Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Khi ánh mắt của người khác đều tập trung ở đại xạ lễ, Sở Vân lại chú ý tới tin tức này trên Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng.
- Bạch Bái...
Sở Vân thì thào trong miệng. Hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhân vật số hai này. Mặc dù khi ở chiến trường trên biển, Bạch Bái cũng đứng ở phía sau màn. Trong ấn tượng của Sở Vân, Bạch Bái rất thần bí.
- Hắn liên tiếp đắc tội nhiều hải đảo có thế lực như vậy, là nổi điên sao? Chung quy vẫn cảm thấy có chút cổ quái...
Sở Vân âm thầm nhíu mày. Nói chung, một hải tặc có thế lực, cũng không kiêu ngạo ương ngạnh như thế. Mặc dù đánh thương thuyền, cũng chỉ đánh một đối tượng. Thường thường, thương thuyền tới gần chỗ sào huyệt của hải tặc có thế lực, cũng không được đắc tội, chỉ tấn công thương thuyền mậu dịch chuyên đi xa.
Nhưng bản thân Bạch Bái là tay hải tặc già đời, đột nhiên ý nghĩ nóng lên, lén tới xung quanh, đắc tội nhiều thế lực cường đại như vậy. Rõ ràng điều này và tác phong thành thục của hắn trước kia thật sự không phù hợp.
Sở Vân suy tư một lát, nhưng cũng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được lý do gì. Lắc đầu cười khổ một tiếng, đành phải thôi.
Việc cấp bách, vẫn là Tinh Thánh đại xạ lễ.
Ba ngày sau, lại có một tin tức đáng kinh ngạc truyền đến.
Ca vũ, danh kỹ nổi tiếng Hồng Thường Tiên Tử, cũng muốn đến Thiên Ca Thư Viện xem lễ.
- Hồng Thường tiên tử, ta không có nghe nhầm chứ? Trong danh sách Dị Sĩ bảng, tuyệt sắc danh kỹ mỹ danh lan xa trong ngoài Chư Tinh Quần Đảo!
- Nàng thường mặc đồ màu đỏ, dáng người thướt tha, dung nhan tuyệt mỹ. Nhất là vũ đạo, rung động lòng người. Như một trận gió nhẹ nhàng mơ hồ, như một áng mây đỏ đẹp mắt kinh hồn động phách.
- Khi ta bảy tuổi, may mắn được theo gia huynh lên hoa thuyền của nàng xem tiên nhan một lần. Tới giờ đã mười bốn tuổi, cũng thường xuyên mơ tới nàng. Nhớ mãi không thể quên được!
Nghe được tin tức này, đám thư sinh đều nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mọi người trào dâng. Cho dù là nữ sinh, cũng không khỏi nảy sinh cảm giác ghen tị. Đi ở trên đường, Sở Vân thường xuyên nhìn đến, một đám nữ sinh hai, ba người, líu ríu, hưng phấn, thảo luận về kỹ thuật nhảy của Hồng Thường Tiên Tử, kiểu tóc của nàng, phục sức của nàng.
- Hồng Thường Tiên Tử...
Sở Vân khẽ lẩm bẩm, ánh mắt như mây khói, trong phút chốc rơi vào ký ức của kiếp trước.
- Sao vậy? Sở huynh cũng cảm thấy hứng thú đối với Hồng Thường Tiên Tử sao?
Kim Bích Hàm quan sát sắc mặt, có vẻ chỉ thuận miệng hỏi, thật ra đuôi lông mày đã có chút chú ý.
- Đương nhiên là cảm thấy hứng thú. Hơn nữa là cảm thấy vô cùng hứng thú!
Sở Vân sờ sờ mũi, trong mắt bắn ra ánh sao, khóe miệng cong lên mỉm cười.
- Chỉ cần là nam nhân, sẽ cảm thấy hứng thú đối với Hồng Thường Tiên Tử. Chẳng lẽ Thạch huynh không có hứng thú đối với Hồng Thường Tiên Tử sao?
Kim Bích Hàm khẽ thở dài, giọng điệu nặng nề nói:
- Đương nhiên là... Cảm thấy hứng thú.
- Ha ha a.
Sở Vân cười rộ lên:
- Cơm nước xong, cùng đi bãi bắn bia luyện tập Tiễn thuật một chút đi.
- Không được, huynh đi đi. Ha hả, hôm nay ta bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt.
- Nhưng, ngày hôm nay là ngày cuối cùng. Ngày mai bắt đầu đầu rồi, bãi bắn bia để chuẩn bị cho đại xạ lễ sẽ không mở nữa.
- Nói không đi là không đi!
- Ách...
