũ." Hứa Nam Tri duỗi tay tắt máy lạnh, "Mấy ngày nữa con có dự án mới, có thể phải đi công tác một thời gian."
"Khi nào thì đi?"
"Vẫn chưa xác định."
Trong ống nghe im lặng vài giây, mẹ Hứa mở miệng lần nữa: "Ba con có người bạn cũ gần đây mới về nước, hai nhà chúng ta định cuối tuần gặp mặt ăn một bữa cơm. Con cũng trở về một chuyến, con trai của ông ấy cũng xấp xỉ tuổi con, cũng độc thân."
Hứa Nam Tri nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, "Cuối tuần này con phải tăng ca."
"Nếu con thật sự bận như vậy, mẹ sẽ để ba con gọi điện thoại cho lãnh đạo Viện Kiến trúc để xin cho con nghỉ một ngày."
Hứa Nam Tri hít thở sâu, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ, "Mẹ, mẹ có thể đừng ép con không?"
"Chúng ta cũng vì tốt cho con." Mẹ Hứa nói: "Con đã hai tám rồi, không phải là cô gái mười tám, bây giờ đã không còn được tuỳ hứng nữa rồi."
Thấy Hứa Nam Tri không nói tiếp, bà ấy nói, "Nghe lời, cuối tuần trở về một chuyến, chỉ là gặp mặt thôi, cũng đâu nói để cho hai đứa lập tức kết hôn."
Có lẽ cũng cảm thấy được chuyện này không có đường lui nên sau khi Hứa Nam Tri trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn chọn thoả hiệp, "Con biết rồi."
"Được, lái xe chú ý an toàn."
Cúp máy, cả người Hứa Nam Tri gục lên vô lăng như hết hơi, nhưng qua vài phút cô liền thu lại hết cảm xúc, khởi động xe rồi rời khỏi chỗ này.
-
Rất nhanh cũng đến hôm cuối tuần.
Buổi sáng lúc đi đến Viện, Hứa Nam Tri nhận được tin nhắn thời gian và địa chỉ ăn cơm của mẹ Hứa gửi đến, cô nhìn vài giây rồi tắt điện thoại, không trả lời lại.
Điện thoại của mẹ Hứa theo sát đó mà gọi đến.
Lần này Hứa Nam Tri cũng không nhìn, sau khi bật chế độ không làm phiền liền quăng điện thoại vào ngăn kéo, lấy máy tính đi vào phòng họp.
Cuộc họp kết thúc vào đầu giờ trưa, Hứa Nam Tri từ chối bữa tiệc của nhóm đồng nghiệp tổ chức vào buổi trưa, lấy điện thoại và chìa khoá xe rời khỏi Viện Kiến trúc.
Có ba cuộc gọi của mẹ Hứa nhưng chỉ có một tin nhắn, Hứa Nam Tri biết rõ sự kiên nhẫn của mẹ chỉ có hạn.
Buổi trưa trên đường không có quá nhiều xe, Hứa Nam Tri dựa theo điều hướng nhanh chóng đến chỗ ăn cơm, lúc này cách thời gian mẹ Hứa nói còn nửa tiếng, cô không muốn đi quá sớm nên dứt khoát ngồi trong xe một lúc, đợi thời gian gần đến mới lên lầu.
Bạn cũ của Hứa Lâm Phổ quanh năm định cư ở nước ngoài, lần này cũng vì con trai Chu Bách Hạc chuyển công tác nên cả nhà mới quyết định về nước.
Giống y ba mẹ Hứa, bọn họ cũng vô cùng thích sắp xếp loại chuyện xem mắt này cho con trai nhà mình, định tranh thủ giải quyết chuyện đại sự trong cuộc đời của con trai càng nhanh càng tốt.
Lúc ba mẹ hai bên nói chuyện, Hứa Nam Tri nâng mắt nhìn người đàn ông vừa mới chào hỏi đơn giản, công bằng mà nói thì diện mạo quả thật nổi bật, ngũ quan cho dù là tách riêng hay kết hợp lại cũng đều vô cùng dễ nhận biết, khí chất lạnh nhạt nhã nhặn, là con rể tốt trong mắt ba mẹ Hứa.
