Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Hắn muốn đối mặt với kiếp trước của mình, đối mặt với toàn bộ những đau đớn và hối hận, không cam lòng và tự ti.
Hắn muốn đuổi theo!
Hai mươi ba năm hèn mọn, hai mươi ba năm thất bại.
Hắn há miệng, thở hổn hển, mưa chảy ngược vào miệng. Trong tầm nhìn mơ hồ, xuất hiện hình bóng khốn khổ của Kim Bích Hàm.
Giờ phút này trở nên rất dài. Thế giới đều u ám, gió táp mưa sa, tiếng ồn ào cũng dần dần biến mất. Trong mắt Sở Vân chỉ còn lại có hình bóng phía trước.
Kiếp trước, bóng dáng của hắn, như chồng khít lên bóng dáng của Kim Bích Hàm.
Kiếp này của mình, dường như cách thân hình phía trước xa như vậy, lại gần như vậy.
Đây là con đường mà lòng người phải trải qua.
Ào ào...
Bên tai giống như chỉ nghe nhìn thấy tiếng thở gấp của mình, và tim đập bịch bịch. Sở Vân cắn răng, hít mạnh một hơi, bước chân dài hơn.
Đuổi theo!
Hắn nắm lấy cánh tay của Kim Bích Hàm.
Kim Bích Hàm kinh ngạc, nhìn lại. Thì ra là Sở Vân!
- Sao lại là huynh? Buông tay.
Thanh âm của nàng uể oải, bị tiếng gió tiếng mưa rơi thổi bạt đi cơ hồ không nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
- Thạch Gia Minh, ngươi hãy nghe ta nói, ta đã thất bại qua!
Sở Vân gào lớn. Mưa như trút nước, hắt vào mặt hắn. Hắn cơ hồ không mở được mắt.
Gió thỏi điên cuồng, há miệng ra mưa liền chảy ngược vào.
Kim Bích Hàm sửng sốt, Sở Vân nói rất đột ngột, không đầu không đuôi, làm cho nàng cảm thấy không rõ ràng.
- Không sai, ta cũng biết cuối cùng chính là thất bại. Tiễn thuật của ta không thể so với Hoa Anh. Nhưng thế thì sao? Ta không bằng Hoa Anh là thất bại sao? Không, đó là thất bại trong mắt người khác!
- Cho dù phía trước là một núi cao không có khả năng vượt qua, ta cũng muốn đi tới! Nhìn xem mình có thể làm đến mức nào. Kết quả thất bại là do chính mình cân nhắc. Thành công không cần người khác tới định nghĩa!
- Cái gì là thất bại? Cái gì là thành công? Ngay từ đầu đã cố gắng, không thể tức giận.
Sau khi kết thúc vui vẻ nhận kết quả, không hối hận. Đây là thành công!
Sở Vân luôn miệng gào to, nói chuyện với Kim Bích Hàm, cũng là gào to với kiếp trước của mình!
Hắn muốn nới với kiếp trước của mình —— ngươi không thất bại! Ngươi vẫn luôn thành công! Kiên trì cuối cùng, không sợ thất bại, chính là thành công!
Thân thể mềm mại của Kim Bích Hàm chợt chấn động mãnh liệt, sửng sốt trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên trước mắt đang điên cuồng hét lên với mình.
Sở Vân nói, như một tia chớp màu vàng cắt qua đám mây mù mịt trong lòng nàng.
Ai cũng có thể nói đạo, nhưng nói với vẻ chân tình như vậy lại không phải ai cũng có thể làm được.
Sở Vân làm được. Hắn thể hiện tình cảm sâu sắc xuất phát từ nội tâm, khiến trong lòng Kim Bích Hàm chấn động mạnh, cảm thấy đồng cảm.
Bỗng nhiên Sở Vân nắm lấy tay nàng, đặt trước ngực mình.
Kim Bích Hàm trở tay không kịp.
- Cảm nhận được không? Chỉ cần người còn sống, trái tim sẽ không ngừng đập. Mặc kệ bên ngoài là tuyệt cảnh khốn khổ như thế nào, nó một mực kiên trì! Nếu nó thừa nhận thất bại, không muốn cố gắng thì sẽ như thế nào? Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Không cần cúi đầu trước kết cục thất bại trước mắt. Một khi mình nhận thua, sẽ thật sự thua hoàn toàn!
Sở Vân giữ chặt tay Kim Bích Hàm, đặt trước ngực mình. Sức mạnh lớn kinh người.
Sắc mặt Kim Bích Hàm đờ đẫn, hai mắt ngây dại nhìn Sở Vân.
