Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Đồ Bất Ngữ (thượng)
Thọ Luân quay liên tục, huyết khí ầm vang. Nguyệt Qua Dương Luân Công tuyệt đối là kỳ công hiếm thấy muôn đời nay, nó khiến huyết khí tạo thành một vòng xoáy chảy hung mãnh.
Lúc những phù văn của chữ “Hồn” dung nhập vào huyết khí của Lý Thất Dạ thì huyết khí nhiên trở nên trầm trọng, nặng tựa vạn cân, dòng chảy huyết khí cũng vì đó mà chậm lại.
Nhưng không ai có thể khinh thường sự thần kỳ của Nguyệt Qua Dương Luân Công; bị những áo nghĩa của chữ “Hồn” làm ảnh hưởng khiến huyết khí đình trệ, Nguyệt Qua Dương Luân Công như giận dữ vùng dậy, lực lượng tưởng như vô tận trào ra kéo lấy Thọ Luân, từng tiếng ầm ầm vang lên oanh phá trời đất. . Ngôn Tình Ngược
Huyết khí đang nặng nề chậm rãi chảy bỗng dưng lại lao cuồn cuộn theo sức kéo điên cuồng của Thọ Luân và Nguyệt Qua Dương Luân Công. Dòng huyết khí trong cơ thể của Lý Thât Dạ lúc này như một con rồng khổng lồ mãnh liệt xông lên phía trước.
Dòng chảy huyết khí bá đạo hung mãnh kia xé rách kinh mạch của Lý Thất Dạ, phá gân cốt, thiêu rụi cung huyệt của hắn. Trong chớp mắt Thể Chất của Lý Thất Dạ tựa như bị hủy hoại hoàn toàn.
Lý Thất Dạ đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, gần như không chịu nổi những thống khổ từ trong người. Đột nhiên trên thân thể của hắn xuất hiện một khe hở, rồi trong giây lát cả người hắn bắt đầu vỡ vụn ra tựa như một bình sứ bị đập nát vậy.
Sự cường đại của áo nghĩa chữ “Hồn” nằm ngoài sức tưởng tượng của thế nhân, huyết khí nặng vạn cân kia dưới sức kéo của Nguyệt Qua Dương Luân Công tuôn ào ào như lũ cuốn mùa mưa ào trôi quấn đổ, không gì có thể cản nổi.
Thân thể Lý Thất Dạ bị hủy nát bấy, người mang Phàm Thể như hắn không đủ khả năng kháng lại loại thần uy như thế. Đương nhiên áo nghĩa của chữ “Hồn” không phải đang giết hại Lý Thất Dạ.
Nếu như áo nghĩa của Thể Thư chỉ như vậy thì muôn đời tới nay đã không ai thèm thuồng đến điên cuồng rồi. Thể Thư chính là thứ mà ngay cả Tiên Đế cũng ham muốn chiếm lấy, điều này đã đủ nói lên sự quý giá của nó.
Ngay tại lúc thân thể của Lý Thất Dạ bị huyết khí phá hủy gần như toàn bộ, hàng loạt âm thanh của Đại Đạo vang lên, vô vàn áo nghĩa trong Mệnh Cung của hắn lưu chuyển không ngừng, Chân Mệnh phun ra nuốt vào vô tận phù văn, mà những phù văn này khiến Chân Mệnh bỗng nhiên tỏa ra Sinh Mệnh Lực tràn ngập không gian.
Trong giờ khắc này, dưới tác động của áo nghĩa chữ “Hồn”: Sinh Mệnh Tuyền mãnh liệt phun ra Sinh Mệnh Thủy, Sinh Mệnh Thủy trào lên như thủy triều. Sinh Mệnh Hồng Lô lập tức bùng lên Hồn Hỏa, Hồn Hỏa bừng bừng cháy rung chuyển trời đất.