Nếu Kim Bích Hàm muốn nghỉ ngơi, sau khi ăn xong Sở Vân đành phải một mình đi vào bãi bắn bia.
- Tiễn thuật khác đã quá thành thục rồi. Chẳng qua muốn chiến thắng Hoa Anh, vẫn rất khó khăn. Nếu có thể lĩnh ngộ ra ý nghĩa sâu xa của Lưu Tinh, sử dụng được Lưu Tinh Tiễn...
Một buổi chiều, Sở Vân đang luyện tập Lưu Tinh Tiến Thuật. Hy vọng lâm trận mới mài gươm, không vui cũng sáng, có lẽ có thể có đại vận, có thể lĩnh ngộ ra bí mật thực sự của Lưu Tinh Tiến Thuật.
Đáng tiếc tới khi bãi bắn bia đóng cửa, hắn cũng không có tiến triển gì.
Sử dụng Lưu Tinh Tiến Thuật chân chính, quả thực vô
cùng khó khăn. Chỗ thiếu sót của Định Tinh Cung, làm hai tay Sở Vân đều đông cứng, cơ hồ đã tê liệt mất cảm giác.
Chẳng qua Sở Vân cũng không phải cậy mạnh, mức độ sử dụng, vừa đạt tới giới hạn cuối cùng của thân thể. Bôi thuốc mỡ lên, sau một đêm cũng có thể khỏi hẳn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chắc chắn là sinh long hoạt hổ như bình thường.
- Mỗi ngày không tra tấn mình đến mức này, huynh cũng không chịu bỏ qua phải không?
Trở lại phòng riêng, Sở Vân nhận được lời trách cứ của Kim Bích Hàm.
- Ngồi xuống, ta cần nhanh chóng rịt thuốc.
Đôn Hoàng công chúa thành thạo lấy ra một lọ thuốc mỡ, ngồi ở trước mặt Sở Vân, dùng thuốc mỡ bôi loạn trên hai tay hắn.
Liền sau đó một cảm giác ấm áp, liền từ ngoài da thẩm thấu vào. Sau một lát, Sở Vân có thể nhúc nhích ngón tay. Chẳng qua loại cảm giác này cũng không dễ chịu, giống ngàn vạn con kiến đang bò trên cánh tay, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, vô cùng ngứa.
- Định Tinh Cung cứng hơn, cũng phải chuẩn xác so với Yêu Cung tầm thường. Đáng tiếc chính là không thể sử dụng quá thường xuyên. Chẳng qua phải hiểu có được có mất.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng bị khổ một chút, nhưng cánh tay bị hàn khí và nhiệt khí luân phiên kích thích, sức mạnh cũng lớn hơn so với trước.
Sở Vân nhe răng trợn mắt cười nói.
Vẻ mặt của hắn rất làm quái, khóe miệng Kim Bích Hàm không nhịn được cũng cong lên, thoáng mỉm cười.
Trong lòng Đôn Hoàng công chúa thật sự bội phục Sở Vân, bội phục sự dẻo dai của hắn, bội phục sự khắc khổ và kiên nghị của hắn.
- Ban ngày, nhìn huynh nói tới Hồng Thường Tiên Tử, vẻ mặt rất tang thương. Có phải ngày xưa đã xảy ra chuyện gì hay không?
Kim Bích Hàm đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
- Không có, ta chưa từng gặp nàng.
Sở Vân ăn ngay nói thật. Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, hắn cũng chưa từng gặp mặt vị Hồng Thường Tiên Tử này.
- Phải không?
Kim Bích Hàm thật sâu vào trong mắt Sở Vân, thấy vẻ thản nhiên trong mắt đối phương, có chút không cam lòng nói.
- Muốn nói chưa từng gặp cũng không chuẩn xác. Ít nhất Trữ Y Y từng theo Hồng Thường Tiên Tử, học vũ đạo, cách ăn mặc, tài nghệ nhạc lý vân vân. Nghe nói lần này Hồng Thường Tiên Tử sở dĩ đến tham gia đại xạ lễ, chính là muốn xem biểu hiện của đệ tử Trữ Y Y. Huynh đắc tội Trữ Y Y, khác nào đắc tội Hồng Thường Tiên Tử.
- Hả? Còn có quan hệ này sao?
Sở Vân hơi kinh ngạc.
- Huynh thật không biết?
Kim Bích Hàm trừng mắt, muốn tìm kiếm chút sơ hở trên nét mặt của Sở Vân.
Sở Vân nhún nhún vai, tùy ý nói:
- Yên tâm, loại quan hệ này còn chưa đủ để khiến nàng và ta trở thành địch.
