Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207-24: Cuộc chiến cuối cùng (24)
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Ưng Túc, cậu có kế hoạch gì không?”
Ưng Túc nheo mày đáp: “Để tôi nhìn kỹ lại bản đồ xem sao.”
Đến lúc này thì một quả pháo lại bắn tới. Tiếng của nó gần hơn và âm vang hơn quả đầu tiên rất nhiều, chứng tỏ đội quân pháo kích của tướng Hamza đã tiến sâu thêm một tầng.
Tiếng pháo âm vang chấn động khiến cho ai nấy đều hoảng sợ. Đoàn Nam Phong lo lắng mọi người mất tinh thần nên liền nói: “Tất cả sẵn sàng, chúng ta đi rải bom giết hết bọn chúng.”
Lâm Thanh lúc này cũng khôi phục sĩ khí bằng cách lớn giọng nói: “Đúng vậy, Thần Phong của Đoàn tổng tài là vô địch thiên hạ. Chúng ta có vũ khí hiện đại bậc nhất Thế Giới, chắc chắn sẽ thắng.”
Lập Thế Khang lúc này cũng nheo mắt nói: “Bắn trước năm quả tên lửa của Lập bang đi. Tôi vẫn chưa có dịp nhìn qua sức mạnh của nó.”
Amy liền đệm thêm: “Tên lửa của Lập bang xưa nay chưa từng xếp sau vũ khí của ai. Tôi cũng rất muốn được nhìn.”
Sau khi Amy nói xong, Lập Thế Khang liền ra hiệu với người quản tên lửa của mình ra ngoài chuẩn bị đáp trả lại hai quả pháo kích kia.
“Muốn dùng hai quả pháo dọa tôi sao? Thật là đáng ghét!” - Lập Thế Khang nhíu mày rủa thầm.
“Xưa nay Lập tổng ăn miếng trả miếng gấp đôi, xem ra là bọn họ không biết có anh ở đây.” - Lâm Cát Vũ lúc này cũng nhếch môi khen ngợi.
Amy lúc này cũng đưa mắt nhìn Lâm Cát Vũ rồi nhẹ giọng nói: “Xưa nay không ai dám thị uy hay giở trò trước mặt chủ nhân của Amy.”
Lâm Cát Vũ mỉm cười gật đầu nhìn Amy đang đứng phía sau Lập Thế Khang. Đã rất lâu anh không nghe lại kiểu nói chuyện cung kính và lạnh lùng như thế này của Amy dành cho Lập Thế Khang. Đến nay, anh mới thấy Amy khi xưa đã quay về và anh mừng khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người cô lựa chọn.
“Còn mình thì sao? Rốt cuộc trong lòng Nam Phương có mình hay không?” - Lâm Cát Vũ nghĩ đến đây thì Đoàn Nam Phương ở trong khách sạn cũng liền hắt -xì mấy cái.
“Nam Phương, em không sao chứ?” - Bảo Vy lên tiếng hỏi thăm.
Đoàn Nam Phương nằm trên giường, ôm cốc trà nóng vừa thổi vừa uống mà vẫn không thể thôi hắt -xì.
“Tự nhiên em thấy trong lòng rất lo lắng.” - Đoàn Nam Phương nhẹ giọng nói.
Lưu Uyển Linh bước lại ngồi bên giường của cô, dịu dàng trấn an: “Một lúc nữa họ sẽ về. Em dùng “mĩ nhân kế” mà chị đã dạy em để lấy lòng cậu ấy. Đâu lại vào đó thôi. Nghe lời chị, đừng lo nghĩ nữa. Sẽ sinh bệnh đấy.”
Bảo Vy nghe đến chuyện “mĩ nhân kế” mà Lưu Uyển Linh nói thì liền nhớ đến đoạn đường mà họ quay về khách sạn Lưu Uyển Linh đã mách nước cho Đoàn Nam Phương. Qua lại chỉ có thể phán hai chữ “cao tay”.
Đoàn Nam Phương sau khi học hiểu những điều Lưu Uyển Linh nói thì cũng tự tin hơn nhưng không hiểu sao từ khi về khách sạn cô không chợp mắt được, trong bụng cứ thấy lo lắng và tệ hơn là bây giờ còn hắt -xì nữa.
Nói đến đây, Bảo Vy mới đưa mắt nhìn đồng hồ, sốt ruột hỏi: “Sao họ đi lâu như vậy nhỉ? Mặt trời sắp lặn rồi mà vẫn chưa thấy quay lại.”
Lưu Uyển Linh cũng liền nói: “Phải đó, họ đi từ tối qua đến giờ vẫn không thấy quay lại. Hay để em xuống sảnh đợi.”
Đoàn Nam Phương cũng lên tiếng: “Em cứ thấy bất an, không biết có chuyện gì xảy ra nữa.”
Đúng lúc ba người phụ nữ không biết phải làm sao thì Bảo Vy nhận được điện thoại của Ưng Túc. Biết được Ưng Túc gọi, ba cô gái liền dí mặt vào màn hình hồi hộp chờ nghe xem chuyện gì.
- --
Ủa đêm qua có ai nằm mơ thấy mình ra chiến trường không vậy? Thôi đọc lẹ cho hết nè. Dây dưa mãi nhiều bạn còn dọa bỏ truyện.:-D
Ưng Túc nheo mày đáp: “Để tôi nhìn kỹ lại bản đồ xem sao.”
