Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88 Chỉ là anh ta vẫn không cam tâm.
Giang Sách gật gù: "Vậy thì chú chuyển giao tiệm cơm cho tôi, tôi sẽ tìm một người đáng tin cậy tiếp quản lại tiệm cơm."
"Được như vậy là tốt nhất."
Trình Hải càng nói càng vui mừng. Cảm giác tìm lại được thứ đã mất, quay về chốn cũ này kì diệu đến mức không thể diễn tả thành lời.
"Chú Trình nhìn xem, đây là danh sách nhân viên hiện tại. Có nhân viên nào khiến chú cảm thấy không hài lòng không? Tôi sẽ sa thải họ ngay lập tức!"
Trình Hải nhìn lướt qua hai cái tên: "Hừ, hai tên này vẫn còn mặt mũi ở công ty sao? Phải loại bỏ ngay Hà Diệu Long và Hà Gia Minh!"
"Được, nghe theo lời chú Trình."
Giang Sách bảo thư ký gọi Hà Diệu Long và Hà Gia Minh đến văn phòng.
Vì đã thay cả chủ tịch hội đồng quản trị và tổng giám đốc nên vị trí hiện giờ của Hà Diệu Long và Hà Gia Minh đều bị đổi thành một nhân viên công ty bình thường, chức vị và quyền lực đều kém trước kia rất nhiều.
Ban đầu khi hai người bọn họ đuổi Trình Hải đi tuyệt nhiên không ngờ tới sẽ có lúc Trình Hải lại quay trở về công ty trở thành cấp trên của bọn họ.
Hai người cúi thấp đầu không dám nhìn Trình Hải.
Trình Hải lạnh lùng cười ba tiếng, tức giận mắng: "Hà Diệu Long, Hà Gia Minh, hai cậu ngay cả súc sinh cũng không bằng! Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đối đãi các cậu không tệ. Hai cậu lại trong ứng ngoài hợp, cấu kết với Doanh nghiệp Thiên Đỉnh lên kế hoạch hãm hại chủ tịch hội đồng quản trị trước kia là Giang Mạch, hại cậu ta chết thảm, hại Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng rơi vào tay kẻ khác!"
"Các cậu còn mặt mũi nào ở lại đây nữa? Tôi lấy thân phận là Tổng giám đốc tuyên bố sa thải hai tên phản bội nhà các cậu."
"Thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
Ngay giây phút bước vào căn phòng này Hà Diệu Long đã đoán trước được kết cục rồi.
Chỉ là anh ta vẫn không cam tâm.
Anh ta ở Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ. Nếu như bị đuổi khỏi đây thì có thể kiếm được công việc lương cao như vậy ở đâu chứ?
Không còn Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sau lưng, các công ty khác càng e dè vết nhơ bán đứng người khác của anh ta nên tuyệt đối sẽ không cần đến.
Một khi bị đuổi thì sự nghiệp của Hà Diệu Long cũng xem như kết thúc.
Vì vậy anh ta quỳ xuống và nói: "Tổng giám đốc Trình, tôi biết lỗi rồi tôi sẽ sửa mà. Xin ông đừng đuổi tôi đi."
Trình Hải lạnh lùng cười ba tiếng: "Cậu còn mặt dày ở lại sao? Hễ nhìn thấy cậu là tôi lại nhớ đến cái chết của Giang Mạch. Để cậu cút đã là lòng nhân từ lớn nhất rồi. Có phải cậu muốn ép tôi đánh cậu không?"
"Đừng, đừng mà."
Hà Diệu Long nhanh chóng lùi về sau: "Tôi biết rồi. Tổng giám đốc Trình, tôi đi đây."
Anh ta đứng dậy bỏ đi, Hà Gia Minh vội vã chạy theo sau. Hai tên một trước một sau bị đuổi khỏi Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Trình Hải hít sâu một hơi rồi mắng: "Đúng là tên cặn bã!"
Giang Sách mỉm cười, không ngờ một người lớn tuổi như Trình Hải khi tức giận lại đáng sợ vậy. Sau một hồi an ủi mới tạm thời rời khỏi Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Vừa quay lại công ty đã thuận lợi để Trình Hải ngồi vào chức vụ tổng giám đốc, món nợ khổng lồ kia cũng đã trả xong. Hiện giờ Giang Sách cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn chút.
Trong vài ngày tiếp theo, Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng dưới sự quản lý của Trình Hải đã lần lượt có được nhiều đơn hàng lớn, ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Hôm nay nhân dịp trời nắng đẹp nên Giang Sách đi dạo ven đường một vòng.
Một bên thưởng thức phong cảnh, một bên thả lỏng tinh thần.
Khi đi dạo anh nhìn thấy ở bên kia đường có rất nhiều người. Tới gần hơn và nhìn kỹ mới phát hiện đó chỉ là một quầy bán đồ ăn vặt. Thịt nướng, xiên chiên, súp cay đều là những đồ ăn vặt thường thấy nhất trên lề phố.
Chủ quầy có chút đặc biệt, là một người đàn ông trung niên chỉ có một cánh tay, dáng người to cao dũng mãnh, khuôn mặt tuấn lãng sắc lẹm như lưỡi dao.
Một cô bé năm sáu tuổi ngồi bên cạnh đang cầm cuốn truyện tranh trên tay, đoán chừng là con gái của chủ quầy.
Mặc dù chủ quầy chỉ có một cánh tay nhưng kỹ thuật lại khá điêu luyện. Cho dù là chiên rán hay nướng nhiều xiên thịt khác nhau thì một cánh tay của anh ta so với người thường đầy đủ hai tay lại nhanh hơn nhiều.