Dường như Chu Bách Hạc cảm nhận được tầm mắt của Hứa Nam Tri, không chỉ không né tránh mà còn quay đầu lại để cho cô nhìn một cách thoải mái.
Hứa Nam Tri cũng không phải là cô gái nhỏ, không cảm thấy xấu hổ càng không có hoảng loạn như nai con va vào mà chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó bình tĩnh dời ánh mắt.
Hứa Nam Tri không đoán ra được suy nghĩ của anh ta nhưng người lớn hai nhà lại vừa lòng vô cùng rõ ràng.
Trong lòng mỗi người đều có tâm sự ăn xong một bữa cơm, Hứa Nam Tri đang suy nghĩ lấy cớ gì để rời đi thì Chu Bách Hạc đột nhiên đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại nói công ty tạm thời có việc phải đi trước, nhưng bởi vì anh ta vừa mới về nước còn chưa lấy được hộ chiếu trong nước, cuối cùng việc đưa người đi liền rơi xuống trên người Hứa Nam Tri.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng bao, vào thang máy đi xuống tầng B1 bãi đậu xe.
Có cả một tấm gương ở bên cửa thang máy, hai người sánh vai đứng cạnh nhau, dáng người và tất cả biểu cảm thay đổi của hai người đều được phản chiếu trên đó.
Nói thật ra thì Hứa Nam Tri cũng không phản cảm với Chu Bách Hạc nhưng cũng không có suy nghĩ tiến thêm một bước. Nếu có thể, thậm chí cô hy vọng đây là lần gặp mặt đầu tiên cũng như cuối cùng của hai người.
Dường như Chu Bách Hạc cũng có suy nghĩ này, ngoài một câu Hứa Nam Tri hỏi anh ta về địa chỉ lúc hai người lên xe ra thì họ đều không có trao đôi gì khác.
Cả đoạn đường đều không nói gì, bầu không khí ngược lại có loại hài hoà khác thường.
Hứa Nam Tri nhìn lướt qua bảng điều hướng, công ty của Chu Bách Hạc không cùng đường với chỗ cô làm việc, nhưng cũng không cách xa, khoảng ba bốn trạm xe bus.
Đến nơi, Chu Bách Hạc vừa tháo dây an toàn vừa nói tiếng cảm ơn với Hứa Nam Tri, rồi sau đó đẩy cửa xuống xe.
Hứa Nam Tri ngồi trong xe, nhìn bóng lưng anh ta đi vào toà nhà, hơi nhướng mày rồi giẫm chân ga từ từ đi về phía trước.
Đây là con đường chật hẹp, không có sự phân biệt làn đường dành cho xe có động cơ và xe không có động cơ, các bãi đậu xe sát vỉa hè, người đến người đi, thậm chí có người còn đi xe điện ngược chiều. Hứa Nam Tri chạy với tốc độ không quá nhanh, không nhanh không chậm theo sau chiếc xe đằng trước.
Vốn dĩ còn có hai trăm mét là Hứa Nam Tri quẹo phải để nhập vào con đường chính khác, ai ngờ vào đúng lúc này, một chiếc Audi đang đậu ở ven đường đột ngột mở cửa xe sau, chiếc xe điện lao tới từ phía sau không kịp né nên tay lái quẹt một đường lên cửa xe của Hứa Nam Tri đồng thời bị ngã xe.
Cái này còn chưa tính, Hứa Nam Tri vì nhìn thấy người ta ngã, sợ tông lên họ nên vội vàng phanh xe lại, xe đằng sau không duy trì khoảng cách bình thường nên tông mạnh vào đuôi xe của cô.
Một vòng lại một vòng, vốn dĩ chỉ là một tai nạn nhỏ nhưng bỗng nhiên biến thành một chuỗi tai nạn giao thông.
Hứa Nam Tri xoa xoa cái trán bị đập vào, tháo dây an toàn rồi xuống xe, sau đó đi qua bên phía khác nhìn người bị ngã, "Không sao chứ?"
Cậu thiếu niên vỗ vỗ bụi trên ống quần, "Không sao."