Chỉ một phút như vậy, bỗng nhiên nàng cảm giác tất cả mưa rền gió dữ xung quanh đều biến mất. Toàn bộ thế giới đều im ắng, chỉ còn lại có hai người nàng và Sở Vân.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Sở Vân ửng đỏ, lộ vẻ khẩn thiết và chờ đợi.
Trong lồng ngực Kim Bích Hàm chợt có sóng gợn, nàng khẽ nhíu mày, muốn nhịn xuống, nhưng chung quy không nhịn được.
Hai mắt đẫm lệ giàn giụa, lớn tiếng khóc!
- Sở Vân, ngươi là tên hỗn đản...
Nàng khóc rống lên, bừa bãi phát tiết tình cảm của mình.
Tính tình nàng cứng rắn, chưa từng khóc ở trước mặt người khác đã khóc.
Sở Vân là người đầu tiên.
- Thật sự là mất mặt.
Trong lòng Kim Bích Hàm suy nghĩ, dùng tay che mặt, lớn tiếng khóc rống lên. Gánh nặng trong lòng, dường như theo tiếng khóc, dần dần biến mất.
Thân thể mềm mại của nàng vô lực, không tự giác, dần dần tựa trán vào bờ vai Sở Vân.
Sở Vân cũng không thèm để ý, vươn cánh tay, kéo nàng vào trong lòng. Thật giống như đưa hắn kéo kiếp trước của mình vào trong lòng mình.
Hai hợp làm một.
Thoáng cái, thật giống như toàn thân đều được thăng hoa. Hai mắt Sở Vân sáng như ánh sao. Sắc trời u ám, cuồng phong mưa rào chớp giật tiếng sấm rền vang, đều không che được ánh mắt như vậy. Hắn vỗ vỗ vào bả vai Kim Bích Hàm, dưới làn mưa bao phủ, lặng lẽ không có nói thêm.
Ngày hôm sau, Kim Bích Hàm theo Sở Vân đi vào bãi bắn bia, tham gia tập huấn.
- Ta chỉ biết Tiễn thuật của hoàng gia Đôn Hoàng, nếu sử dụng trước mặt quốc chủ khác, chỉ sợ bại lộ thân phận. Còn phải nhờ huynh dạy ta Tiễn thuật khác.
Kim Bích Hàm nhìn Sở Vân nói.
- Không có vấn đề. Ta sẽ dạy huynh một vài đạo pháp Tiễn thuật mà ta sử dụng tâm đắc.
Sở Vân gật đầu.
- Chẳng qua trừ đạo pháp ra, tư thế bắn tên cũng cần thay đổi, nếu không rất dễ dàng làm cho người khác nhìn ra manh mối.
Kim Bích Hàm nhấp hé miệng, đôi mắt đẹp tiều tụy nhìn Sở Vân:
- Vậy nhờ huynh dạy cho ta tư thế bắn tên của huynh.
- Tư thế? Không có vấn đề. Đây là điều dễ học nhất.
Khóe miệng Sở Vân cong lên, mỉm cười, bắt tay vào dạy Kim Bích Hàm.
Tay Kim Bích Hàm, nhỏ xinh trắng nõn, mềm như không có xương. Tay Sở Vân trùm phía ngoài cánh tay Kim Bích Hàm, trong ngực dán phía sau lưng của nàng:
- Chính là bắn như vậy.
Khi nói chuyện, hai tay kéo tay Kim Bích Hàm kéo cung bắn tên.
Vèo.
Mũi tên thẳng tắp, bắn về phía trời cao, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Kim Bích Hàm cơ hồ bị Sở Vân ôm vào trong ngực, hai gò má vô cùng mịn màng tuyết trắng, không nhịn được thoáng ửng hồng.
Hơi thở của Sở Vân chạm vào vành tai và tóc mai của nàng. Nàng cảm thấy thân thể của chính mình, bỗng nhiên có cảm giác yếu đuối bất lực.
Sở Vân cũng buông lỏng tay, lui về phía sau một bước:
- Hiểu chưa?
- Ừ.
Kim Bích Hàm nhẹ thở một hơi, trong lòng nhanh cố gắng trấn tĩnh, khẽ gật đầu.
- Vậy bắt đầu luyện tập đi.
Sở Vân cười cười. Theo hắn thấy, tính cách của Kim Bích Hàm không tồi, cũng rất có tài hoa. Mấu chốt là tính tình của hắn, rất giống tính của mình kiếp trước.
Hiện giờ đối phương vô cùng tin tưởng, với nền tảng Tiễn thuật của hoàng gia, dùng tư thế bắn tên mới, học tập Tiễn pháp mới, tốc độ phát triển nhất định sẽ cực nhanh.
- Xem kia, hội trưởng đang dạy cho Thạch Gia Minh học bắn tên kia.