"Được như vậy là tốt nhất."
Trình Hải càng nói càng vui mừng. Cảm giác tìm lại được thứ đã mất, quay về chốn cũ này kì diệu đến mức không thể diễn tả thành lời.
"Chú Trình nhìn xem, đây là danh sách nhân viên hiện tại. Có nhân viên nào khiến chú cảm thấy không hài lòng không? Tôi sẽ sa thải họ ngay lập tức!"
Trình Hải nhìn lướt qua hai cái tên: "Hừ, hai tên này vẫn còn mặt mũi ở công ty sao? Phải loại bỏ ngay Hà Diệu Long và Hà Gia Minh!"
"Được, nghe theo lời chú Trình."
Giang Sách bảo thư ký gọi Hà Diệu Long và Hà Gia Minh đến văn phòng.
Vì đã thay cả chủ tịch hội đồng quản trị và tổng giám đốc nên vị trí hiện giờ của Hà Diệu Long và Hà Gia Minh đều bị đổi thành một nhân viên công ty bình thường, chức vị và quyền lực đều kém trước kia rất nhiều.
Ban đầu khi hai người bọn họ đuổi Trình Hải đi tuyệt nhiên không ngờ tới sẽ có lúc Trình Hải lại quay trở về công ty trở thành cấp trên của bọn họ.
Hai người cúi thấp đầu không dám nhìn Trình Hải.
Trình Hải lạnh lùng cười ba tiếng, tức giận mắng: "Hà Diệu Long, Hà Gia Minh, hai cậu ngay cả súc sinh cũng không bằng! Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đối đãi các cậu không tệ. Hai cậu lại trong ứng ngoài hợp, cấu kết với Doanh nghiệp Thiên Đỉnh lên kế hoạch hãm hại chủ tịch hội đồng quản trị trước kia là Giang Mạch, hại cậu ta chết thảm, hại Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng rơi vào tay kẻ khác!"
"Các cậu còn mặt mũi nào ở lại đây nữa? Tôi lấy thân phận là Tổng giám đốc tuyên bố sa thải hai tên phản bội nhà các cậu."
"Thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
Ngay giây phút bước vào căn phòng này Hà Diệu Long đã đoán trước được kết cục rồi.
Chỉ là anh ta vẫn không cam tâm.
Anh ta ở Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ. Nếu như bị đuổi khỏi đây thì có thể kiếm được công việc lương cao như vậy ở đâu chứ?
Không còn Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sau lưng, các công ty khác càng e dè vết nhơ bán đứng người khác của anh ta nên tuyệt đối sẽ không cần đến.
Một khi bị đuổi thì sự nghiệp của Hà Diệu Long cũng xem như kết thúc.
Vì vậy anh ta quỳ xuống và nói: "Tổng giám đốc Trình, tôi biết lỗi rồi tôi sẽ sửa mà. Xin ông đừng đuổi tôi đi."
Trình Hải lạnh lùng cười ba tiếng: "Cậu còn mặt dày ở lại sao? Hễ nhìn thấy cậu là tôi lại nhớ đến cái chết của Giang Mạch. Để cậu cút đã là lòng nhân từ lớn nhất rồi. Có phải cậu muốn ép tôi đánh cậu không?"
"Đừng, đừng mà."
Hà Diệu Long nhanh chóng lùi về sau: "Tôi biết rồi. Tổng giám đốc Trình, tôi đi đây."
Anh ta đứng dậy bỏ đi, Hà Gia Minh vội vã chạy theo sau. Hai tên một trước một sau bị đuổi khỏi Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Trình Hải hít sâu một hơi rồi mắng: "Đúng là tên cặn bã!"
Giang Sách mỉm cười, không ngờ một người lớn tuổi như Trình Hải khi tức giận lại đáng sợ vậy. Sau một hồi an ủi mới tạm thời rời khỏi Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Vừa quay lại công ty đã thuận lợi để Trình Hải ngồi vào chức vụ tổng giám đốc, món nợ khổng lồ kia cũng đã trả xong. Hiện giờ Giang Sách cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn chút.
Trong vài ngày tiếp theo, Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng dưới sự quản lý của Trình Hải đã lần lượt có được nhiều đơn hàng lớn, ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Hôm nay nhân dịp trời nắng đẹp nên Giang Sách đi dạo ven đường một vòng.
Một bên thưởng thức phong cảnh, một bên thả lỏng tinh thần.
Khi đi dạo anh nhìn thấy ở bên kia đường có rất nhiều người. Tới gần hơn và nhìn kỹ mới phát hiện đó chỉ là một quầy bán đồ ăn vặt. Thịt nướng, xiên chiên, súp cay đều là những đồ ăn vặt thường thấy nhất trên lề phố.
Chủ quầy có chút đặc biệt, là một người đàn ông trung niên chỉ có một cánh tay, dáng người to cao dũng mãnh, khuôn mặt tuấn lãng sắc lẹm như lưỡi dao.
Một cô bé năm sáu tuổi ngồi bên cạnh đang cầm cuốn truyện tranh trên tay, đoán chừng là con gái của chủ quầy.
Mặc dù chủ quầy chỉ có một cánh tay nhưng kỹ thuật lại khá điêu luyện. Cho dù là chiên rán hay nướng nhiều xiên thịt khác nhau thì một cánh tay của anh ta so với người thường đầy đủ hai tay lại nhanh hơn nhiều.
Bình luận facebook