Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196 “Chồng dì là đạo diễn?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Mẹ của Giang Sách đã qua đời từ rất sớm, anh là do một tay ba anh nuôi lớn, từ nhỏ đã cùng với em trai Giang Mạch và ba Giang Hàn nương tựa lẫn nhau.
Vốn cho rằng ba người có thể vĩnh viễn bên cạnh nhau.
Nhưng ai mà ngờ, bảy năm trước, sau khi ba Giang Hàn Phi mất tích một cách bí ẩn; Về sau em trai Giang Mạch nhảy lầu tự vẫn.
Bây giờ nhà họ Giang chỉ còn lại một mình Giang Sách.
Anh ngồi trên cầu thang công viên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Anh nhớ rõ, mỗi buổi chiều cuối tuần, ba anh đều sẽ mang theo anh và em trai đến đây, vừa ăn vặt vừa ngắm nhìn đám mây trên trời.
Khoảng thời gian khi đó, đơn giản mà vui vẻ.
Bây giờ cảnh sắc vẫn còn, chỉ là không còn người lúc ấy.
“Giang Sách?”
Giọng một phụ nữ vọng lại từ gần đó, Giang Sách xoay người sang nhìn đến, trên mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Người phụ nữ này anh rất quen thuộc.
Đây là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, mặc dù đã có tuổi, nhưng dáng người lại bảo dưỡng vô cùng tốt.
Làn da bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn không ra dấu vết thời gian.
Bà ta là Nhậm Chỉ Lan, là bạn học thời cấp ba của ba Giang Sách, thầm mến Giang Hàn mấy năm.
Sau khi Giang Hàn lấy vợ sinh con, Nhậm Chỉ Lan thất hồn lạc phách rất lâu, đã từng một lần trầm cảm muốn tự sát.
Sau đó nữa, sau khi vợ Giang Hàn Phi qua đời, Nhậm Chỉ Lan vừa an ủi Giang Hàn, vừa không ngại cực khổ chăm sóc hai đứa trẻ Giang Sách và Giang Mạch.
Có thể nói, trong một thời gian rất dài, Nhậm Chỉ Lan lấp đầy sự ỷ lại với mẹ của Giang Sách.
Về sau nữa, Nhậm Chỉ Lan lấy dũng khí thổ lộ với Giang Hàn.
Kết quả lại bị từ chối.
Giang Hàn Phi thứ nhất là không thể nào quên được vợ đã qua đời, thứ hai là không muốn làm lỡ dở Nhậm Chỉ Lan, từ chối tình yêu của Nhậm Chỉ Lan.
Về sau nữa, Nhậm Chỉ Lan đau lòng rời khỏi thành phố Giang Nam, đi xa tha hương.
Nghe nói sau đó bà ta đi Mỹ đào tạo sâu.
Không ngờ rằng, giờ này ngày này, lại có thể gặp lại người cũ ở đây.
Giang Sách vui vẻ đứng dậy nói: “Di Lan, dì về rồi?”
Nhậm Chỉ Lan vừa cười vừa nói: “Ừ, hôm qua dì vừa về nước, đến đây thăm lại.”
Giang Sách biết, Nhậm Chỉ Lan là nhớ ba Giang Hàn Phi.
Nơi này là nơi ba thích đến nhất trước khi mất tích, Giang Sách đến đây chính là mang mối tơ vương với ba mình mà đến, mục đích của Nhậm Chỉ Lan tin chắc rằng cũng giống như thế.
Hôm qua vừa về nước, hôm nay đã đến đây.
Nhìn ra được, cho dù đã mấy năm trôi qua, Nhậm Chỉ Lan đã kết hôn sinh con, nhưng phần tình cảm của bà ta với Giang Hàn Phi chưa bao giờ phai nhạt.
Hai người sóng vai ngồi trên bậc thang, tán gẫu.
Nhớ lại lúc trước.
Kể về hiện tại.
Mặc sức tưởng tượng tương lai.
“Hàn Phi... ba con vẫn không có chút tin tức nào sao?”
“Vâng, dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không biết đã đi đâu rồi.”