Cùng lúc đó, chủ của chiếc xe Audi cũng xuống từ phía khác, nhìn thấy cậu học sinh bị ngã, giọng nói có hơi ngang ngược, "Mày chạy xe kiểu gì vậy? Không nhìn đường à?"
Hứa Nam Tri đỡ cậu ấy dậy, ngẩng đầu nhìn qua, giọng nói lạnh lùng: "Sao anh có thể lấy được bằng lái xe vậy? Giáo viên không dạy anh lúc mở cửa phải chú ý phía sau có xe hay không à?"
"Cô——"
"Cô cái gì mà cô." Hứa Nam Tri quét mắt nhìn biển số xe của chiếc Audi, thu hồi tầm mắt rồi nói chuyện với cậu thiếu niên, "Em báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến xử lý."
Nói xong câu đó, Hứa Nam Tri đi vòng đến đuôi xe nhìn vào, có thể là tốc độ xe của hai bên không nhanh nên cũng không tổn hại nghiêm trọng.
Xe phía sau cũng là Audi, chủ xe là một cô gái đang đứng ven đường gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy Hứa Nam Tri liền vội vàng nói với đầu dây bên kia: "Đàn anh, em không nói với anh nữa, anh mau qua đây đi."
-
Hứa Nam Tri và cô gái nói vài câu với nhau, biết được đây không phải là xe của cô ấy, chủ xe thực sự thì làm việc ở gần đây, đang chạy qua chỗ này.
"Em ra ngoài đưa tài liệu, ai ngờ lại gặp chuyện này chứ." Giọng điệu của cô gái có hơi ảo não lại buồn bực.
Hứa Nam Tri không giỏi an ủi người khác, chỉ nói: "Đừng lo, trách nhiệm chính không phải ở em."
Cô gái buông tiếng thở dài, lại đứng bên cạnh trả lời tin nhắn.
Hứa Nam Tri trở lại, cầm hộp thuốc dự phòng trong xe xử lý đơn giản chỗ trầy da ở khuỷu tay cho cậu thiếu niên. Toàn bộ quá trình, chủ xe Audi vô lý và ngang ngược kia đứng ở một bên chửi mát.
Quần chúng vây xem bên cạnh không thể đứng nhìn được, nói một câu với anh ta, "Anh thật sự chẳng ra sao, bản thân mở cửa xe đã không chú ý còn trách cậu bé."
"Cái gì mà bảo tôi không chú ý! Nếu nó không chạy nhanh sao có thể đụng vào xe của tôi chứ?"
Hứa Nam Tri cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Đừng sợ, trách nhiệm không phải ở chỗ em."
"Vâng." Cậu thiếu niên vuốt băng vải ở chỗ cánh tay, "Cảm ơn chị."
"Không có gì."
Đại khái đợi hơn 10 phút, hai cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ gần đó đến ghi tên và thông tin nhận dạng của ba người theo thủ tục.
Hứa Nam Tri cầm bút ký tên vào cuối trang thông tin, cô gái đứng ở bên cạnh bỗng nhiên hô lên một tiếng, "Đàn anh!"
Cô ngẩng đầu nhìn theo, đến đây không chỉ có một người mà toàn là con trai.
Một chàng trai mặc áo sơmi trắng cùng quần tây đen đi ở phía trước, cuối mùa hè tiết trời oi bức, cậu cởi cúc áo trên cùng, gương mặt đẹp trai lại quen thuộc.
Có lẽ cậu cũng thấy Hứa Nam Tri, vẻ mặt trong phút chốc kinh ngạc nhưng sau đó cậu bắt kịp tốc độ của mình rồi đi đến giữa đám đông.
Cô gái nhăn mặt xin lỗi cậu, "Đàn anh, thật sự xin lỗi."
Hướng Thành Du nói "không sao", sau đó lại nhìn Hứa Nam Tri. Đôi mắt của cậu vừa đen lại vừa sáng, chóp mũi có chút mồ hôi, gương mặt góc cạnh nhưng rất ngoan ngoãn gọi cô như trước.