Không ít người đều quay đầu đi chú ý nhìn họ.
Hắn muốn đuổi theo!
Hai mươi ba năm hèn mọn, hai mươi ba năm thất bại.
Hắn há miệng, thở hổn hển, mưa chảy ngược vào miệng. Trong tầm nhìn mơ hồ, xuất hiện hình bóng khốn khổ của Kim Bích Hàm.
Giờ phút này trở nên rất dài. Thế giới đều u ám, gió táp mưa sa, tiếng ồn ào cũng dần dần biến mất. Trong mắt Sở Vân chỉ còn lại có hình bóng phía trước.
Kiếp trước, bóng dáng của hắn, như chồng khít lên bóng dáng của Kim Bích Hàm.
Kiếp này của mình, dường như cách thân hình phía trước xa như vậy, lại gần như vậy.
Đây là con đường mà lòng người phải trải qua.
Ào ào...
Bên tai giống như chỉ nghe nhìn thấy tiếng thở gấp của mình, và tim đập bịch bịch. Sở Vân cắn răng, hít mạnh một hơi, bước chân dài hơn.
Đuổi theo!
Hắn nắm lấy cánh tay của Kim Bích Hàm.
Kim Bích Hàm kinh ngạc, nhìn lại. Thì ra là Sở Vân!
- Sao lại là huynh? Buông tay.
Thanh âm của nàng uể oải, bị tiếng gió tiếng mưa rơi thổi bạt đi cơ hồ không nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
- Thạch Gia Minh, ngươi hãy nghe ta nói, ta đã thất bại qua!
Sở Vân gào lớn. Mưa như trút nước, hắt vào mặt hắn. Hắn cơ hồ không mở được mắt.
Gió thỏi điên cuồng, há miệng ra mưa liền chảy ngược vào.
Kim Bích Hàm sửng sốt, Sở Vân nói rất đột ngột, không đầu không đuôi, làm cho nàng cảm thấy không rõ ràng.
- Không sai, ta cũng biết cuối cùng chính là thất bại. Tiễn thuật của ta không thể so với Hoa Anh. Nhưng thế thì sao? Ta không bằng Hoa Anh là thất bại sao? Không, đó là thất bại trong mắt người khác!
- Cho dù phía trước là một núi cao không có khả năng vượt qua, ta cũng muốn đi tới! Nhìn xem mình có thể làm đến mức nào. Kết quả thất bại là do chính mình cân nhắc. Thành công không cần người khác tới định nghĩa!
- Cái gì là thất bại? Cái gì là thành công? Ngay từ đầu đã cố gắng, không thể tức giận.
Sau khi kết thúc vui vẻ nhận kết quả, không hối hận. Đây là thành công!
Sở Vân luôn miệng gào to, nói chuyện với Kim Bích Hàm, cũng là gào to với kiếp trước của mình!
Hắn muốn nới với kiếp trước của mình —— ngươi không thất bại! Ngươi vẫn luôn thành công! Kiên trì cuối cùng, không sợ thất bại, chính là thành công!
Thân thể mềm mại của Kim Bích Hàm chợt chấn động mãnh liệt, sửng sốt trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên trước mắt đang điên cuồng hét lên với mình.
Sở Vân nói, như một tia chớp màu vàng cắt qua đám mây mù mịt trong lòng nàng.
Ai cũng có thể nói đạo, nhưng nói với vẻ chân tình như vậy lại không phải ai cũng có thể làm được.
Sở Vân làm được. Hắn thể hiện tình cảm sâu sắc xuất phát từ nội tâm, khiến trong lòng Kim Bích Hàm chấn động mạnh, cảm thấy đồng cảm.
Bỗng nhiên Sở Vân nắm lấy tay nàng, đặt trước ngực mình.
Kim Bích Hàm trở tay không kịp.
- Cảm nhận được không? Chỉ cần người còn sống, trái tim sẽ không ngừng đập. Mặc kệ bên ngoài là tuyệt cảnh khốn khổ như thế nào, nó một mực kiên trì! Nếu nó thừa nhận thất bại, không muốn cố gắng thì sẽ như thế nào? Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Không cần cúi đầu trước kết cục thất bại trước mắt. Một khi mình nhận thua, sẽ thật sự thua hoàn toàn!
Sở Vân giữ chặt tay Kim Bích Hàm, đặt trước ngực mình. Sức mạnh lớn kinh người.
Sắc mặt Kim Bích Hàm đờ đẫn, hai mắt ngây dại nhìn Sở Vân.
Chỉ một phút như vậy, bỗng nhiên nàng cảm giác tất cả mưa rền gió dữ xung quanh đều biến mất. Toàn bộ thế giới đều im ắng, chỉ còn lại có hai người nàng và Sở Vân.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Sở Vân ửng đỏ, lộ vẻ khẩn thiết và chờ đợi.
