Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208-12: Tham chiến (12)
“Thiên Vũ, anh đã sẵn sàng chưa?” - Ưng Túc vỗ vai anh hỏi.
Lâm Thiên Vũ gật đầu nghiêm túc đáp: “Thưa thiếu tá, tôi đã sẵn sàng.”
Phan Ưng Túc cười lớn đáp lại: “Nhìn anh rất giống một quân nhân thực sự.”
Lâm Thiên Vũ người mặc đồ bay dày cộm, nhếch môi cười nói: “Lúc còn trẻ tôi đã từng tham gia quân đội theo nghĩa vụ công dân, đi được nửa năm thì ba tôi đã bắt về. Uổng hết tuổi thanh xuân.”
Đoàn Nam Phong đứng gần đó mới lên tiếng: “Không phải thanh xuân của cậu là ở vũ trường hay sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền lạnh hết sống lưng. Cái chuyện ăn chơi của anh vào cái lúc trước khi gặp nữ vương sao nó xa vời vợi. Đến giờ phút này đầu của anh chỉ còn nghĩ đến vợ con, còn các bữa tiệc thâu đêm bên chân dài hiện giờ chỉ như mây khói tan đi nhanh chóng.
“Ai rồi cũng phải lớn mà. Ở tuổi này rồi còn ham mê nữ sắc thật không ra gì.” - Lâm Thiên Vũ cười cười đáp lại.
Đoàn Nam Phong vỗ vai anh nói: “Hay đó, cũng có ngày Lâm đại thiếu gia ăn chơi trác táng nói được câu này.”
Lâm Thiên Vũ liền nhướng mày ăn miếng trả miếng: “Đoàn tổng quá khen rồi, xét về khoản ăn chơi ai bằng được anh. Bây giờ thì hay rồi, lấy ngay một người vợ “người gặp người yêu”. Đáng đời lắm! Ráng mà giữ vợ.”
Phan Ưng Túc cười nói: “Chúng ta bây giờ nhìn lại đúng là ai cũng yên bề gia thất. Sau chuyến này quay về nhất định phải chờ ăn đám cưới của cô hai và cô ba nhà họ Đoàn. Rồi đám cưới của Lâm Thanh nữa.”
Nghe Ưng Túc nói đến đây, gương mặt Lâm Cát Vũ thoáng buồn. Cô hai nhà họ Đoàn sẽ kết hôn với anh sao?
Đứng nghĩ ngợi một lúc cũng đến giờ xuất phát. Bởi vì Lâm Cát Vũ từng trải qua huấn luyện cấp cao tại trường cảnh sát cho nên anh không chỉ có thể lực khá tốt mà còn có cả kinh nghiệm tác chiến trên không cho nên Ưng Túc phái anh đi cùng để hỗ trợ anh trai mình.
“Lâm Thanh, cậu sẽ dẫn một đội bay dự bị bọc hậu để chặn đường lui của quân địch. Chúng ta đánh một trận tan tác để quân của Hamza không còn dám đưa quân đến gây hấn nữa.” - Ưng Túc nhìn vào bản đồ, vừa nói vừa chỉ vị trí bay cho Lâm Thanh.
Lâm Thanh nghe xong liền nói: “Thưa rõ.”
Ưng Túc lúc này liền tiếp tục hạ mệnh lệnh cho Amy: “Dorothy, em sẽ chịu trách nhiệm bay dẫn đầu cho đoàn máy bay mẹ an toàn rút về tòa thành. Nếu cần thiết thì lập tức nổ súng.”
Amy liền nói: “Thưa rõ.”
Ưng Túc quay qua Lập Thế Khang và Đoàn Nam Phong rồi hạ mệnh lệnh: “Hai cậu dẫn hai đoàn bay ném bom quanh giới tuyến của chúng ta và Hamza để chặn đường tiến công của bọn chúng đồng thời yểm trợ cho đoàn bay của Lâm Thiên Vũ và Lâm Cát Vũ phía trên.”
Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang cũng đồng thanh nhận lệnh. Lúc này Ưng Túc mới nói thêm: “Tôi và Oda sẽ ở đài chỉ huy bên trong máy bay mẹ để chỉ thị cho mọi người. An toàn là trên hết, cố gắng bảo vệ tính mạng của tất cả anh em. Đi bao nhiêu, về bấy nhiêu.”
Mọi người đồng thanh hô lên: “Thưa rõ.”
Ngay khi mọi thứ đã được bố trí chặt chẽ, Ưng Túc liền hô lớn: “Tốt lắm! Mọi thứ đã sẵn sàng, xuất phát thôi.”
Sau đó anh cùng mọi người bước ra khỏi lều để nhanh chóng sơ tán và tiêu diệt gọn kẻ thù.