"Chị Nam Tri, trùng hợp vậy."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy mọi người có vẻ thích đọc tình chị em hơn nên thêm cái này trước nhé.
Kém nhau bốn tuổi.
Kỷ niệm ngày thành lập trường hàng năm, nhà trường sẽ luôn gửi thư mời do lãnh đạo nhà trường và các giáo sư viết và in để mời các sinh viên tốt nghiệp khoá trước.
Vì năm đó Hứa Nam Tri là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, trước khi nhận được thư mời đã nhận được điện thoại của giáo sư trước, hy vọng vào hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, cô sẽ lên sân khấu diễn thuyết với tư cách là đại diện sinh viên khoá 1.
"Thầy Chu, diễn thuyết thì em chịu ạ, thầy cũng biết em không giỏi làm chuyện này." Mặt trời ngả dần về phía Tây, Hứa Nam Tri ra khỏi Viện Kiến trúc, dọc theo đường đi là hàng cây ngô đồng Pháp kéo dài che lấp cả bầu trời, "Hơn nữa sinh viên tốt nghiệp xuất sắc ở khoá 1 bọn em cũng không chỉ có mỗi mình em. Hình như có Lâm An An, Lý Nam Viễn bọn họ trước kia đều diễn thuyết chuyên nghiệp ở trường, bây giờ cũng hoạt động tốt, thầy tìm bọn họ xem."
Đến gần ngày kỷ niệm thành lập trường, công việc của thầy Chu cũng bận, chưa nói được vài câu với Hứa Nam Tri ở trong điện thoại thì bên cạnh còn có sinh viên đến tìm ông ấy bàn chuyện.
Chuyện này ông ấy cũng vội vàng quyết định, "Chuyện diễn thuyết cứ quyết định như vậy trước nhé, thầy còn có việc, lát nữa lại liên lạc với em."
Hứa Nam Tri nghe âm thanh bận bịu trong điện thoại, bất đắc dĩ mà bật cười. Đã nhiều năm trôi qua rồi mà thầy Chu chẳng thay đổi chút nào.
Cô cũng tắt điện thoại, bước nhanh đi về phía BMW màu đen đang đậu ở bên đường, lúc kéo cửa xe ra ngồi vào thì điện thoại mới vừa yên lặng lại vang lên.
Hứa Nam Tri liếc nhìn ID người gọi một cái rồi ném điện thoại đi, không quá ba giây buông tiếng thở dài rồi lại duỗi tay cầm lên.
Điện thoại bị chuyển thành cuộc gọi nhỡ vì lâu quá không có người nghe máy, giây tiếp theo sau khi thanh hệ thống nhảy ra khỏi thông báo, một thông báo Wechat khác xuất hiện.
Bà Ôn: [Bận xong nhớ gọi điện thoại cho mẹ.]
Xe phơi nắng cả ngày ở ven đường, không khí bên trong xe ngột ngạt khó ngửi nên Hứa Nam Tri mở máy lạnh rồi lại hạ cửa kính xe, bấm vào cuộc gọi nhỡ trước đó và gọi lại.
Cô rủ mắt, ngón tay với móng tay được cắt gọn sạch sẽ mượt mà vô thức gõ lên bệ cửa sổ, cơn gió hoàng hôn mùa hè giữ lại một chút nhiệt độ ban ngày, ấm áp nhưng không hanh khô.
Điện thoại kết nối được còn chậm hơn so với tưởng tưởng.
Đến lúc cô nhìn thấy người giao hàng thứ năm mặc bộ quần áo lao động màu vàng phóng nhanh trên đường bằng chiếc xe đạp điện, trong ống nghe mới vang lên giọng nói lạnh nhạt bình thản trước sau như một của Ôn Quân Hoà – mẹ Hứa, "Bận xong rồi?"
Hứa Nam Tri "vâng" một tiếng, lại giải thích thêm, "Ban nãy đang lái xe nên không chú ý nghe."
"Gần đây công việc thế nào?"
"Vẫn ổn, như cũ." Hứa Nam Tri duỗi tay tắt máy lạnh, "Mấy ngày nữa con có dự án mới, có thể phải đi công tác một thời gian."
