Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207-22: Cuộc chiến cuối cùng (22)
Nghe đến đây, tim ai cũng như ngừng đập. Nếu bây giờ rời đi quay về Ai Cập thì họ sẽ phải đánh nhau với không quân Ai Cập để quay về nước. Nếu bay ra Địa Trung Hải thì sẽ đánh nhau với không quân của nước Ý, Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ hoặc tiến xuống phía Nam thì đánh nhau với Sudan. Còn nếu không rời đi thì họ sẽ đối mặt với cảnh bị bắt ngay khi tướng Hamza dẫn quân đến. Lựa chọn nào vào lúc này cũng vô cùng nan giải và đòi hỏi hy sinh.
Lâm Thiên Vũ lúc này cũng lên tiếng: “Chúng ta liên lạc với Đại sứ quán Mĩ ở Ai Cập để họ mở đường biên giới cho chúng ta qua có được không?”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mắt nói: “Không kịp nữa rồi. Chúng ta đang ở Libya, đại sứ quán của Mĩ ở Ai Cập không có quyền can thiệp. Dùng quan hệ tạo sức ép để họ giúp chúng ta làm lại giấy tờ thì được chứ can thiệp vào chuyện của quân đội để mở đường thì không phải chức trách của họ. Họ cũng không được vũ trang để làm chuyện nguy hiểm như vậy. Dù có dùng sức mạnh của cả năm tập đoàn để kiện lên Nhà Trắng buộc họ đến đưa chúng ta về nước thì cũng không phải là hôm nay.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Ý của anh là chúng ta đã bị kẹt ở đây phải không?”
Đoàn Nam Phong gật đầu đáp: “Không phải chỉ bị kẹt ở đây mà là phải đối mặt với chuyện đánh hay không đánh với quân đội của Hamza đang đến.”
Lập Thế Khang liền nhanh miệng nói: “Tôi không đi lính cho nước khác đâu. Càng không dại gì xả thân bảo vệ cho dân tộc khác.”
Lâm Cát Vũ lúc này cũng lên tiếng: “Chúng ta không còn sự lựa chọn.”
Đoàn Nam Phong từ tốn nói: “Đây không phải là chuyện đánh nhau để bảo vệ lãnh thổ cho Libya mà là chuyện sống còn của chúng ta.”
Lâm Thanh lúc này cũng lên tiếng: “Tổng tài, xin cho thuộc hạ có ý kiến. Chúng ta tuy có vũ khí hiện đại nhưng chưa từng được huấn luyện trong quân ngũ thì sẽ không có khả năng chống lại quân đội của tướng lĩnh đâu.”
Đoàn Nam Phong gật đầu nói: “Hết cách rồi. Hoặc cầm súng ra chiến trường hoặc đưa tay đầu hàng làm nô lệ.”
Lập Thế Khang trước sau không mặn mà với những chuyện không phải của mình nhưng nghe đến cái từ “nô lệ” thì nah liêền nhớ đến khoảng thời gian bị giam rồi bị đưa ra khu mỏ. Cho nên liền nhanh miệng nói: “Tôi đánh. Thà chết chứ không chịu làm nô lệ”
Một lời đanh thép của Lập tổng liền có sức thị uy khi mà Amy cũng dùng đôi mắt sắc bén của mình lướt qua đám vệ sĩ của các nhà, cứng rắn nói: “Một lời của chủ nhân là mệnh lệnh của Amy.”
Đám đàn ông dù là từ Mĩ đến hay là vừa xem Amy trổ tài thì cũng đều nể ngươi phụ nữ này cho nên liền hô theo: “Thà chết chứ không chịu làm nô lệ.”
Sĩ khí phút chốc tăng cao ngất trời khiến Oda cũng phải nói: “Mảnh đất này với tôi có nhiều gắn bó. Dù thế nào tôi cũng không đi đâu hết. Ngay từ đầu tôi đã định liều mạng và cũng mong mọi người thoát khỏi được cuộc chiến tranh. Nhưng nay mọi người đã nói như vậy thì chúng ta sẽ đồng tâm hợp lực dốc hết sức để chống lại kẻ địch.”
Ưng Túc lúc này mới nhếch môi cười hân hoan lên tiếng: “Tôi ở trong quân ngũ hơn ba năm, hy vọng sẽ giúp được mọi người điều quân ra trận.”
Lâm Thiên Vũ vỗ vai Ưng Túc cười nói: “Tí nữa đã quên anh hùng Ưng Túc là một trong những sĩ quan được tuyên dương ở Mĩ.”
Ưng Túc nhếch môi cười nói: “Hôm đó nếu không vì số vé mời giới hạn thì tôi cũng đã mời các cậu đến tham dự lễ phong hàm của tôi.”
Đến lúc này mọi người mới biết Ưng Túc đang mang hàm thiếu tá trong không quân Mĩ, cho nên có anh chỉ huy sách lược thì mọi người cũng an tâm phần nào.
Đoàn Nam Phong lúc này mới nói thêm: “Vũ khí hiện chúng ta không thiếu, cái chúng ta thiếu nhất chính là lực lượng. Bao nhiêu đây người làm sao đủ để đọ lại với quân đội chính quy.”
Oda lúc này cũng nói: “Tôi sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất đi tập hợp quân số, mang hết công nhân ở khu khai thác để đến hỗ trợ.”
