Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-41
Chị Vợ Anh Yêu Em (H+) - Chương 13: Trúng độc mãn tính (II)
Đôi mày Tinh Vân đang đan chặt vào nhau cũng dần thả lỏng ra, si mê mà đón lấy nụ hôn ngọt ngào của hắn.
Đã hai năm, hai năm dài đăng đẳng như cực hình đối với hắn. Nay được ôm nàng trong vòng tay, tình cảm xưa cũ ùa về trào dâng trong lòng hắn như sóng cuộn khiến hắn không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn tan theo từng cảm giác yêu đương với nàng. “Yêu một người là yêu đến tận cùng cuộc sống là yêu đến tận tế bào”, câu nói này đến nay hắn đã hiểu. Hắn chính là yêu Tinh Vân như vậy.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Không biết qua bao nhiêu thời gian, hắn mới chịu rời môi cô, ngẩng mặt lên và bắt đầu thỏ thẻ. Hắn hỏi cô câu hỏi không lời đáp: “Vợ sao? Ai mới là vợ anh? “Vợ” đâu chỉ là một khái niệm trên giấy tờ. Trong lòng anh “vợ” là người phụ nữ năm đó ở trong phòng tân hôn của anh và đã động phòng với anh, trao cho anh tấm thân ngọc ngà trong trắng mà không đòi hỏi ở anh bất kỳ điều gì.”
Tinh Vân nghe tới đây liền ú ớ nhưng vẫn cố kháng nghị: “Năm đó là anh cưỡng bức tôi. Tôi không phải muốn động phòng với anh.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền phì cười hỏi lại: “Vậy còn sau đó?”
Tinh vân không trả lời được, liền cụp mí mắt xuống né tránh ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của hắn. Đoàn Nam Phong lại áp mặt vào tai cô thì thầm hỏi nhỏ: “Có Tinh Nhật cũng là do anh phải không?”(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Tinh Vân ngượng chín mặt, hai má liền hồng lên, môi cắn chặt vào nhau không biết nói gì để phản bát một câu đa nghĩa của hắn. Đoạn, cô lại uất ức nói ra mấy từ: “Vì anh muốn tráo con.”
Đôi mày Đoàn Nam Phong đan chặt vào nhau, gương mặt lộ vẻ không vui nhưng vẫn yêu thương cắn nhẹ vào vành tai cô tiếp tục thỏ thẻ: “Đêm đó khi em ngồi đợi anh ở trong phòng, em cũng đã biết là anh vốn định đi ra. Nếu không vì em lên tiếng thì anh cũng đã không quay lại. Từ lúc đó, trong lòng anh đã không còn ý nghĩ “tráo con” nữa. Lúc nghe được giọng em hỏi, anh đã mừng đến phát rung lên. Cũng từ lúc đó anh mới phát hiện bản thân mình muốn gặp em đến nhường nào. Anh không biết từ lúc nào đã không thể sống thiếu em nhưng anh luôn trốn tránh sự thật, trốn tránh tình cảm của mình. Anh không dám nghĩ bản thân mình yêu em, càng không muốn thừa nhận tình cảm của mình suốt ba năm qua với Uyển Linh chỉ là ngộ nhận. Cho nên anh luôn tự nhắc nhở mình “em chỉ là người đẻ thay” trong kế hoạch của anh.” - Nói đến đây giọng Đoàn Nam Phong chùng xuống, đi kèm là tiếng thở dài bị nén lại vào trong. Cuộc đời của hắn chưa từng nhận sai nhưng trong chuyện này hắn biết mình thực sự đã sai khi để cho Tinh Vân chịu ủy khuất.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Đừng nói nữa!” - Tinh Vân cắt ngang lời hắn, bịt hai tay lại, đầu lắc liên tục tỏ ý không muốn nghe nữa. Sau một lúc cô lấy lại được bình tĩnh liền uất ức kể lể: “Năm đó tôi chịu ở cạnh anh khi anh đã có vợ là vì trách nhiệm với bản bản hợp đồng đó. Cũng vì vậy mà tôi bị vợ anh và gia đình cô ta nhục mạ. Tôi không muốn mặt dày tiếp tục làm kẻ thứ ba nữa. Anh đã về với vợ rồi thì có thể tha cho tôi được hay không?” - Càng nói Tinh Vân càng không giấu được vẻ uất ức kích động.
Đoàn Nam Phong nhìn phản ứng của Tinh Vân, trong lòng không tránh khỏi chua xót. Anh cầm tay Tinh Vân hôn nhẹ rồi dịu giọng khuyên nhủ: “Tinh Vân, nghe anh nói, (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.) anh chưa từng quay lại với Uyển Linh. Cũng chưa từng xem cô ấy là vợ mặc dù anh và cô ấy từng thề trước Chúa và có giấy đăng ký kết hôn. Trong lòng anh, vợ là người phụ nữ cùng anh mỗi chiều ăn cơm, mỗi tối nằm cạnh anh, mỗi sáng cùng anh đánh răng. Là người sinh con cho anh, vì anh mà suy nghĩ. Vì anh mà trao ra rất nhiều thứ. Tinh Vân, có thể trước đây anh chưa hiểu được nhưng thời gian lâu dần anh mới biết được anh không thể sống thiếu em.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đôi mày Tinh Vân đang đan chặt vào nhau cũng dần thả lỏng ra, si mê mà đón lấy nụ hôn ngọt ngào của hắn.