"Khi nào thì đi?"
"Vẫn chưa xác định."
Trong ống nghe im lặng vài giây, mẹ Hứa mở miệng lần nữa: "Ba con có người bạn cũ gần đây mới về nước, hai nhà chúng ta định cuối tuần gặp mặt ăn một bữa cơm. Con cũng trở về một chuyến, con trai của ông ấy cũng xấp xỉ tuổi con, cũng độc thân."
Hứa Nam Tri nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, "Cuối tuần này con phải tăng ca."
"Nếu con thật sự bận như vậy, mẹ sẽ để ba con gọi điện thoại cho lãnh đạo Viện Kiến trúc để xin cho con nghỉ một ngày."
Hứa Nam Tri hít thở sâu, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ, "Mẹ, mẹ có thể đừng ép con không?"
"Chúng ta cũng vì tốt cho con." Mẹ Hứa nói: "Con đã hai tám rồi, không phải là cô gái mười tám, bây giờ đã không còn được tuỳ hứng nữa rồi."
Thấy Hứa Nam Tri không nói tiếp, bà ấy nói, "Nghe lời, cuối tuần trở về một chuyến, chỉ là gặp mặt thôi, cũng đâu nói để cho hai đứa lập tức kết hôn."
Có lẽ cũng cảm thấy được chuyện này không có đường lui nên sau khi Hứa Nam Tri trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn chọn thoả hiệp, "Con biết rồi."
"Được, lái xe chú ý an toàn."
Cúp máy, cả người Hứa Nam Tri gục lên vô lăng như hết hơi, nhưng qua vài phút cô liền thu lại hết cảm xúc, khởi động xe rồi rời khỏi chỗ này.
-
Rất nhanh cũng đến hôm cuối tuần.
Buổi sáng lúc đi đến Viện, Hứa Nam Tri nhận được tin nhắn thời gian và địa chỉ ăn cơm của mẹ Hứa gửi đến, cô nhìn vài giây rồi tắt điện thoại, không trả lời lại.
Điện thoại của mẹ Hứa theo sát đó mà gọi đến.
Lần này Hứa Nam Tri cũng không nhìn, sau khi bật chế độ không làm phiền liền quăng điện thoại vào ngăn kéo, lấy máy tính đi vào phòng họp.
Cuộc họp kết thúc vào đầu giờ trưa, Hứa Nam Tri từ chối bữa tiệc của nhóm đồng nghiệp tổ chức vào buổi trưa, lấy điện thoại và chìa khoá xe rời khỏi Viện Kiến trúc.
Có ba cuộc gọi của mẹ Hứa nhưng chỉ có một tin nhắn, Hứa Nam Tri biết rõ sự kiên nhẫn của mẹ chỉ có hạn.
Buổi trưa trên đường không có quá nhiều xe, Hứa Nam Tri dựa theo điều hướng nhanh chóng đến chỗ ăn cơm, lúc này cách thời gian mẹ Hứa nói còn nửa tiếng, cô không muốn đi quá sớm nên dứt khoát ngồi trong xe một lúc, đợi thời gian gần đến mới lên lầu.
Bạn cũ của Hứa Lâm Phổ quanh năm định cư ở nước ngoài, lần này cũng vì con trai Chu Bách Hạc chuyển công tác nên cả nhà mới quyết định về nước.
Giống y ba mẹ Hứa, bọn họ cũng vô cùng thích sắp xếp loại chuyện xem mắt này cho con trai nhà mình, định tranh thủ giải quyết chuyện đại sự trong cuộc đời của con trai càng nhanh càng tốt.
Lúc ba mẹ hai bên nói chuyện, Hứa Nam Tri nâng mắt nhìn người đàn ông vừa mới chào hỏi đơn giản, công bằng mà nói thì diện mạo quả thật nổi bật, ngũ quan cho dù là tách riêng hay kết hợp lại cũng đều vô cùng dễ nhận biết, khí chất lạnh nhạt nhã nhặn, là con rể tốt trong mắt ba mẹ Hứa.
Dường như Chu Bách Hạc cảm nhận được tầm mắt của Hứa Nam Tri, không chỉ không né tránh mà còn quay đầu lại để cho cô nhìn một cách thoải mái.
