Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132 "Đây là do tên khốn nào viết."
Chỉ trong chốc lát, bọn họ sẽ biết cái gọi là "mưa bom bão đạn."
Cho dù không động thủ, Giang Sách cũng có cách giết chết bọn họ.
Anh quay về quản. ngồi xuống đối diện Đinh Mộng Nghiên rồi cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Đắng quá."
"Thêm viên đường thì sẽ không đắng nữa." Đinh Mộng Nghiên thả một viên đường vào cà phê của Giang Sách, đồng thời hỏi: "Mọi chuyện xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Giang Sách lại uống thêm một hớp: "Ừm, bây giờ ngọt rồi."
Anh liên tục uống hết một ly, sau đó mở điện thoại ra và bắt đầu xem tin tức.
Sau khi lướt cỡ mười bài, anh đã thấy được nội dung anh muốn xem. Trên mặt anh lộ ra nụ cười chiến thắng.
"Mộng Nghiên, tin tức này khá thú vị. Em xem thử xem."
"Không xem, không có tâm trạng"
"Xem chút đi, xem xong anh cam đoan tâm trạng của em sẽ tốt lên."
Đinh Mộng Nghiên đưa tay nhận lấy điện thoại, không hứng thú mà nhìn thoáng qua. Chỉ
trong chốc lát, tinh thần cô lập tức trở nên phấn chấn.
Tiêu đề tin tức: Ở một công ty truyền thông mới nổi, bà chủ dùng quy tắc ngầm với nam nhân viên cấp dưới bị bắt tại trận!
Nhân vật chính là Vương Nhã Mỹ và Hải Tùng Thịnh!
Đinh Mộng Nghiên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu, còn phóng to hình ra để nhìn, xác định bản thân không phải đang hoa mắt.
"Chuyện này, chuyện này..."
Cô nhìn Giang Sách rồi lại nhìn điện thoại, kinh ngạc không nói thành lời.
Giang Sách cười xấu xa rồi lại nói tiếp: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ nếm mùi bị bôi đen một lần."
Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Làm sao anh làm được?"
"Anh có quen vài người bạn ở Khoa học kỹ thuật Tẩm mộng, bọn họ có một ít tài nguyên kênh truyền thông nên anh nhờ người ta giúp một chút thôi."
"Ô, như vậy có phải... không tốt lắm không?"
Giang Sách cười cười: "Vậy em muốn anh xóa bài?"
Đinh Mộng Nghiên lập tức ngẩng đầu lên: "Hừ, không muốn."
Lúc này, trong văn phòng của bà chủ Trùng Minh Hỗ Động, Hải Tùng Thịnh nói chuyện với bà chủ xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh ta vừa bước ra thì đã bị một đống người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí bọn họ còn đang cười trộm.
Bản năng nhạy bén của nghề nghiệp khiển Hải Tùng Thịnh lập tức cảm giác đã có chuyện xảy ra, anh ta túm một người lại rồi hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Anh Thịnh, anh biết tôi cười cái gì mà."
"Tôi biết cái rắm!"
"Ai nha anh Thịnh, anh cũng đừng giả vờ nữa, bây giờ người trong khắp thiên hạ đều biết chuyện của anh và bà chủ rồi. Tôi nói cho anh nghe, đúng là bất chính. Hai người sớm đã
cùng chỗ, lần trước tôi nhờ anh xin bà chủ chi phí gia công thể mà anh lại dám nói không thân với bà chủ. Chậc chậc chậc."
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hải Tùng Thịnh túm lấy cố áo đối phương rồi hung tợn quát: "Cậu con mẹ nó còn dám nói xằng nói bậy một câu nữa xem?"
"Anh Thịnh, không phải tôi nói xằng nói bậy, tin tức đều đăng cả rồi."
"Đưa tôi xem thử."
Hải Tùng Thịnh mở tin tức ra xem, phát hiện có mấy chục tờ báo đang rầm rộ đưa tin về bê bối của anh và bà chủ Vương Nhã Mỹ.
Thậm chí còn có một bài viết vô cùng khoa trương: Hai người đã có kết tinh của tình yêu, chuẩn bị bỏ trốn để xây dựng hạnh phúc riêng cho bản thân.
"Đây là do tên khốn nào viết."
Hải Tùng Thịnh cầm điện thoại vợt vào văn phòng bà chủ, anh ta sốt ruột, hoảng loạn nói: "Bà chủ, không xong rồi. Cô xem tin tức này đi."
"Sao rồi? Lại có người để mắt tới tin tức anh viết sao?"
"Không phải, là... ai da, nói cũng không nói rõ được. Bà chủ, cô tự mình xem đi.
Vương Nhã Mỹ vừa liếc nhìn đã lập tức hóa đá.
"Đây là do tên khốn khiếp nào tung tin đồn nhảm?"
"Không biết."
Quan trọng nhất là không chỉ có một tờ báo tung tin đồn nhảm. Độ phủ của tin tức này rất rộng, có đến tận mấy chục tờ báo nhúng tay vào
Có thể nói, toàn bộ truyền thông của khu Giang Nam đều bị điều động.
Vương Nhã Mỹ nhìn kỹ cách phối đồ kia rồi nói: "Tôi và anh trong tấm hình này đều mặc quần áo hôm nay, mà góc độ của tấm hình cũng là chụp lén. Đúng rồi, người đàn ông ban này?"
Câu nói này đã nhắc nhở Hải Tùng Thịnh.
Anh ta nhớ tới lời nói trước khi đi của Giang Sách: "Ha ha, khó trách sao anh ta lại bảo muốn "đấu bút" với chúng ta, nói gì mà muốn chúng ta đi xin lỗi. Thì ra anh ta muốn dùng cách này để nói xấu chúng ta."