Hàng ngàn vạn cành lá của Sinh Mệnh Thụ vươn dài bát phương, rủ xuống từng vầng sáng vô tận hóa thành Sinh Mệnh Lực, tiếp theo đó, Sinh Mệnh Diệp từ trên Sinh Mệnh Thụ nhao nhao rơi xuống, gốc cây chui xuống cắm vào chỗ sâu nhất trong Mệnh Cung của Lý Thất Dạ, toàn bộ các rễ cây mọc ra bám thẳng vào mọi chỗ trên cơ thể Lý Thất Dạ, khóa lại thân thể đang nứt vỡ kia.
Sinh Mệnh Trụ dùng áo nghĩa huyền ảo vô cùng của chữ “Hồn” câu thông trời đất, xoay chuyển không ngừng, mượn lấy huyền ảo của trời đất kéo thân thể của Lý Thất Dạ vươn thẳng lên chín tầng trời, chọc thẳng xuống chín tầng đất.
Sinh Mệnh Thủy, Sinh Mệnh Hồn Hỏa, Sinh Mệnh Diệp và Sinh Mệnh Trụ Văn bị áo nghĩa của chữ “Hồn” luyện hóa thành một đống Hỗn Độn đục ngầu bao trùm toàn bộ thân thể của Lý Thất Dạ.
Có thể miêu tả tình trạng của Lý Thất Dạ như sau: từ bên trong huyết khí trầm trọng cuồng hãn tàn phá bùng ra ngoài, từ bên ngoài bị Hỗn Độn bao trùm phong tỏa tựa như đang dùng hàng vạn cân bùn đất quét dán lại. Thống khổ vô cùng!
Ngàn vạn năm qua Lý Thất Dạ đã trải qua biết bao đau đớn khổ sở, chỉ thế này thôi không làm khó được hắn. Lý Thất Dạ kiên định chịu đựng để cho huyết khí mang áo nghĩa của chữ “Hồn” mài rũa và cải tạo lại thân thể của mình, do có Hỗn Độn bao bọc nên thân thể bị đánh nát của Lý Thất Dạ không lọt vào cảnh nát vụn rơi xuống đất.
Thời gian cứ thế trôi qua, huyết khí như một cây chùy khổng lồ liên tục đập phá thân thể của Lý Thất Dạ, áo nghĩa chữ “Hồn” theo đó mài rũa thân thể của hắn, còn Sinh Mệnh Thủy, Sinh Mệnh Hồn Hỏa, Sinh Mệnh Diệp và Sinh Mệnh Trụ Văn tụ thành Hỗn Độn lại ra sức vá lại những chỗ bị nứt vỡ, đúc lại thân thể của Lý Thất Dạ.
Nếu người nào đó nhìn thấy cảnh như vậy sẽ sợ phát khiếp. Mấy ai được chứng kiến uy lực thần kỳ của Mệnh Cung Tứ Tượng: Sinh Mệnh Tuyền, Sinh Mệnh Thụ, Sinh Mệnh Hồng Lô, Sinh Mệnh Trụ.
Muôn đời đến nay có vô số tiên hiền vắt óc nghiên cứu áo nghĩa cực hạn của Mệnh Cung Tứ Tượng mà không thành công. Tương truyền chỉ có Tiên Đế mới có thể lãnh ngộ được hết thảy huyền ảo của Mệnh Cung Tứ Tượng mà thôi.
Vào lúc này, một thiếu niên mới mười ba tuổi lại có thể câu thông Mệnh Cung Tứ Tượng, thật làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
Không ai biết được rằng, trên con đường nghiên cứu Mệnh Cung Tứ Tượng này chẳng có ai đi xa hơn được Lý Thất Dạ, dù là Tiên Đế cũng vậy, bởi vì Lý Thất Dạ hắn đã sống sót qua muôn vàn các thời đại từ cổ xưa cho đến tận ngày này.
Cũng không ai biết được trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hắn đã thành công nắm bắt trọn vẹn áo nghĩa của Thể Thư.
Quá trình dày vò mài rũa, phá rồi lại lập cứ xảy ra liên tục không dừng làm Lý Thất Dạ đau đớn chết lặng.
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự tính của hắn kể từ khi Lý Thất Dạ quyết định lựa chọn Nguyệt Qua Dương Luân Công và luyện thêm cả Thể Thư.