Đến lúc này thì một quả pháo lại bắn tới. Tiếng của nó gần hơn và âm vang hơn quả đầu tiên rất nhiều, chứng tỏ đội quân pháo kích của tướng Hamza đã tiến sâu thêm một tầng.
Tiếng pháo âm vang chấn động khiến cho ai nấy đều hoảng sợ. Đoàn Nam Phong lo lắng mọi người mất tinh thần nên liền nói: “Tất cả sẵn sàng, chúng ta đi rải bom giết hết bọn chúng.”
Lâm Thanh lúc này cũng khôi phục sĩ khí bằng cách lớn giọng nói: “Đúng vậy, Thần Phong của Đoàn tổng tài là vô địch thiên hạ. Chúng ta có vũ khí hiện đại bậc nhất Thế Giới, chắc chắn sẽ thắng.”
Lập Thế Khang lúc này cũng nheo mắt nói: “Bắn trước năm quả tên lửa của Lập bang đi. Tôi vẫn chưa có dịp nhìn qua sức mạnh của nó.”
Amy liền đệm thêm: “Tên lửa của Lập bang xưa nay chưa từng xếp sau vũ khí của ai. Tôi cũng rất muốn được nhìn.”
Sau khi Amy nói xong, Lập Thế Khang liền ra hiệu với người quản tên lửa của mình ra ngoài chuẩn bị đáp trả lại hai quả pháo kích kia.
“Muốn dùng hai quả pháo dọa tôi sao? Thật là đáng ghét!” - Lập Thế Khang nhíu mày rủa thầm.
“Xưa nay Lập tổng ăn miếng trả miếng gấp đôi, xem ra là bọn họ không biết có anh ở đây.” - Lâm Cát Vũ lúc này cũng nhếch môi khen ngợi.
Amy lúc này cũng đưa mắt nhìn Lâm Cát Vũ rồi nhẹ giọng nói: “Xưa nay không ai dám thị uy hay giở trò trước mặt chủ nhân của Amy.”
Lâm Cát Vũ mỉm cười gật đầu nhìn Amy đang đứng phía sau Lập Thế Khang. Đã rất lâu anh không nghe lại kiểu nói chuyện cung kính và lạnh lùng như thế này của Amy dành cho Lập Thế Khang. Đến nay, anh mới thấy Amy khi xưa đã quay về và anh mừng khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người cô lựa chọn.
“Còn mình thì sao? Rốt cuộc trong lòng Nam Phương có mình hay không?” - Lâm Cát Vũ nghĩ đến đây thì Đoàn Nam Phương ở trong khách sạn cũng liền hắt -xì mấy cái.
“Nam Phương, em không sao chứ?” - Bảo Vy lên tiếng hỏi thăm.
Đoàn Nam Phương nằm trên giường, ôm cốc trà nóng vừa thổi vừa uống mà vẫn không thể thôi hắt -xì.
“Tự nhiên em thấy trong lòng rất lo lắng.” - Đoàn Nam Phương nhẹ giọng nói.
Lưu Uyển Linh bước lại ngồi bên giường của cô, dịu dàng trấn an: “Một lúc nữa họ sẽ về. Em dùng “mĩ nhân kế” mà chị đã dạy em để lấy lòng cậu ấy. Đâu lại vào đó thôi. Nghe lời chị, đừng lo nghĩ nữa. Sẽ sinh bệnh đấy.”
Bảo Vy nghe đến chuyện “mĩ nhân kế” mà Lưu Uyển Linh nói thì liền nhớ đến đoạn đường mà họ quay về khách sạn Lưu Uyển Linh đã mách nước cho Đoàn Nam Phương. Qua lại chỉ có thể phán hai chữ “cao tay”.
Đoàn Nam Phương sau khi học hiểu những điều Lưu Uyển Linh nói thì cũng tự tin hơn nhưng không hiểu sao từ khi về khách sạn cô không chợp mắt được, trong bụng cứ thấy lo lắng và tệ hơn là bây giờ còn hắt -xì nữa.
Nói đến đây, Bảo Vy mới đưa mắt nhìn đồng hồ, sốt ruột hỏi: “Sao họ đi lâu như vậy nhỉ? Mặt trời sắp lặn rồi mà vẫn chưa thấy quay lại.”
Lưu Uyển Linh cũng liền nói: “Phải đó, họ đi từ tối qua đến giờ vẫn không thấy quay lại. Hay để em xuống sảnh đợi.”
Đoàn Nam Phương cũng lên tiếng: “Em cứ thấy bất an, không biết có chuyện gì xảy ra nữa.”
Đúng lúc ba người phụ nữ không biết phải làm sao thì Bảo Vy nhận được điện thoại của Ưng Túc. Biết được Ưng Túc gọi, ba cô gái liền dí mặt vào màn hình hồi hộp chờ nghe xem chuyện gì.
- --
Ủa đêm qua có ai nằm mơ thấy mình ra chiến trường không vậy? Thôi đọc lẹ cho hết nè. Dây dưa mãi nhiều bạn còn dọa bỏ truyện.:-D
Bình luận facebook