Cho dù không động thủ, Giang Sách cũng có cách giết chết bọn họ.
Anh quay về quản. ngồi xuống đối diện Đinh Mộng Nghiên rồi cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Đắng quá."
"Thêm viên đường thì sẽ không đắng nữa." Đinh Mộng Nghiên thả một viên đường vào cà phê của Giang Sách, đồng thời hỏi: "Mọi chuyện xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Giang Sách lại uống thêm một hớp: "Ừm, bây giờ ngọt rồi."
Anh liên tục uống hết một ly, sau đó mở điện thoại ra và bắt đầu xem tin tức.
Sau khi lướt cỡ mười bài, anh đã thấy được nội dung anh muốn xem. Trên mặt anh lộ ra nụ cười chiến thắng.
"Mộng Nghiên, tin tức này khá thú vị. Em xem thử xem."
"Không xem, không có tâm trạng"
"Xem chút đi, xem xong anh cam đoan tâm trạng của em sẽ tốt lên."
Đinh Mộng Nghiên đưa tay nhận lấy điện thoại, không hứng thú mà nhìn thoáng qua. Chỉ
trong chốc lát, tinh thần cô lập tức trở nên phấn chấn.
Tiêu đề tin tức: Ở một công ty truyền thông mới nổi, bà chủ dùng quy tắc ngầm với nam nhân viên cấp dưới bị bắt tại trận!
Nhân vật chính là Vương Nhã Mỹ và Hải Tùng Thịnh!
Đinh Mộng Nghiên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu, còn phóng to hình ra để nhìn, xác định bản thân không phải đang hoa mắt.
"Chuyện này, chuyện này..."
Cô nhìn Giang Sách rồi lại nhìn điện thoại, kinh ngạc không nói thành lời.
Giang Sách cười xấu xa rồi lại nói tiếp: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ nếm mùi bị bôi đen một lần."
Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Làm sao anh làm được?"
"Anh có quen vài người bạn ở Khoa học kỹ thuật Tẩm mộng, bọn họ có một ít tài nguyên kênh truyền thông nên anh nhờ người ta giúp một chút thôi."
"Ô, như vậy có phải... không tốt lắm không?"
Giang Sách cười cười: "Vậy em muốn anh xóa bài?"
Đinh Mộng Nghiên lập tức ngẩng đầu lên: "Hừ, không muốn."
Lúc này, trong văn phòng của bà chủ Trùng Minh Hỗ Động, Hải Tùng Thịnh nói chuyện với bà chủ xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh ta vừa bước ra thì đã bị một đống người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí bọn họ còn đang cười trộm.
Bản năng nhạy bén của nghề nghiệp khiển Hải Tùng Thịnh lập tức cảm giác đã có chuyện xảy ra, anh ta túm một người lại rồi hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Anh Thịnh, anh biết tôi cười cái gì mà."
"Tôi biết cái rắm!"
"Ai nha anh Thịnh, anh cũng đừng giả vờ nữa, bây giờ người trong khắp thiên hạ đều biết chuyện của anh và bà chủ rồi. Tôi nói cho anh nghe, đúng là bất chính. Hai người sớm đã
cùng chỗ, lần trước tôi nhờ anh xin bà chủ chi phí gia công thể mà anh lại dám nói không thân với bà chủ. Chậc chậc chậc."
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hải Tùng Thịnh túm lấy cố áo đối phương rồi hung tợn quát: "Cậu con mẹ nó còn dám nói xằng nói bậy một câu nữa xem?"
"Anh Thịnh, không phải tôi nói xằng nói bậy, tin tức đều đăng cả rồi."
"Đưa tôi xem thử."
Hải Tùng Thịnh mở tin tức ra xem, phát hiện có mấy chục tờ báo đang rầm rộ đưa tin về bê bối của anh và bà chủ Vương Nhã Mỹ.
Thậm chí còn có một bài viết vô cùng khoa trương: Hai người đã có kết tinh của tình yêu, chuẩn bị bỏ trốn để xây dựng hạnh phúc riêng cho bản thân.
"Đây là do tên khốn nào viết."
Hải Tùng Thịnh cầm điện thoại vợt vào văn phòng bà chủ, anh ta sốt ruột, hoảng loạn nói: "Bà chủ, không xong rồi. Cô xem tin tức này đi."
"Sao rồi? Lại có người để mắt tới tin tức anh viết sao?"
"Không phải, là... ai da, nói cũng không nói rõ được. Bà chủ, cô tự mình xem đi.
Vương Nhã Mỹ vừa liếc nhìn đã lập tức hóa đá.
"Đây là do tên khốn khiếp nào tung tin đồn nhảm?"
"Không biết."
Quan trọng nhất là không chỉ có một tờ báo tung tin đồn nhảm. Độ phủ của tin tức này rất rộng, có đến tận mấy chục tờ báo nhúng tay vào
Có thể nói, toàn bộ truyền thông của khu Giang Nam đều bị điều động.
Vương Nhã Mỹ nhìn kỹ cách phối đồ kia rồi nói: "Tôi và anh trong tấm hình này đều mặc quần áo hôm nay, mà góc độ của tấm hình cũng là chụp lén. Đúng rồi, người đàn ông ban này?"
Câu nói này đã nhắc nhở Hải Tùng Thịnh.
Anh ta nhớ tới lời nói trước khi đi của Giang Sách: "Ha ha, khó trách sao anh ta lại bảo muốn "đấu bút" với chúng ta, nói gì mà muốn chúng ta đi xin lỗi. Thì ra anh ta muốn dùng cách này để nói xấu chúng ta."
Bình luận facebook