Mặc dù hắn có thể lu luyện Thể Thư mà không cần Nguyệt Qua Dương Luân Công, nhưng trên thế gian này cũng chỉ có môn công pháp này mới đủ sức điên cuồng kéo huyết khí trầm trọng ẩn chứa áo nghĩa của chữ “Hồn”.
Vì Trấn Ngục Thần Thể nên hắn phải cần đến uy lực của Nguyệt Qua Dương Luân Công, không chỉ triệt để phá nát thân thể của hắn mà còn điên cuồng cải tạo lại thân thể của hắn lên một cấp bậc cường đại hơn.
Không biết đã qua bao lâu, bất chợt Lý Thất Dạ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, việc cải tạo thân thể cuối cùng cũng thành công, thân thể bị đánh nát dần dần hồi phục lại trạng thái ban đầu. Cảm giác khoan khoái dễ chịu lan tỏa khắp người, khi Lý Thất Dạ mở hai mắt ra nhìn, cơ thể hắn đã hoàn toàn bình phục không sứt mẻ gì nữa. Một màn như vậy vượt qua sức tưởng tượng của mọi người!
Tuy Thể thuật có phân chia cao thấp, quá trình đúc nặn thân thể của mỗi loại Thể thuật cũng khác nhau, nhưng thế gian không có Thể thuật nào làm được đến triệt để như Thể Thư: đem thân thể phá nát rồi lại phục hồi nguyên vẹn. Trong toàn bộ quá trình không xảy ra bất cứ tổn hại gì!
Lúc Lý Thất Dạ dẫm chân đứng dậy, gạch đá dưới chân hắn vỡ nứt “răng rắc”.
Hắn không vận chuyển huyết khí, cũng không vận dụng công pháp, chỉ thuần túy dẫm nhẹ đã làm nát gạch đá dưới chân. Uy lực của Trấn Ngục Thần Thể thật khủng bố, mà Lý Thất Dạ mới coi là tu luyện bước đầu của môn Thể thuật này, nếu tiến xa hơn nữa thì Trấn Ngục Thần Thể còn cường hãn cỡ nào.
Nếu tu sĩ tu luyện chữ “Hồn” trong sáu chữ của Thể Thư đến tận cùng cực hạn thì sẽ xuất hiện hai loại Tiên Thể, đó là Trấn Ngục Thần Thể và Phá Khung Phủ Thể.
Tuy cùng là áo nghĩa cực hạn của chữ “Hồn”, nhưng hai loại Tiên Thể này lại khác nhau hoàn toàn.
Trấn Ngục Thần Thể làm thân thể nặng như ngàn vạn ngọn núi, nếu như tu luyện Thể Thuật này đến cảnh giới viên mãn thì tu sĩ có thể đập vụn hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Có một câu nói lưu truyền lại: Trấn Ngục Thần Thể nặng vô cùng, một lần cử động có thể đạp chết cả Thần lẫn Ma. Qua câu nói đó người ta có thể tưởng tượng được hung oai của nó.
Mà Phá Khung Phủ Thể lại làm thân thể có lực lượng lớn vô cùng, tu sĩ tu luyện đại thành Thể thuật này có thể tay không xé trời, còn bẻ chết Chân Long cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã khổ tu công pháp trên ngọn Cô Phong quá hơn một tháng. Có Nguyệt Qua Dương Luân Công điên cuồng kéo huyết khí trầm trọng chảy cuồn cuồn không ngừng, trong một tháng đó hắn đã đột phá hai cấp bậc Nạp Tinh Khí và Thác Cương Thổ. Hai cấp bậc cuối cùng của cảnh giới Thác Cương đã không còn bất kỳ tính khiêu chiến gì với Lý Thất Dạ nữa.
Vào thời điểm vượt qua Nap Tinh Khí, Nguyệt Qua Dương Luân Công kéo Thọ Luân quay vù vù, huyết khí trầm trọng gào thét chảy, hóa thành một vòng xoáy cực lớn, Huyết Nguyệt chìm nổi trong đó.
Vòng xoáy to lớn vô cùng này hợp sức với Nguyệt Qua Dương Luân Công và Côn Bằng Lục Biến điên cuồng hút lấy tinh khí của trời đất.