Trong lồng ngực Kim Bích Hàm chợt có sóng gợn, nàng khẽ nhíu mày, muốn nhịn xuống, nhưng chung quy không nhịn được.
Hai mắt đẫm lệ giàn giụa, lớn tiếng khóc!
- Sở Vân, ngươi là tên hỗn đản...
Nàng khóc rống lên, bừa bãi phát tiết tình cảm của mình.
Tính tình nàng cứng rắn, chưa từng khóc ở trước mặt người khác đã khóc.
Sở Vân là người đầu tiên.
- Thật sự là mất mặt.
Trong lòng Kim Bích Hàm suy nghĩ, dùng tay che mặt, lớn tiếng khóc rống lên. Gánh nặng trong lòng, dường như theo tiếng khóc, dần dần biến mất.
Thân thể mềm mại của nàng vô lực, không tự giác, dần dần tựa trán vào bờ vai Sở Vân.
Sở Vân cũng không thèm để ý, vươn cánh tay, kéo nàng vào trong lòng. Thật giống như đưa hắn kéo kiếp trước của mình vào trong lòng mình.
Hai hợp làm một.
Thoáng cái, thật giống như toàn thân đều được thăng hoa. Hai mắt Sở Vân sáng như ánh sao. Sắc trời u ám, cuồng phong mưa rào chớp giật tiếng sấm rền vang, đều không che được ánh mắt như vậy. Hắn vỗ vỗ vào bả vai Kim Bích Hàm, dưới làn mưa bao phủ, lặng lẽ không có nói thêm.
Ngày hôm sau, Kim Bích Hàm theo Sở Vân đi vào bãi bắn bia, tham gia tập huấn.
- Ta chỉ biết Tiễn thuật của hoàng gia Đôn Hoàng, nếu sử dụng trước mặt quốc chủ khác, chỉ sợ bại lộ thân phận. Còn phải nhờ huynh dạy ta Tiễn thuật khác.
Kim Bích Hàm nhìn Sở Vân nói.
- Không có vấn đề. Ta sẽ dạy huynh một vài đạo pháp Tiễn thuật mà ta sử dụng tâm đắc.
Sở Vân gật đầu.
- Chẳng qua trừ đạo pháp ra, tư thế bắn tên cũng cần thay đổi, nếu không rất dễ dàng làm cho người khác nhìn ra manh mối.
Kim Bích Hàm nhấp hé miệng, đôi mắt đẹp tiều tụy nhìn Sở Vân:
- Vậy nhờ huynh dạy cho ta tư thế bắn tên của huynh.
- Tư thế? Không có vấn đề. Đây là điều dễ học nhất.
Khóe miệng Sở Vân cong lên, mỉm cười, bắt tay vào dạy Kim Bích Hàm.
Tay Kim Bích Hàm, nhỏ xinh trắng nõn, mềm như không có xương. Tay Sở Vân trùm phía ngoài cánh tay Kim Bích Hàm, trong ngực dán phía sau lưng của nàng:
- Chính là bắn như vậy.
Khi nói chuyện, hai tay kéo tay Kim Bích Hàm kéo cung bắn tên.
Vèo.
Mũi tên thẳng tắp, bắn về phía trời cao, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Kim Bích Hàm cơ hồ bị Sở Vân ôm vào trong ngực, hai gò má vô cùng mịn màng tuyết trắng, không nhịn được thoáng ửng hồng.
Hơi thở của Sở Vân chạm vào vành tai và tóc mai của nàng. Nàng cảm thấy thân thể của chính mình, bỗng nhiên có cảm giác yếu đuối bất lực.
Sở Vân cũng buông lỏng tay, lui về phía sau một bước:
- Hiểu chưa?
- Ừ.
Kim Bích Hàm nhẹ thở một hơi, trong lòng nhanh cố gắng trấn tĩnh, khẽ gật đầu.
- Vậy bắt đầu luyện tập đi.
Sở Vân cười cười. Theo hắn thấy, tính cách của Kim Bích Hàm không tồi, cũng rất có tài hoa. Mấu chốt là tính tình của hắn, rất giống tính của mình kiếp trước.
Hiện giờ đối phương vô cùng tin tưởng, với nền tảng Tiễn thuật của hoàng gia, dùng tư thế bắn tên mới, học tập Tiễn pháp mới, tốc độ phát triển nhất định sẽ cực nhanh.
- Xem kia, hội trưởng đang dạy cho Thạch Gia Minh học bắn tên kia.
Không ít người đều quay đầu đi chú ý nhìn họ.
Bình luận facebook