"À."
Khắp gương mặt Nhậm Chỉ Lan là vẻ mất mát.
Giang Sách cố nặn ra vẻ tươi cười: “DÌ Lan, bây giờ dì đang làm gì?”
“Dì à? Dì làm giáo viên diễn xuất. Mấy năm nay dì vẫn luôn làm việc ở Hollywood ở Mỹ, dạy cho những diễn viên mới những thứ liên quan đến diễn xuất.”
Giang Sách mừng rỡ, công ty của anh đang thiếu giáo viên có kinh nghiệm như thế này!
“DÌ Lan, vậy bây giờ dì về nước, đã tìm được việc làm chưa?”
“Tìm được rồi.”
“À.” Giang Sách có chút thất vọng: “Công ty nào ạ?”
“Công ty giải trí Bá Khổng.”
Trong lòng Giang Sách rơi lộp bộp, không phải rất vui mừng.
Công ty giải trí Bá Khổng.
Kia là công ty mà Giang Sách luôn muốn đổi phó, là công ty mà Giang Sách muốn thay thế, tại sao lần nào cũng là nó?
Trong lòng Giang Sách khổ sở, anh khẽ cười một tiếng: “DÌ Lan, sao dì lại đến Bá Khổng?”
“Nói thật với con, bởi vì Bá Khổng cho chồng dì một phần hợp đồng rất hậu đã, bảo ông ấy về nước quay chụp. Dì cũng theo về, thuận tiện làm giáo viên
Bá Khổng.”
“Chồng dì là đạo diễn?”
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn như thế, nói không chừng sau này phải đối đầu trực diện với hai vợ chồng Nhậm Chỉ Lan.
Đây là chuyện anh vô cùng không muốn nhìn thấy.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có vài người đàn ông nói với Giang Sách và Nhậm Chỉ Lan: “Đi ra, đi ra, chúng tôi muốn dùng nơi này.”
Giang Sách sửng sốt một chút: “Nơi này là khu vực công cộng, tại sao tôi phải đi?”
Mẹ của Giang Sách đã qua đời từ rất sớm, anh là do một tay ba anh nuôi lớn, từ nhỏ đã cùng với em trai Giang Mạch và ba Giang Hàn nương tựa lẫn nhau.
Vốn cho rằng ba người có thể vĩnh viễn bên cạnh nhau.
Nhưng ai mà ngờ, bảy năm trước, sau khi ba Giang Hàn Phi mất tích một cách bí ẩn; Về sau em trai Giang Mạch nhảy lầu tự vẫn.
Bây giờ nhà họ Giang chỉ còn lại một mình Giang Sách.
Anh ngồi trên cầu thang công viên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Anh nhớ rõ, mỗi buổi chiều cuối tuần, ba anh đều sẽ mang theo anh và em trai đến đây, vừa ăn vặt vừa ngắm nhìn đám mây trên trời.
Khoảng thời gian khi đó, đơn giản mà vui vẻ.
Bây giờ cảnh sắc vẫn còn, chỉ là không còn người lúc ấy.
“Giang Sách?”
Giọng một phụ nữ vọng lại từ gần đó, Giang Sách xoay người sang nhìn đến, trên mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Người phụ nữ này anh rất quen thuộc.
Đây là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, mặc dù đã có tuổi, nhưng dáng người lại bảo dưỡng vô cùng tốt.
Làn da bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn không ra dấu vết thời gian.
Bà ta là Nhậm Chỉ Lan, là bạn học thời cấp ba của ba Giang Sách, thầm mến Giang Hàn mấy năm.
Sau khi Giang Hàn lấy vợ sinh con, Nhậm Chỉ Lan thất hồn lạc phách rất lâu, đã từng một lần trầm cảm muốn tự sát.
Sau đó nữa, sau khi vợ Giang Hàn Phi qua đời, Nhậm Chỉ Lan vừa an ủi Giang Hàn, vừa không ngại cực khổ chăm sóc hai đứa trẻ Giang Sách và Giang Mạch.