Đạo cơ được Côn Bằng Lục Biến diễn hóa ra trong Mệnh Cung cũng không chịu thua kém, nó hóa thân Côn Bằng, sinh linh tưởng như to lớn nhất thế gian, há mồm nuốt nấy tinh khí của thiên địa như vực sâu không đáy uống nước vậy.
Chớp nhoáng vài giây Lý Thất Dạ đã hầu như nuốt sạch sẽ hết thảy tinh khí của trời đất xung quanh ngọn Cô Phong. Cũng may mà nơi đây chỉ có mình hắn, bằng không mọi người bị dọa sợ kêu thét lên không chừng.
Tinh khí của trời đất bị nuốt vào liền được Chân Mệnh hấp thụ và chuyển hóa, tinh khí càng nhiều thì Chân Mệnh càng cường đại, Chân Mệnh cường đại thì đạo cơ càng mạnh mẽ, đạo cơ mạnh mẽ thì đạo hạnh cũng càng cao hơn.
Chân Mệnh hấp thụ đủ tinh khí của trời đất xong, nó tỏa ra hào quang rực rỡ, lực lượng cường đại lan tràn muốn xé rách biển sương mù mênh mông. Lúc này Chân Mệnh đang muốn đạp phá ranh giới của chính mình, đem không gian hóa thành cương thổ của chính nó. Quá trình này gọi là Thác Cương.
Nam Hoài Nhân chỉ biết nghẹn họng trân trối nhìn khi biết Lý Thất Dạ chỉ dùng một tháng đã vượt qua hai cấp bậc Nạp Tinh Khí và Thác Cương.
***
- Trong vòng một tháng bước vào cảnh giới Uẩn Thể. Sư huynh ngươi cũng quá điên cuồng a!
Nam Hoài Nhân trông thấy mà thèm, tốc độ tu hành như vậy chỉ có thiên tài mới làm được.
Đương nhiên Nam Hoài Nhân không biết, nếu không phải Lý Thất Dạ tu luyện Trấn Ngục Thần Thể, không có Nguyệt Qua Dương Luân Công kéo huyết khí nặng vạn cân chảy cuồn cuộn thì chẳng thể đạt được kết quả mỹ mãn kinh người như thế.
Lúc những phù văn của chữ “Hồn” dung nhập vào huyết khí của Lý Thất Dạ thì huyết khí nhiên trở nên trầm trọng, nặng tựa vạn cân, dòng chảy huyết khí cũng vì đó mà chậm lại.
Nhưng không ai có thể khinh thường sự thần kỳ của Nguyệt Qua Dương Luân Công; bị những áo nghĩa của chữ “Hồn” làm ảnh hưởng khiến huyết khí đình trệ, Nguyệt Qua Dương Luân Công như giận dữ vùng dậy, lực lượng tưởng như vô tận trào ra kéo lấy Thọ Luân, từng tiếng ầm ầm vang lên oanh phá trời đất. . Ngôn Tình Ngược
Huyết khí đang nặng nề chậm rãi chảy bỗng dưng lại lao cuồn cuộn theo sức kéo điên cuồng của Thọ Luân và Nguyệt Qua Dương Luân Công. Dòng huyết khí trong cơ thể của Lý Thât Dạ lúc này như một con rồng khổng lồ mãnh liệt xông lên phía trước.
Dòng chảy huyết khí bá đạo hung mãnh kia xé rách kinh mạch của Lý Thất Dạ, phá gân cốt, thiêu rụi cung huyệt của hắn. Trong chớp mắt Thể Chất của Lý Thất Dạ tựa như bị hủy hoại hoàn toàn.
Lý Thất Dạ đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, gần như không chịu nổi những thống khổ từ trong người. Đột nhiên trên thân thể của hắn xuất hiện một khe hở, rồi trong giây lát cả người hắn bắt đầu vỡ vụn ra tựa như một bình sứ bị đập nát vậy.
Sự cường đại của áo nghĩa chữ “Hồn” nằm ngoài sức tưởng tượng của thế nhân, huyết khí nặng vạn cân kia dưới sức kéo của Nguyệt Qua Dương Luân Công tuôn ào ào như lũ cuốn mùa mưa ào trôi quấn đổ, không gì có thể cản nổi.