Hứa Nam Tri cũng không phải là cô gái nhỏ, không cảm thấy xấu hổ càng không có hoảng loạn như nai con va vào mà chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó bình tĩnh dời ánh mắt.
Hứa Nam Tri không đoán ra được suy nghĩ của anh ta nhưng người lớn hai nhà lại vừa lòng vô cùng rõ ràng.
Trong lòng mỗi người đều có tâm sự ăn xong một bữa cơm, Hứa Nam Tri đang suy nghĩ lấy cớ gì để rời đi thì Chu Bách Hạc đột nhiên đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại nói công ty tạm thời có việc phải đi trước, nhưng bởi vì anh ta vừa mới về nước còn chưa lấy được hộ chiếu trong nước, cuối cùng việc đưa người đi liền rơi xuống trên người Hứa Nam Tri.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng bao, vào thang máy đi xuống tầng B1 bãi đậu xe.
Có cả một tấm gương ở bên cửa thang máy, hai người sánh vai đứng cạnh nhau, dáng người và tất cả biểu cảm thay đổi của hai người đều được phản chiếu trên đó.
Nói thật ra thì Hứa Nam Tri cũng không phản cảm với Chu Bách Hạc nhưng cũng không có suy nghĩ tiến thêm một bước. Nếu có thể, thậm chí cô hy vọng đây là lần gặp mặt đầu tiên cũng như cuối cùng của hai người.
Dường như Chu Bách Hạc cũng có suy nghĩ này, ngoài một câu Hứa Nam Tri hỏi anh ta về địa chỉ lúc hai người lên xe ra thì họ đều không có trao đôi gì khác.
Cả đoạn đường đều không nói gì, bầu không khí ngược lại có loại hài hoà khác thường.
Hứa Nam Tri nhìn lướt qua bảng điều hướng, công ty của Chu Bách Hạc không cùng đường với chỗ cô làm việc, nhưng cũng không cách xa, khoảng ba bốn trạm xe bus.
Đến nơi, Chu Bách Hạc vừa tháo dây an toàn vừa nói tiếng cảm ơn với Hứa Nam Tri, rồi sau đó đẩy cửa xuống xe.
Hứa Nam Tri ngồi trong xe, nhìn bóng lưng anh ta đi vào toà nhà, hơi nhướng mày rồi giẫm chân ga từ từ đi về phía trước.
Đây là con đường chật hẹp, không có sự phân biệt làn đường dành cho xe có động cơ và xe không có động cơ, các bãi đậu xe sát vỉa hè, người đến người đi, thậm chí có người còn đi xe điện ngược chiều. Hứa Nam Tri chạy với tốc độ không quá nhanh, không nhanh không chậm theo sau chiếc xe đằng trước.
Vốn dĩ còn có hai trăm mét là Hứa Nam Tri quẹo phải để nhập vào con đường chính khác, ai ngờ vào đúng lúc này, một chiếc Audi đang đậu ở ven đường đột ngột mở cửa xe sau, chiếc xe điện lao tới từ phía sau không kịp né nên tay lái quẹt một đường lên cửa xe của Hứa Nam Tri đồng thời bị ngã xe.
Cái này còn chưa tính, Hứa Nam Tri vì nhìn thấy người ta ngã, sợ tông lên họ nên vội vàng phanh xe lại, xe đằng sau không duy trì khoảng cách bình thường nên tông mạnh vào đuôi xe của cô.
Một vòng lại một vòng, vốn dĩ chỉ là một tai nạn nhỏ nhưng bỗng nhiên biến thành một chuỗi tai nạn giao thông.
Hứa Nam Tri xoa xoa cái trán bị đập vào, tháo dây an toàn rồi xuống xe, sau đó đi qua bên phía khác nhìn người bị ngã, "Không sao chứ?"
Cậu thiếu niên vỗ vỗ bụi trên ống quần, "Không sao."
Cùng lúc đó, chủ của chiếc xe Audi cũng xuống từ phía khác, nhìn thấy cậu học sinh bị ngã, giọng nói có hơi ngang ngược, "Mày chạy xe kiểu gì vậy? Không nhìn đường à?"