Có thể nói, trong một thời gian rất dài, Nhậm Chỉ Lan lấp đầy sự ỷ lại với mẹ của Giang Sách.
Về sau nữa, Nhậm Chỉ Lan lấy dũng khí thổ lộ với Giang Hàn.
Kết quả lại bị từ chối.
Giang Hàn Phi thứ nhất là không thể nào quên được vợ đã qua đời, thứ hai là không muốn làm lỡ dở Nhậm Chỉ Lan, từ chối tình yêu của Nhậm Chỉ Lan.
Về sau nữa, Nhậm Chỉ Lan đau lòng rời khỏi thành phố Giang Nam, đi xa tha hương.
Nghe nói sau đó bà ta đi Mỹ đào tạo sâu.
Không ngờ rằng, giờ này ngày này, lại có thể gặp lại người cũ ở đây.
Giang Sách vui vẻ đứng dậy nói: “Di Lan, dì về rồi?”
Nhậm Chỉ Lan vừa cười vừa nói: “Ừ, hôm qua dì vừa về nước, đến đây thăm lại.”
Giang Sách biết, Nhậm Chỉ Lan là nhớ ba Giang Hàn Phi.
Nơi này là nơi ba thích đến nhất trước khi mất tích, Giang Sách đến đây chính là mang mối tơ vương với ba mình mà đến, mục đích của Nhậm Chỉ Lan tin chắc rằng cũng giống như thế.
Hôm qua vừa về nước, hôm nay đã đến đây.
Nhìn ra được, cho dù đã mấy năm trôi qua, Nhậm Chỉ Lan đã kết hôn sinh con, nhưng phần tình cảm của bà ta với Giang Hàn Phi chưa bao giờ phai nhạt.
Hai người sóng vai ngồi trên bậc thang, tán gẫu.
Nhớ lại lúc trước.
Kể về hiện tại.
Mặc sức tưởng tượng tương lai.
“Hàn Phi... ba con vẫn không có chút tin tức nào sao?”
“Vâng, dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không biết đã đi đâu rồi.”
"À."
Khắp gương mặt Nhậm Chỉ Lan là vẻ mất mát.
Giang Sách cố nặn ra vẻ tươi cười: “DÌ Lan, bây giờ dì đang làm gì?”
“Dì à? Dì làm giáo viên diễn xuất. Mấy năm nay dì vẫn luôn làm việc ở Hollywood ở Mỹ, dạy cho những diễn viên mới những thứ liên quan đến diễn xuất.”
Giang Sách mừng rỡ, công ty của anh đang thiếu giáo viên có kinh nghiệm như thế này!
“DÌ Lan, vậy bây giờ dì về nước, đã tìm được việc làm chưa?”
“Tìm được rồi.”
“À.” Giang Sách có chút thất vọng: “Công ty nào ạ?”
“Công ty giải trí Bá Khổng.”
Trong lòng Giang Sách rơi lộp bộp, không phải rất vui mừng.
Công ty giải trí Bá Khổng.
Kia là công ty mà Giang Sách luôn muốn đổi phó, là công ty mà Giang Sách muốn thay thế, tại sao lần nào cũng là nó?
Trong lòng Giang Sách khổ sở, anh khẽ cười một tiếng: “DÌ Lan, sao dì lại đến Bá Khổng?”
“Nói thật với con, bởi vì Bá Khổng cho chồng dì một phần hợp đồng rất hậu đã, bảo ông ấy về nước quay chụp. Dì cũng theo về, thuận tiện làm giáo viên
Bá Khổng.”
“Chồng dì là đạo diễn?”
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn như thế, nói không chừng sau này phải đối đầu trực diện với hai vợ chồng Nhậm Chỉ Lan.
Đây là chuyện anh vô cùng không muốn nhìn thấy.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có vài người đàn ông nói với Giang Sách và Nhậm Chỉ Lan: “Đi ra, đi ra, chúng tôi muốn dùng nơi này.”
Giang Sách sửng sốt một chút: “Nơi này là khu vực công cộng, tại sao tôi phải đi?”
Bình luận facebook