- Huynh có vẻ rất tự tin, bộ dạng giống như rất hiểu Hồng Thường Tiên Tử.
- Bạch Bái...
Sở Vân thì thào trong miệng. Hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhân vật số hai này. Mặc dù khi ở chiến trường trên biển, Bạch Bái cũng đứng ở phía sau màn. Trong ấn tượng của Sở Vân, Bạch Bái rất thần bí.
- Hắn liên tiếp đắc tội nhiều hải đảo có thế lực như vậy, là nổi điên sao? Chung quy vẫn cảm thấy có chút cổ quái...
Sở Vân âm thầm nhíu mày. Nói chung, một hải tặc có thế lực, cũng không kiêu ngạo ương ngạnh như thế. Mặc dù đánh thương thuyền, cũng chỉ đánh một đối tượng. Thường thường, thương thuyền tới gần chỗ sào huyệt của hải tặc có thế lực, cũng không được đắc tội, chỉ tấn công thương thuyền mậu dịch chuyên đi xa.
Nhưng bản thân Bạch Bái là tay hải tặc già đời, đột nhiên ý nghĩ nóng lên, lén tới xung quanh, đắc tội nhiều thế lực cường đại như vậy. Rõ ràng điều này và tác phong thành thục của hắn trước kia thật sự không phù hợp.
Sở Vân suy tư một lát, nhưng cũng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được lý do gì. Lắc đầu cười khổ một tiếng, đành phải thôi.
Việc cấp bách, vẫn là Tinh Thánh đại xạ lễ.
Ba ngày sau, lại có một tin tức đáng kinh ngạc truyền đến.
Ca vũ, danh kỹ nổi tiếng Hồng Thường Tiên Tử, cũng muốn đến Thiên Ca Thư Viện xem lễ.
- Hồng Thường tiên tử, ta không có nghe nhầm chứ? Trong danh sách Dị Sĩ bảng, tuyệt sắc danh kỹ mỹ danh lan xa trong ngoài Chư Tinh Quần Đảo!
- Nàng thường mặc đồ màu đỏ, dáng người thướt tha, dung nhan tuyệt mỹ. Nhất là vũ đạo, rung động lòng người. Như một trận gió nhẹ nhàng mơ hồ, như một áng mây đỏ đẹp mắt kinh hồn động phách.
- Khi ta bảy tuổi, may mắn được theo gia huynh lên hoa thuyền của nàng xem tiên nhan một lần. Tới giờ đã mười bốn tuổi, cũng thường xuyên mơ tới nàng. Nhớ mãi không thể quên được!
Nghe được tin tức này, đám thư sinh đều nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mọi người trào dâng. Cho dù là nữ sinh, cũng không khỏi nảy sinh cảm giác ghen tị. Đi ở trên đường, Sở Vân thường xuyên nhìn đến, một đám nữ sinh hai, ba người, líu ríu, hưng phấn, thảo luận về kỹ thuật nhảy của Hồng Thường Tiên Tử, kiểu tóc của nàng, phục sức của nàng.
- Hồng Thường Tiên Tử...
Sở Vân khẽ lẩm bẩm, ánh mắt như mây khói, trong phút chốc rơi vào ký ức của kiếp trước.
- Sao vậy? Sở huynh cũng cảm thấy hứng thú đối với Hồng Thường Tiên Tử sao?
Kim Bích Hàm quan sát sắc mặt, có vẻ chỉ thuận miệng hỏi, thật ra đuôi lông mày đã có chút chú ý.
- Đương nhiên là cảm thấy hứng thú. Hơn nữa là cảm thấy vô cùng hứng thú!
Sở Vân sờ sờ mũi, trong mắt bắn ra ánh sao, khóe miệng cong lên mỉm cười.
- Chỉ cần là nam nhân, sẽ cảm thấy hứng thú đối với Hồng Thường Tiên Tử. Chẳng lẽ Thạch huynh không có hứng thú đối với Hồng Thường Tiên Tử sao?
Kim Bích Hàm khẽ thở dài, giọng điệu nặng nề nói:
- Đương nhiên là... Cảm thấy hứng thú.
- Ha ha a.
Sở Vân cười rộ lên:
- Cơm nước xong, cùng đi bãi bắn bia luyện tập Tiễn thuật một chút đi.
- Không được, huynh đi đi. Ha hả, hôm nay ta bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt.
- Nhưng, ngày hôm nay là ngày cuối cùng. Ngày mai bắt đầu đầu rồi, bãi bắn bia để chuẩn bị cho đại xạ lễ sẽ không mở nữa.
- Nói không đi là không đi!
- Ách...
Nếu Kim Bích Hàm muốn nghỉ ngơi, sau khi ăn xong Sở Vân đành phải một mình đi vào bãi bắn bia.