Đã hai năm, hai năm dài đăng đẳng như cực hình đối với hắn. Nay được ôm nàng trong vòng tay, tình cảm xưa cũ ùa về trào dâng trong lòng hắn như sóng cuộn khiến hắn không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn tan theo từng cảm giác yêu đương với nàng. “Yêu một người là yêu đến tận cùng cuộc sống là yêu đến tận tế bào”, câu nói này đến nay hắn đã hiểu. Hắn chính là yêu Tinh Vân như vậy.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Không biết qua bao nhiêu thời gian, hắn mới chịu rời môi cô, ngẩng mặt lên và bắt đầu thỏ thẻ. Hắn hỏi cô câu hỏi không lời đáp: “Vợ sao? Ai mới là vợ anh? “Vợ” đâu chỉ là một khái niệm trên giấy tờ. Trong lòng anh “vợ” là người phụ nữ năm đó ở trong phòng tân hôn của anh và đã động phòng với anh, trao cho anh tấm thân ngọc ngà trong trắng mà không đòi hỏi ở anh bất kỳ điều gì.”
Tinh Vân nghe tới đây liền ú ớ nhưng vẫn cố kháng nghị: “Năm đó là anh cưỡng bức tôi. Tôi không phải muốn động phòng với anh.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền phì cười hỏi lại: “Vậy còn sau đó?”
Tinh vân không trả lời được, liền cụp mí mắt xuống né tránh ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của hắn. Đoàn Nam Phong lại áp mặt vào tai cô thì thầm hỏi nhỏ: “Có Tinh Nhật cũng là do anh phải không?”(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Tinh Vân ngượng chín mặt, hai má liền hồng lên, môi cắn chặt vào nhau không biết nói gì để phản bát một câu đa nghĩa của hắn. Đoạn, cô lại uất ức nói ra mấy từ: “Vì anh muốn tráo con.”
Đôi mày Đoàn Nam Phong đan chặt vào nhau, gương mặt lộ vẻ không vui nhưng vẫn yêu thương cắn nhẹ vào vành tai cô tiếp tục thỏ thẻ: “Đêm đó khi em ngồi đợi anh ở trong phòng, em cũng đã biết là anh vốn định đi ra. Nếu không vì em lên tiếng thì anh cũng đã không quay lại. Từ lúc đó, trong lòng anh đã không còn ý nghĩ “tráo con” nữa. Lúc nghe được giọng em hỏi, anh đã mừng đến phát rung lên. Cũng từ lúc đó anh mới phát hiện bản thân mình muốn gặp em đến nhường nào. Anh không biết từ lúc nào đã không thể sống thiếu em nhưng anh luôn trốn tránh sự thật, trốn tránh tình cảm của mình. Anh không dám nghĩ bản thân mình yêu em, càng không muốn thừa nhận tình cảm của mình suốt ba năm qua với Uyển Linh chỉ là ngộ nhận. Cho nên anh luôn tự nhắc nhở mình “em chỉ là người đẻ thay” trong kế hoạch của anh.” - Nói đến đây giọng Đoàn Nam Phong chùng xuống, đi kèm là tiếng thở dài bị nén lại vào trong. Cuộc đời của hắn chưa từng nhận sai nhưng trong chuyện này hắn biết mình thực sự đã sai khi để cho Tinh Vân chịu ủy khuất.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Đừng nói nữa!” - Tinh Vân cắt ngang lời hắn, bịt hai tay lại, đầu lắc liên tục tỏ ý không muốn nghe nữa. Sau một lúc cô lấy lại được bình tĩnh liền uất ức kể lể: “Năm đó tôi chịu ở cạnh anh khi anh đã có vợ là vì trách nhiệm với bản bản hợp đồng đó. Cũng vì vậy mà tôi bị vợ anh và gia đình cô ta nhục mạ. Tôi không muốn mặt dày tiếp tục làm kẻ thứ ba nữa. Anh đã về với vợ rồi thì có thể tha cho tôi được hay không?” - Càng nói Tinh Vân càng không giấu được vẻ uất ức kích động.
Đoàn Nam Phong nhìn phản ứng của Tinh Vân, trong lòng không tránh khỏi chua xót. Anh cầm tay Tinh Vân hôn nhẹ rồi dịu giọng khuyên nhủ: “Tinh Vân, nghe anh nói, (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.) anh chưa từng quay lại với Uyển Linh. Cũng chưa từng xem cô ấy là vợ mặc dù anh và cô ấy từng thề trước Chúa và có giấy đăng ký kết hôn. Trong lòng anh, vợ là người phụ nữ cùng anh mỗi chiều ăn cơm, mỗi tối nằm cạnh anh, mỗi sáng cùng anh đánh răng. Là người sinh con cho anh, vì anh mà suy nghĩ. Vì anh mà trao ra rất nhiều thứ. Tinh Vân, có thể trước đây anh chưa hiểu được nhưng thời gian lâu dần anh mới biết được anh không thể sống thiếu em.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook