Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106 Chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu."
Trịnh Vận hiện đang bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần đột nhiên thò đầu ra nhìn Giang Sách cùng Tô Nhàn cùng nhau bước lên một chiếc xe, nghiến răng nghiến lợi tức giận.
“Giang Sách, đồ khốn nạn, mày đã có vợ rồi vậy mà còn dám nhớ thương cô em vợ”
“Ăn trong chén nhìn trong nồi, quả thực không bằng heo chó!”
“Tô Nhàn, em nhất định phải gả cho anh, đừng ai nghĩ có thể cướp em đi ra khỏi vòng tay của anh được.”
Vừa nói anh ta vừa lấy di động ra bấm số gọi đi.
Sau khi đầu dây bên kia có người nghe máy, anh ta nhỏ giọng nói: “Xe đã bắt đầu chạy rồi, Tô Nhàn đã lên xe rời đi cùng với một người đàn ông, nhưng không phải như kế hoạch trước đó, người đàn ông này không phải là ba của cô ấy.”
“Cho nên... Các ngươi cũng không cần khách khí làm gì, có thể đánh chết anh ta cũng được. Có điều tôi phải nhắc nhở các người một câu, người đàn ông này thân thủ rất lợi hại, tốt nhất là nên chuẩn bị thêm nhiều người hơn chút nữa”
“Nhớ kỹ, đàn ông có thể đánh chết, người phụ nữ thì chỉ được hù dọa, nhưng không được phép chạm vào. Chờ khi tôi đến, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu."
"Bây giờ tôi sẽ đọc biển số xe để cho mọi người dễ nhận biết. Bọn họ đi trên một chiếc xe SUV màu trắng, biển số xe là ...”
Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, Trịnh Vận cúp điện thoại.
Trong lòng thật vui vẻ nói thầm: "Giang Sách, mày dám cướp đoạt người phụ nữ của tao hả? Ha ha, hôm nay tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn thân!"
Vốn dĩ sáng sớm hôm nay trước khi đi đến tiệc mừng thọ Trịnh Vận đã sắp đặt thật tốt mọi thứ, thừa dịp đêm tối để cho một nhóm côn đồ ở trên đường về chặn xe của Tô Nhàn lại, sau đó người đàn ông đi cùng thì có thể đánh đập, nữ thì đùa giỡn một chút.
Khi thời cơ đến anh ta sẽ giả vờ vô tình đi ngang qua, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đến lúc đó Tô Nhàn sẽ bị anh ta làm cho cảm động, cũng cảm thấy Giang Sách là kẻ vô dụng bất tài, anh ta có thể thuận lý thành chương cùng Tô Nhàn hạnh phúc bên nhau, mọi thứ đều được thiết kế hoàn mỹ như vậy.
“Hắc hắc, Tô Nhàn, để xem em làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh đây!”
Trên đường, chiếc SUV màu trắng đang chậm rãi tiến về phía trước.
Dù sao trời cũng rất tốt, Giang Sách lấy an toàn làm chủ nên không cho xe chạy quá nhanh.
suốt chặng đường này Tô Nhàn đều không ngừng trò chuyện cùng anh, nói chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ vô cùng. Cũng không biết vì cái gì, một người luôn đối đãi lạnh lùng với người khác như cô, mỗi khi gặp được Giang Sách sẽ nhịn không được nói chuyện không ngừng.
Kỳ thật đây chính là tâm tình thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu đi.
Trong số những người đàn ông mà Tô Nhàn đã gặp, chưa bao giờ có ai tốt đẹp, ưu tủ giống như Giang Sách vậy.
Càng nhìn anh cô ấy càng cảm thấy yêu thích, cũng thấy thật đau lòng.
Đau chính là... Tại sao lúc trước anh ấy lại lựa chọn kết hôn cùng với chị họ của mình là Đinh Mộng Nghiên, mà không phải Tô Nhàn?
Không một ai biết cô ấy muốn đổi vị trí cho Đinh Mộng Nghiên đến nhường nào.
Đáng tiếc trên đời này không có từ nểu, càng không có bắt đầu lại từ đầu.
Sự sắp đặt của số phận chính là luôn bất công như vậy, dù có thích lại cũng chỉ vì thân phận xấu hổ mà mãi mãi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Tưởng tượng đến nơi đây, Tô Nhàn liền khổ sở muốn khóc lên.
Mà lúc này Giang Sách vẫn đang bình tĩnh điều khiển cho xe chạy trên đường, từ kính chiếu hậu anh phát hiện có một chiếc xe đã bám theo xe của mình từ rất lâu rồi.
Nhận thấy có gì đó không ổn, anh hạ giọng nói nhỏ với Tô Nhàn: "Chiếc xe phía sau có vấn đề, nhớ để ý cẩn thận một chút."
Tô Nhàn nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện phía sau xe đúng là có một chiếc xe tải màu trắng bạc đang lén lút đi theo.
Trước khi cô ấy kịp phản ứng, Giang Sách đã đạp mạnh chân phanh khiến chiếc xe đột ngột dừng lại
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Nhàn vừa hỏi xong liền nhìn thấy phía trước mặt cũng có hai chiếc xe tải màu trắng bạc đang đứng chặn đường, vừa khéo ba chiếc xe chắn ngang xe của họ ở chính giữa.
“Giang Sách, đồ khốn nạn, mày đã có vợ rồi vậy mà còn dám nhớ thương cô em vợ”
“Ăn trong chén nhìn trong nồi, quả thực không bằng heo chó!”
“Tô Nhàn, em nhất định phải gả cho anh, đừng ai nghĩ có thể cướp em đi ra khỏi vòng tay của anh được.”
Vừa nói anh ta vừa lấy di động ra bấm số gọi đi.
Sau khi đầu dây bên kia có người nghe máy, anh ta nhỏ giọng nói: “Xe đã bắt đầu chạy rồi, Tô Nhàn đã lên xe rời đi cùng với một người đàn ông, nhưng không phải như kế hoạch trước đó, người đàn ông này không phải là ba của cô ấy.”
“Cho nên... Các ngươi cũng không cần khách khí làm gì, có thể đánh chết anh ta cũng được. Có điều tôi phải nhắc nhở các người một câu, người đàn ông này thân thủ rất lợi hại, tốt nhất là nên chuẩn bị thêm nhiều người hơn chút nữa”
“Nhớ kỹ, đàn ông có thể đánh chết, người phụ nữ thì chỉ được hù dọa, nhưng không được phép chạm vào. Chờ khi tôi đến, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu."
"Bây giờ tôi sẽ đọc biển số xe để cho mọi người dễ nhận biết. Bọn họ đi trên một chiếc xe SUV màu trắng, biển số xe là ...”
Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, Trịnh Vận cúp điện thoại.
Trong lòng thật vui vẻ nói thầm: "Giang Sách, mày dám cướp đoạt người phụ nữ của tao hả? Ha ha, hôm nay tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn thân!"
Vốn dĩ sáng sớm hôm nay trước khi đi đến tiệc mừng thọ Trịnh Vận đã sắp đặt thật tốt mọi thứ, thừa dịp đêm tối để cho một nhóm côn đồ ở trên đường về chặn xe của Tô Nhàn lại, sau đó người đàn ông đi cùng thì có thể đánh đập, nữ thì đùa giỡn một chút.
Khi thời cơ đến anh ta sẽ giả vờ vô tình đi ngang qua, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đến lúc đó Tô Nhàn sẽ bị anh ta làm cho cảm động, cũng cảm thấy Giang Sách là kẻ vô dụng bất tài, anh ta có thể thuận lý thành chương cùng Tô Nhàn hạnh phúc bên nhau, mọi thứ đều được thiết kế hoàn mỹ như vậy.
“Hắc hắc, Tô Nhàn, để xem em làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh đây!”
Trên đường, chiếc SUV màu trắng đang chậm rãi tiến về phía trước.
Dù sao trời cũng rất tốt, Giang Sách lấy an toàn làm chủ nên không cho xe chạy quá nhanh.
suốt chặng đường này Tô Nhàn đều không ngừng trò chuyện cùng anh, nói chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ vô cùng. Cũng không biết vì cái gì, một người luôn đối đãi lạnh lùng với người khác như cô, mỗi khi gặp được Giang Sách sẽ nhịn không được nói chuyện không ngừng.
Kỳ thật đây chính là tâm tình thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu đi.
Trong số những người đàn ông mà Tô Nhàn đã gặp, chưa bao giờ có ai tốt đẹp, ưu tủ giống như Giang Sách vậy.
Càng nhìn anh cô ấy càng cảm thấy yêu thích, cũng thấy thật đau lòng.
Đau chính là... Tại sao lúc trước anh ấy lại lựa chọn kết hôn cùng với chị họ của mình là Đinh Mộng Nghiên, mà không phải Tô Nhàn?
Không một ai biết cô ấy muốn đổi vị trí cho Đinh Mộng Nghiên đến nhường nào.
Đáng tiếc trên đời này không có từ nểu, càng không có bắt đầu lại từ đầu.
Sự sắp đặt của số phận chính là luôn bất công như vậy, dù có thích lại cũng chỉ vì thân phận xấu hổ mà mãi mãi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Tưởng tượng đến nơi đây, Tô Nhàn liền khổ sở muốn khóc lên.
Mà lúc này Giang Sách vẫn đang bình tĩnh điều khiển cho xe chạy trên đường, từ kính chiếu hậu anh phát hiện có một chiếc xe đã bám theo xe của mình từ rất lâu rồi.
Nhận thấy có gì đó không ổn, anh hạ giọng nói nhỏ với Tô Nhàn: "Chiếc xe phía sau có vấn đề, nhớ để ý cẩn thận một chút."
Tô Nhàn nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện phía sau xe đúng là có một chiếc xe tải màu trắng bạc đang lén lút đi theo.
Trước khi cô ấy kịp phản ứng, Giang Sách đã đạp mạnh chân phanh khiến chiếc xe đột ngột dừng lại
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Nhàn vừa hỏi xong liền nhìn thấy phía trước mặt cũng có hai chiếc xe tải màu trắng bạc đang đứng chặn đường, vừa khéo ba chiếc xe chắn ngang xe của họ ở chính giữa.
Bình luận facebook