Thân thể Lý Thất Dạ bị hủy nát bấy, người mang Phàm Thể như hắn không đủ khả năng kháng lại loại thần uy như thế. Đương nhiên áo nghĩa của chữ “Hồn” không phải đang giết hại Lý Thất Dạ.
Nếu như áo nghĩa của Thể Thư chỉ như vậy thì muôn đời tới nay đã không ai thèm thuồng đến điên cuồng rồi. Thể Thư chính là thứ mà ngay cả Tiên Đế cũng ham muốn chiếm lấy, điều này đã đủ nói lên sự quý giá của nó.
Ngay tại lúc thân thể của Lý Thất Dạ bị huyết khí phá hủy gần như toàn bộ, hàng loạt âm thanh của Đại Đạo vang lên, vô vàn áo nghĩa trong Mệnh Cung của hắn lưu chuyển không ngừng, Chân Mệnh phun ra nuốt vào vô tận phù văn, mà những phù văn này khiến Chân Mệnh bỗng nhiên tỏa ra Sinh Mệnh Lực tràn ngập không gian.
Trong giờ khắc này, dưới tác động của áo nghĩa chữ “Hồn”: Sinh Mệnh Tuyền mãnh liệt phun ra Sinh Mệnh Thủy, Sinh Mệnh Thủy trào lên như thủy triều. Sinh Mệnh Hồng Lô lập tức bùng lên Hồn Hỏa, Hồn Hỏa bừng bừng cháy rung chuyển trời đất.
Hàng ngàn vạn cành lá của Sinh Mệnh Thụ vươn dài bát phương, rủ xuống từng vầng sáng vô tận hóa thành Sinh Mệnh Lực, tiếp theo đó, Sinh Mệnh Diệp từ trên Sinh Mệnh Thụ nhao nhao rơi xuống, gốc cây chui xuống cắm vào chỗ sâu nhất trong Mệnh Cung của Lý Thất Dạ, toàn bộ các rễ cây mọc ra bám thẳng vào mọi chỗ trên cơ thể Lý Thất Dạ, khóa lại thân thể đang nứt vỡ kia.
Sinh Mệnh Trụ dùng áo nghĩa huyền ảo vô cùng của chữ “Hồn” câu thông trời đất, xoay chuyển không ngừng, mượn lấy huyền ảo của trời đất kéo thân thể của Lý Thất Dạ vươn thẳng lên chín tầng trời, chọc thẳng xuống chín tầng đất.
Sinh Mệnh Thủy, Sinh Mệnh Hồn Hỏa, Sinh Mệnh Diệp và Sinh Mệnh Trụ Văn bị áo nghĩa của chữ “Hồn” luyện hóa thành một đống Hỗn Độn đục ngầu bao trùm toàn bộ thân thể của Lý Thất Dạ.
Có thể miêu tả tình trạng của Lý Thất Dạ như sau: từ bên trong huyết khí trầm trọng cuồng hãn tàn phá bùng ra ngoài, từ bên ngoài bị Hỗn Độn bao trùm phong tỏa tựa như đang dùng hàng vạn cân bùn đất quét dán lại. Thống khổ vô cùng!
Ngàn vạn năm qua Lý Thất Dạ đã trải qua biết bao đau đớn khổ sở, chỉ thế này thôi không làm khó được hắn. Lý Thất Dạ kiên định chịu đựng để cho huyết khí mang áo nghĩa của chữ “Hồn” mài rũa và cải tạo lại thân thể của mình, do có Hỗn Độn bao bọc nên thân thể bị đánh nát của Lý Thất Dạ không lọt vào cảnh nát vụn rơi xuống đất.
Thời gian cứ thế trôi qua, huyết khí như một cây chùy khổng lồ liên tục đập phá thân thể của Lý Thất Dạ, áo nghĩa chữ “Hồn” theo đó mài rũa thân thể của hắn, còn Sinh Mệnh Thủy, Sinh Mệnh Hồn Hỏa, Sinh Mệnh Diệp và Sinh Mệnh Trụ Văn tụ thành Hỗn Độn lại ra sức vá lại những chỗ bị nứt vỡ, đúc lại thân thể của Lý Thất Dạ.