Đoàn Nam Phong nheo mắt nói: “Chúng ta không thể đánh thắng họ với bao nhiêu đây người. Việc của chúng ta là cầm cự để quân của Hamza không tiến sâu hơn. Cốt yếu nhất vẫn phải nhờ hỗ trợ của quân Mĩ.”
Lâm Thiên Vũ lúc này cũng lên tiếng: “Chúng ta liên lạc với Đại sứ quán Mĩ ở Ai Cập để họ mở đường biên giới cho chúng ta qua có được không?”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mắt nói: “Không kịp nữa rồi. Chúng ta đang ở Libya, đại sứ quán của Mĩ ở Ai Cập không có quyền can thiệp. Dùng quan hệ tạo sức ép để họ giúp chúng ta làm lại giấy tờ thì được chứ can thiệp vào chuyện của quân đội để mở đường thì không phải chức trách của họ. Họ cũng không được vũ trang để làm chuyện nguy hiểm như vậy. Dù có dùng sức mạnh của cả năm tập đoàn để kiện lên Nhà Trắng buộc họ đến đưa chúng ta về nước thì cũng không phải là hôm nay.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Ý của anh là chúng ta đã bị kẹt ở đây phải không?”
Đoàn Nam Phong gật đầu đáp: “Không phải chỉ bị kẹt ở đây mà là phải đối mặt với chuyện đánh hay không đánh với quân đội của Hamza đang đến.”
Lập Thế Khang liền nhanh miệng nói: “Tôi không đi lính cho nước khác đâu. Càng không dại gì xả thân bảo vệ cho dân tộc khác.”
Lâm Cát Vũ lúc này cũng lên tiếng: “Chúng ta không còn sự lựa chọn.”
Đoàn Nam Phong từ tốn nói: “Đây không phải là chuyện đánh nhau để bảo vệ lãnh thổ cho Libya mà là chuyện sống còn của chúng ta.”
Lâm Thanh lúc này cũng lên tiếng: “Tổng tài, xin cho thuộc hạ có ý kiến. Chúng ta tuy có vũ khí hiện đại nhưng chưa từng được huấn luyện trong quân ngũ thì sẽ không có khả năng chống lại quân đội của tướng lĩnh đâu.”
Đoàn Nam Phong gật đầu nói: “Hết cách rồi. Hoặc cầm súng ra chiến trường hoặc đưa tay đầu hàng làm nô lệ.”
Lập Thế Khang trước sau không mặn mà với những chuyện không phải của mình nhưng nghe đến cái từ “nô lệ” thì nah liêền nhớ đến khoảng thời gian bị giam rồi bị đưa ra khu mỏ. Cho nên liền nhanh miệng nói: “Tôi đánh. Thà chết chứ không chịu làm nô lệ”
Một lời đanh thép của Lập tổng liền có sức thị uy khi mà Amy cũng dùng đôi mắt sắc bén của mình lướt qua đám vệ sĩ của các nhà, cứng rắn nói: “Một lời của chủ nhân là mệnh lệnh của Amy.”
Đám đàn ông dù là từ Mĩ đến hay là vừa xem Amy trổ tài thì cũng đều nể ngươi phụ nữ này cho nên liền hô theo: “Thà chết chứ không chịu làm nô lệ.”
Sĩ khí phút chốc tăng cao ngất trời khiến Oda cũng phải nói: “Mảnh đất này với tôi có nhiều gắn bó. Dù thế nào tôi cũng không đi đâu hết. Ngay từ đầu tôi đã định liều mạng và cũng mong mọi người thoát khỏi được cuộc chiến tranh. Nhưng nay mọi người đã nói như vậy thì chúng ta sẽ đồng tâm hợp lực dốc hết sức để chống lại kẻ địch.”
Ưng Túc lúc này mới nhếch môi cười hân hoan lên tiếng: “Tôi ở trong quân ngũ hơn ba năm, hy vọng sẽ giúp được mọi người điều quân ra trận.”
Lâm Thiên Vũ vỗ vai Ưng Túc cười nói: “Tí nữa đã quên anh hùng Ưng Túc là một trong những sĩ quan được tuyên dương ở Mĩ.”
Ưng Túc nhếch môi cười nói: “Hôm đó nếu không vì số vé mời giới hạn thì tôi cũng đã mời các cậu đến tham dự lễ phong hàm của tôi.”
Đến lúc này mọi người mới biết Ưng Túc đang mang hàm thiếu tá trong không quân Mĩ, cho nên có anh chỉ huy sách lược thì mọi người cũng an tâm phần nào.
Đoàn Nam Phong lúc này mới nói thêm: “Vũ khí hiện chúng ta không thiếu, cái chúng ta thiếu nhất chính là lực lượng. Bao nhiêu đây người làm sao đủ để đọ lại với quân đội chính quy.”
Oda lúc này cũng nói: “Tôi sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất đi tập hợp quân số, mang hết công nhân ở khu khai thác để đến hỗ trợ.”
Đoàn Nam Phong nheo mắt nói: “Chúng ta không thể đánh thắng họ với bao nhiêu đây người. Việc của chúng ta là cầm cự để quân của Hamza không tiến sâu hơn. Cốt yếu nhất vẫn phải nhờ hỗ trợ của quân Mĩ.”
Bình luận facebook