Lâm Thiên Vũ gật đầu nghiêm túc đáp: “Thưa thiếu tá, tôi đã sẵn sàng.”
Phan Ưng Túc cười lớn đáp lại: “Nhìn anh rất giống một quân nhân thực sự.”
Lâm Thiên Vũ người mặc đồ bay dày cộm, nhếch môi cười nói: “Lúc còn trẻ tôi đã từng tham gia quân đội theo nghĩa vụ công dân, đi được nửa năm thì ba tôi đã bắt về. Uổng hết tuổi thanh xuân.”
Đoàn Nam Phong đứng gần đó mới lên tiếng: “Không phải thanh xuân của cậu là ở vũ trường hay sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền lạnh hết sống lưng. Cái chuyện ăn chơi của anh vào cái lúc trước khi gặp nữ vương sao nó xa vời vợi. Đến giờ phút này đầu của anh chỉ còn nghĩ đến vợ con, còn các bữa tiệc thâu đêm bên chân dài hiện giờ chỉ như mây khói tan đi nhanh chóng.
“Ai rồi cũng phải lớn mà. Ở tuổi này rồi còn ham mê nữ sắc thật không ra gì.” - Lâm Thiên Vũ cười cười đáp lại.
Đoàn Nam Phong vỗ vai anh nói: “Hay đó, cũng có ngày Lâm đại thiếu gia ăn chơi trác táng nói được câu này.”
Lâm Thiên Vũ liền nhướng mày ăn miếng trả miếng: “Đoàn tổng quá khen rồi, xét về khoản ăn chơi ai bằng được anh. Bây giờ thì hay rồi, lấy ngay một người vợ “người gặp người yêu”. Đáng đời lắm! Ráng mà giữ vợ.”
Phan Ưng Túc cười nói: “Chúng ta bây giờ nhìn lại đúng là ai cũng yên bề gia thất. Sau chuyến này quay về nhất định phải chờ ăn đám cưới của cô hai và cô ba nhà họ Đoàn. Rồi đám cưới của Lâm Thanh nữa.”
Nghe Ưng Túc nói đến đây, gương mặt Lâm Cát Vũ thoáng buồn. Cô hai nhà họ Đoàn sẽ kết hôn với anh sao?
Đứng nghĩ ngợi một lúc cũng đến giờ xuất phát. Bởi vì Lâm Cát Vũ từng trải qua huấn luyện cấp cao tại trường cảnh sát cho nên anh không chỉ có thể lực khá tốt mà còn có cả kinh nghiệm tác chiến trên không cho nên Ưng Túc phái anh đi cùng để hỗ trợ anh trai mình.
“Lâm Thanh, cậu sẽ dẫn một đội bay dự bị bọc hậu để chặn đường lui của quân địch. Chúng ta đánh một trận tan tác để quân của Hamza không còn dám đưa quân đến gây hấn nữa.” - Ưng Túc nhìn vào bản đồ, vừa nói vừa chỉ vị trí bay cho Lâm Thanh.
Lâm Thanh nghe xong liền nói: “Thưa rõ.”
Ưng Túc lúc này liền tiếp tục hạ mệnh lệnh cho Amy: “Dorothy, em sẽ chịu trách nhiệm bay dẫn đầu cho đoàn máy bay mẹ an toàn rút về tòa thành. Nếu cần thiết thì lập tức nổ súng.”
Amy liền nói: “Thưa rõ.”
Ưng Túc quay qua Lập Thế Khang và Đoàn Nam Phong rồi hạ mệnh lệnh: “Hai cậu dẫn hai đoàn bay ném bom quanh giới tuyến của chúng ta và Hamza để chặn đường tiến công của bọn chúng đồng thời yểm trợ cho đoàn bay của Lâm Thiên Vũ và Lâm Cát Vũ phía trên.”
Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang cũng đồng thanh nhận lệnh. Lúc này Ưng Túc mới nói thêm: “Tôi và Oda sẽ ở đài chỉ huy bên trong máy bay mẹ để chỉ thị cho mọi người. An toàn là trên hết, cố gắng bảo vệ tính mạng của tất cả anh em. Đi bao nhiêu, về bấy nhiêu.”
Mọi người đồng thanh hô lên: “Thưa rõ.”
Ngay khi mọi thứ đã được bố trí chặt chẽ, Ưng Túc liền hô lớn: “Tốt lắm! Mọi thứ đã sẵn sàng, xuất phát thôi.”
Sau đó anh cùng mọi người bước ra khỏi lều để nhanh chóng sơ tán và tiêu diệt gọn kẻ thù.
Bình luận facebook