Hứa Nam Tri đỡ cậu ấy dậy, ngẩng đầu nhìn qua, giọng nói lạnh lùng: "Sao anh có thể lấy được bằng lái xe vậy? Giáo viên không dạy anh lúc mở cửa phải chú ý phía sau có xe hay không à?"
"Cô——"
"Cô cái gì mà cô." Hứa Nam Tri quét mắt nhìn biển số xe của chiếc Audi, thu hồi tầm mắt rồi nói chuyện với cậu thiếu niên, "Em báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến xử lý."
Nói xong câu đó, Hứa Nam Tri đi vòng đến đuôi xe nhìn vào, có thể là tốc độ xe của hai bên không nhanh nên cũng không tổn hại nghiêm trọng.
Xe phía sau cũng là Audi, chủ xe là một cô gái đang đứng ven đường gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy Hứa Nam Tri liền vội vàng nói với đầu dây bên kia: "Đàn anh, em không nói với anh nữa, anh mau qua đây đi."
-
Hứa Nam Tri và cô gái nói vài câu với nhau, biết được đây không phải là xe của cô ấy, chủ xe thực sự thì làm việc ở gần đây, đang chạy qua chỗ này.
"Em ra ngoài đưa tài liệu, ai ngờ lại gặp chuyện này chứ." Giọng điệu của cô gái có hơi ảo não lại buồn bực.
Hứa Nam Tri không giỏi an ủi người khác, chỉ nói: "Đừng lo, trách nhiệm chính không phải ở em."
Cô gái buông tiếng thở dài, lại đứng bên cạnh trả lời tin nhắn.
Hứa Nam Tri trở lại, cầm hộp thuốc dự phòng trong xe xử lý đơn giản chỗ trầy da ở khuỷu tay cho cậu thiếu niên. Toàn bộ quá trình, chủ xe Audi vô lý và ngang ngược kia đứng ở một bên chửi mát.
Quần chúng vây xem bên cạnh không thể đứng nhìn được, nói một câu với anh ta, "Anh thật sự chẳng ra sao, bản thân mở cửa xe đã không chú ý còn trách cậu bé."
"Cái gì mà bảo tôi không chú ý! Nếu nó không chạy nhanh sao có thể đụng vào xe của tôi chứ?"
Hứa Nam Tri cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Đừng sợ, trách nhiệm không phải ở chỗ em."
"Vâng." Cậu thiếu niên vuốt băng vải ở chỗ cánh tay, "Cảm ơn chị."
"Không có gì."
Đại khái đợi hơn 10 phút, hai cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ gần đó đến ghi tên và thông tin nhận dạng của ba người theo thủ tục.
Hứa Nam Tri cầm bút ký tên vào cuối trang thông tin, cô gái đứng ở bên cạnh bỗng nhiên hô lên một tiếng, "Đàn anh!"
Cô ngẩng đầu nhìn theo, đến đây không chỉ có một người mà toàn là con trai.
Một chàng trai mặc áo sơmi trắng cùng quần tây đen đi ở phía trước, cuối mùa hè tiết trời oi bức, cậu cởi cúc áo trên cùng, gương mặt đẹp trai lại quen thuộc.
Có lẽ cậu cũng thấy Hứa Nam Tri, vẻ mặt trong phút chốc kinh ngạc nhưng sau đó cậu bắt kịp tốc độ của mình rồi đi đến giữa đám đông.
Cô gái nhăn mặt xin lỗi cậu, "Đàn anh, thật sự xin lỗi."
Hướng Thành Du nói "không sao", sau đó lại nhìn Hứa Nam Tri. Đôi mắt của cậu vừa đen lại vừa sáng, chóp mũi có chút mồ hôi, gương mặt góc cạnh nhưng rất ngoan ngoãn gọi cô như trước.
"Chị Nam Tri, trùng hợp vậy."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy mọi người có vẻ thích đọc tình chị em hơn nên thêm cái này trước nhé.
Kém nhau bốn tuổi.
Bình luận facebook