- Tiễn thuật khác đã quá thành thục rồi. Chẳng qua muốn chiến thắng Hoa Anh, vẫn rất khó khăn. Nếu có thể lĩnh ngộ ra ý nghĩa sâu xa của Lưu Tinh, sử dụng được Lưu Tinh Tiễn...
Một buổi chiều, Sở Vân đang luyện tập Lưu Tinh Tiến Thuật. Hy vọng lâm trận mới mài gươm, không vui cũng sáng, có lẽ có thể có đại vận, có thể lĩnh ngộ ra bí mật thực sự của Lưu Tinh Tiến Thuật.
Đáng tiếc tới khi bãi bắn bia đóng cửa, hắn cũng không có tiến triển gì.
Sử dụng Lưu Tinh Tiến Thuật chân chính, quả thực vô
cùng khó khăn. Chỗ thiếu sót của Định Tinh Cung, làm hai tay Sở Vân đều đông cứng, cơ hồ đã tê liệt mất cảm giác.
Chẳng qua Sở Vân cũng không phải cậy mạnh, mức độ sử dụng, vừa đạt tới giới hạn cuối cùng của thân thể. Bôi thuốc mỡ lên, sau một đêm cũng có thể khỏi hẳn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chắc chắn là sinh long hoạt hổ như bình thường.
- Mỗi ngày không tra tấn mình đến mức này, huynh cũng không chịu bỏ qua phải không?
Trở lại phòng riêng, Sở Vân nhận được lời trách cứ của Kim Bích Hàm.
- Ngồi xuống, ta cần nhanh chóng rịt thuốc.
Đôn Hoàng công chúa thành thạo lấy ra một lọ thuốc mỡ, ngồi ở trước mặt Sở Vân, dùng thuốc mỡ bôi loạn trên hai tay hắn.
Liền sau đó một cảm giác ấm áp, liền từ ngoài da thẩm thấu vào. Sau một lát, Sở Vân có thể nhúc nhích ngón tay. Chẳng qua loại cảm giác này cũng không dễ chịu, giống ngàn vạn con kiến đang bò trên cánh tay, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, vô cùng ngứa.
- Định Tinh Cung cứng hơn, cũng phải chuẩn xác so với Yêu Cung tầm thường. Đáng tiếc chính là không thể sử dụng quá thường xuyên. Chẳng qua phải hiểu có được có mất.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng bị khổ một chút, nhưng cánh tay bị hàn khí và nhiệt khí luân phiên kích thích, sức mạnh cũng lớn hơn so với trước.
Sở Vân nhe răng trợn mắt cười nói.
Vẻ mặt của hắn rất làm quái, khóe miệng Kim Bích Hàm không nhịn được cũng cong lên, thoáng mỉm cười.
Trong lòng Đôn Hoàng công chúa thật sự bội phục Sở Vân, bội phục sự dẻo dai của hắn, bội phục sự khắc khổ và kiên nghị của hắn.
- Ban ngày, nhìn huynh nói tới Hồng Thường Tiên Tử, vẻ mặt rất tang thương. Có phải ngày xưa đã xảy ra chuyện gì hay không?
Kim Bích Hàm đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
- Không có, ta chưa từng gặp nàng.
Sở Vân ăn ngay nói thật. Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, hắn cũng chưa từng gặp mặt vị Hồng Thường Tiên Tử này.
- Phải không?
Kim Bích Hàm thật sâu vào trong mắt Sở Vân, thấy vẻ thản nhiên trong mắt đối phương, có chút không cam lòng nói.
- Muốn nói chưa từng gặp cũng không chuẩn xác. Ít nhất Trữ Y Y từng theo Hồng Thường Tiên Tử, học vũ đạo, cách ăn mặc, tài nghệ nhạc lý vân vân. Nghe nói lần này Hồng Thường Tiên Tử sở dĩ đến tham gia đại xạ lễ, chính là muốn xem biểu hiện của đệ tử Trữ Y Y. Huynh đắc tội Trữ Y Y, khác nào đắc tội Hồng Thường Tiên Tử.
- Hả? Còn có quan hệ này sao?
Sở Vân hơi kinh ngạc.
- Huynh thật không biết?
Kim Bích Hàm trừng mắt, muốn tìm kiếm chút sơ hở trên nét mặt của Sở Vân.
Sở Vân nhún nhún vai, tùy ý nói:
- Yên tâm, loại quan hệ này còn chưa đủ để khiến nàng và ta trở thành địch.
- Huynh có vẻ rất tự tin, bộ dạng giống như rất hiểu Hồng Thường Tiên Tử.
Bình luận facebook