Nếu người nào đó nhìn thấy cảnh như vậy sẽ sợ phát khiếp. Mấy ai được chứng kiến uy lực thần kỳ của Mệnh Cung Tứ Tượng: Sinh Mệnh Tuyền, Sinh Mệnh Thụ, Sinh Mệnh Hồng Lô, Sinh Mệnh Trụ.
Muôn đời đến nay có vô số tiên hiền vắt óc nghiên cứu áo nghĩa cực hạn của Mệnh Cung Tứ Tượng mà không thành công. Tương truyền chỉ có Tiên Đế mới có thể lãnh ngộ được hết thảy huyền ảo của Mệnh Cung Tứ Tượng mà thôi.
Vào lúc này, một thiếu niên mới mười ba tuổi lại có thể câu thông Mệnh Cung Tứ Tượng, thật làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
Không ai biết được rằng, trên con đường nghiên cứu Mệnh Cung Tứ Tượng này chẳng có ai đi xa hơn được Lý Thất Dạ, dù là Tiên Đế cũng vậy, bởi vì Lý Thất Dạ hắn đã sống sót qua muôn vàn các thời đại từ cổ xưa cho đến tận ngày này.
Cũng không ai biết được trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hắn đã thành công nắm bắt trọn vẹn áo nghĩa của Thể Thư.
Quá trình dày vò mài rũa, phá rồi lại lập cứ xảy ra liên tục không dừng làm Lý Thất Dạ đau đớn chết lặng.
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự tính của hắn kể từ khi Lý Thất Dạ quyết định lựa chọn Nguyệt Qua Dương Luân Công và luyện thêm cả Thể Thư.
Mặc dù hắn có thể lu luyện Thể Thư mà không cần Nguyệt Qua Dương Luân Công, nhưng trên thế gian này cũng chỉ có môn công pháp này mới đủ sức điên cuồng kéo huyết khí trầm trọng ẩn chứa áo nghĩa của chữ “Hồn”.
Vì Trấn Ngục Thần Thể nên hắn phải cần đến uy lực của Nguyệt Qua Dương Luân Công, không chỉ triệt để phá nát thân thể của hắn mà còn điên cuồng cải tạo lại thân thể của hắn lên một cấp bậc cường đại hơn.
Không biết đã qua bao lâu, bất chợt Lý Thất Dạ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, việc cải tạo thân thể cuối cùng cũng thành công, thân thể bị đánh nát dần dần hồi phục lại trạng thái ban đầu. Cảm giác khoan khoái dễ chịu lan tỏa khắp người, khi Lý Thất Dạ mở hai mắt ra nhìn, cơ thể hắn đã hoàn toàn bình phục không sứt mẻ gì nữa. Một màn như vậy vượt qua sức tưởng tượng của mọi người!
Tuy Thể thuật có phân chia cao thấp, quá trình đúc nặn thân thể của mỗi loại Thể thuật cũng khác nhau, nhưng thế gian không có Thể thuật nào làm được đến triệt để như Thể Thư: đem thân thể phá nát rồi lại phục hồi nguyên vẹn. Trong toàn bộ quá trình không xảy ra bất cứ tổn hại gì!
Lúc Lý Thất Dạ dẫm chân đứng dậy, gạch đá dưới chân hắn vỡ nứt “răng rắc”.
Hắn không vận chuyển huyết khí, cũng không vận dụng công pháp, chỉ thuần túy dẫm nhẹ đã làm nát gạch đá dưới chân. Uy lực của Trấn Ngục Thần Thể thật khủng bố, mà Lý Thất Dạ mới coi là tu luyện bước đầu của môn Thể thuật này, nếu tiến xa hơn nữa thì Trấn Ngục Thần Thể còn cường hãn cỡ nào.
Nếu tu sĩ tu luyện chữ “Hồn” trong sáu chữ của Thể Thư đến tận cùng cực hạn thì sẽ xuất hiện hai loại Tiên Thể, đó là Trấn Ngục Thần Thể và Phá Khung Phủ Thể.
Tuy cùng là áo nghĩa cực hạn của chữ “Hồn”, nhưng hai loại Tiên Thể này lại khác nhau hoàn toàn.
Trấn Ngục Thần Thể làm thân thể nặng như ngàn vạn ngọn núi, nếu như tu luyện Thể Thuật này đến cảnh giới viên mãn thì tu sĩ có thể đập vụn hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Có một câu nói lưu truyền lại: Trấn Ngục Thần Thể nặng vô cùng, một lần cử động có thể đạp chết cả Thần lẫn Ma. Qua câu nói đó người ta có thể tưởng tượng được hung oai của nó.
Mà Phá Khung Phủ Thể lại làm thân thể có lực lượng lớn vô cùng, tu sĩ tu luyện đại thành Thể thuật này có thể tay không xé trời, còn bẻ chết Chân Long cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã khổ tu công pháp trên ngọn Cô Phong quá hơn một tháng. Có Nguyệt Qua Dương Luân Công điên cuồng kéo huyết khí trầm trọng chảy cuồn cuồn không ngừng, trong một tháng đó hắn đã đột phá hai cấp bậc Nạp Tinh Khí và Thác Cương Thổ. Hai cấp bậc cuối cùng của cảnh giới Thác Cương đã không còn bất kỳ tính khiêu chiến gì với Lý Thất Dạ nữa.
Vào thời điểm vượt qua Nap Tinh Khí, Nguyệt Qua Dương Luân Công kéo Thọ Luân quay vù vù, huyết khí trầm trọng gào thét chảy, hóa thành một vòng xoáy cực lớn, Huyết Nguyệt chìm nổi trong đó.
Vòng xoáy to lớn vô cùng này hợp sức với Nguyệt Qua Dương Luân Công và Côn Bằng Lục Biến điên cuồng hút lấy tinh khí của trời đất.
Đạo cơ được Côn Bằng Lục Biến diễn hóa ra trong Mệnh Cung cũng không chịu thua kém, nó hóa thân Côn Bằng, sinh linh tưởng như to lớn nhất thế gian, há mồm nuốt nấy tinh khí của thiên địa như vực sâu không đáy uống nước vậy.
Chớp nhoáng vài giây Lý Thất Dạ đã hầu như nuốt sạch sẽ hết thảy tinh khí của trời đất xung quanh ngọn Cô Phong. Cũng may mà nơi đây chỉ có mình hắn, bằng không mọi người bị dọa sợ kêu thét lên không chừng.
Tinh khí của trời đất bị nuốt vào liền được Chân Mệnh hấp thụ và chuyển hóa, tinh khí càng nhiều thì Chân Mệnh càng cường đại, Chân Mệnh cường đại thì đạo cơ càng mạnh mẽ, đạo cơ mạnh mẽ thì đạo hạnh cũng càng cao hơn.
Chân Mệnh hấp thụ đủ tinh khí của trời đất xong, nó tỏa ra hào quang rực rỡ, lực lượng cường đại lan tràn muốn xé rách biển sương mù mênh mông. Lúc này Chân Mệnh đang muốn đạp phá ranh giới của chính mình, đem không gian hóa thành cương thổ của chính nó. Quá trình này gọi là Thác Cương.
Nam Hoài Nhân chỉ biết nghẹn họng trân trối nhìn khi biết Lý Thất Dạ chỉ dùng một tháng đã vượt qua hai cấp bậc Nạp Tinh Khí và Thác Cương.
***
- Trong vòng một tháng bước vào cảnh giới Uẩn Thể. Sư huynh ngươi cũng quá điên cuồng a!
Nam Hoài Nhân trông thấy mà thèm, tốc độ tu hành như vậy chỉ có thiên tài mới làm được.
Đương nhiên Nam Hoài Nhân không biết, nếu không phải Lý Thất Dạ tu luyện Trấn Ngục Thần Thể, không có Nguyệt Qua Dương Luân Công kéo huyết khí nặng vạn cân chảy cuồn cuộn thì chẳng thể đạt được kết quả mỹ mãn kinh người như thế.
Bình luận facebook